Kỷ Linh đã từng nghĩ tới, vì cái gì lại không sớm trở về thành phố N.
Đó là nơi mà cha hắn bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cũng là nơi hắn sinh ra. Hắn cùng thành phố kia cùng nhau trưởng thành cùng nhau phát triển, tuy rằng về sau công tác bận rộn, thời gian một năm có thể dừng lại cũng không nhiều, nhưng nếu người khác hỏi hắn, hắn vẫn sẽ nói mình là người thành phố N.
Sau khi hắn bị tai nạn xe, đã từng có ý đồ trở lại thành phố N phát triển, nhưng nếu trở về Tống Quý Kỳ khẳng định là không nhận ra hắn, hắn chẳng lẽ lại đi thuyết phục em trai mình rằng anh không chết sao? Loại chuyện huyền huyễn thế này, nếu không phải phát sinh trên người mình, hắn sống chết đều sẽ không tin.
Tiếp đó nếu trở về lại một lần nữa bắt đầu gây dựng sự nghiệp, so với ở lại nơi này cũng chẳng có gì khác nhau cả.
Hơn nữa giờ ngẫm lại, tuy rằng Kỷ Linh không quá nguyện ý thừa nhận, lúc trước Nghiêm Nghĩa Tuyên đúng là có ảnh hưởng khá lớn tới hắn.
Về sau sự nghiệp của Kỷ Linh có chút phát triển, hắn lại nghĩ cho dù không ở thành phố N cũng không việc gì, chỉ cần hắn cách địa vị vốn có của hắn gần một chút, gần thêm một chút, là hắn có thể cùng em trai nói chuyện rồi.
Nhưng không nghĩ tới, Nghiêm Nghĩa Tuyên lại vứt tới một cơ hội như vậy.
Buổi dạ tiệc từ thiện kia Kỷ Linh có biết, trước kia mỗi năm đều được tổ chức ở thành phố N, là địa chủ thành phố N hắn nhất định sẽ tham gia, phỏng đoán như thế, năm nay Tống Quý Kỳ khẳng định cũng sẽ tới.
Kỷ Linh ẩn ẩn có chút mong đợi.
Tống thị gần đây thế cục có vẻ ổn định, cách làm của Tống Quý Kỳ cũng đã có hiệu quả, nhưng muốn xoay chuyển tình thế còn cần động tác lớn hơn nữa.
Bởi vì Tống thị làm thực nghiệp, sản phẩm ở trên thị trường đều có thể nhìn thấy. Kỷ Linh từng chính mắt nhìn thấy mọi người bởi vì Tống Bá Lân tử vong mà đối với nhãn hiệu của bọn họ có nghi ngờ, điều này làm cho hắn rất là đau lòng.
Lúc này có hội gặp mặt Tống Quý Kỳ, Kỷ Linh muốn lại gần xem tình trạng hiện giờ của hắn thế nào.
Thư mời của Nghiêm Nghĩa Tuyên không lâu thì tới trên tay Kỷ Linh, thế nhưng chỉ viết tên Kỷ Linh, đơn độc mời Kỷ Linh. Kỷ Linh đối với quy mô dạ tiệc này rất rõ ràng, người được mời có ai mà không phải trùm tài chính, Nghiêm Nghĩa Tuyên cư nhiên có thể viết tên hắn trên thư mời, có lẽ bên tổ chức đều phải mê mang không biết là ai?
Nói như vậy, Nghiêm Nghĩa Tuyên và hắn sẽ không cùng nhau đi, anh ta yêu cầu hắn tới dự tiệc một mình.
Kỷ Linh không định chuẩn bị người đi kèm, dù sao hắn chưa có danh tiếng, đơn thương độc mã cũng chẳng ai để ý hắn. Hắn sắp xếp công việc trong khoảng thời gian này xong, đặt trước một vé máy bay, chuẩn bị đi thành phố N.
Hắn không tự chủ được tự giễu mà nghĩ, tham gia buổi dạ tiệc này, hắn là người duy nhất ngồi khoang phổ thông đi.
