Văn Thư vốn là người phụ nữ kiên cường. Cho dù lúc ấy Kiều Vũ bị tai nạn qua đời, cô cũng không có bất lực khóc lóc như bây giờ. Cao Tử Quần có thể đoán được Văn Tuyển có lẽ đã xảy ra chuyện. Văn Tuyển vốn có tiền sử bệnh tim bẩm sinh, Kiều Vũ qua đời khi Văn Thư mang thai ba tháng, vì quá kích động mà đứa bé cũng bị ảnh hưởng.
Khi đó anh lo rằng Văn Thư sẽ vì sự ra đi của Kiều Vũ mà chịu đựng không nổi, anh tìm đủ mọi cách, tìm bao nhiêu bác sĩ để giữ đứa bé trong bụng, nhưng sau khi sinh ra sức khỏe của đứa bé rất yếu.
Nghĩ đến vấn đề này Cao Tử Quần lại cảm thấy tự trách, những ngày gần đây anh thật sự quên mất Văn Tuyển.
Anh giải thích với Cao Hi Hi: “Anh Văn Tuyển của con đang ở bệnh viện, bố phải đến thăm anh ấy.”
Cao Hi Hi trợn to mắt sững sờ, dù không muốn nhưng cô bé cũng không thể ngăn cản bố đừng đi.
Cao Tử Quần vuốt đầu con gái: “Có chuyện gì thì gọi cho bố.”
Cao Hi Hi muốn nói nhưng rồi lại ngập ngừng: “Bố…”
“Hả?” Thanh âm Cao Tử Quần vang cao.
Cao Hi Hi khẽ lắc đầu: “Bố đi cẩn thận.” Cho dù Cao Tử Quần đã giải thích chuyện của Văn Thư và anh, nhưng dù sao Cao Hi Hi vẫn không nỡ, có lẽ vì xa Lãnh Tây một thời gian dài cho nên trong lòng vẫn luôn mang theo cảm giác không an toàn, cô bé luôn sợ hai mẹ con Văn Tuyển sẽ cướp đi bố mình.
Bởi vì mẹ cô bé vẫn không muốn quay lại bên bố.
Lúc Cao Tử Quần vào phòng bếp, Lãnh Tây đang thu dọn bát đũa, ngước mắt nhìn anh. Bốn mắt đối diện nhau, trong thoáng chốc không ai nói gì.
Ánh mắt Cao Tử Quần nhìn xuống ba chiếc bát trên bàn, không hiểu sao trong lòng anh trào dâng nổi niềm ấm áp, nhưng giờ phải đi anh cảm thấy rất tiếc nuối: “Con trai Văn Thư xảy ra chuyện, hiện tại đang ở bệnh viện, giờ anh phải đến đó xem.” Anh giải thích.
Lãnh Tây sững sờ.
Cao Tử Quần thấy cô im lặng không lên tiếng, lại nói tiếp: “Tiểu Tây, anh và Văn Thư thật sự không có gì cả. Văn Tuyển không phải con anh…”
Lãnh Tây vẫn lặng thinh.
“Sức khỏe Văn Tuyển không tốt, không lâu trước mới làm phẫu thuật ở Mỹ.” Cao Tử Quần bất đắc dĩ thở dài: “Anh đi đây.” Tiếp theo là tiếng đóng cửa vang lên.
Lãnh Tây chậm rãi ngồi xuống, cô nhìn đĩa thức ăn trên bàn: thịt bò hầm khoai tây, sườn xào chua ngọt…cô chau mày. Cao Tử Quần, thật uổng là anh tự khoe khoang rằng mình thông minh, chẳng nhẽ anh không phát hiện ra tình cảm Văn Thư đối với anh sao? Chẵng nhẽ đến bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao năm đó tôi lại xuất hiện tại buổi đính hôn của anh sao?
Anh dùng cô ấy để khích tôi, nhưng anh đã từng nghe qua bốn chữ: “Đùa mà thành thật!”
