Thế giới… đang kết nối.
Bắt đầu truyền tống…
…
Chẳng khác gì so với lúc vào bản đồ trước, không gian cũng tối sầm lại rồi từ từ sáng lên. Lần này, thằng Minh cố gắng thoát khỏi cái trạng thái mơ màng mà mở mắt tỉnh dậy. Nó thực sự không muốn phải thi triển kỹ năng “Cạp đất mà ăn” thêm một lần nào nữa. Mất mặt một lần là quá đủ rồi, mà lần này lại có cả Thủy nữa chứ.
Vùng mình tỉnh dậy, nó thấy mình đang ở trong một căn phòng kín. Ngoài mấy đứa trong tiểu đội, Minh còn phát hiện ra vài người khác nữa, mấy tân nhân của bản đồ này. Nhìn lướt qua khắp phòng, có vẻ như nó là người đầu tiên tỉnh dậy. Ồ, không chắc, vì ở một góc phòng, thằng bạn khốn nạn dù mắt còn nhắm chặt nhưng hai tay đã ôm hai cô gái, máu mũi chảy dài. Không để thằng “Bợn” đắc ý thêm một giây nào nữa, nó rút vội từ chiếc hộp không gian sau lưng ra một quả chùy gai rồi “lỡ tay” làm rơi về phía thằng Thi.
- Phập! Á hự!!
Tuân thủ đúng theo phương trình chuyển động của vật bị ném xiên, quả chùy gai với khối lượng 0.5 kg, chuyển động với gia tốc trọng trường, nhẹ nhàng tiếp xúc với vầng trán vĩ đại của thằng Thi. Và tất nhiên, khi hai vật cứng va chạm mạnh với nhau thì sẽ có cái phải vỡ. Đầu thằng Thi dù cứng thật nhưng vẫn chưa đú được với thép tốt. Quả chùy còn nguyên, cái đầu thì vỡ toác.
- A...!
Nhẹ kêu lên một tiếng yêu kiều, bé Lan đang nằm trong lòng thằng Thi vội vã vùng dậy, ôm lấy cái đầu còn đang chảy máu của nó. Bên cạnh, Cỏ May cũng vội vã mở Hộp cứu thương đa năng. Thế là, xung quanh đầu nó, bây giờ lại là toàn đùi và ngực…
Một lần nữa, Minh trợn mắt nhìn thằng bạn. Anh trời lại bất công. Nghiến răng, chuẩn bị lao vào lôi thằng khốn may mắn ra khỏi bể khổ thì:
- Ai ui!!!
Một bên tai nó bỗng nhiên đau nhói. Minh cố gắng quay qua nhìn thì thấy Thủy đã đứng bên cạnh nó từ lúc nào, tay đẹp vươn ra, túm chặt lấy một bên tai nó mà kéo ngược lại, không cho nó lao đi.
- Ai ui… Sao cậu lại véo tai mình…
- Cậu…
Gần đó, Du cũng đã lặng lẽ ngồi tựa vào góc tường. Hiển nhiên, âm thanh của “Vật cứng va chạm” và tiếng kêu biến thái của thằng Thi đã làm không ít người tỉnh dậy.
Vài phút trôi qua, Minh đã bị Thủy bắt ngồi im vào một góc, cạnh chỗ cô. Thằng Thi thì đã được Cỏ May băng bó cho cẩn thận nhưng nó vẫn không chịu ngồi dậy mà cứ nằm ì dưới đất, đầu gối vào đùi bé Lan, mặt cọ xát vào đùi Cỏ May, miệng liên tục rên rỉ nghe cứ như sắp chết đến nơi rồi vậy. Đã thế, thi thoảng nó còn ngáp ra một câu đại loại như “Tau biết, mầy rất đẹp trai nhưng vẫn thua tau. Thế nên mầy muốn ám sát tau để cướp lấy danh hiệu “Mĩ nam” của tau…”, “Tau không ngờ lại có thằng bợn như mầy. Một người đẹp trai như tau mà mày lỡ làm tổn thương nhan sắc. Mầy phải biết thương tiếc chứ…”
Giống như bản đồ trước, bàn đồ này, điểm khởi đầu cũng là một căn phòng kín. Do chưa tới thời gian bắt đầu nhiệm vụ chính nên không thể ra khỏi căn phòng khởi đầu này, cả bọn cũng có thời gian ổn định lại đội hình và đánh giá tình hình xung quanh.
