Ngoại ô hoàng thành, rừng rậm bao la rộng lớn, xa xa đã có thể nhìn thấy dáng dấp khu rừng xanh um tươi tốt, gió thổi xào xạc qua muôn ngàn kẽ lá, mây trắng dập dờn trên triền núi, những chồi xanh non mơn mởn không ngừng vươn mình trong nắng, làm cho bất cứ ai đứng trước cảnh tượng đó liền không tự chủ được bị cuốn hút, sức mạnh của sinh mệnh thật là kì diệu a!
Người ngựa đã sớm chuẩn bị xong xuôi, lều trại kiên cố được dựng lên nhấp nhô cạnh bìa rừng rậm rạp. Nơi này chính là địa điểm diễn ra cuộc săn bắn của hoàng thất. Bên trong rừng, vô số loài thú sinh sống, cũng là nơi tổ chức đại hội săn bắn hằng năm vô cùng náo nhiệt, ai nấy tham gia đều bừng bừng khí thế, bọn họ cảm nhận được khoái cảm và kích thích vô cùng từ hoạt động chinh phục đại ngàn bao la.
Trên bãi đất trống bày đầy rượu ngon và thức ăn, mọi thứ đều vì những nữ quyến đi cùng mà chuẩn bị.
Không khí tươi mát làm lòng người vui vẻ thoải mái, tinh thần cũng phấn trấn lạ thường. Cung Huyền Minh dùng cặp mắt sắc lạnh đầy uy nghiêm nhìn người ngựa trước mặt đã sẵn sàng xuất phát.
“Hôm nay là đại hội săn bắn thường niên của Tây Huyền Quốc, là cơ hội hiếm có để các ngươi so tài cưỡi ngựa, bắn cung. Kẻ nào săn được nhiều thú rừng nhất trẫm sẽ trọng thưởng! Hãy để trẫm nhìn xem nam nhi của Tây Huyền Quốc chúng ta tài ba, khí phách nhường nào!”
Giọng nói hùng hậu vang lên trong không khí, kéo theo là tiếng kèn giục giã làm cho đám quần thần, tướng lĩnh cả người nhiệt huyết dâng trào, vội hô hào phụ họa, nóng lòng muốn phi thân vào rừng rậm, trên mặt đều mang dáng vẻ khẩn cấp.
“Xuất phát!” Cung Huyền Minh thấy bọn họ đều trào dâng ý chí chiến đấu, bèn ra lệnh một tiếng rồi dẫn theo đoàn người ngựa chậm rãi biến mất bên trong rừng rậm.
“Tam hoàng đệ thân thể thế nào?” Nhìn đám người ngựa kia dần khuất vào trong rừng rậm, Cung Diệc Diệp ngồi trên lưng ngựa cũng không lập tức theo sau, mà đi đến bên cạnh Cung Mạch Khiêm, giống như quan tâm nhìn hắn hỏi.
“Đa tạ Nhị hoàng huynh quan tâm, cơ thể của đệ đâu có gì đáng ngại, gần đây bệnh cũ cũng rất ít tái phát.” Cùng theo tới đại hội săn bắn, Cung Mạch Khiêm ngồi trên lưng ngựa, nhìn hắn cười vô cùng ôn hòa.
“Thật không? Vậy là tốt rồi, như vậy, Tam hoàng đệ hay là cũng tới tham gia đi! Tam hoàng đệ thường xuyên ở trong Vương phủ khó có được cơ hội ra ngoài, không bằng nhân tiện hôm nay vận động nhiều một chút, hoạt động gân cốt cho cơ thể khỏe khoắn.” Cung Diệc Diệp cười nói với Cung Mạch Khiêm, vẻ mặt chân thành, dáng vẻ thật giống đang nghĩ cho Cung Mạch Khiêm.
“Nhị hoàng huynh chê cười rồi, bằng với tài bắn cung của hoàng đệ nếu đem ra so tài săn bắn nhất định chỉ làm trò cười cho người ta mà thôi.” Cung Mạch Khiêm cười khổ nói. Trong lời nói đầy than thở tự giễu thật là phù hợp với hình ảnh kẻ vô dụng của hắn trong mắt người đời.