Lãnh Tây thẩn thờ nhìn cánh cửa, có rất nhiều chuyện những năm qua cô không hề muốn nghĩ đến nhưng không có nghĩa là cô không nhìn nhận được sự thật. Cô không biết tình cảm giữa Cao Tử Quần và Văn Thư đến tận cùng là như thế nào, nhưng cô cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho Văn Thư tựa hồ như một thói quen.
Cô nhớ có một lần cô vô tình nhìn thấy một tấm hình trong ví tiền Cao Tử Quần, trong tấm hình là ba người, bộ dáng mười sau mười bảy, năm tháng tuổi thanh xuân.
Bức ảnh có hơi cũ, có thể nhận ra được rằng chủ nhân của nó đã ngắm miết không ít lần.
Lãnh Tây thở dài một hơi, đứng dậy gọi Hi Hi ăn cơm.
Khi Cao Tử Quần đến bệnh viện, tình trạng của Văn Tuyển đã ổn định, cậu bé đang ngủ say. Văn Thư ngồi bên mép giường, đầu cúi thấp, sắc mặt tái nhợt, trông rất mệt mỏi.
Cao Tử Quần mím môi, sải bước đi đến: “Tiểu Tuyển thế nào rồi?”
Văn Thư từ từ ngẩng đầu, khóe mắt ươn ướt: “sốt cao, nôn mửa liên tục, bác sĩ bảo có thể là do cơ thể bài xích.” Cô thút thít, đôi môi run rẩy: “Tử Quần, em phải làm sao bây giờ? Tiểu Tuyển mới chỉ tám tuổi, tại sao phải hứng chịu nhiều đau đớn như vậy?” Văn Thư dường như không thể khống chế được tâm tình của mình: “Đây là em bị báo ứng ư?”
Cao Tử Quần vội vàng giữ lấy tay cô: “Trước tiên em hãy bình tĩnh lại.” Anh nghiêm giọng nói, tay lại càng siết chặt.
Văn Thư từ từ tỉnh táo lại, cô ngơ ngẩn nhìn anh, ánh mắt hoảng hốt: “Tử Quần, anh hãy giúp em, em chỉ có Văn Tuyển, em chỉ có mình nó.” Cô vô lực nỉ non: “Kiều Vũ đã bỏ em mà đi, hiện tại anh cũng không cần em, chẳng nhẽ ông trời lại còn muốn cướp đi con trai em sao?”
Văn Thư giữ chặt cánh tay anh, ngón tay bám chặt, rồi sau đó, từng chút một dựa vào ngực anh, ôm chặt lấy anh tựa như cả đời này sẽ mãi không buông. Nhiều năm qua cô vẫn luôn khát vọng, cô không muốn bị bỏ lại cô đơn một mình.
“Tử Quần… Tử Quần…” Cô thì thầm gọi tên anh.
Sắc mặt Cao Tử Quần trở nên tĩnh mịch: “Văn Thư, anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Văn Thư nức nở: “Tử Quần, anh lại gạt em.”
Cao Tử Quần nhíu mày, giữ chặt người cô đối diện với ánh mắt của cô: “Văn Thư, em là em gái của anh, sao anh có thể mặc kệ em được chứ.”
“Em gái…” Văn Thư hoảng hốt thì thào lặp lại, đột nhiên cô phì cười. Cô bình tĩnh nhìn anh tựa như đang xác định điều gì đó. Cô từ từ buông tay: “Vậy những năm tháng trước đây anh thích em đều là giả dối sao?”
Khóe miệng cô khẽ mấp máy, rõ ràng chỉ là một câu nói nhưng lại khiến tim cô nhói đau.
“Nói cho em biết, có phải trong lòng anh thật sự không có em?” Văn Thư nhìn thẳng vào mắt anh tựa như muốn nhìn rõ tâm tình khó hiểu của anh.
Cao Tử Quần ngẩn ra, hai tay nắm chặt: “Văn Thư, em nghĩ nhiều quá rồi.” Sắc mặt anh trở nên lạnh lùng.
Văn Thư vẫn nhìn anh, bỗng nhiên cô nở nụ cười: “Tử Quần, không phải trước đây anh đã nói anh em Tiểu Tuyền và Hi Hi, một nhà bốn người chúng ta sẽ cùng nhau chung sống sao? Anh đã quên rồi ư?”