Căn phòng bằng đá rộng không quá hai mươi mét vuông và ám mùi cũ kĩ. Vài món đồ gia dụng bằng gỗ mục nát nằm vất vưởng khắp nơi. Cánh cửa sổ đã mất, thế chỗ cho nó là một màn sáng nhị phân – kết giới của Kho dữ liệu. So với những đồ vật trong nhà, cánh cửa chính cũng mong manh không kém. Nhưng trong đội chẳng có đứa nào đi phí công mở làm gì vì bọn nó biết, khi chưa bắt đầu nhiệm vụ chính thì cánh cửa đó sẽ không bao giờ mở được.
Trong phòng ngoài nhóm sáu người của bọn nó ra thì còn có thêm bảy tân nhân nữa. Ba nữ, bốn nam và đang bắt đầu tỉnh dậy.
Tỉnh dậy đầu tiên là một cậu bé với thân hình hơi gầy, tuổi tầm mười ba, mặc bộ đồng phục học sinh với chiếc dài quàng trên cổ. Đôi mắt đen láy dưới mái tóc bù xù nhìn lướt qua mọi thứ rồi lùi vào một góc phòng ngồi lặng lẽ, giấu mặt vào trong chiếc khăn quàng, bình tĩnh một cách lạ thường.
Người tiếp theo là một cô gái trẻ với mái tóc ngắn cá tính. Cô mặc áo phông nữ và quần sooc Jean ngắn. Trong phòng hơi tối nên không nhìn rõ mặt nhưng chỉ tính riêng đôi chân trắng ngần kia thôi cũng đã làm hai thằng Minh và Thi tốn không biết bao nhiêu là nước miếng.
Người thứ ba là một chàng trai khoảng hai bảy hai tám tuổi, mắt đeo kính cận, vest đen phẳng phiu trông hết sức lịch sự. Từ lúc tỉnh lại vẫn luôn quan sát mọi thứ rồi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
Ba người tiếp theo tỉnh dậy gần như cùng một lúc. Một anh thanh niên cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn. Một bà nội trợ dáng người sồn sồn, tuổi khoảng ba chín bốn mươi vẫn còn khoác tạp dề. Một cô bé tuổi tầm mười sáu với mái tóc dài xoăn sành điệu và bộ váy áo đẹp mắt.
Người cuối cùng, không hiểu sao vẫn nằm trên đất.
Thằng Minh tiến lại chỗ chàng trai đang ngủ, vừa định hảo tâm gọi bạn dậy thì:
- Boong… - Một tiếng chuông ngân vang trong đầu cả bọn. Mặc kệ kẻ vẫn còn đang bất tỉnh, Quản lý đã bắt đầu chào hỏi.
Những chiếc đĩa được úp kín bỗng nhiên xuất hiện như dọa làm giật mình vài người mới tham gia. {Quà tân thủ} cho mỗi người.
- Bản đồ, bắt đầu kích hoạt. 10 phút nữa nhiệm vụ chính bắt đầu - Lại là âm thanh ngọt ngào của Hệ Thống. Mấy đứa “Cựu binh” cũng thu hồi lại ánh mắt vẫn đang công khai đánh giá tân thủ của mình mà mặc niệm từ "Card" trong đầu.
Bản đồ: D.Gray - Man
Số hiệu: 451537
Thể loại: Chiến tranh tín ngưỡng (Beliefs War )
Đánh giá cấp độ nhiệm vụ chính: C [Cấp 7 sao]
Nhiệm vụ chính: Cướp đoạt Innocence. Thành viên tiểu đội luân hồi xác nhận quyền sở hữu không thể bị tước bỏ đối với Innocence.
Hoàn thành nhiệm vụ chính thưởng: 10 điểm thể lực và 20 điểm miễn dịch lực.
Nhiệm vụ phụ: Thánh chiến.
Tham gia chiến tranh tín ngưỡng.
Tiêu diệt Akuma cấp 1 thưởng 200 điểm tích lũy.
Tiêu diệt Akuma cấp 2 thưởng 1000 điểm tích lũy và 1 huy chương cấp 4 sao.
Tiêu diệt Akuma cấp 3 thưởng 7000 điểm tích lũy và 1 huy chương cấp 7 sao.
Tiêu diệt Supporter (Giáo Đoàn Đen) thưởng 2 điểm tích lũy.
Tiêu diệt Finder (Giáo Đoàn Đen) thưởng 50 điểm tích lũy.
Tiêu diệt Exorcist (Thầy trừ tà) thưởng 1200 điểm tích lũy và 1 huy chương cấp 4 sao.
