Editor: Serena Nguyen
Sau phút sững sờ ngắn ngủi, Tô Dật An nhanh chóng bình tĩnh lại. Nhìn Lâm Khinh Ngữ ở trước mặt hơi khẩn trương chà tay, Tô Dật An hơi nheo mắt lại, anh khoanh tay, cằm hơi vênh lên: Không thiếu người, nhưng mà. . . . . . Khóe miệng Tô Dật An nhếch lên, Thiếu con thú cưng, thế nào, cô có hứng thú à?
. . . . . .
Thầy Tô, thầy nói chuyện cẩn thận thì hơn!
Mà dù sao cũng có việc cầu người, không thể tỏ thái độ, Lâm Khinh Ngữ nuốt nước miếng, quay đầu nhìn đống sinh viên đang đi về thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hai người chăm chú, cô cố mỉm cười: Giáo sư, chúng ta kiếm một chỗ nói chuyện đi.
Lâm Khinh Ngữ dẫn Tô Dật An đi, vừa đi vừa nói chuyện Chu Hưng làm cho Tô Dật An.
Sau khi nghe xong, Tô Dật An trầm mặc, không biết đang suy nghĩ những gì.
Lúc Tô Dật An trầm tư, Lâm Khinh Ngữ cũng sắp xếp lại những suy đoán của mình, nghĩ lại tình cảnh hiện tại của mình.
Thật ra thì, lúc cô hỏi Chu Hưng, có phải Chu Hưng up hình Lý Tư Hà lên website trường hay không, mà Chu Hưng ngầm thừa nhận, trong đầu Lâm Khinh Ngữ đã tuôn ra một ý tưởng mãnh liệt —— vì sự an toàn của mình, hôm nay, hoặc là trong khoảng thời gian này, thậm chí sau này cô cũng không nên tiếp tục ở chung phòng với người này nữa!
Bởi vì rõ ràng là Chu Hưng đang đố kị, cô, Tạ Thành Hiên và Vương mập làm bất kỳ chuyện gì cũng có thể chạm đến lòng đố kị của Chu Hưng. Lại thêm bây giờ cô gần như đã nói thẳng toẹt với Chu Hưng, không biết trong lòng Chu Hưng định tính toán cô thế nào.
Cùng ở một phòng, cậu ta muốn làm chuyện xấu, quả thật khó lòng phòng bị.
Biện pháp duy nhất chính là khiến Chu Hưng chuyển đi, mà Chu Hưng lại không thể chuyển đi ngày trong tối hôm nay, vậy biện pháp duy nhất là mình chạy trước
Mặc dù như vậy xem ra hơi phản bội Vương mập và Tạ Thành Hiên. . . . . .
Ồ! Đúng! Mình phải gọi điện cho hai người bọn họ. Lâm Khinh Ngữ vội vàng móc điện thoại di động. Hôm nay cô quá manh động, không nên hỏi thẳng, Chu Hưng trở về phòng ngủ trong trạng thái như vậy, không chừng lại gây chuyện với hai người kia. . . . . .
Điện thoại về, Lâm Khinh Ngữ nói qua câu chuyện cho Vương mập, Vương mập đã hiểu, lập tức gọi Tạ Thành Hiên, trực tiếp mang quần áo, thuê một phòng ngoài trường. Trươc khi cúp điện thoại, Vương mập hỏi Lâm Khinh Ngữ: Cậu tới cùng không? Có muốn tớ đặt phòng cho trước không?
Lâm Khinh Ngữ sững sờ, ah, đúng rồi, sao cô không nghĩ đến chứ, cô có thể cùng thuê phòng với Tạ Thành Hiên và Vương mập mà, vốn dĩ không cần làm phiền Tô Dật An.
Cô sững sờ nhìn Tô Dật An, Tô Dật An cũng quay đầu nhìn cô, hiển nhiên, con đường quá yên ắng nên nghe thấy âm thanh truyền ra từ điện thoại của Lâm Khinh Ngữ rồi. Ngay sau đó, Tô Dật An nhướng mày, miệng lạnh lùng phun ra hai chữ: Không được.