Mười ngón tay anh siết chặt, giờ khắc này trong tâm trí anh tâm trạng hoàn toàn rối bời: “Văn Thư, em mệt rồi ,để anh đi gọi y tá đến, em hãy nghỉ ngơi một lát đi.” Nói xong anh xoay người. Anh không muốn cùng cô thảo luận vấn đề này.
Văn Thư lẳng lặng ngồi đằng kia: “Bởi vì Lãnh Tây? Tử Quần, anh biết rõ là cô ấy không có tình cảm với anh mà, nếu không thì sao bảy năm sau cô ấy mới quay trở về.”
Cao Tử Quần sững người, anh cố gắng kìm nén sự tức giận, đây là điều cấm kị nhất trong lòng anh, Văn Thư biết rõ, nhiều năm qua mối quan hệ giữa hai người vẫn êm đẹp bởi vì không ai vạch trần nó. Toàn thân Cao Tử Quần toát ra lãnh khí, vẻ mặt liền trở nên ảm đạm.
“Chỉ cần anh yêu cô ấy là đủ rồi.” Cao Tử Quần nhàn nhạt để lại một câu rồi xoay người bước đi.
Bóng đêm bao trùm khắp không gian, Cao Tử Quần phóng xe như bay, vẻ mặt lạnh lùng. Sự thay đổi bất ngờ của Văn Thư khiến anh nhất thời không thể chấp nhận. Đoạn tình cảm trước kia anh đã dứt bỏ từ rất nhiều năm trước.
Thật ra bây giờ nghĩ lại, tình cảm của anh dành cho Văn Thư cũng chỉ là tình anh em. Cao Tử Quần dừng xe bên bờ sông, ánh mắt vô hồn nhìn về phía đằng trước. Ngọn đèn hai bên bờ lấp lánh dưới mặt nước, thỉnh thoảng lại có mấy đôi tình nhân đi ngang qua.
Cũng có thể bởi vì sự ra đi của Kiều Vũ, Văn Thư cảm thấy cô đơn, nên mới hoang tưởng tình cảm với anh.
Cao Tử Quần nhíu chặt mày, vẻ mặt thâm trầm. Kiều Vũ nói sinh mệnh của anh thuộc về Cao gia, cho dù chết cũng không hối tiếc. Bởi vậy, anh dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự sống cho Cao Tử Quần.
Cả đời này Cao Tử Quần cũng không thể nào quên được ánh mắt Kiều Vũ lúc ấy, toàn thân nhuốm đầy máu.
Anh hung hăng đánh mạnh vô lăng.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng tranh cãi, Cao Tử Quần lạnh lùng liếc mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang liều mạng chạy về phía trước…là Lãnh Lượng và người phụ nữ lúc sáng.
Cao Tử Quần không hề nghĩ ngợi liền xuống xe: “Lãnh Lượng…” anh gọi lớn.
Lãnh Lượng chạy đến cạnh xe, thở hồng hộc, chân của anh vừa mới hồi phục chưa được bao lâu không thể hoạt động nhiều, vừa mới chạy qua hai con đường đã run rẫy.
Cao Tử Quần lạnh lùng nhìn đám người phía sau, tay cầm dao rựa, vừa nhìn là đã biết loại người gì.
“Thả anh ta ra, việc này tôi sẽ nói với Tần Lục.” Cao Tử Quần dửng dưng lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn qua đám người kia.
Đám người kia quan sát anh, người đàn ông trước mặt dám gọi thẳng tên ông chủ bọn họ dĩ nhiên bọn họ cũng không dám làm càn.
“Ông chủ trước mặt xưng hô thế nào đây?” Người đàn ông đứng giữa đột nhiên mở miệng.
Khóe miệng Cao Tử Quần lạnh lùng nhếch lên: “Hạng người như anh xứng hỏi tên tôi?” Anh kiêu ngạo trả lời, quay đầu nhìn Lãnh Lượng: “Lên xe.”