Tiêu diệt Đại pháp sư thưởng 10000 điểm tích lũy và 1 huy chương cấp 8 sao.
Vừa đọc xong thông tin nhiệm vụ, hai thằng vội vã đưa ánh mắt nhìn nhau, miệng lắp bắp:
- D… D.Gray… Man… mày ự…
- Thầy… trừ… tà… Cái thể loại bản đồ này mà chúng ta cũng phải tham gia á...?
Sự lo lắng hiện lên trên vẻ mặt.
D.Gray – Man, một thế giới điên cuồng với hai phe thế lực luôn đối đầu nhau. “Bá Tước Bóng Đêm” với đội quân Akuma và “Giáo Đoàn Đen” với lực lượng thầy trừ tà. Bất kỳ phe nào, cũng đều sở hữu thứ sức mạnh vô cùng to lớn. Vậy mà nhiệm vụ chính lại yêu cầu tiểu đội phải cướp Innocence - thứ vật chất mà cả hai phe thế lực đều ra sức tranh đoạt.
Không giống như bản đồ đầu tiên, đối thủ chỉ là lũ Zombie tàn tật thủ thắng do cậy “Đông và hung hãn”, mấy con biến dị có sức uy hiếp lớn thì ít ỏi và tồn tại một cách đơn lẻ. Ở bản đồ thứ hai, mấy con Titan mạnh mẽ thật nhưng lại có sự thiếu hụt trí mạng về trí năng và sự linh hoạt của cơ thể khổng lồ, điểm yếu cũng quá rõ ràng. Người bình thường, chỉ cần được huấn luyện đầy đủ và trang bị vũ khí phù hợp cũng có khả năng đối đầu. Nhưng ở bản đồ này, cả Akuma lẫn Thầy trừ tà, người bình thường hầu như không có khả năng thương tổn.
Thằng Thi cũng là Akuma, nhưng huyết thống của nó quá nhạt, được có một chút hiệu ứng [Máu Độc] và khả năng hấp thụ linh hồn một cách hạn chế. Nếu bỏ qua khả năng võ thuật và đống đạo cụ hỗ trợ, chỉ tính riêng chỉ số cơ bản và kĩ năng huyết thống đổi từ {Kho Dữ Liệu} thì nó không thể nào so sánh được với một con Akuma dù là cấp 1 chứ đừng nói là đi so sánh với Thầy trừ tà.
Bản đồ này, thực sự khó khăn… Cả tiểu đội đang lặng dần đi theo sự lo lắng của hai thằng. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên phá tan bầu không khí vẫn lắng đọng trong phòng:
- Xin lỗi… - Chàng trai tân thủ với bộ vest đen lịch sự đã đứng dậy, hướng về phía tiểu đội “Cựu binh” lên tiếng. - Có lẽ hơi đường đột nhưng các bạn có thể cho tôi hỏi: Phải chăng, các bạn biết nhiều hơn chúng tôi một chút gì đó...? - Hơi dừng lại một chút để nhìn qua trang phục và cách cả bọn tụ tập lại một chỗ với nhau, anh ta lại tiếp tục. - Phải chăng, chúng ta bị bắt cóc hay đây là một Game show đặc biệt nào đó...? - Câu hỏi của chàng trai thu hút được sự chú ý của cả đám tân nhân, tất nhiên là trừ thằng còn đang ngủ. Thấy mọi người chú ý đến mình, chàng trai lại tiếp tục:
- Tôi không nghĩ là mình bị bắt cóc vì con dao nhỏ gấp trong chùm móc khóa của tôi vẫn còn và các bạn thì lại mang vũ khí, nếu nó không phải là mô hình - Ánh mắt chàng trai hơi dừng lại ở khẩu P90 giắt ngang hông của Du. - Hoặc là các bạn chính là kẻ bắt cóc… - Nghe đến đó, mấy tân thủ đều nhìn về phía cả bọn với ánh mắt cảnh giác và vô ý thức hơi nhích người ra xa. Hài lòng trước phản ứng của mấy người xung quanh, chàng trai lại nói:
- Nếu nó là một Game show thì tôi yêu cầu được gặp quản lí. Tôi chính là…
Thằng Minh vội vung tay cắt lời chàng trai trẻ. Sau đó, nó ngoái về phía sau, nhìn thoáng qua Thủy rồi mỉm cười và nói:
- Thủy, cậu nói hộ bọn mình vài câu.
- Ừ… - Thủy khẽ trả lời thằng Minh rồi đứng dậy, tiến về phía giữa phòng.
