Như nghe được chuyện hoang đường, Tang Diên cười gằn: "Cái gì?"
Tìm được tên Tiễn Vệ Hoa trong danh sách, Ôn Dĩ Phàm nhấn phím gọi. Trong thời gian chờ máy, cô lại hỏi một lần nữa: "Tên tiểu khu và địa chỉ, anh có thể nói cụ thể cho tôi không?"
Tang Diên: "?"
Ôn Dĩ Phàm chưa nhận được câu trả lời, đầu bên kia đã bắt máy.
Ôn Dĩ Phàm chưa kịp lên tiếng, Tiễn Vệ Hoa đã nói thật nhanh: "Vừa đúng lúc, thầy vừa định gọi cho em. Em mới tan ca sao? Thầy vừa nhận được tin từ đường dây nóng, khu vực gần toà nhà Nam Thế Kỷ xảy ra hỏa hoạn, bây giờ em đi cùng thầy đến hiện trường."
Ôn Dĩ Phàm vội vàng dạ, nói cho thầy vị trí mình đang đứng rồi cúp máy.
Cô bắt gặp ánh mắt của Tang Diên.
Cảm thấy không khí hơi im ắng.
Ôn Dĩ Phàm chủ động nói: "Nhà anh ở tòa nhà Nam Thế Kỷ sao?"
Tang Diên: "..."
"Bây giờ tôi tạm thời phải tăng ca, bữa cơm này để lần sau lại mời anh nhé!" Nói đến đây, Ôn Dĩ Phàm ngừng mấy giây, chần chờ hỏi: " Bây giờ thầy tôi sẽ lái xe đến đây, anh có muốn đi nhờ xe về nhà không?"
...
Ba phút sau, hai người lên xe công tác của đài truyền hình.
Lái xe là Tiễn Vệ Hoa, Phó Tráng cũng đi theo, đang ngồi ở ghế sau. Tang Diên để xe ở tận bên trong bãi đậu xe, anh lười phải quay lại lấy, nên Ôn Dĩ Phàm liền bảo anh ngồi vào băng ghế phía sau, bản thân cô thì ngồi lên chỗ phó lái.
Phó Tráng lập tức hỏi: "Chị Dĩ Phàm, vị này là?"
Ôn Dĩ Phàm cài dây an toàn, thuận miệng nói: "Đây là bạn học cấp ba của tôi, nhà ở Nam Thế Kỷ, nhà của anh ấy cũng bị cháy lan sang, giờ anh ấy về xem tình huống một chút."
Tiễn Vệ Hoa cho xe chạy, kinh ngạc nói: "Trùng hợp như vậy à? Khu nhà này từ lúc xây đến nay là 14 năm mới bị cháy lần đầu, sao hai người gặp nhau lại gặp đúng chuyện như vậy nhỉ."
Phó Tráng bật thốt lên: "Đây có phải là báo hiệu có điềm xấu không?"
"..." Ôn Dĩ Phàm nói: "Đại Tráng, đừng nói nhảm."
"Dù sao bây giờ anh gặp loại chuyện này thì sau này sẽ gặp may mắn." Phó Tráng dừng lại, nhìn về phía Tang Duyên, rất kịp thời sửa lại: "Lửa cháy là lộc đến đó! Năm nay anh nhất định sẽ phất lên!"
Tang Diên dùng đuôi mắt lia đến cậu ta, lười phản ứng.
"Này, anh." Phó Tráng tiến đến gần hơn, cảm thấy Tang Diên nhìn hơi quen thuộc: "Sao tôi cảm thấy nhìn anh quen lắm, hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi ?"
Ôn Dĩ Phàm ngồi ở ghế trước, đang cúi đầu kiểm tra dụng cụ. Nghe nói như vậy thì vô thức dừng lại, đợi nghe Tang Diên trả lời: "Cách bắt chuyện của cậu hơi tầm thường đấy", nhưng đợi một lúc, anh lại chẳng hề nói gì.
Cô cũng không để tâm.
Nghĩ có thể là vì lúc này anh thật sự không có tâm trạng để nói chuyện.
Nam Thế Kỷ cách đây rất gần, lái xe chỉ mất vài phút.
Lúc mọi người đến hiện trường thì xe chữa cháy và xe cấp cứu đều đã đến. Phía dưới tụ tập khá nhiều người, rõ ràng là vừa hoảng hốt chạy từ tòa nhà ra, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, ngay cả cái áo khoác cũng không có.
Chắc là chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, nên bây giờ họ tụ tập một chỗ ồn ào bàn tán.
Bây giờ đã gần đến chín giờ tối.
Không biết từ lúc nào mưa bắt đầu rơi, nhỏ rồi lớn dần, sau lại liên tục dày đặc, ào ào như có xen lẫn đá trút xuống.