Nào ngờ Lãnh Lượng vẫn mãi đứng đó chẳng nhúc nhích: “Ai cần anh giả bộ hảo tâm, Cao Tử Quần, cho dù hôm nay tôi có bị đánh chết cũng không cần anh mèo khóc chuột giả từ bi.” Lãnh Lượng gắt gao nói, vẻ mặt khinh thường.
Những người kia nghe được, ánh mắt đột nhiên thay đổi: “Thì ra là Cao tổng ông chủ tập đoàn Trung Chính.” Người kia mở miệng, vẻ mặt đột nhiên trở nên tàn nhẫn.
Cô gái kia bất an, nắm chặt tay Lãnh Lượng: “Chúng ta lên xe trước đi, bọn họ sẽ không tha cho anh đâu.”
Lãnh Lượng tức giận quát: “Em biết anh ta là ai sao? Cho dù anh có chết ở đây cũng không cần sự giúp đỡ của anh ta.”
Cao Tử Quần khẽ nheo mắt: “Cậu có khí phách đấy. cậu đã từng nghĩ cho mẹ và chị cậu chưa? Cậu chết đi họ phải làm thế nào?”
Lãnh Lượng nghiến chặt răng, mười ngón tay cuộn thành nắm đấm, anh hận!
“Không cần anh quan tâm.” Ánh mắt anh tràn đầy phẫn hận.
Hai người giằng co.
“Cao tổng, chúng tôi đang làm theo lệnh, hôm nay chỉ cần lấy một cánh tay của tên tiểu tử này thôi, cũng không nhiều lắm. Mong ngài tránh ra, nếu không đừng trách chúng tôi…”
Bọn người kia nháy mắt nhau, đột nhiên tất cả cùng chạy tới. Cao Tử Quần không ngờ rằng bọn họ dám ra tay.
Trong nhất thời tình cảnh trở nên hỗn loạn. Sức khỏe Lãnh Lượng vừa mới khá hơn, không thể chịu nổi bị hành hung như vậy. Nhìn thấy một tên chạy cầm đùi sắt luồng ra phía sau Lãnh Lượng, Cao Tử Quần bất chấp chạy qua đỡ.
Hai đùi quất mạnh xuống.
“Đi…” Cao Tử Quần quay đầu gọi Lãnh Lượng, chỉ là trong chớp mắt anh cảm thấy đầu mình đau điếng.
Khi đó anh lo rằng Văn Thư sẽ vì sự ra đi của Kiều Vũ mà chịu đựng không nổi, anh tìm đủ mọi cách, tìm bao nhiêu bác sĩ để giữ đứa bé trong bụng, nhưng sau khi sinh ra sức khỏe của đứa bé rất yếu.
Nghĩ đến vấn đề này Cao Tử Quần lại cảm thấy tự trách, những ngày gần đây anh thật sự quên mất Văn Tuyển.
Anh giải thích với Cao Hi Hi: “Anh Văn Tuyển của con đang ở bệnh viện, bố phải đến thăm anh ấy.”
Cao Hi Hi trợn to mắt sững sờ, dù không muốn nhưng cô bé cũng không thể ngăn cản bố đừng đi.
Cao Tử Quần vuốt đầu con gái: “Có chuyện gì thì gọi cho bố.”
Cao Hi Hi muốn nói nhưng rồi lại ngập ngừng: “Bố…”
“Hả?” Thanh âm Cao Tử Quần vang cao.
Cao Hi Hi khẽ lắc đầu: “Bố đi cẩn thận.” Cho dù Cao Tử Quần đã giải thích chuyện của Văn Thư và anh, nhưng dù sao Cao Hi Hi vẫn không nỡ, có lẽ vì xa Lãnh Tây một thời gian dài cho nên trong lòng vẫn luôn mang theo cảm giác không an toàn, cô bé luôn sợ hai mẹ con Văn Tuyển sẽ cướp đi bố mình.
Bởi vì mẹ cô bé vẫn không muốn quay lại bên bố.
Lúc Cao Tử Quần vào phòng bếp, Lãnh Tây đang thu dọn bát đũa, ngước mắt nhìn anh. Bốn mắt đối diện nhau, trong thoáng chốc không ai nói gì.
