Editor: Serena Nguyen
Mặc dù Lâm Khinh Ngữ biết rất rõ, câu Trần Thi rất giống cô hồi trước kia của Tô Dật An chỉ là để khiến cô rối loạn thôi, nhưng cô vẫn không thể không bị rối loạn.
Cả đêm, Lâm Khinh Ngữ không được ngon giấc, đến sáng ngày hôm sau, cô thẫn thờ ủ rũ đi rửa mặt xong, Tạ Thành Hiên lại đến vỗ vai của cô: Lâm Thanh Vũ, tôi cảm thấy thời cơ đã chín muồi.
Lâm Khinh Ngữ còn mơ mơ màng màng: Thời cơ chín muồi gì?
Ý của tôi là tối nay tôi sẽ thổ lộ với Trần Thi.
Một câu nói, thổi bay sự buồn ngủ của Lâm Khinh Ngữ.
Vốn là hai ngày nay định bàn với ông trước, nhưng ông bí ẩn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nên tôi tự chuẩn bị hết rồi, tám giờ tối nay, ở kí túc xá của cô ấy, tôi mua đủ cả nến luôn rồi. Tạ Thành Hiên cầm một túi nến bé nhét vào trong tay Lâm Khinh Ngữ, Tối nay ông nhất định phải tới hỗ trợ anh em đấy!
Tôi. . . . . . Lâm Khinh Ngữ muốn từ chối, vừa quay đầu lại thấy Tạ Thành Hiên đã phân nến cho Vương mập và Chu Hưng, ngay cả con mọt sách buổi tối chỉ cắm mặt trong thư viện cũng đã đồng ý, Lâm Khinh Ngữ không thể nào cự tuyệt được.
Vậy thì. . . . . . đi thôi.
Lâm Khinh Ngữ nhịn cả ngày, đến buổi tối, cô mang theo nến ngồi lì ở phòng tự học, cho đến lúc Tạ Thành Hiên gọi điện thoại tới, thúc giục hỏi cô ở đâu, Lâm Khinh Ngữ mới cất dọn đồ đạc, đi đến phòng ngủ của Trần Thi.
Mặc dù vẫn có lớp buổi tối nhưng trong đại sảnh lại cực kì yên tĩnh, cô mới đi ra từ cửa lớn, chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập ở phía sau, Lâm Khinh Ngữ nghe âm thanh thấy đang tiến về phía mình, cô nghiêng người né tránh theo bản năng, nhưng người phía sau lại túm ống tay áo của cô.
Lâm Khinh Ngữ ngây người, một nữ sinh chui vào trước ngực cô.
Cả người dính vào lồng ngực của cô, hơi run run.
Tình huống đặc sắc gì đây. . . . . .
Chẳng lẽ sau khi cô biến thành con trai, có thể phát ra hormone tạo thành một từ trường, hấp dẫn nữ sinh đi ngang qua chủ động tới ôm ấp yêu thương sao?
Nhưng dù sao Lâm Khinh Ngữ vẫn là nữ thẳng, đẩy bạn gái chui vào trong ngực mình ra, nhưng vừa nhìn thấy mặt của cô ấy, Lâm Khinh Ngữ lặng yên trong giây lát: Kỷ Yên Nhiên?
Kỷ Yên Nhiên nghe được giọng của cô, cũng không ngẩng đầu nhìn cô, mà là cúi thấp đầu, liếc nhìn về phía sau Lâm Khinh Ngữ: Giúp tôi một chút. Giọng cô ấy khàn khàn, giống như đè nén sợ hãi, Đưa tôi về phòng ngủ với, xin cậu đấy.
Nhìn cô ấy như vậy, trong nháy mắt Lâm Khinh Ngữ liền nghĩ đến tên biến thái lần trước cô nhìn thấy ở nhà vệ sinh sân bóng rổ.
Lâm Khinh Ngữ nghiêm mặt, chợt quay đầu lại, trong đại sảnh yên tĩnh chỉ có ánh đèn lẳng lặng chiếu sáng, giống như là ngôi trường hoang trong phim ma, âm trầm mà kinh khủng.
Lâm Khinh Ngữ cũng sợ, cô lôi cánh tay Kỷ Yên Nhiên, kéo cô ta bước nhanh về phía trước, đi thẳng đến quảng trường nhỏ, nhìn thấy sinh viên luyện tập trượt patin trên quảng trường, lúc này mới hơi chậm lại.
Nhiều người, cái không khí âm u đó sẽ tự động biến mất. Nhưng mà Kỷ Yên Nhiên vẫn sợ hãi run rẩy.
Có người theo dõi cô? Lâm Khinh Ngữ nghiêm túc hỏi Kỷ Yên Nhiên, Là tên biến thái ở sân bóng rổ lần trước? Anh ta đi theo cô bao lâu rồi? Cô báo cảnh sát chưa?
Kỷ Yên Nhiên lắc đầu một cái.
Lâm Khinh Ngữ cau mày: Bố mẹ thì sao? Giáo viên? Bạn cùng phòng? Cô có nói cho bọn họ biết không?
Kỷ Yên Nhiên trầm mặc không nói.
Nhìn cô như vậy, Lâm Khinh Ngữ có chút tức giận: Cô có biết bây giờ tình cảnh của cô rất nguy hiểm hay không? Nếu như hôm nay người đi theo cô chính là tên biến thái ở sân bóng rổ kia, vậy anh ta chính là một người đàn ông trưởng thành, anh ta theo
Mặc dù Lâm Khinh Ngữ biết rất rõ, câu Trần Thi rất giống cô hồi trước kia của Tô Dật An chỉ là để khiến cô rối loạn thôi, nhưng cô vẫn không thể không bị rối loạn.
