Trong nhà hàng kiểu dáng Tây Âu, Niếp Phong ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ.
Người phục vụ dẫn tôi đi vào, anh cười đứng dậy, giúp tôi kéo ghế dựa.
Lịch sự để tôi ngồi xong, bản thân mới ngồi vào chỗ.
Gọi món ăn, sau khi mọi thứ đâu vào đấy rồi tôi bắt đầu đi vào chuyện chính.
“Lôi thị gần đây nảy sinh nguy cơ, phải không anh?”
Anh sửng sốt, sau đó vừa cười vừa nhìn tôi. Uống ngụm nước xong, mới chậm rãi lên tiếng.
“Quả thật có chút không ổn định. Sao em lại biết? Không ngờ Lôi Nặc là kiểu người sẽ chia sẻ với vợ loại chuyện này.” Anh tựa vào ghế, nhìn thẳng tôi.
“Kỉ Lan đã tìm em, muốn em ly hôn với Lôi Nặc.” Tôi nói ngắn gọn.
“Em sẽ không nghe theo cô ta.” Anh không chút nghĩ ngợi nói thẳng, như là hiểu tôi rất rõ.
“Ừm. Anh nói cho em biết rốt cuộc là có chuyện gì? Có bao nhiêu nghiêm trọng?” Tôi gật gật đầu, truy hỏi.
“Cố Tắc Hạo có ý xấu cạnh tranh làm cho danh dự của Lôi thị trong ngành khoa học kỹ thuật bị ảnh hưởng, Kỉ Diệu Lễ lại chuẩn bị nhân cơ hội này kết hợp với Cố Tắc Hạo cùng nhau phá đổ Lôi thị.”
Chỉ hai câu đơn giản, Niếp Phong đã giải thích tất cả những việc xảy ra trong khoảng thời gian gần đây.
Anh trước nay luôn khôn khéo giỏi giang, tuy rằng không có hứng thú với kinh doanh, cũng không tính là giỏi phân tích biện giải, nhưng đối với mọi chuyện lại luôn rõ ràng chuẩn xác.
“Anh cảm thấy Lôi Nặc có thể qua được cửa ải này không?” Tôi muốn nghe cái nhìn của anh một chút.
“Vốn là không có vấn đề gì lớn, Kỉ Diệu Lễ cũng sẽ không phải đối thủ của anh ta, Cố Tắc Hạo cũng không cần nói tới. Cho dù hai người kia có liên thủ, cũng chẳng qua là gió thoảng mà thôi. Nhưng bây giờ……” Anh nói đến đó, rồi nhìn tôi muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?”
“Nếu có người của giới chính trị xen vào mà nói, mọi thứ sẽ không còn đơn giản như vậy nữa. Trước mắt ưu thế giữ lấy phiếu bầu của bác trai rất mỏng manh, bên phe chống đối nếu muốn thay đổi kết quả tranh cử ba ngày sau, thì nhất định sẽ không bỏ qua khoảng thời gian then chốt nhất này. Mà anh cũng nhận được tin nói bọn họ đang âm mưu tung ra một số tai tiếng, bước đầu tiên chính là khai đao với con rể như Lôi Nặc. Rất nhanh sẽ thông báo với các công ty truyền thông, nếu như vậy, Lôi thị trong giới cổ phiếu sẽ càng thêm dao động không ổn định, đến lúc đó hai người Kỉ Cố liên thủ lại, liền nguy hiểm.” Anh nói lời thật xong, sắc mặt có chút lo lắng, quan tâm nhìn tôi.
“Cho nên…… chính yếu nhất là phải xem ở ba em, đúng không?”
Tôi nhìn thẳng anh, tuy rằng miệng đang xác nhận, nhưng trong lòng đã hiểu được.
“Thế lực của bác trai là có tầm ảnh hưởng, nhưng thực lực của phe chống đối cũng không phải nhỏ. Chính khách, đều vì mình.” Niếp Phong kín đáo nói xong.
Ý trong lời nói kia chính là, nếu không đấu lại phe chống đối, ba sẽ không chút do dự mà vứt bỏ Lôi Nặc. Thậm chí còn chủ động khai đao với anh.
Đến lúc đó, vật tế chính là Lôi gia, chính là Lôi Nặc.
“Nhất định có biện pháp, đúng không?”
Chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết, chuyện này cũng sẽ không ngoại lệ. Giờ phút này, tôi cũng chỉ có thể dựa vào chút niềm tin ấy mà an ủi chính mình.
“Khó……”
Niếp Phong thở dài, tiếc nuối nhìn tôi.
“Anh sẽ giúp em chứ?”
“Năng lực của anh có hạn. Vả lại, em nghĩ kỹ sẽ đứng ở bên nào chưa?” Anh nhíu mày, sắc mặt trầm trọng lên tiếng.
“Chồng em.”
Kiên định nhìn anh, tôi tỏ rõ quyết tâm của mình.
Dựa vào lực ảnh hưởng của ba ở chính đàn nhiều năm như vậy, bất luận như thế nào cũng không thể khiến chính mình thua quá thảm. Tuy là cha mình, nhưng tôi vẫn muốn nói, ông là nhà chính trị thận trọng nhất âm hiểm nhất mà đời này tôi từng gặp.
Nói về dùng thủ đoạn, tôi tin không ai có thể thắng được ông.
“Đấu tranh của giới chính trị có lẽ anh không có cách nào, nhưng nếu Lôi thị trong giới cổ phiếu bị dao động, anh có thể giúp đỡ được, đúng không?”
Niếp Phong nở nụ cười, cầm lấy tay tôi đặt trên bàn.