Lúc Kỷ Linh xuống máy bay, liền cảm thấy ngay cả không khí cũng mang theo hơi thở quen thuộc, khô ráo và hơi lạnh, so với thành phố cảng S rất khác biệt. Hắn tức khắc vui vẻ thoải mái, đem toàn bộ lo lắng và bồi hồi sắp về tới quê nhà khi còn ở trên máy bay đều ném ra sau đầu, tâm tình nhịn không được nhảy nhót lên.
Kỷ Linh ngựa quen đường cũ mà tới khách sạn, đem hành lý ném qua một bên, rồi ra cửa đi lại khắp nơi.
Hắn thậm chí đi cả sản nghiệp của Tống thị ở ngoại thành, hắn không có cách nào đi vào, chỉ có thể ngồi trên taxi đi một vòng quanh nhà xưởng, những kiến trúc quen thuộc là thế, vậy mà lại cách hắn rất xa xôi, hắn lúc này mới cảm thấy... Dường như đã qua mấy đời.
Kỷ Linh không tới trụ sở Tống thị, cũng không tới những nơi trước kia, hắn sợ đi sẽ không cách nào áp chế bản thân.
Chờ tới buổi tối ngày hôm sau, Kỷ Linh một mình đi dự tiệc, trong lòng cũng không bình tĩnh.
Hội trường buổi dạ tiệc từ thiện bố trí thật sự giản dị lại rất chuyên nghiệp, các chi tiết trong hội trường đều được thiết kế tỉ mỉ, truyền thông ở một bên ghi hình cũng không gây phiền nhiễu quá lớn gì, Kỷ Linh từ chối nhân viên muốn dẫn đường cho hắn, tìm một nơi vắng người, đứng xem mọi người từ thảm đỏ tiến vào.
Hắn nhìn thấy khá nhiều người quen, nhưng hắn có nhận ra người ta, người ta lại không biết hắn.
Ngoại trừ doanh nhân, cũng có rất nhiều minh tinh tới đây.
Kỷ Linh thấy Thẩm Đông Thanh tới, vậy La Giáng khẳng định cũng tới, chỉ là giờ chưa thấy đâu; Hắn còn thấy cô nàng minh tinh trước kia từng cùng hắn thân mật, cô nàng vẫn uyển chuyển động lòng người như vậy, tươi đẹp mà cười, giống như ngày cô ở bên hắn lúc trước.
Sau đó Nghiêm Nghĩa Tuyên dẫn bạn gái phong cảnh vô hạn cùng tiến vào.
Quý công tử anh tuấn tiêu sái cùng mỹ nhân diễm lệ tỏa sáng tứ phía, vừa thân mật nho nhỏ nói chuyện với nhau, vừa cùng những người khác chào hỏi.
Kỷ Linh nhìn mà trong lòng nhịn không được chửi thầm, Nghiêm thiếu gia vẫn luôn phô trương như vậy, coi mình như là minh tinh bước lên thảm đỏ, chiếc vòng trên cổ người đẹp kia phỏng chừng tiêu tốn không ít, đúng là làm bộ làm tịch.
Nghiêm Nghĩa Tuyên hiển nhiên cũng thấy Kỷ Linh, híp mắt quét hắn liếc một cái, Kỷ Linh xoay đầu đi không nhìn hắn.
Người Kỷ Linh một lòng chờ đợi lại chậm chạp chưa thấy tới.
Thời điểm hắn sắp cảm thấy nôn nóng đến không được, hắn rốt cuộc thấy Tống Quý Kỳ.
Tống Quý Kỳ cũng là một mình đi tới, nhân viên ban tổ chức đi đằng trước dẫn đường cho hắn, một bàn tay hắn cầm sẵn tây trang, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Em trai có chút khác biệt với hình ảnh trong trí nhớ của hắn.
Kỷ Linh nhớ rõ khi hắn định đi tham dự lễ tốt nghiệp của Tống Quý Kỳ, em trai trong mắt hắn ôn hòa mà mang theo dáng vẻ thư sinh, hằng năm làm nghiên cứu sinh lại hơi ngốc ngốc cố chấp. Tống Quý Kỳ luôn luôn nghe theo lời cha cùng anh trai, tuy rằng Kỷ Linh đã từng có ý thức phòng bị hắn tham dự vào hoạt động công ty, nhưng hắn cũng không tỏ vẻ dị nghị, mà dứt khoát quay đầu vào sách vở, cho nên ở trong mắt Kỷ Linh, Tống Quý Kỳ chính là một cậu em trai ngoan ngoãn.
