Câu nói này khiến Ôn Dĩ Phàm nhớ lại chuyện năm ngoái, Tang Diên nói với cô trong nhà có họ hàng đến thăm, nên toàn bộ mấy ngày đầu năm đều không về nhà ngủ. Môi cô run run, không nói nên lời, nửa ngày sau mới thốt lên một câu: "Em không có khái niệm ăn Tết gì đâu, anh cứ yên tâm ở với gia đình là được rồi."
"Đi thăm họ hàng mệt chết đi được," Tang Diên cười, "Em thấy anh là kiểu người thích vui vẻ ăn Tết sao?"
Ôn Dĩ Phàm cũng không biết nên nói gì, cắn táo, rồi tiếp tục xem phim.
Tâm tư lại không hề đặt ở đó.
Nghĩ đến những tin nhắn mới vừa rồi của Trịnh Khả Giai, cộng với việc Tang Diên trong chớp mắt có thể nhận ra cảm xúc của cô, Ôn Dĩ Phàm không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
Những thứ cảm xúc hỏng bét kia, dường như đã bị một tâm sự khác thay thế.
Không thể nói là tệ hơn.
Nhưng khiến Ôn Dĩ Phàm cảm thấy hơi buồn bực.
Một phần là bởi vì những chuyện hư hỏng trong nhà.
Nhưng nhiều hơn, là bởi vì cách phản ứng của Tang Diên và của chính bản thân cô.
Biết là năm mới cô không trở về nhà, Tang Diên dù không biết nguyên nhân, nhưng anh cũng không hỏi. Có thể là sợ đề tài đó sẽ khiến cô khó chịu, cho nên anh chỉ làm theo cô, trực tiếp đến đây ở bên cạnh cô.
Nhưng đối với những chuyện này, phản ứng duy nhất của cô là trốn tránh. Hoàn toàn không muốn nhắc đến một chút nào.
Anh muốn biết, nhưng cô không muốn nói.
Vậy thì anh xem như là chính mình không muốn biết.
Ôn Dĩ Phàm quyết định, rồi đột ngột gọi: "Tang Diên."
Ánh mắt Tang Diên đang đặt ở TV, anh thờ ơ đáp: "Ừ?"
"Vừa rồi là Trịnh Khả Giai nhắn tin cho em," Ôn Dĩ Phàm cũng nhìn về phía TV, cố làm ra vẻ bình thường: "Cô ấy nói là mẹ em hỏi em năm nay có về nhà ăn Tết không."
"..."
"Nhưng quan hệ của em và cha dượng không tốt lắm." Ôn Dĩ Phàm dừng lại chốc lát, cố nói xong: "Ba em qua đời chưa bao lâu thì mẹ em đã tái hôn."
Tang Diên lập tức nhìn về phía cô, nét đùa vui trên mặt cũng đã thu lại: "Chuyện xảy ra lúc nào?"
Ôn Dĩ Phàm yên lặng vài giây, rồi nói đúng sự thật: "Lớp mười học kỳ hai."
"..."
"Chính là hôm, " Ôn Dĩ Phàm khó khăn cất tiếng, "em đang học đến giữa buổi, thì bị giáo viên gọi đi—— "
Ký ức trong chớp mắt như mở ra, trở lại một buổi chiều khi học kỳ mới bắt đầu.
Ôn Dĩ Phàm nhớ, mùa đông năm đó cực kỳ lạnh.
Bên trong phòng học cửa sổ đóng chặt, không khí không lưu thông, nhưng không biết từ đâu gió lạnh vẫn tràn vào. Ngón tay cô bị đông lạnh đến cứng ngắc, chữ viết ra cũng khác hẳn bình thường.
Ôn Dĩ Phàm nghe thầy giáo số học giảng bài tựa như thôi miên, hơi mơ màng buồn ngủ.
Vào lúc này, Chương Văn Hồng bỗng nhiên xuất hiện ở cửa. Trên tay cô cầm điện thoại, trông cô hơi vội vàng lo lắng, cắt ngang lời giáo viên đang giảng bài: "Xin lỗi thầy Trần."
Thầy giáo số học: "Có chuyện gì vậy?"
"Có chút việc." Chương Văn Hồng nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm, "Dĩ Phàm, em đi ra ngoài một chút."
Chẳng biết tại sao, vừa trông thấy bóng dáng Chương Văn Hồng, Ôn Dĩ Phàm đã có dự cảm xấu. Có cảm giác như đã xảy ra chuyện gì đó, nên cô giáo đến thông báo cho cô.
Nhưng cô chỉ cho là chuyện gì đó nhỏ thôi. Cùng lắm là bị ai đó mắng vốn, hay phải đi mời phụ huynh đến, nên cô cho rằng chuyện sắp được nghe cũng chỉ là những chuyện 'trời sập' thông thường ở lứa tuổi này mà thôi.
Mọi ánh mắt của các bạn học xung quanh đều lập tức tập trung vào Ôn Dĩ Phàm.
Ngay cả Tang Diên đang nằm ở trên bàn, cũng thoáng thẳng người lên.
Ôn Dĩ Phàm lập tức tỉnh táo lại, vẫn hơi mờ mịt khó hiểu, đặt cây bút trong tay xuống, đi theo Chương Văn Hồng.
Chương Văn Hồng kéo cô sang một bên nói chuyện.
Như sợ làm cô xúc động, giọng nói của Chương Văn Hồng nhẹ nhàng hơn nhiều so với thường ngày, trong lời nói lộ rõ sự đồng cảm: "Em đi vào thu dọn một chút, mẹ em mới gọi điện thoại cho cô, nói là bây giờ sẽ đón em."
"..." Ôn Dĩ Phàm ngây ra, "Tại sao vậy ạ?"
"Ba em. . ." Chương Văn Hồng khó khăn nói: "Tình huống không tốt lắm."
...
Trong chớp mắt đó, Ôn Dĩ Phàm có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Chuyện này hoàn toàn bất ngờ, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ cảm thấy không thể tin được. Nhưng cô không dám phản bác lời của cô giáo, chỉ cảm thấy toàn thân của mình đều run rẩy.
Ôn Dĩ Phàm ngơ ngác quay lại phòng học.
Cô đứng ở vị trí của mình, kéo cặp sách từ trong ngăn bàn ra ngoài.
Rầm một tiếng.
Đồ đạc bên trong theo lực kéo của cô rơi xuống, nằm rải rác đầy trên mặt đất.