Nơi bị cháy là tòa nhà số 6 lầu 8 hộ B, ngọn lửa làm nổ cửa kính, điên cuồng thoát ra, lan đến trên lầu. Mưa rơi tựa như không hề ảnh hưởng đến đám cháy, nước đổ xuống liền bốc hơi ngay.
Nhà Tang Diên là căn hộ ngay phía trên.
Anh nhìn lên, đầu lưỡi để dưới khoé môi, hơi nhăn mày.
Ôn Dĩ Phàm có thể hiểu được phản ứng lúc trước của anh. Có lẽ người gọi điện thoại báo tin cho anh không thật đáng tin cậy, hơn nữa chuyện này tới bất ngờ, anh có lẽ không suy nghĩ nhiều.
Một lát sau, Tang Diên đi sang một bên nghe điện thoại.
Tiễn Vệ Hoa mang máy quay phim, quay lại cảnh tượng xung quanh.
Xe chữa cháy chiếu đèn sáng loá, lính cứu hoả bận bịu chạy tới chạy lui, chữa cháy, cứu người đồng thời giữ trật tự hiện trường.
Mưa rơi lớn dần, tường bê tông cũng đổi màu xám đậm. Trời càng về khuya lại càng lạnh. Quang cảnh xung quanh vừa ồn ào vừa nhếch nhác, tiếng người cùng tiếng còi xe hỗn loạn, trông giống như cảnh tai họa trong phim ảnh.
Ôn Dĩ Phàm đến gần nhóm người đang tụ tập, bắt đầu phỏng vấn: "Dì, xin lỗi đã quấy rầy dì. Cháu từ đài truyền hình Nam Vu, chuyên mục 'Truyền đạt' , xin hỏi có phải dì ở tại tòa nhà số 6 không?"
Người cô phỏng vấn là một phụ nữ đang ôm một đứa bé, nói chuyện khẩu âm rất nặng: "Đúng rồi."
"Dì ở tầng thứ mấy? Phát hiện hỏa hoạn như thế nào?"
"Tui ở lầu năm, tự nhiên nghe được tiếng nổ, làm tui sợ hết hồn! Tui còn tưởng rằng chỗ nào đó bắn pháo bông!" Thấy máy quay phim, dì cực kỳ nhiệt tình: "Bên ngoài cũng ồn ào, nên tui liền chạy ra ngoài ngó."
Một ông chú bên cạnh cũng chen vào nói: "Đúng rồi! Chuyện kiểu này đâu có thường xảy ra! Cũng may bây giờ tình huống đã khống chế được —— "
" Ầm ——!"
Lời còn chưa dứt, bỗng ở tầng tám truyền đến một tiếng vang thật lớn. Ngọn lửa đỏ rực ra sức táp ra phía ngoài, đi kèm với khói dầy đặc cuồn cuộn, như chiếu sáng cả màn đêm.
Vang lên tiếng xôn xao cùng tiếng hít hơi.
Tiễn Vệ Hoa nhanh chóng nâng ống kính lên, nhắm về hướng đó.
Ôn Dĩ Phàm nhìn theo, ánh mắt ngừng ở vị trí lầu chín. Sau đó, cô vô thức nhìn về phía Tang Diên. Anh đứng tại chỗ, trầm tĩnh nhìn ngọn lửa thiêu đốt, buông điện thoại từ bên tai xuống.
Cô thu lại ánh mắt, trong lòng bỗng dưng có cảm giác cảm thông đối với anh.
***
May mắn là, lần hỏa hoạn này không gây ra tổn thương lớn.
Chỉ có một người lính cứu hoả bị thương nhẹ.
Tất cả cư dân trong tòa nhà đều đã được sơ tán từ sớm, chỉ có một cậu bé mười tuổi bị kẹt trong thang máy, đã được lính cứu hoả cứu ra. Gần một giờ sau, trận hỏa hoạn mới hoàn toàn bị khống chế.
Những người lính cứu hỏa lại lo thu dọn hiện trường.
Nguyên nhân gây cháy vẫn chưa xác định được, bên trong nhà tất cả đồ đạc gần như bị cháy rụi. Nhà ở tầng trên và tầng dưới cũng đều bị tổn thất nhẹ, còn căn hộ ở tầng 9 gần như bị cháy sạch sẽ.
Ôn Dĩ Phàm phỏng vấn từng người liên quan đến vụ cháy, rồi sau đó dưới sự đồng ý của những người lính cứu hỏa, cô cùng Phó Tráng đi theo Tiễn Vệ Hoa đến xem xét hiện trường.
Tiễn Vệ Hoa chụp hình bên trong căn nhà, nghe người lính cứu hoả nói sơ qua tình huống, đồng thời hỏi thêm một số vấn đề.
Đến lầu chín hộ B thì, Ôn Dĩ Phàm chạm trán Tang Diên.
