Kho Dữ Liệu
Chương 113: Nghỉ ngơi, luyện tập và hành trang cần chuẩn bị - Thương & Quân Trang Cơ Giới
/129
|
Đầu giờ chiều của ngày thứ ba, trong căn phòng tập đặc biệt dành riêng cho thằng Du:
- Pặc!... Pặc!... Pặc!... - Âm thanh của vật thể va chạm vào nhau liên tiếp vang lên, kèm theo đó là từng tiếng hừ nhẹ khi nín hơi vận lực.
Thằng Du đang đứng giữa sân tập, cả người nhễ nhại mồ hôi, cơ bắp toàn thân gồng lên, vung cây vũ khí mới của mình.
Thằng Du trước kia đánh tay không thì chỉ dùng toàn những đòn cơ bản, bây giờ xài vũ khí, hai thằng đã chắc chắn tám phần là sẽ chọn loại đơn giản cả về hình dáng lẫn cách dùng. Và đúng là nó đã chọn theo tiêu chí đó thật.
Không phải là kiếm, vì dù kiếm có hình dáng đơn giản thật, nhưng cách vận dụng lại thiên biến vạn hóa, phức tạp vô cùng. Điều này, đối với một kẻ chỉ toàn dùng những chiêu thức cơ bản thì có vẻ không được quen tay cho lắm.
Cũng không phải là búa, không phải là rìu vì những món vũ khí dạng này yêu cầu man lực cực cao mới phát huy được cao hơn uy lực. Mà Du, đơn thuần thể lực cũng không phải là điểm mạnh của hắn.
Lại càng không phải là gậy, côn các loại. Dạng vũ khí này người dùng phải có thừa linh hoạt, muốn phát huy uy lực thì phải biết dựa thế mà công, trọng tâm linh động. Trong khi đó, toàn bộ sức mạnh của thằng Du đều bắt nguồn từ thế tấn vững như bàn thạch.
Cái mà thằng Du cần, là một thứ phải đơn giản về cách dùng, khả năng gây sát thương đủ tốt trong khi yêu cầu về thể lực lại không được phép quá cao.
Suốt một đêm hôm trước, lại cả buổi sáng hôm nay, thử qua hơn trăm món vũ khí, cũng tiện tay phá tan hoang cả sân luyện tập. Cuối cùng, thằng Du cũng chọn được một cây vũ khí thích hợp với mình.
Thân dài hai mét rưỡi, cán tròn vừa tay. Một đầu vê tròn, đầu còn lại vát dần để chuyển sang dạng thanh dẹt và kết thúc bằng một mũi đâm hình tam giác nhọn với cạnh sắc hai bên. Ngoài hai lưỡi cắt và mũi đâm được mài sáng bóng, còn lại toàn thân chỉ thuần một sắc đen tối sẫm.
Một cây trường thương.
Tinh luyện thiết trường thương.
Được chế tạo hoàn toàn bằng thép tốt, lưỡi tôi xuyên tâm, thân rèn hai lớp, ngoài cứng trong mềm, đảm bảo tính đàn hồi đủ cao khi chịu lực.
- Phạt!... Pặc!... Pặc!... Pặc!... – Vài cây cọc gỗ còn đứng thẳng được trên sân tập bị chọc cho thủng lỗ, và la liệt bốn phía xung quanh là vô số cây cọc gỗ khác nằm đổ rạp bởi đủ loại vết tích chặt chém đâm cào.
Bất kì một món vũ khí, dù hình dáng thế nào, to nhỏ ra sao đều có thể có vô vàn cách sử dụng, thiên biến vạn hóa vô cùng. Thế nhưng, chiến trận trường thương, lại chỉ cần ba thức: Đâm thẳng, bổ dọc và gạt ngang.
Ba thức đơn giản, toàn bộ lực đều lấy từ mặt đất, thế càng vững, uy lực càng cao. Vô cùng cơ bản, nhưng lại cực kì thực dụng. Không phải là ngẫu nhiên mà trường thương lại là thứ vũ khí xuất hiện nhiều nhất trên chiến trường cổ đại.
Đứng xem bên cạnh, hai thằng Minh, Thi âm thầm gật đầu. Đúng là nhiều khi nói “Vũ khí chọn người” có khác. Đao luyện tính tháng, côn luyện tính năm, thương luyện một đời, thế mà thằng nhóc này mới chỉ được thoáng hướng dẫn qua vài đường cơ bản, lại để cho đứng vung vẩy một lúc, vậy mà đã đâm ra có hình có thế lắm rồi.
Du đã chọn được vũ khí, hai thằng liền hoán đổi thêm cho nó một bộ xương lớn nữa để luyện chế thành Búp bê ác mộng mà phối hợp. Không đổi xương Ám Dạ ma thú nữa, thứ nhất là đắt, thứ hai là không còn kết hợp tốt với vũ khí của thằng Du nữa rồi.
Sau một cuộc thảo luận ngắn ngủi, hai thằng cũng chẳng cần hỏi ý kiến Du mà tự tiện hoán đổi ra một bộ xương lớn. Xương của một con Jaeger Dragon.
Như một bộ hóa thạch hoàn hảo của loài khủng long ăn thịt thời tiền sử. Cao hai mét rưỡi và dài quá bảy mét với phần đuôi chiếm gần một nửa. Hộp sọ kéo dài để phẩn hàm mở rộng, bên trong vẫn còn vô số răng nhọn. Hai chi trước mảnh dài cân đối, bàn tay ba ngón mọc vuốt sắc bén vô cùng. Một đôi chi sau cân ở chính giữa hai phần cơ thể, những dòng xương to dài chắc nịch như nói cho người xem về một đôi chân mạnh mẽ với những thớ cơ căng vồng đã từng tồn tại. Với kết cấu khung xương như vậy, ta có thể dễ dàng đoán được, loài này đứng trên hai chân và cuộc sống gắn liền với những cuộc chạy đua sinh tồn.
Jaeger Dragon không phải là ma thú. Từ trong bản giới thiệu, bọn nó biết con vật này được hệ thống của Kho Dữ Liệu xếp vào loại “Hung thú”. Không có những thuộc tính đặc biệt hay kĩ năng ma pháp thần kỳ như ma thú nhưng lại có một khối cơ thể mạnh mẽ đến dọa người. Thậm chí, đến bây giờ chỉ còn lại có độc bộ xương mà cơ tính vẫn cao vô cùng, cứng rắn hơn các loại xương cốt bình thường nhiều lắm, và thử một chút còn thấy độ đàn hồi rất chi là tốt.
250 điểm tích lũy và không tốn huy chương, gần bằng điểm đổi một chiếc xe thiết giáp thông dụng nhưng tính ra thì vẫn còn rẻ chán khi so với bộ xương Ám Dạ lần trước.
Hô qua với thằng Du một câu, dặn nó cứ cố gắng tập luyện, những thứ khác không cần lo lắng, hai thằng chia nhau vác hết bộ xương khổng lồ về. Trong khu xưởng bọn nó đã đầu tư cả một dàn thiết bị để thực hiện công nghệ thấm kim loại vào xương. Bọn nó cũng tính phải gia công chỉnh sửa lại một chút hình dáng, gắn thêm các khớp nối cơ khí vào những phần xương nối tiếp và thoáng trang bị một chút thiết giáp vào con quái vật này.
