Khi những chuyện xưa không hoàn mỹ, ta phải nắm giữ thời gian này, để về sau tất cả mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Màn đêm buông xuống, Cao Tử Quần mặc một bộ đồ pyjama đứng ngoài ban công, lưng tựa vách tường, ánh mắt nhìn chằm qua ban công nhà bên cạnh.
Cửa sổ mở toang, giọng nói thỏ thẻ hòa cùng điệu gió văng vẳng vang lên. Cao Tử Quần có vẻ rất tập trung, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
“Cao Hi Hi, chưa làm bài tập xong thì không được chơi cùng chó.” Giọng nói Lãnh Tây truyền tới.
Cao Tử Quần nhịn không được mỉm cười, trong đầu có thể tưởng tượng ra bộ dáng Lãnh Tây giả vờ tức giận. Anh biết mấy hôm trước Lãnh Tây vừa mua một chú chó Teddy, hồi Hi Hi học mẫu giáo cũng nằng nặc đòi nhưng Cao Tử Quần không đồng ý.
Cao Hi Hi đành đứng lên: “Mẹ, mẹ biết không? Đối diện nhà chúng ta vừa có người chuyển đến ở đấy.”
Lãnh Tây đang bận rộn tổng kết sổ sách và chuẩn bị cho công việc ngày mai, cô không buồn ngẩng đầu đáp lại: “Vậy ư”
“Không biết là ai vậy nhỉ?’ Cao Hi Hi tiếp tục.
“Từ khi nào con lại quan tâm đến những chuyện này?” Lãnh Tây gập quyển sổ trong tay lại.
Cao Hi Hi thở dài: “Mẹ, con là đang nghĩ cho nhà mình thôi. Người ta nói: Bà con xa không bằng láng giềng gần, chúng ta đương nhiên phải giữ mối quan hệ tốt với hàng xóm rồi. Hơn nữa, nhỡ đâu nhà bên cạnh là một người xấu thì làm thế nào? Nhà chúng ta chỉ có hai người phụ nữ chân yếu tay mềm, rất nguy hiểm.”
Lãnh Tây cảm thấy buồn cười, đầu óc đứa nhỏ này phản ứng thật quá nhanh nhẹn, lời nói ẩn chứa rất nhiều điều “Phụ nữ chân yếu tay mềm?” Cô cao giọng: “Không phải con đang học teakwondo chỉ cần một cước có thể đá ngã đám đàn ông sao.”
Trong nháy mắt vẻ mặt Cao Hi Hi liền ỉu xìu: “Mẹ, không phải chúng ta đã thỏa thuận là không đề cập đến chuyện này nữa rồi sao?” Thật sự cô bé rất xấu hổ, đặc biệt là lần trước cô bé còn tung cước đá ngã một bạn nam sinh rất đẹp mắt.
Lãnh Tây ngưng cười: “Được rồi, mẹ không nhắc lại nữa. Con yên tâm đi, mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Cao Hi Hi nhếch môi: “Nếu có bố ở đây, con cũng không cần phải lo lắng như vậy. Mẹ, hiện tại bố con đang cô đơn lẻ loi một mình, mẹ hãy thương xót cho bố đi.” Người hàng xóm nào đó đang cố nhịn hắt xì.
“Bố con là người lớn đương nhiên có suy nghĩ của riêng mình.” Lãnh Tây nhẹ nhàng giải thích. Đã mấy hôm rồi Cao Tử Quần chưa liên lạc với cô, tuy hoa vẫn được gởi đến mỗi ngày, nhưng bất giác cô có cảm giác là lạ.
Sáng hôm sau, Lãnh Tây đưa Hi Hi đi học, khi cô mở cửa, cánh cửa nhà đối diện cũng mở ra. Lãnh Tây đang cúi người thắt dây giày, không ngừng giục Hi Hi: “Hi Hi nhanh lên, muộn rồi.”
Đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên: “Không cần vội để anh đưa hai mẹ con đi.”
Động tác cô ngẩn ra, cảm giác như bị ù tai.
Cao Hi Hi mừng rỡ quấn quýt chạy vèo đến bên người Cao Tử Quần: “Bố.”
Lãnh Tây mang giày xong, từ từ đứng dậy, cô nhìn người đối diện, khóe miệng run run.