Đi đến gần chàng trai trẻ, Thủy nở một nụ cười xã giao theo thói quen, hơi cúi đầu thể hiện ý chào lịch sự.
- Chào mọi người, Tôi là Thủy. Chắc hẳn các bạn đã đều nghe thấy âm thanh tự xưng là “Quản lý” vừa vang lên trong đầu. Tôi biết, trong số các bạn có nhiều người không tin, cũng như tôi lần đầu tiên tham gia vậy. Sợ hãi, lo lắng, bất an và nghi ngờ mọi thứ. Nhưng, với tư cách là “Cựu binh”, tôi khuyên các bạn nên bắt đầu tin những thứ “Quản lý” nói là thật đi. Đừng mang theo một chút tâm lí “Coi thường” và thái độ “Không quan tâm nào”. Nếu không, các bạn sẽ chết “Rất khó coi”. Tôi không biết, đây có phải là một game show hay là một trò đùa ác ý nào không, nhưng ở đây, có rất nhiều điều kì lạ thực sự đang tồn tại. Ở đây, đau đớn là thật và tử vong, có lẽ cũng là thật.
Hơi dừng lại cho mấy tân thủ có thời gian tiêu hóa đống thông tin vừa rồi, Thủy lại nói tiếp:
- Chắc hẳn các bạn đều đã được hướng dẫn cách gọi thẻ nhiệm vụ. Ở đây có một mục ghi là “Nhiệm vụ chính”. Chúng ta phải hoàn thành nó mới có thể thoát được khỏi nơi này, và thật không may cho các bạn, nhiệm vụ này có vẻ cực kỳ khó khăn…
Vừa định khuyên mấy người tân thủ nên đi theo tiểu đội của mình để có thể bảo vệ và cho một chút trợ giúp, gia tăng chút khả năng sống sót thì chàng trai trẻ vừa rồi lại lên tiếng:
- Xin lỗi, cô có thể cho lí do gì để khiến tôi không nghĩ rằng đây là một game show truyền hình thực tế và cô không phải là diễn viên chuyên nghiệp… - Trong lúc nói, chàng trai tiến thêm một bước, rút ngắn khoảng cách với Thủy để nhìn được rõ mặt của cô: “Khuôn mặt nhìn quen lắm, chắc chắn là diễn viên nào đó rồi”, thầm nghĩ trong đầu. - Âm thanh xuất hiện trong đầu, hay chỉ đơn giản là micro phone mini gắn sâu trong lỗ tai. Còn về… “Card”… Tôi biết, có một số công nghệ lập thể có khả năng thực hiện được điều này. Tốt nhất, cô nên cho tôi gặp quản lý, tôi là giám đốc điều hành của ngân hàng ACBank chi nhánh thủ đô…
- Tôi là Phan Diệp Thủy, đã từng làm thư ký… - Khẽ mỉm cười và ngẩng đầu đáp lại, cách nói chuyện của chàng trai khiến cô nhớ lại hồi còn ở {Thế giới Gốc}, những lúc theo cha đi gặp đối tác, không khí cũng y như thế này.
- Phan Diệp Thủy… - Cái tên có vẻ quen thuộc, hình như đã nghe thấy rất nhiều lần. Miệng khẽ nhẩm lại tên của cô gái, chàng trai hơi ngẩng đầu lên quan sát kĩ lại một lần. Giật mình, cuối cùng hắn cũng biết, vì đâu mà lại cảm thấy khuôn mặt này quen thuộc:
- Cô… Cô là Phan Diệp Thủy, con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Street?
Thủy khẽ mỉm cười, hơi gật đầu đáp lại.
- Cô ở chỗ này… Cô lại ở chỗ này… - Chàng trai thể hiện vẻ trầm ổn từ lúc tỉnh dậy đến giờ bắt đầu tỏ ra thất thố, miệng lắp bắt nói - Gần một tháng trước, cô bỗng dưng mất tích tại nơi làm việc. Bên cảnh sát chỉ tìm được có một cốc café chứa chất độc trên bàn của cô… Vậy mà cô lại ở chỗ này… Bố cô vẫn còn đang làm rung chuyển cả giới tài chính Việt Nam gây sức ép lên chính quyền để thúc đẩy điều tra. Thông báo treo thưởng cả tỉ đồng cho người nào cung cấp thông tin hữu ích về tung tích của cô vẫn còn treo đầy trên mạng… Cô ở chỗ này… Vậy những gì vang lên trong đầu tôi khi nãy…
- Đều là thật…
- …
Bắt đầu truyền tống…
…
Chẳng khác gì so với lúc vào bản đồ trước, không gian cũng tối sầm lại rồi từ từ sáng lên. Lần này, thằng Minh cố gắng thoát khỏi cái trạng thái mơ màng mà mở mắt tỉnh dậy. Nó thực sự không muốn phải thi triển kỹ năng “Cạp đất mà ăn” thêm một lần nào nữa. Mất mặt một lần là quá đủ rồi, mà lần này lại có cả Thủy nữa chứ.