Nhóm cô định làm một cuộc phỏng vấn đơn giản với anh, lúc này Phó Tráng là người phỏng vấn. Bởi vì là người quen, cậu hỏi rất tùy ý: "Anh, hiện nay tâm trạng anh như thế nào?"
Tang Diên hiển nhiên thấy cậu ta hỏi vấn đề này cực kỳ ngốc nghếch, trong lời nói mang vẻ giễu cợt: " Tôi rất vui vẻ."
"..."
"Hy vọng cậu cũng có thể vui vẻ giống tôi vậy."
"..."
Tiễn Vệ Hoa chủ động hỏi: "Lần hỏa hoạn này có gây ra tổn thất nghiêm trọng cho anh không?"
Tang Diên nhạt nhẽo đáp: "Còn tốt."
Tiễn Vệ Hoa: "Chúng tôi mới vừa nhìn qua tình huống căn nhà, hầu như chỗ nào cũng bị ảnh hưởng."
Tang Diên: "Vậy thì như thế nào."
"..."
Có thể là ý thức được bản thân hơi kiêu ngạo, Tang Diên sau đó nói chuyện phối hợp hơn một chút: "Tôi không để thứ gì quý giá ở đây, trừ nhà và đồ dùng thì còn bị cháy một cái điện thoại cũ. Dù sao cũng là đồ cũ không dùng đến."
Ôn Dĩ Phàm ở bên cạnh ghi chép, cảm thấy hơi khó hiểu. Nhưng cũng không hỏi gì thêm với anh.
Sau đó, cả đoàn lên đường trở về đài viết bản thảo và chỉnh cắt phim.
Phó Tráng không nhịn được nói: "Chị Dĩ Phàm, bạn học của chị gặp chuyện xui xẻo mà vẫn rất khí phách nha. Nhà bị cháy thành như vậy mà anh ấy vẫn rất bình tĩnh."
Tiễn Vệ Hoa: "Em nên an ủi anh ta một chút, bảo anh ta đòi công ty bảo hiểm bất động sản bồi thường. Tạm thời trong thời gian này tìm một chỗ ở mới là được, không cần quá đau lòng vì chuyện này."
Ôn Dĩ Phàm thuận miệng dạ một tiếng.
Mặc dù cô không cảm thấy Tang Diên cần sự an ủi của cô.
Phó Tráng lại bắt đầu bức xúc: "Dù sao thì chị cũng thật đáng thương, ngày mai được nghỉ mà tối nay còn phải quay lại tăng ca. Em cũng đã nói với thầy, là chỉ cần em đi cùng thầy là được—— "
Nói đến đây, cậu thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được để than phiền:
"Nhưng thầy nói em quá vô dụng."
Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm gật đầu một cái: "Thật vậy."
"..."
Đêm nay dù hơi nhốn nháo hoảng loạn.
Nhưng đối với công việc đưa tin, chuyện này chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ.
Hỏa hoạn chẳng qua là chuyện bất ngờ xảy ra, trùng hợp Tang Diên là người bị hại. Ôn Dĩ Phàm quay về đài viết bản thảo, đem tin tức nộp lên, đợi xét duyệt thông qua là chuyện này xem như kết thúc.
Chuyện bồi thường cho người bị hại sau này sẽ không liên quan gì đến cô.
Ôn Dĩ Phàm đã lấy lại chìa khóa từ Tang Diên, cô cầm chìa khóa trả lại cho chủ nhà cũ. Xem như hoàn toàn chia tay với căn nhà này. Không gặp lại Tang Diên, cô cũng không cần thông qua tin nhắn để chủ động nhắc anh về chuyện mời ăn cơm lúc trước.
Như vậy, cô còn sót lại duy nhất một vấn đề cần giải quyết.
Chính là, tìm một người thuê chung nhà thích hợp và đáng tin cậy.
Vương Lâm Lâm bàn giao công việc xong, sau một tuần đã hoàn toàn chuyển đi.
Vì muốn mang hình tượng người bạn cùng phòng tốt từ đầu cho đến cuối, trước khi đi Vương Lâm Lâm lại nhấn mạnh lần nữa, nhất định sẽ giúp cô tìm người thuê chung khác, bảo cô ngàn vạn lần không nên lo lắng.
Dù sao thuê nhà ở chung là một chuyện lâu dài, Ôn Dĩ Phàm chưa từng có ý định ở cùng người do Vương Lâm Lâm giới thiệu.
Bởi vì người do Vương Lâm Lâm giới thiệu, có xác suất rất lớn sẽ là cô người không biết. Đến lúc đó nếu như có mâu thuẫn, cô lại phải đi tìm một chỗ ở khác, như vậy rất phiền phức.
Nhưng cô ấy nhiệt tình như vậy, Ôn Dĩ Phàm chỉ có thể lịch sự đồng ý.