Thằng Du như thế là đã tương đối ổn, quy trình thấm kim loại không thể nhanh, lại phải thao tác với một bộ xương khổng lồ như thế nên tương đối mất thời gian. Trong lúc đợi thấm tôi, thời gian buổi chiều của hai thằng khá là rảnh rỗi. Không thể để thời gian chết trong khi còn quá nhiều việc phải làm, hai thằng đi tìm thằng Nam điên để lấy số liệu cơ thể, bọn nó đã hứa lắp cho thằng đệ này một bộ quân trang cơ giới rồi.
Lúc hai thằng tìm thấy thằng Nam điên là vào khoảng hai giờ rưỡi buổi chiều. Thằng này bị nghẹn uất nguyên một buổi sáng nên bây giờ, có vẻ như nó vẫn còn đang phát tiết. Căn phòng cá nhân lúc trước chỉ là một cánh đồng cỏ trống trơn bây giờ đã xuất hiện hàng chục loại địa hình đa dạng, mỗi loại địa hình đều chiếm cứ một khoảng không gian nho nhỏ nằm sát cạnh nhau và phần tiếp giáp cực kì đột ngột.
Đứng ở nơi có địa hình giống như một mảng đô thị hoang phế với những ngôi nhà cái thấp cái cao, với tường sập mái đổ, với mặt đường bê tông loang lổ ổ gà ổ voi và hàng đống xà bần vương vãi khắp mọi nơi, hai thằng nghệt mặt ra nhìn về hướng một rừng chuối cách đó không xa. Trong rừng chuối như một mảng địa hình khác biệt đó chính là thằng Nam đang điên cuồng đấm chuối. Vừa đấm, trong miệng nó còn phát ra từng tràng âm thanh gào hống:
- A A A A A…!!!
- Ớ Ớ Ớ Ớ Ớ…!!!
- É É É É É É…!!!
Nhìn thấy hành vi của thằng đệ, hai thằng đều bất giác khẽ rùng mình. Dù đã tự cho là quen với cái tính điên điên mà lại có chút man dại của thằng Nam rồi, nhưng mà thực sự là thế này thì hơi quá. Có vẻ như, thằng nhóc này trải qua mấy năm quân ngũ cũng chẳng tốt lành gì. Thân là Ma Binh, nó giống một thứ vũ khí hình người hơn là nhân loại. Lại tham gia vào chiến tranh trong Thế Giới Ngầm, nơi mà bản thân sự tồn tại của nó đã đủ khiến cho con người ta trở nên điên cuồng.
Bên trong rừng chuối, thằng Nam bây giờ chính là một con chó dại. Hai mắt nó nhiễm hồng, cơ bắp toàn thân gồng lên, miệng thì liên tục gào hú. Nó chạy loạn khắp nơi, điên cuồng vung quyền vào bất kì cây chuối nào trước mặt. Những thân chuối mềm mọng nước không có tí vốn liếng nào mà chống cự đều nhanh chóng nát vụn dưới cơn mưa của đủ loại chiêu thức liên hoàn. Vốn cách cũng không quá xa, thằng Minh tinh mắt còn nhìn thấy nhựa chuối và vô số mảnh vụn bẹ chuối tung bay, bắn lung tung cả, trong đó cũng không thiếu mảnh hướng về phía cái miệng đang há ra hò hét của thằng Nam mà bắn vào. Lại thi thoảng có cây chuối kết quả chín vàng, thịt quả nát bét, vàng vàng, nhão nhão dính nhoe nhoét trên người thằng bé. Thằng Minh nhìn mà cảm thấy trong lòng sợ hãi.
Đợi chừng hơn nửa tiếng, trạng thái của thằng Nam điên cũng dần bình ổn lại. Không biết là do thể lực tiêu hao hay là do tâm lí đã được giải tỏa, nó kết thúc cơn điên của mình bằng một tiếng thét dài. Sau đó thì như chưa có gì xảy ra, nó khôi phục dáng vẻ bình thường, cười hì hì trèo ra khỏi một mảng tan hoang đầy thân chuối đổ. Trong lúc trèo ra ngoài, nó còn vô cùng vui sướng khi phát hiện ra một nửa quả chuối lùn chín vàng đang dính bết trên một bên ống quần. Thằng nhóc liền khẽ hoan hô một tiếng rồi rất tự nhiên cạy quả chuối ra mà cho lên mồm ăn tiếp.
Vì đứng cách nhau không xa, lại ít có địa hình che chắn nên hai thằng rất nhanh bị thằng Nam điên nhìn thấy. Vui vẻ hô lên một câu, thằng Nam liền hồ hởi chạy về phía này, chỉ là cái tạo hình của nó bây giờ có chút phong cách. Thân trên để trần, bên dưới chỉ có độc một cái quần đùi Thái, cả người loang lổ nào là vết sạm đen thâm xì của nhựa chuối, nào là vết dính của thịt quả vàng vàng trắng trắng, nhão nhoét và nát bét:
- Ha ha…! Hai đại ca đến từ bao giờ mà không hô thằng em một câu, việc gì phải đợi thế - Nam vừa cười vừa nói, trong khi đó, chân vẫn không ngừng chạy, còn tay thì một cái đang giữ cạp quần, cái còn lại thì đem nửa quả chuối đưa lên mồm cắn cắn.
- Bọn anh mới tới… mới tới… - Nhìn thấy thằng đàn em đang hùng hục chạy về phía mình, thằng Minh không tự chủ được mà bước lùi vài bước, miệng nó cười nhưng ánh mắt lại cố đảo qua hướng khác.
- Trông chú thế này thì chắc còn bận lắm. Bọn anh cũng chỉ đi ngang qua thôi, còn có tí việc bận nên có lẽ là đi trước, chú cứ chơi thong thả… - Biểu tình chẳng khác gì thằng Minh, Thi còn trực tiếp lấy cớ bỏ chạy, dưới chân đã bắt đầu hướng phía sau lui lại.
Về phần mục đích ban đầu đến đây, đã sớm bị quăng cho vỡ nát theo từng thân chuối đổ ban nãy rồi.
Đùa gì chứ, hai thằng bọn anh đẹp trai rạng ngời như thế này mà để thằng điên như chú thú huyết sôi trào ôm cho một cái thì tiệc đéo có vui đâu…
Thấy hai đại ca thái độ khác thường, Nam còn vừa định mở mồm vài câu tình nghĩa, thế nhưng, vừa nhìn đến chỗ hai thằng đứng, mặt nó lập tức biến sắc, nụ cười cứng đơ và cơ thể cũng cấp tốc dừng lại.
Thấy thằng Nam không lao tới nữa, hai thằng vừa định thở phào một hơi thì bỗng có tiếng hô truyền đến:
- Hai đại ca, thế quái nào mà các anh lại chui được vào tận giữa bãi mìn của em mà đứng thế…?
“Bãi…! Bãi mìn…!!!?” - Thầm la hoảng một tiếng trong lòng, một cơn buốt lạnh vô danh cũng bỗng nhiên xuất hiện, chạy dọc theo sống lưng mà mãnh liệt trùng kích vào đại não, cả cơ thể hai thằng đều lập tức hóa đá trong khi vẫn bảo trì nguyên vẹn tư thế lùi về phía sau như cũ.