Ánh mắt Cao Tử Quần nhìn xuống ba chiếc bát trên bàn, không hiểu sao trong lòng anh trào dâng nổi niềm ấm áp, nhưng giờ phải đi anh cảm thấy rất tiếc nuối: “Con trai Văn Thư xảy ra chuyện, hiện tại đang ở bệnh viện, giờ anh phải đến đó xem.” Anh giải thích.
Lãnh Tây sững sờ.
Cao Tử Quần thấy cô im lặng không lên tiếng, lại nói tiếp: “Tiểu Tây, anh và Văn Thư thật sự không có gì cả. Văn Tuyển không phải con anh…”
Lãnh Tây vẫn lặng thinh.
“Sức khỏe Văn Tuyển không tốt, không lâu trước mới làm phẫu thuật ở Mỹ.” Cao Tử Quần bất đắc dĩ thở dài: “Anh đi đây.” Tiếp theo là tiếng đóng cửa vang lên.
Lãnh Tây chậm rãi ngồi xuống, cô nhìn đĩa thức ăn trên bàn: thịt bò hầm khoai tây, sườn xào chua ngọt…cô chau mày. Cao Tử Quần, thật uổng là anh tự khoe khoang rằng mình thông minh, chẳng nhẽ anh không phát hiện ra tình cảm Văn Thư đối với anh sao? Chẵng nhẽ đến bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao năm đó tôi lại xuất hiện tại buổi đính hôn của anh sao?
Anh dùng cô ấy để khích tôi, nhưng anh đã từng nghe qua bốn chữ: “Đùa mà thành thật!”
Lãnh Tây thẩn thờ nhìn cánh cửa, có rất nhiều chuyện những năm qua cô không hề muốn nghĩ đến nhưng không có nghĩa là cô không nhìn nhận được sự thật. Cô không biết tình cảm giữa Cao Tử Quần và Văn Thư đến tận cùng là như thế nào, nhưng cô cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho Văn Thư tựa hồ như một thói quen.
Cô nhớ có một lần cô vô tình nhìn thấy một tấm hình trong ví tiền Cao Tử Quần, trong tấm hình là ba người, bộ dáng mười sau mười bảy, năm tháng tuổi thanh xuân.
Bức ảnh có hơi cũ, có thể nhận ra được rằng chủ nhân của nó đã ngắm miết không ít lần.
Lãnh Tây thở dài một hơi, đứng dậy gọi Hi Hi ăn cơm.
Khi Cao Tử Quần đến bệnh viện, tình trạng của Văn Tuyển đã ổn định, cậu bé đang ngủ say. Văn Thư ngồi bên mép giường, đầu cúi thấp, sắc mặt tái nhợt, trông rất mệt mỏi.
Cao Tử Quần mím môi, sải bước đi đến: “Tiểu Tuyển thế nào rồi?”
Văn Thư từ từ ngẩng đầu, khóe mắt ươn ướt: “sốt cao, nôn mửa liên tục, bác sĩ bảo có thể là do cơ thể bài xích.” Cô thút thít, đôi môi run rẩy: “Tử Quần, em phải làm sao bây giờ? Tiểu Tuyển mới chỉ tám tuổi, tại sao phải hứng chịu nhiều đau đớn như vậy?” Văn Thư dường như không thể khống chế được tâm tình của mình: “Đây là em bị báo ứng ư?”
Cao Tử Quần vội vàng giữ lấy tay cô: “Trước tiên em hãy bình tĩnh lại.” Anh nghiêm giọng nói, tay lại càng siết chặt.
Văn Thư từ từ tỉnh táo lại, cô ngơ ngẩn nhìn anh, ánh mắt hoảng hốt: “Tử Quần, anh hãy giúp em, em chỉ có Văn Tuyển, em chỉ có mình nó.” Cô vô lực nỉ non: “Kiều Vũ đã bỏ em mà đi, hiện tại anh cũng không cần em, chẳng nhẽ ông trời lại còn muốn cướp đi con trai em sao?”