Ôn Dĩ Phàm cũng đã nhờ Chung Tư Kiều, thời gian này vẫn đang đợi tin tức từ cô ấy. Suy nghĩ nếu như cô ấy cũng không tìm được, bản thân cô cũng chỉ có thể lên mạng đăng thông báo tìm người thuê chung.
Thứ sáu tuần sau.
Tô Hạo An đang định ra cửa, liền nhận được điện thoại của Tang Diên.
Giọng nói của anh mang vẻ thiếu kiên nhẫn, vừa bắt điện thoại liền nói thẳng: "Giúp tôi mướn nhà."
Tô Hạo An: "?"
"Gần 'Tăng ca' một chút, tôi ở tạm mấy tháng, nhà sửa sang xong, tôi dọn đi ngay."
"Cậu bị sao à? Ông đây là người môi giới à? Sao cậu không trực tiếp về nhà cậu ở đi."
"Được, tôi trực tiếp đến nhà cậu ở." Tang Diên nói: "Cúp."
"... Chờ chờ chờ." Chưa từng nghĩ anh có thể mặt dày vô sỉ đến trình độ này, Tô Hạo An cắn răng nghiến lợi nói: "Cậu chọn tiểu khu nào? Tối nay tôi hỏi bạn tôi một chút."
Yên lặng.
Sau mấy giây, đầu kia trả lời: "Thượng Đô Hoa thành đi."
Điện thoại vừa cúp, Tô Hạo An mơ hồ nhớ đến mấy hôm nay Vương Lâm Lâm có nói với anh. Giọng vừa than phiền vừa tựa như nũng nịu, muốn anh giúp đỡ cho cô bạn cùng phòng tìm một người bạn cùng phòng mới, nói bản thân thật sự là không tìm được.
Tô Hạo An bỗng muốn chửi bậy.
Ông đây là con nhà giàu đẹp trai, dáng dấp có chút nào giống người làm môi giới nhà đất không?
Tô Hạo An đang suy tính phải tìm ai giúp đỡ, trong đầu bỗng loé lên, nhớ ra chỗ Vương Lâm Lâm ở chính là Thượng Đô Hoa thành.
Nếu như Tô Hạo An nhớ không lầm thì, cô bạn cùng phòng... chính là Ôn Dĩ Phàm?
Tô Hạo An vội cầm điện thoại lên, bấm gọi.
***
Khoảng thời gian đầu năm này, các sự kiện lớn nhỏ xảy ra thường xuyên hơn.
Ôn Dĩ Phàm so với bình thường thậm chí còn bận hơn, có lúc ngay cả nhà cũng không có thời gian trở về, trực tiếp xem phòng làm việc là nhà. Cô mệt mỏi đến đỉnh điểm, mệt đến nỗi cảm thấy bản thân đứng cũng có thể ngủ.
Ngày đêm tăng ca làm cô không có tâm trạng suy nghĩ đến chuyện gì khác. Thời gian trước thường xuyên gặp mặt Tang Diên, rồi giờ lại lâu không gặp, anh dường như quay trở lại là một người bạn học đã lâu không liên lạc như trước.
Lúc rảnh rỗi nhớ đến anh, Ôn Dĩ Phàm chỉ suy nghĩ có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại.
Chiều chủ nhật.
Ôn Dĩ Phàm rốt cuộc làm xong việc, cuối cùng cũng tìm được thời gian rảnh rỗi về nhà nghỉ ngơi. Cô dùng chìa khóa mở cửa, vừa bước qua khung cửa, liền thấy bóng lưng của một người đàn ông.
Người đàn ông cao gầy, hình như cũng vừa mới đến, giày vẫn chưa cởi ra. Bên cạnh là vali hành lý.
Ôn Dĩ Phàm đầu óc nhất thời trống rỗng, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Liên tưởng đến chuyện hai ngày trước cô đến phỏng vấn một vụ án cướp giật, nữ nạn nhân vì phản kháng đã bị tên cướp đâm hai nhát, bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh...
Nghe được tiếng động, người đàn ông quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
Thấy mặt anh, những hình ảnh đáng sợ nãy giờ trong đầu Ôn Dĩ Phàm lập tức tan biến. Cô nhẹ nhàng thở ra, cảm giác chân mình như nhũn ra, cảm giác sợ hãi biến mất, thay vào đó là cảm giác khó hiểu: "Sao anh lại ở đây?"
Tang Diên nhíu mày: " Tôi cũng định hỏi em sao lại ở đây?"
"Đây là nhà tôi." Ôn Dĩ Phàm thấy đầu óc bấn loạn, lại hỏi tiếp: "Anh vào bằng cách nào?"
Vừa hỏi, cô liền nhìn thấy chìa khóa trong tay anh.
—— là chìa khóa của Vương Lâm Lâm.
"..."
Một lúc sau.
Trong đầu Ôn Dĩ Phàm bỗng nảy ra một đáp án không thể tin được, liền nghe thấy tiếng anh trả lời:
" Tôi vừa mới dọn đến đây."