- Cái Đinh Công Mệnh! Chú chôn mìn trong phòng làm cái đéo gì thế…!!!? – Sau thoáng kinh hoàng ngắn ngủi, thằng Thi lập tức quay lại, điên tiết chửi thằng đệ của mình. Thực lòng thì bây giờ nó rất muốn sút cho thằng ngu kia một trận, thế nhưng điều kiện không cho phép, khoảng cách không với tới mà nó thì đã sợ đến mức không dám bước chân ra nữa rồi.
- Chú đùa bọn anh đấy à? Bọn anh đi một phát vào thẳng đến đây luôn có thấy bom mìn gì đâu..? – Cả người liên tục phát run, thằng Minh nghi hoặc mạnh miệng hỏi, cơ thể đang trong tư thế lùi về phía sau không kịp khống chế lỡ chân bước thêm một bước.
- Tít… - Một âm thanh lạ tai vang lên lạc lõng, cả ba thằng đều bất giác rùng mình còn riêng Minh, nó đã cảm thấy bàn chân mình như không may giẫm phải thứ gì đó chôn nông dưới nền cát bụi.
Cảm giác lạnh buốt xâm chiếm lấy linh hồn, cả người thằng Minh chết lặng, lập tức hóa đá.
Đứng ngay gần đó, thằng Thi không dám chạy liều nhưng cơ thể đều vô thức hơi nhích ra ngoài.
Thằng Minh không sợ chết. Nó sợ đau.
Bên trong Khu Lưu Trữ , cái chết đã bị loại bỏ hoàn toàn, thế nhưng, những cơn đau đớn thì vẫn còn nguyên đó. Và đôi khi, sự bất tử lại càng làm cho những nỗi đau đó kéo dài, càng khiến chúng trở nên kinh khủng.
Từ trong cơn sợ hãi, Minh cố vực lên chút ý chí, nó ngẩng khuôn mặt trắng nhợt lên, nhìn về phía hai thằng còn lại mà run run nói:
- Bọn mày… không… phải sợ…! Loại mìn này… tao biết… Cơ chế kích nổ đơn giản thôi… Thi… mày lại đây giúp bố. Bố gỡ ngòi nổ của quả mìn này ra rồi anh em tiện tay xử lí luôn cả cái bãi này.
- Chém gió à con đĩ? Chứ bố nhìn mặt mày éo có được đáng tin cho lắm…
- Đê mờ! Mày phải tin tao chứ! Thế chẳng lẽ anh em cứ đứng mãi như này?...
- Ẹc! Tin mày bố thà rút chốt lựu đạn rồi kẹp vào háng cho nó nổ còn sướng hơn… - Tuy nói thế nhưng thằng Thi vẫn khom người bò đến. Cần thận nhích từng bước một, hai bàn tay đặt xuống sát lớp cát bụi để những ngón tay khẽ chọc vào dò dò, cố gắng cảm nhận được sự tồn tại của những quả địa lôi.
Cách có vài bước mà phải tốn hơn ba phút thằng Thi mới bò tới nơi. Hơi quay đầu nhìn thằng Nam điên đang vừa chạy vừa hô hét cái gì đó ở đằng xa. Xong, nó mới mở miệng hỏi:
- Thế bây giờ làm như nào? Nói nhanh không bố đổi ý giờ.
Gạt đi hàng nước mắt vì cảm động, thằng Minh cúi đầu xuống nói:
- Cơ chế kích nổ của loại địa lôi này đơn giản thôi, nẩy kích hoạt sẽ nén lại khi bị vật nặng đè vào và sẽ tự phát nổ khi bị nhả ra, thế nên chỉ cần cẩn thận tí là được. Mày gạt nhẹ lớp cát, sau đó lấy tay giữ chốt để tao nhấc chân ra, xong tao xử lí cái kíp nổ này phát được.
- Được rồi… Để tau cố - Thi gật gù, miệng trả lời còn tay thì đúng là y theo thằng Minh nói mà thực hiện.
Với kinh nghiệm bao nhiêu năm làm việc vùng nhau, bọn nó phối hợp ăn ý vô cùng. Sử dụng một tấm thép cực mỏng, thằng Thi cẩn thận lách qua đế giày của thằng Minh rồi nhẹ ấn xuống. Cùng lúc, thằng Minh cũng từ từ nhấc chân lên. Sự khống chế chuẩn xác về lực đạo phải có của một võ giả đẳng cấp “Phong hào”giữ cho lực ép lên quả địa lôi hầu như không thay đổi. Chẳng cần đến một phút, thằng Minh đã hoàn toàn được giải phóng.
- Được rồi… - Thấy thằng bạn đã nhấc được chân ra, Thi hơi ngẩng đầu lên, giục giã – Xử lí tiếp đi con đ… WHAT THE FU…..!!! MẦY LÀM CÁI ÉO GÌ ĐẤY!!!??? – Bỏ dở câu nói mà điên tiết chửi, nhìn về phía thằng bạn, trán nó nổi đây gân xanh.
Vừa mới phút trước, thằng Minh còn chém gió phần phật, nào là cơ chế kích nổ, nào là xử lí bom mìn nghe rất là chuyên nghiệp, thế nhưng bây giờ thì… Mẹ kiếp! Tháo kíp với gỡ mìn cái đéo gì chứ! Vừa nhấc chân ra khỏi quả địa lôi, cái thứ khốn nạn ấy liền lập tức quay đầu chạy thẳng, vậy là sống chết mặc bay, kệ thằng bạn thân lại với món quà từ lòng đất.
Đéo ngờ được là vớ phải thằng bạn đểu, Thi há miệng chửi, trong khi vẫn phải gồng mình đè xuống quả địa lôi:
- Khốn nạn! Có quay lại đây ngay không thì bảo? Bố đã tin tưởng mày, thằng Nam đã tin tưởng mày, ông hàng xóm nhà thằng Dũng đã tin tưởng mày, tại sao mày lại làm thế…!!!???
- Tại vì mày ngu thôi con đĩ. Bây giờ thì cứ ở đó đến hết đời đi. Ai bảo hôm nọ éo chịu mở của phòng vệ sinh cho bố đã nào… Mua ha ha ha ha…! Mua ha ha ha ha…!!!
Thục mạng chạy về phía mà nó cho là hướng ra gần nhất của mảng địa hình này, Minh cũng không quên ngoái đầu lại cười vào mặt thằng Thi, tiện miệng cắn đều luôn vài câu cho nó sướng. Đang vô cùng khoái trá, chạy đến phát nghiện thì:
- Tít…!
Âm thanh lạ lạ mà lại vô cùng quen thuộc lạc lõng vang lên, cùng lúc đó, cảm giác thân quen khi bàn chân mình giẫm lên một thứ gì đó làm cho nụ cười thằng Minh lập tức đông cứng lại. Lúc trước bước nhẹ, còn có thể hãm được lại được, bây giờ thì khác rồi, đang mở hết tốc lực, có muốn dừng lại thì quán tính cũng sẽ không cho. Lòng bàn chân vừa nhấc lên khỏi mặt đất, chốt kích nổ cũng bật lên theo, và sau đó là:
- RUỲNHHHHH…..!!!