Vùng mình tỉnh dậy, nó thấy mình đang ở trong một căn phòng kín. Ngoài mấy đứa trong tiểu đội, Minh còn phát hiện ra vài người khác nữa, mấy tân nhân của bản đồ này. Nhìn lướt qua khắp phòng, có vẻ như nó là người đầu tiên tỉnh dậy. Ồ, không chắc, vì ở một góc phòng, thằng bạn khốn nạn dù mắt còn nhắm chặt nhưng hai tay đã ôm hai cô gái, máu mũi chảy dài. Không để thằng “Bợn” đắc ý thêm một giây nào nữa, nó rút vội từ chiếc hộp không gian sau lưng ra một quả chùy gai rồi “lỡ tay” làm rơi về phía thằng Thi.
- Phập! Á hự!!
Tuân thủ đúng theo phương trình chuyển động của vật bị ném xiên, quả chùy gai với khối lượng 0.5 kg, chuyển động với gia tốc trọng trường, nhẹ nhàng tiếp xúc với vầng trán vĩ đại của thằng Thi. Và tất nhiên, khi hai vật cứng va chạm mạnh với nhau thì sẽ có cái phải vỡ. Đầu thằng Thi dù cứng thật nhưng vẫn chưa đú được với thép tốt. Quả chùy còn nguyên, cái đầu thì vỡ toác.
- A...!
Nhẹ kêu lên một tiếng yêu kiều, bé Lan đang nằm trong lòng thằng Thi vội vã vùng dậy, ôm lấy cái đầu còn đang chảy máu của nó. Bên cạnh, Cỏ May cũng vội vã mở Hộp cứu thương đa năng. Thế là, xung quanh đầu nó, bây giờ lại là toàn đùi và ngực…
Một lần nữa, Minh trợn mắt nhìn thằng bạn. Anh trời lại bất công. Nghiến răng, chuẩn bị lao vào lôi thằng khốn may mắn ra khỏi bể khổ thì:
- Ai ui!!!
Một bên tai nó bỗng nhiên đau nhói. Minh cố gắng quay qua nhìn thì thấy Thủy đã đứng bên cạnh nó từ lúc nào, tay đẹp vươn ra, túm chặt lấy một bên tai nó mà kéo ngược lại, không cho nó lao đi.
- Ai ui… Sao cậu lại véo tai mình…
- Cậu…
Gần đó, Du cũng đã lặng lẽ ngồi tựa vào góc tường. Hiển nhiên, âm thanh của “Vật cứng va chạm” và tiếng kêu biến thái của thằng Thi đã làm không ít người tỉnh dậy.
Vài phút trôi qua, Minh đã bị Thủy bắt ngồi im vào một góc, cạnh chỗ cô. Thằng Thi thì đã được Cỏ May băng bó cho cẩn thận nhưng nó vẫn không chịu ngồi dậy mà cứ nằm ì dưới đất, đầu gối vào đùi bé Lan, mặt cọ xát vào đùi Cỏ May, miệng liên tục rên rỉ nghe cứ như sắp chết đến nơi rồi vậy. Đã thế, thi thoảng nó còn ngáp ra một câu đại loại như “Tau biết, mầy rất đẹp trai nhưng vẫn thua tau. Thế nên mầy muốn ám sát tau để cướp lấy danh hiệu “Mĩ nam” của tau…”, “Tau không ngờ lại có thằng bợn như mầy. Một người đẹp trai như tau mà mày lỡ làm tổn thương nhan sắc. Mầy phải biết thương tiếc chứ…”
Giống như bản đồ trước, bàn đồ này, điểm khởi đầu cũng là một căn phòng kín. Do chưa tới thời gian bắt đầu nhiệm vụ chính nên không thể ra khỏi căn phòng khởi đầu này, cả bọn cũng có thời gian ổn định lại đội hình và đánh giá tình hình xung quanh.