Đôi mắt nhìn thẳng tôi, mở miệng nói: “Lôi Nặc đã đến tìm anh.”
“……”
“Anh tin anh ta đã có sắp đặt, cũng đã phân tích tình hình vô cùng thấu đáo, trường hợp xấu nhất anh ta cũng đã tính rồi, sẽ không gì có thể phá hủy anh ta. Em yên tâm đi.” Niếp Phong mang vẻ mặt tươi cười, kiên nhẫn giải thích.
“Anh ấy, đã đến tìm anh sao?” Tôi chậm rãi mở miệng.
“Ừ, vài ngày trước bọn anh đã nói chuyện rất lâu.”
“Anh ấy……”
“Đưa ra thư hiệp nghị, đối với Niếp thị tuyệt đối có lực hấp dẫn.” Anh nói ngắn gọn.
Tôi lại im lặng, không biết phải nói gì.
“Tâm Âm.”
“Ừm?”
“Có lẽ, Lôi Nặc mới là người có thể phó thác cả đời.” Vẻ mặt anh nghiêm túc nói, trong mắt có tiếc nuối.
“Vì sự thay đổi của anh ấy sao?” Tôi thản nhiên nở nụ cười.
“Cũng xem như là vậy.” Niếp Phong gật đầu thừa nhận.
“Thật ra anh ta vốn không cần thiết phải để rơi vào cục diện như thế. Vì với thực lực của Lôi gia cùng năng lực hô mưa gọi gió trên thương trường của Lôi Nặc, hoàn toàn có thể đi một con đường khác. Hơn nữa anh cũng tin tưởng nếu là trước đây, anh ta sẽ không chút do dự mà làm như vậy. Nhưng bây giờ, anh ta lại lựa chọn cùng đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình hợp tác. Nói thật, anh hoàn toàn bất ngờ. Đó căn bản không giống Lôi Nặc trong lời đồn vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn kia.”
“Là vì em, đúng không? Anh ấy có thể đi một con đường khác không hề phiêu lưu, nhưng điều kiện duy nhất chính là đánh đổ ba em, đúng không?”
Tôi hiểu được ý trong lời nói của Niếp Phong, hiểu được rất rõ ràng.
Thật ra cũng là cho đến bây giờ tôi mới hiểu được, Lôi Nặc là người đàn ông kỳ quặc đến mức nào.
Đối tốt với người ta, cũng không dễ dàng nói ra. Là một người sẽ không biểu đạt tình cảm trong lòng mình đến cực đểm.
Cho dù vào lúc trao hết tấm lòng lại bị đối phương làm tổn hại đến đổ máu không ngừng, anh vẫn sẽ không nói một câu không tốt nào về người đó. Giống như đối với Kỉ Lan, rõ ràng là cô ta đã ra đi, đã từ bỏ anh trước, nhưng anh vẫn cảm thấy mình mới là người thay lòng đổi dạ mà áy náy với cô ta.
Anh chính là một người đàn ông như vậy, yêu đến có thể dung túng bạn vô hạn, vì bạn làm bất cứ chuyện gì.
Mà tôi thật may mắn vì mình đã yêu anh, cũng được anh yêu.
“Anh ta đặc biệt dặn anh, đừng nói với em nhiều quá.” Niếp Phong liếc nhìn tôi một cái, khóe miệng mang ý cười nói.
“Anh nói một người khôn khéo quá có thể mệt đến chết không?” Bỗng nhiên tôi cảm thấy hình như trong đầu mình nghĩ điều gì hay muốn làm gì, Lôi Nặc cũng đều biết rõ ràng rành mạch.
“Khôn khéo của anh ta sẽ không dùng với em, mà đó gọi là quan tâm. Chỉ khi em cực kỳ quan tâm đến một người, mới có thể biết được người ấy nghĩ điều gì, người ấy muốn làm gì.”
“Em gả đúng người rồi, phải không?” Thay bằng vẻ mặt hạnh phúc, tôi nhìn Niếp Phong.
“Phải.” Anh vỗ vỗ đầu tôi, cũng thừa nhận. Trong ánh mắt kia, ngoài sủng nịch, còn có quý mến, cũng thêm phần thoải mái.
Có lẽ cuối cùng đã yên tâm được.
“Thân thể thế nào rồi?” Anh mang vẻ mặt quan tâm hỏi.
“Chiều nay sẽ đến bệnh viện, lần này hẳn là có thể lấy trứng thành công.” Tôi vui mừng nói xong, trong lòng âm thầm cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Vất vả cho em rồi.” Anh đau lòng nói.
Tôi cười cười, nói với anh là không hề gì.
Tôi cũng là tới bây giờ mới biết được mình đối với đau đớn trên thân thể có thể chịu đựng đến mức nào. Tuy rằng sức mạnh tinh thần có tác dụng rất lớn đối với bác sĩ tâm lý như tôi mà nói cũng không phải xa lạ gì, nhưng chính thức thể nghiệm thì thật là lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm sống trên đời.
Bữa trưa, vào sau khi biết được rõ ràng tất cả liền trở nên đã cảm nhận được mùi vị. Sau khi ăn qua loa xong, anh trở về công ty. Cũng bảo tài xế đưa tôi về phòng khám.
Ngồi trở lại không gian nhỏ của mình lần nữa, tâm tình tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tuy rằng biết vẫn đang tràn ngập nguy cơ, nhưng không có gì khó chịu hơn loại cảm giác chẳng hay biết gì mà cứ lo lắng suông.
Bộ dáng Lôi Nặc bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, đủ loại về anh.
Mệt mỏi, đáng yêu, tà ác, thâm tình, cuồng dã.