Một tiếng nổ cực lớn phát sinh, cát đá bắn tung lên bốn phía và trong đó, Thi còn thấy thằng Minh bay qua cả đỉnh đầu mình.
- Hầy…! – Cúi mặt thở dài, Thi lắc đầu cảm thán – …đời lắm khi buồn vãi! – Bây giờ thì nó cảm thấy, quả địa lôi dưới hai bàn tay mình thì ra cũng không khó chấp nhận lắm vì ít nhất, nó vẫn còn chưa nổ. Ngoái đầu lại tìm thằng Nam, định bảo nó vần cho hòn đá đến đây chèn kíp nổ hộ thì chợt thấy…
- Đéo hay rồi Thi đại ca. Trong bãi mìn còn nhiều quả kích nổ bằng cảm biến chấn động nên bây giờ là nổ liên hoàn đấy…! – Thằng Nam điên nói vội một câu, sau đó nó liền lập tức quay người.
Chạy thẳng.
- FFFFUUUU…..!!! – Câu chửi bật ra trong nỗi nghẹn ngào và dưới chân, Thi đã cảm thấy một sự chấn động khổng lồ.
----- KDL---------
Quá bốn giờ chiều, bọn nó mới lấy xong số liệu cơ thể của thằng Nam, hai đứa thỏa mãn ra về, bỏ lại thằng đàn em vẫn còn bị lột trần treo ngược
Ngó qua một tí tiến độ thấm hợp kim của bộ xương lớn. Tình hình có vẻ không được khả quan cho lắm khi tốc độ thấm tôi chậm hơn so với dự đoán rất nhiều, có lẽ là do mật độ của tổ chức phân tử kết cấu khung xương vô cùng dày đặc gây nên. Không được như kế hoạch nhưng điều này tốt, mật độ tế bào càng dày đặc chứng tỏ bộ xương càng chắc chắn, sau khi thấm tôi hoàn thành sẽ cho ra một sản phẩm với tính chất càng thêm vượt trội.
Trời vẫn còn chút sớm nên tranh thủ thời gian, hai thằng bắt đầu hoán đổi lấy một ít linh kiện để lắp ráp bộ “Quân trang cơ giới” cho thằng Nam.
“Quân trang cơ giới” là trang phục đặc biệt được trang bị đồng loạt cho toàn bộ lực lượng “Ma Binh”. Hình thức là một bộ áo giáp tích hợp nhiều loại thiết bị phụ trợ cho tác chiến và sinh tồn. Do cơ thể mỗi người một khác nhau nên vũ khí cấy ghép lên mỗi “Ma Binh” cũng khác nhau, vì vậy mà mỗi một bộ quân trang cơ giới đều có nhiều điểm bất đồng. Thế nhưng, tính cho đến nay thì chung quy lại cũng chỉ có ba dạng chính:
Dạng công kích tầm xa. Quân trang cơ giới sẽ được trang bị chủ yếu là các loại thiết bị tầm nhìn, khí cụ đo lường và thêm một chút thiết bị ngụy trang che dấu. Loại này cả trọng lượng lẫn độ bền đều ở mức trung bình, thế nhưng lại yêu cầu sự ổn định và tính cân bằng cực kì cao. Thử nghĩ mà xem, làm sao mà ngắm bắn cự li trên một ngàn mét trong khi cơ thể đang treo chênh vênh giữa lưng chừng núi, và gió thì cứ tạp qua như thể là núi đang cố cạy mảnh bã cao su ra khỏi người.
Dạng thứ hai là dạng trinh sát biệt động. Dạng này lại được trang bị chủ yếu là các thiết bị ngụy trang và các công cụ đa năng giúp người lính có thể ứng phó được với mọi hoàn cảnh có thể xảy ra với mình. Quân trang dạng này chỉ lấy “Gọn, nhẹ và linh hoạt” làm tiêu chí.
Dạng thứ ba, cũng là dạng cuối cùng, dạng cường công giáp chiến. Với dạng quân trang này, khi được trang bị người lính sẽ thực sự trở thành một chiếc xe tăng hình người đúng nghĩa. Vỏ giáp siêu dày, động cơ phụ hỗ trợ chuyển động, cùng với đó là vô số tuabin tăng tốc. Nhược điểm duy nhất là trọng lượng quá lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ vận hành và yêu cầu thể lực cũng như tinh thần cực cao từ phía người sử dụng.
Đó là còn chưa kể đến hệ thống hỗ trợ duy trì sự sống, hệ thống thông tin liên lạc, thậm chí là hệ thống quản lí quy trình tự hủy khi cần thiết.
Chi phí để chế tạo một bộ “Quân trang cơ giới” cũng tương đương luôn với chi phí để sắm một chiếc xe thiết giáp rồi.
Nam là thành viên của “Hắc Sắc Vũ Trang” nên bộ đồ mà hai thằng định lắp cho nó chính là dạng thứ ba, cường công giáp chiến. Thực sự thì những bộ đồ dạng này, hệ thống hoán đổi có bán, giá cả cũng có cao có thấp nhưng thường dao động ở khoảng 400 đến hơn 1000 điểm tích lũy. Mà lại muốn thật khớp với các chỉ số của bản thân, thằng Nam ít nhất cũng phải bỏ ra sáu, bảy trăm điểm chưa tính huy chương vận mệnh.
Trong khi đó, nếu đổi lẻ từng phần linh liện, lại kết hợp với cả một đống đã có sẵn của hai thằng nữa, bọn nó sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Nhiều thứ đổi được, nhiều thứ có sẵn, vài thứ phải điều chỉnh, lại có vài thứ dứt khoát được chế lại bằng vật liệu tốt hơn.
Phần cơ thằng Thi lo, phần điện thằng Minh lo. Do chẳng xa lạ gì với loại trang phục thiết giáp này nên công việc không tính là quá khó khăn, chỉ cần có đủ thời gian, bọn nó đảm bảo sẽ làm ra một bộ quân trang cơ giới còn ưu việt hơn cả bộ tốt nhất ở Thế Giới Gốc.
Không tốn bao nhiêu thời gian, bộ khung ngoài đã dần thành hình, vậy là phần cứng coi như đã ngon lành. Nếu thêm vào một phần mềm thích hợp nữa thì miễn cưỡng cũng có thể trang bị lên người.
Một bộ quân trang cơ giới là tập hợp của hàng đống thiết bị công nghệ cao lên một bộ khung kim loại, và để có thể vận hành được, nó cần vô số chương trình điều hành cũng như tăng cường, phụ trợ.
Về phần cứng hai thằng đã lo được toàn bộ, chỉ có phần mềm là mù tịt. Vốn cũng định cắn răng bỏ thêm điểm tích lũy ra trực tiếp hoán đổi từ hệ thống thì bất chợt, bọn nó nhớ đến thằng Văn. Nếu không nhầm thì thằng nhóc này đã từng nói, nó biết lập trình mà hình như còn là một hacker cực giỏi nữa thì phải.
Không có chắc chắn lắm, nhưng đối với hai thằng, nhớ mang máng thế là đúng rồi đấy. Vậy là lại gạt hết mọi thứ sang một bên, bọn nó đi tìm thằng nhóc Văn với ý đồ “Mời hợp tác”, đương nhiên là tự nguyện trên tinh thần bắt buộc.