Thầy giáo số học lại dừng lại, cau mày nói: "Có chuyện gì vậy?"
Ôn Dĩ Phàm ngây ngốc quay đầu, lấy lại tinh thần: "Không có gì. Em xin lỗi thầy."
Nói xong, Ôn Dĩ Phàm chậm rãi nhặt hết đồ đạc trên đất lên, bạn học ngồi bên cạnh cũng cúi xuống giúp cô. Cô nhẹ giọng nói "Cám ơn", rồi đứng lên.
Ôn Dĩ Phàm đeo cặp lên lưng, chuẩn bị rời khỏi.
Trước khi đi, cô mơ hồ nhìn về phía Tang Diên.
Cậu vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt không rõ, ánh mắt hướng về cô.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Ôn Dĩ Phàm dùng sức nhấp môi, rồi quay đầu đi ra khỏi phòng học. Cô cầm trên tay giấy phép nghỉ học mà Chương Văn Hồng vừa đưa, bước nhanh ra phía cổng trường, trong đầu tất cả đều là những lời Chương Văn Hồng vừa nói.
Ba em tình huống không tốt lắm.
Tình huống.
Không tốt lắm.
Lời này là ý gì.
Ba cô có tình huống gì không tốt chứ.
Ba cô rõ ràng rất ổn mà.
Vài ngày trước, còn nói với cô, qua một thời gian ngắn nữa sẽ về nhà mà.
Đưa giấy phép nghỉ học cho bảo vệ, Ôn Dĩ Phàm ra khỏi trường học, lấy điện thoại từ trong cặp ra. Cô mở máy, như muốn xác nhận mọi việc, cô lập tức gọi điện cho Triệu Viện Đông
Qua một lúc lâu, đầu kia mới nhận.
Giọng Triệu Viện Đông nức nở, rõ ràng là vừa khóc xong: "A Hàng..."
Vào giờ phút này.
Ôn Dĩ Phàm mới thật sự tin lời Chương Văn Hồng. Môi cô run run, như có gì đó nghẹn ở cổ, không thể nói nên lời. Cũng không muốn nghe Triệu Viện Đông nói.
"Mẹ bảo bác cả đi đón con, nhưng chắc một lúc lâu nữa bác mới đến được." Triệu Viện Đông cố gắng bình tĩnh lại, nói cho xong: "Con đón xe đến thẳng bệnh viện thành phố đi, sau đó bác gái con đón con lên."
"..." Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng đáp, "Dạ."
Ôn Dĩ Phàm cúp điện thoại, đi đến trạm xe bên cạnh trường.
Trường trung học Nam Vu theo kiểu giáo dục khép kín, vị trí địa lý cũng khá hẻo lánh, xung quanh rất vắng vẻ. Ôn Dĩ Phàm đợi vài phút, vẫn không thấy có xe taxi nào đi ngang qua.
Vừa vặn có một chiếc xe buýt trờ đến, Ôn Dĩ Phàm không đợi thêm nữa, trực tiếp bước lên xe.
Lúc này, trên xe ngoại trừ cô và tài xế, không còn ai khác nữa. Ôn Dĩ Phàm đi về phía đuôi xe, cảm thấy trong lòng trống rỗng, thế giới xung quanh cô lung lay như sắp sụp đổ xuống.
Xe khởi động.
Đi về phía trước được vài giây, lại chợt dừng lại.
Ôn Dĩ Phàm đang ngồi, cơ thể theo quán tính nghiêng về phía trước. Cô giương mắt, chỉ thấy cửa xe buýt mở ra, cậu thiếu niên lên xe, nói cám ơn tài xế, rồi vừa thở hổn hển vừa đi về phía cô.
"..." Ôn Dĩ Phàm lúng túng nói, "Sao cậu lại ra đây?"
"Bỗng nhiên không muốn học." Tang Diên ngồi xuống bên cạnh cô, thuận miệng nói, "Nếm thử mùi vị trốn học một chút."
Nếu như là bình thường, Ôn Dĩ Phàm có thể sẽ nói thêm vài câu với cậu. Nhưng vào giờ phút này, cô không có chút tâm tình nào để nói chuyện, chỉ mím môi, rồi cụp mắt xuống.
Thật kỳ lạ, nước mắt như cũng theo cậu mà đến, lúc này cũng được thể dâng lên.
Qua vài giây.
Tang Diên thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"..." Ôn Dĩ Phàm nhìn về phía cậu, lắc lắc đầu.
Nhưng nước mắt vào lúc này lại hoàn toàn không thể khống chế được, rơi xuống.
Từng giọt từng giọt, thay nhau đi xuống.
Ôn Dĩ Phàm cảm thấy rất chật vật, cô lập tức quay đầu đi. Cô cố hết sức để ngừng khóc, toàn thân đều bắt đầu run rẩy. Cô cực kỳ mâu thuẫn, vừa thấy đoạn đường này thật dài, lại vừa hy vọng vĩnh viễn đừng đến điểm cuối.
Cô không nhìn thấy biểu cảm của Tang Diên.
Chỉ cảm thấy.
Thế giới của cô, trong chớp mắt này, đã hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng ngay sau đó.
Hơi thở của Ôn Dĩ Phàm bị mùi gỗ đàn hương trên người cậu chiếm lấy. Cả người cô cứng đờ, hơi giương mắt, tầm mắt đã bị chiếc áo khoác màu trắng sọc xanh của cậu bao trùm. Trong mắt cô vẫn còn đầy nước mắt, im lặng đua nhau rơi xuống.
Cách một chiếc áo khoác.
Cô có thể nghe được giọng nói của Tang Diên.
Nhẹ đến không thể nghe thấy, như đang trấn an cô:
"Như vậy mình sẽ không nhìn thấy được."
***
Ôn Dĩ Phàm nhớ hôm đó rất lạnh, bầu trời cũng âm u, bị một mảng mây đen bao trùm, tựa như một giây tiếp theo sẽ sà xuống mặt đất. Đang giữa trưa, nhưng không thể nhìn thấy một tia nắng mặt trời.
Ánh mắt cô nhìn nghiêng, hướng ra ngoài cửa sổ. Chiếc áo khoác trùm lên cô như vẫn còn mang hơi ấm của cậu.
Trong khoảnh khắc đó, đó là đồ vật duy nhất Ôn Dĩ Phàm có thể cảm nhận được.
