Lời Tô Dật An nói, giọng nói của anh giống như một cơn gió mát thần kỳ, thổi tan đi tất cả lo lắng và không yên còn sót lại trong lòng Lâm Khinh Ngữ.
Thật ra thì chỉ cần biết Tô Dật An vẫn còn ở đây, đã đủ an ủi đối với Lâm Khinh Ngữ mà nói. Nhưng rốt cuộc mới vừa rồi khóc hơi dữ, Lâm Khinh Ngữ vẫn thút tha thút thít hơi không dừng lại được, đến cuối cùng khó khăn lắm mới có thể ngừng lại, giáo viên thể dục đã bắt đầu huýt sáo để mọi người tập hợp.
Lâm Khinh Ngữ hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, nói câu tàn nhẫn: “Đợi buổi chiều tan học em lại tới tìm anh tính sổ.”
Gần đây chủ nhiệm lớp đã đủ chú ý đến cô, nếu không thật sự đi học tử tế, sợ rằng sẽ cảm thấy tinh thần của cô có vấn đề, sẽ để Phan Quyên đến đón cô về nhà. Cô khó khăn lắm mới tìm được Tô Dật An biến thành cây ở trường học, cũng không thể xảy ra sự cố.
Nhìn Lâm Khinh Ngữ nhảy lên chạy ra xa, Tô Dật An yên lặng ngây ngốc tại chỗ. Cảm giác rễ cắm thật sâu trong đất khiến cho anh rất có cảm giác an toàn, không cần biến thành người, không có mặt người, cho nên Lâm Khinh Ngữ cũng không nhìn thấy vẻ ảm đạm tối đen không yên ở sâu trong lòng.
Anh cảm thấy như vậy tốt lắm, như vậy, Lâm Khinh Ngữ sẽ không phát hiện ra điều anh giấu ở sâu trong lòng... Yếu đuối.
Bình thường Lâm Khinh Ngữ vốn không thể nào nghe giảng bài, một buổi chiều này cô càng nghe không vào rồi.
Cô cầm tập sách đi ra, vốn định hùng hồn Tô Dật An một trận, tính chất sự kiện anh đột nhiên biến mất có bao nhiêu ác liệt, sau đó niệm từng chút từng chút một cho anh nghe, còn muốn anh cam đoan về sau không bao giờ như vậy nữa.
Nhưng nghĩ lại, Tô Dật An có thể biến thành cây, không phải hai người bọn họ đều có ý nguyện như vậy mới được sao. Lấm Khinh Ngữ cầm đầu bút gõ gõ đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến, ngày đó khi bọn họ chơi xuân, ngoài mặt cô hỏi Tô Dật An có muốn trở về hay không, nhưng trong lòng thật ra có ý tưởng khác.
Khoảng thời gian đó Tô Dật An né tránh cô, Lâm Khinh Ngữ mơ hồ có thể đoán ra được là lý do gì, bây giờ cô rất hiểu Tô Dật An, mà Tô Dật An cũng thế. Anh nhất định đoán được sau đó không lâu cô sẽ tìm anh nói chuyện muốn trở về.
Mà nếu như hai người bọn họ cùng ước nguyện trở về, tất cả thế giới này đều đến điểm cuối. Cho tới bây giờ, bọn họ đã sinh sống ở thế giới này sắp được nửa năm rồi, Tô Dật An... Anh thích ứng với cuộc sống ở thế giới này.
Anh bắt đầu không hy vọng thay đổi.
Cho nên ngày ấy, khi Lâm Khinh Ngữ hỏi Tô Dật An có muốn về hay không, thật ra thì trong lòng tôn trọng ý kiến của Tô Dật An. Lúc ấy khoảnh khắc khi hỏi vấn đề đó ra khỏi miệng, trong lòng cô có một nguyện vọng chân thực nhất, không phải muốn đi về, cô muốn cho Tô Dật An có được cuộc sống yên tâm nhất.
Mà khi đó tuy rằng Tô Dật An nói một câu “Ừ.” Nghe thì có ý tứ bằng lòng trở về, nhưng sâu trong lòng anh chỉ sợ không phải nghĩ như vậy. Cho nên anh mới biến thành như vậy.
Biến thành một cái cây, đây là tâm nguyện khi còn bé của anh, cũng là sau khi anh lớn lên, muốn né tránh chuyện nào đó, nhu cầu đầu tiên trong tiềm thức nơi đáy lòng.
Cho nên, Tô Dật An biến thành như vậy.
Lâm Khinh Ngữ nhìn giấy dưới ngòi bút, sau đó xé đi, vò thành cục, ném hết.
