Một chiếc đèn ***g được thắp sáng treo trên cột cờ ngoài căn nhà tranh, đây có vẻ là một tín hiệu, trong nháy mắt, hơn mười cây đuốc rực ánh lửa, soi rọi khoảng đất trước căn nhà tranh rõ mồn một.
Trong vòng vây, thân hình và mặt mũi của hai người Truyền Sơn và Canh Nhị cũng rõ ràng rơi vào mắt mọi người.
Truyền Sơn duỗi người một cái trước ánh lửa sáng, cả cơ thể im hơi lặng tiếng rút nhỏ đi một vòng, tuy trông vẫn cao to khôi ngô như trước, nhưng vóc người như vậy ít nhất vẫn thuộc phạm vi nhân loại.
La Truyền Hải vừa nghi ngờ, vừa cấp bách và cũng khó tin gạt những cánh tay kéo hắn, không cho hắn đi về phía trước, từ từ đi tới trước mặt Truyền Sơn.
Trước đó, Truyền Sơn và Canh Nhị đều nghe thấy La Truyền Hải thấp giọng nói rất nhanh với một thiếu niên bên cạnh: “Đi xem vì sao chó không sủa.”
Thiếu niên lén lút lùi vào bóng tối.
Canh Nhị giật mình vì sự nhạy bén của Truyền Hải.
Truyền Sơn mỉm cười nhìn thằng em.
Hai người dân trong thôn ở đằng sau La Truyền Hải thấy không thể ngăn cản thủ lĩnh, cũng vội xách đại đao theo.
“Anh? Là anh thật à? Anh không chết sao? Ack, sao anh cao vậy?”
Canh Nhị nghe xong, hiếu kỳ ngó Truyền Hải, thấy hắn ta ngửa đầu không cam lòng, luôn cảm thấy câu nói cuối cùng này mới là câu trọng điểm.
Truyền Sơn nhìn đứa em thấp hơn hắn một cái đầu, khóe miệng giần giật.
Thực ra em trai hắn cũng không lùn, trong đám dân thôn vây quanh họ cũng thuộc loại cao ráo, nhưng so sánh với vóc người trưởng thành kỳ lạ của hắn tự nhiên là kém hơn.
Em trai hắn nhỏ hơn hắn hai tuổi, năm nay chừng 21 rồi. Lúc hắn rời nhà, em trai hắn mới 13 tuổi, trong ấn tượng của hắn vẫn là khuôn mặt non nớt, giờ không còn sự non nớt và ngây thơ khi ấy nữa, đến ngay cả đường nét khuôn mặt đã từng quen thuộc cũng trở nên xa lạ.
Nhưng anh em ruột vẫn là anh em ruột, hắn tin dù hiện giờ em trai hắn có lẫn trong đám người, hắn cũng có thể liếc mắt nhận ra ngay. Chỉ là em trai hắn có phải gầy quá không?
“Em lớn rồi.” Truyền Sơn xúc động nói.
“… Anh thực sự là anh trai em?” Giọng Truyền Hải hơi run. Nam nhân trước mặt có chiều cao hơn 9 thước, hắn ta phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ hết mặt mày dáng người của hắn, nhưng tám năm không gặp đã cao như vậy cũng gớm quá rồi đi?
“Em có cần anh nói ra một đặc thù cơ thể và một số chuyện khi còn bé trước mặt nhiều người thế này không?”
“Không cần, em nhận ra anh.” Truyền Hải đen mặt, tiến lên kéo cánh tay anh hắn đi vào phòng, “Đi thôi, bên ngoài lạnh lắm, vào trong rồi nói.”
Canh Nhị chậm rì rì đi theo hai người.
“Ngươi không sợ ta nhận vơ à?” Truyền Sơn trêu em hắn.
Truyền Hải liếc đểu một cái, “Anh nhận làm cháu em, em còn phải tặng quà gặp mặt. Anh nhận làm anh trai em, anh còn nợ em tiền mừng tuổi tám năm đấy.”
Anh em hai người đã thân thiết với nhau từ nhỏ, dù xa cách 8 năm không gặp, Truyền Hải vẫn tự tin là còn nhận ra anh trai mình.
Truyền Sơn cười ha ha, vỗ cái bộp lên đầu thằng em, “Tiểu tử thối, còn tham tiền như thế. Anh mầy lần đầu tiên nghe anh trai phải lì xì cho em trai lâu ngày không gặp đấy.”
Canh Nhị thấy Truyền Sơn tiện tay vỗ người, sờ đầu mình, bỗng cảm thấy Truyền Hải vừa mắt lắm.
Truyền Hải bị đánh một cái lảo đảo, đứng vững người lại, quay đầu u oán nói: “Anh lại vỗ đầu em, tương lai em mà không thi được trạng nguyên đều là do anh làm hại! Hơn nữa chính anh nói, anh là trụ cột trong nhà, có quân lương sẽ chuyển về làm tiền mừng tuổi cho em với em gái. Kết quả thì sao? Chúng em đợi 8 năm cũng không thấy cái bóng đâu!”
“Mấy năm trước không phải anh đều gửi quân lương cho hai đứa rồi sao?”
“Cái đó không tính! Cha mẹ nói đó là tiền mồ hôi nước mắt của anh, phải giữ lại để anh về dùng cưới vợ, không cho bọn em động vào, đều phải cất đi hết, khụ, tuy rằng sau này đã tiêu hết. Đúng rồi, nhóc béo đi đằng sau anh là ai? Không phải cháu trai em chứ? Trông tuổi không giống lắm.”
“Đợi lát giới thiệu với em. Ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, cha mẹ và cả Tiểu Vịnh đều khỏe chứ?”
Truyền Hải dừng hơi trước khi nói, “Cũng khỏe, anh vào nhà đi rồi em từ từ kể cho.”
Truyền Hải lập tức quay đầu bảo với dân thôn xung quanh: “Không còn việc gì nữa, tản hết ra đi. Người đến là người anh nhiều năm không gặp của ta, ngày mai mời mọi người tới ăn mừng!”
Các dân thôn hoan hô ầm ĩ, khẩn trương lúc đầu đã tan, có người lập tức chúc mừng Truyền Hải, có rất nhiều người hiếu kỳ tiến lên trước nhìn, mọi người xôn xào ồn ào thi nhau hỏi thăm.
“Thủ lĩnh có anh trai à? Chưa nghe nói qua nha.”
“Thủ lĩnh đương nhiên có anh trai, ngươi tới sau không biết chứ, ban đầu chúng ta đi theo thủ lĩnh đều biết việc này. Nhưng nghe nói anh của thủ lĩnh chết trận trong cuộc chiến tranh với Lãng quốc, sao lại sống đến giờ nhỉ?”
“Việc này không có gì ngạc nhiên hết, lần trước chúng ta đánh nhau với quân triều đình, Vương Bá Tử không về, chúng ta đều cho rằng hắn đã chết, kết quả hắn đi ra từ đống người chết, chăm lành vết thương rồi mới về đấy còn gì?”
“Đánh nhau với quân triều đình? Hiện giờ em…” Truyền Sơn nghi hoặc nhìn về phía thằng hai.
Truyền Hải mấp máy môi, chỉ nói ra một câu: “Đều là bị ép buộc.”
Anh em hai người 8 năm không gặp, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, có rất nhiều điều muốn nói, Truyền Sơn quàng vai em trai thật chặt, “Anh không ở nhà, khổ cho em rồi.”
Truyền Hải xót xa, nam nhân lớn chừng ấy thế mà nước mắt giàn giụa, “Anh…”
Truyền Hải nghẹn ngào, những lời nói sau đó cũng không thốt nổi nữa.
Một người dân thôn vẻ thư sinh đi ra khỏi đám người, thấy cảnh ấy, ra hiệu bằng mắt với một đại hán đi đằng sau Truyền Hải. Đại hán ấy biết ý, lập tức xoay người ngăn trở đoàn người đang muốn tiến lên hỏi gì đó.
“Được rồi được rồi, mọi người có vấn đề gì thì chờ mai rồi lại nói, tản hết ra đi, tụ tập ở đây lải nhải gì chứ! Nên đi gác đêm thì đi gác đi, đừng giả vờ giả vịt lừa ta! Tiểu Vũ ngươi với Thiệu Tuyên cùng qua bảo vệ nhà lớn đi, không có thủ lĩnh cho phép, không cho bất luận kẻ nào vào.”
“Bạch Thái Bang ngươi về đúng lúc lắm, vào nhà đun nước pha trà đi, rồi mang một vỉ màu thầu nhân cải trắng của bữa mai lên, ngoài ra bảo nương ngươi mang chút củ cải khô lên nhà lớn…”
Trong tiếng bảo ban của đại hán, các thôn dân đều ồn ào tản ra, những người được nhắc tới đều tự tách ra làm việc.
Hai anh em Truyền Sơn đi vào nhà đắp đất được gọi là nhà lớn, Canh Nhị tự nhiên cũng theo vào sau.
Truyền Sơn nhanh mắt, thấy trên cửa nhà lớn có viết ba chữ ‘Ma Sơn Truân [tức đồn trú Ma Sơn (Ma này là đay, gai, vừng, mè…)]”.
Nhà lớn được chia thành hai gian, đằng sau làm bàn bếp, đằng trước bày bốn chiếc bàn vuông lớn.
Xung quanh mỗi chiếc bàn vuông đặt bốn chiếc ghế dài, trên bàn đặt một khay trà, trong khay trà có một ấm trà, xung quanh ấm trà sắp ngay ngắn bốn cái bát trà to, bên khay trà đặt một ngọn đèn nửa mờ nửa tỏ.
Truyền Hải đẩy anh ngồi trên một cái ghế bên bàn rồi ngồi xuống bên trái Truyền Sơn, Canh Nhị vốn muốn ngồi vào phía bên phải, bị Truyền Sơn kéo một phát, liền đặt mông ngồi ngay bên cạnh hắn.
Một thiếu niên trông nhanh nhẹn rón rén đi vào, làm một lễ với ba người Truyền Hải, ở bên tai Truyền Hải nói một câu rồi chạy đến chỗ bàn bếp bận bịu, chọc ống châm lửa, vứt củi vào lần nữa rồi lấy màn thầu đã làm xong lên vỉ hấp.