Đau lòng.
Đau lòng đến hận không thể bỏ chạy đến trước mặt anh ngay bây giờ, ôm lấy anh thật chặt mà an ủi anh.
Tôi xong rồi.
Càng ngày càng thích anh.
Càng ngày càng cảm thấy cái gì cũng không quan trọng hơn được ở cùng với anh.
Giống như cô gái mới biết yêu, tôi xúc động gọi điện thoại cho anh.
“Alô?” Giọng mỏi mệt của anh truyền vào.
Lòng tôi, nhất thời bị đâm thủng.
“Anh bận nhiều việc lắm sao?” Tôi nhỏ nhẹ nói, đau lòng cực độ.
“Không bận lắm, còn em? Sao bỗng dưng lại nhớ tới gọi điện cho anh vậy.” Anh thoáng mang ý cười đặt câu hỏi, giọng điệu cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
“Vì nhớ anh.” Tôi ăn ngay nói thật, nghe được giọng anh liền cảm thấy ấm áp.
“Đúng là tâm linh tương thông, anh cũng nhớ em.” Anh dịu dàng nói xong, ngay sau đó là một tiếng thở dài thỏa mãn.
“Anh ăn cơm chưa?” Tôi lo lắng cho việc ăn uống của anh.
“Vừa ăn xong.”
“Đừng làm quá sức, chú ý nghỉ ngơi, anh biết chưa?” Biết mình thật giống một bác gái dong dài, nhưng vẫn không nhịn được muốn dặn dò anh.
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân!” Anh đùa giỡn nói xong, cất lên tiếng cười sang sảng.
Tôi cũng nở nụ cười theo, vì chính mình có thể mang đến vui vẻ cho anh mà cảm thấy vui mừng.
Đây là bộ dạng người làm vợ nên có đi. Mặc dù không thể ngăn giông bão, nhưng củng cố nền móng, luôn luôn sửa chữa và bảo trì cũng có tác dụng quan trọng.
“Bốn giờ, anh bớt chút thời gian được không?” Tôi hỏi anh, không biết anh bận rộn như vậy phải sắp xếp thế nào.
“Đương nhiên, anh đến đón em. Ngoan ngoãn chờ anh, không được đi đâu đấy.” Anh cười lên tiếng, ra lệnh cho tôi.
“Vâng, em chờ anh.” Tôi mỉm cười ngọt ngào, cực kỳ thỏa mãn.
Biết rằng dù có bận anh cũng không bao giờ để tôi đi đến bệnh viện một mình trước.
Hơn nữa hôm nay lại là một ngày cực kỳ trọng đại. Anh nhất định sẽ đi cùng tôi.
“Vậy…… anh làm việc trước đi, gặp lại sau.” Tuy rằng cực kỳ không nỡ, nhưng vẫn không muốn làm chậm trễ công việc của anh.
“Ừm.” Anh hừ một tiếng, nhưng không có dấu hiệu muốn gác máy.
Từng giây từng giây trôi qua, tiếng hít thở của anh vẫn đang thật sự rõ ràng.
Rất lâu, không biết bắt đầu từ khi nào, gác điện thoại đã trở thành một chuyện tốn thời gian như thế.
“Được rồi, gác thôi.” Tôi cười lên tiếng, trong lòng ngọt ngào.
“Ừ, em gác trước đi.”
Lại là những lời này, lại là cảnh tượng này. Tôi đã vô cùng quen thuộc.
Thở nhẹ một hơi, tôi gác máy trong tiếc nuối.
Tôi bây giờ đã có được hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Cái loại ngọt ngào nhìn như thản nhiên này, lại đã xâm nhập vào tận xương tủy, khiến tôi hoàn toàn tan chảy.
Bản kế hoạch tương lai, chẳng những lại lần nữa thấy được hình dáng, mà bây giờ cũng đang dần dần rõ ràng.
Hy vọng ông trời phù hộ cho chúng con. Cho dù phải chịu những đau khổ không thể tránh khỏi, nhưng mong ông nhất định phải thủ hạ lưu tình.
Phù hộ cho hai trái tim vô cùng chân thành này của chúng con luôn gắn kết chặt chẽ với nhau, đừng mệt mỏi quá mức, đừng cực khổ quá mức……
Trong bệnh viện, tất cả các khâu đã hoàn thành.
Chúng tôi cùng đợi kết quả.
Lần này tương đối không khẩn trương như những lần trước nữa. Bởi vì từ đầu bác sĩ đã nói, kết quả nuôi trồng lần trước rất lý tưởng, bảo chúng tôi không cần lo lắng quá.
Không lâu sau, bà đi đến. Trên mặt lộ ra tươi cười, nhìn vào ánh mắt cấp bách của chúng tôi mà gật gật đầu.
Chúng tôi lập tức ôm nhau reo lên, kích động không biết phải biểu đạt như thế nào. Anh mặc kệ tất cả hôn tôi, mà bác sĩ lần này cũng không ghét bỏ sự buồn nôn của chúng tôi nữa.
Nước mắt sung sướng, tia sáng hy vọng, tất cả dưới sự cố gắng của chúng tôi cuối cùng cũng dần phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
“Vâng…… Cảm ơn bác sĩ! Thật sự! Hết sức cảm tạ!” Lôi Nặc thoáng bình ổn, buông lỏng tôi ra, nhìn bác sĩ gật đầu cảm tạ.
“Hết sức cảm tạ.” Tôi cũng đi qua, cúi đầu. Biểu đạt lòng biết ơn không lời nào nói hết.
“Là trách nhiệm của tôi thôi.” Bà ấy thản nhiên nói, trở về chỗ ngồi.