- Pặc!... Pặc!... Pặc!... - Âm thanh của vật thể va chạm vào nhau liên tiếp vang lên, kèm theo đó là từng tiếng hừ nhẹ khi nín hơi vận lực.
Thằng Du đang đứng giữa sân tập, cả người nhễ nhại mồ hôi, cơ bắp toàn thân gồng lên, vung cây vũ khí mới của mình.
Thằng Du trước kia đánh tay không thì chỉ dùng toàn những đòn cơ bản, bây giờ xài vũ khí, hai thằng đã chắc chắn tám phần là sẽ chọn loại đơn giản cả về hình dáng lẫn cách dùng. Và đúng là nó đã chọn theo tiêu chí đó thật.
Không phải là kiếm, vì dù kiếm có hình dáng đơn giản thật, nhưng cách vận dụng lại thiên biến vạn hóa, phức tạp vô cùng. Điều này, đối với một kẻ chỉ toàn dùng những chiêu thức cơ bản thì có vẻ không được quen tay cho lắm.
Cũng không phải là búa, không phải là rìu vì những món vũ khí dạng này yêu cầu man lực cực cao mới phát huy được cao hơn uy lực. Mà Du, đơn thuần thể lực cũng không phải là điểm mạnh của hắn.
Lại càng không phải là gậy, côn các loại. Dạng vũ khí này người dùng phải có thừa linh hoạt, muốn phát huy uy lực thì phải biết dựa thế mà công, trọng tâm linh động. Trong khi đó, toàn bộ sức mạnh của thằng Du đều bắt nguồn từ thế tấn vững như bàn thạch.
Cái mà thằng Du cần, là một thứ phải đơn giản về cách dùng, khả năng gây sát thương đủ tốt trong khi yêu cầu về thể lực lại không được phép quá cao.
Suốt một đêm hôm trước, lại cả buổi sáng hôm nay, thử qua hơn trăm món vũ khí, cũng tiện tay phá tan hoang cả sân luyện tập. Cuối cùng, thằng Du cũng chọn được một cây vũ khí thích hợp với mình.
Thân dài hai mét rưỡi, cán tròn vừa tay. Một đầu vê tròn, đầu còn lại vát dần để chuyển sang dạng thanh dẹt và kết thúc bằng một mũi đâm hình tam giác nhọn với cạnh sắc hai bên. Ngoài hai lưỡi cắt và mũi đâm được mài sáng bóng, còn lại toàn thân chỉ thuần một sắc đen tối sẫm.
Một cây trường thương.
Tinh luyện thiết trường thương.
Được chế tạo hoàn toàn bằng thép tốt, lưỡi tôi xuyên tâm, thân rèn hai lớp, ngoài cứng trong mềm, đảm bảo tính đàn hồi đủ cao khi chịu lực.
- Phạt!... Pặc!... Pặc!... Pặc!... – Vài cây cọc gỗ còn đứng thẳng được trên sân tập bị chọc cho thủng lỗ, và la liệt bốn phía xung quanh là vô số cây cọc gỗ khác nằm đổ rạp bởi đủ loại vết tích chặt chém đâm cào.
Bất kì một món vũ khí, dù hình dáng thế nào, to nhỏ ra sao đều có thể có vô vàn cách sử dụng, thiên biến vạn hóa vô cùng. Thế nhưng, chiến trận trường thương, lại chỉ cần ba thức: Đâm thẳng, bổ dọc và gạt ngang.
Ba thức đơn giản, toàn bộ lực đều lấy từ mặt đất, thế càng vững, uy lực càng cao. Vô cùng cơ bản, nhưng lại cực kì thực dụng. Không phải là ngẫu nhiên mà trường thương lại là thứ vũ khí xuất hiện nhiều nhất trên chiến trường cổ đại.
Đứng xem bên cạnh, hai thằng Minh, Thi âm thầm gật đầu. Đúng là nhiều khi nói “Vũ khí chọn người” có khác. Đao luyện tính tháng, côn luyện tính năm, thương luyện một đời, thế mà thằng nhóc này mới chỉ được thoáng hướng dẫn qua vài đường cơ bản, lại để cho đứng vung vẩy một lúc, vậy mà đã đâm ra có hình có thế lắm rồi.
Du đã chọn được vũ khí, hai thằng liền hoán đổi thêm cho nó một bộ xương lớn nữa để luyện chế thành Búp bê ác mộng mà phối hợp. Không đổi xương Ám Dạ ma thú nữa, thứ nhất là đắt, thứ hai là không còn kết hợp tốt với vũ khí của thằng Du nữa rồi.
Sau một cuộc thảo luận ngắn ngủi, hai thằng cũng chẳng cần hỏi ý kiến Du mà tự tiện hoán đổi ra một bộ xương lớn. Xương của một con Jaeger Dragon.
Như một bộ hóa thạch hoàn hảo của loài khủng long ăn thịt thời tiền sử. Cao hai mét rưỡi và dài quá bảy mét với phần đuôi chiếm gần một nửa. Hộp sọ kéo dài để phẩn hàm mở rộng, bên trong vẫn còn vô số răng nhọn. Hai chi trước mảnh dài cân đối, bàn tay ba ngón mọc vuốt sắc bén vô cùng. Một đôi chi sau cân ở chính giữa hai phần cơ thể, những dòng xương to dài chắc nịch như nói cho người xem về một đôi chân mạnh mẽ với những thớ cơ căng vồng đã từng tồn tại. Với kết cấu khung xương như vậy, ta có thể dễ dàng đoán được, loài này đứng trên hai chân và cuộc sống gắn liền với những cuộc chạy đua sinh tồn.
Jaeger Dragon không phải là ma thú. Từ trong bản giới thiệu, bọn nó biết con vật này được hệ thống của Kho Dữ Liệu xếp vào loại “Hung thú”. Không có những thuộc tính đặc biệt hay kĩ năng ma pháp thần kỳ như ma thú nhưng lại có một khối cơ thể mạnh mẽ đến dọa người. Thậm chí, đến bây giờ chỉ còn lại có độc bộ xương mà cơ tính vẫn cao vô cùng, cứng rắn hơn các loại xương cốt bình thường nhiều lắm, và thử một chút còn thấy độ đàn hồi rất chi là tốt.
250 điểm tích lũy và không tốn huy chương, gần bằng điểm đổi một chiếc xe thiết giáp thông dụng nhưng tính ra thì vẫn còn rẻ chán khi so với bộ xương Ám Dạ lần trước.
Hô qua với thằng Du một câu, dặn nó cứ cố gắng tập luyện, những thứ khác không cần lo lắng, hai thằng chia nhau vác hết bộ xương khổng lồ về. Trong khu xưởng bọn nó đã đầu tư cả một dàn thiết bị để thực hiện công nghệ thấm kim loại vào xương. Bọn nó cũng tính phải gia công chỉnh sửa lại một chút hình dáng, gắn thêm các khớp nối cơ khí vào những phần xương nối tiếp và thoáng trang bị một chút thiết giáp vào con quái vật này.