Nhưng hôm nay Tống Quý Kỳ đã thoát ra khỏi hình tượng cậu em ngoan ngoãn, biến thành một người đàn ông.
Tống Quý Kỳ vẻ mặt nghiêm túc, cũng không cười, có thể là do biểu tình này, mà toàn bộ đường cong trên mặt hắn khắc sâu không ít, tóc vào nếp chỉn chu khiến hắn có vẻ thành thục rất nhiều, hắn mặc một bộ tây trang tối màu, một bàn tay đặt trên bụng, thân mình đứng thẳng tắp, chỉ khi có người tới cùng hắn chào hỏi, hắn mới hơi hơi cúi người.
Kỷ Linh đi qua người hắn, hắn còn không phân cho Kỷ Linh một ánh mắt.
Kỷ Linh lại lẳng lặng mà nhìn hắn, thẳng đến khi hắn vào chỗ ngồi.
Một lát sau, Kỷ Linh mới đi tìm nhân viên tiếp đón, để bọn họ đưa đi tìm vị trí của mình.
Hắn vốn dĩ cho rằng sẽ bị ném tới một góc nhỏ yến hội, ai biết hắn lại được đưa tới trên bàn lớn ở khu vực trung tâm. Hắn nhìn nhìn người trên bàn, hiểu ra ban tổ chức là dựa theo khu vực mà sắp xếp chỗ, các doanh nhân cùng thành phố đều ngồi chung với nhau.
Mà vị trí bên cạnh hắn, tự nhiên là – bạn gái Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Kỷ Linh đem vị mỹ nữ xinh đẹp tinh xảo kia kẹp ở giữa, đối diện bọn họ là Thẩm Đông Thanh và La Giáng không biết đến đây lúc nào.
Kỷ Linh là người cuối cùng đến bàn này, hắn theo mọi người ngồi xuống hàm hồ chào hỏi, có người tò mò: "Vị ông chủ trẻ tuổi này không biết đến từ xí nghiệp nhà ai?"
Kỷ Linh vừa định mở miệng giới thiệu mình, La Giáng đã giúp hắn đáp: "Đây là nhà sản xuất dịch vụ giỏi mới đây của ngành truyền thông chúng ta Kỷ Linh Kỷ tiên sinh, cậu ấy cùng tôi gần đây có hợp tác, là người trẻ tuổi có tiền đồ không thể hạn lượng mới đấy."
La Giáng đem hắn thổi phồng một phen, nói mà mặt không đỏ tim không nhảy, bản thân Kỷ Linh cảm thấy có chút nhịn không được, chỉ biết haha cười theo. Nghiêm Nghĩa Tuyên ở bên cạnh khóe miệng chưa từng buông xuống, lúc nín không được liền uống miếng nước ngăn chặn ý cười.
Buổi tiệc này diễn ra mấy chương trình, các doanh nhân nổi danh lên phát biểu, các minh tinh bán đấu giá, xen kẽ còn có hoạt động biểu diễn. Nói là dạ tiệc, nhưng không ai chân chính tới để ăn cái gì, mọi người ngồi cùng nhau trao đổi tin tức sản xuất cùng hướng gió phát triển, khi tiết mục trên sân khấu diễn ra, cũng có người rời bàn tới bàn khác giao lưu.
Mấy người cùng thành phố với bọn họ cũng thừa dịp bên tổ chức phát biểu mà bắt đầu công phu nói chuyện phiếm.
"Nghiêm Nghĩa Lễ không tới sao?" Bàn này người nói chuyện không kiêng nể gì nhất chính là La Giáng, hắn trực tiếp hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn hắn một cái, nói: "Hắn tới hay không tôi làm sao biết?"