Cao Tử Quần bế con gái, ánh mắt trìu mến nhìn Lãnh Tây: “Chào buổi sáng, anh là hàng xóm mới của hai mẹ con.” Anh dịu dàng mỉm cười: “Không phải đã muộn rồi sao? Để anh đưa hai người đi.”
Lãnh Tây cảm thấy bàn chân mình như tê dại. Hai hôm trước lúc lên lầu, cô nghe mọi người xôn xao bàn tán rằng, trên tầng bảy vừa có một anh chàng rất đẹp trai mới chuyển đến, hóa ra là anh! “Mẹ ơi, đi thôi.” Cao Hi Hi mang ba lô vào.
Lãnh Tây hơi nhíu mày, Cao Tử Quần cười yếu ớt: “Đi thôi.”
Cao Hi Hi đã chạy xuống tầng sáu. Lãnh Tây hít sâu một hơi, gian nan nhấc bước đi xuống. Rõ ràng là chỉ có bảy tầng, nhưng sao hôm nay tựa như rất dài và gập ghềnh.
“Sao anh lại chuyển đến đây?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Cao Tử Quần đi theo sau, Lãnh Tây cúi đầu, mái tóc dài che khuất góc mặt cô.
“Mặc dù anh quên chuyện trước kia, nhưng cảm giác này anh không có quên. Anh nghe Trần Trạm Bắc kể trước đây anh rất yêu em.”
Lãnh Tây vô thức nắm chặt tay.
Từ yêu thốt ra từ miệng anh…cô thật sự không thể thích ứng được.
Đã từng bị tổn thương, hơn nữa tình yêu này thật sự quá khó khăn.
“Anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, cũng tự cho chính mình cơ hội.” Anh chân thành nói, thanh âm dịu dàng tựa như trở thành một người khác.
Mà Lãnh Tây giật mình trật chân lảo đảo suýt chút nữa ngã, cũng may Cao Tử Quần nhanh nhẹn giữ lấy ôm cô vào lòng. Hơi thở quen thuộc của cô phản phất khiến anh lâng lâng.
Cô kinh ngạc ngước nhìn lên khuôn mặt kia, khóe mắt anh đã xuất hiện một vài nếp nhăn.
Anh không còn là người đàn ông của bảy năm trước nữa, thời gian đã để lại dấu tích trên khuôn mặt điển trai ấy.
Chật vật một hồi Lãnh Tây phải vất vả lắm mới rút được tay ra, cô dè dặt đứng vững, thầm hít sâu: “Chúng ta xuống thôi.”
Cao Tử Quần nhếch khóe môi, đây là nụ cười hạnh phúc. Cô đã không còn cự tuyệt anh như trước kia, quả thật như bây giờ cô đáng yêu hơn nhiều. Anh thầm nghĩ, anh đã đánh cuộc rằng, Lãnh Tây sẽ không tính toán với một người bị mất trí nhớ làm gì. Xem ra anh đã thắng.
Cao Tử Quần đến công ty, tất cả các nhân viên trong công ty đều cảm giác được tâm tình của anh hôm nay rất tốt. Trong nháy mắt mọi người liền tranh nhau chọn hôm nay đến để báo cáo công việc.
Thư ký Tôn không khỏi than thở những người này thật tinh ranh đúng là biết chọn ngày.
“Cao tổng, ban giám đốc hỏi ngài công viên trò chơi chúng ta sẽ dự định khai trương vào ngày nào?”
Cao Tử Quần nhìn lướt qua bức ảnh trên bàn, anh trầm ngâm suy nghĩ một lát: “Tháng sau đi, ngày mười bốn.”
Thư ký Tôn sững sờ, cô yếu ớt cười: “Lễ tình nhân ư, Cao tổng bây giờ anh càng ngày càng lãng mạn đấy.”
Cao Tử Quần ngước mắt nhìn cô, sắc mặt ảm đạm: “Nói như vậy có nghĩa là trước kia tôi rất cứng nhắc sao?”
Thư ký Tôn ngẩn ra, cố gắng giải thích: “Tôi không có ý đó.”
Cao Tử Quần dừng lại vài giây, rồi đột nhiên mỉm cười: “Thư ký Tôn thật sự chẳng có khiếu hài hước, được rồi, cô đi làm việc đi.”