Truyền Sơn và Canh Nhị nghe thấy thiếu niên cùng Truyền Hải kề tai nói nhỏ: chó không sao hết, chỉ là trông rất sợ.
Truyền Hải nghe xong câu nói kia cũng không có phản ứng gì, chỉ che con mắt đỏ bừng, lúc này vệt nước mắt cũng đã được hắn lén lau đi rồi, bấy giờ hắn mới buông tay áo nói với anh hắn: “Anh, để anh cười chê rồi, vừa rồi gió lớn, nhất thời cát bay vào mắt.”
Truyền Sơn cười nhạo, “Cười chê cái rắm! Tiểu tử ngươi y hệt hồi còn bé, chết vì sĩ diện.”
“Anh, anh vẫn thô lỗ như thế.” Nói xong thở dài, Truyền Hải cau mày nói: “Anh, thật ra anh không nên về vào lúc này.”
“Sao vậy?”
“Chỗ này còn một vài người dân thôn mình cùng trốn theo lúc ấy… Anh, anh còn chưa đầy 25, em sợ lần này anh về, chuyện xúi quẩy chó má gì cũng đều bị đổ lên đầu anh.”
Truyền Hải nhắc tới đám thôn dân cũng không để ý nhã nhặn hay không nữa, xắn ống tay áo lên rồi bắt đầu kể khổ với anh trai hắn.
“Ban đầu em vốn không muốn mang theo những người dân dính dáng quan hệ họ hàng này, nhưng cha không đồng ý, cứ nói người cùng thôn cùng họ, tuy hiện giờ có bắn đại bác cũng chẳng tới, nhưng ai nên giúp vẫn phải giúp. Bất đắc dĩ thế, lúc chạy nạn cũng chỉ đành mang theo họ trốn cùng, nhưng sau đó những người này đã mang tới cho em biết bao phiền phức!” Truyền Hải giận dữ vỗ bàn.
“Đáng ghét nhất là, họ còn nói xấu sau lưng, nói họ xa xứ đều là bởi vì đứa con cả nhà chúng ta, cũng chính là bị đồ sao chổi là anh liên lụy. Em nghe xong hận không thể vứt họ vào khe suối!”
“Nhưng những kẻ đó cũng khôn khéo, biết em không thích họ nên cứ quấn lấy ông nội bà nội và cha, còn nói em là cứu tinh của toàn bộ người dân La gia thôn, không thể để một mình nhà chúng ta độc chiếm.”
Truyền Sơn cười, chỉ là nụ cười ấy trông lành lạnh.
Canh Nhị liếc hắn.
“Em nói chạy nạn là ý gì?” Truyền Sơn thấy lạ, hắn còn tưởng người nhà biết được tin tức gì, mới chạy trốn được khỏi tặc tướng, thì ra không phải vậy sao?
Truyền Hải nhìn nét mặt anh trai liền biết những người dân La gia thôn sắp xui xẻo, cười trên nỗi đau khổ của người khác rồi đổi giọng thở dài, nói: “Việc này nói ra thì dài…”
Thì ra vào năm thứ 3 sau khi Truyền Sơn đi rồi, Truyền Hải đã thi đậu tú tài, cũng được Huyện lệnh tiến cử là hiền tài lên kinh dự thi vào 2 năm sau đó.
Nhưng chính ở trên đường lên kinh, hắn thấy rất nhiều người chạy nạn, gặng hỏi mới biết, vùng Cẩm huyện cách La gia thôn chừng 600 dặm hạn hán khô hanh, mọi người không thể sống sót, chỉ có thể chạy nạn khỏi đó.
Truyền Hải đọc đủ các loại sách, suy đoán sau đại hạn chắc sẽ có lũ lụt ào tới, mà La gia thôn ở ngay cửa dưới nhánh sông Đại Vận Hà, nếu như thượng du vỡ đê, La gia thôn chắc chắn không thoát được kết cục chìm trong nước sông.
Lo lắng như vậy, Truyền Hải cũng không còn lòng dạ nào thi thố nữa, quay thẳng về sắp xếp cho người nhà lánh nạn.
Nể tình bà con láng giềng, Truyền Hải cũng nói luôn ra suy đoán của mình cho họ biết.
Mà do Truyền Hải vẫn mang cái danh cứu tinh, các nhân vật vai vế trong dòng họ La gia thôn vừa nghe suy đoán của hắn về đại hồng thủy sắp tới, đều thà tin có còn hơn là không, có người dọn lên núi, có người muốn theo người nhà họ La.
“Lúc đó vì cha bảo thương tình, hơn nữa ta cho rằng lũ lụt rút rồi chúng ta vẫn có thể trở lại, thầm nghĩ dù sao cũng không phải dẫn họ theo lâu liền mang theo họ cùng chạy khỏi Lâm huyện.”
“Vậy hiện giờ sao các ngươi lại ở đây?” Truyền Sơn hỏi. Nơi đây cách La gia thôn ít nhất phải ba ngàn dặm đường.
Truyền Sơn nhìn thoáng qua anh hắn, “Chạy tới đây thôi. Trước đó, chúng ta đúng là đã bảo người về thôn xem lũ lụt đã rút chưa, em cũng về…”
“Sau đó?”
“Nước rút, người cũng không còn. Thôn dân lúc đó ở lại trên núi tránh lũ chẳng ai còn sống.”
Truyền Sơn im lặng. Không cần em hắn nói tiếp, hắn cũng đoán được đại khái người dân La gia thôn đã xảy ra chuyện gì. Tính toán thời gian, khi đó không phải chính là lúc hắn bị lão tặc Hồ Dư bán đứng, Hồ Dư muốn bắt người nhà hắn lấy lòng Lãng quốc sao?
“Thôn dân bị chết phần lớn đều là bị một đao cướp mạng, có người còn bị hành hình tra tấn, có thể hung thủ muốn hỏi gì đó, có lẽ là tung tích của tốp người chạy lũ lụt như bọn em.”
Truyền Hải không giấu được vẻ đau khổ, người dân La gia thôn có kẻ đáng ghét, nhưng phần lớn đều là người tốt, hơn nữa tất cả mọi người dây mơ rễ má với nhau, xương gãy vẫn còn da ở đó, dù sao cũng đều có vài phần tình cảm.
“Thế nhưng những hung thủ này không biết, ngay từ đầu chúng em vẫn truyền tin cho người trong thôn biết mình ở đâu, sau đó bởi vì Lâm huyện có nhiều nạn dân tới quá, chúng em liền đi thẳng lên phía Bắc, sau đó đến ngay cả chính chúng em cũng không biết cuối cùng sẽ đặt chân ở đâu. Nhưng cũng bởi thế, tốp người chạy nạn chúng em mới thoát chết được đi?”
Truyền Sơn nhìn sắc mặt em trai, hỏi: “Có phải kể từ đó, những thôn dân may mắn còn sống sót được đã nói anh mang họa sát thân tới cho mọi người, còn làm hại họ có nhà không về được?”
“Ừ.” Truyền Hải không phủ nhận.
Truyền Sơn cũng không biết nói gì cho phải, tuy hắn vẫn không muốn tin hắn thực sự bị thần xui xẻo nhập thân, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện thì đều sẽ chứng minh hắn thực sự là ngọn nguồn tai họa.
Hung thủ giết và hành hình thôn dân có đến 9/10 chính là tay sai do tặc tướng Hồ Dư phái đi tìm người nhà hắn.
Có lẽ những tay sai này không tìm được người nhà hắn, để bịt miệng và xả giận liền giết luôn người dân La gia thôn còn sống.
Mà so sánh với thần xui xẻo là hắn thì em trai hắn đúng là không hổ danh cứu tinh, không những dự đoán được nạn lũ lụt có khả năng xảy ra trước mà còn đưa cả nhà và phần nào thôn dân thoát khỏi họa sát thân.
Có lẽ hắn không nên xuất hiện trước mặt người nhà vào lúc này, có lẽ hắn đúng là nên chờ đủ 25 tuổi trên Lam tinh, tránh cho…
Canh Nhị bỗng vươn cái tay béo múp cầm tay trái Truyền Sơn.
Truyền Sơn cầm lại tay Canh Nhị, mắt mang theo vẻ tủi thân đến chính hắn cũng không biết nhìn Nhị rùa nhà hắn.
Hắn không cam lòng khi những thôn dân này đổ hết mọi tai nạn xảy ra xung quanh họ lên đầu hắn, nhưng khổ nỗi thảm án xảy ra ở La gia thôn lại có liên quan tới hắn, làm hắn muốn phủ nhận cách nói thần xui xẻo của người dân thôn cũng khó. Loại tâm tình rối rắm này đừng nói là chỉ tu luyện 400 năm, kể cả tu luyện 4000 năm, xử lý không tốt cũng có khả năng hình thành tâm ma.
“Thảm án của người dân La gia thôn nhìn như vì ngươi dựng lên, thực ra thì cũng bởi tể tướng Hi triều vì ham muốn cá nhân lấy lòng Lãng quốc. Còn ngươi vừa chịu mệnh quan trên, đi tới Lãng quốc mai phục dẫn tới đắc tội hoàng tộc Lãng quốc, từ đó Lãng quốc mới thông qua Hồ Dư trả thù ngươi.”
Canh Nhị nhìn ánh mắt tủi thân của cỏ non, vừa cảm thấy nhộn nhạo, phấn chấn, vừa không nỡ lòng nào, tìm đủ các lý do muốn an ủi tâm hồn bị thương tổn của cỏ non.
“Đây là nguyên nhân chủ quan, nhìn nhận sâu hơn, vì sao Hồ Dư có thể lấy thúng úp voi, thậm chí có thể tùy ý hãm hại công thần và người nhà công thần? Vì sao Lãng quốc lại xâm lược Hi triều?”
Truyền Hải nghe xong bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn.