Tìm được tên Tiễn Vệ Hoa trong danh sách, Ôn Dĩ Phàm nhấn phím gọi. Trong thời gian chờ máy, cô lại hỏi một lần nữa: "Tên tiểu khu và địa chỉ, anh có thể nói cụ thể cho tôi không?"
Tang Diên: "?"
Ôn Dĩ Phàm chưa nhận được câu trả lời, đầu bên kia đã bắt máy.
Ôn Dĩ Phàm chưa kịp lên tiếng, Tiễn Vệ Hoa đã nói thật nhanh: "Vừa đúng lúc, thầy vừa định gọi cho em. Em mới tan ca sao? Thầy vừa nhận được tin từ đường dây nóng, khu vực gần toà nhà Nam Thế Kỷ xảy ra hỏa hoạn, bây giờ em đi cùng thầy đến hiện trường."
Ôn Dĩ Phàm vội vàng dạ, nói cho thầy vị trí mình đang đứng rồi cúp máy.
Cô bắt gặp ánh mắt của Tang Diên.
Cảm thấy không khí hơi im ắng.
Ôn Dĩ Phàm chủ động nói: "Nhà anh ở tòa nhà Nam Thế Kỷ sao?"
Tang Diên: "..."
"Bây giờ tôi tạm thời phải tăng ca, bữa cơm này để lần sau lại mời anh nhé!" Nói đến đây, Ôn Dĩ Phàm ngừng mấy giây, chần chờ hỏi: " Bây giờ thầy tôi sẽ lái xe đến đây, anh có muốn đi nhờ xe về nhà không?"
...
Ba phút sau, hai người lên xe công tác của đài truyền hình.
Lái xe là Tiễn Vệ Hoa, Phó Tráng cũng đi theo, đang ngồi ở ghế sau. Tang Diên để xe ở tận bên trong bãi đậu xe, anh lười phải quay lại lấy, nên Ôn Dĩ Phàm liền bảo anh ngồi vào băng ghế phía sau, bản thân cô thì ngồi lên chỗ phó lái.
Phó Tráng lập tức hỏi: "Chị Dĩ Phàm, vị này là?"
Ôn Dĩ Phàm cài dây an toàn, thuận miệng nói: "Đây là bạn học cấp ba của tôi, nhà ở Nam Thế Kỷ, nhà của anh ấy cũng bị cháy lan sang, giờ anh ấy về xem tình huống một chút."
Tiễn Vệ Hoa cho xe chạy, kinh ngạc nói: "Trùng hợp như vậy à? Khu nhà này từ lúc xây đến nay là 14 năm mới bị cháy lần đầu, sao hai người gặp nhau lại gặp đúng chuyện như vậy nhỉ."
Phó Tráng bật thốt lên: "Đây có phải là báo hiệu có điềm xấu không?"
"..." Ôn Dĩ Phàm nói: "Đại Tráng, đừng nói nhảm."
"Dù sao bây giờ anh gặp loại chuyện này thì sau này sẽ gặp may mắn." Phó Tráng dừng lại, nhìn về phía Tang Duyên, rất kịp thời sửa lại: "Lửa cháy là lộc đến đó! Năm nay anh nhất định sẽ phất lên!"
Tang Diên dùng đuôi mắt lia đến cậu ta, lười phản ứng.
"Này, anh." Phó Tráng tiến đến gần hơn, cảm thấy Tang Diên nhìn hơi quen thuộc: "Sao tôi cảm thấy nhìn anh quen lắm, hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi ?"
Ôn Dĩ Phàm ngồi ở ghế trước, đang cúi đầu kiểm tra dụng cụ. Nghe nói như vậy thì vô thức dừng lại, đợi nghe Tang Diên trả lời: "Cách bắt chuyện của cậu hơi tầm thường đấy", nhưng đợi một lúc, anh lại chẳng hề nói gì.
Cô cũng không để tâm.
Nghĩ có thể là vì lúc này anh thật sự không có tâm trạng để nói chuyện.
Nam Thế Kỷ cách đây rất gần, lái xe chỉ mất vài phút.
Lúc mọi người đến hiện trường thì xe chữa cháy và xe cấp cứu đều đã đến. Phía dưới tụ tập khá nhiều người, rõ ràng là vừa hoảng hốt chạy từ tòa nhà ra, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, ngay cả cái áo khoác cũng không có.
Chắc là chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, nên bây giờ họ tụ tập một chỗ ồn ào bàn tán.
Bây giờ đã gần đến chín giờ tối.
Không biết từ lúc nào mưa bắt đầu rơi, nhỏ rồi lớn dần, sau lại liên tục dày đặc, ào ào như có xen lẫn đá trút xuống.