Thằng Du như thế là đã tương đối ổn, quy trình thấm kim loại không thể nhanh, lại phải thao tác với một bộ xương khổng lồ như thế nên tương đối mất thời gian. Trong lúc đợi thấm tôi, thời gian buổi chiều của hai thằng khá là rảnh rỗi. Không thể để thời gian chết trong khi còn quá nhiều việc phải làm, hai thằng đi tìm thằng Nam điên để lấy số liệu cơ thể, bọn nó đã hứa lắp cho thằng đệ này một bộ quân trang cơ giới rồi.
Lúc hai thằng tìm thấy thằng Nam điên là vào khoảng hai giờ rưỡi buổi chiều. Thằng này bị nghẹn uất nguyên một buổi sáng nên bây giờ, có vẻ như nó vẫn còn đang phát tiết. Căn phòng cá nhân lúc trước chỉ là một cánh đồng cỏ trống trơn bây giờ đã xuất hiện hàng chục loại địa hình đa dạng, mỗi loại địa hình đều chiếm cứ một khoảng không gian nho nhỏ nằm sát cạnh nhau và phần tiếp giáp cực kì đột ngột.
Đứng ở nơi có địa hình giống như một mảng đô thị hoang phế với những ngôi nhà cái thấp cái cao, với tường sập mái đổ, với mặt đường bê tông loang lổ ổ gà ổ voi và hàng đống xà bần vương vãi khắp mọi nơi, hai thằng nghệt mặt ra nhìn về hướng một rừng chuối cách đó không xa. Trong rừng chuối như một mảng địa hình khác biệt đó chính là thằng Nam đang điên cuồng đấm chuối. Vừa đấm, trong miệng nó còn phát ra từng tràng âm thanh gào hống:
- A A A A A…!!!
- Ớ Ớ Ớ Ớ Ớ…!!!
- É É É É É É…!!!
Nhìn thấy hành vi của thằng đệ, hai thằng đều bất giác khẽ rùng mình. Dù đã tự cho là quen với cái tính điên điên mà lại có chút man dại của thằng Nam rồi, nhưng mà thực sự là thế này thì hơi quá. Có vẻ như, thằng nhóc này trải qua mấy năm quân ngũ cũng chẳng tốt lành gì. Thân là Ma Binh, nó giống một thứ vũ khí hình người hơn là nhân loại. Lại tham gia vào chiến tranh trong Thế Giới Ngầm, nơi mà bản thân sự tồn tại của nó đã đủ khiến cho con người ta trở nên điên cuồng.
Bên trong rừng chuối, thằng Nam bây giờ chính là một con chó dại. Hai mắt nó nhiễm hồng, cơ bắp toàn thân gồng lên, miệng thì liên tục gào hú. Nó chạy loạn khắp nơi, điên cuồng vung quyền vào bất kì cây chuối nào trước mặt. Những thân chuối mềm mọng nước không có tí vốn liếng nào mà chống cự đều nhanh chóng nát vụn dưới cơn mưa của đủ loại chiêu thức liên hoàn. Vốn cách cũng không quá xa, thằng Minh tinh mắt còn nhìn thấy nhựa chuối và vô số mảnh vụn bẹ chuối tung bay, bắn lung tung cả, trong đó cũng không thiếu mảnh hướng về phía cái miệng đang há ra hò hét của thằng Nam mà bắn vào. Lại thi thoảng có cây chuối kết quả chín vàng, thịt quả nát bét, vàng vàng, nhão nhão dính nhoe nhoét trên người thằng bé. Thằng Minh nhìn mà cảm thấy trong lòng sợ hãi.
Đợi chừng hơn nửa tiếng, trạng thái của thằng Nam điên cũng dần bình ổn lại. Không biết là do thể lực tiêu hao hay là do tâm lí đã được giải tỏa, nó kết thúc cơn điên của mình bằng một tiếng thét dài. Sau đó thì như chưa có gì xảy ra, nó khôi phục dáng vẻ bình thường, cười hì hì trèo ra khỏi một mảng tan hoang đầy thân chuối đổ. Trong lúc trèo ra ngoài, nó còn vô cùng vui sướng khi phát hiện ra một nửa quả chuối lùn chín vàng đang dính bết trên một bên ống quần. Thằng nhóc liền khẽ hoan hô một tiếng rồi rất tự nhiên cạy quả chuối ra mà cho lên mồm ăn tiếp.
Vì đứng cách nhau không xa, lại ít có địa hình che chắn nên hai thằng rất nhanh bị thằng Nam điên nhìn thấy. Vui vẻ hô lên một câu, thằng Nam liền hồ hởi chạy về phía này, chỉ là cái tạo hình của nó bây giờ có chút phong cách. Thân trên để trần, bên dưới chỉ có độc một cái quần đùi Thái, cả người loang lổ nào là vết sạm đen thâm xì của nhựa chuối, nào là vết dính của thịt quả vàng vàng trắng trắng, nhão nhoét và nát bét:
- Ha ha…! Hai đại ca đến từ bao giờ mà không hô thằng em một câu, việc gì phải đợi thế - Nam vừa cười vừa nói, trong khi đó, chân vẫn không ngừng chạy, còn tay thì một cái đang giữ cạp quần, cái còn lại thì đem nửa quả chuối đưa lên mồm cắn cắn.
- Bọn anh mới tới… mới tới… - Nhìn thấy thằng đàn em đang hùng hục chạy về phía mình, thằng Minh không tự chủ được mà bước lùi vài bước, miệng nó cười nhưng ánh mắt lại cố đảo qua hướng khác.
- Trông chú thế này thì chắc còn bận lắm. Bọn anh cũng chỉ đi ngang qua thôi, còn có tí việc bận nên có lẽ là đi trước, chú cứ chơi thong thả… - Biểu tình chẳng khác gì thằng Minh, Thi còn trực tiếp lấy cớ bỏ chạy, dưới chân đã bắt đầu hướng phía sau lui lại.
Về phần mục đích ban đầu đến đây, đã sớm bị quăng cho vỡ nát theo từng thân chuối đổ ban nãy rồi.
Đùa gì chứ, hai thằng bọn anh đẹp trai rạng ngời như thế này mà để thằng điên như chú thú huyết sôi trào ôm cho một cái thì tiệc đéo có vui đâu…
Thấy hai đại ca thái độ khác thường, Nam còn vừa định mở mồm vài câu tình nghĩa, thế nhưng, vừa nhìn đến chỗ hai thằng đứng, mặt nó lập tức biến sắc, nụ cười cứng đơ và cơ thể cũng cấp tốc dừng lại.
Thấy thằng Nam không lao tới nữa, hai thằng vừa định thở phào một hơi thì bỗng có tiếng hô truyền đến:
- Hai đại ca, thế quái nào mà các anh lại chui được vào tận giữa bãi mìn của em mà đứng thế…?
“Bãi…! Bãi mìn…!!!?” - Thầm la hoảng một tiếng trong lòng, một cơn buốt lạnh vô danh cũng bỗng nhiên xuất hiện, chạy dọc theo sống lưng mà mãnh liệt trùng kích vào đại não, cả cơ thể hai thằng đều lập tức hóa đá trong khi vẫn bảo trì nguyên vẹn tư thế lùi về phía sau như cũ.