Canh Nhị nói tiếp: “Đáp án của mấy vấn đề này nhìn như đều do hoàng thất Hi triều hủ bại, nhưng chúng ta không ngại suy nghĩ sâu hơn nữa, vì sao hoàng thất Hi triều lại hủ bại? Vì sao lại sa đọa tới mức diệt quốc? Vì sao Lãng quốc có thể đánh Hi triều có thực lực lớn hơn mình mấy lần lùi dần từng bước một?”
Truyền Hải mặt lộ vẻ sửng sốt, bắt đầu quan sát kỹ càng lại nhóc béo phị một phen.
Truyền Sơn cầm chặt tay Canh Nhị, hắn biệt đây là Nhị rùa nhà hắn đang khuyên hắn.
Canh Nhị rất vui khi thấy lời y nói có tác dụng với cỏ non, lúc này không ngừng cố gắng nói: “Thực ra đổi góc nhìn khác, khi đó ngươi thay cha tòng quân, nếu ngươi không đi tòng quân, người dân La gia thôn sau này cũng sẽ không chết. Sở dĩ ngươi đi tòng quân, cũng bởi người dân La gia thôn đồn thổi ngươi là sao chổi, ngươi chịu không nổi bàn tán nên mới rời khỏi nơi đây.”
Truyền Hải gật đầu, cảm thấy cực kỳ có lý.
Trong mắt Truyền Sơn cũng xuất hiện ý cười.
“Nhìn nhận sâu hơn nữa, ngươi bị lưu truyền danh xui xẻo cũng bởi mẹ ngươi mê tín, mang ngươi đi coi bói nên mới bị. Nhưng mẹ ngươi nào biết đạo sĩ coi bói kia hám lợi đen lòng, ghét bỏ tiền công coi bói quá ít nên thuận miệng đồn bậy, khiến con bà bị hủy nửa cuộc đời.”
Hai anh em Truyền Sơn cùng cười khổ, phận làm con sao dám trách mẹ cha, hơn nữa mẹ họ đã ân hận điều ấy từ lâu, bởi vì cảm giác chịu tội cũng làm bà già nhanh hơn người khác.
Canh Nhị cũng không phải muốn trách cứ mẹ La, y sao lại trách cứ mẹ vợ chứ? Y cũng không phải khờ thật. Y chỉ chưa nói hết lời thôi.
“Thế nhưng Truyền Sơn ngươi có nghĩ tới không, vì sao mẹ ngươi không tìm ai khác mà lại đi tìm đạo sĩ mắt mù thiếu đạo đức kia để coi bói cho ngươi chứ?”
Truyền Sơn im lặng, nghe tiếng động bên ngoài, đang có không ít người đi về phía này.
Truyền Hải tiếp lời nói: “Bởi khi đó mẹ ta nghe người trong thôn đồn nhau, ai cũng bảo đạo sĩ kia vô cùng thần thông.”
“Không sai! Chính là thế!” Canh Nhị vỗ bàn, lập tức mặt đỏ lừ rụt tay về.
“Cho nên… Người dân La gia thôn bị giết chết cũng là đáng đời?” Anh em hai người dở khóc dở cười.
“Nhị béo à, đây là ngươi đang khuyên ta đấy à? Sợ ca bước vào tâm ma sao? Tốt lắm, biết thương người.” Truyền Sơn hoàn hồn, cầm cái tay béo múp của nhóc béo phị, cười mỉm khen ngợi.
Đồng thời hắn cũng bất giác vênh váo nghĩ, kết luận người dân La gia thôn này đáng đời rõ ràng không công bằng, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh mập nhà hắn một lòng nghĩ cho hắn sao? Truyền Sơn lòng phơi phới, hắn vừa nhộn nhạo thì tay chân bắt đầu không nghe lời.
Canh Nhị gạt phăng cái tay xấu thói của ai kia. Sờ đâu đấy? Không thấy em trai ngươi còn đó à!
“Anh, anh không giới thiệu vị tiểu huynh đệ này sao?” Truyền Hải cảm thấy hứng thú với Canh Nhị.
“À, y là Canh Nhị, là…”
Còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy cửa tự dưng bị đẩy ra, một đám người xông vào nhà lớn.
“Truyền Sơn về rồi? Thực sự là Truyền Sơn về rồi?”
“Thằng cháu cả của ta về rồi? Mau mau mau, nó đang ở đâu?”
“Bà nội, cha, nương, mọi người tới rồi à, con đang chuẩn bị đi tìm mọi người.”
Hai anh em Truyền Sơn cùng đứng lên, Truyền Hải tiến ra đón, Truyền Sơn đi tới bên cạnh Truyền Hải thì đứng lại.
Đợi khi thấy rõ dáng dấp hiện tại của người thân, lòng Truyền Sơn bỗng nhói đau.
Khuôn mặt khô vàng, cơ thể gầy yếu, vừa nhìn đã biết là do lâu ngày ăn không đủ no gây nên.
Quần áo cũ nát rườm rà chứng tỏ người nhà không những thiếu ăn còn thiếu mặc, hơn nữa nơi đây rõ ràng thiếu nước, bằng không mẹ hắn thích sạch sẽ sẽ không để người nhà đều mặc quần áo bẩn, cũng sẽ không để tóc tai bê bết không gội thế này.
Canh Nhị thấy Truyền Sơn bước tới, y cũng theo qua.
Hai người dân thôn phụ trách trông cửa hơi nhìn về phía Truyền Hải, “Thủ lĩnh, bác trai bác gái nghe nói…”
Truyền Hải khoát tay, “Không sao, các người đi ra ngoài đi, ở ngoài bảo vệ cho tốt, đừng để ai vào nữa.”
Cửa bị đóng lại.
“Nhóc Hải, anh con về thật rồi à? Nó…” La Đại Phúc sững sờ nhìn nam tử cao lớn đứng bên cạnh thằng hai, nhất thời vẫn không dám nhận con.
Bà nội La đi được hai bước dừng một bước, nhìn Truyền Sơn, tiếng “Nhóc Sơn” đến bên mép rồi nhưng kiểu gì cũng không thốt lên lời được. Không phải do bà, chỉ vì thằng cháu trưởng thay đổi quá nhiều, nhóc ranh 15 tuổi trong trí nhớ giờ đã trưởng thành, khí phách của nó nhìn kiểu gì cũng không phải kẻ quê mùa xuất thân từ thôn quê.
La Công Tôn thị chỉ sững sờ giây lát, lập tức khôi phục sự nhanh nhẹn và dũng mãnh vốn có, đẩy chồng ra, tiến lên cầm tay Truyền Sơn, gọi một tiếng: “Truyền Sơn!”
“Nương.” Truyền Sơn nhìn khuôn mặt tiều tụy trước mặt, người phụ nữ thấp bé đã lộ rõ dáng vẻ già yếu, trong lòng đau xót, quỳ bịch xuống đất. Nương hắn mới 40 thôi, sao đã già như vậy rồi?
“Bà nội, cha, nương, Truyền Sơn bất hiếu đã về.”
Canh Nhị mất tự nhiên đứng một bên, thấy Truyền Sơn quỳ xuống làm y cũng do dự không biết y có cần quỳ xuống theo không.
“Con… con thật là…” La Công Tôn thị vươn tay muốn vuốt ve con trai, nào ngờ vươn được nửa chừng đột nhiên rụt lại. Nàng rõ ràng là người đầu tiên nhận ra con trai, con trai cũng gọi nàng là nương rồi, nhưng tự dưng nàng lại thấy hoài nghi.
“Nương, là con thật.” Truyền Sơn quỳ đi một bước, hai tay bắt lấy bàn tay nhỏ gầy khô cằn của nương hắn đặt lên mặt, nhẹ giọng nói: “Nương sờ đi, ấm này, con trai nương về thật rồi này.”
La Công Tôn thị hai tay run rẩy, sờ soạng khắp nơi, “Thực sự… ấm thiệt này, đúng là đứa lớn nhà ta, ta không nằm mơ, đây là sự thực, con ta không chết!”
Từng giọt nước mắt to tròn rớt xuống, rơi trên bờ vai Truyền Sơn.
“Nương, đừng khóc.” Truyền Sơn vươn tay lau nước mắt của nương hắn.
La Công Tôn thị dại khờ nhìn đứa con, khi ngón tay Truyền Sơn chạm tới mặt nàng.
“… Con à! Đều là nương hại con!”
La Công Tôn thị bỗng gào lên một tiếng nhói lòng, ôm chầm lấy đứa con nghẹn ngào khóc rống.
La đại phúc một tay che hai mắt, hắn già chừng này rồi, không có mặt mũi nào mà khóc.
Bà nội La tựa trong lòng Truyền Hải, cũng ra sức lau nước mắt, nói: “Trở về là tốt rồi, về là tốt rồi. Cái nhà này cuối cùng cũng đoàn viên rồi! Dù ông nội cháu đêm nay có duỗi chân cũng có thể nhắm mắt được rồi. Ông trời phù hộ a, để nhóc Sơn về đúng lúc này, hu hu!”
Truyền Hải vỗ lưng bà nội, an ủi bà, “Bà nội, bà đừng khóc, anh trở về là chuyện vui, mọi người nên cười mới đúng.”
“Đúng đúng, cháu nói rất đúng, chúng ta không nên khóc.” Nói không nên khóc nhưng bà La vẫn không dừng khóc được.
Những người ngoài theo vào nhìn thấy tình cảnh này, bất kể tới có mục đích gì, nhất thời cũng đều thổn thức không nguôi.
Truyền Sơn hiểu nỗi khổ trong lòng nương hắn, không biết nương hắn đã hối hận bao lần khi ấy không nên mang hai thằng con đi coi bói, mỗi lần có người nhắc tới đứa con lớn thế nào, nàng đều vừa hận vừa thẹn. Năm đó chuyện hắn thay cha tòng quân cũng làm nàng thầm chảy biết bao nước mắt, nương hắn luôn cảm thấy nàng hại con, mới khiến đứa con lớn không thể ở lại thôn nổi.
Nhưng theo Truyền Sơn nghĩ, khi đó hắn đi tòng quân, tuy cũng phần nào là do người dân trong thôn coi hắn như ôn dịch, nhưng nguyên nhân chính là do La Đại Phúc là trụ cột trong nhà.