Ôn Dĩ Phàm duy trì tư thế cũ, không nhúc nhích. Qua một lúc lâu, cô mới giơ tay lên nắm một góc áo khoác. Lực cũng dần dần tăng thêm, sau đó lại từ từ buông lỏng xuống.
Mọi cố gắng kìm nén, trong khoảnh khắc này cũng tiêu tan.
Nước mắt của Ôn Dĩ Phàm vẫn chảy như vô tận, cổ họng cũng không khống chế được mà bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Tang Diên ngồi yên bên cạnh, không nói một lời.
Chỉ im lặng bầu bạn với cô, dùng phương thức này nói cho cô biết, cậu đang ở ngay bên cạnh.
Đến trạm sau đó, Ôn Dĩ Phàm đã tạm thời khống chế được cảm xúc. Cô rất ít khi khóc, lúc này lại khóc đến nỗi đôi mắt hơi đau. Cô dùng tay áo lau nước mắt, rồi sau đó kéo áo khoác của Tang Diên xuống, nghiêng đầu.
Tang Diên đang nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau một lúc.
Ôn Dĩ Phàm yên lặng dời mắt, dùng tóc để ngăn cản ánh mắt của cậu.
Yên lặng không nói gì.
Chờ xe sắp đến trạm kế tiếp, Ôn Dĩ Phàm đứng lên.
Tang Diên đang ngồi bên ngoài lùi ra nhường đường cho cô, cho cô xuống xe trước. Tựa như không biết nói gì, cậu chỉ yên lặng đi theo sau lưng cô.
Sau khi xuống xe, gió lạnh lại ùa đến, quấn quanh người. Sợ Tang Diên bị lạnh, Ôn Dĩ Phàm trả áo khoác cho cậu, nói giọng mũi rất nặng: "Lạnh lắm, cậu mặc vào đi."
Tang Diên nhận lấy: "Ừ."
Biết cậu chạy đến nhất định là vì cô, Ôn Dĩ Phàm hít hít mũi, lại nói: "Cậu về trường đi. Nếu trốn học, cô giáo sẽ nổi giận. Đến lúc đó cậu lại bị mời phụ huynh nữa. Mình sẽ bắt xe đi tiếp, mẹ mình sẽ đón mình ở đó."
Tang Diên yên lặng vài giây, trả lời: "Được."
Qua một lúc lâu.
Ôn Dĩ Phàm giương mắt nhìn cậu, rất nghiêm túc nói: "Cám ơn."
Cám ơn cậu đã đến.
Cho mình, một chỗ dựa.
Ít nhất làm cho mình thấy, con đường này, không khó chịu đựng như mình tưởng tượng.
Xe buýt tuyến này không đến thẳng bệnh viện thành phố, Ôn Dĩ Phàm chỉ có thể xuống ở trạm này, rồi bắt xe đi tiếp.
Vừa vặn có một chiếc xe taxi đi ngang qua, Tang Diên không nói tiếng nào thay cô ngăn lại. Rồi sau đó, cậu nghiêng đầu, giọng nói hơi nặng nề: "Ôn Sương Hàng, mình không biết có chuyện gì xảy ra với cậu."
Cho nên không biết nên nói gì.
Sợ sẽ nói sai, sẽ càng chọc đến vết thương của cô, sợ không an ủi được gì lại khiến cô đau lòng hơn.
Cũng vì vậy, thà rằng không nói gì cả.
"Mình vốn không phải là người biết ăn nói. " Tang Diên khom người nhìn chăm chú vào mắt cô, trịnh trọng nói: "Nhưng bất kể như thế nào, mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu."
Ở tuổi niên thiếu lông bông đó.
Đa số mọi người nói chuyện cũng chỉ là xúc động nhất thời, sẽ không cân nhắc quá nhiều, cũng sẽ không nghĩ đến cuối cùng mình có thể làm được hay không. Chờ lớn hơn chút nữa, có lẽ sẽ xem như lời ong tiếng ve mà quên mất, hoặc xem như là một chuyện có cũng được không có cũng được.
Ngay cả khi đó Ôn Dĩ Phàm cũng cảm thấy, Tang Diên nói lời này chỉ là một câu an ủi.
Một câu thuận miệng nói để trấn an cô.
Nhưng rất lâu về sau, Ôn Dĩ Phàm mới biết.
Ngay từ đầu đã không phải như vậy.
Tang Diên vĩnh viễn tuân thủ lời hứa.
Chỉ cần là lời anh nói ra.
Bất kể có trở ngại gì, có nhiều khó khăn như thế nào, anh cũng sẽ cố hết sức để thực hiện.
Suy nghĩ của Ôn Dĩ Phàm dần dần thu lại. Cô tiếp tục nhai táo, sẵn dịp liếc mắt nhìn Tang Diên. Nghe cô nói xong, anh cụp mắt, ở góc độ này, khuôn mặt anh chỉ được hắt ánh sáng lờ mờ.
Sợ đề tài nặng nề này sẽ khiến anh không thoải mái, Ôn Dĩ Phàm lại bổ sung một câu.
"Cũng là chuyện rất lâu rồi."
Tang Diên như mới lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn cô.
Ôn Dĩ Phàm chớp mắt: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Chỉ là cảm thấy may mắn.
Khi đó, đã lựa chọn trốn học.
Tang Diên rũ mắt, tùy ý cất tiếng hỏi: "Vậy sau đó em và mẹ dọn sang nhà người cha dượng kia sao?"
"Ừ, nhưng sau đó ở chung không tốt lắm." Ôn Dĩ Phàm cố ý lướt qua, chỉ nói đại khái, "Nên em chuyển đến ở với bà nội."
"Đối xử với em thế nào?"
Ôn Dĩ Phàm không phản ứng kịp: "A?"
"Bà nội em." Tang Diên lặp lại một lần nữa, "Đối xử với em có tốt không?"
Ôn Dĩ Phàm hơi ngây ra, rồi cười nói: "Rất tốt, bà nội rất thương ba em nên cũng thương em."
Chờ cô nói xong, Tang Diên lại quan sát cô một lần nữa, tâm tình mới buông lỏng một chút: "Em kế của em là xảy ra chuyện gì?"
"Ừ?"
"Có vẻ," Tang Diên cười nhạt, "quen áp đặt em."