Sau khi tan học Lâm Khinh Ngữ đi đến trong góc, cô nhìn cây khô, không nói gì. Chỉ nhìn chằm chằm vào anh, chăm chú cho đến mức Tô Dật An không nhẫn nại được, mở miệng hỏi cô: “Trời sắp tối, em không về nhà sao?”
Lúc này Lâm Khinh Ngữ mới bĩu môi nói: “Tô Dật An, thật ra chúng ta thật sự rất giống nhau. Sau khi bị giẫm lên chân đau, sẽ phô trương thanh thế hù dọa người khác, nhưng phản ứng đầu tiên, quả nhiên vẫn là trốn.”
Tô Dật An trầm mặc.
“Hôm nay em vốn định nói rất nhiều lời với anh, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ anh ở đây, em liền cái gì cũng không nói ra được.” Lâm Khinh Ngữ tiến lên một bước, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve cây khô, vỏ cây khô khốc, không có nhiệt độ. Lâm Khinh Ngữ chạm vào Tô Dật An như vậy, đột nhiên lại đau lòng, “Anh biến thành như vậy, là bởi vì như thế, sẽ khiến cho anh có cảm giác tương đối an toàn đi.”
“Ừ.” Tô Dật An đáp một tiếng, “Không biết sau khi trở về, sẽ phải đối mặt với thay đổi như thế nào, cho nên lo lắng.”
Sau khi trở về, anh còn có thể nhớ tới chuyện xảy ra ở nơi này sao, Lâm Khinh Ngữ còn có thể nhớ không, thế giới bên kia, hiện giờ đã biến thành dáng vẻ ra sao, anh không biết, cho nên sợ
Anh trả lời như vậy, khiến Lâm Khinh Ngữ lại hiện lên vài phần tự trách, cô không có biện pháp khiến cho Tô Dật An có cảm giác an toàn.
Chạng vạng tối, trường tiểu học đã yên tĩnh lại, không khí trầm mặc chảy trôi giữa hai người, bất thình lình Tô Dật An khẽ kêu một tiếng: “Lâm Khinh Ngữ.” Anh cảm tháy tay Lâm Khinh Ngữ dính vào trên ngực anh, nhưng mà hiện giờ, anh có thể cảm nhận được nhịp tim đập và nhiệt độ của cô, còn Lâm Khinh Ngữ, bởi vì anh ẩn núp, thậm chí ngay cả vẻ mặt của anh cũng không cách nào nắm bắt, “Em muốn
Thật ra thì chỉ cần biết Tô Dật An vẫn còn ở đây, đã đủ an ủi đối với Lâm Khinh Ngữ mà nói. Nhưng rốt cuộc mới vừa rồi khóc hơi dữ, Lâm Khinh Ngữ vẫn thút tha thút thít hơi không dừng lại được, đến cuối cùng khó khăn lắm mới có thể ngừng lại, giáo viên thể dục đã bắt đầu huýt sáo để mọi người tập hợp.
Lâm Khinh Ngữ hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, nói câu tàn nhẫn: “Đợi buổi chiều tan học em lại tới tìm anh tính sổ.”
Gần đây chủ nhiệm lớp đã đủ chú ý đến cô, nếu không thật sự đi học tử tế, sợ rằng sẽ cảm thấy tinh thần của cô có vấn đề, sẽ để Phan Quyên đến đón cô về nhà. Cô khó khăn lắm mới tìm được Tô Dật An biến thành cây ở trường học, cũng không thể xảy ra sự cố.
Nhìn Lâm Khinh Ngữ nhảy lên chạy ra xa, Tô Dật An yên lặng ngây ngốc tại chỗ. Cảm giác rễ cắm thật sâu trong đất khiến cho anh rất có cảm giác an toàn, không cần biến thành người, không có mặt người, cho nên Lâm Khinh Ngữ cũng không nhìn thấy vẻ ảm đạm tối đen không yên ở sâu trong lòng.
Anh cảm thấy như vậy tốt lắm, như vậy, Lâm Khinh Ngữ sẽ không phát hiện ra điều anh giấu ở sâu trong lòng... Yếu đuối.
Bình thường Lâm Khinh Ngữ vốn không thể nào nghe giảng bài, một buổi chiều này cô càng nghe không vào rồi.
Cô cầm tập sách đi ra, vốn định hùng hồn Tô Dật An một trận, tính chất sự kiện anh đột nhiên biến mất có bao nhiêu ác liệt, sau đó niệm từng chút từng chút một cho anh nghe, còn muốn anh cam đoan về sau không bao giờ như vậy nữa.