Nếu hắn không đi thì cha hắn phải đi, phải kiếm bạc thoát khỏi lao dịch quân đội. Mà sức nhà họ lo cho hai đứa con trai học hành vốn đã miễn cưỡng, nào có tiền bạc dư thừa để chuộc thân cho cha hắn?
Ông nội hắn, ông ngoại hắn cũng nói muốn đi thay, nhưng nào có đạo lý con cháu trong nhà để người già cả đi lính?
“Nương, con ổn lắm. Thật đấy ạ, con trong họa có phúc, bây giờ tốt lắm.” Truyền Sơn nhẹ giọng an ủi nương hắn, không ngừng nói: “Nương không hại con, là đạo sĩ xấu xa kia thuận miệng đồn bậy, người tham lam như vậy tất nhiên sẽ gặp báo ứng. Nương đừng khóc nữa, người nhìn xem hiện giờ không phải con rất tốt sao?”
“Mày… mày là cái đồ khốn nạn!” La Công Tôn thị đột nhiên khóc giơ tay đánh lên vai con trai không ngừng.
“Mày sống vì sao không về? Vì sao không tới tìm chúng ta? Ba năm trước đây gặp lũ lụt, Chiếu Cấn đi tòng quân với mày về nói mày chết hai năm rồi, chúng ta cũng không tin, nếu mày chết rồi, sao còn có thể gửi quân lương về? Nhưng ba năm sau mày không chút tin tức!”
“Rốt cuộc mày chết ở chỗ nào? Vì sao không về nhà? Hu hu!”
“Nương, đây là có nguyên nhân, nương nghe con từ từ kể.” Truyền Sơn đứng lên, đỡ nương hắn đi về phía chiếc bàn vuông. Trong phòng không chỉ có người nhà hắn, có những lời hiện tại không thích hợp nói.
Truyền Sơn bảo nương hắn ngồi xuống, lại quay đầu mời bà nội ngồi theo.
Bà nội La kéo tay đứa lớn, vừa khóc vừa cười.
Truyền Sơn vừa nhẹ giọng dỗ dành bà nội, vừa cùng Truyền Hải dìu bà nội đi về phía chiếc bàn vuông.
Canh Nhị nhìn trái nhìn phải, lặng lẽ dịch bước đến bên La Đại Phúc tạm thời bị các con trai quên béng, vươn ngón tay mập mạp chọc hắn, tiện tay cảm nhận tâm sự phức tạp đã lâu chưa gặp con trai.
Bản năng này quả thực không tốt, phải tìm cách khống chế mới được. Canh Nhị nắm tay tự cổ vũ.
La Đại Phúc vừa khóc rưng rức, lúc này thấy các con ôm mẹ già và vợ, vừa khóc thút thít vừa cười, hai bàn tay to lập tức lau nước mắt, nhưng lau kiểu gì cũng không sạch được.
Cảm thấy có người chọc hắn, La Đại Phúc quay sang nhìn nhóc béo phị xa lạ bên cạnh.
Canh Nhị cười lấy lòng hắn, đây chính là bố vợ tương lai của y! Nhìn thấy những vệt nước mắt vương trên má, y vội lấy một chiếc khăn ra đưa.
Có lẽ thấy thái độ của Canh Nhị có phần nịnh nọt, La Đại Phúc bất giác nhếch mép cười gượng, nhận lấy khăn lau nước mắt, tiện tay sờ đầu nhóc béo phị, khàn khàn lên tiếng ngợi khen: “Bé ngoan.”
Canh Nhị đắc chí, tự cảm thấy ấn tượng đầu tiên của bố vợ về y không tệ chút nào. Tốt lắm, bước tiếp theo chính là lấy lòng mẹ vợ!
“Cha.” Truyền Sơn qua mời La Đại Phúc.
Cha hắn cũng già đi rất nhiều, chỉ mới 40 tuổi đầu thôi mà trán và khóe mắt đã xuất hiện những nếp nhăn rõ rệt, cuộc sống ruộng đồng vất vả đã làm bờ lưng cha còng đi, đôi tay đưa ra vẫn chắc như trong trí nhớ, nhưng cũng càng đen đúa và nhăn nheo hơn xưa.
La Đại Phúc ngửa đầu nhìn đứa con cả, giọng khàn khàn: “Còn sống mà về là được rồi, sống là tốt rồi!”
Truyền Sơn cầm bàn tay cha hắn, cùng Canh Nhị dìu cha hắn đến ngồi bên cạnh nương.
Tâm tình kích động của Truyền Hải đã hồi phục được phần nào, thấy các bề trên đều đã ngồi xuống, nhìn lại mấy người theo vào không biết là muốn xem náo nhiệt hay có suy nghĩ gì khác, hắn đi tới trước mặt họ chắp tay.
“Thưa các bà con, anh cả của ta đã nhiều năm chưa về, người nhà gặp mặt có nhiều điều muốn nói, các vị có việc gì có thể đợi ngày mai hẵng nói không?”
“Ha hả, nhóc Hải, đúng là anh mầy về rồi nha, nó thay đổi nhiều thật, ta nhìn cũng chẳng dám quen. Lần này nó về có ý định gì? Chỉ ở vài ngày hay là…” Một gã nam nhân trung niên chừng 50 tuổi mở miệng hỏi.
“Mọi chuyện chưa biết được. Chú Cường, đường xa khuya khoắt, chú vẫn nên về nghỉ ngơi cho sớm đi, nhỡ bệnh thấp khớp tái phát, tới lúc đó lại không đi được đâu.”
“Nhóc Hải nói cũng đúng, thế ta về nghỉ ngơi, đúng rồi, nói tới bệnh thấp khớp của chú, lần trước mầy đồng ý cho chú tấm đệm giường bằng da chó mực rồi, đừng quên đấy nhé.”
“Không đâu ạ, chú Cường đi thong thả.” Truyền Hải tiễn chú Cường cùng vai vế với cha hắn và mấy người bằng vai phải lứa với hắn ra ngoài cửa, mở cửa nhìn họ đi xa.
Mấy người kia vừa dìu chú Cường ra khỏi cửa đã bắt đầu bàn tán.
“Đứa con cả của La Đại Phúc có phải đã phát tài rồi không? Các ngươi nhìn đồ hắn mặc kìa, cả cái điệu bộ của hắn nữa, trông cứ như là phát đại tài ấy.”
“Ta thấy cũng giống, ngươi không thấy hắn còn mang theo một tiểu thư đồng sao, tên thư đồng kia ăn mặc cũng không tệ, quần áo lành lặn chẳng có mụn vá nào, còn béo tròn như thế nữa chứ.”
“Nói bậy đi, thư đồng làm sao mà chỉnh tề thế được, ta thấy nói không chừng đứa cả nhà La Đại Phúc mới là tùy tùng của người ta ấy.”
“Ngươi mới nói bậy! Nếu La Truyền Sơn thực sự làm việc cho người ta thì sao có thể mang theo thiếu gia về tìm người nhà?”
“Ấy dà, các ngươi đừng đoán mò, dù sao bất kể tên xúi quẩy kia có phát tài hay không, hắn tìm tới đây thì chắc chắn không có gì tốt lành!”
“Đúng thế, tính kỹ mà coi, hắn còn chưa qua ngưỡng 25 đúng không?”
“Ta biết ngay mà, hai ngày trước cái eo đang yên đang lành tự dưng lại đau là thế quái nào, thì ra là tên xui xẻo này đã về. Mịa nó!”
“Phát Tài, ngươi nhỏ giọng đi, đừng để nhóc Hải nghe thấy.”
Truyền Hải cười nhạt, ban đêm tiếng động truyền xa, họ lại không có ý nhỏ giọng, không những hắn nghe thấy rõ mồn một mà những người tuần tra và còn thức xung quanh có mấy ai không nghe thấy chứ?
“Nghe thấy thì làm sao? Đó là do nhà La Đại Phúc nợ chúng ta! Nếu không phải do nhà họ, chúng ta cũng không tới nỗi lưu lạc xa xứ thế này.” Giọng người tên Phát Tài kia càng to hơn nữa, cứ như thể cố ý hô lên cho mọi người nghe được vậy.
“Chưa chắc đã vậy, ai biết hung thủ giết người là ai, có lẽ chỉ là bọn giặc cướp…”
“Hừ, vậy cũng phải trách họ! Nếu không phải gia đình họ sinh ra một đứa sao chổi, bọn giặc cướp đó vì sao không đi chỗ khác giết người cướp bóc mà cứ phải giết người La gia thôn chúng ta? Hơn nữa triều đình đã ra công văn bắt cả nhà họ, ai biết rốt cuộc nhà họ đã làm gì!”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Chú Cường lên tiếng, “Chúng ta vất vả lắm mới sống được yên ổn, ta tin nhóc Hải làm thủ lĩnh của nhiều người như thế cũng không thể giữ tai họa kia lại được. Nếu tai họa kia thực sự không chịu đi, ta lại đi tìm nhóc Hải tính chuyện!”
Tiểu Vũ và Thiệu Tuyên canh giữ ở cửa xấu hổ nhìn thủ lĩnh nhà mình.
Họ cũng biết thủ lĩnh bực mình những bà con họ hàng này, họ cũng bực mình lắm, càng giận những kẻ ỷ mình là người cùng thôn với thủ lĩnh, đã không tôn trọng thủ lĩnh thì chớ còn có mấy người vai cao hơn thủ lĩnh, không những kênh kiệu mà còn ra sức đòi hỏi.
Muốn đuổi anh ta đi à? Truyền Hải sờ cằm, nhìn lên bầu trời đen kịt, không biết nghĩ tới điều gì, bỗng dưng cười rất kỳ dị, cúi đầu dặn dò hai người bảo vệ cho tốt, lập tức liền vui sướng đóng cửa xoay người vào trong phòng.
Tiểu Vũ và Thiệu Tuyên liếc mắt nhìn nhau mà thấy hồ đồ.
Nụ cười ấy của thủ lĩnh chứng tỏ điều gì? Vì sao hắn nghe thấy những lời ấy không giận mà còn cười chứ?