Cả đêm, Lâm Khinh Ngữ không được ngon giấc, đến sáng ngày hôm sau, cô thẫn thờ ủ rũ đi rửa mặt xong, Tạ Thành Hiên lại đến vỗ vai của cô: Lâm Thanh Vũ, tôi cảm thấy thời cơ đã chín muồi.
Lâm Khinh Ngữ còn mơ mơ màng màng: Thời cơ chín muồi gì?
Ý của tôi là tối nay tôi sẽ thổ lộ với Trần Thi.
Một câu nói, thổi bay sự buồn ngủ của Lâm Khinh Ngữ.
Vốn là hai ngày nay định bàn với ông trước, nhưng ông bí ẩn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nên tôi tự chuẩn bị hết rồi, tám giờ tối nay, ở kí túc xá của cô ấy, tôi mua đủ cả nến luôn rồi. Tạ Thành Hiên cầm một túi nến bé nhét vào trong tay Lâm Khinh Ngữ, Tối nay ông nhất định phải tới hỗ trợ anh em đấy!
Tôi. . . . . . Lâm Khinh Ngữ muốn từ chối, vừa quay đầu lại thấy Tạ Thành Hiên đã phân nến cho Vương mập và Chu Hưng, ngay cả con mọt sách buổi tối chỉ cắm mặt trong thư viện cũng đã đồng ý, Lâm Khinh Ngữ không thể nào cự tuyệt được.
Vậy thì. . . . . . đi thôi.
Lâm Khinh Ngữ nhịn cả ngày, đến buổi tối, cô mang theo nến ngồi lì ở phòng tự học, cho đến lúc Tạ Thành Hiên gọi điện thoại tới, thúc giục hỏi cô ở đâu, Lâm Khinh Ngữ mới cất dọn đồ đạc, đi đến phòng ngủ của Trần Thi.
Mặc dù vẫn có lớp buổi tối nhưng trong đại sảnh lại cực kì yên tĩnh, cô mới đi ra từ cửa lớn, chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập ở phía sau, Lâm Khinh Ngữ nghe âm thanh thấy đang tiến về phía mình, cô nghiêng người né tránh theo bản năng, nhưng người phía sau lại túm ống tay áo của cô.
Lâm Khinh Ngữ ngây người, một nữ sinh chui vào trước ngực cô.
Cả người dính vào lồng ngực của cô, hơi run run.
Tình huống đặc sắc gì đây. . . . . .
Chẳng lẽ sau khi cô biến thành con trai, có thể phát ra hormone tạo thành một từ trường, hấp dẫn nữ sinh đi ngang qua chủ động tới ôm ấp yêu thương sao?
Nhưng dù sao Lâm Khinh Ngữ vẫn là nữ thẳng, đẩy bạn gái chui vào trong ngực mình ra, nhưng vừa nhìn thấy mặt của cô ấy, Lâm Khinh Ngữ lặng yên trong giây lát: Kỷ Yên Nhiên?
Kỷ Yên Nhiên nghe được giọng của cô, cũng không ngẩng đầu nhìn cô, mà là cúi thấp đầu, liếc nhìn về phía sau Lâm Khinh Ngữ: Giúp tôi một chút. Giọng cô ấy khàn khàn, giống như đè nén sợ hãi, Đưa tôi về phòng ngủ với, xin cậu đấy.
Nhìn cô ấy như vậy, trong nháy mắt Lâm Khinh Ngữ liền nghĩ đến tên biến thái lần trước cô nhìn thấy ở nhà vệ sinh sân bóng rổ.
Lâm Khinh Ngữ nghiêm mặt, chợt quay đầu lại, trong đại sảnh yên tĩnh chỉ có ánh đèn lẳng lặng chiếu sáng, giống như là ngôi trường hoang trong phim ma, âm trầm mà kinh khủng.
Lâm Khinh Ngữ cũng sợ, cô lôi cánh tay Kỷ Yên Nhiên, kéo cô ta bước nhanh về phía trước, đi thẳng đến quảng trường nhỏ, nhìn thấy sinh viên luyện tập trượt patin trên quảng trường, lúc này mới hơi chậm lại.
Nhiều người, cái không khí âm u đó sẽ tự động biến mất. Nhưng mà Kỷ Yên Nhiên vẫn sợ hãi run rẩy.
Có người theo dõi cô? Lâm Khinh Ngữ nghiêm túc hỏi Kỷ Yên Nhiên, Là tên biến thái ở sân bóng rổ lần trước? Anh ta đi theo cô bao lâu rồi? Cô báo cảnh sát chưa?
Kỷ Yên Nhiên lắc đầu một cái.
Lâm Khinh Ngữ cau mày: Bố mẹ thì sao? Giáo viên? Bạn cùng phòng? Cô có nói cho bọn họ biết không?
Kỷ Yên Nhiên trầm mặc không nói.
Nhìn cô như vậy, Lâm Khinh Ngữ có chút tức giận: Cô có biết bây giờ tình cảnh của cô rất nguy hiểm hay không? Nếu như hôm nay người đi theo cô chính là tên biến thái ở sân bóng rổ kia, vậy anh ta chính là một người đàn ông trưởng thành, anh ta theo
/51
|