Khuôn mặt thư ký Tôn đen thui, Cao Tử Quần còn đùa với cô…cô xoay người lặng lẽ rời khỏi văn phòng.
Cao Tử Quần đứng dậy đi đến bên cửa kính, công viên vui chơi Trung Chính mở ngay trung tâm phía Đông, bao gồm rất nhiều trò chơi. Có thể tưởng tượng rằng nơi đây sau này sẽ hấp dẫn bao nhiêu du khách.
Đây chính là mảnh đất năm đó của Lãnh gia, và cũng là mảnh đất mà Tần Lục có hứng thú. Cao Tử Quần thở dài, lúc đó sau khi Trung Chính nắm được miếng đất này trong tay, các nhà chuyên môn dự trù xây dựng nơi đó thành trung tâm thương mại lớn nhất thành phố D, nhưng sau đó anh đã cố gắng thuyết phục các cổ đông trong công ty xây dựng thành công viên trò chơi.
Bởi vì miếng đất kia có liên quan đến quá nhiều chuyện không vui, anh hy vọng về sau có thể sử dụng nơi này để xóa tan đi những nổi buồn kia, cho nên Cao Tử Quần đã quyết tâm xây dựng một công viên trò chơi.
Sau khi tan ca, Cao Tử Quần cũng như những nhân viên công chức bình thường về nhà. Anh vừa mới về nhà đóng cửa, đã nghe thấy âm thanh gọi cửa.
Cao Hi Hi dắt chó vui vẻ đi vào: “Bố, sao bố lại chuyển đến đây?”
Cao Tử Quần cởi áo khoác: “Mẹ đang làm gì đấy?”
“Nấu cơm ạ.” Cao Hi Hi liền đề nghị: “Bố, lát nữa chúng ta cũng cùng nhau ăn cơm đi.”
Cao Tử Quần cười: “Con đúng là nhiều mưu mô.”
“Bố, con đứng về phe bố mà.” Cao Hi Hi thề son sắt: “À đúng rồi, con có một việc muốn nói với bố, chú Sở đã có bạn gái.”
Cao Tử Quần sững người. Sở Hàng là một người rất kiên trì, trừ khi Lãnh Tây đã chính miệng cự tuyệt anh ta. Tâm trạng Cao Tử Quần vui vẻ hẳn lên, chỉ là trước mặt con gái anh cố gắng kìm nén.
“Con còn nhỏ quan tâm đến mấy chuyện đó làm gì?” Anh nghiêm mặt răn dạy.
Cao Hi Hi hừ lạnh: “Con được di truyền từ bố đấy chứ đâu.”
Hai bố con lại trò chuyện trong chốc lát, Cao Hi Hi nói rằng gần đây điều quan trọng nhất trong cuộc sống của cô bé là chú chó Teddy này. Cao Tử Quần đâu có để tâm nghe tâm sự của con gái, đầu óc anh đang bận suy nghĩ đến điều khác.
Lát sau, Lãnh Tây đi qua gọi Hi Hi về ăn cơm, cô bé đương nhiên không quên kéo bố theo cùng.
Lãnh Tây cũng không từ chối, cô mở miệng nói: “Mẹ, đi coi mì.”
Cao Tử Quần cũng không khách khí: “Không cần phiền toái như vậy đâu.” Anh vừa nói vừa theo sau Lãnh Tây vào bếp. Phòng bếp vốn nhỏ, hai người đứng đây càng lộ vẻ chen chúc. Lãnh Tây vừa quay người đã đụng phải Cao Tử Quần.
Cô nhíu mày: “Anh ra ngoài trước đi.”
“Sao anh có thể không biết xấu hổ vậy được! Để anh giúp em.” Cao Tử Quần nói.
Động tác trên tay Lãnh Tây dừng lại: “Được rồi, vậy anh tự làm hết đi. Canh xương trong nồi, rau cải đã rửa.” Nói xong cô không hề do dự liền quay lưng bước đi, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Cao Tử Quần chớp chớp mắt, sau đó cho mì vào nồi rau, động tác thành thục, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, đó là cảm giác anh chưa từng đươc nếm trải qua.
Cao Hi Hi nhìn bố ăn mì, bỗng dưng trong lòng cảm thấy bố mình rất tội nghiệp.