HẾT 1
Nê: thật nghi ngờ chiếc khăn tay Canh Nhị đưa cho ‘bố vợ’, nhỡ là mảnh vải hay cái khăn gì kiếm được trên người xác chết nhở =))
Trong vòng vây, thân hình và mặt mũi của hai người Truyền Sơn và Canh Nhị cũng rõ ràng rơi vào mắt mọi người.
Truyền Sơn duỗi người một cái trước ánh lửa sáng, cả cơ thể im hơi lặng tiếng rút nhỏ đi một vòng, tuy trông vẫn cao to khôi ngô như trước, nhưng vóc người như vậy ít nhất vẫn thuộc phạm vi nhân loại.
La Truyền Hải vừa nghi ngờ, vừa cấp bách và cũng khó tin gạt những cánh tay kéo hắn, không cho hắn đi về phía trước, từ từ đi tới trước mặt Truyền Sơn.
Trước đó, Truyền Sơn và Canh Nhị đều nghe thấy La Truyền Hải thấp giọng nói rất nhanh với một thiếu niên bên cạnh: “Đi xem vì sao chó không sủa.”
Thiếu niên lén lút lùi vào bóng tối.
Canh Nhị giật mình vì sự nhạy bén của Truyền Hải.
Truyền Sơn mỉm cười nhìn thằng em.
Hai người dân trong thôn ở đằng sau La Truyền Hải thấy không thể ngăn cản thủ lĩnh, cũng vội xách đại đao theo.
“Anh? Là anh thật à? Anh không chết sao? Ack, sao anh cao vậy?”
Canh Nhị nghe xong, hiếu kỳ ngó Truyền Hải, thấy hắn ta ngửa đầu không cam lòng, luôn cảm thấy câu nói cuối cùng này mới là câu trọng điểm.
Truyền Sơn nhìn đứa em thấp hơn hắn một cái đầu, khóe miệng giần giật.
Thực ra em trai hắn cũng không lùn, trong đám dân thôn vây quanh họ cũng thuộc loại cao ráo, nhưng so sánh với vóc người trưởng thành kỳ lạ của hắn tự nhiên là kém hơn.
Em trai hắn nhỏ hơn hắn hai tuổi, năm nay chừng 21 rồi. Lúc hắn rời nhà, em trai hắn mới 13 tuổi, trong ấn tượng của hắn vẫn là khuôn mặt non nớt, giờ không còn sự non nớt và ngây thơ khi ấy nữa, đến ngay cả đường nét khuôn mặt đã từng quen thuộc cũng trở nên xa lạ.
Nhưng anh em ruột vẫn là anh em ruột, hắn tin dù hiện giờ em trai hắn có lẫn trong đám người, hắn cũng có thể liếc mắt nhận ra ngay. Chỉ là em trai hắn có phải gầy quá không?
“Em lớn rồi.” Truyền Sơn xúc động nói.
“… Anh thực sự là anh trai em?” Giọng Truyền Hải hơi run. Nam nhân trước mặt có chiều cao hơn 9 thước, hắn ta phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ hết mặt mày dáng người của hắn, nhưng tám năm không gặp đã cao như vậy cũng gớm quá rồi đi?
“Em có cần anh nói ra một đặc thù cơ thể và một số chuyện khi còn bé trước mặt nhiều người thế này không?”
“Không cần, em nhận ra anh.” Truyền Hải đen mặt, tiến lên kéo cánh tay anh hắn đi vào phòng, “Đi thôi, bên ngoài lạnh lắm, vào trong rồi nói.”
Canh Nhị chậm rì rì đi theo hai người.
“Ngươi không sợ ta nhận vơ à?” Truyền Sơn trêu em hắn.
Truyền Hải liếc đểu một cái, “Anh nhận làm cháu em, em còn phải tặng quà gặp mặt. Anh nhận làm anh trai em, anh còn nợ em tiền mừng tuổi tám năm đấy.”
Anh em hai người đã thân thiết với nhau từ nhỏ, dù xa cách 8 năm không gặp, Truyền Hải vẫn tự tin là còn nhận ra anh trai mình.
Truyền Sơn cười ha ha, vỗ cái bộp lên đầu thằng em, “Tiểu tử thối, còn tham tiền như thế. Anh mầy lần đầu tiên nghe anh trai phải lì xì cho em trai lâu ngày không gặp đấy.”
Canh Nhị thấy Truyền Sơn tiện tay vỗ người, sờ đầu mình, bỗng cảm thấy Truyền Hải vừa mắt lắm.
Truyền Hải bị đánh một cái lảo đảo, đứng vững người lại, quay đầu u oán nói: “Anh lại vỗ đầu em, tương lai em mà không thi được trạng nguyên đều là do anh làm hại! Hơn nữa chính anh nói, anh là trụ cột trong nhà, có quân lương sẽ chuyển về làm tiền mừng tuổi cho em với em gái. Kết quả thì sao? Chúng em đợi 8 năm cũng không thấy cái bóng đâu!”
“Mấy năm trước không phải anh đều gửi quân lương cho hai đứa rồi sao?”
“Cái đó không tính! Cha mẹ nói đó là tiền mồ hôi nước mắt của anh, phải giữ lại để anh về dùng cưới vợ, không cho bọn em động vào, đều phải cất đi hết, khụ, tuy rằng sau này đã tiêu hết. Đúng rồi, nhóc béo đi đằng sau anh là ai? Không phải cháu trai em chứ? Trông tuổi không giống lắm.”
“Đợi lát giới thiệu với em. Ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, cha mẹ và cả Tiểu Vịnh đều khỏe chứ?”
Truyền Hải dừng hơi trước khi nói, “Cũng khỏe, anh vào nhà đi rồi em từ từ kể cho.”
Truyền Hải lập tức quay đầu bảo với dân thôn xung quanh: “Không còn việc gì nữa, tản hết ra đi. Người đến là người anh nhiều năm không gặp của ta, ngày mai mời mọi người tới ăn mừng!”
Các dân thôn hoan hô ầm ĩ, khẩn trương lúc đầu đã tan, có người lập tức chúc mừng Truyền Hải, có rất nhiều người hiếu kỳ tiến lên trước nhìn, mọi người xôn xào ồn ào thi nhau hỏi thăm.
“Thủ lĩnh có anh trai à? Chưa nghe nói qua nha.”
“Thủ lĩnh đương nhiên có anh trai, ngươi tới sau không biết chứ, ban đầu chúng ta đi theo thủ lĩnh đều biết việc này. Nhưng nghe nói anh của thủ lĩnh chết trận trong cuộc chiến tranh với Lãng quốc, sao lại sống đến giờ nhỉ?”
“Việc này không có gì ngạc nhiên hết, lần trước chúng ta đánh nhau với quân triều đình, Vương Bá Tử không về, chúng ta đều cho rằng hắn đã chết, kết quả hắn đi ra từ đống người chết, chăm lành vết thương rồi mới về đấy còn gì?”
“Đánh nhau với quân triều đình? Hiện giờ em…” Truyền Sơn nghi hoặc nhìn về phía thằng hai.
Truyền Hải mấp máy môi, chỉ nói ra một câu: “Đều là bị ép buộc.”
Anh em hai người 8 năm không gặp, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, có rất nhiều điều muốn nói, Truyền Sơn quàng vai em trai thật chặt, “Anh không ở nhà, khổ cho em rồi.”
Truyền Hải xót xa, nam nhân lớn chừng ấy thế mà nước mắt giàn giụa, “Anh…”
Truyền Hải nghẹn ngào, những lời nói sau đó cũng không thốt nổi nữa.
Một người dân thôn vẻ thư sinh đi ra khỏi đám người, thấy cảnh ấy, ra hiệu bằng mắt với một đại hán đi đằng sau Truyền Hải. Đại hán ấy biết ý, lập tức xoay người ngăn trở đoàn người đang muốn tiến lên hỏi gì đó.
“Được rồi được rồi, mọi người có vấn đề gì thì chờ mai rồi lại nói, tản hết ra đi, tụ tập ở đây lải nhải gì chứ! Nên đi gác đêm thì đi gác đi, đừng giả vờ giả vịt lừa ta! Tiểu Vũ ngươi với Thiệu Tuyên cùng qua bảo vệ nhà lớn đi, không có thủ lĩnh cho phép, không cho bất luận kẻ nào vào.”
“Bạch Thái Bang ngươi về đúng lúc lắm, vào nhà đun nước pha trà đi, rồi mang một vỉ màu thầu nhân cải trắng của bữa mai lên, ngoài ra bảo nương ngươi mang chút củ cải khô lên nhà lớn…”
Trong tiếng bảo ban của đại hán, các thôn dân đều ồn ào tản ra, những người được nhắc tới đều tự tách ra làm việc.
Hai anh em Truyền Sơn đi vào nhà đắp đất được gọi là nhà lớn, Canh Nhị tự nhiên cũng theo vào sau.
Truyền Sơn nhanh mắt, thấy trên cửa nhà lớn có viết ba chữ ‘Ma Sơn Truân [tức đồn trú Ma Sơn (Ma này là đay, gai, vừng, mè…)]”.
Nhà lớn được chia thành hai gian, đằng sau làm bàn bếp, đằng trước bày bốn chiếc bàn vuông lớn.
Xung quanh mỗi chiếc bàn vuông đặt bốn chiếc ghế dài, trên bàn đặt một khay trà, trong khay trà có một ấm trà, xung quanh ấm trà sắp ngay ngắn bốn cái bát trà to, bên khay trà đặt một ngọn đèn nửa mờ nửa tỏ.
Truyền Hải đẩy anh ngồi trên một cái ghế bên bàn rồi ngồi xuống bên trái Truyền Sơn, Canh Nhị vốn muốn ngồi vào phía bên phải, bị Truyền Sơn kéo một phát, liền đặt mông ngồi ngay bên cạnh hắn.
Một thiếu niên trông nhanh nhẹn rón rén đi vào, làm một lễ với ba người Truyền Hải, ở bên tai Truyền Hải nói một câu rồi chạy đến chỗ bàn bếp bận bịu, chọc ống châm lửa, vứt củi vào lần nữa rồi lấy màn thầu đã làm xong lên vỉ hấp.