Anh ta trả lời có chút vô lễ, người đẹp bên cạnh vội vàng hòa giải: "Nghiêm Nghĩa Lễ tiên sinh khả năng có việc nên không thể tới." Nói xong cầm một miếng điểm tâm đưa Nghiêm Nghĩa Tuyên, mềm mại khuyên nhủ, "Ăn một chút đi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên lúc này mới lại lộ ra tươi cười, cầm điểm tâm ăn.
Nghiêm Nghĩa Lễ không phải bận việc, mà là Nghiêm Nghĩa Tuyên ở đây nên gã không muốn đến đây đi.
Tất cả mọi người đều biết rõ ràng ở trong lòng, chỉ có La Giáng mới đem chuyện này ra để châm ngòi.
Cố tình La Giáng còn không sợ chết mà tiếp tục nói: "Vẫn là anh trai tôi cùng tôi quan hệ tốt a, anh ấy nói tôi tới, tôi liền cùng anh tới."
Đến lúc này Thẩm Đông Thanh không thể không đem ly rượu tới trước mặt hắn, đối với hắn nói: "Uống rượu đi, La tổng tài." Thẩm Đông Thanh lập tức chuyển đề tài chuyển tới trên người Kỷ Linh, nhìn Kỷ Linh nói, "Kỷ tiên sinh anh cũng tới, thật là vui mừng."
Kỷ Linh mặt mang khiêm tốn mà nói: "Có người dẫn tôi lại đây, thật sự cảm thấy được mở rộng tầm mắt."
Mọi người dần dần kéo thêm nhiều đề tài khác nhau trò chuyện, có người muốn trông cậy vào thám thính tin tức, có người muốn tạo thêm quan hệ, lại có người muốn kết nối hợp tác, Kỷ Linh nghe nghe liền có chút nhàm chán, tâm tư nhanh bay đến nơi khác.
Tới khi phân đoạn bán đấu giá bắt đầu, tất cả mọi người đều an tĩnh tham dự vào. Thẩm Đông Thanh là ảnh đế, cũng đem ít đồ dùng cá nhân ra cống hiến, khi hắn tới bàn đấu giá, La Giáng cũng cùng đi qua xem náo nhiệt, Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc lộ ra biểu tình thanh tĩnh.
Nghiêm Nghĩa Tuyên mua vài món đồ làm từ thiện công ích, Kỷ Linh không tham dự, toàn bộ quá trình chỉ một bộ mặt không biểu tình mà khảy đồ ăn trên bàn.
Chờ lúc quá trình bán đấu giá kết thúc, Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên hỏi: "Thế nào? Nhàm chán quá sao?"
Kỷ Linh dừng nửa nhịp mới hiểu được lời này là hỏi hắn, hắn quay đầu muốn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên nói chuyện: "Nghiêm..." Hắn vừa mới mở miệng, lại phát hiện ở giữa còn kẹp một người, vị mỹ nữ kia vô tội mà nhìn hắn, hắn đem lời muốn nói ra, lâm thời thay đổi ngữ điệu, nói: "Nghiêm tiên sinh, có thể giúp tôi đưa tôi đi gặp một người được không?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại không chút nào che dấu quen thuộc giữa bọn họ, hỏi: "Ai?"
Kỷ Linh trả lời: "Tống Quý Kỳ."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhíu mày: "Cậu không phải làm ngành giải trí sao? Thế nào lại hứng thú với thực nghiệp?"
Kỷ Linh chậm rì rì mà trả lời: "Chỉ là muốn làm quen một chút."
Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên ôn nhu mà cười rộ lên, Kỷ Linh cho rằng anh ta lại muốn làm chuyện xấu gì đó, kết quả Nghiêm Nghĩa Tuyên quay đầu đối với người đẹp bên cạnh ôn nhu nói: "Em ở chỗ này chờ anh, anh đi một lát rồi về." Sau đó đứng lên, thu hồi tươi cười đối với Kỷ Linh ý bảo, khô cằn mà nói: "Đi thôi, chúng ta đi gặp một chút bọn địa chủ mới nhậm chức thành phố N."
"..." Có sự đối đãi khác biệt đến vậy sao, vị đại thiếu gia hỉ nộ vô thường này.