Nơi bị cháy là tòa nhà số 6 lầu 8 hộ B, ngọn lửa làm nổ cửa kính, điên cuồng thoát ra, lan đến trên lầu. Mưa rơi tựa như không hề ảnh hưởng đến đám cháy, nước đổ xuống liền bốc hơi ngay.
Nhà Tang Diên là căn hộ ngay phía trên.
Anh nhìn lên, đầu lưỡi để dưới khoé môi, hơi nhăn mày.
Ôn Dĩ Phàm có thể hiểu được phản ứng lúc trước của anh. Có lẽ người gọi điện thoại báo tin cho anh không thật đáng tin cậy, hơn nữa chuyện này tới bất ngờ, anh có lẽ không suy nghĩ nhiều.
Một lát sau, Tang Diên đi sang một bên nghe điện thoại.
Tiễn Vệ Hoa mang máy quay phim, quay lại cảnh tượng xung quanh.
Xe chữa cháy chiếu đèn sáng loá, lính cứu hoả bận bịu chạy tới chạy lui, chữa cháy, cứu người đồng thời giữ trật tự hiện trường.
Mưa rơi lớn dần, tường bê tông cũng đổi màu xám đậm. Trời càng về khuya lại càng lạnh. Quang cảnh xung quanh vừa ồn ào vừa nhếch nhác, tiếng người cùng tiếng còi xe hỗn loạn, trông giống như cảnh tai họa trong phim ảnh.
Ôn Dĩ Phàm đến gần nhóm người đang tụ tập, bắt đầu phỏng vấn: "Dì, xin lỗi đã quấy rầy dì. Cháu từ đài truyền hình Nam Vu, chuyên mục 'Truyền đạt' , xin hỏi có phải dì ở tại tòa nhà số 6 không?"
Người cô phỏng vấn là một phụ nữ đang ôm một đứa bé, nói chuyện khẩu âm rất nặng: "Đúng rồi."
"Dì ở tầng thứ mấy? Phát hiện hỏa hoạn như thế nào?"
"Tui ở lầu năm, tự nhiên nghe được tiếng nổ, làm tui sợ hết hồn! Tui còn tưởng rằng chỗ nào đó bắn pháo bông!" Thấy máy quay phim, dì cực kỳ nhiệt tình: "Bên ngoài cũng ồn ào, nên tui liền chạy ra ngoài ngó."
Một ông chú bên cạnh cũng chen vào nói: "Đúng rồi! Chuyện kiểu này đâu có thường xảy ra! Cũng may bây giờ tình huống đã khống chế được —— "
" Ầm ——!"
Lời còn chưa dứt, bỗng ở tầng tám truyền đến một tiếng vang thật lớn. Ngọn lửa đỏ rực ra sức táp ra phía ngoài, đi kèm với khói dầy đặc cuồn cuộn, như chiếu sáng cả màn đêm.
Vang lên tiếng xôn xao cùng tiếng hít hơi.
Tiễn Vệ Hoa nhanh chóng nâng ống kính lên, nhắm về hướng đó.
Ôn Dĩ Phàm nhìn theo, ánh mắt ngừng ở vị trí lầu chín. Sau đó, cô vô thức nhìn về phía Tang Diên. Anh đứng tại chỗ, trầm tĩnh nhìn ngọn lửa thiêu đốt, buông điện thoại từ bên tai xuống.
Cô thu lại ánh mắt, trong lòng bỗng dưng có cảm giác cảm thông đối với anh.
***
May mắn là, lần hỏa hoạn này không gây ra tổn thương lớn.
Chỉ có một người lính cứu hoả bị thương nhẹ.
Tất cả cư dân trong tòa nhà đều đã được sơ tán từ sớm, chỉ có một cậu bé mười tuổi bị kẹt trong thang máy, đã được lính cứu hoả cứu ra. Gần một giờ sau, trận hỏa hoạn mới hoàn toàn bị khống chế.
Những người lính cứu hỏa lại lo thu dọn hiện trường.
Nguyên nhân gây cháy vẫn chưa xác định được, bên trong nhà tất cả đồ đạc gần như bị cháy rụi. Nhà ở tầng trên và tầng dưới cũng đều bị tổn thất nhẹ, còn căn hộ ở tầng 9 gần như bị cháy sạch sẽ.
Ôn Dĩ Phàm phỏng vấn từng người liên quan đến vụ cháy, rồi sau đó dưới sự đồng ý của những người lính cứu hỏa, cô cùng Phó Tráng đi theo Tiễn Vệ Hoa đến xem xét hiện trường.
Tiễn Vệ Hoa chụp hình bên trong căn nhà, nghe người lính cứu hoả nói sơ qua tình huống, đồng thời hỏi thêm một số vấn đề.
Đến lầu chín hộ B thì, Ôn Dĩ Phàm chạm trán Tang Diên.
Nhóm cô định làm một cuộc phỏng vấn đơn giản với anh, lúc này Phó Tráng là người phỏng vấn. Bởi vì là người quen, cậu hỏi rất tùy ý: "Anh, hiện nay tâm trạng anh như thế nào?"