- Cái Đinh Công Mệnh! Chú chôn mìn trong phòng làm cái đéo gì thế…!!!? – Sau thoáng kinh hoàng ngắn ngủi, thằng Thi lập tức quay lại, điên tiết chửi thằng đệ của mình. Thực lòng thì bây giờ nó rất muốn sút cho thằng ngu kia một trận, thế nhưng điều kiện không cho phép, khoảng cách không với tới mà nó thì đã sợ đến mức không dám bước chân ra nữa rồi.
- Chú đùa bọn anh đấy à? Bọn anh đi một phát vào thẳng đến đây luôn có thấy bom mìn gì đâu..? – Cả người liên tục phát run, thằng Minh nghi hoặc mạnh miệng hỏi, cơ thể đang trong tư thế lùi về phía sau không kịp khống chế lỡ chân bước thêm một bước.
- Tít… - Một âm thanh lạ tai vang lên lạc lõng, cả ba thằng đều bất giác rùng mình còn riêng Minh, nó đã cảm thấy bàn chân mình như không may giẫm phải thứ gì đó chôn nông dưới nền cát bụi.
Cảm giác lạnh buốt xâm chiếm lấy linh hồn, cả người thằng Minh chết lặng, lập tức hóa đá.
Đứng ngay gần đó, thằng Thi không dám chạy liều nhưng cơ thể đều vô thức hơi nhích ra ngoài.
Thằng Minh không sợ chết. Nó sợ đau.
Bên trong Khu Lưu Trữ , cái chết đã bị loại bỏ hoàn toàn, thế nhưng, những cơn đau đớn thì vẫn còn nguyên đó. Và đôi khi, sự bất tử lại càng làm cho những nỗi đau đó kéo dài, càng khiến chúng trở nên kinh khủng.
Từ trong cơn sợ hãi, Minh cố vực lên chút ý chí, nó ngẩng khuôn mặt trắng nhợt lên, nhìn về phía hai thằng còn lại mà run run nói:
- Bọn mày… không… phải sợ…! Loại mìn này… tao biết… Cơ chế kích nổ đơn giản thôi… Thi… mày lại đây giúp bố. Bố gỡ ngòi nổ của quả mìn này ra rồi anh em tiện tay xử lí luôn cả cái bãi này.
- Chém gió à con đĩ? Chứ bố nhìn mặt mày éo có được đáng tin cho lắm…
- Đê mờ! Mày phải tin tao chứ! Thế chẳng lẽ anh em cứ đứng mãi như này?...
- Ẹc! Tin mày bố thà rút chốt lựu đạn rồi kẹp vào háng cho nó nổ còn sướng hơn… - Tuy nói thế nhưng thằng Thi vẫn khom người bò đến. Cần thận nhích từng bước một, hai bàn tay đặt xuống sát lớp cát bụi để những ngón tay khẽ chọc vào dò dò, cố gắng cảm nhận được sự tồn tại của những quả địa lôi.
Cách có vài bước mà phải tốn hơn ba phút thằng Thi mới bò tới nơi. Hơi quay đầu nhìn thằng Nam điên đang vừa chạy vừa hô hét cái gì đó ở đằng xa. Xong, nó mới mở miệng hỏi:
- Thế bây giờ làm như nào? Nói nhanh không bố đổi ý giờ.
Gạt đi hàng nước mắt vì cảm động, thằng Minh cúi đầu xuống nói:
- Cơ chế kích nổ của loại địa lôi này đơn giản thôi, nẩy kích hoạt sẽ nén lại khi bị vật nặng đè vào và sẽ tự phát nổ khi bị nhả ra, thế nên chỉ cần cẩn thận tí là được. Mày gạt nhẹ lớp cát, sau đó lấy tay giữ chốt để tao nhấc chân ra, xong tao xử lí cái kíp nổ này phát được.
- Được rồi… Để tau cố - Thi gật gù, miệng trả lời còn tay thì đúng là y theo thằng Minh nói mà thực hiện.
Với kinh nghiệm bao nhiêu năm làm việc vùng nhau, bọn nó phối hợp ăn ý vô cùng. Sử dụng một tấm thép cực mỏng, thằng Thi cẩn thận lách qua đế giày của thằng Minh rồi nhẹ ấn xuống. Cùng lúc, thằng Minh cũng từ từ nhấc chân lên. Sự khống chế chuẩn xác về lực đạo phải có của một võ giả đẳng cấp “Phong hào”giữ cho lực ép lên quả địa lôi hầu như không thay đổi. Chẳng cần đến một phút, thằng Minh đã hoàn toàn được giải phóng.
- Được rồi… - Thấy thằng bạn đã nhấc được chân ra, Thi hơi ngẩng đầu lên, giục giã – Xử lí tiếp đi con đ… WHAT THE FU…..!!! MẦY LÀM CÁI ÉO GÌ ĐẤY!!!??? – Bỏ dở câu nói mà điên tiết chửi, nhìn về phía thằng bạn, trán nó nổi đây gân xanh.
Vừa mới phút trước, thằng Minh còn chém gió phần phật, nào là cơ chế kích nổ, nào là xử lí bom mìn nghe rất là chuyên nghiệp, thế nhưng bây giờ thì… Mẹ kiếp! Tháo kíp với gỡ mìn cái đéo gì chứ! Vừa nhấc chân ra khỏi quả địa lôi, cái thứ khốn nạn ấy liền lập tức quay đầu chạy thẳng, vậy là sống chết mặc bay, kệ thằng bạn thân lại với món quà từ lòng đất.
Đéo ngờ được là vớ phải thằng bạn đểu, Thi há miệng chửi, trong khi vẫn phải gồng mình đè xuống quả địa lôi:
- Khốn nạn! Có quay lại đây ngay không thì bảo? Bố đã tin tưởng mày, thằng Nam đã tin tưởng mày, ông hàng xóm nhà thằng Dũng đã tin tưởng mày, tại sao mày lại làm thế…!!!???
- Tại vì mày ngu thôi con đĩ. Bây giờ thì cứ ở đó đến hết đời đi. Ai bảo hôm nọ éo chịu mở của phòng vệ sinh cho bố đã nào… Mua ha ha ha ha…! Mua ha ha ha ha…!!!
Thục mạng chạy về phía mà nó cho là hướng ra gần nhất của mảng địa hình này, Minh cũng không quên ngoái đầu lại cười vào mặt thằng Thi, tiện miệng cắn đều luôn vài câu cho nó sướng. Đang vô cùng khoái trá, chạy đến phát nghiện thì:
- Tít…!
Âm thanh lạ lạ mà lại vô cùng quen thuộc lạc lõng vang lên, cùng lúc đó, cảm giác thân quen khi bàn chân mình giẫm lên một thứ gì đó làm cho nụ cười thằng Minh lập tức đông cứng lại. Lúc trước bước nhẹ, còn có thể hãm được lại được, bây giờ thì khác rồi, đang mở hết tốc lực, có muốn dừng lại thì quán tính cũng sẽ không cho. Lòng bàn chân vừa nhấc lên khỏi mặt đất, chốt kích nổ cũng bật lên theo, và sau đó là:
- RUỲNHHHHH…..!!!