"Không phải. Tính cách của cô ấy là như vậy, quen được ba cô ấy cưng chiều." Tang Diên nói lời này chắc là vì chuyện Trịnh Khả Giai tùy tiện đem đồ uống cho cô, Ôn Dĩ Phàm giải thích, "Thói quen của cô ta là như vậy, lúc nào cũng dùng đồ tốt nhất, không bao giờ chịu tạm bợ, không thích đồ gì thì người khác phải giải quyết giúp."
"Là một người từ nhỏ đến lớn được cưng chiều." Ôn Dĩ Phàm giải thích, cô nói chuyện rất bình tĩnh và ôn hòa, "Ba cô ấy rất thương cô ấy, hơn nữa so ra em lại lớn hơn cô ta vài tuổi, cho nên nhường em gái cũng là chuyện bình thường."
"Nhường em gái?" Tang Diên cười, "Quy tắc này ở đâu ra vậy?"
"..."
Nói đến đây, trong đầu Ôn Dĩ Phàm hiện lên dáng vẻ Tang Diên đối xử với Tang Trĩ.
Không đợi cô trả lời, Tang Diên bỗng nhiên nghiêng về phía sau một chút, cả người dựa vào ghế sofa. Đồng thời, anh cũng kéo cánh tay cô, hướng về phía mình.
Ôn Dĩ Phàm bất ngờ không kịp đề phòng mà nhoài lên người anh.
Rồi sau đó, anh dùng sức, ôm sau lưng cô, đỡ cả người cô lên người mình. Sau đó anh cũng không có thêm bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ là lặng yên ôm cô.
Tư thế này vừa ái muội lại vừa thân mật.
Ở khoảng cách gần với anh, Ôn Dĩ Phàm hơi lúng túng, cô cúi đầu nhìn anh: "Sao vậy?"
Tang Diên rất thẳng thừng: "Ôm một chút."
"..."
"Em nói xem em ăn thức ăn đi đâu hết rồi, xương em cộm lên làm anh bị đau quá đây." Tang Diên đưa tay nhéo nhéo vào bắp tay cô: "Khi nào thì có thể mập lên vậy?"
Ôn Dĩ Phàm lập tức nói: "Bạn em nói là em mập mà."
Tang Diên nhíu mày: "Ai vậy? Cố ý nói vậy cho em khó chịu sao?"
"..." Ôn Dĩ Phàm mím môi, lại không nhịn được cười: "Anh có phải là vô lý quá không?"
Muốn cho cô mập hơn.
Nhưng nghe người khác nói cô mập, thì lại đâm người ta.
Tang Diên nhìn cô cười, rũ mắt: "Sao em lại công kích người thân vậy."
Ôn Dĩ Phàm cũng cười.
Phòng khách cũng không yên tĩnh, ngoài tiếng hai người trò chuyện, còn có tiếng động từ bộ phim đang chiếu. Nghe vừa gây cấn vừa ồn ào, nhưng lại không có ai chú ý đến.
Qua thật lâu, Tang Diên duỗi tay chạm vào khóe mắt cô, rồi bỗng nhiên gọi cô: "Ôn Sương Hàng."
"Ừ?"
"Đừng nghe em kế em nói bậy, cũng đừng đem những tiêu chuẩn ngu ngốc đó áp dụng ở đây, biết không?" Đôi mắt Tang Diên đen nhánh, ung dung thong thả nói: "Em cho rằng đồ ăn trong nhà này là anh mua bừa sao?"
Ôn Dĩ Phàm ngơ ngẩn, môi run run.
"Tất cả đều là chọn cho em. Nhưng nếu em không thích thì để lại hoặc là vứt đi." Ngữ điệu của Tang Diên rất bằng phẳng, lại như hơi có điểm không thoải mái, "Còn nữa, nói gì em kế em là thói quen như vậy."
"..."
"Dùng tiêu chuẩn chọn người yêu của em để chọn mọi thứ khác, " Tang Diên nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên hôn một cái vào khóe môi cô, cực kỳ ngạo mạn nói: "Bất kể cái gì em cũng phải dùng thứ tốt nhất, hiểu chưa?"
Xem phim xong trở về phòng.
Ôn Dĩ Phàm cố nhớ lại nội dung, nhưng có cảm giác như chưa hề xem phim, không thể nhớ nổi bất kỳ tình tiết nào. Cô bỗng nhiên ý thức được là mình hoàn toàn không thích hợp xem phim cùng Tang Diên.
Chỉ cần có anh ở bên cạnh.
Mọi sự chú ý của cô dường như đều tập trung vào anh, việc chuyên tâm xem phim bình thường cũng biến thành một vấn đề khó khăn.
Lần nào cũng như vậy.
Ôn Dĩ Phàm mím môi, cơ thể dường như vẫn còn lưu lại hơi thở của Tang Diên, như anh chỉ mới vừa ôm cô một giây trước vậy. Cô hồi tưởng lại khung cảnh mình ngồi trong lòng Tang Diên, khuôn mặt lại đỏ bừng lên.
Cô ổn định lại hô hấp, quyết định đi tắm để bình tĩnh lại.
Vào phòng tắm, Ôn Dĩ Phàm cởi quần áo, mở nước ở vòi hoa sen.
Dần dần, suy nghĩ của Ôn Dĩ Phàm trôi xa, lại nghĩ đến tin nhắn của Trịnh Khả Giai.
Lúc này cô chỉ nhớ đến một từ.
Khi bắt đầu than phiền, Trịnh Khả Giai dùng từ "Bọn họ" .
Vậy nên lần này không chỉ có Xa Nhạn Cầm đến. Có thể còn có Tô Lương Hiền và Ôn Minh, cùng với... Nghĩ đến đây, Ôn Dĩ Phàm lại nhớ lại, lúc trước ở bệnh viện Bắc Du nhìn thấy gã đàn ông trung niên kia.
Là Xa Hưng Đức.
Em trai của Xa Nhạn Cầm.
Có thể hắn cũng đến.
Dù Ôn Dĩ Phàm không muốn, nhưng mỗi lần nghĩ đến những người này, tâm trạng của cô vẫn sẽ không thể khống chế được mà chịu ảnh hưởng. Nhưng rất kỳ lạ, là giờ phút này khi nghĩ đến, cô lại chỉ cảm thấy trong lòng không gợn sóng.
Cho dù có ảnh hưởng, cũng là rất ít.
Ít đến không đáng kể.
Mọi cảm xúc của cô, đều đã bị một người khác cực kỳ bá đạo chiếm lấy. Không còn sót lại chỗ trống cho bất kỳ ai khác.
Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên chạm vào khóe môi mình.
Hình như chỉ cần có anh ở bên cạnh.
Mọi nỗi buồn, như có thể tiêu tan không còn chút tăm hơi.
"Đi thăm họ hàng mệt chết đi được," Tang Diên cười, "Em thấy anh là kiểu người thích vui vẻ ăn Tết sao?"
Ôn Dĩ Phàm cũng không biết nên nói gì, cắn táo, rồi tiếp tục xem phim.
Tâm tư lại không hề đặt ở đó.
Nghĩ đến những tin nhắn mới vừa rồi của Trịnh Khả Giai, cộng với việc Tang Diên trong chớp mắt có thể nhận ra cảm xúc của cô, Ôn Dĩ Phàm không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
Những thứ cảm xúc hỏng bét kia, dường như đã bị một tâm sự khác thay thế.
Không thể nói là tệ hơn.
Nhưng khiến Ôn Dĩ Phàm cảm thấy hơi buồn bực.
Một phần là bởi vì những chuyện hư hỏng trong nhà.
Nhưng nhiều hơn, là bởi vì cách phản ứng của Tang Diên và của chính bản thân cô.
Biết là năm mới cô không trở về nhà, Tang Diên dù không biết nguyên nhân, nhưng anh cũng không hỏi. Có thể là sợ đề tài đó sẽ khiến cô khó chịu, cho nên anh chỉ làm theo cô, trực tiếp đến đây ở bên cạnh cô.
Nhưng đối với những chuyện này, phản ứng duy nhất của cô là trốn tránh. Hoàn toàn không muốn nhắc đến một chút nào.
Anh muốn biết, nhưng cô không muốn nói.
Vậy thì anh xem như là chính mình không muốn biết.
Ôn Dĩ Phàm quyết định, rồi đột ngột gọi: "Tang Diên."
Ánh mắt Tang Diên đang đặt ở TV, anh thờ ơ đáp: "Ừ?"
"Vừa rồi là Trịnh Khả Giai nhắn tin cho em," Ôn Dĩ Phàm cũng nhìn về phía TV, cố làm ra vẻ bình thường: "Cô ấy nói là mẹ em hỏi em năm nay có về nhà ăn Tết không."
"..."
"Nhưng quan hệ của em và cha dượng không tốt lắm." Ôn Dĩ Phàm dừng lại chốc lát, cố nói xong: "Ba em qua đời chưa bao lâu thì mẹ em đã tái hôn."
Tang Diên lập tức nhìn về phía cô, nét đùa vui trên mặt cũng đã thu lại: "Chuyện xảy ra lúc nào?"
Ôn Dĩ Phàm yên lặng vài giây, rồi nói đúng sự thật: "Lớp mười học kỳ hai."
"..."
"Chính là hôm, " Ôn Dĩ Phàm khó khăn cất tiếng, "em đang học đến giữa buổi, thì bị giáo viên gọi đi—— "
Ký ức trong chớp mắt như mở ra, trở lại một buổi chiều khi học kỳ mới bắt đầu.
Ôn Dĩ Phàm nhớ, mùa đông năm đó cực kỳ lạnh.
Bên trong phòng học cửa sổ đóng chặt, không khí không lưu thông, nhưng không biết từ đâu gió lạnh vẫn tràn vào. Ngón tay cô bị đông lạnh đến cứng ngắc, chữ viết ra cũng khác hẳn bình thường.
Ôn Dĩ Phàm nghe thầy giáo số học giảng bài tựa như thôi miên, hơi mơ màng buồn ngủ.
Vào lúc này, Chương Văn Hồng bỗng nhiên xuất hiện ở cửa. Trên tay cô cầm điện thoại, trông cô hơi vội vàng lo lắng, cắt ngang lời giáo viên đang giảng bài: "Xin lỗi thầy Trần."
Thầy giáo số học: "Có chuyện gì vậy?"
"Có chút việc." Chương Văn Hồng nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm, "Dĩ Phàm, em đi ra ngoài một chút."
Chẳng biết tại sao, vừa trông thấy bóng dáng Chương Văn Hồng, Ôn Dĩ Phàm đã có dự cảm xấu. Có cảm giác như đã xảy ra chuyện gì đó, nên cô giáo đến thông báo cho cô.
Nhưng cô chỉ cho là chuyện gì đó nhỏ thôi. Cùng lắm là bị ai đó mắng vốn, hay phải đi mời phụ huynh đến, nên cô cho rằng chuyện sắp được nghe cũng chỉ là những chuyện 'trời sập' thông thường ở lứa tuổi này mà thôi.
Mọi ánh mắt của các bạn học xung quanh đều lập tức tập trung vào Ôn Dĩ Phàm.
Ngay cả Tang Diên đang nằm ở trên bàn, cũng thoáng thẳng người lên.
Ôn Dĩ Phàm lập tức tỉnh táo lại, vẫn hơi mờ mịt khó hiểu, đặt cây bút trong tay xuống, đi theo Chương Văn Hồng.
Chương Văn Hồng kéo cô sang một bên nói chuyện.
Như sợ làm cô xúc động, giọng nói của Chương Văn Hồng nhẹ nhàng hơn nhiều so với thường ngày, trong lời nói lộ rõ sự đồng cảm: "Em đi vào thu dọn một chút, mẹ em mới gọi điện thoại cho cô, nói là bây giờ sẽ đón em."
"..." Ôn Dĩ Phàm ngây ra, "Tại sao vậy ạ?"
"Ba em. . ." Chương Văn Hồng khó khăn nói: "Tình huống không tốt lắm."
...
Trong chớp mắt đó, Ôn Dĩ Phàm có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Chuyện này hoàn toàn bất ngờ, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ cảm thấy không thể tin được. Nhưng cô không dám phản bác lời của cô giáo, chỉ cảm thấy toàn thân của mình đều run rẩy.
Ôn Dĩ Phàm ngơ ngác quay lại phòng học.
Cô đứng ở vị trí của mình, kéo cặp sách từ trong ngăn bàn ra ngoài.
Rầm một tiếng.
Đồ đạc bên trong theo lực kéo của cô rơi xuống, nằm rải rác đầy trên mặt đất.
Thầy giáo số học lại dừng lại, cau mày nói: "Có chuyện gì vậy?"
Ôn Dĩ Phàm ngây ngốc quay đầu, lấy lại tinh thần: "Không có gì. Em xin lỗi thầy."