Đó là nơi mà cha hắn bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cũng là nơi hắn sinh ra. Hắn cùng thành phố kia cùng nhau trưởng thành cùng nhau phát triển, tuy rằng về sau công tác bận rộn, thời gian một năm có thể dừng lại cũng không nhiều, nhưng nếu người khác hỏi hắn, hắn vẫn sẽ nói mình là người thành phố N.
Sau khi hắn bị tai nạn xe, đã từng có ý đồ trở lại thành phố N phát triển, nhưng nếu trở về Tống Quý Kỳ khẳng định là không nhận ra hắn, hắn chẳng lẽ lại đi thuyết phục em trai mình rằng anh không chết sao? Loại chuyện huyền huyễn thế này, nếu không phải phát sinh trên người mình, hắn sống chết đều sẽ không tin.
Tiếp đó nếu trở về lại một lần nữa bắt đầu gây dựng sự nghiệp, so với ở lại nơi này cũng chẳng có gì khác nhau cả.
Hơn nữa giờ ngẫm lại, tuy rằng Kỷ Linh không quá nguyện ý thừa nhận, lúc trước Nghiêm Nghĩa Tuyên đúng là có ảnh hưởng khá lớn tới hắn.
Về sau sự nghiệp của Kỷ Linh có chút phát triển, hắn lại nghĩ cho dù không ở thành phố N cũng không việc gì, chỉ cần hắn cách địa vị vốn có của hắn gần một chút, gần thêm một chút, là hắn có thể cùng em trai nói chuyện rồi.
Nhưng không nghĩ tới, Nghiêm Nghĩa Tuyên lại vứt tới một cơ hội như vậy.
Buổi dạ tiệc từ thiện kia Kỷ Linh có biết, trước kia mỗi năm đều được tổ chức ở thành phố N, là địa chủ thành phố N hắn nhất định sẽ tham gia, phỏng đoán như thế, năm nay Tống Quý Kỳ khẳng định cũng sẽ tới.
Kỷ Linh ẩn ẩn có chút mong đợi.
Tống thị gần đây thế cục có vẻ ổn định, cách làm của Tống Quý Kỳ cũng đã có hiệu quả, nhưng muốn xoay chuyển tình thế còn cần động tác lớn hơn nữa.
Bởi vì Tống thị làm thực nghiệp, sản phẩm ở trên thị trường đều có thể nhìn thấy. Kỷ Linh từng chính mắt nhìn thấy mọi người bởi vì Tống Bá Lân tử vong mà đối với nhãn hiệu của bọn họ có nghi ngờ, điều này làm cho hắn rất là đau lòng.
Lúc này có hội gặp mặt Tống Quý Kỳ, Kỷ Linh muốn lại gần xem tình trạng hiện giờ của hắn thế nào.
Thư mời của Nghiêm Nghĩa Tuyên không lâu thì tới trên tay Kỷ Linh, thế nhưng chỉ viết tên Kỷ Linh, đơn độc mời Kỷ Linh. Kỷ Linh đối với quy mô dạ tiệc này rất rõ ràng, người được mời có ai mà không phải trùm tài chính, Nghiêm Nghĩa Tuyên cư nhiên có thể viết tên hắn trên thư mời, có lẽ bên tổ chức đều phải mê mang không biết là ai?
Nói như vậy, Nghiêm Nghĩa Tuyên và hắn sẽ không cùng nhau đi, anh ta yêu cầu hắn tới dự tiệc một mình.
Kỷ Linh không định chuẩn bị người đi kèm, dù sao hắn chưa có danh tiếng, đơn thương độc mã cũng chẳng ai để ý hắn. Hắn sắp xếp công việc trong khoảng thời gian này xong, đặt trước một vé máy bay, chuẩn bị đi thành phố N.
Hắn không tự chủ được tự giễu mà nghĩ, tham gia buổi dạ tiệc này, hắn là người duy nhất ngồi khoang phổ thông đi.