“Khiêm Vương không đi thử sao biết kết quả cuối cùng sẽ không tốt? Cho dù là không tốt cũng không có người dám chê cười Khiêm Vương. Đây chỉ là một trò giải trí, Khiêm Vương lại khó được cơ hội ra ngoài một lần. Thoải mái một chút đi!” Ngôn Thiên Nhu nghe được Cung Mạch Khiêm không có ý định muốn tham gia đại hội săn bắn, lập tức ra vẻ tươi cười khuyên hắn.
Nếu Cung Mạch Khiêm không tham gia, kế hoạch của bọn họ không phải chỉ có thể thực hiện được một nửa sao? Không thể được! Chỉ cần nhớ tới Sát tinh chết tiệt kia có cuộc sống tốt như vậy, dáng vẻ áo cơm không lo, trong lòng nàng liền căm giận.
Lúc trước nàng và Cung Diệc Diệp hợp mưu để hai người bọn họ bị người ta bắt thông dâm tại giường vì muốn cho ả Sát tinh kia nhục nhã sống không bằng chết. Tiếp đó, vốn muốn mượn danh tiếng khắc thê của Cung Mạch Khiêm đến giết chết nàng ta, không nghĩ tới thực tế lại không dễ dàng như vậy. Nàng ta chẳng những không bị khắc chết, còn được Khiêm Vương ngàn vạn sủng ái, đây không phải kết quả nàng muốn!
Nếu Khiêm Vương đối xử tốt với sát tinh này như vậy, nàng sẽ làm cho nàng ta mất đi mọi sủng ái của Cung Mạch Khiêm! Nàng muốn cho nàng ta biết được mùi vị của thương tâm, tuyệt vọng!
Đáy mắt lặng yên xẹt qua một chút sắc lạnh, Ngôn Thiên Nhu ngoài mặt duy trì tươi cười như hoa nhìn Cung Mạch Khiêm như là không hề có bất cứ điều gì khác thường.
“Nếu như thế…… Vậy thì hoàng đệ cũng không thể chối từ.” Cung Mạch Khiêm do dự một hồi cuối cùng ra quyết định. Trên khuôn mặt vẫn là nụ cười ôn nhu như ngọc, phiêu đãng tựa gió xuân, thoạt nhìn tuấn dật xuất trần. Không ai phát hiện phía sau ý cười của hắn cất dấu một tia lạnh băng.
“Đợi chút.” Ngay lúc Cung Diệc Diệp vừa định mở miệng nói tiếp cái gì, một tiếng nói réo rắt thản nhiên vang lên, không lớn nhưng lại có thể làm cho bọn họ đều nghe được.
Nghe được tiếng nói kia, mọi người lập tức nhìn về phía phát ra, chỉ thấy một nữ tử áo trắng chậm rãi đi từ trong lều ra.
Ánh mặt trời chiếu lên thân thể nàng, tạo thành một vầng sáng lấp lánh, làm cho da thịt vốn trắng như bạch ngọc càng thêm trong suốt (ý là lung linh chứ k phải trong suốt kia nhé) dị thường. Khí chất lạnh nhạt từ bản năng trên người nàng càng làm cho ngũ quan của nàng càng thêm thanh nhã tinh xảo giống như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết, không nhiễm bụi trần.
“Ta với chàng cùng đi.” Trong lúc bọn họ còn đang sững sờ, Vân Khinh đi tới trước mặt Cung Mạch Khiêm, không hề chớp mắt nhìn hắn, giọng nói kiên định dứt khoát không cho người khác cơ hội thương lượng.
Tiếng bọn họ nói chuyện không phải rất lớn, nhưng khoảng cách gần như vậy cho dù nàng ở trong lều vẫn nghe rõ từng chữ. Chỉ sợ lần này sẽ không chỉ muốn Khiêm đi tham gia săn bắn giải trí đơn giản như vậy.
“…… Được rồi.” Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh, biết Vân Khinh một khi quyết định thì không thể thay đổi, đành phải thỏa hiệp nói.
Cung Mạch Khiêm biết Vân Khinh nghe được bọn họ nói chuyện, cũng biết Vân Khinh hiểu được trong việc này khẳng định có âm mưu. Chỉ là săn bắn thôi ư, chỉ sợ thú săn này không phải động vật mà là…….