Văn Thư giữ chặt cánh tay anh, ngón tay bám chặt, rồi sau đó, từng chút một dựa vào ngực anh, ôm chặt lấy anh tựa như cả đời này sẽ mãi không buông. Nhiều năm qua cô vẫn luôn khát vọng, cô không muốn bị bỏ lại cô đơn một mình.
“Tử Quần… Tử Quần…” Cô thì thầm gọi tên anh.
Sắc mặt Cao Tử Quần trở nên tĩnh mịch: “Văn Thư, anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Văn Thư nức nở: “Tử Quần, anh lại gạt em.”
Cao Tử Quần nhíu mày, giữ chặt người cô đối diện với ánh mắt của cô: “Văn Thư, em là em gái của anh, sao anh có thể mặc kệ em được chứ.”
“Em gái…” Văn Thư hoảng hốt thì thào lặp lại, đột nhiên cô phì cười. Cô bình tĩnh nhìn anh tựa như đang xác định điều gì đó. Cô từ từ buông tay: “Vậy những năm tháng trước đây anh thích em đều là giả dối sao?”
Khóe miệng cô khẽ mấp máy, rõ ràng chỉ là một câu nói nhưng lại khiến tim cô nhói đau.
“Nói cho em biết, có phải trong lòng anh thật sự không có em?” Văn Thư nhìn thẳng vào mắt anh tựa như muốn nhìn rõ tâm tình khó hiểu của anh.
Cao Tử Quần ngẩn ra, hai tay nắm chặt: “Văn Thư, em nghĩ nhiều quá rồi.” Sắc mặt anh trở nên lạnh lùng.
Văn Thư vẫn nhìn anh, bỗng nhiên cô nở nụ cười: “Tử Quần, không phải trước đây anh đã nói anh em Tiểu Tuyền và Hi Hi, một nhà bốn người chúng ta sẽ cùng nhau chung sống sao? Anh đã quên rồi ư?”
Mười ngón tay anh siết chặt, giờ khắc này trong tâm trí anh tâm trạng hoàn toàn rối bời: “Văn Thư, em mệt rồi ,để anh đi gọi y tá đến, em hãy nghỉ ngơi một lát đi.” Nói xong anh xoay người. Anh không muốn cùng cô thảo luận vấn đề này.
Văn Thư lẳng lặng ngồi đằng kia: “Bởi vì Lãnh Tây? Tử Quần, anh biết rõ là cô ấy không có tình cảm với anh mà, nếu không thì sao bảy năm sau cô ấy mới quay trở về.”
Cao Tử Quần sững người, anh cố gắng kìm nén sự tức giận, đây là điều cấm kị nhất trong lòng anh, Văn Thư biết rõ, nhiều năm qua mối quan hệ giữa hai người vẫn êm đẹp bởi vì không ai vạch trần nó. Toàn thân Cao Tử Quần toát ra lãnh khí, vẻ mặt liền trở nên ảm đạm.
“Chỉ cần anh yêu cô ấy là đủ rồi.” Cao Tử Quần nhàn nhạt để lại một câu rồi xoay người bước đi.
Bóng đêm bao trùm khắp không gian, Cao Tử Quần phóng xe như bay, vẻ mặt lạnh lùng. Sự thay đổi bất ngờ của Văn Thư khiến anh nhất thời không thể chấp nhận. Đoạn tình cảm trước kia anh đã dứt bỏ từ rất nhiều năm trước.
Thật ra bây giờ nghĩ lại, tình cảm của anh dành cho Văn Thư cũng chỉ là tình anh em. Cao Tử Quần dừng xe bên bờ sông, ánh mắt vô hồn nhìn về phía đằng trước. Ngọn đèn hai bên bờ lấp lánh dưới mặt nước, thỉnh thoảng lại có mấy đôi tình nhân đi ngang qua.
Cũng có thể bởi vì sự ra đi của Kiều Vũ, Văn Thư cảm thấy cô đơn, nên mới hoang tưởng tình cảm với anh.
Cao Tử Quần nhíu chặt mày, vẻ mặt thâm trầm. Kiều Vũ nói sinh mệnh của anh thuộc về Cao gia, cho dù chết cũng không hối tiếc. Bởi vậy, anh dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự sống cho Cao Tử Quần.
