Edit:..Lam Thiên..
Sau lưng Tô Dật An, có rất nhiều giáo sư lục tục đi ra, đa số đều là các giáo sư lớn tuổi hơn. Có người đi lên phía trước bắt tay với Tô Dật An, hỏi han đôi câu, sau đó rời đi.
Lúc này Lâm Khinh Ngữ mới nhớ tới, hình như hôm nay Tô Dật An có bài báo cáo kết quả làm việc ở thư viện.
Mấy ngày nay cô bị Tô Hạ làm cho tâm thần rối loạn, hoàn toàn quên mất ở trên lớp Tô Dật An từng nói khoa yêu cầu mỗi lớp phải báo lên mười người tham gia bài báo cáo này. Đúng lúc Lâm Thanh Vũ” là tên thứ mười trong lớp của bọn họ.
Làm thế nào bây giờ, cô đã hoàn toàn quên mất?. . . . . .
Nhìn các giáo sư chung quanh rời đi, Tô Dật An vững vàng bước xuống bực thang, đi về phía Lâm Khinh Ngữ, sau đó dừng lại ở bậc thang cuối cùng, từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm , trên trán Lâm Khinh Ngữ khẽ toát ra mồ hôi lạnh.
Tới. . . . . .
Tô Dật An bắt được điểm yếu thứ nhất của cô.
Hai người nhìn nhau, cho đến khi các giáo sư khác đều rời đi hết, trước cửa thư viện khôi phục lại yên tĩnh, Tô Dật An mới mở miệng: Còn muốn làm con trai nữa sao?
Kỳ lạ, hình như anh ta cũng không muốn nói đến chuyện cô không tới tham gia bài báo cáo. Mà anh ta hỏi như vậy, hình như là vừa rồi anh ta có nhìn thấy một màn Tô Hạ thổ lộ với cô. . . . . .
Dĩ nhiên là muốn. Lâm Khinh Ngữ mạnh miệng trả lời.
Tô Dật An khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Ở lúc Lâm Khinh Ngữ vẫn còn đang kinh ngạc khi thấy anh ta lại dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, thì giọng nói của Tô Dật An liền truyền đến: Hai giờ chiều nay, em đem bài báo cáo hôm nay giao cho tôi. Anh ta vừa quay đầu lại, gò má gọn gàng nhưng rất tinh xảo hiện ra , 3000 chữ.
Lâm Khinh Ngữ: . . . . . .
Vì vậy, Lâm Khinh Ngữ không còn tinh lực dư thừa tiếp tục rối rắm quan hệ giữa cô và Tô Hạ, cô đem toàn bộ tinh lực cầm đi nguyền rủa Tô Dật An.
Lâm Khinh Ngữ cơ hồ phải mất cả đêm, mới viết ra được một phần cảm nghĩ 3000 chữ.
Hai giờ chiều sau khi đi học, Lâm Khinh Ngữ nộp bài tập, cô hận không thể đem bài báo cáo in ra sau đó đập tất cả vào mặt Tô Dật An.
Cô u ám nộp bài tập, u ám trở lại chỗ ngồi của mình, u ám nhìn chằm chằm Tô Dật An đang bình tĩnh như thường ở trên bục giảng , trong lòng cô chỉ muốn nói nếu như trời cao có thể cho cô thêm một cơ hội nữa, để cho cô trở lại lúc cô còn bé, cô nhất định sẽ mặc cho Tô Dật An bị người đánh chết cũng sẽ không giúp một tay!
Đây là một tai họa!
Cô còn đang suy nghĩ, lại cảm thấy bên cạnh chợt thổi tới một trận gió.
Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn lại, Tạ Thành Hiên ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì Lâm Khinh Ngữ bị Tô Hạ theo đuổi mà tâm trí lao lực quá độ, mặc dù cùng Tạ Thành Hiên ở chung một phòng ngủ nhưng cô cũng không còn chú ý tới anh ta nhiều nữa, hôm nay thấy tâm tình của anh ta xuống thấp như vậy, cô không khỏi kinh ngạc: Tạ Thành Hiên. Lâm Khinh Ngữ gọi anh ta, Làm sao vậy?
Tạ Thành Hiên thở dài một cái thật sâu, cũng chỉ lắc đầu một cái, không có nói nhiều.
Lúc nào thì Lâm Khinh Ngữ nhìn thấy qua nam thần như ánh nắng mặt trời rực rỡ của mình u buồn thành như vậy, chẳng lẽ là nữ sinh anh ta thích cự tuyệt anh ta? Hay là anh ta gặp phải đả kích nào đó?
Cô lưu tâm, cả một giờ học buổi chiều , đều cố tính hay vô tình liếc nhìn Tạ Thành Hiên mấy lần. Mặc dù cô hiểu biết rõ người đang đứng trên bục giảng chính là Tô Dật An, trong lúc nhất thời cô cũng không đoái hoài tới.