Nói xong, Ôn Dĩ Phàm chậm rãi nhặt hết đồ đạc trên đất lên, bạn học ngồi bên cạnh cũng cúi xuống giúp cô. Cô nhẹ giọng nói "Cám ơn", rồi đứng lên.
Ôn Dĩ Phàm đeo cặp lên lưng, chuẩn bị rời khỏi.
Trước khi đi, cô mơ hồ nhìn về phía Tang Diên.
Cậu vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt không rõ, ánh mắt hướng về cô.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Ôn Dĩ Phàm dùng sức nhấp môi, rồi quay đầu đi ra khỏi phòng học. Cô cầm trên tay giấy phép nghỉ học mà Chương Văn Hồng vừa đưa, bước nhanh ra phía cổng trường, trong đầu tất cả đều là những lời Chương Văn Hồng vừa nói.
Ba em tình huống không tốt lắm.
Tình huống.
Không tốt lắm.
Lời này là ý gì.
Ba cô có tình huống gì không tốt chứ.
Ba cô rõ ràng rất ổn mà.
Vài ngày trước, còn nói với cô, qua một thời gian ngắn nữa sẽ về nhà mà.
Đưa giấy phép nghỉ học cho bảo vệ, Ôn Dĩ Phàm ra khỏi trường học, lấy điện thoại từ trong cặp ra. Cô mở máy, như muốn xác nhận mọi việc, cô lập tức gọi điện cho Triệu Viện Đông
Qua một lúc lâu, đầu kia mới nhận.
Giọng Triệu Viện Đông nức nở, rõ ràng là vừa khóc xong: "A Hàng..."
Vào giờ phút này.
Ôn Dĩ Phàm mới thật sự tin lời Chương Văn Hồng. Môi cô run run, như có gì đó nghẹn ở cổ, không thể nói nên lời. Cũng không muốn nghe Triệu Viện Đông nói.
"Mẹ bảo bác cả đi đón con, nhưng chắc một lúc lâu nữa bác mới đến được." Triệu Viện Đông cố gắng bình tĩnh lại, nói cho xong: "Con đón xe đến thẳng bệnh viện thành phố đi, sau đó bác gái con đón con lên."
"..." Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng đáp, "Dạ."
Ôn Dĩ Phàm cúp điện thoại, đi đến trạm xe bên cạnh trường.
Trường trung học Nam Vu theo kiểu giáo dục khép kín, vị trí địa lý cũng khá hẻo lánh, xung quanh rất vắng vẻ. Ôn Dĩ Phàm đợi vài phút, vẫn không thấy có xe taxi nào đi ngang qua.
Vừa vặn có một chiếc xe buýt trờ đến, Ôn Dĩ Phàm không đợi thêm nữa, trực tiếp bước lên xe.
Lúc này, trên xe ngoại trừ cô và tài xế, không còn ai khác nữa. Ôn Dĩ Phàm đi về phía đuôi xe, cảm thấy trong lòng trống rỗng, thế giới xung quanh cô lung lay như sắp sụp đổ xuống.
Xe khởi động.
Đi về phía trước được vài giây, lại chợt dừng lại.
Ôn Dĩ Phàm đang ngồi, cơ thể theo quán tính nghiêng về phía trước. Cô giương mắt, chỉ thấy cửa xe buýt mở ra, cậu thiếu niên lên xe, nói cám ơn tài xế, rồi vừa thở hổn hển vừa đi về phía cô.
"..." Ôn Dĩ Phàm lúng túng nói, "Sao cậu lại ra đây?"
"Bỗng nhiên không muốn học." Tang Diên ngồi xuống bên cạnh cô, thuận miệng nói, "Nếm thử mùi vị trốn học một chút."
Nếu như là bình thường, Ôn Dĩ Phàm có thể sẽ nói thêm vài câu với cậu. Nhưng vào giờ phút này, cô không có chút tâm tình nào để nói chuyện, chỉ mím môi, rồi cụp mắt xuống.
Thật kỳ lạ, nước mắt như cũng theo cậu mà đến, lúc này cũng được thể dâng lên.
Qua vài giây.
Tang Diên thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"..." Ôn Dĩ Phàm nhìn về phía cậu, lắc lắc đầu.
Nhưng nước mắt vào lúc này lại hoàn toàn không thể khống chế được, rơi xuống.
Từng giọt từng giọt, thay nhau đi xuống.
Ôn Dĩ Phàm cảm thấy rất chật vật, cô lập tức quay đầu đi. Cô cố hết sức để ngừng khóc, toàn thân đều bắt đầu run rẩy. Cô cực kỳ mâu thuẫn, vừa thấy đoạn đường này thật dài, lại vừa hy vọng vĩnh viễn đừng đến điểm cuối.
Cô không nhìn thấy biểu cảm của Tang Diên.
Chỉ cảm thấy.
Thế giới của cô, trong chớp mắt này, đã hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng ngay sau đó.
Hơi thở của Ôn Dĩ Phàm bị mùi gỗ đàn hương trên người cậu chiếm lấy. Cả người cô cứng đờ, hơi giương mắt, tầm mắt đã bị chiếc áo khoác màu trắng sọc xanh của cậu bao trùm. Trong mắt cô vẫn còn đầy nước mắt, im lặng đua nhau rơi xuống.
Cách một chiếc áo khoác.
Cô có thể nghe được giọng nói của Tang Diên.
Nhẹ đến không thể nghe thấy, như đang trấn an cô:
"Như vậy mình sẽ không nhìn thấy được."
***
Ôn Dĩ Phàm nhớ hôm đó rất lạnh, bầu trời cũng âm u, bị một mảng mây đen bao trùm, tựa như một giây tiếp theo sẽ sà xuống mặt đất. Đang giữa trưa, nhưng không thể nhìn thấy một tia nắng mặt trời.
Ánh mắt cô nhìn nghiêng, hướng ra ngoài cửa sổ. Chiếc áo khoác trùm lên cô như vẫn còn mang hơi ấm của cậu.
Trong khoảnh khắc đó, đó là đồ vật duy nhất Ôn Dĩ Phàm có thể cảm nhận được.
Ôn Dĩ Phàm duy trì tư thế cũ, không nhúc nhích. Qua một lúc lâu, cô mới giơ tay lên nắm một góc áo khoác. Lực cũng dần dần tăng thêm, sau đó lại từ từ buông lỏng xuống.
