Khinh Ngữ

Chương 21 - Chương 21

/51


Tô Dật An?

Tô Dật An!

Tiếng gọi của Lâm Khinh Ngữ đánh thức anh đang chìm trong hồi ức, anh nhìn cô, hiển nhiên Lâm Khinh Ngữ bị nhìn có chút không thoải mái, cô giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của Tô Dật An, nhưng vùng vẫy không có kết quả, cô nổi giận: Anh không định buông tay sao, đè tôi rất sảng khoái sao!

Lời này nghe ra lại có một ý nghĩa khác, nhưng Tô Dật An nhíu mày đáp: Đúng vậy.

Nghe rõ ràng câu trả lời, Lâm Khinh Ngữ tức đến nỗi muốn cắn chết anh, cô cúi đầu nhìn xung quanh, thấy Tô Dật An vẫn đứng bên cạnh mình, cô nhấc chân phải, vừa đúng có thể đá đến giữa hai chân anh, vì thế Lâm Khinh Ngữ không chút do dự động cước.

Tô Dật An có nghĩ cũng không nghĩ tới Lâm Khinh Ngữ lưu manh đến vậy. Anh nghiêng người muốn tránh, lệch trọng tâm, Lâm Khinh Ngữ nhân cơ hội này giãy ra khỏi tay anh, rất không dễ dàng mới thoát khỏi tay anh, nhưng cô lại không chạy. Ngược lại xoay người bổ nhào vào người anh: Tôi tới đây, cũng phải để cho tôi sảng khoái.

Cô gái Lâm Khinh Ngữ này không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để hiểu được.

Trong lúc châm chọc cô trong suy nghĩ, Tô Dật An bị Lâm Khinh Ngữ mạnh mẽ bổ nhào vào người ngã xuống đất, chỗ hai người đứng là một cái dốc nhỏ, không cao, nhưng hai người va vào nhau lăn xuống...

Tuy là sườn núi, nhưng hai người ôm nhau lăn xuống rất nhanh. Sau khi bị một trận trời đất lẫn lộn, rốt cục cũng ngừng lại, lửa giận trong lòng cũng không giảm đi, đang muốn mở miệng tranh luận với Tô Dật An, lại phát hiện hiện tại cô đang bị Tô Dật An ôm chặt trong lòng.

Vững vàng ổn thỏa bảo hộ trong ngực.

Lửa giận chưa tan xấu hổ giận dữ ập đến, cô đẩy ngực Tô Dật An ngồi dậy cưỡi ở trên lưng Tô Dật An, cô chưa kịp mở miệng, Tô Dật An đã dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô trách cứ: Còn nhỏ lắm sao? Không biết nặng nhẹ.

Giống như là thầy giáo đang trách cứ học trò...

Vốn Lâm Khinh Ngữ đẩy được anh xoay một vòng, trong lòng vẫn có chút xấu hổ, nghe những lời này, lửa giận lại bốc lên đầu: Không biết người nào không biết nặng nhẹ đùa giỡn với tôi trước!

Nếu tôi ra tay thật, cô đã không còn ở đây.

Ha ha.. Tôi có phải nên cảm ơn thầy Tô bảo vệ từ nãy giờ?

Này có phải loại người bị người ta cưỡi ở dưới thân vẫn cao cao tại thượng như thế thật sự làm cho người ta khó chịu.

Lâm Khinh Ngữ đang suy nghĩ làm thế nào để thu thập anh, lại nghe tiếng chuông di động vang lên. Lâm Khinh Ngữ hừ lạnh: Hôm nay không giải quyết xong chuyện này, anh đừng nghĩ có thể nghe điện thoại.

Tô Dật An lại bình tĩnh nhìn Lâm Khinh Ngữ đang ngồi trên bụng mình: Không phải là điện thoại của tôi.

Buồn cười, tiếng chuông điện thoại này đâu phải của cô, chẳng lẽ nơi này có người khác .. Xong rồi ...

Thật sự có người...

Lâm Khinh Ngữ xoay đầu, thấy một người đang cầm một cái di động phát ra ánh sáng nhạt đang không ngừng vang lên, ánh sáng từ chiếc di động chiếu lên mặt người nọ, là vẻ mặt kinh ngạc lờ mờ dồn ép của Tô Hạ.

Lâm Khinh Ngữ cúi đầu nhìn tình hình của mình và Tô Dật An, lại nghĩ đến giới tính hiện tại của mình, trong lòng chỉ còn lại hai chữ không ngừng vang vọng..

Mẹ nó...

Thời gian chớp mắt như ngừng lại, nếu không phải tiếng chuông di động của Tô Hạ không ngừng ầm




/51

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status