Thôi, quên đi, cho dù hắn không đáp ứng, Vân Khinh cũng nhất định đi theo, để nàng ở bên cạnh mình còn có thể làm cho hắn yên tâm hơn một chút, ít nhất nếu có nguy hiểm hắn có thể bảo hộ nàng. Vợ chồng bọn họ còn được đồng cam cộng khổ.
Cung Mạch Khiêm lên tiếng đáp ứng Vân Khinh lại làm cho Cung Diệc Diệp và Ngôn Thiên Nhu đồng thời khẽ biến sắc mặt. Một kẻ ngoài ý muốn, lo lắng Vân Khinh sẽ bị thương tổn. Kẻ còn lại nhìn Cung Mạch Khiêm đối tốt với Vân Khinh, ngoan ngoãn phục tùng thì lại không cam lòng, nghĩ đến việc lát nữa sẽ phát sinh, trong lòng mới dần dần bình tĩnh trở lại. Đôi mắt tươi cười lộ ra ánh tàn nhẫn: chờ xem các ngươi tốt đẹp đến bao giờ……
“Ta đây cũng đi.” Ngôn Thiên Nhu nói, nàng muốn đi thưởng thức bộ dạng chật vật của Sát tinh này!
Cung Diệc Diệp nghe được lời nói của Ngôn Thiên Nhu, không dấu vết nhíu mày: nữ nhân này đi theo làm cái gì? Nàng cũng không phải không biết trong rừng lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì.
“ Vậy, hoàng huynh, chúng ta đi thôi.” Cung Mạch Khiêm khẽ kéo Vân Khinh lên ngựa, để cho nàng ngồi ở phía trước hắn, lôi kéo dây cương. Tư thế đem Vân Khinh bảo hộ chặt chẽ ở trong lòng mình, sau đó nói với Cung Diệc Diệp ở bên cạnh vẫn im lặng nãy giờ chưa hề lên tiếng.
Cung Diệc Diệp nhìn Vân Khinh ở trong lòng Cung Mạch Khiêm, hai người thân mật như vậy. Tư thế này lại làm cho hắn cảm thấy thực chướng mắt, trong lòng nhen nhóm nảy lên một cỗ xúc động muốn lập tức tác hai người ra. Nhưng hắn không thể làm như vậy, dù sao nàng cũng là Vương phi của Cung Mạch Khiêm, là em dâu hắn.
Cung Diệc Diệp đem cảm xúc này áp chế dưới đáy lòng, nhìn hướng Ngôn Thiên Nhu còn đứng trên mặt đất vươn tay nói:“Lên đây đi.”
Ngôn Thiên Nhu nhìn đến cánh tay vững chải trước mặt, ý cười trên mặt càng thêm sáng lạn, nàng tiến lên, được Cung Diệc Diệp nhanh chóng kéo đến ngồi trên ngựa, còn không quên liếc Vân Khinh một cái, ánh mắt lộ vẻ ngạo nghễ khiêu khích.
Bốn người cưỡi hai con ngựa không nhanh không chậm đi về phía sâu trong rừng rậm, một đoàn ngự lâm quân khôi giáp chỉnh tề, ngay ngắn đóng tại sân bên cạnh, thần sắc nghiêm cẩn vây quanh toàn bộ rừng rậm. Cấm vệ quân siết chặt cánh tay đầy cảnh giác không để cho kẻ nào có cơ hội lẩn vào khu vực săn bắn gây bất lợi cho chủ tử. Nếu Hoàng thượng và các Hoàng tử có gì sơ xuất, bọn họ dù có mười cái đầu cũng không gánh nổi.
Tiến vào sâu hơn, cây cối bên trong càng thêm rậm rạp, nơi nơi đều là cây cỏ xanh um tươi tốt, thực thích hợp để ẩn nấp.
Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh lại thực nhàn nhã tự tại ngồi trên yên ngựa, dù trong lòng đều biết Cung Diệc Diệp nhất định không có gì tốt bụng, nhưng cả hai đều không có một chút khẩn trương hay lo lắng sẽ phát sinh chuyện gì đó không tốt. Vẻ mặt tự nhiên lạnh nhạt làm cho người ta không thể cảm thấy bọn họ đã nhìn ra dấu vết gì.