Lúc Kỷ Linh xuống máy bay, liền cảm thấy ngay cả không khí cũng mang theo hơi thở quen thuộc, khô ráo và hơi lạnh, so với thành phố cảng S rất khác biệt. Hắn tức khắc vui vẻ thoải mái, đem toàn bộ lo lắng và bồi hồi sắp về tới quê nhà khi còn ở trên máy bay đều ném ra sau đầu, tâm tình nhịn không được nhảy nhót lên.
Kỷ Linh ngựa quen đường cũ mà tới khách sạn, đem hành lý ném qua một bên, rồi ra cửa đi lại khắp nơi.
Hắn thậm chí đi cả sản nghiệp của Tống thị ở ngoại thành, hắn không có cách nào đi vào, chỉ có thể ngồi trên taxi đi một vòng quanh nhà xưởng, những kiến trúc quen thuộc là thế, vậy mà lại cách hắn rất xa xôi, hắn lúc này mới cảm thấy... Dường như đã qua mấy đời.
Kỷ Linh không tới trụ sở Tống thị, cũng không tới những nơi trước kia, hắn sợ đi sẽ không cách nào áp chế bản thân.
Chờ tới buổi tối ngày hôm sau, Kỷ Linh một mình đi dự tiệc, trong lòng cũng không bình tĩnh.
Hội trường buổi dạ tiệc từ thiện bố trí thật sự giản dị lại rất chuyên nghiệp, các chi tiết trong hội trường đều được thiết kế tỉ mỉ, truyền thông ở một bên ghi hình cũng không gây phiền nhiễu quá lớn gì, Kỷ Linh từ chối nhân viên muốn dẫn đường cho hắn, tìm một nơi vắng người, đứng xem mọi người từ thảm đỏ tiến vào.
Hắn nhìn thấy khá nhiều người quen, nhưng hắn có nhận ra người ta, người ta lại không biết hắn.
Ngoại trừ doanh nhân, cũng có rất nhiều minh tinh tới đây.
Kỷ Linh thấy Thẩm Đông Thanh tới, vậy La Giáng khẳng định cũng tới, chỉ là giờ chưa thấy đâu; Hắn còn thấy cô nàng minh tinh trước kia từng cùng hắn thân mật, cô nàng vẫn uyển chuyển động lòng người như vậy, tươi đẹp mà cười, giống như ngày cô ở bên hắn lúc trước.
Sau đó Nghiêm Nghĩa Tuyên dẫn bạn gái phong cảnh vô hạn cùng tiến vào.
Quý công tử anh tuấn tiêu sái cùng mỹ nhân diễm lệ tỏa sáng tứ phía, vừa thân mật nho nhỏ nói chuyện với nhau, vừa cùng những người khác chào hỏi.
Kỷ Linh nhìn mà trong lòng nhịn không được chửi thầm, Nghiêm thiếu gia vẫn luôn phô trương như vậy, coi mình như là minh tinh bước lên thảm đỏ, chiếc vòng trên cổ người đẹp kia phỏng chừng tiêu tốn không ít, đúng là làm bộ làm tịch.
Nghiêm Nghĩa Tuyên hiển nhiên cũng thấy Kỷ Linh, híp mắt quét hắn liếc một cái, Kỷ Linh xoay đầu đi không nhìn hắn.
Người Kỷ Linh một lòng chờ đợi lại chậm chạp chưa thấy tới.
Thời điểm hắn sắp cảm thấy nôn nóng đến không được, hắn rốt cuộc thấy Tống Quý Kỳ.
Tống Quý Kỳ cũng là một mình đi tới, nhân viên ban tổ chức đi đằng trước dẫn đường cho hắn, một bàn tay hắn cầm sẵn tây trang, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Em trai có chút khác biệt với hình ảnh trong trí nhớ của hắn.
Kỷ Linh nhớ rõ khi hắn định đi tham dự lễ tốt nghiệp của Tống Quý Kỳ, em trai trong mắt hắn ôn hòa mà mang theo dáng vẻ thư sinh, hằng năm làm nghiên cứu sinh lại hơi ngốc ngốc cố chấp. Tống Quý Kỳ luôn luôn nghe theo lời cha cùng anh trai, tuy rằng Kỷ Linh đã từng có ý thức phòng bị hắn tham dự vào hoạt động công ty, nhưng hắn cũng không tỏ vẻ dị nghị, mà dứt khoát quay đầu vào sách vở, cho nên ở trong mắt Kỷ Linh, Tống Quý Kỳ chính là một cậu em trai ngoan ngoãn.