Truyền Sơn và Canh Nhị nghe thấy thiếu niên cùng Truyền Hải kề tai nói nhỏ: chó không sao hết, chỉ là trông rất sợ.
Truyền Hải nghe xong câu nói kia cũng không có phản ứng gì, chỉ che con mắt đỏ bừng, lúc này vệt nước mắt cũng đã được hắn lén lau đi rồi, bấy giờ hắn mới buông tay áo nói với anh hắn: “Anh, để anh cười chê rồi, vừa rồi gió lớn, nhất thời cát bay vào mắt.”
Truyền Sơn cười nhạo, “Cười chê cái rắm! Tiểu tử ngươi y hệt hồi còn bé, chết vì sĩ diện.”
“Anh, anh vẫn thô lỗ như thế.” Nói xong thở dài, Truyền Hải cau mày nói: “Anh, thật ra anh không nên về vào lúc này.”
“Sao vậy?”
“Chỗ này còn một vài người dân thôn mình cùng trốn theo lúc ấy… Anh, anh còn chưa đầy 25, em sợ lần này anh về, chuyện xúi quẩy chó má gì cũng đều bị đổ lên đầu anh.”
Truyền Hải nhắc tới đám thôn dân cũng không để ý nhã nhặn hay không nữa, xắn ống tay áo lên rồi bắt đầu kể khổ với anh trai hắn.
“Ban đầu em vốn không muốn mang theo những người dân dính dáng quan hệ họ hàng này, nhưng cha không đồng ý, cứ nói người cùng thôn cùng họ, tuy hiện giờ có bắn đại bác cũng chẳng tới, nhưng ai nên giúp vẫn phải giúp. Bất đắc dĩ thế, lúc chạy nạn cũng chỉ đành mang theo họ trốn cùng, nhưng sau đó những người này đã mang tới cho em biết bao phiền phức!” Truyền Hải giận dữ vỗ bàn.
“Đáng ghét nhất là, họ còn nói xấu sau lưng, nói họ xa xứ đều là bởi vì đứa con cả nhà chúng ta, cũng chính là bị đồ sao chổi là anh liên lụy. Em nghe xong hận không thể vứt họ vào khe suối!”
“Nhưng những kẻ đó cũng khôn khéo, biết em không thích họ nên cứ quấn lấy ông nội bà nội và cha, còn nói em là cứu tinh của toàn bộ người dân La gia thôn, không thể để một mình nhà chúng ta độc chiếm.”
Truyền Sơn cười, chỉ là nụ cười ấy trông lành lạnh.
Canh Nhị liếc hắn.
“Em nói chạy nạn là ý gì?” Truyền Sơn thấy lạ, hắn còn tưởng người nhà biết được tin tức gì, mới chạy trốn được khỏi tặc tướng, thì ra không phải vậy sao?
Truyền Hải nhìn nét mặt anh trai liền biết những người dân La gia thôn sắp xui xẻo, cười trên nỗi đau khổ của người khác rồi đổi giọng thở dài, nói: “Việc này nói ra thì dài…”
Thì ra vào năm thứ 3 sau khi Truyền Sơn đi rồi, Truyền Hải đã thi đậu tú tài, cũng được Huyện lệnh tiến cử là hiền tài lên kinh dự thi vào 2 năm sau đó.
Nhưng chính ở trên đường lên kinh, hắn thấy rất nhiều người chạy nạn, gặng hỏi mới biết, vùng Cẩm huyện cách La gia thôn chừng 600 dặm hạn hán khô hanh, mọi người không thể sống sót, chỉ có thể chạy nạn khỏi đó.
Truyền Hải đọc đủ các loại sách, suy đoán sau đại hạn chắc sẽ có lũ lụt ào tới, mà La gia thôn ở ngay cửa dưới nhánh sông Đại Vận Hà, nếu như thượng du vỡ đê, La gia thôn chắc chắn không thoát được kết cục chìm trong nước sông.
Lo lắng như vậy, Truyền Hải cũng không còn lòng dạ nào thi thố nữa, quay thẳng về sắp xếp cho người nhà lánh nạn.
Nể tình bà con láng giềng, Truyền Hải cũng nói luôn ra suy đoán của mình cho họ biết.
Mà do Truyền Hải vẫn mang cái danh cứu tinh, các nhân vật vai vế trong dòng họ La gia thôn vừa nghe suy đoán của hắn về đại hồng thủy sắp tới, đều thà tin có còn hơn là không, có người dọn lên núi, có người muốn theo người nhà họ La.
“Lúc đó vì cha bảo thương tình, hơn nữa ta cho rằng lũ lụt rút rồi chúng ta vẫn có thể trở lại, thầm nghĩ dù sao cũng không phải dẫn họ theo lâu liền mang theo họ cùng chạy khỏi Lâm huyện.”
“Vậy hiện giờ sao các ngươi lại ở đây?” Truyền Sơn hỏi. Nơi đây cách La gia thôn ít nhất phải ba ngàn dặm đường.
Truyền Sơn nhìn thoáng qua anh hắn, “Chạy tới đây thôi. Trước đó, chúng ta đúng là đã bảo người về thôn xem lũ lụt đã rút chưa, em cũng về…”
“Sau đó?”
“Nước rút, người cũng không còn. Thôn dân lúc đó ở lại trên núi tránh lũ chẳng ai còn sống.”
Truyền Sơn im lặng. Không cần em hắn nói tiếp, hắn cũng đoán được đại khái người dân La gia thôn đã xảy ra chuyện gì. Tính toán thời gian, khi đó không phải chính là lúc hắn bị lão tặc Hồ Dư bán đứng, Hồ Dư muốn bắt người nhà hắn lấy lòng Lãng quốc sao?
“Thôn dân bị chết phần lớn đều là bị một đao cướp mạng, có người còn bị hành hình tra tấn, có thể hung thủ muốn hỏi gì đó, có lẽ là tung tích của tốp người chạy lũ lụt như bọn em.”
Truyền Hải không giấu được vẻ đau khổ, người dân La gia thôn có kẻ đáng ghét, nhưng phần lớn đều là người tốt, hơn nữa tất cả mọi người dây mơ rễ má với nhau, xương gãy vẫn còn da ở đó, dù sao cũng đều có vài phần tình cảm.
“Thế nhưng những hung thủ này không biết, ngay từ đầu chúng em vẫn truyền tin cho người trong thôn biết mình ở đâu, sau đó bởi vì Lâm huyện có nhiều nạn dân tới quá, chúng em liền đi thẳng lên phía Bắc, sau đó đến ngay cả chính chúng em cũng không biết cuối cùng sẽ đặt chân ở đâu. Nhưng cũng bởi thế, tốp người chạy nạn chúng em mới thoát chết được đi?”
Truyền Sơn nhìn sắc mặt em trai, hỏi: “Có phải kể từ đó, những thôn dân may mắn còn sống sót được đã nói anh mang họa sát thân tới cho mọi người, còn làm hại họ có nhà không về được?”
“Ừ.” Truyền Hải không phủ nhận.
Truyền Sơn cũng không biết nói gì cho phải, tuy hắn vẫn không muốn tin hắn thực sự bị thần xui xẻo nhập thân, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện thì đều sẽ chứng minh hắn thực sự là ngọn nguồn tai họa.
Hung thủ giết và hành hình thôn dân có đến 9/10 chính là tay sai do tặc tướng Hồ Dư phái đi tìm người nhà hắn.
Có lẽ những tay sai này không tìm được người nhà hắn, để bịt miệng và xả giận liền giết luôn người dân La gia thôn còn sống.
Mà so sánh với thần xui xẻo là hắn thì em trai hắn đúng là không hổ danh cứu tinh, không những dự đoán được nạn lũ lụt có khả năng xảy ra trước mà còn đưa cả nhà và phần nào thôn dân thoát khỏi họa sát thân.
Có lẽ hắn không nên xuất hiện trước mặt người nhà vào lúc này, có lẽ hắn đúng là nên chờ đủ 25 tuổi trên Lam tinh, tránh cho…
Canh Nhị bỗng vươn cái tay béo múp cầm tay trái Truyền Sơn.
Truyền Sơn cầm lại tay Canh Nhị, mắt mang theo vẻ tủi thân đến chính hắn cũng không biết nhìn Nhị rùa nhà hắn.
Hắn không cam lòng khi những thôn dân này đổ hết mọi tai nạn xảy ra xung quanh họ lên đầu hắn, nhưng khổ nỗi thảm án xảy ra ở La gia thôn lại có liên quan tới hắn, làm hắn muốn phủ nhận cách nói thần xui xẻo của người dân thôn cũng khó. Loại tâm tình rối rắm này đừng nói là chỉ tu luyện 400 năm, kể cả tu luyện 4000 năm, xử lý không tốt cũng có khả năng hình thành tâm ma.
“Thảm án của người dân La gia thôn nhìn như vì ngươi dựng lên, thực ra thì cũng bởi tể tướng Hi triều vì ham muốn cá nhân lấy lòng Lãng quốc. Còn ngươi vừa chịu mệnh quan trên, đi tới Lãng quốc mai phục dẫn tới đắc tội hoàng tộc Lãng quốc, từ đó Lãng quốc mới thông qua Hồ Dư trả thù ngươi.”
Canh Nhị nhìn ánh mắt tủi thân của cỏ non, vừa cảm thấy nhộn nhạo, phấn chấn, vừa không nỡ lòng nào, tìm đủ các lý do muốn an ủi tâm hồn bị thương tổn của cỏ non.
“Đây là nguyên nhân chủ quan, nhìn nhận sâu hơn, vì sao Hồ Dư có thể lấy thúng úp voi, thậm chí có thể tùy ý hãm hại công thần và người nhà công thần? Vì sao Lãng quốc lại xâm lược Hi triều?”
Truyền Hải nghe xong bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn.
Canh Nhị nói tiếp: “Đáp án của mấy vấn đề này nhìn như đều do hoàng thất Hi triều hủ bại, nhưng chúng ta không ngại suy nghĩ sâu hơn nữa, vì sao hoàng thất Hi triều lại hủ bại? Vì sao lại sa đọa tới mức diệt quốc? Vì sao Lãng quốc có thể đánh Hi triều có thực lực lớn hơn mình mấy lần lùi dần từng bước một?”