Một tiếng nổ cực lớn phát sinh, cát đá bắn tung lên bốn phía và trong đó, Thi còn thấy thằng Minh bay qua cả đỉnh đầu mình.
- Hầy…! – Cúi mặt thở dài, Thi lắc đầu cảm thán – …đời lắm khi buồn vãi! – Bây giờ thì nó cảm thấy, quả địa lôi dưới hai bàn tay mình thì ra cũng không khó chấp nhận lắm vì ít nhất, nó vẫn còn chưa nổ. Ngoái đầu lại tìm thằng Nam, định bảo nó vần cho hòn đá đến đây chèn kíp nổ hộ thì chợt thấy…
- Đéo hay rồi Thi đại ca. Trong bãi mìn còn nhiều quả kích nổ bằng cảm biến chấn động nên bây giờ là nổ liên hoàn đấy…! – Thằng Nam điên nói vội một câu, sau đó nó liền lập tức quay người.
Chạy thẳng.
- FFFFUUUU…..!!! – Câu chửi bật ra trong nỗi nghẹn ngào và dưới chân, Thi đã cảm thấy một sự chấn động khổng lồ.
----- KDL---------
Quá bốn giờ chiều, bọn nó mới lấy xong số liệu cơ thể của thằng Nam, hai đứa thỏa mãn ra về, bỏ lại thằng đàn em vẫn còn bị lột trần treo ngược
Ngó qua một tí tiến độ thấm hợp kim của bộ xương lớn. Tình hình có vẻ không được khả quan cho lắm khi tốc độ thấm tôi chậm hơn so với dự đoán rất nhiều, có lẽ là do mật độ của tổ chức phân tử kết cấu khung xương vô cùng dày đặc gây nên. Không được như kế hoạch nhưng điều này tốt, mật độ tế bào càng dày đặc chứng tỏ bộ xương càng chắc chắn, sau khi thấm tôi hoàn thành sẽ cho ra một sản phẩm với tính chất càng thêm vượt trội.
Trời vẫn còn chút sớm nên tranh thủ thời gian, hai thằng bắt đầu hoán đổi lấy một ít linh kiện để lắp ráp bộ “Quân trang cơ giới” cho thằng Nam.
“Quân trang cơ giới” là trang phục đặc biệt được trang bị đồng loạt cho toàn bộ lực lượng “Ma Binh”. Hình thức là một bộ áo giáp tích hợp nhiều loại thiết bị phụ trợ cho tác chiến và sinh tồn. Do cơ thể mỗi người một khác nhau nên vũ khí cấy ghép lên mỗi “Ma Binh” cũng khác nhau, vì vậy mà mỗi một bộ quân trang cơ giới đều có nhiều điểm bất đồng. Thế nhưng, tính cho đến nay thì chung quy lại cũng chỉ có ba dạng chính:
Dạng công kích tầm xa. Quân trang cơ giới sẽ được trang bị chủ yếu là các loại thiết bị tầm nhìn, khí cụ đo lường và thêm một chút thiết bị ngụy trang che dấu. Loại này cả trọng lượng lẫn độ bền đều ở mức trung bình, thế nhưng lại yêu cầu sự ổn định và tính cân bằng cực kì cao. Thử nghĩ mà xem, làm sao mà ngắm bắn cự li trên một ngàn mét trong khi cơ thể đang treo chênh vênh giữa lưng chừng núi, và gió thì cứ tạp qua như thể là núi đang cố cạy mảnh bã cao su ra khỏi người.
Dạng thứ hai là dạng trinh sát biệt động. Dạng này lại được trang bị chủ yếu là các thiết bị ngụy trang và các công cụ đa năng giúp người lính có thể ứng phó được với mọi hoàn cảnh có thể xảy ra với mình. Quân trang dạng này chỉ lấy “Gọn, nhẹ và linh hoạt” làm tiêu chí.
Dạng thứ ba, cũng là dạng cuối cùng, dạng cường công giáp chiến. Với dạng quân trang này, khi được trang bị người lính sẽ thực sự trở thành một chiếc xe tăng hình người đúng nghĩa. Vỏ giáp siêu dày, động cơ phụ hỗ trợ chuyển động, cùng với đó là vô số tuabin tăng tốc. Nhược điểm duy nhất là trọng lượng quá lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ vận hành và yêu cầu thể lực cũng như tinh thần cực cao từ phía người sử dụng.
Đó là còn chưa kể đến hệ thống hỗ trợ duy trì sự sống, hệ thống thông tin liên lạc, thậm chí là hệ thống quản lí quy trình tự hủy khi cần thiết.
Chi phí để chế tạo một bộ “Quân trang cơ giới” cũng tương đương luôn với chi phí để sắm một chiếc xe thiết giáp rồi.
Nam là thành viên của “Hắc Sắc Vũ Trang” nên bộ đồ mà hai thằng định lắp cho nó chính là dạng thứ ba, cường công giáp chiến. Thực sự thì những bộ đồ dạng này, hệ thống hoán đổi có bán, giá cả cũng có cao có thấp nhưng thường dao động ở khoảng 400 đến hơn 1000 điểm tích lũy. Mà lại muốn thật khớp với các chỉ số của bản thân, thằng Nam ít nhất cũng phải bỏ ra sáu, bảy trăm điểm chưa tính huy chương vận mệnh.
Trong khi đó, nếu đổi lẻ từng phần linh liện, lại kết hợp với cả một đống đã có sẵn của hai thằng nữa, bọn nó sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Nhiều thứ đổi được, nhiều thứ có sẵn, vài thứ phải điều chỉnh, lại có vài thứ dứt khoát được chế lại bằng vật liệu tốt hơn.
Phần cơ thằng Thi lo, phần điện thằng Minh lo. Do chẳng xa lạ gì với loại trang phục thiết giáp này nên công việc không tính là quá khó khăn, chỉ cần có đủ thời gian, bọn nó đảm bảo sẽ làm ra một bộ quân trang cơ giới còn ưu việt hơn cả bộ tốt nhất ở Thế Giới Gốc.
Không tốn bao nhiêu thời gian, bộ khung ngoài đã dần thành hình, vậy là phần cứng coi như đã ngon lành. Nếu thêm vào một phần mềm thích hợp nữa thì miễn cưỡng cũng có thể trang bị lên người.
Một bộ quân trang cơ giới là tập hợp của hàng đống thiết bị công nghệ cao lên một bộ khung kim loại, và để có thể vận hành được, nó cần vô số chương trình điều hành cũng như tăng cường, phụ trợ.
Về phần cứng hai thằng đã lo được toàn bộ, chỉ có phần mềm là mù tịt. Vốn cũng định cắn răng bỏ thêm điểm tích lũy ra trực tiếp hoán đổi từ hệ thống thì bất chợt, bọn nó nhớ đến thằng Văn. Nếu không nhầm thì thằng nhóc này đã từng nói, nó biết lập trình mà hình như còn là một hacker cực giỏi nữa thì phải.
Không có chắc chắn lắm, nhưng đối với hai thằng, nhớ mang máng thế là đúng rồi đấy. Vậy là lại gạt hết mọi thứ sang một bên, bọn nó đi tìm thằng nhóc Văn với ý đồ “Mời hợp tác”, đương nhiên là tự nguyện trên tinh thần bắt buộc.
/129
|