Lâm Khinh Ngữ cực kỳ sợ hãi, sợ đến độ Tô Dật An đứng ngay cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm cô trong gương, cô cũng không có cách nào hồi phục tinh thần.
Mãi đến khi Tô Dật An bình tĩnh đưa điện thoại cho Lâm Khinh Ngữ: Cô còn chưa nói chuyện điện thoại xong.
Tô giáo sư anh mỗi lần đứng trước cảnh tượng quan trọng đều bình tĩnh như vậy sao!
Lâm Khinh Ngữ rất muốn hét lên trước mặt Tô Dật An, nhưng lúc này đại não của Lâm Khinh Ngữ rất hỗn loạn, cô đành phải bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, lấy điện thoại từ trong tay Tô Dật An, cô cắn răng: Alo...
Mới mở miệng, là giọng nói phụ nữ của cô trước kia, đã quen làm đàn ông, từ trong miệng mình phát ra âm thanh mềm mại như vậy cô thật không quen chút nào.
Mà phản chiếu trong gương lớn của phòng tắm là hình ảnh Tô Dật An đứng ở cạnh cửa, nheo mắt nhìn, biểu tình có vài phần ... Khoan khoái? Vui sướng?
Ách, Lâm Khinh Ngữ? Giọng điệu trong điện thoại của Chu Hưng có vẻ nghi ngờ. Lâm Khinh Ngữ nghĩ thầm, đúng vậy a, đúng vậy, nói chuyện với cậu ta đột nhiên biến thành phụ nữ, dù là ai đi nữa cũng sẽ bị dọa. Lâm Khinh Ngữ xoa xoa mi tâm, đang không biết phải giải thích thế nào, Chu Hưng lại mở miệng: Hiện tại cô và Tô giáo sư ... ở cùng nhau?
Trời! Bây giờ người ta đều thích nói chuyện không có căn cứ như vậy sao!
Chẳng lẻ cô mới là người ko biết thức thời?
Không... Tuyệt đối không.
Thế giới này mặc định đã như vậy, cô tới đây biến thành đàn ông, không ai cảm thấy kỳ quái, lúc đầu Tô Dật An biến thành một cái cây, cho một cái cây lớn như anh giáo bài, cũng không ai cảm thấy kỳ quái, sau đó không hiểu Tô Dật An từ đâu đến, mọi người cũng thản nhiên tiếp nhận.
Giống như ở thế giới này, chỉ cần Tô Dật An và Lâm Khinh Ngữ vừa thay đổi, trong đầu bọn họ về bên ngoài hay trí nhớ đều thay đổi theo.
Vậy cô vẫn ở ký túc xá nam sao? Biến thái kia còn không? Tô Hạ vẫn coi cô như đàn ông mà thích sao?
Trong đầu Lâm Khinh Ngữ giống như một mớ hỗn độn, liên tiếp đặt ra mấy vấn đền. Nhưng tình huống càng hỗn loạn, Lâm Khinh Ngữ càng tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, cô trầm mặc một lúc, để cảm xúc ổn định trở lại, sau đó nói với Chấn Hưng: Tôi và Tô giáo sư đến cục cảnh sát, không phải bữa trước tôi gặp phải một tên biến thái vẫn đang được điều tra trong đó sao.
Ừ, chuyện đó tôi biết. Chu Hưng tự nhiên trả lời: Không phải hôm nay cậu đã gọi điện thoại cho tôi đi rước cậu sao.
Xem ra việc tên biến thái là có thật, hiện tại tình hình vẫn không thay đổi. Cô vẫn đang ở thế giới này, không có trở về, cô vẫn đang ở năm ba Đại Học, vẫn đang đi học, không có bị ép nghỉ học đi làm việc...
Alo. Ở bên kia Chu Hưng nhẹ nhàng gọi, đem suy nghĩ của Lâm Khinh Ngữ trở về: Lâm Khinh Ngữ, tại sao hôm nay .. lại nhớ gọi điện thoại cho tôi?
Tôi... Lâm Khinh Ngữ liếc mắt nhìn Tô Dật An, quyết định ném chuyện này cho anh: Là thầy Tô bảo tôi gọi điện thoại cho cậu, thầy nói nhìn cậu có vẻ đáng tin.
Từ từ, Chu Hưng nghe những lời này của cô hình như có phần không đúng ...
Vậy... bây giờ tôi tới đón cậu? Chu Hưng hỏi tiếp.
À... Lâm Khinh Ngữ nhìn mình trong gương, mặc áo ngủ rộng thùng thình của Tô Dật An, chiều dài có thể so ngang với một cái váy, nhưng quần lót to lớn bên trong đã rơi xuống qua khỏi áo ngủ rồi.
Lâm Khinh Ngữ lập tức kéo quần lót kiểu nam lên. Bộ dạng cô bây giờ, không thể trở về rồi.
Lâm Khinh Ngữ đỏ mặt liếc nhìn Tô Dật An.
Không gian trong phòng tắm rất nhỏ, đối thoại giữa cô và Chu Hưng đều lọt vào tai Tô Dật An, Tô Dật An không khách khí cầm điện thoại trong tay Lâm Khinh Ngữ, lên tiếng: Bây giờ khuya rồi, ngoài trời tuyết rơi rất nhiều, tôi đã tìm cho cô ấy một chỗ ở tạm, không cần cậu đón.
Nói xong, Tô Dật An cũng không cho Chu Hưng có cơ hội mở miệng, cúp điện thoại.
Sau đó, trong phòng tắm nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người, mắt to trừng mắt nhỏ trầm mặc đối diện.