Lâm Khinh Ngữ bị ngữ điệu của anh làm sửng sốt.
Ah, Lâm Thanh Vũ, bên cạnh cậu còn có người khác à?
Vương mập ở đầu kia điện thoại hỏi thăm đã kéo ý thức của Lâm Khinh Ngữ lại, Lâm Khinh Ngữ vội vàng ừm à hai tiếng: Không có, là người đi đường, tối nay tôi. . . . . . về nhà trước. Trước mẹ tôi tìm tới tận trường học để bảo tôi về nhà, cậu biết đó.
Ừ, vậy được rồi, chú ý an toàn, đừng có trêu chọc biến thái như lúc ở phòng y tế trường lần trước, aizz. . . . . . Mặc dù phòng ngủ chúng ta cũng có một. . . . . .
Ken két một tiếng, trong điện thoại truyền đến tiếng cửa mở, ngay sau đó là tiếng đóng cửa.
Vương mập không nói gì, trước điện thoại, tim Lâm Khinh Ngữ cũng treo lên.
Định đi ra ngoài? Là Chu Hưng vừa về phòng hỏi.
Vương mập đáp một tiếng: A, đi ra ngoài suốt đêm, đi thôi, lão Tạ. Anh ta lại nói một tiếng với Lâm Khinh Ngữ, Tôi cúp trước.
Lâm Khinh Ngữ cúp điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn Tô Dật An một cái: Bọn họ sẽ phải không sao chứ.
Hai người bọn họ ở chung một chỗ, cậu sinh viên kia nhỏ thó như vậy, không làm gì được bọn họ, cũng không còn thời gian lập âm mưu, hôm nay không có chuyện gì.
Tô Dật An trả lời như vậy, Lâm Khinh Ngữ tạm thời yên tâm, lặng yên một trong nháy mắt, lại quay đầu hỏi Tô Dật An: Tại sao không cho tôi ra ngoài thuê phòng với bọn họ?
Tô Dật An liếc Lâm Khinh Ngữ một cái: Bởi vì mới vừa rồi tôi đã quyết định nhận một con thú cưng rồi.
. . . . . .
Nói đến đây, Lâm Khinh Ngữ ngẩng đầu, lại nhìn thấy kí túc xá giáo viên ở trước mắt, thì ra là mới vừa rồi cô cho là mình dẫn Tô Dật đi, mà trong lúc cô không để ý, Tô Dật An đã dụ cô về. . . . . .
Lên lầu, dù sao Lâm Khinh Ngữ cũng là người đã tới một lần rồi, cũng biết quy củ nhà Tô Dật An, đổi giày liền ngồi đàng hoàng trên ghế sofa.
Chờ Tô Dật An vào phòng ngủ giúp cô lấy quần áo để tắm, Lâm Khinh Ngữ nhận lấy, sau đó vừa ngẩng đầu, thấy Tô Dật An nhìn mình chằm chằm, Lâm Khinh Ngữ đảo mắt một vòng, giành mở miệng trước Tô Dật An: Biết rồi, tôi sẽ không xem TV, cũng không đi lung tung, hôm nay tôi ngủ trên sofa, tôi sẽ không đụng vào thứ gì khác.
Tính ra thì tự mình nói ra và bị sai bảo vẫn có sự khác biệt nhất định.
Bị mỉa mai như vậy, Tô Dật An nhìn Lâm Khinh Ngữ đang tỏ ra ngoan hiền và nói: Những điều này lần trước đã nói rồi, tôi không có ý định lặp lại. Anh xoay người đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, Chỉ là muốn nhắc nhở em, đừng nghĩ đến chuyện biến thành con gái lung tung nữa. Xử lý rất phiền toái. Anh vào phòng tắm, cạch một tiếng, đóng cửa lại.