. . . . . . Cho đến khi cô bị điểm tên.
Người phía sau chọc vào lưng của cô, Lâm Khinh Ngữ mới ném Tạ Thành Hiên ra khỏi đầu.
Đứng lên a. Bạn học bên cạnh nhắc nhở cô.
Lúc này Lâm Khinh Ngữ mới hồi hồn, đột nhiên đứng thẳng lên.
Tô Dật An nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như có như không mang theo một chút lãnh lẽo lạnh hơn so với ngày thường .
Anh ta không hề đưa ra bất kỳ nhắc nhở nào, cứ như vậy mặc cho Lâm Khinh Ngữ trầm mặc mà hơi lúng túng đứng, cho đến khi sự trầm mặc và lúng túng này lan tràn đến mức khiến những người khác có chút khó chịu, anh ta mới rốt cuộc mở miệng: Ngồi xuống đi.
Lâm Khinh Ngữ cắn răng ngồi xuống. Ở trong lòng đâm chết Tô Dật An mười triệu lần
Về đáp án của vấn đề này. . . . . . Tô Dật An quay đầu đứng ở trên bảng đen viết chữ, trong nháy mắt khi viên phấn chạm lên tấm bảng đen cũng bởi vì dùng hơi quá sức mà gãy thành một đoạn, anh lại làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục viết tiếp.
Lúc Tô Dật An làm quá nhiều việc đều là như vậy, mặc dù trong lòng tâm tình không tốt, nhưng trên mặt vẫn che giấu rất cẩn thận, khi anh còn rất nhỏ anh đã học được chiêu này.
Năm đó bà nội Tô Dật An qua đời, cô của anh muốn đem anh mang ra nước ngoài nuôi, thủ tục cũng đã làm đầy đủ hết, hôm đó là ngày cuối cùng anh đến trường đi học.
Cả ngày, Lâm Khinh Ngũ đều quay đầu nhìn anh, không nghe giảng bài, không đọc sách, một mực nhìn chằm chằm anh, cho đến tận tiết cuối cùng sau khi học xong, thầy giáo để cho anh lên bục giảng nói lời tạm biệt vơi mọi người, anh khom người chào, thời điểm đứng thẳng lên, anh đã nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ ngồi ở trên ghế, cắn miệng, cúi đầu, lạch cạch
Sau lưng Tô Dật An, có rất nhiều giáo sư lục tục đi ra, đa số đều là các giáo sư lớn tuổi hơn. Có người đi lên phía trước bắt tay với Tô Dật An, hỏi han đôi câu, sau đó rời đi.
Lúc này Lâm Khinh Ngữ mới nhớ tới, hình như hôm nay Tô Dật An có bài báo cáo kết quả làm việc ở thư viện.
Mấy ngày nay cô bị Tô Hạ làm cho tâm thần rối loạn, hoàn toàn quên mất ở trên lớp Tô Dật An từng nói khoa yêu cầu mỗi lớp phải báo lên mười người tham gia bài báo cáo này. Đúng lúc Lâm Thanh Vũ” là tên thứ mười trong lớp của bọn họ.
Làm thế nào bây giờ, cô đã hoàn toàn quên mất?. . . . . .
Nhìn các giáo sư chung quanh rời đi, Tô Dật An vững vàng bước xuống bực thang, đi về phía Lâm Khinh Ngữ, sau đó dừng lại ở bậc thang cuối cùng, từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm , trên trán Lâm Khinh Ngữ khẽ toát ra mồ hôi lạnh.
Tới. . . . . .
Tô Dật An bắt được điểm yếu thứ nhất của cô.
Hai người nhìn nhau, cho đến khi các giáo sư khác đều rời đi hết, trước cửa thư viện khôi phục lại yên tĩnh, Tô Dật An mới mở miệng: Còn muốn làm con trai nữa sao?
Kỳ lạ, hình như anh ta cũng không muốn nói đến chuyện cô không tới tham gia bài báo cáo. Mà anh ta hỏi như vậy, hình như là vừa rồi anh ta có nhìn thấy một màn Tô Hạ thổ lộ với cô. . . . . .
Dĩ nhiên là muốn. Lâm Khinh Ngữ mạnh miệng trả lời.
Tô Dật An khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Ở lúc Lâm Khinh Ngữ vẫn còn đang kinh ngạc khi thấy anh ta lại dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, thì giọng nói của Tô Dật An liền truyền đến: Hai giờ chiều nay, em đem bài báo cáo hôm nay giao cho tôi. Anh ta vừa quay đầu lại, gò má gọn gàng nhưng rất tinh xảo hiện ra , 3000 chữ.
Lâm Khinh Ngữ: . . . . . .