Cung Diệc Diệp thu hết vẻ mặt của hai người vào đáy mắt. Nhìn hai người trước mắt làm cho hắn cảm giác bọn họ không phải đến rừng rậm để săn bắn mà là tới du ngoạn, ngắm cảnh. Trên đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia âm trầm rồi biến mất rất nhanh, lại tươi cười nói: “Không nghĩ tới mới chậm trễ một chút liền không nhìn thấy bóng dáng phụ hoàng đâu nữa .”
“ Có lẽ phụ hoàng đã tiến sâu vào bên trong rồi, trong đó hẳn là có nhiều thú săn, phụ hoàng không phải nói ai săn được nhiều nhất sẽ được trọng thưởng sao? Bọn họ đương nhiên sẽ đi tìm nơi nào có nhiều con mồi để săn bắn, chúng ta cứ đi vào bên trong đi chắc không bao lâu có thể tìm thấy bọn họ.” Cung Mạch Khiêm nghe được Cung Diệc Diệp nói, thật tự nhiên đáp, giọng nói ôn hòa, dễ nghe.
Cung Mạch Khiêm vừa dứt lời, từng đợt tiếng kèn từ chỗ sâu trong rừng rậm rõ ràng truyền đến bên tai.
“Chúng ta cũng nên mau mau đi qua đó, nếu không sẽ không săn được nhiều con mồi đâu, danh hiệu số một này thật không muốn nhường cho người khác!” Cung Diệc Diệp nghe được tiếng kèn hình như cách chỗ bọn họ không xa lắm quay sang nói với Cung Mạch Khiêm.
“Tốt.” Cung Mạch Khiêm không chút do dự, đồng ý đáp.
Nói xong hai người liền kéo mạnh dây cương, hai chân kẹp bên mình ngựa dùng sức, hai con ngựa dưới sự khống chế của bọn họ hí lên một tiếng liền giơ vó lao về chỗ sâu trong rừng rậm……
Cảnh sắc chung quanh vì tốc độ của ngựa mà không ngừng lướt qua hai bên, bốn phía cảnh vật không ngừng biến ảo, mơ hồ. Đột nhiên một âm thanh rất nhỏ vang lên, âm thanh càng ngày càng gần, như chính từ hướng sâu kia phát ra.
Sưu ! Một mũi tên sắc nhọn cắt qua không khí, rất nhanh xé gió lao đến…
Người ngựa đã sớm chuẩn bị xong xuôi, lều trại kiên cố được dựng lên nhấp nhô cạnh bìa rừng rậm rạp. Nơi này chính là địa điểm diễn ra cuộc săn bắn của hoàng thất. Bên trong rừng, vô số loài thú sinh sống, cũng là nơi tổ chức đại hội săn bắn hằng năm vô cùng náo nhiệt, ai nấy tham gia đều bừng bừng khí thế, bọn họ cảm nhận được khoái cảm và kích thích vô cùng từ hoạt động chinh phục đại ngàn bao la.
Trên bãi đất trống bày đầy rượu ngon và thức ăn, mọi thứ đều vì những nữ quyến đi cùng mà chuẩn bị.
Không khí tươi mát làm lòng người vui vẻ thoải mái, tinh thần cũng phấn trấn lạ thường. Cung Huyền Minh dùng cặp mắt sắc lạnh đầy uy nghiêm nhìn người ngựa trước mặt đã sẵn sàng xuất phát.
“Hôm nay là đại hội săn bắn thường niên của Tây Huyền Quốc, là cơ hội hiếm có để các ngươi so tài cưỡi ngựa, bắn cung. Kẻ nào săn được nhiều thú rừng nhất trẫm sẽ trọng thưởng! Hãy để trẫm nhìn xem nam nhi của Tây Huyền Quốc chúng ta tài ba, khí phách nhường nào!”
Giọng nói hùng hậu vang lên trong không khí, kéo theo là tiếng kèn giục giã làm cho đám quần thần, tướng lĩnh cả người nhiệt huyết dâng trào, vội hô hào phụ họa, nóng lòng muốn phi thân vào rừng rậm, trên mặt đều mang dáng vẻ khẩn cấp.