Cả đời này Cao Tử Quần cũng không thể nào quên được ánh mắt Kiều Vũ lúc ấy, toàn thân nhuốm đầy máu.
Anh hung hăng đánh mạnh vô lăng.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng tranh cãi, Cao Tử Quần lạnh lùng liếc mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang liều mạng chạy về phía trước…là Lãnh Lượng và người phụ nữ lúc sáng.
Cao Tử Quần không hề nghĩ ngợi liền xuống xe: “Lãnh Lượng…” anh gọi lớn.
Lãnh Lượng chạy đến cạnh xe, thở hồng hộc, chân của anh vừa mới hồi phục chưa được bao lâu không thể hoạt động nhiều, vừa mới chạy qua hai con đường đã run rẫy.
Cao Tử Quần lạnh lùng nhìn đám người phía sau, tay cầm dao rựa, vừa nhìn là đã biết loại người gì.
“Thả anh ta ra, việc này tôi sẽ nói với Tần Lục.” Cao Tử Quần dửng dưng lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn qua đám người kia.
Đám người kia quan sát anh, người đàn ông trước mặt dám gọi thẳng tên ông chủ bọn họ dĩ nhiên bọn họ cũng không dám làm càn.
“Ông chủ trước mặt xưng hô thế nào đây?” Người đàn ông đứng giữa đột nhiên mở miệng.
Khóe miệng Cao Tử Quần lạnh lùng nhếch lên: “Hạng người như anh xứng hỏi tên tôi?” Anh kiêu ngạo trả lời, quay đầu nhìn Lãnh Lượng: “Lên xe.”
Nào ngờ Lãnh Lượng vẫn mãi đứng đó chẳng nhúc nhích: “Ai cần anh giả bộ hảo tâm, Cao Tử Quần, cho dù hôm nay tôi có bị đánh chết cũng không cần anh mèo khóc chuột giả từ bi.” Lãnh Lượng gắt gao nói, vẻ mặt khinh thường.
Những người kia nghe được, ánh mắt đột nhiên thay đổi: “Thì ra là Cao tổng ông chủ tập đoàn Trung Chính.” Người kia mở miệng, vẻ mặt đột nhiên trở nên tàn nhẫn.
Cô gái kia bất an, nắm chặt tay Lãnh Lượng: “Chúng ta lên xe trước đi, bọn họ sẽ không tha cho anh đâu.”
Lãnh Lượng tức giận quát: “Em biết anh ta là ai sao? Cho dù anh có chết ở đây cũng không cần sự giúp đỡ của anh ta.”
Cao Tử Quần khẽ nheo mắt: “Cậu có khí phách đấy. cậu đã từng nghĩ cho mẹ và chị cậu chưa? Cậu chết đi họ phải làm thế nào?”
Lãnh Lượng nghiến chặt răng, mười ngón tay cuộn thành nắm đấm, anh hận!
“Không cần anh quan tâm.” Ánh mắt anh tràn đầy phẫn hận.
Hai người giằng co.
“Cao tổng, chúng tôi đang làm theo lệnh, hôm nay chỉ cần lấy một cánh tay của tên tiểu tử này thôi, cũng không nhiều lắm. Mong ngài tránh ra, nếu không đừng trách chúng tôi…”
Bọn người kia nháy mắt nhau, đột nhiên tất cả cùng chạy tới. Cao Tử Quần không ngờ rằng bọn họ dám ra tay.
Trong nhất thời tình cảnh trở nên hỗn loạn. Sức khỏe Lãnh Lượng vừa mới khá hơn, không thể chịu nổi bị hành hung như vậy. Nhìn thấy một tên chạy cầm đùi sắt luồng ra phía sau Lãnh Lượng, Cao Tử Quần bất chấp chạy qua đỡ.
Hai đùi quất mạnh xuống.
“Đi…” Cao Tử Quần quay đầu gọi Lãnh Lượng, chỉ là trong chớp mắt anh cảm thấy đầu mình đau điếng.
/60
|