Cao Hi Hi hỏi: “Bố mì ngon lắm sao?”
Cao Tử Quần nhíu mày: “Rất tuyệt.”
“Vậy sao bố lại chau mày?” cô bé gấp một sợi nếm thử: “Ối, chẳng có vị gì.”
“Bác sĩ bảo bố phải nên ăn thanh đạm chút.” Vẻ mặt anh rất chân thật cơ hồ như đang nhắc nhở người nào đó rằng anh vẫn còn là bệnh nhân. Anh dĩ nhiên không khai thật rằng mình đã quên cho muối.
Lãnh Tây buồn cười: “Trong bếp có sa tế đấy.”
Ánh mắt Cao Tử Quần đảo một vòng: “Mấy hôm nay rất lạnh, cho thêm ít ớt vào ăn càng ngon.”
Lãnh Tây cúi đầu, cười như không cười.
Ăn tối xong, Cao Tử Quần vẫn nán lại đó đến hơn mười giờ, mãi tới khi Lãnh Tây lên tiếng: “ Hi Hi đến giờ đi ngủ rồi.”
Anh mới miễn cưỡng quay về căn nhà đối diện.
Cao Hi Hi ngáp to: “Mẹ con đi ngủ đây. Mẹ cũng ngủ sớm nhé.”
Tuy rất mệt nhưng Lãnh Tây lại ngủ không được, cô cảm thấy tâm trạng của mình rất rối bời. Lời của Thần Hi không ngừng văng vẳng bên tai cô: “Tiểu Tây, lúc Cao Tử Quần bị thương trong lòng cậu đã nghĩ gì?”
Cô không trả lời Thần Hi.
“Cậu không cần nói với tớ, chỉ cần trong lòng cậu tự rõ là được rồi.” Thần Hi thở dài.
Nửa đêm Lãnh Tây không ngừng nằm mơ, cô hoảng hốt cảm giác chiếc giường đang lung lay, giật mình tỉnh giấc chạy nhanh đến phòng Hi Hi, bế Hi Hi ra ngoài.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập mạnh cửa của Cao Tử Quần, anh gào to: “Tiểu Tây…dậy đi…”
Màn đêm buông xuống, Cao Tử Quần mặc một bộ đồ pyjama đứng ngoài ban công, lưng tựa vách tường, ánh mắt nhìn chằm qua ban công nhà bên cạnh.
Cửa sổ mở toang, giọng nói thỏ thẻ hòa cùng điệu gió văng vẳng vang lên. Cao Tử Quần có vẻ rất tập trung, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
“Cao Hi Hi, chưa làm bài tập xong thì không được chơi cùng chó.” Giọng nói Lãnh Tây truyền tới.
Cao Tử Quần nhịn không được mỉm cười, trong đầu có thể tưởng tượng ra bộ dáng Lãnh Tây giả vờ tức giận. Anh biết mấy hôm trước Lãnh Tây vừa mua một chú chó Teddy, hồi Hi Hi học mẫu giáo cũng nằng nặc đòi nhưng Cao Tử Quần không đồng ý.
Cao Hi Hi đành đứng lên: “Mẹ, mẹ biết không? Đối diện nhà chúng ta vừa có người chuyển đến ở đấy.”
Lãnh Tây đang bận rộn tổng kết sổ sách và chuẩn bị cho công việc ngày mai, cô không buồn ngẩng đầu đáp lại: “Vậy ư”
“Không biết là ai vậy nhỉ?’ Cao Hi Hi tiếp tục.
“Từ khi nào con lại quan tâm đến những chuyện này?” Lãnh Tây gập quyển sổ trong tay lại.
Cao Hi Hi thở dài: “Mẹ, con là đang nghĩ cho nhà mình thôi. Người ta nói: Bà con xa không bằng láng giềng gần, chúng ta đương nhiên phải giữ mối quan hệ tốt với hàng xóm rồi. Hơn nữa, nhỡ đâu nhà bên cạnh là một người xấu thì làm thế nào? Nhà chúng ta chỉ có hai người phụ nữ chân yếu tay mềm, rất nguy hiểm.”