Tôi và Lôi Nặc nhìn nhau, sau đó lại cảm kích nhìn về phía bác sĩ.
“Hai người ngồi đi, tôi muốn nói vài hạng mục cụ thể.”
“Được.”
“Hơn 18 giờ sau trứng thụ tinh sẽ hình thành. Lại thêm hai đến ba ngày trưởng thành nữa, sẽ hình thành phôi thai. Đến lúc đó là có thể tiến hành cấy ghép. Căn cứ vào tình trạng hiện nay của cô, sẽ sắp xếp cho cô nằm việc vào ngày mai để bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát đo đạc những chỉ số của cơ thể.”
“Hai đến ba ngày sao?” Tôi kích động hỏi. Lôi Nặc thâm tình nhìn tôi, vui sướng tràn ngập đáy mắt anh.
“Phải. Nhưng sau khi cấy ghép hoàn thành mới là giai đoạn mấu chốt nhất. Xác suất mang thai thành công thế nào, có dấu hiệu sinh non hay không, v.v…. Hai người phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, xác xuất thành công của thụ tinh ống nghiệm vốn đã không cao. Mà đối với trường hợp của hai người, lại càng không dễ dàng. Hiện giờ có thể xuất hiện trứng thụ tinh được đã coi là kỳ tích rồi.” Bác sĩ khách quan phân tích cho chúng tôi.
“Cảm ơn, chúng tôi đã có chuẩn bị rồi.” Lôi Nặc trả lời bà, cầm hai tay của tôi.
Ngay từ ngày đầu tiên, đã biết mọi chuyện đều có thể xảy ra. Bao gồm cả việc nghĩ tới đứa bé sau này có thể sẽ không được mạnh khỏe, chúng tôi cũng đều biết. Sự chuẩn bị trong lòng, cũng đã làm tốt từ lúc đó rồi.
“Được. Vậy hai người đi về trước, ngày mai nhập viện.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Rời khỏi bệnh viện, tâm tình không biết phải hình dung như thế nào.
Tôi bước đi thong thả, Lôi Nặc cũng đi theo tôi, từ từ tản bộ.
“Anh sợ.” Tôi bỗng dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào con ngươi đen của anh vì anh đột ngột mở miệng.
Vẻ mặt anh trở nên phức tạp, nâng mặt tôi lên nhẹ nhàng hôn.
“Nghĩ tới những đau đớn cùng nguy hiểm em sắp phải trải qua, anh định từ bỏ. Con dĩ nhiên là quan trọng, nhưng nếu em phải bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, anh sợ.”
“Càng gần kề mục tiêu, thì càng nguy hiểm, không phải sao?” Tôi không liền mạch lên tiếng, nước mắt cũng chảy xuống.
Quả thật sẽ có nguy hiểm có thể chết người, tôi cũng vô cùng sợ hãi.
Nhưng đứa con này chúng tôi đều mong muốn, cũng là hy vọng của chúng tôi.
Tôi muốn, thật sự rất muốn.
“Tâm Âm……” Anh ôm chặt lấy tôi, hôn lên tóc tôi. Nhịp tim đập gần như tôi cũng nghe thấy được. Anh khẩn trương, anh sợ hãi. Tôi biết anh thật sự sợ sẽ mất đi tôi.
“Chúng ta đều đã làm nhiều như vậy, em không muốn lùi bước. Mà em cũng hoàn toàn tin tưởng các bác sĩ.” Ôm chặt thắt lưng anh, tôi tựa vào ngực anh, kiên định nói.
Nói với anh, cũng là nói với chính mình.
“Cực khổ cho em rồi.” Anh nặng nề nói xong, cánh tay ôm tôi càng chặt hơn.
“Chúng ta phải nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp. Mọi thứ rồi sẽ tốt thôi, đúng không.” Tôi lau khô nước mắt, nhìn vào đôi mắt anh.
“Đúng.” Anh nhìn tôi thật sâu, kiên định lại dấy lên.
……
Mọi việc tiếp theo, đều thuận lợi giống như có thần linh giúp đỡ vậy.
Từ nằm viện kiểm tra đo lường cho đến lúc phôi thai hình thành.
Ba ngày sau, đã cấy kết tinh của chúng tôi vào trong cơ thể tôi.
Tất cả đều lẳng lặng diễn ra, lòng tôi cũng coi như thoáng yên ổn lại.
Tuy rằng con đường tiếp theo vẫn tồn tại khó khăn, nhưng trận đầu tiên cũng xem như tôi đã thắng .
Lúc này, nằm trong phòng bệnh thoải mái. Nhìn người đàn ông trước mắt bận này bận nọ, bỗng nhiên tôi có loại xúc động muốn cười.
“Được rồi. Chẳng qua anh phải đi bốn năm ngày mà thôi, bác sĩ và mẹ đều ở đây giúp em rồi. Không cần chuyện gì cũng kiểm tra, cái gì cũng dặn dò đâu.” Lườm anh một cái, tôi từ trên giường đứng dậy.
“Có mấy thứ nhất định không thể lẫn lộn, sẽ xảy ra sai sót.” Anh không để ý lời tôi. Tiếp tục nghiêm túc nói, giống như một ông cụ dài dòng.
“Nếu có cần gì thì Tiểu Vi mọi người sẽ giúp em mà.” Tôi đi lên trước, chặn bước chân vội vàng tới lui của anh lại, kéo anh ngồi xuống sô pha.
Đặc biệt mời y tá riêng cùng gọi nữ giúp việc trong nhà đến cũng làm cả rồi, anh vẫn còn không yên tâm gì nữa chứ.