Truyền Hải mặt lộ vẻ sửng sốt, bắt đầu quan sát kỹ càng lại nhóc béo phị một phen.
Truyền Sơn cầm chặt tay Canh Nhị, hắn biệt đây là Nhị rùa nhà hắn đang khuyên hắn.
Canh Nhị rất vui khi thấy lời y nói có tác dụng với cỏ non, lúc này không ngừng cố gắng nói: “Thực ra đổi góc nhìn khác, khi đó ngươi thay cha tòng quân, nếu ngươi không đi tòng quân, người dân La gia thôn sau này cũng sẽ không chết. Sở dĩ ngươi đi tòng quân, cũng bởi người dân La gia thôn đồn thổi ngươi là sao chổi, ngươi chịu không nổi bàn tán nên mới rời khỏi nơi đây.”
Truyền Hải gật đầu, cảm thấy cực kỳ có lý.
Trong mắt Truyền Sơn cũng xuất hiện ý cười.
“Nhìn nhận sâu hơn nữa, ngươi bị lưu truyền danh xui xẻo cũng bởi mẹ ngươi mê tín, mang ngươi đi coi bói nên mới bị. Nhưng mẹ ngươi nào biết đạo sĩ coi bói kia hám lợi đen lòng, ghét bỏ tiền công coi bói quá ít nên thuận miệng đồn bậy, khiến con bà bị hủy nửa cuộc đời.”
Hai anh em Truyền Sơn cùng cười khổ, phận làm con sao dám trách mẹ cha, hơn nữa mẹ họ đã ân hận điều ấy từ lâu, bởi vì cảm giác chịu tội cũng làm bà già nhanh hơn người khác.
Canh Nhị cũng không phải muốn trách cứ mẹ La, y sao lại trách cứ mẹ vợ chứ? Y cũng không phải khờ thật. Y chỉ chưa nói hết lời thôi.
“Thế nhưng Truyền Sơn ngươi có nghĩ tới không, vì sao mẹ ngươi không tìm ai khác mà lại đi tìm đạo sĩ mắt mù thiếu đạo đức kia để coi bói cho ngươi chứ?”
Truyền Sơn im lặng, nghe tiếng động bên ngoài, đang có không ít người đi về phía này.
Truyền Hải tiếp lời nói: “Bởi khi đó mẹ ta nghe người trong thôn đồn nhau, ai cũng bảo đạo sĩ kia vô cùng thần thông.”
“Không sai! Chính là thế!” Canh Nhị vỗ bàn, lập tức mặt đỏ lừ rụt tay về.
“Cho nên… Người dân La gia thôn bị giết chết cũng là đáng đời?” Anh em hai người dở khóc dở cười.
“Nhị béo à, đây là ngươi đang khuyên ta đấy à? Sợ ca bước vào tâm ma sao? Tốt lắm, biết thương người.” Truyền Sơn hoàn hồn, cầm cái tay béo múp của nhóc béo phị, cười mỉm khen ngợi.
Đồng thời hắn cũng bất giác vênh váo nghĩ, kết luận người dân La gia thôn này đáng đời rõ ràng không công bằng, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh mập nhà hắn một lòng nghĩ cho hắn sao? Truyền Sơn lòng phơi phới, hắn vừa nhộn nhạo thì tay chân bắt đầu không nghe lời.
Canh Nhị gạt phăng cái tay xấu thói của ai kia. Sờ đâu đấy? Không thấy em trai ngươi còn đó à!
“Anh, anh không giới thiệu vị tiểu huynh đệ này sao?” Truyền Hải cảm thấy hứng thú với Canh Nhị.
“À, y là Canh Nhị, là…”
Còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy cửa tự dưng bị đẩy ra, một đám người xông vào nhà lớn.
“Truyền Sơn về rồi? Thực sự là Truyền Sơn về rồi?”
“Thằng cháu cả của ta về rồi? Mau mau mau, nó đang ở đâu?”
“Bà nội, cha, nương, mọi người tới rồi à, con đang chuẩn bị đi tìm mọi người.”
Hai anh em Truyền Sơn cùng đứng lên, Truyền Hải tiến ra đón, Truyền Sơn đi tới bên cạnh Truyền Hải thì đứng lại.
Đợi khi thấy rõ dáng dấp hiện tại của người thân, lòng Truyền Sơn bỗng nhói đau.
Khuôn mặt khô vàng, cơ thể gầy yếu, vừa nhìn đã biết là do lâu ngày ăn không đủ no gây nên.
Quần áo cũ nát rườm rà chứng tỏ người nhà không những thiếu ăn còn thiếu mặc, hơn nữa nơi đây rõ ràng thiếu nước, bằng không mẹ hắn thích sạch sẽ sẽ không để người nhà đều mặc quần áo bẩn, cũng sẽ không để tóc tai bê bết không gội thế này.
Canh Nhị thấy Truyền Sơn bước tới, y cũng theo qua.
Hai người dân thôn phụ trách trông cửa hơi nhìn về phía Truyền Hải, “Thủ lĩnh, bác trai bác gái nghe nói…”
Truyền Hải khoát tay, “Không sao, các người đi ra ngoài đi, ở ngoài bảo vệ cho tốt, đừng để ai vào nữa.”
Cửa bị đóng lại.
“Nhóc Hải, anh con về thật rồi à? Nó…” La Đại Phúc sững sờ nhìn nam tử cao lớn đứng bên cạnh thằng hai, nhất thời vẫn không dám nhận con.
Bà nội La đi được hai bước dừng một bước, nhìn Truyền Sơn, tiếng “Nhóc Sơn” đến bên mép rồi nhưng kiểu gì cũng không thốt lên lời được. Không phải do bà, chỉ vì thằng cháu trưởng thay đổi quá nhiều, nhóc ranh 15 tuổi trong trí nhớ giờ đã trưởng thành, khí phách của nó nhìn kiểu gì cũng không phải kẻ quê mùa xuất thân từ thôn quê.
La Công Tôn thị chỉ sững sờ giây lát, lập tức khôi phục sự nhanh nhẹn và dũng mãnh vốn có, đẩy chồng ra, tiến lên cầm tay Truyền Sơn, gọi một tiếng: “Truyền Sơn!”
“Nương.” Truyền Sơn nhìn khuôn mặt tiều tụy trước mặt, người phụ nữ thấp bé đã lộ rõ dáng vẻ già yếu, trong lòng đau xót, quỳ bịch xuống đất. Nương hắn mới 40 thôi, sao đã già như vậy rồi?
“Bà nội, cha, nương, Truyền Sơn bất hiếu đã về.”
Canh Nhị mất tự nhiên đứng một bên, thấy Truyền Sơn quỳ xuống làm y cũng do dự không biết y có cần quỳ xuống theo không.
“Con… con thật là…” La Công Tôn thị vươn tay muốn vuốt ve con trai, nào ngờ vươn được nửa chừng đột nhiên rụt lại. Nàng rõ ràng là người đầu tiên nhận ra con trai, con trai cũng gọi nàng là nương rồi, nhưng tự dưng nàng lại thấy hoài nghi.
“Nương, là con thật.” Truyền Sơn quỳ đi một bước, hai tay bắt lấy bàn tay nhỏ gầy khô cằn của nương hắn đặt lên mặt, nhẹ giọng nói: “Nương sờ đi, ấm này, con trai nương về thật rồi này.”
La Công Tôn thị hai tay run rẩy, sờ soạng khắp nơi, “Thực sự… ấm thiệt này, đúng là đứa lớn nhà ta, ta không nằm mơ, đây là sự thực, con ta không chết!”
Từng giọt nước mắt to tròn rớt xuống, rơi trên bờ vai Truyền Sơn.
“Nương, đừng khóc.” Truyền Sơn vươn tay lau nước mắt của nương hắn.
La Công Tôn thị dại khờ nhìn đứa con, khi ngón tay Truyền Sơn chạm tới mặt nàng.
“… Con à! Đều là nương hại con!”
La Công Tôn thị bỗng gào lên một tiếng nhói lòng, ôm chầm lấy đứa con nghẹn ngào khóc rống.
La đại phúc một tay che hai mắt, hắn già chừng này rồi, không có mặt mũi nào mà khóc.
Bà nội La tựa trong lòng Truyền Hải, cũng ra sức lau nước mắt, nói: “Trở về là tốt rồi, về là tốt rồi. Cái nhà này cuối cùng cũng đoàn viên rồi! Dù ông nội cháu đêm nay có duỗi chân cũng có thể nhắm mắt được rồi. Ông trời phù hộ a, để nhóc Sơn về đúng lúc này, hu hu!”
Truyền Hải vỗ lưng bà nội, an ủi bà, “Bà nội, bà đừng khóc, anh trở về là chuyện vui, mọi người nên cười mới đúng.”
“Đúng đúng, cháu nói rất đúng, chúng ta không nên khóc.” Nói không nên khóc nhưng bà La vẫn không dừng khóc được.
Những người ngoài theo vào nhìn thấy tình cảnh này, bất kể tới có mục đích gì, nhất thời cũng đều thổn thức không nguôi.
Truyền Sơn hiểu nỗi khổ trong lòng nương hắn, không biết nương hắn đã hối hận bao lần khi ấy không nên mang hai thằng con đi coi bói, mỗi lần có người nhắc tới đứa con lớn thế nào, nàng đều vừa hận vừa thẹn. Năm đó chuyện hắn thay cha tòng quân cũng làm nàng thầm chảy biết bao nước mắt, nương hắn luôn cảm thấy nàng hại con, mới khiến đứa con lớn không thể ở lại thôn nổi.
Nhưng theo Truyền Sơn nghĩ, khi đó hắn đi tòng quân, tuy cũng phần nào là do người dân trong thôn coi hắn như ôn dịch, nhưng nguyên nhân chính là do La Đại Phúc là trụ cột trong nhà.
Nếu hắn không đi thì cha hắn phải đi, phải kiếm bạc thoát khỏi lao dịch quân đội. Mà sức nhà họ lo cho hai đứa con trai học hành vốn đã miễn cưỡng, nào có tiền bạc dư thừa để chuộc thân cho cha hắn?