Lãnh Tây cảm thấy buồn cười, đầu óc đứa nhỏ này phản ứng thật quá nhanh nhẹn, lời nói ẩn chứa rất nhiều điều “Phụ nữ chân yếu tay mềm?” Cô cao giọng: “Không phải con đang học teakwondo chỉ cần một cước có thể đá ngã đám đàn ông sao.”
Trong nháy mắt vẻ mặt Cao Hi Hi liền ỉu xìu: “Mẹ, không phải chúng ta đã thỏa thuận là không đề cập đến chuyện này nữa rồi sao?” Thật sự cô bé rất xấu hổ, đặc biệt là lần trước cô bé còn tung cước đá ngã một bạn nam sinh rất đẹp mắt.
Lãnh Tây ngưng cười: “Được rồi, mẹ không nhắc lại nữa. Con yên tâm đi, mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Cao Hi Hi nhếch môi: “Nếu có bố ở đây, con cũng không cần phải lo lắng như vậy. Mẹ, hiện tại bố con đang cô đơn lẻ loi một mình, mẹ hãy thương xót cho bố đi.” Người hàng xóm nào đó đang cố nhịn hắt xì.
“Bố con là người lớn đương nhiên có suy nghĩ của riêng mình.” Lãnh Tây nhẹ nhàng giải thích. Đã mấy hôm rồi Cao Tử Quần chưa liên lạc với cô, tuy hoa vẫn được gởi đến mỗi ngày, nhưng bất giác cô có cảm giác là lạ.
Sáng hôm sau, Lãnh Tây đưa Hi Hi đi học, khi cô mở cửa, cánh cửa nhà đối diện cũng mở ra. Lãnh Tây đang cúi người thắt dây giày, không ngừng giục Hi Hi: “Hi Hi nhanh lên, muộn rồi.”
Đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên: “Không cần vội để anh đưa hai mẹ con đi.”
Động tác cô ngẩn ra, cảm giác như bị ù tai.
Cao Hi Hi mừng rỡ quấn quýt chạy vèo đến bên người Cao Tử Quần: “Bố.”
Lãnh Tây mang giày xong, từ từ đứng dậy, cô nhìn người đối diện, khóe miệng run run.
Cao Tử Quần bế con gái, ánh mắt trìu mến nhìn Lãnh Tây: “Chào buổi sáng, anh là hàng xóm mới của hai mẹ con.” Anh dịu dàng mỉm cười: “Không phải đã muộn rồi sao? Để anh đưa hai người đi.”
Lãnh Tây cảm thấy bàn chân mình như tê dại. Hai hôm trước lúc lên lầu, cô nghe mọi người xôn xao bàn tán rằng, trên tầng bảy vừa có một anh chàng rất đẹp trai mới chuyển đến, hóa ra là anh! “Mẹ ơi, đi thôi.” Cao Hi Hi mang ba lô vào.
Lãnh Tây hơi nhíu mày, Cao Tử Quần cười yếu ớt: “Đi thôi.”
Cao Hi Hi đã chạy xuống tầng sáu. Lãnh Tây hít sâu một hơi, gian nan nhấc bước đi xuống. Rõ ràng là chỉ có bảy tầng, nhưng sao hôm nay tựa như rất dài và gập ghềnh.
“Sao anh lại chuyển đến đây?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Cao Tử Quần đi theo sau, Lãnh Tây cúi đầu, mái tóc dài che khuất góc mặt cô.
“Mặc dù anh quên chuyện trước kia, nhưng cảm giác này anh không có quên. Anh nghe Trần Trạm Bắc kể trước đây anh rất yêu em.”
Lãnh Tây vô thức nắm chặt tay.
Từ yêu thốt ra từ miệng anh…cô thật sự không thể thích ứng được.
Đã từng bị tổn thương, hơn nữa tình yêu này thật sự quá khó khăn.
“Anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, cũng tự cho chính mình cơ hội.” Anh chân thành nói, thanh âm dịu dàng tựa như trở thành một người khác.
Mà Lãnh Tây giật mình trật chân lảo đảo suýt chút nữa ngã, cũng may Cao Tử Quần nhanh nhẹn giữ lấy ôm cô vào lòng. Hơi thở quen thuộc của cô phản phất khiến anh lâng lâng.
Cô kinh ngạc ngước nhìn lên khuôn mặt kia, khóe mắt anh đã xuất hiện một vài nếp nhăn.