Căn phòng bằng đá rộng không quá hai mươi mét vuông và ám mùi cũ kĩ. Vài món đồ gia dụng bằng gỗ mục nát nằm vất vưởng khắp nơi. Cánh cửa sổ đã mất, thế chỗ cho nó là một màn sáng nhị phân – kết giới của Kho dữ liệu. So với những đồ vật trong nhà, cánh cửa chính cũng mong manh không kém. Nhưng trong đội chẳng có đứa nào đi phí công mở làm gì vì bọn nó biết, khi chưa bắt đầu nhiệm vụ chính thì cánh cửa đó sẽ không bao giờ mở được.
Trong phòng ngoài nhóm sáu người của bọn nó ra thì còn có thêm bảy tân nhân nữa. Ba nữ, bốn nam và đang bắt đầu tỉnh dậy.
Tỉnh dậy đầu tiên là một cậu bé với thân hình hơi gầy, tuổi tầm mười ba, mặc bộ đồng phục học sinh với chiếc dài quàng trên cổ. Đôi mắt đen láy dưới mái tóc bù xù nhìn lướt qua mọi thứ rồi lùi vào một góc phòng ngồi lặng lẽ, giấu mặt vào trong chiếc khăn quàng, bình tĩnh một cách lạ thường.
Người tiếp theo là một cô gái trẻ với mái tóc ngắn cá tính. Cô mặc áo phông nữ và quần sooc Jean ngắn. Trong phòng hơi tối nên không nhìn rõ mặt nhưng chỉ tính riêng đôi chân trắng ngần kia thôi cũng đã làm hai thằng Minh và Thi tốn không biết bao nhiêu là nước miếng.
Người thứ ba là một chàng trai khoảng hai bảy hai tám tuổi, mắt đeo kính cận, vest đen phẳng phiu trông hết sức lịch sự. Từ lúc tỉnh lại vẫn luôn quan sát mọi thứ rồi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
Ba người tiếp theo tỉnh dậy gần như cùng một lúc. Một anh thanh niên cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn. Một bà nội trợ dáng người sồn sồn, tuổi khoảng ba chín bốn mươi vẫn còn khoác tạp dề. Một cô bé tuổi tầm mười sáu với mái tóc dài xoăn sành điệu và bộ váy áo đẹp mắt.
Người cuối cùng, không hiểu sao vẫn nằm trên đất.
Thằng Minh tiến lại chỗ chàng trai đang ngủ, vừa định hảo tâm gọi bạn dậy thì:
- Boong… - Một tiếng chuông ngân vang trong đầu cả bọn. Mặc kệ kẻ vẫn còn đang bất tỉnh, Quản lý đã bắt đầu chào hỏi.
Những chiếc đĩa được úp kín bỗng nhiên xuất hiện như dọa làm giật mình vài người mới tham gia. {Quà tân thủ} cho mỗi người.
- Bản đồ, bắt đầu kích hoạt. 10 phút nữa nhiệm vụ chính bắt đầu - Lại là âm thanh ngọt ngào của Hệ Thống. Mấy đứa “Cựu binh” cũng thu hồi lại ánh mắt vẫn đang công khai đánh giá tân thủ của mình mà mặc niệm từ "Card" trong đầu.
Bản đồ: D.Gray - Man
Số hiệu: 451537
Thể loại: Chiến tranh tín ngưỡng (Beliefs War )
Đánh giá cấp độ nhiệm vụ chính: C [Cấp 7 sao]
Nhiệm vụ chính: Cướp đoạt Innocence. Thành viên tiểu đội luân hồi xác nhận quyền sở hữu không thể bị tước bỏ đối với Innocence.
Hoàn thành nhiệm vụ chính thưởng: 10 điểm thể lực và 20 điểm miễn dịch lực.
Nhiệm vụ phụ: Thánh chiến.
Tham gia chiến tranh tín ngưỡng.
Tiêu diệt Akuma cấp 1 thưởng 200 điểm tích lũy.
Tiêu diệt Akuma cấp 2 thưởng 1000 điểm tích lũy và 1 huy chương cấp 4 sao.
Tiêu diệt Akuma cấp 3 thưởng 7000 điểm tích lũy và 1 huy chương cấp 7 sao.
Tiêu diệt Supporter (Giáo Đoàn Đen) thưởng 2 điểm tích lũy.
Tiêu diệt Finder (Giáo Đoàn Đen) thưởng 50 điểm tích lũy.
Tiêu diệt Exorcist (Thầy trừ tà) thưởng 1200 điểm tích lũy và 1 huy chương cấp 4 sao.