Vì vậy, Lâm Khinh Ngữ không còn tinh lực dư thừa tiếp tục rối rắm quan hệ giữa cô và Tô Hạ, cô đem toàn bộ tinh lực cầm đi nguyền rủa Tô Dật An.
Lâm Khinh Ngữ cơ hồ phải mất cả đêm, mới viết ra được một phần cảm nghĩ 3000 chữ.
Hai giờ chiều sau khi đi học, Lâm Khinh Ngữ nộp bài tập, cô hận không thể đem bài báo cáo in ra sau đó đập tất cả vào mặt Tô Dật An.
Cô u ám nộp bài tập, u ám trở lại chỗ ngồi của mình, u ám nhìn chằm chằm Tô Dật An đang bình tĩnh như thường ở trên bục giảng , trong lòng cô chỉ muốn nói nếu như trời cao có thể cho cô thêm một cơ hội nữa, để cho cô trở lại lúc cô còn bé, cô nhất định sẽ mặc cho Tô Dật An bị người đánh chết cũng sẽ không giúp một tay!
Đây là một tai họa!
Cô còn đang suy nghĩ, lại cảm thấy bên cạnh chợt thổi tới một trận gió.
Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn lại, Tạ Thành Hiên ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì Lâm Khinh Ngữ bị Tô Hạ theo đuổi mà tâm trí lao lực quá độ, mặc dù cùng Tạ Thành Hiên ở chung một phòng ngủ nhưng cô cũng không còn chú ý tới anh ta nhiều nữa, hôm nay thấy tâm tình của anh ta xuống thấp như vậy, cô không khỏi kinh ngạc: Tạ Thành Hiên. Lâm Khinh Ngữ gọi anh ta, Làm sao vậy?
Tạ Thành Hiên thở dài một cái thật sâu, cũng chỉ lắc đầu một cái, không có nói nhiều.
Lúc nào thì Lâm Khinh Ngữ nhìn thấy qua nam thần như ánh nắng mặt trời rực rỡ của mình u buồn thành như vậy, chẳng lẽ là nữ sinh anh ta thích cự tuyệt anh ta? Hay là anh ta gặp phải đả kích nào đó?
Cô lưu tâm, cả một giờ học buổi chiều , đều cố tính hay vô tình liếc nhìn Tạ Thành Hiên mấy lần. Mặc dù cô hiểu biết rõ người đang đứng trên bục giảng chính là Tô Dật An, trong lúc nhất thời cô cũng không đoái hoài tới.
. . . . . . Cho đến khi cô bị điểm tên.
Người phía sau chọc vào lưng của cô, Lâm Khinh Ngữ mới ném Tạ Thành Hiên ra khỏi đầu.
Đứng lên a. Bạn học bên cạnh nhắc nhở cô.
Lúc này Lâm Khinh Ngữ mới hồi hồn, đột nhiên đứng thẳng lên.
Tô Dật An nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như có như không mang theo một chút lãnh lẽo lạnh hơn so với ngày thường .
Anh ta không hề đưa ra bất kỳ nhắc nhở nào, cứ như vậy mặc cho Lâm Khinh Ngữ trầm mặc mà hơi lúng túng đứng, cho đến khi sự trầm mặc và lúng túng này lan tràn đến mức khiến những người khác có chút khó chịu, anh ta mới rốt cuộc mở miệng: Ngồi xuống đi.
Lâm Khinh Ngữ cắn răng ngồi xuống. Ở trong lòng đâm chết Tô Dật An mười triệu lần
Về đáp án của vấn đề này. . . . . . Tô Dật An quay đầu đứng ở trên bảng đen viết chữ, trong nháy mắt khi viên phấn chạm lên tấm bảng đen cũng bởi vì dùng hơi quá sức mà gãy thành một đoạn, anh lại làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục viết tiếp.
Lúc Tô Dật An làm quá nhiều việc đều là như vậy, mặc dù trong lòng tâm tình không tốt, nhưng trên mặt vẫn che giấu rất cẩn thận, khi anh còn rất nhỏ anh đã học được chiêu này.
Năm đó bà nội Tô Dật An qua đời, cô của anh muốn đem anh mang ra nước ngoài nuôi, thủ tục cũng đã làm đầy đủ hết, hôm đó là ngày cuối cùng anh đến trường đi học.
Cả ngày, Lâm Khinh Ngũ đều quay đầu nhìn anh, không nghe giảng bài, không đọc sách, một mực nhìn chằm chằm anh, cho đến tận tiết cuối cùng sau khi học xong, thầy giáo để cho anh lên bục giảng nói lời tạm biệt vơi mọi người, anh khom người chào, thời điểm đứng thẳng lên, anh đã nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ ngồi ở trên ghế, cắn miệng, cúi đầu, lạch cạch
/51
|