Anh không còn là người đàn ông của bảy năm trước nữa, thời gian đã để lại dấu tích trên khuôn mặt điển trai ấy.
Chật vật một hồi Lãnh Tây phải vất vả lắm mới rút được tay ra, cô dè dặt đứng vững, thầm hít sâu: “Chúng ta xuống thôi.”
Cao Tử Quần nhếch khóe môi, đây là nụ cười hạnh phúc. Cô đã không còn cự tuyệt anh như trước kia, quả thật như bây giờ cô đáng yêu hơn nhiều. Anh thầm nghĩ, anh đã đánh cuộc rằng, Lãnh Tây sẽ không tính toán với một người bị mất trí nhớ làm gì. Xem ra anh đã thắng.
Cao Tử Quần đến công ty, tất cả các nhân viên trong công ty đều cảm giác được tâm tình của anh hôm nay rất tốt. Trong nháy mắt mọi người liền tranh nhau chọn hôm nay đến để báo cáo công việc.
Thư ký Tôn không khỏi than thở những người này thật tinh ranh đúng là biết chọn ngày.
“Cao tổng, ban giám đốc hỏi ngài công viên trò chơi chúng ta sẽ dự định khai trương vào ngày nào?”
Cao Tử Quần nhìn lướt qua bức ảnh trên bàn, anh trầm ngâm suy nghĩ một lát: “Tháng sau đi, ngày mười bốn.”
Thư ký Tôn sững sờ, cô yếu ớt cười: “Lễ tình nhân ư, Cao tổng bây giờ anh càng ngày càng lãng mạn đấy.”
Cao Tử Quần ngước mắt nhìn cô, sắc mặt ảm đạm: “Nói như vậy có nghĩa là trước kia tôi rất cứng nhắc sao?”
Thư ký Tôn ngẩn ra, cố gắng giải thích: “Tôi không có ý đó.”
Cao Tử Quần dừng lại vài giây, rồi đột nhiên mỉm cười: “Thư ký Tôn thật sự chẳng có khiếu hài hước, được rồi, cô đi làm việc đi.”
Khuôn mặt thư ký Tôn đen thui, Cao Tử Quần còn đùa với cô…cô xoay người lặng lẽ rời khỏi văn phòng.
Cao Tử Quần đứng dậy đi đến bên cửa kính, công viên vui chơi Trung Chính mở ngay trung tâm phía Đông, bao gồm rất nhiều trò chơi. Có thể tưởng tượng rằng nơi đây sau này sẽ hấp dẫn bao nhiêu du khách.
Đây chính là mảnh đất năm đó của Lãnh gia, và cũng là mảnh đất mà Tần Lục có hứng thú. Cao Tử Quần thở dài, lúc đó sau khi Trung Chính nắm được miếng đất này trong tay, các nhà chuyên môn dự trù xây dựng nơi đó thành trung tâm thương mại lớn nhất thành phố D, nhưng sau đó anh đã cố gắng thuyết phục các cổ đông trong công ty xây dựng thành công viên trò chơi.
Bởi vì miếng đất kia có liên quan đến quá nhiều chuyện không vui, anh hy vọng về sau có thể sử dụng nơi này để xóa tan đi những nổi buồn kia, cho nên Cao Tử Quần đã quyết tâm xây dựng một công viên trò chơi.
Sau khi tan ca, Cao Tử Quần cũng như những nhân viên công chức bình thường về nhà. Anh vừa mới về nhà đóng cửa, đã nghe thấy âm thanh gọi cửa.
Cao Hi Hi dắt chó vui vẻ đi vào: “Bố, sao bố lại chuyển đến đây?”
Cao Tử Quần cởi áo khoác: “Mẹ đang làm gì đấy?”
“Nấu cơm ạ.” Cao Hi Hi liền đề nghị: “Bố, lát nữa chúng ta cũng cùng nhau ăn cơm đi.”
Cao Tử Quần cười: “Con đúng là nhiều mưu mô.”
“Bố, con đứng về phe bố mà.” Cao Hi Hi thề son sắt: “À đúng rồi, con có một việc muốn nói với bố, chú Sở đã có bạn gái.”