Nhưng nghĩ lại, Tô Dật An có thể biến thành cây, không phải hai người bọn họ đều có ý nguyện như vậy mới được sao. Lấm Khinh Ngữ cầm đầu bút gõ gõ đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến, ngày đó khi bọn họ chơi xuân, ngoài mặt cô hỏi Tô Dật An có muốn trở về hay không, nhưng trong lòng thật ra có ý tưởng khác.
Khoảng thời gian đó Tô Dật An né tránh cô, Lâm Khinh Ngữ mơ hồ có thể đoán ra được là lý do gì, bây giờ cô rất hiểu Tô Dật An, mà Tô Dật An cũng thế. Anh nhất định đoán được sau đó không lâu cô sẽ tìm anh nói chuyện muốn trở về.
Mà nếu như hai người bọn họ cùng ước nguyện trở về, tất cả thế giới này đều đến điểm cuối. Cho tới bây giờ, bọn họ đã sinh sống ở thế giới này sắp được nửa năm rồi, Tô Dật An... Anh thích ứng với cuộc sống ở thế giới này.
Anh bắt đầu không hy vọng thay đổi.
Cho nên ngày ấy, khi Lâm Khinh Ngữ hỏi Tô Dật An có muốn về hay không, thật ra thì trong lòng tôn trọng ý kiến của Tô Dật An. Lúc ấy khoảnh khắc khi hỏi vấn đề đó ra khỏi miệng, trong lòng cô có một nguyện vọng chân thực nhất, không phải muốn đi về, cô muốn cho Tô Dật An có được cuộc sống yên tâm nhất.
Mà khi đó tuy rằng Tô Dật An nói một câu “Ừ.” Nghe thì có ý tứ bằng lòng trở về, nhưng sâu trong lòng anh chỉ sợ không phải nghĩ như vậy. Cho nên anh mới biến thành như vậy.
Biến thành một cái cây, đây là tâm nguyện khi còn bé của anh, cũng là sau khi anh lớn lên, muốn né tránh chuyện nào đó, nhu cầu đầu tiên trong tiềm thức nơi đáy lòng.
Cho nên, Tô Dật An biến thành như vậy.
Lâm Khinh Ngữ nhìn giấy dưới ngòi bút, sau đó xé đi, vò thành cục, ném hết.
Sau khi tan học Lâm Khinh Ngữ đi đến trong góc, cô nhìn cây khô, không nói gì. Chỉ nhìn chằm chằm vào anh, chăm chú cho đến mức Tô Dật An không nhẫn nại được, mở miệng hỏi cô: “Trời sắp tối, em không về nhà sao?”
Lúc này Lâm Khinh Ngữ mới bĩu môi nói: “Tô Dật An, thật ra chúng ta thật sự rất giống nhau. Sau khi bị giẫm lên chân đau, sẽ phô trương thanh thế hù dọa người khác, nhưng phản ứng đầu tiên, quả nhiên vẫn là trốn.”
Tô Dật An trầm mặc.
“Hôm nay em vốn định nói rất nhiều lời với anh, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ anh ở đây, em liền cái gì cũng không nói ra được.” Lâm Khinh Ngữ tiến lên một bước, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve cây khô, vỏ cây khô khốc, không có nhiệt độ. Lâm Khinh Ngữ chạm vào Tô Dật An như vậy, đột nhiên lại đau lòng, “Anh biến thành như vậy, là bởi vì như thế, sẽ khiến cho anh có cảm giác tương đối an toàn đi.”
“Ừ.” Tô Dật An đáp một tiếng, “Không biết sau khi trở về, sẽ phải đối mặt với thay đổi như thế nào, cho nên lo lắng.”
Sau khi trở về, anh còn có thể nhớ tới chuyện xảy ra ở nơi này sao, Lâm Khinh Ngữ còn có thể nhớ không, thế giới bên kia, hiện giờ đã biến thành dáng vẻ ra sao, anh không biết, cho nên sợ
Anh trả lời như vậy, khiến Lâm Khinh Ngữ lại hiện lên vài phần tự trách, cô không có biện pháp khiến cho Tô Dật An có cảm giác an toàn.
Chạng vạng tối, trường tiểu học đã yên tĩnh lại, không khí trầm mặc chảy trôi giữa hai người, bất thình lình Tô Dật An khẽ kêu một tiếng: “Lâm Khinh Ngữ.” Anh cảm tháy tay Lâm Khinh Ngữ dính vào trên ngực anh, nhưng mà hiện giờ, anh có thể cảm nhận được nhịp tim đập và nhiệt độ của cô, còn Lâm Khinh Ngữ, bởi vì anh ẩn núp, thậm chí ngay cả vẻ mặt của anh cũng không cách nào nắm bắt, “Em muốn
/51
|