“Chú ý sức khỏe, chú ý an toàn, tới nơi rồi phải gọi điện cho em ngay.” Bây giờ đổi thành tôi dặn anh.
“Anh biết rồi.” Anh nở nụ cười, nhẹ giọng nói. Ánh mắt nhìn tôi tràn ngập tiếc nuối cùng không nỡ.
“Được.” Tôi hài lòng nở nụ cười, tỉ mỉ nhìn anh.
Khoảng cách rất gần, cảm nhận được hô hấp của anh, nhìn chăm chú vào đôi mắt anh. Bỗng nhiên phát giác, loại đối diện nhàm chán này, cũng tốt đẹp như thế. Cũng làm thỏa mãn người ta như thế.
“Tiên sinh……” Ngoài cửa, giọng của lái xe Tiểu Lý truyền vào.
Thâm tình nhìn nhau cũng bị cắt ngang, Anh nâng mặt tôi lên, trả lời Tiểu Lý.
“Tôi biết rồi.”
Bờ môi đang nói lại hạ xuống trong nháy mắt, liền bao phủ lên tôi.
Tận tình hôn nhau, thâm tình hôn nhau. Không xem là kịch liệt, lại vẫn làm cho cả hai gần như hít thở không thông.
Nụ hôn như dài đến một thế kỷ này, cuối cùng đã kết thúc.
Không dám nhìn anh thêm, tôi kéo anh đứng dậy.
Đưa anh ra cửa, nhìn anh đi xa dần mà cứ luôn quay đầu lại, cùng với nụ hôn gió cuối cùng khiến tôi bật cười.
Ô tô dần dần đi xa, lòng của tôi cũng dần dần đi xa theo.
Đuổi theo anh, ở bên cạnh anh.
Biết là anh bất đắc dĩ mới phải rời khỏi vào lúc này, cũng biết tình trạng của tập đoàn hiện nay và tình cảnh của anh khó khăn không thể tưởng tượng.
Nhưng phút chốc nhìn thấy bóng dáng anh biến mất, thì mất mát dày đặc vẫn dâng lên.
Bỗng nhiên cảm thấy, rất cô độc.
Mọi người khi mang thai đều thế này sao? Hay chỉ mình tôi là yếu đuối như vậy.
Trở lại phòng bệnh, vì muốn xua tan nỗi nhớ trong lòng, tôi bật tivi lên giết thời gian.
Nhưng vừa nhìn thấy hình ảnh đầu tiên, tâm trạng lại rơi xuống đáy cốc.
Lại là ba.
Kênh nào cũng đều là khuôn mặt tươi cười thắng lợi của ông.
Nói một số lời nói đường đường chính chính, được một đám người vây quanh bảo vệ.
Ông đang vui mừng, phấn khởi. Hăng hái, vẻ mặt phơi phới.
Vẻ mặt dục vọng kia, vẻ mặt thể hiện rõ dục vọng đối với quyền lực.
Lại một lần nữa, tôi đối với ông hoàn toàn thất vọng.
Vì mình mà không để ý đến hạnh phúc của con gái, làm cho con rể mình trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Làm dao động cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lôi. Dao động nền móng vững chắc của Lôi thị.
Kỳ thực việc khiến tôi đau lòng nhất là, đến tận hôm nay bọn họ cũng không một ai hỏi qua tôi sống có tốt hay không?
Trong cuộc sống có xảy ra chuyện gì hay không?
Có lẽ vui sướng đã khiến đầu óc bọn họ mê muội, cũng có lẽ phần xấu hổ còn sót lại kia khiến bọn họ không biết phải đối mặt với tôi như thế nào.
Một cuộc điện thoại bọn họ cũng không gọi, hoàn toàn không biết giờ phút này tôi đang phải trải qua thời khắc quan trọng nhất của đời người.
Trái lại, người chăm sóc tôi, quan tâm tôi từng li từng tí, lại là mẹ chồng cũng không tính là gần gũi.
Đến cả ba chồng lạnh lùng vào sau khi tôi nhập viện, cũng thường xuyên đến hỏi thăm tình trạng sức khỏe.
Thất vọng, làm sao tôi có thể không thất vọng với tất cả mọi người trong nhà mình chứ.
Một người mẹ trong mắt chỉ có chồng mình, một người cha xem quyền lực lớn hơn mọi thứ, một người chị gái chỉ biết oán trách cuộc hôn nhân của mình, cùng một người anh trai lúc nào cũng muốn phát tài nhanh chóng.
Có lẽ mọi người đều quá bận rộn. Dù có không thể đến thăm tôi được, kỳ thực cũng không đến nỗi không thể tha thứ như vậy.
Tôi, lại còn không phải cũng như thế sao?
Bộ phận trong lòng không muốn chạm đến nhất, luôn chính là gia đình mà tôi đã sinh ra và lớn lên kia.
Tâm trạng lại lần nữa trở nên nặng nề, tắt tivi đi, tôi quyết định uống thuốc, vừa có cảm giác buồn ngủ.
Trong lúc mơ màng, lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi cũng chưa ngủ sâu, thấy Tiểu Vi mở cửa.
Sau đó, một bóng hình quen thuộc xuất hiện ở cửa.
Cho dù tầm mắt cũng không rõ ràng lắm, nhưng vẫn không có khả năng quên bóng hình này.
“Tâm Âm……” Giọng nói của mẹ truyền vào tai.
Tôi dụi dụi hai mắt, ngồi dậy.
“Mẹ.” Suy yếu gọi bà, cổ họng có chút khàn khàn.
“Con à.” Bà đau lòng nhìn tôi, vành mắt trong phút chốc liền đỏ lên.