Cao Tử Quần sững người. Sở Hàng là một người rất kiên trì, trừ khi Lãnh Tây đã chính miệng cự tuyệt anh ta. Tâm trạng Cao Tử Quần vui vẻ hẳn lên, chỉ là trước mặt con gái anh cố gắng kìm nén.
“Con còn nhỏ quan tâm đến mấy chuyện đó làm gì?” Anh nghiêm mặt răn dạy.
Cao Hi Hi hừ lạnh: “Con được di truyền từ bố đấy chứ đâu.”
Hai bố con lại trò chuyện trong chốc lát, Cao Hi Hi nói rằng gần đây điều quan trọng nhất trong cuộc sống của cô bé là chú chó Teddy này. Cao Tử Quần đâu có để tâm nghe tâm sự của con gái, đầu óc anh đang bận suy nghĩ đến điều khác.
Lát sau, Lãnh Tây đi qua gọi Hi Hi về ăn cơm, cô bé đương nhiên không quên kéo bố theo cùng.
Lãnh Tây cũng không từ chối, cô mở miệng nói: “Mẹ, đi coi mì.”
Cao Tử Quần cũng không khách khí: “Không cần phiền toái như vậy đâu.” Anh vừa nói vừa theo sau Lãnh Tây vào bếp. Phòng bếp vốn nhỏ, hai người đứng đây càng lộ vẻ chen chúc. Lãnh Tây vừa quay người đã đụng phải Cao Tử Quần.
Cô nhíu mày: “Anh ra ngoài trước đi.”
“Sao anh có thể không biết xấu hổ vậy được! Để anh giúp em.” Cao Tử Quần nói.
Động tác trên tay Lãnh Tây dừng lại: “Được rồi, vậy anh tự làm hết đi. Canh xương trong nồi, rau cải đã rửa.” Nói xong cô không hề do dự liền quay lưng bước đi, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Cao Tử Quần chớp chớp mắt, sau đó cho mì vào nồi rau, động tác thành thục, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, đó là cảm giác anh chưa từng đươc nếm trải qua.
Cao Hi Hi nhìn bố ăn mì, bỗng dưng trong lòng cảm thấy bố mình rất tội nghiệp.
Cao Hi Hi hỏi: “Bố mì ngon lắm sao?”
Cao Tử Quần nhíu mày: “Rất tuyệt.”
“Vậy sao bố lại chau mày?” cô bé gấp một sợi nếm thử: “Ối, chẳng có vị gì.”
“Bác sĩ bảo bố phải nên ăn thanh đạm chút.” Vẻ mặt anh rất chân thật cơ hồ như đang nhắc nhở người nào đó rằng anh vẫn còn là bệnh nhân. Anh dĩ nhiên không khai thật rằng mình đã quên cho muối.
Lãnh Tây buồn cười: “Trong bếp có sa tế đấy.”
Ánh mắt Cao Tử Quần đảo một vòng: “Mấy hôm nay rất lạnh, cho thêm ít ớt vào ăn càng ngon.”
Lãnh Tây cúi đầu, cười như không cười.
Ăn tối xong, Cao Tử Quần vẫn nán lại đó đến hơn mười giờ, mãi tới khi Lãnh Tây lên tiếng: “ Hi Hi đến giờ đi ngủ rồi.”
Anh mới miễn cưỡng quay về căn nhà đối diện.
Cao Hi Hi ngáp to: “Mẹ con đi ngủ đây. Mẹ cũng ngủ sớm nhé.”
Tuy rất mệt nhưng Lãnh Tây lại ngủ không được, cô cảm thấy tâm trạng của mình rất rối bời. Lời của Thần Hi không ngừng văng vẳng bên tai cô: “Tiểu Tây, lúc Cao Tử Quần bị thương trong lòng cậu đã nghĩ gì?”
Cô không trả lời Thần Hi.
“Cậu không cần nói với tớ, chỉ cần trong lòng cậu tự rõ là được rồi.” Thần Hi thở dài.
Nửa đêm Lãnh Tây không ngừng nằm mơ, cô hoảng hốt cảm giác chiếc giường đang lung lay, giật mình tỉnh giấc chạy nhanh đến phòng Hi Hi, bế Hi Hi ra ngoài.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập mạnh cửa của Cao Tử Quần, anh gào to: “Tiểu Tây…dậy đi…”
/60
|