Ông nội hắn, ông ngoại hắn cũng nói muốn đi thay, nhưng nào có đạo lý con cháu trong nhà để người già cả đi lính?
“Nương, con ổn lắm. Thật đấy ạ, con trong họa có phúc, bây giờ tốt lắm.” Truyền Sơn nhẹ giọng an ủi nương hắn, không ngừng nói: “Nương không hại con, là đạo sĩ xấu xa kia thuận miệng đồn bậy, người tham lam như vậy tất nhiên sẽ gặp báo ứng. Nương đừng khóc nữa, người nhìn xem hiện giờ không phải con rất tốt sao?”
“Mày… mày là cái đồ khốn nạn!” La Công Tôn thị đột nhiên khóc giơ tay đánh lên vai con trai không ngừng.
“Mày sống vì sao không về? Vì sao không tới tìm chúng ta? Ba năm trước đây gặp lũ lụt, Chiếu Cấn đi tòng quân với mày về nói mày chết hai năm rồi, chúng ta cũng không tin, nếu mày chết rồi, sao còn có thể gửi quân lương về? Nhưng ba năm sau mày không chút tin tức!”
“Rốt cuộc mày chết ở chỗ nào? Vì sao không về nhà? Hu hu!”
“Nương, đây là có nguyên nhân, nương nghe con từ từ kể.” Truyền Sơn đứng lên, đỡ nương hắn đi về phía chiếc bàn vuông. Trong phòng không chỉ có người nhà hắn, có những lời hiện tại không thích hợp nói.
Truyền Sơn bảo nương hắn ngồi xuống, lại quay đầu mời bà nội ngồi theo.
Bà nội La kéo tay đứa lớn, vừa khóc vừa cười.
Truyền Sơn vừa nhẹ giọng dỗ dành bà nội, vừa cùng Truyền Hải dìu bà nội đi về phía chiếc bàn vuông.
Canh Nhị nhìn trái nhìn phải, lặng lẽ dịch bước đến bên La Đại Phúc tạm thời bị các con trai quên béng, vươn ngón tay mập mạp chọc hắn, tiện tay cảm nhận tâm sự phức tạp đã lâu chưa gặp con trai.
Bản năng này quả thực không tốt, phải tìm cách khống chế mới được. Canh Nhị nắm tay tự cổ vũ.
La Đại Phúc vừa khóc rưng rức, lúc này thấy các con ôm mẹ già và vợ, vừa khóc thút thít vừa cười, hai bàn tay to lập tức lau nước mắt, nhưng lau kiểu gì cũng không sạch được.
Cảm thấy có người chọc hắn, La Đại Phúc quay sang nhìn nhóc béo phị xa lạ bên cạnh.
Canh Nhị cười lấy lòng hắn, đây chính là bố vợ tương lai của y! Nhìn thấy những vệt nước mắt vương trên má, y vội lấy một chiếc khăn ra đưa.
Có lẽ thấy thái độ của Canh Nhị có phần nịnh nọt, La Đại Phúc bất giác nhếch mép cười gượng, nhận lấy khăn lau nước mắt, tiện tay sờ đầu nhóc béo phị, khàn khàn lên tiếng ngợi khen: “Bé ngoan.”
Canh Nhị đắc chí, tự cảm thấy ấn tượng đầu tiên của bố vợ về y không tệ chút nào. Tốt lắm, bước tiếp theo chính là lấy lòng mẹ vợ!
“Cha.” Truyền Sơn qua mời La Đại Phúc.
Cha hắn cũng già đi rất nhiều, chỉ mới 40 tuổi đầu thôi mà trán và khóe mắt đã xuất hiện những nếp nhăn rõ rệt, cuộc sống ruộng đồng vất vả đã làm bờ lưng cha còng đi, đôi tay đưa ra vẫn chắc như trong trí nhớ, nhưng cũng càng đen đúa và nhăn nheo hơn xưa.
La Đại Phúc ngửa đầu nhìn đứa con cả, giọng khàn khàn: “Còn sống mà về là được rồi, sống là tốt rồi!”
Truyền Sơn cầm bàn tay cha hắn, cùng Canh Nhị dìu cha hắn đến ngồi bên cạnh nương.
Tâm tình kích động của Truyền Hải đã hồi phục được phần nào, thấy các bề trên đều đã ngồi xuống, nhìn lại mấy người theo vào không biết là muốn xem náo nhiệt hay có suy nghĩ gì khác, hắn đi tới trước mặt họ chắp tay.
“Thưa các bà con, anh cả của ta đã nhiều năm chưa về, người nhà gặp mặt có nhiều điều muốn nói, các vị có việc gì có thể đợi ngày mai hẵng nói không?”
“Ha hả, nhóc Hải, đúng là anh mầy về rồi nha, nó thay đổi nhiều thật, ta nhìn cũng chẳng dám quen. Lần này nó về có ý định gì? Chỉ ở vài ngày hay là…” Một gã nam nhân trung niên chừng 50 tuổi mở miệng hỏi.
“Mọi chuyện chưa biết được. Chú Cường, đường xa khuya khoắt, chú vẫn nên về nghỉ ngơi cho sớm đi, nhỡ bệnh thấp khớp tái phát, tới lúc đó lại không đi được đâu.”
“Nhóc Hải nói cũng đúng, thế ta về nghỉ ngơi, đúng rồi, nói tới bệnh thấp khớp của chú, lần trước mầy đồng ý cho chú tấm đệm giường bằng da chó mực rồi, đừng quên đấy nhé.”
“Không đâu ạ, chú Cường đi thong thả.” Truyền Hải tiễn chú Cường cùng vai vế với cha hắn và mấy người bằng vai phải lứa với hắn ra ngoài cửa, mở cửa nhìn họ đi xa.
Mấy người kia vừa dìu chú Cường ra khỏi cửa đã bắt đầu bàn tán.
“Đứa con cả của La Đại Phúc có phải đã phát tài rồi không? Các ngươi nhìn đồ hắn mặc kìa, cả cái điệu bộ của hắn nữa, trông cứ như là phát đại tài ấy.”
“Ta thấy cũng giống, ngươi không thấy hắn còn mang theo một tiểu thư đồng sao, tên thư đồng kia ăn mặc cũng không tệ, quần áo lành lặn chẳng có mụn vá nào, còn béo tròn như thế nữa chứ.”
“Nói bậy đi, thư đồng làm sao mà chỉnh tề thế được, ta thấy nói không chừng đứa cả nhà La Đại Phúc mới là tùy tùng của người ta ấy.”
“Ngươi mới nói bậy! Nếu La Truyền Sơn thực sự làm việc cho người ta thì sao có thể mang theo thiếu gia về tìm người nhà?”
“Ấy dà, các ngươi đừng đoán mò, dù sao bất kể tên xúi quẩy kia có phát tài hay không, hắn tìm tới đây thì chắc chắn không có gì tốt lành!”
“Đúng thế, tính kỹ mà coi, hắn còn chưa qua ngưỡng 25 đúng không?”
“Ta biết ngay mà, hai ngày trước cái eo đang yên đang lành tự dưng lại đau là thế quái nào, thì ra là tên xui xẻo này đã về. Mịa nó!”
“Phát Tài, ngươi nhỏ giọng đi, đừng để nhóc Hải nghe thấy.”
Truyền Hải cười nhạt, ban đêm tiếng động truyền xa, họ lại không có ý nhỏ giọng, không những hắn nghe thấy rõ mồn một mà những người tuần tra và còn thức xung quanh có mấy ai không nghe thấy chứ?
“Nghe thấy thì làm sao? Đó là do nhà La Đại Phúc nợ chúng ta! Nếu không phải do nhà họ, chúng ta cũng không tới nỗi lưu lạc xa xứ thế này.” Giọng người tên Phát Tài kia càng to hơn nữa, cứ như thể cố ý hô lên cho mọi người nghe được vậy.
“Chưa chắc đã vậy, ai biết hung thủ giết người là ai, có lẽ chỉ là bọn giặc cướp…”
“Hừ, vậy cũng phải trách họ! Nếu không phải gia đình họ sinh ra một đứa sao chổi, bọn giặc cướp đó vì sao không đi chỗ khác giết người cướp bóc mà cứ phải giết người La gia thôn chúng ta? Hơn nữa triều đình đã ra công văn bắt cả nhà họ, ai biết rốt cuộc nhà họ đã làm gì!”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Chú Cường lên tiếng, “Chúng ta vất vả lắm mới sống được yên ổn, ta tin nhóc Hải làm thủ lĩnh của nhiều người như thế cũng không thể giữ tai họa kia lại được. Nếu tai họa kia thực sự không chịu đi, ta lại đi tìm nhóc Hải tính chuyện!”
Tiểu Vũ và Thiệu Tuyên canh giữ ở cửa xấu hổ nhìn thủ lĩnh nhà mình.
Họ cũng biết thủ lĩnh bực mình những bà con họ hàng này, họ cũng bực mình lắm, càng giận những kẻ ỷ mình là người cùng thôn với thủ lĩnh, đã không tôn trọng thủ lĩnh thì chớ còn có mấy người vai cao hơn thủ lĩnh, không những kênh kiệu mà còn ra sức đòi hỏi.
Muốn đuổi anh ta đi à? Truyền Hải sờ cằm, nhìn lên bầu trời đen kịt, không biết nghĩ tới điều gì, bỗng dưng cười rất kỳ dị, cúi đầu dặn dò hai người bảo vệ cho tốt, lập tức liền vui sướng đóng cửa xoay người vào trong phòng.
Tiểu Vũ và Thiệu Tuyên liếc mắt nhìn nhau mà thấy hồ đồ.
Nụ cười ấy của thủ lĩnh chứng tỏ điều gì? Vì sao hắn nghe thấy những lời ấy không giận mà còn cười chứ?
HẾT 1
Nê: thật nghi ngờ chiếc khăn tay Canh Nhị đưa cho ‘bố vợ’, nhỡ là mảnh vải hay cái khăn gì kiếm được trên người xác chết nhở =))
/143
|