“Xuất phát!” Cung Huyền Minh thấy bọn họ đều trào dâng ý chí chiến đấu, bèn ra lệnh một tiếng rồi dẫn theo đoàn người ngựa chậm rãi biến mất bên trong rừng rậm.
“Tam hoàng đệ thân thể thế nào?” Nhìn đám người ngựa kia dần khuất vào trong rừng rậm, Cung Diệc Diệp ngồi trên lưng ngựa cũng không lập tức theo sau, mà đi đến bên cạnh Cung Mạch Khiêm, giống như quan tâm nhìn hắn hỏi.
“Đa tạ Nhị hoàng huynh quan tâm, cơ thể của đệ đâu có gì đáng ngại, gần đây bệnh cũ cũng rất ít tái phát.” Cùng theo tới đại hội săn bắn, Cung Mạch Khiêm ngồi trên lưng ngựa, nhìn hắn cười vô cùng ôn hòa.
“Thật không? Vậy là tốt rồi, như vậy, Tam hoàng đệ hay là cũng tới tham gia đi! Tam hoàng đệ thường xuyên ở trong Vương phủ khó có được cơ hội ra ngoài, không bằng nhân tiện hôm nay vận động nhiều một chút, hoạt động gân cốt cho cơ thể khỏe khoắn.” Cung Diệc Diệp cười nói với Cung Mạch Khiêm, vẻ mặt chân thành, dáng vẻ thật giống đang nghĩ cho Cung Mạch Khiêm.
“Nhị hoàng huynh chê cười rồi, bằng với tài bắn cung của hoàng đệ nếu đem ra so tài săn bắn nhất định chỉ làm trò cười cho người ta mà thôi.” Cung Mạch Khiêm cười khổ nói. Trong lời nói đầy than thở tự giễu thật là phù hợp với hình ảnh kẻ vô dụng của hắn trong mắt người đời.
“Khiêm Vương không đi thử sao biết kết quả cuối cùng sẽ không tốt? Cho dù là không tốt cũng không có người dám chê cười Khiêm Vương. Đây chỉ là một trò giải trí, Khiêm Vương lại khó được cơ hội ra ngoài một lần. Thoải mái một chút đi!” Ngôn Thiên Nhu nghe được Cung Mạch Khiêm không có ý định muốn tham gia đại hội săn bắn, lập tức ra vẻ tươi cười khuyên hắn.
Nếu Cung Mạch Khiêm không tham gia, kế hoạch của bọn họ không phải chỉ có thể thực hiện được một nửa sao? Không thể được! Chỉ cần nhớ tới Sát tinh chết tiệt kia có cuộc sống tốt như vậy, dáng vẻ áo cơm không lo, trong lòng nàng liền căm giận.
Lúc trước nàng và Cung Diệc Diệp hợp mưu để hai người bọn họ bị người ta bắt thông dâm tại giường vì muốn cho ả Sát tinh kia nhục nhã sống không bằng chết. Tiếp đó, vốn muốn mượn danh tiếng khắc thê của Cung Mạch Khiêm đến giết chết nàng ta, không nghĩ tới thực tế lại không dễ dàng như vậy. Nàng ta chẳng những không bị khắc chết, còn được Khiêm Vương ngàn vạn sủng ái, đây không phải kết quả nàng muốn!
Nếu Khiêm Vương đối xử tốt với sát tinh này như vậy, nàng sẽ làm cho nàng ta mất đi mọi sủng ái của Cung Mạch Khiêm! Nàng muốn cho nàng ta biết được mùi vị của thương tâm, tuyệt vọng!
Đáy mắt lặng yên xẹt qua một chút sắc lạnh, Ngôn Thiên Nhu ngoài mặt duy trì tươi cười như hoa nhìn Cung Mạch Khiêm như là không hề có bất cứ điều gì khác thường.
“Nếu như thế…… Vậy thì hoàng đệ cũng không thể chối từ.” Cung Mạch Khiêm do dự một hồi cuối cùng ra quyết định. Trên khuôn mặt vẫn là nụ cười ôn nhu như ngọc, phiêu đãng tựa gió xuân, thoạt nhìn tuấn dật xuất trần. Không ai phát hiện phía sau ý cười của hắn cất dấu một tia lạnh băng.