Nhưng hôm nay Tống Quý Kỳ đã thoát ra khỏi hình tượng cậu em ngoan ngoãn, biến thành một người đàn ông.
Tống Quý Kỳ vẻ mặt nghiêm túc, cũng không cười, có thể là do biểu tình này, mà toàn bộ đường cong trên mặt hắn khắc sâu không ít, tóc vào nếp chỉn chu khiến hắn có vẻ thành thục rất nhiều, hắn mặc một bộ tây trang tối màu, một bàn tay đặt trên bụng, thân mình đứng thẳng tắp, chỉ khi có người tới cùng hắn chào hỏi, hắn mới hơi hơi cúi người.
Kỷ Linh đi qua người hắn, hắn còn không phân cho Kỷ Linh một ánh mắt.
Kỷ Linh lại lẳng lặng mà nhìn hắn, thẳng đến khi hắn vào chỗ ngồi.
Một lát sau, Kỷ Linh mới đi tìm nhân viên tiếp đón, để bọn họ đưa đi tìm vị trí của mình.
Hắn vốn dĩ cho rằng sẽ bị ném tới một góc nhỏ yến hội, ai biết hắn lại được đưa tới trên bàn lớn ở khu vực trung tâm. Hắn nhìn nhìn người trên bàn, hiểu ra ban tổ chức là dựa theo khu vực mà sắp xếp chỗ, các doanh nhân cùng thành phố đều ngồi chung với nhau.
Mà vị trí bên cạnh hắn, tự nhiên là – bạn gái Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Kỷ Linh đem vị mỹ nữ xinh đẹp tinh xảo kia kẹp ở giữa, đối diện bọn họ là Thẩm Đông Thanh và La Giáng không biết đến đây lúc nào.
Kỷ Linh là người cuối cùng đến bàn này, hắn theo mọi người ngồi xuống hàm hồ chào hỏi, có người tò mò: "Vị ông chủ trẻ tuổi này không biết đến từ xí nghiệp nhà ai?"
Kỷ Linh vừa định mở miệng giới thiệu mình, La Giáng đã giúp hắn đáp: "Đây là nhà sản xuất dịch vụ giỏi mới đây của ngành truyền thông chúng ta Kỷ Linh Kỷ tiên sinh, cậu ấy cùng tôi gần đây có hợp tác, là người trẻ tuổi có tiền đồ không thể hạn lượng mới đấy."
La Giáng đem hắn thổi phồng một phen, nói mà mặt không đỏ tim không nhảy, bản thân Kỷ Linh cảm thấy có chút nhịn không được, chỉ biết haha cười theo. Nghiêm Nghĩa Tuyên ở bên cạnh khóe miệng chưa từng buông xuống, lúc nín không được liền uống miếng nước ngăn chặn ý cười.
Buổi tiệc này diễn ra mấy chương trình, các doanh nhân nổi danh lên phát biểu, các minh tinh bán đấu giá, xen kẽ còn có hoạt động biểu diễn. Nói là dạ tiệc, nhưng không ai chân chính tới để ăn cái gì, mọi người ngồi cùng nhau trao đổi tin tức sản xuất cùng hướng gió phát triển, khi tiết mục trên sân khấu diễn ra, cũng có người rời bàn tới bàn khác giao lưu.
Mấy người cùng thành phố với bọn họ cũng thừa dịp bên tổ chức phát biểu mà bắt đầu công phu nói chuyện phiếm.
"Nghiêm Nghĩa Lễ không tới sao?" Bàn này người nói chuyện không kiêng nể gì nhất chính là La Giáng, hắn trực tiếp hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn hắn một cái, nói: "Hắn tới hay không tôi làm sao biết?"