Tang Diên hiển nhiên thấy cậu ta hỏi vấn đề này cực kỳ ngốc nghếch, trong lời nói mang vẻ giễu cợt: " Tôi rất vui vẻ."
"..."
"Hy vọng cậu cũng có thể vui vẻ giống tôi vậy."
"..."
Tiễn Vệ Hoa chủ động hỏi: "Lần hỏa hoạn này có gây ra tổn thất nghiêm trọng cho anh không?"
Tang Diên nhạt nhẽo đáp: "Còn tốt."
Tiễn Vệ Hoa: "Chúng tôi mới vừa nhìn qua tình huống căn nhà, hầu như chỗ nào cũng bị ảnh hưởng."
Tang Diên: "Vậy thì như thế nào."
"..."
Có thể là ý thức được bản thân hơi kiêu ngạo, Tang Diên sau đó nói chuyện phối hợp hơn một chút: "Tôi không để thứ gì quý giá ở đây, trừ nhà và đồ dùng thì còn bị cháy một cái điện thoại cũ. Dù sao cũng là đồ cũ không dùng đến."
Ôn Dĩ Phàm ở bên cạnh ghi chép, cảm thấy hơi khó hiểu. Nhưng cũng không hỏi gì thêm với anh.
Sau đó, cả đoàn lên đường trở về đài viết bản thảo và chỉnh cắt phim.
Phó Tráng không nhịn được nói: "Chị Dĩ Phàm, bạn học của chị gặp chuyện xui xẻo mà vẫn rất khí phách nha. Nhà bị cháy thành như vậy mà anh ấy vẫn rất bình tĩnh."
Tiễn Vệ Hoa: "Em nên an ủi anh ta một chút, bảo anh ta đòi công ty bảo hiểm bất động sản bồi thường. Tạm thời trong thời gian này tìm một chỗ ở mới là được, không cần quá đau lòng vì chuyện này."
Ôn Dĩ Phàm thuận miệng dạ một tiếng.
Mặc dù cô không cảm thấy Tang Diên cần sự an ủi của cô.
Phó Tráng lại bắt đầu bức xúc: "Dù sao thì chị cũng thật đáng thương, ngày mai được nghỉ mà tối nay còn phải quay lại tăng ca. Em cũng đã nói với thầy, là chỉ cần em đi cùng thầy là được—— "
Nói đến đây, cậu thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được để than phiền:
"Nhưng thầy nói em quá vô dụng."
Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm gật đầu một cái: "Thật vậy."
"..."
Đêm nay dù hơi nhốn nháo hoảng loạn.
Nhưng đối với công việc đưa tin, chuyện này chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ.
Hỏa hoạn chẳng qua là chuyện bất ngờ xảy ra, trùng hợp Tang Diên là người bị hại. Ôn Dĩ Phàm quay về đài viết bản thảo, đem tin tức nộp lên, đợi xét duyệt thông qua là chuyện này xem như kết thúc.
Chuyện bồi thường cho người bị hại sau này sẽ không liên quan gì đến cô.
Ôn Dĩ Phàm đã lấy lại chìa khóa từ Tang Diên, cô cầm chìa khóa trả lại cho chủ nhà cũ. Xem như hoàn toàn chia tay với căn nhà này. Không gặp lại Tang Diên, cô cũng không cần thông qua tin nhắn để chủ động nhắc anh về chuyện mời ăn cơm lúc trước.
Như vậy, cô còn sót lại duy nhất một vấn đề cần giải quyết.
Chính là, tìm một người thuê chung nhà thích hợp và đáng tin cậy.
Vương Lâm Lâm bàn giao công việc xong, sau một tuần đã hoàn toàn chuyển đi.
Vì muốn mang hình tượng người bạn cùng phòng tốt từ đầu cho đến cuối, trước khi đi Vương Lâm Lâm lại nhấn mạnh lần nữa, nhất định sẽ giúp cô tìm người thuê chung khác, bảo cô ngàn vạn lần không nên lo lắng.
Dù sao thuê nhà ở chung là một chuyện lâu dài, Ôn Dĩ Phàm chưa từng có ý định ở cùng người do Vương Lâm Lâm giới thiệu.
Bởi vì người do Vương Lâm Lâm giới thiệu, có xác suất rất lớn sẽ là cô người không biết. Đến lúc đó nếu như có mâu thuẫn, cô lại phải đi tìm một chỗ ở khác, như vậy rất phiền phức.
Nhưng cô ấy nhiệt tình như vậy, Ôn Dĩ Phàm chỉ có thể lịch sự đồng ý.
Ôn Dĩ Phàm cũng đã nhờ Chung Tư Kiều, thời gian này vẫn đang đợi tin tức từ cô ấy. Suy nghĩ nếu như cô ấy cũng không tìm được, bản thân cô cũng chỉ có thể lên mạng đăng thông báo tìm người thuê chung.