“Mẹ ngồi đi.” Ý bảo bà ngồi vào trên giường, tôi đưa khăn tay cho bà.
“Con bé ngốc này, vì sao không nói với mẹ?!” Nước mắt đảo quanh trong mắt mẹ, bà sờ mặt tôi.
Tình cảm phức tạp nào đó bừng lên trong lòng, chua xót làm người ta muốn khóc.
Hai luồng cảm xúc cực kỳ cường đại va chạm lẫn nhau dưới đáy lòng.
Tôi im lặng, cúi đầu. Sợ vừa mở miệng, liền khóc lên.
Mẹ thở dài thật mạnh, dang tay ôm lấy tôi.
Ở trong vòng ôm của bà, tôi có chút xa lạ, lại vừa quen thuộc.
Để cho mẹ ôm tôi hồi lâu, mới chậm rãi đẩy bà ra.
“Mọi người trong nhà biết cả rồi ạ?”
“Ừ.”
“Mọi người làm sao lại biết –”
“Niếp Phong nói cho mẹ biết.”
Sớm nên đoán được, nhà họ Lôi phong tỏa tin tức là không có khả năng sẽ nói cho bất kỳ ai biết. Chỉ có Niếp Phong có quan hệ không tồi với người nhà tôi, mới có thể nói với bọn họ.
Từ ngày trước, anh đã đảm nhiệm vai trò cầu nối giữa tôi với người trong nhà. Bây giờ xem ra, vẫn là như thế.
“Việc này mạo hiểm rất lớn! Vì sao còn muốn làm vậy!” Mẹ lo lắng nhìn tôi, vẻ mặt đau đớn.
“Con muốn có một đứa con.” Chậm rãi mở miệng, đón nhận đôi mắt của mẹ.
Mẹ yêu tôi. Về điểm ấy, tôi chưa từng hoài nghi bao giờ.
Nhưng chồng bà vẫn trên hết, bắt đầu từ lúc tôi còn nhỏ bà đã dành hơn phân nửa tinh thần và thể lực cho ba tôi, luôn tới lúc tôi bị thương đến chảy máu, mới chú ý tới, mới đau lòng, mới tự trách.
Cũng như bây giờ vậy. Cho tới hiện nay, bà vẫn không thay đổi như trước.
“Mẹ có vào lời riêng tư muốn nói với con.” Mẹ cầm tay tôi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Tôi nhìn bà, bảo Tiểu Vi cùng mấy nhân viên khác ra ngoài.
“Mẹ nói đi.”
“Chúng ta hy vọng con, rời bỏ Lôi Nặc……”
Người phục vụ dẫn tôi đi vào, anh cười đứng dậy, giúp tôi kéo ghế dựa.
Lịch sự để tôi ngồi xong, bản thân mới ngồi vào chỗ.
Gọi món ăn, sau khi mọi thứ đâu vào đấy rồi tôi bắt đầu đi vào chuyện chính.
“Lôi thị gần đây nảy sinh nguy cơ, phải không anh?”
Anh sửng sốt, sau đó vừa cười vừa nhìn tôi. Uống ngụm nước xong, mới chậm rãi lên tiếng.
“Quả thật có chút không ổn định. Sao em lại biết? Không ngờ Lôi Nặc là kiểu người sẽ chia sẻ với vợ loại chuyện này.” Anh tựa vào ghế, nhìn thẳng tôi.
“Kỉ Lan đã tìm em, muốn em ly hôn với Lôi Nặc.” Tôi nói ngắn gọn.
“Em sẽ không nghe theo cô ta.” Anh không chút nghĩ ngợi nói thẳng, như là hiểu tôi rất rõ.
“Ừm. Anh nói cho em biết rốt cuộc là có chuyện gì? Có bao nhiêu nghiêm trọng?” Tôi gật gật đầu, truy hỏi.
“Cố Tắc Hạo có ý xấu cạnh tranh làm cho danh dự của Lôi thị trong ngành khoa học kỹ thuật bị ảnh hưởng, Kỉ Diệu Lễ lại chuẩn bị nhân cơ hội này kết hợp với Cố Tắc Hạo cùng nhau phá đổ Lôi thị.”
Chỉ hai câu đơn giản, Niếp Phong đã giải thích tất cả những việc xảy ra trong khoảng thời gian gần đây.
Anh trước nay luôn khôn khéo giỏi giang, tuy rằng không có hứng thú với kinh doanh, cũng không tính là giỏi phân tích biện giải, nhưng đối với mọi chuyện lại luôn rõ ràng chuẩn xác.
“Anh cảm thấy Lôi Nặc có thể qua được cửa ải này không?” Tôi muốn nghe cái nhìn của anh một chút.
“Vốn là không có vấn đề gì lớn, Kỉ Diệu Lễ cũng sẽ không phải đối thủ của anh ta, Cố Tắc Hạo cũng không cần nói tới. Cho dù hai người kia có liên thủ, cũng chẳng qua là gió thoảng mà thôi. Nhưng bây giờ……” Anh nói đến đó, rồi nhìn tôi muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?”
“Nếu có người của giới chính trị xen vào mà nói, mọi thứ sẽ không còn đơn giản như vậy nữa. Trước mắt ưu thế giữ lấy phiếu bầu của bác trai rất mỏng manh, bên phe chống đối nếu muốn thay đổi kết quả tranh cử ba ngày sau, thì nhất định sẽ không bỏ qua khoảng thời gian then chốt nhất này. Mà anh cũng nhận được tin nói bọn họ đang âm mưu tung ra một số tai tiếng, bước đầu tiên chính là khai đao với con rể như Lôi Nặc. Rất nhanh sẽ thông báo với các công ty truyền thông, nếu như vậy, Lôi thị trong giới cổ phiếu sẽ càng thêm dao động không ổn định, đến lúc đó hai người Kỉ Cố liên thủ lại, liền nguy hiểm.” Anh nói lời thật xong, sắc mặt có chút lo lắng, quan tâm nhìn tôi.