Anh ta trả lời có chút vô lễ, người đẹp bên cạnh vội vàng hòa giải: "Nghiêm Nghĩa Lễ tiên sinh khả năng có việc nên không thể tới." Nói xong cầm một miếng điểm tâm đưa Nghiêm Nghĩa Tuyên, mềm mại khuyên nhủ, "Ăn một chút đi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên lúc này mới lại lộ ra tươi cười, cầm điểm tâm ăn.
Nghiêm Nghĩa Lễ không phải bận việc, mà là Nghiêm Nghĩa Tuyên ở đây nên gã không muốn đến đây đi.
Tất cả mọi người đều biết rõ ràng ở trong lòng, chỉ có La Giáng mới đem chuyện này ra để châm ngòi.
Cố tình La Giáng còn không sợ chết mà tiếp tục nói: "Vẫn là anh trai tôi cùng tôi quan hệ tốt a, anh ấy nói tôi tới, tôi liền cùng anh tới."
Đến lúc này Thẩm Đông Thanh không thể không đem ly rượu tới trước mặt hắn, đối với hắn nói: "Uống rượu đi, La tổng tài." Thẩm Đông Thanh lập tức chuyển đề tài chuyển tới trên người Kỷ Linh, nhìn Kỷ Linh nói, "Kỷ tiên sinh anh cũng tới, thật là vui mừng."
Kỷ Linh mặt mang khiêm tốn mà nói: "Có người dẫn tôi lại đây, thật sự cảm thấy được mở rộng tầm mắt."
Mọi người dần dần kéo thêm nhiều đề tài khác nhau trò chuyện, có người muốn trông cậy vào thám thính tin tức, có người muốn tạo thêm quan hệ, lại có người muốn kết nối hợp tác, Kỷ Linh nghe nghe liền có chút nhàm chán, tâm tư nhanh bay đến nơi khác.
Tới khi phân đoạn bán đấu giá bắt đầu, tất cả mọi người đều an tĩnh tham dự vào. Thẩm Đông Thanh là ảnh đế, cũng đem ít đồ dùng cá nhân ra cống hiến, khi hắn tới bàn đấu giá, La Giáng cũng cùng đi qua xem náo nhiệt, Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc lộ ra biểu tình thanh tĩnh.
Nghiêm Nghĩa Tuyên mua vài món đồ làm từ thiện công ích, Kỷ Linh không tham dự, toàn bộ quá trình chỉ một bộ mặt không biểu tình mà khảy đồ ăn trên bàn.
Chờ lúc quá trình bán đấu giá kết thúc, Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên hỏi: "Thế nào? Nhàm chán quá sao?"
Kỷ Linh dừng nửa nhịp mới hiểu được lời này là hỏi hắn, hắn quay đầu muốn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên nói chuyện: "Nghiêm..." Hắn vừa mới mở miệng, lại phát hiện ở giữa còn kẹp một người, vị mỹ nữ kia vô tội mà nhìn hắn, hắn đem lời muốn nói ra, lâm thời thay đổi ngữ điệu, nói: "Nghiêm tiên sinh, có thể giúp tôi đưa tôi đi gặp một người được không?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại không chút nào che dấu quen thuộc giữa bọn họ, hỏi: "Ai?"
Kỷ Linh trả lời: "Tống Quý Kỳ."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhíu mày: "Cậu không phải làm ngành giải trí sao? Thế nào lại hứng thú với thực nghiệp?"
Kỷ Linh chậm rì rì mà trả lời: "Chỉ là muốn làm quen một chút."
Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên ôn nhu mà cười rộ lên, Kỷ Linh cho rằng anh ta lại muốn làm chuyện xấu gì đó, kết quả Nghiêm Nghĩa Tuyên quay đầu đối với người đẹp bên cạnh ôn nhu nói: "Em ở chỗ này chờ anh, anh đi một lát rồi về." Sau đó đứng lên, thu hồi tươi cười đối với Kỷ Linh ý bảo, khô cằn mà nói: "Đi thôi, chúng ta đi gặp một chút bọn địa chủ mới nhậm chức thành phố N."
"..." Có sự đối đãi khác biệt đến vậy sao, vị đại thiếu gia hỉ nộ vô thường này.
/77
|