Mọi cố gắng kìm nén, trong khoảnh khắc này cũng tiêu tan.
Nước mắt của Ôn Dĩ Phàm vẫn chảy như vô tận, cổ họng cũng không khống chế được mà bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Tang Diên ngồi yên bên cạnh, không nói một lời.
Chỉ im lặng bầu bạn với cô, dùng phương thức này nói cho cô biết, cậu đang ở ngay bên cạnh.
Đến trạm sau đó, Ôn Dĩ Phàm đã tạm thời khống chế được cảm xúc. Cô rất ít khi khóc, lúc này lại khóc đến nỗi đôi mắt hơi đau. Cô dùng tay áo lau nước mắt, rồi sau đó kéo áo khoác của Tang Diên xuống, nghiêng đầu.
Tang Diên đang nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau một lúc.
Ôn Dĩ Phàm yên lặng dời mắt, dùng tóc để ngăn cản ánh mắt của cậu.
Yên lặng không nói gì.
Chờ xe sắp đến trạm kế tiếp, Ôn Dĩ Phàm đứng lên.
Tang Diên đang ngồi bên ngoài lùi ra nhường đường cho cô, cho cô xuống xe trước. Tựa như không biết nói gì, cậu chỉ yên lặng đi theo sau lưng cô.
Sau khi xuống xe, gió lạnh lại ùa đến, quấn quanh người. Sợ Tang Diên bị lạnh, Ôn Dĩ Phàm trả áo khoác cho cậu, nói giọng mũi rất nặng: "Lạnh lắm, cậu mặc vào đi."
Tang Diên nhận lấy: "Ừ."
Biết cậu chạy đến nhất định là vì cô, Ôn Dĩ Phàm hít hít mũi, lại nói: "Cậu về trường đi. Nếu trốn học, cô giáo sẽ nổi giận. Đến lúc đó cậu lại bị mời phụ huynh nữa. Mình sẽ bắt xe đi tiếp, mẹ mình sẽ đón mình ở đó."
Tang Diên yên lặng vài giây, trả lời: "Được."
Qua một lúc lâu.
Ôn Dĩ Phàm giương mắt nhìn cậu, rất nghiêm túc nói: "Cám ơn."
Cám ơn cậu đã đến.
Cho mình, một chỗ dựa.
Ít nhất làm cho mình thấy, con đường này, không khó chịu đựng như mình tưởng tượng.
Xe buýt tuyến này không đến thẳng bệnh viện thành phố, Ôn Dĩ Phàm chỉ có thể xuống ở trạm này, rồi bắt xe đi tiếp.
Vừa vặn có một chiếc xe taxi đi ngang qua, Tang Diên không nói tiếng nào thay cô ngăn lại. Rồi sau đó, cậu nghiêng đầu, giọng nói hơi nặng nề: "Ôn Sương Hàng, mình không biết có chuyện gì xảy ra với cậu."
Cho nên không biết nên nói gì.
Sợ sẽ nói sai, sẽ càng chọc đến vết thương của cô, sợ không an ủi được gì lại khiến cô đau lòng hơn.
Cũng vì vậy, thà rằng không nói gì cả.
"Mình vốn không phải là người biết ăn nói. " Tang Diên khom người nhìn chăm chú vào mắt cô, trịnh trọng nói: "Nhưng bất kể như thế nào, mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu."
Ở tuổi niên thiếu lông bông đó.
Đa số mọi người nói chuyện cũng chỉ là xúc động nhất thời, sẽ không cân nhắc quá nhiều, cũng sẽ không nghĩ đến cuối cùng mình có thể làm được hay không. Chờ lớn hơn chút nữa, có lẽ sẽ xem như lời ong tiếng ve mà quên mất, hoặc xem như là một chuyện có cũng được không có cũng được.
Ngay cả khi đó Ôn Dĩ Phàm cũng cảm thấy, Tang Diên nói lời này chỉ là một câu an ủi.
Một câu thuận miệng nói để trấn an cô.
Nhưng rất lâu về sau, Ôn Dĩ Phàm mới biết.
Ngay từ đầu đã không phải như vậy.
Tang Diên vĩnh viễn tuân thủ lời hứa.
Chỉ cần là lời anh nói ra.
Bất kể có trở ngại gì, có nhiều khó khăn như thế nào, anh cũng sẽ cố hết sức để thực hiện.
Suy nghĩ của Ôn Dĩ Phàm dần dần thu lại. Cô tiếp tục nhai táo, sẵn dịp liếc mắt nhìn Tang Diên. Nghe cô nói xong, anh cụp mắt, ở góc độ này, khuôn mặt anh chỉ được hắt ánh sáng lờ mờ.
Sợ đề tài nặng nề này sẽ khiến anh không thoải mái, Ôn Dĩ Phàm lại bổ sung một câu.
"Cũng là chuyện rất lâu rồi."
Tang Diên như mới lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn cô.
Ôn Dĩ Phàm chớp mắt: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Chỉ là cảm thấy may mắn.
Khi đó, đã lựa chọn trốn học.
Tang Diên rũ mắt, tùy ý cất tiếng hỏi: "Vậy sau đó em và mẹ dọn sang nhà người cha dượng kia sao?"
"Ừ, nhưng sau đó ở chung không tốt lắm." Ôn Dĩ Phàm cố ý lướt qua, chỉ nói đại khái, "Nên em chuyển đến ở với bà nội."
"Đối xử với em thế nào?"
Ôn Dĩ Phàm không phản ứng kịp: "A?"
"Bà nội em." Tang Diên lặp lại một lần nữa, "Đối xử với em có tốt không?"
Ôn Dĩ Phàm hơi ngây ra, rồi cười nói: "Rất tốt, bà nội rất thương ba em nên cũng thương em."
Chờ cô nói xong, Tang Diên lại quan sát cô một lần nữa, tâm tình mới buông lỏng một chút: "Em kế của em là xảy ra chuyện gì?"
"Ừ?"
"Có vẻ," Tang Diên cười nhạt, "quen áp đặt em."
"Không phải. Tính cách của cô ấy là như vậy, quen được ba cô ấy cưng chiều." Tang Diên nói lời này chắc là vì chuyện Trịnh Khả Giai tùy tiện đem đồ uống cho cô, Ôn Dĩ Phàm giải thích, "Thói quen của cô ta là như vậy, lúc nào cũng dùng đồ tốt nhất, không bao giờ chịu tạm bợ, không thích đồ gì thì người khác phải giải quyết giúp."