Lâm Khinh Ngữ nghe tiếng nước chảy ào ào truyền tới từ phòng tắm, chỉ cảm thấy
Sau phút sững sờ ngắn ngủi, Tô Dật An nhanh chóng bình tĩnh lại. Nhìn Lâm Khinh Ngữ ở trước mặt hơi khẩn trương chà tay, Tô Dật An hơi nheo mắt lại, anh khoanh tay, cằm hơi vênh lên: Không thiếu người, nhưng mà. . . . . . Khóe miệng Tô Dật An nhếch lên, Thiếu con thú cưng, thế nào, cô có hứng thú à?
. . . . . .
Thầy Tô, thầy nói chuyện cẩn thận thì hơn!
Mà dù sao cũng có việc cầu người, không thể tỏ thái độ, Lâm Khinh Ngữ nuốt nước miếng, quay đầu nhìn đống sinh viên đang đi về thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hai người chăm chú, cô cố mỉm cười: Giáo sư, chúng ta kiếm một chỗ nói chuyện đi.
Lâm Khinh Ngữ dẫn Tô Dật An đi, vừa đi vừa nói chuyện Chu Hưng làm cho Tô Dật An.
Sau khi nghe xong, Tô Dật An trầm mặc, không biết đang suy nghĩ những gì.
Lúc Tô Dật An trầm tư, Lâm Khinh Ngữ cũng sắp xếp lại những suy đoán của mình, nghĩ lại tình cảnh hiện tại của mình.
Thật ra thì, lúc cô hỏi Chu Hưng, có phải Chu Hưng up hình Lý Tư Hà lên website trường hay không, mà Chu Hưng ngầm thừa nhận, trong đầu Lâm Khinh Ngữ đã tuôn ra một ý tưởng mãnh liệt —— vì sự an toàn của mình, hôm nay, hoặc là trong khoảng thời gian này, thậm chí sau này cô cũng không nên tiếp tục ở chung phòng với người này nữa!
Bởi vì rõ ràng là Chu Hưng đang đố kị, cô, Tạ Thành Hiên và Vương mập làm bất kỳ chuyện gì cũng có thể chạm đến lòng đố kị của Chu Hưng. Lại thêm bây giờ cô gần như đã nói thẳng toẹt với Chu Hưng, không biết trong lòng Chu Hưng định tính toán cô thế nào.
Cùng ở một phòng, cậu ta muốn làm chuyện xấu, quả thật khó lòng phòng bị.
Biện pháp duy nhất chính là khiến Chu Hưng chuyển đi, mà Chu Hưng lại không thể chuyển đi ngày trong tối hôm nay, vậy biện pháp duy nhất là mình chạy trước
Mặc dù như vậy xem ra hơi phản bội Vương mập và Tạ Thành Hiên. . . . . .
Ồ! Đúng! Mình phải gọi điện cho hai người bọn họ. Lâm Khinh Ngữ vội vàng móc điện thoại di động. Hôm nay cô quá manh động, không nên hỏi thẳng, Chu Hưng trở về phòng ngủ trong trạng thái như vậy, không chừng lại gây chuyện với hai người kia. . . . . .
Điện thoại về, Lâm Khinh Ngữ nói qua câu chuyện cho Vương mập, Vương mập đã hiểu, lập tức gọi Tạ Thành Hiên, trực tiếp mang quần áo, thuê một phòng ngoài trường. Trươc khi cúp điện thoại, Vương mập hỏi Lâm Khinh Ngữ: Cậu tới cùng không? Có muốn tớ đặt phòng cho trước không?
Lâm Khinh Ngữ sững sờ, ah, đúng rồi, sao cô không nghĩ đến chứ, cô có thể cùng thuê phòng với Tạ Thành Hiên và Vương mập mà, vốn dĩ không cần làm phiền Tô Dật An.
Cô sững sờ nhìn Tô Dật An, Tô Dật An cũng quay đầu nhìn cô, hiển nhiên, con đường quá yên ắng nên nghe thấy âm thanh truyền ra từ điện thoại của Lâm Khinh Ngữ rồi. Ngay sau đó, Tô Dật An nhướng mày, miệng lạnh lùng phun ra hai chữ: Không được.