Lâm Khinh Ngữ cực kỳ xấu hổ, vượt xa khỏi cảm giác xấu hổ.
Hiện tại cô
Mãi đến khi Tô Dật An bình tĩnh đưa điện thoại cho Lâm Khinh Ngữ: Cô còn chưa nói chuyện điện thoại xong.
Tô giáo sư anh mỗi lần đứng trước cảnh tượng quan trọng đều bình tĩnh như vậy sao!
Lâm Khinh Ngữ rất muốn hét lên trước mặt Tô Dật An, nhưng lúc này đại não của Lâm Khinh Ngữ rất hỗn loạn, cô đành phải bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, lấy điện thoại từ trong tay Tô Dật An, cô cắn răng: Alo...
Mới mở miệng, là giọng nói phụ nữ của cô trước kia, đã quen làm đàn ông, từ trong miệng mình phát ra âm thanh mềm mại như vậy cô thật không quen chút nào.
Mà phản chiếu trong gương lớn của phòng tắm là hình ảnh Tô Dật An đứng ở cạnh cửa, nheo mắt nhìn, biểu tình có vài phần ... Khoan khoái? Vui sướng?
Ách, Lâm Khinh Ngữ? Giọng điệu trong điện thoại của Chu Hưng có vẻ nghi ngờ. Lâm Khinh Ngữ nghĩ thầm, đúng vậy a, đúng vậy, nói chuyện với cậu ta đột nhiên biến thành phụ nữ, dù là ai đi nữa cũng sẽ bị dọa. Lâm Khinh Ngữ xoa xoa mi tâm, đang không biết phải giải thích thế nào, Chu Hưng lại mở miệng: Hiện tại cô và Tô giáo sư ... ở cùng nhau?
Trời! Bây giờ người ta đều thích nói chuyện không có căn cứ như vậy sao!
Chẳng lẻ cô mới là người ko biết thức thời?
Không... Tuyệt đối không.
Thế giới này mặc định đã như vậy, cô tới đây biến thành đàn ông, không ai cảm thấy kỳ quái, lúc đầu Tô Dật An biến thành một cái cây, cho một cái cây lớn như anh giáo bài, cũng không ai cảm thấy kỳ quái, sau đó không hiểu Tô Dật An từ đâu đến, mọi người cũng thản nhiên tiếp nhận.
Giống như ở thế giới này, chỉ cần Tô Dật An và Lâm Khinh Ngữ vừa thay đổi, trong đầu bọn họ về bên ngoài hay trí nhớ đều thay đổi theo.
Vậy cô vẫn ở ký túc xá nam sao? Biến thái kia còn không? Tô Hạ vẫn coi cô như đàn ông mà thích sao?
Trong đầu Lâm Khinh Ngữ giống như một mớ hỗn độn, liên tiếp đặt ra mấy vấn đền. Nhưng tình huống càng hỗn loạn, Lâm Khinh Ngữ càng tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, cô trầm mặc một lúc, để cảm xúc ổn định trở lại, sau đó nói với Chấn Hưng: Tôi và Tô giáo sư đến cục cảnh sát, không phải bữa trước tôi gặp phải một tên biến thái vẫn đang được điều tra trong đó sao.
Ừ, chuyện đó tôi biết. Chu Hưng tự nhiên trả lời: Không phải hôm nay cậu đã gọi điện thoại cho tôi đi rước cậu sao.
Xem ra việc tên biến thái là có thật, hiện tại tình hình vẫn không thay đổi. Cô vẫn đang ở thế giới này, không có trở về, cô vẫn đang ở năm ba Đại Học, vẫn đang đi học, không có bị ép nghỉ học đi làm việc...
Alo. Ở bên kia Chu Hưng nhẹ nhàng gọi, đem suy nghĩ của Lâm Khinh Ngữ trở về: Lâm Khinh Ngữ, tại sao hôm nay .. lại nhớ gọi điện thoại cho tôi?
Tôi... Lâm Khinh Ngữ liếc mắt nhìn Tô Dật An, quyết định ném chuyện này cho anh: Là thầy Tô bảo tôi gọi điện thoại cho cậu, thầy nói nhìn cậu có vẻ đáng tin.
Từ từ, Chu Hưng nghe những lời này của cô hình như có phần không đúng ...
Vậy... bây giờ tôi tới đón cậu? Chu Hưng hỏi tiếp.
À... Lâm Khinh Ngữ nhìn mình trong gương, mặc áo ngủ rộng thùng thình của Tô Dật An, chiều dài có thể so ngang với một cái váy, nhưng quần lót to lớn bên trong đã rơi xuống qua khỏi áo ngủ rồi.
Lâm Khinh Ngữ lập tức kéo quần lót kiểu nam lên. Bộ dạng cô bây giờ, không thể trở về rồi.
Lâm Khinh Ngữ đỏ mặt liếc nhìn Tô Dật An.
Không gian trong phòng tắm rất nhỏ, đối thoại giữa cô và Chu Hưng đều lọt vào tai Tô Dật An, Tô Dật An không khách khí cầm điện thoại trong tay Lâm Khinh Ngữ, lên tiếng: Bây giờ khuya rồi, ngoài trời tuyết rơi rất nhiều, tôi đã tìm cho cô ấy một chỗ ở tạm, không cần cậu đón.
Nói xong, Tô Dật An cũng không cho Chu Hưng có cơ hội mở miệng, cúp điện thoại.
Sau đó, trong phòng tắm nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người, mắt to trừng mắt nhỏ trầm mặc đối diện.
Lâm Khinh Ngữ cực kỳ xấu hổ, vượt xa khỏi cảm giác xấu hổ.
Hiện tại cô
/51
|