“Đợi chút.” Ngay lúc Cung Diệc Diệp vừa định mở miệng nói tiếp cái gì, một tiếng nói réo rắt thản nhiên vang lên, không lớn nhưng lại có thể làm cho bọn họ đều nghe được.
Nghe được tiếng nói kia, mọi người lập tức nhìn về phía phát ra, chỉ thấy một nữ tử áo trắng chậm rãi đi từ trong lều ra.
Ánh mặt trời chiếu lên thân thể nàng, tạo thành một vầng sáng lấp lánh, làm cho da thịt vốn trắng như bạch ngọc càng thêm trong suốt (ý là lung linh chứ k phải trong suốt kia nhé) dị thường. Khí chất lạnh nhạt từ bản năng trên người nàng càng làm cho ngũ quan của nàng càng thêm thanh nhã tinh xảo giống như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết, không nhiễm bụi trần.
“Ta với chàng cùng đi.” Trong lúc bọn họ còn đang sững sờ, Vân Khinh đi tới trước mặt Cung Mạch Khiêm, không hề chớp mắt nhìn hắn, giọng nói kiên định dứt khoát không cho người khác cơ hội thương lượng.
Tiếng bọn họ nói chuyện không phải rất lớn, nhưng khoảng cách gần như vậy cho dù nàng ở trong lều vẫn nghe rõ từng chữ. Chỉ sợ lần này sẽ không chỉ muốn Khiêm đi tham gia săn bắn giải trí đơn giản như vậy.
“…… Được rồi.” Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh, biết Vân Khinh một khi quyết định thì không thể thay đổi, đành phải thỏa hiệp nói.
Cung Mạch Khiêm biết Vân Khinh nghe được bọn họ nói chuyện, cũng biết Vân Khinh hiểu được trong việc này khẳng định có âm mưu. Chỉ là săn bắn thôi ư, chỉ sợ thú săn này không phải động vật mà là…….
Thôi, quên đi, cho dù hắn không đáp ứng, Vân Khinh cũng nhất định đi theo, để nàng ở bên cạnh mình còn có thể làm cho hắn yên tâm hơn một chút, ít nhất nếu có nguy hiểm hắn có thể bảo hộ nàng. Vợ chồng bọn họ còn được đồng cam cộng khổ.
Cung Mạch Khiêm lên tiếng đáp ứng Vân Khinh lại làm cho Cung Diệc Diệp và Ngôn Thiên Nhu đồng thời khẽ biến sắc mặt. Một kẻ ngoài ý muốn, lo lắng Vân Khinh sẽ bị thương tổn. Kẻ còn lại nhìn Cung Mạch Khiêm đối tốt với Vân Khinh, ngoan ngoãn phục tùng thì lại không cam lòng, nghĩ đến việc lát nữa sẽ phát sinh, trong lòng mới dần dần bình tĩnh trở lại. Đôi mắt tươi cười lộ ra ánh tàn nhẫn: chờ xem các ngươi tốt đẹp đến bao giờ……
“Ta đây cũng đi.” Ngôn Thiên Nhu nói, nàng muốn đi thưởng thức bộ dạng chật vật của Sát tinh này!
Cung Diệc Diệp nghe được lời nói của Ngôn Thiên Nhu, không dấu vết nhíu mày: nữ nhân này đi theo làm cái gì? Nàng cũng không phải không biết trong rừng lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì.
“ Vậy, hoàng huynh, chúng ta đi thôi.” Cung Mạch Khiêm khẽ kéo Vân Khinh lên ngựa, để cho nàng ngồi ở phía trước hắn, lôi kéo dây cương. Tư thế đem Vân Khinh bảo hộ chặt chẽ ở trong lòng mình, sau đó nói với Cung Diệc Diệp ở bên cạnh vẫn im lặng nãy giờ chưa hề lên tiếng.
Cung Diệc Diệp nhìn Vân Khinh ở trong lòng Cung Mạch Khiêm, hai người thân mật như vậy. Tư thế này lại làm cho hắn cảm thấy thực chướng mắt, trong lòng nhen nhóm nảy lên một cỗ xúc động muốn lập tức tác hai người ra. Nhưng hắn không thể làm như vậy, dù sao nàng cũng là Vương phi của Cung Mạch Khiêm, là em dâu hắn.