Thứ sáu tuần sau.
Tô Hạo An đang định ra cửa, liền nhận được điện thoại của Tang Diên.
Giọng nói của anh mang vẻ thiếu kiên nhẫn, vừa bắt điện thoại liền nói thẳng: "Giúp tôi mướn nhà."
Tô Hạo An: "?"
"Gần 'Tăng ca' một chút, tôi ở tạm mấy tháng, nhà sửa sang xong, tôi dọn đi ngay."
"Cậu bị sao à? Ông đây là người môi giới à? Sao cậu không trực tiếp về nhà cậu ở đi."
"Được, tôi trực tiếp đến nhà cậu ở." Tang Diên nói: "Cúp."
"... Chờ chờ chờ." Chưa từng nghĩ anh có thể mặt dày vô sỉ đến trình độ này, Tô Hạo An cắn răng nghiến lợi nói: "Cậu chọn tiểu khu nào? Tối nay tôi hỏi bạn tôi một chút."
Yên lặng.
Sau mấy giây, đầu kia trả lời: "Thượng Đô Hoa thành đi."
Điện thoại vừa cúp, Tô Hạo An mơ hồ nhớ đến mấy hôm nay Vương Lâm Lâm có nói với anh. Giọng vừa than phiền vừa tựa như nũng nịu, muốn anh giúp đỡ cho cô bạn cùng phòng tìm một người bạn cùng phòng mới, nói bản thân thật sự là không tìm được.
Tô Hạo An bỗng muốn chửi bậy.
Ông đây là con nhà giàu đẹp trai, dáng dấp có chút nào giống người làm môi giới nhà đất không?
Tô Hạo An đang suy tính phải tìm ai giúp đỡ, trong đầu bỗng loé lên, nhớ ra chỗ Vương Lâm Lâm ở chính là Thượng Đô Hoa thành.
Nếu như Tô Hạo An nhớ không lầm thì, cô bạn cùng phòng... chính là Ôn Dĩ Phàm?
Tô Hạo An vội cầm điện thoại lên, bấm gọi.
***
Khoảng thời gian đầu năm này, các sự kiện lớn nhỏ xảy ra thường xuyên hơn.
Ôn Dĩ Phàm so với bình thường thậm chí còn bận hơn, có lúc ngay cả nhà cũng không có thời gian trở về, trực tiếp xem phòng làm việc là nhà. Cô mệt mỏi đến đỉnh điểm, mệt đến nỗi cảm thấy bản thân đứng cũng có thể ngủ.
Ngày đêm tăng ca làm cô không có tâm trạng suy nghĩ đến chuyện gì khác. Thời gian trước thường xuyên gặp mặt Tang Diên, rồi giờ lại lâu không gặp, anh dường như quay trở lại là một người bạn học đã lâu không liên lạc như trước.
Lúc rảnh rỗi nhớ đến anh, Ôn Dĩ Phàm chỉ suy nghĩ có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại.
Chiều chủ nhật.
Ôn Dĩ Phàm rốt cuộc làm xong việc, cuối cùng cũng tìm được thời gian rảnh rỗi về nhà nghỉ ngơi. Cô dùng chìa khóa mở cửa, vừa bước qua khung cửa, liền thấy bóng lưng của một người đàn ông.
Người đàn ông cao gầy, hình như cũng vừa mới đến, giày vẫn chưa cởi ra. Bên cạnh là vali hành lý.
Ôn Dĩ Phàm đầu óc nhất thời trống rỗng, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Liên tưởng đến chuyện hai ngày trước cô đến phỏng vấn một vụ án cướp giật, nữ nạn nhân vì phản kháng đã bị tên cướp đâm hai nhát, bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh...
Nghe được tiếng động, người đàn ông quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
Thấy mặt anh, những hình ảnh đáng sợ nãy giờ trong đầu Ôn Dĩ Phàm lập tức tan biến. Cô nhẹ nhàng thở ra, cảm giác chân mình như nhũn ra, cảm giác sợ hãi biến mất, thay vào đó là cảm giác khó hiểu: "Sao anh lại ở đây?"
Tang Diên nhíu mày: " Tôi cũng định hỏi em sao lại ở đây?"
"Đây là nhà tôi." Ôn Dĩ Phàm thấy đầu óc bấn loạn, lại hỏi tiếp: "Anh vào bằng cách nào?"
Vừa hỏi, cô liền nhìn thấy chìa khóa trong tay anh.
—— là chìa khóa của Vương Lâm Lâm.
"..."
Một lúc sau.
Trong đầu Ôn Dĩ Phàm bỗng nảy ra một đáp án không thể tin được, liền nghe thấy tiếng anh trả lời:
" Tôi vừa mới dọn đến đây."
/89
|