Lâm Khinh Ngữ bị ngữ điệu của anh làm sửng sốt.
Ah, Lâm Thanh Vũ, bên cạnh cậu còn có người khác à?
Vương mập ở đầu kia điện thoại hỏi thăm đã kéo ý thức của Lâm Khinh Ngữ lại, Lâm Khinh Ngữ vội vàng ừm à hai tiếng: Không có, là người đi đường, tối nay tôi. . . . . . về nhà trước. Trước mẹ tôi tìm tới tận trường học để bảo tôi về nhà, cậu biết đó.
Ừ, vậy được rồi, chú ý an toàn, đừng có trêu chọc biến thái như lúc ở phòng y tế trường lần trước, aizz. . . . . . Mặc dù phòng ngủ chúng ta cũng có một. . . . . .
Ken két một tiếng, trong điện thoại truyền đến tiếng cửa mở, ngay sau đó là tiếng đóng cửa.
Vương mập không nói gì, trước điện thoại, tim Lâm Khinh Ngữ cũng treo lên.
Định đi ra ngoài? Là Chu Hưng vừa về phòng hỏi.
Vương mập đáp một tiếng: A, đi ra ngoài suốt đêm, đi thôi, lão Tạ. Anh ta lại nói một tiếng với Lâm Khinh Ngữ, Tôi cúp trước.
Lâm Khinh Ngữ cúp điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn Tô Dật An một cái: Bọn họ sẽ phải không sao chứ.
Hai người bọn họ ở chung một chỗ, cậu sinh viên kia nhỏ thó như vậy, không làm gì được bọn họ, cũng không còn thời gian lập âm mưu, hôm nay không có chuyện gì.
Tô Dật An trả lời như vậy, Lâm Khinh Ngữ tạm thời yên tâm, lặng yên một trong nháy mắt, lại quay đầu hỏi Tô Dật An: Tại sao không cho tôi ra ngoài thuê phòng với bọn họ?
Tô Dật An liếc Lâm Khinh Ngữ một cái: Bởi vì mới vừa rồi tôi đã quyết định nhận một con thú cưng rồi.
. . . . . .
Nói đến đây, Lâm Khinh Ngữ ngẩng đầu, lại nhìn thấy kí túc xá giáo viên ở trước mắt, thì ra là mới vừa rồi cô cho là mình dẫn Tô Dật đi, mà trong lúc cô không để ý, Tô Dật An đã dụ cô về. . . . . .
Lên lầu, dù sao Lâm Khinh Ngữ cũng là người đã tới một lần rồi, cũng biết quy củ nhà Tô Dật An, đổi giày liền ngồi đàng hoàng trên ghế sofa.
Chờ Tô Dật An vào phòng ngủ giúp cô lấy quần áo để tắm, Lâm Khinh Ngữ nhận lấy, sau đó vừa ngẩng đầu, thấy Tô Dật An nhìn mình chằm chằm, Lâm Khinh Ngữ đảo mắt một vòng, giành mở miệng trước Tô Dật An: Biết rồi, tôi sẽ không xem TV, cũng không đi lung tung, hôm nay tôi ngủ trên sofa, tôi sẽ không đụng vào thứ gì khác.
Tính ra thì tự mình nói ra và bị sai bảo vẫn có sự khác biệt nhất định.
Bị mỉa mai như vậy, Tô Dật An nhìn Lâm Khinh Ngữ đang tỏ ra ngoan hiền và nói: Những điều này lần trước đã nói rồi, tôi không có ý định lặp lại. Anh xoay người đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, Chỉ là muốn nhắc nhở em, đừng nghĩ đến chuyện biến thành con gái lung tung nữa. Xử lý rất phiền toái. Anh vào phòng tắm, cạch một tiếng, đóng cửa lại.
Lâm Khinh Ngữ nghe tiếng nước chảy ào ào truyền tới từ phòng tắm, chỉ cảm thấy
/51
|