Tiêu diệt Đại pháp sư thưởng 10000 điểm tích lũy và 1 huy chương cấp 8 sao.
Vừa đọc xong thông tin nhiệm vụ, hai thằng vội vã đưa ánh mắt nhìn nhau, miệng lắp bắp:
- D… D.Gray… Man… mày ự…
- Thầy… trừ… tà… Cái thể loại bản đồ này mà chúng ta cũng phải tham gia á...?
Sự lo lắng hiện lên trên vẻ mặt.
D.Gray – Man, một thế giới điên cuồng với hai phe thế lực luôn đối đầu nhau. “Bá Tước Bóng Đêm” với đội quân Akuma và “Giáo Đoàn Đen” với lực lượng thầy trừ tà. Bất kỳ phe nào, cũng đều sở hữu thứ sức mạnh vô cùng to lớn. Vậy mà nhiệm vụ chính lại yêu cầu tiểu đội phải cướp Innocence - thứ vật chất mà cả hai phe thế lực đều ra sức tranh đoạt.
Không giống như bản đồ đầu tiên, đối thủ chỉ là lũ Zombie tàn tật thủ thắng do cậy “Đông và hung hãn”, mấy con biến dị có sức uy hiếp lớn thì ít ỏi và tồn tại một cách đơn lẻ. Ở bản đồ thứ hai, mấy con Titan mạnh mẽ thật nhưng lại có sự thiếu hụt trí mạng về trí năng và sự linh hoạt của cơ thể khổng lồ, điểm yếu cũng quá rõ ràng. Người bình thường, chỉ cần được huấn luyện đầy đủ và trang bị vũ khí phù hợp cũng có khả năng đối đầu. Nhưng ở bản đồ này, cả Akuma lẫn Thầy trừ tà, người bình thường hầu như không có khả năng thương tổn.
Thằng Thi cũng là Akuma, nhưng huyết thống của nó quá nhạt, được có một chút hiệu ứng [Máu Độc] và khả năng hấp thụ linh hồn một cách hạn chế. Nếu bỏ qua khả năng võ thuật và đống đạo cụ hỗ trợ, chỉ tính riêng chỉ số cơ bản và kĩ năng huyết thống đổi từ {Kho Dữ Liệu} thì nó không thể nào so sánh được với một con Akuma dù là cấp 1 chứ đừng nói là đi so sánh với Thầy trừ tà.
Bản đồ này, thực sự khó khăn… Cả tiểu đội đang lặng dần đi theo sự lo lắng của hai thằng. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên phá tan bầu không khí vẫn lắng đọng trong phòng:
- Xin lỗi… - Chàng trai tân thủ với bộ vest đen lịch sự đã đứng dậy, hướng về phía tiểu đội “Cựu binh” lên tiếng. - Có lẽ hơi đường đột nhưng các bạn có thể cho tôi hỏi: Phải chăng, các bạn biết nhiều hơn chúng tôi một chút gì đó...? - Hơi dừng lại một chút để nhìn qua trang phục và cách cả bọn tụ tập lại một chỗ với nhau, anh ta lại tiếp tục. - Phải chăng, chúng ta bị bắt cóc hay đây là một Game show đặc biệt nào đó...? - Câu hỏi của chàng trai thu hút được sự chú ý của cả đám tân nhân, tất nhiên là trừ thằng còn đang ngủ. Thấy mọi người chú ý đến mình, chàng trai lại tiếp tục:
- Tôi không nghĩ là mình bị bắt cóc vì con dao nhỏ gấp trong chùm móc khóa của tôi vẫn còn và các bạn thì lại mang vũ khí, nếu nó không phải là mô hình - Ánh mắt chàng trai hơi dừng lại ở khẩu P90 giắt ngang hông của Du. - Hoặc là các bạn chính là kẻ bắt cóc… - Nghe đến đó, mấy tân thủ đều nhìn về phía cả bọn với ánh mắt cảnh giác và vô ý thức hơi nhích người ra xa. Hài lòng trước phản ứng của mấy người xung quanh, chàng trai lại nói:
- Nếu nó là một Game show thì tôi yêu cầu được gặp quản lí. Tôi chính là…
Thằng Minh vội vung tay cắt lời chàng trai trẻ. Sau đó, nó ngoái về phía sau, nhìn thoáng qua Thủy rồi mỉm cười và nói:
- Thủy, cậu nói hộ bọn mình vài câu.
- Ừ… - Thủy khẽ trả lời thằng Minh rồi đứng dậy, tiến về phía giữa phòng.