“Cho nên…… chính yếu nhất là phải xem ở ba em, đúng không?”
Tôi nhìn thẳng anh, tuy rằng miệng đang xác nhận, nhưng trong lòng đã hiểu được.
“Thế lực của bác trai là có tầm ảnh hưởng, nhưng thực lực của phe chống đối cũng không phải nhỏ. Chính khách, đều vì mình.” Niếp Phong kín đáo nói xong.
Ý trong lời nói kia chính là, nếu không đấu lại phe chống đối, ba sẽ không chút do dự mà vứt bỏ Lôi Nặc. Thậm chí còn chủ động khai đao với anh.
Đến lúc đó, vật tế chính là Lôi gia, chính là Lôi Nặc.
“Nhất định có biện pháp, đúng không?”
Chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết, chuyện này cũng sẽ không ngoại lệ. Giờ phút này, tôi cũng chỉ có thể dựa vào chút niềm tin ấy mà an ủi chính mình.
“Khó……”
Niếp Phong thở dài, tiếc nuối nhìn tôi.
“Anh sẽ giúp em chứ?”
“Năng lực của anh có hạn. Vả lại, em nghĩ kỹ sẽ đứng ở bên nào chưa?” Anh nhíu mày, sắc mặt trầm trọng lên tiếng.
“Chồng em.”
Kiên định nhìn anh, tôi tỏ rõ quyết tâm của mình.
Dựa vào lực ảnh hưởng của ba ở chính đàn nhiều năm như vậy, bất luận như thế nào cũng không thể khiến chính mình thua quá thảm. Tuy là cha mình, nhưng tôi vẫn muốn nói, ông là nhà chính trị thận trọng nhất âm hiểm nhất mà đời này tôi từng gặp.
Nói về dùng thủ đoạn, tôi tin không ai có thể thắng được ông.
“Đấu tranh của giới chính trị có lẽ anh không có cách nào, nhưng nếu Lôi thị trong giới cổ phiếu bị dao động, anh có thể giúp đỡ được, đúng không?”
Niếp Phong nở nụ cười, cầm lấy tay tôi đặt trên bàn.
Đôi mắt nhìn thẳng tôi, mở miệng nói: “Lôi Nặc đã đến tìm anh.”
“……”
“Anh tin anh ta đã có sắp đặt, cũng đã phân tích tình hình vô cùng thấu đáo, trường hợp xấu nhất anh ta cũng đã tính rồi, sẽ không gì có thể phá hủy anh ta. Em yên tâm đi.” Niếp Phong mang vẻ mặt tươi cười, kiên nhẫn giải thích.
“Anh ấy, đã đến tìm anh sao?” Tôi chậm rãi mở miệng.
“Ừ, vài ngày trước bọn anh đã nói chuyện rất lâu.”
“Anh ấy……”
“Đưa ra thư hiệp nghị, đối với Niếp thị tuyệt đối có lực hấp dẫn.” Anh nói ngắn gọn.
Tôi lại im lặng, không biết phải nói gì.
“Tâm Âm.”
“Ừm?”
“Có lẽ, Lôi Nặc mới là người có thể phó thác cả đời.” Vẻ mặt anh nghiêm túc nói, trong mắt có tiếc nuối.
“Vì sự thay đổi của anh ấy sao?” Tôi thản nhiên nở nụ cười.
“Cũng xem như là vậy.” Niếp Phong gật đầu thừa nhận.
“Thật ra anh ta vốn không cần thiết phải để rơi vào cục diện như thế. Vì với thực lực của Lôi gia cùng năng lực hô mưa gọi gió trên thương trường của Lôi Nặc, hoàn toàn có thể đi một con đường khác. Hơn nữa anh cũng tin tưởng nếu là trước đây, anh ta sẽ không chút do dự mà làm như vậy. Nhưng bây giờ, anh ta lại lựa chọn cùng đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình hợp tác. Nói thật, anh hoàn toàn bất ngờ. Đó căn bản không giống Lôi Nặc trong lời đồn vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn kia.”
“Là vì em, đúng không? Anh ấy có thể đi một con đường khác không hề phiêu lưu, nhưng điều kiện duy nhất chính là đánh đổ ba em, đúng không?”
Tôi hiểu được ý trong lời nói của Niếp Phong, hiểu được rất rõ ràng.
Thật ra cũng là cho đến bây giờ tôi mới hiểu được, Lôi Nặc là người đàn ông kỳ quặc đến mức nào.
Đối tốt với người ta, cũng không dễ dàng nói ra. Là một người sẽ không biểu đạt tình cảm trong lòng mình đến cực đểm.
Cho dù vào lúc trao hết tấm lòng lại bị đối phương làm tổn hại đến đổ máu không ngừng, anh vẫn sẽ không nói một câu không tốt nào về người đó. Giống như đối với Kỉ Lan, rõ ràng là cô ta đã ra đi, đã từ bỏ anh trước, nhưng anh vẫn cảm thấy mình mới là người thay lòng đổi dạ mà áy náy với cô ta.
Anh chính là một người đàn ông như vậy, yêu đến có thể dung túng bạn vô hạn, vì bạn làm bất cứ chuyện gì.
Mà tôi thật may mắn vì mình đã yêu anh, cũng được anh yêu.