"Là một người từ nhỏ đến lớn được cưng chiều." Ôn Dĩ Phàm giải thích, cô nói chuyện rất bình tĩnh và ôn hòa, "Ba cô ấy rất thương cô ấy, hơn nữa so ra em lại lớn hơn cô ta vài tuổi, cho nên nhường em gái cũng là chuyện bình thường."
"Nhường em gái?" Tang Diên cười, "Quy tắc này ở đâu ra vậy?"
"..."
Nói đến đây, trong đầu Ôn Dĩ Phàm hiện lên dáng vẻ Tang Diên đối xử với Tang Trĩ.
Không đợi cô trả lời, Tang Diên bỗng nhiên nghiêng về phía sau một chút, cả người dựa vào ghế sofa. Đồng thời, anh cũng kéo cánh tay cô, hướng về phía mình.
Ôn Dĩ Phàm bất ngờ không kịp đề phòng mà nhoài lên người anh.
Rồi sau đó, anh dùng sức, ôm sau lưng cô, đỡ cả người cô lên người mình. Sau đó anh cũng không có thêm bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ là lặng yên ôm cô.
Tư thế này vừa ái muội lại vừa thân mật.
Ở khoảng cách gần với anh, Ôn Dĩ Phàm hơi lúng túng, cô cúi đầu nhìn anh: "Sao vậy?"
Tang Diên rất thẳng thừng: "Ôm một chút."
"..."
"Em nói xem em ăn thức ăn đi đâu hết rồi, xương em cộm lên làm anh bị đau quá đây." Tang Diên đưa tay nhéo nhéo vào bắp tay cô: "Khi nào thì có thể mập lên vậy?"
Ôn Dĩ Phàm lập tức nói: "Bạn em nói là em mập mà."
Tang Diên nhíu mày: "Ai vậy? Cố ý nói vậy cho em khó chịu sao?"
"..." Ôn Dĩ Phàm mím môi, lại không nhịn được cười: "Anh có phải là vô lý quá không?"
Muốn cho cô mập hơn.
Nhưng nghe người khác nói cô mập, thì lại đâm người ta.
Tang Diên nhìn cô cười, rũ mắt: "Sao em lại công kích người thân vậy."
Ôn Dĩ Phàm cũng cười.
Phòng khách cũng không yên tĩnh, ngoài tiếng hai người trò chuyện, còn có tiếng động từ bộ phim đang chiếu. Nghe vừa gây cấn vừa ồn ào, nhưng lại không có ai chú ý đến.
Qua thật lâu, Tang Diên duỗi tay chạm vào khóe mắt cô, rồi bỗng nhiên gọi cô: "Ôn Sương Hàng."
"Ừ?"
"Đừng nghe em kế em nói bậy, cũng đừng đem những tiêu chuẩn ngu ngốc đó áp dụng ở đây, biết không?" Đôi mắt Tang Diên đen nhánh, ung dung thong thả nói: "Em cho rằng đồ ăn trong nhà này là anh mua bừa sao?"
Ôn Dĩ Phàm ngơ ngẩn, môi run run.
"Tất cả đều là chọn cho em. Nhưng nếu em không thích thì để lại hoặc là vứt đi." Ngữ điệu của Tang Diên rất bằng phẳng, lại như hơi có điểm không thoải mái, "Còn nữa, nói gì em kế em là thói quen như vậy."
"..."
"Dùng tiêu chuẩn chọn người yêu của em để chọn mọi thứ khác, " Tang Diên nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên hôn một cái vào khóe môi cô, cực kỳ ngạo mạn nói: "Bất kể cái gì em cũng phải dùng thứ tốt nhất, hiểu chưa?"
Xem phim xong trở về phòng.
Ôn Dĩ Phàm cố nhớ lại nội dung, nhưng có cảm giác như chưa hề xem phim, không thể nhớ nổi bất kỳ tình tiết nào. Cô bỗng nhiên ý thức được là mình hoàn toàn không thích hợp xem phim cùng Tang Diên.
Chỉ cần có anh ở bên cạnh.
Mọi sự chú ý của cô dường như đều tập trung vào anh, việc chuyên tâm xem phim bình thường cũng biến thành một vấn đề khó khăn.
Lần nào cũng như vậy.
Ôn Dĩ Phàm mím môi, cơ thể dường như vẫn còn lưu lại hơi thở của Tang Diên, như anh chỉ mới vừa ôm cô một giây trước vậy. Cô hồi tưởng lại khung cảnh mình ngồi trong lòng Tang Diên, khuôn mặt lại đỏ bừng lên.
Cô ổn định lại hô hấp, quyết định đi tắm để bình tĩnh lại.
Vào phòng tắm, Ôn Dĩ Phàm cởi quần áo, mở nước ở vòi hoa sen.
Dần dần, suy nghĩ của Ôn Dĩ Phàm trôi xa, lại nghĩ đến tin nhắn của Trịnh Khả Giai.
Lúc này cô chỉ nhớ đến một từ.
Khi bắt đầu than phiền, Trịnh Khả Giai dùng từ "Bọn họ" .
Vậy nên lần này không chỉ có Xa Nhạn Cầm đến. Có thể còn có Tô Lương Hiền và Ôn Minh, cùng với... Nghĩ đến đây, Ôn Dĩ Phàm lại nhớ lại, lúc trước ở bệnh viện Bắc Du nhìn thấy gã đàn ông trung niên kia.
Là Xa Hưng Đức.
Em trai của Xa Nhạn Cầm.
Có thể hắn cũng đến.
Dù Ôn Dĩ Phàm không muốn, nhưng mỗi lần nghĩ đến những người này, tâm trạng của cô vẫn sẽ không thể khống chế được mà chịu ảnh hưởng. Nhưng rất kỳ lạ, là giờ phút này khi nghĩ đến, cô lại chỉ cảm thấy trong lòng không gợn sóng.
Cho dù có ảnh hưởng, cũng là rất ít.
Ít đến không đáng kể.
Mọi cảm xúc của cô, đều đã bị một người khác cực kỳ bá đạo chiếm lấy. Không còn sót lại chỗ trống cho bất kỳ ai khác.
Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên chạm vào khóe môi mình.
Hình như chỉ cần có anh ở bên cạnh.
Mọi nỗi buồn, như có thể tiêu tan không còn chút tăm hơi.
/89
|