Đi đến gần chàng trai trẻ, Thủy nở một nụ cười xã giao theo thói quen, hơi cúi đầu thể hiện ý chào lịch sự.
- Chào mọi người, Tôi là Thủy. Chắc hẳn các bạn đã đều nghe thấy âm thanh tự xưng là “Quản lý” vừa vang lên trong đầu. Tôi biết, trong số các bạn có nhiều người không tin, cũng như tôi lần đầu tiên tham gia vậy. Sợ hãi, lo lắng, bất an và nghi ngờ mọi thứ. Nhưng, với tư cách là “Cựu binh”, tôi khuyên các bạn nên bắt đầu tin những thứ “Quản lý” nói là thật đi. Đừng mang theo một chút tâm lí “Coi thường” và thái độ “Không quan tâm nào”. Nếu không, các bạn sẽ chết “Rất khó coi”. Tôi không biết, đây có phải là một game show hay là một trò đùa ác ý nào không, nhưng ở đây, có rất nhiều điều kì lạ thực sự đang tồn tại. Ở đây, đau đớn là thật và tử vong, có lẽ cũng là thật.
Hơi dừng lại cho mấy tân thủ có thời gian tiêu hóa đống thông tin vừa rồi, Thủy lại nói tiếp:
- Chắc hẳn các bạn đều đã được hướng dẫn cách gọi thẻ nhiệm vụ. Ở đây có một mục ghi là “Nhiệm vụ chính”. Chúng ta phải hoàn thành nó mới có thể thoát được khỏi nơi này, và thật không may cho các bạn, nhiệm vụ này có vẻ cực kỳ khó khăn…
Vừa định khuyên mấy người tân thủ nên đi theo tiểu đội của mình để có thể bảo vệ và cho một chút trợ giúp, gia tăng chút khả năng sống sót thì chàng trai trẻ vừa rồi lại lên tiếng:
- Xin lỗi, cô có thể cho lí do gì để khiến tôi không nghĩ rằng đây là một game show truyền hình thực tế và cô không phải là diễn viên chuyên nghiệp… - Trong lúc nói, chàng trai tiến thêm một bước, rút ngắn khoảng cách với Thủy để nhìn được rõ mặt của cô: “Khuôn mặt nhìn quen lắm, chắc chắn là diễn viên nào đó rồi”, thầm nghĩ trong đầu. - Âm thanh xuất hiện trong đầu, hay chỉ đơn giản là micro phone mini gắn sâu trong lỗ tai. Còn về… “Card”… Tôi biết, có một số công nghệ lập thể có khả năng thực hiện được điều này. Tốt nhất, cô nên cho tôi gặp quản lý, tôi là giám đốc điều hành của ngân hàng ACBank chi nhánh thủ đô…
- Tôi là Phan Diệp Thủy, đã từng làm thư ký… - Khẽ mỉm cười và ngẩng đầu đáp lại, cách nói chuyện của chàng trai khiến cô nhớ lại hồi còn ở {Thế giới Gốc}, những lúc theo cha đi gặp đối tác, không khí cũng y như thế này.
- Phan Diệp Thủy… - Cái tên có vẻ quen thuộc, hình như đã nghe thấy rất nhiều lần. Miệng khẽ nhẩm lại tên của cô gái, chàng trai hơi ngẩng đầu lên quan sát kĩ lại một lần. Giật mình, cuối cùng hắn cũng biết, vì đâu mà lại cảm thấy khuôn mặt này quen thuộc:
- Cô… Cô là Phan Diệp Thủy, con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Street?
Thủy khẽ mỉm cười, hơi gật đầu đáp lại.
- Cô ở chỗ này… Cô lại ở chỗ này… - Chàng trai thể hiện vẻ trầm ổn từ lúc tỉnh dậy đến giờ bắt đầu tỏ ra thất thố, miệng lắp bắt nói - Gần một tháng trước, cô bỗng dưng mất tích tại nơi làm việc. Bên cảnh sát chỉ tìm được có một cốc café chứa chất độc trên bàn của cô… Vậy mà cô lại ở chỗ này… Bố cô vẫn còn đang làm rung chuyển cả giới tài chính Việt Nam gây sức ép lên chính quyền để thúc đẩy điều tra. Thông báo treo thưởng cả tỉ đồng cho người nào cung cấp thông tin hữu ích về tung tích của cô vẫn còn treo đầy trên mạng… Cô ở chỗ này… Vậy những gì vang lên trong đầu tôi khi nãy…
- Đều là thật…
- …
/129
|