Cung Diệc Diệp đem cảm xúc này áp chế dưới đáy lòng, nhìn hướng Ngôn Thiên Nhu còn đứng trên mặt đất vươn tay nói:“Lên đây đi.”
Ngôn Thiên Nhu nhìn đến cánh tay vững chải trước mặt, ý cười trên mặt càng thêm sáng lạn, nàng tiến lên, được Cung Diệc Diệp nhanh chóng kéo đến ngồi trên ngựa, còn không quên liếc Vân Khinh một cái, ánh mắt lộ vẻ ngạo nghễ khiêu khích.
Bốn người cưỡi hai con ngựa không nhanh không chậm đi về phía sâu trong rừng rậm, một đoàn ngự lâm quân khôi giáp chỉnh tề, ngay ngắn đóng tại sân bên cạnh, thần sắc nghiêm cẩn vây quanh toàn bộ rừng rậm. Cấm vệ quân siết chặt cánh tay đầy cảnh giác không để cho kẻ nào có cơ hội lẩn vào khu vực săn bắn gây bất lợi cho chủ tử. Nếu Hoàng thượng và các Hoàng tử có gì sơ xuất, bọn họ dù có mười cái đầu cũng không gánh nổi.
Tiến vào sâu hơn, cây cối bên trong càng thêm rậm rạp, nơi nơi đều là cây cỏ xanh um tươi tốt, thực thích hợp để ẩn nấp.
Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh lại thực nhàn nhã tự tại ngồi trên yên ngựa, dù trong lòng đều biết Cung Diệc Diệp nhất định không có gì tốt bụng, nhưng cả hai đều không có một chút khẩn trương hay lo lắng sẽ phát sinh chuyện gì đó không tốt. Vẻ mặt tự nhiên lạnh nhạt làm cho người ta không thể cảm thấy bọn họ đã nhìn ra dấu vết gì.
Cung Diệc Diệp thu hết vẻ mặt của hai người vào đáy mắt. Nhìn hai người trước mắt làm cho hắn cảm giác bọn họ không phải đến rừng rậm để săn bắn mà là tới du ngoạn, ngắm cảnh. Trên đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia âm trầm rồi biến mất rất nhanh, lại tươi cười nói: “Không nghĩ tới mới chậm trễ một chút liền không nhìn thấy bóng dáng phụ hoàng đâu nữa .”
“ Có lẽ phụ hoàng đã tiến sâu vào bên trong rồi, trong đó hẳn là có nhiều thú săn, phụ hoàng không phải nói ai săn được nhiều nhất sẽ được trọng thưởng sao? Bọn họ đương nhiên sẽ đi tìm nơi nào có nhiều con mồi để săn bắn, chúng ta cứ đi vào bên trong đi chắc không bao lâu có thể tìm thấy bọn họ.” Cung Mạch Khiêm nghe được Cung Diệc Diệp nói, thật tự nhiên đáp, giọng nói ôn hòa, dễ nghe.
Cung Mạch Khiêm vừa dứt lời, từng đợt tiếng kèn từ chỗ sâu trong rừng rậm rõ ràng truyền đến bên tai.
“Chúng ta cũng nên mau mau đi qua đó, nếu không sẽ không săn được nhiều con mồi đâu, danh hiệu số một này thật không muốn nhường cho người khác!” Cung Diệc Diệp nghe được tiếng kèn hình như cách chỗ bọn họ không xa lắm quay sang nói với Cung Mạch Khiêm.
“Tốt.” Cung Mạch Khiêm không chút do dự, đồng ý đáp.
Nói xong hai người liền kéo mạnh dây cương, hai chân kẹp bên mình ngựa dùng sức, hai con ngựa dưới sự khống chế của bọn họ hí lên một tiếng liền giơ vó lao về chỗ sâu trong rừng rậm……
Cảnh sắc chung quanh vì tốc độ của ngựa mà không ngừng lướt qua hai bên, bốn phía cảnh vật không ngừng biến ảo, mơ hồ. Đột nhiên một âm thanh rất nhỏ vang lên, âm thanh càng ngày càng gần, như chính từ hướng sâu kia phát ra.
Sưu ! Một mũi tên sắc nhọn cắt qua không khí, rất nhanh xé gió lao đến…
/99
|