“Anh ta đặc biệt dặn anh, đừng nói với em nhiều quá.” Niếp Phong liếc nhìn tôi một cái, khóe miệng mang ý cười nói.
“Anh nói một người khôn khéo quá có thể mệt đến chết không?” Bỗng nhiên tôi cảm thấy hình như trong đầu mình nghĩ điều gì hay muốn làm gì, Lôi Nặc cũng đều biết rõ ràng rành mạch.
“Khôn khéo của anh ta sẽ không dùng với em, mà đó gọi là quan tâm. Chỉ khi em cực kỳ quan tâm đến một người, mới có thể biết được người ấy nghĩ điều gì, người ấy muốn làm gì.”
“Em gả đúng người rồi, phải không?” Thay bằng vẻ mặt hạnh phúc, tôi nhìn Niếp Phong.
“Phải.” Anh vỗ vỗ đầu tôi, cũng thừa nhận. Trong ánh mắt kia, ngoài sủng nịch, còn có quý mến, cũng thêm phần thoải mái.
Có lẽ cuối cùng đã yên tâm được.
“Thân thể thế nào rồi?” Anh mang vẻ mặt quan tâm hỏi.
“Chiều nay sẽ đến bệnh viện, lần này hẳn là có thể lấy trứng thành công.” Tôi vui mừng nói xong, trong lòng âm thầm cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Vất vả cho em rồi.” Anh đau lòng nói.
Tôi cười cười, nói với anh là không hề gì.
Tôi cũng là tới bây giờ mới biết được mình đối với đau đớn trên thân thể có thể chịu đựng đến mức nào. Tuy rằng sức mạnh tinh thần có tác dụng rất lớn đối với bác sĩ tâm lý như tôi mà nói cũng không phải xa lạ gì, nhưng chính thức thể nghiệm thì thật là lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm sống trên đời.
Bữa trưa, vào sau khi biết được rõ ràng tất cả liền trở nên đã cảm nhận được mùi vị. Sau khi ăn qua loa xong, anh trở về công ty. Cũng bảo tài xế đưa tôi về phòng khám.
Ngồi trở lại không gian nhỏ của mình lần nữa, tâm tình tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tuy rằng biết vẫn đang tràn ngập nguy cơ, nhưng không có gì khó chịu hơn loại cảm giác chẳng hay biết gì mà cứ lo lắng suông.
Bộ dáng Lôi Nặc bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, đủ loại về anh.
Mệt mỏi, đáng yêu, tà ác, thâm tình, cuồng dã.
Đau lòng.
Đau lòng đến hận không thể bỏ chạy đến trước mặt anh ngay bây giờ, ôm lấy anh thật chặt mà an ủi anh.
Tôi xong rồi.
Càng ngày càng thích anh.
Càng ngày càng cảm thấy cái gì cũng không quan trọng hơn được ở cùng với anh.
Giống như cô gái mới biết yêu, tôi xúc động gọi điện thoại cho anh.
“Alô?” Giọng mỏi mệt của anh truyền vào.
Lòng tôi, nhất thời bị đâm thủng.
“Anh bận nhiều việc lắm sao?” Tôi nhỏ nhẹ nói, đau lòng cực độ.
“Không bận lắm, còn em? Sao bỗng dưng lại nhớ tới gọi điện cho anh vậy.” Anh thoáng mang ý cười đặt câu hỏi, giọng điệu cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
“Vì nhớ anh.” Tôi ăn ngay nói thật, nghe được giọng anh liền cảm thấy ấm áp.
“Đúng là tâm linh tương thông, anh cũng nhớ em.” Anh dịu dàng nói xong, ngay sau đó là một tiếng thở dài thỏa mãn.
“Anh ăn cơm chưa?” Tôi lo lắng cho việc ăn uống của anh.
“Vừa ăn xong.”
“Đừng làm quá sức, chú ý nghỉ ngơi, anh biết chưa?” Biết mình thật giống một bác gái dong dài, nhưng vẫn không nhịn được muốn dặn dò anh.
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân!” Anh đùa giỡn nói xong, cất lên tiếng cười sang sảng.
Tôi cũng nở nụ cười theo, vì chính mình có thể mang đến vui vẻ cho anh mà cảm thấy vui mừng.
Đây là bộ dạng người làm vợ nên có đi. Mặc dù không thể ngăn giông bão, nhưng củng cố nền móng, luôn luôn sửa chữa và bảo trì cũng có tác dụng quan trọng.
“Bốn giờ, anh bớt chút thời gian được không?” Tôi hỏi anh, không biết anh bận rộn như vậy phải sắp xếp thế nào.
“Đương nhiên, anh đến đón em. Ngoan ngoãn chờ anh, không được đi đâu đấy.” Anh cười lên tiếng, ra lệnh cho tôi.
“Vâng, em chờ anh.” Tôi mỉm cười ngọt ngào, cực kỳ thỏa mãn.
Biết rằng dù có bận anh cũng không bao giờ để tôi đi đến bệnh viện một mình trước.
Hơn nữa hôm nay lại là một ngày cực kỳ trọng đại. Anh nhất định sẽ đi cùng tôi.
“Vậy…… anh làm việc trước đi, gặp lại sau.” Tuy rằng cực kỳ không nỡ, nhưng vẫn không muốn làm chậm trễ công việc của anh.
“Ừm.” Anh hừ một tiếng, nhưng không có dấu hiệu muốn gác máy.
Từng giây từng giây trôi qua, tiếng hít thở của anh vẫn đang thật sự rõ ràng.
Rất lâu, không biết bắt đầu từ khi nào, gác điện thoại đã trở thành một chuyện tốn thời gian như thế.
“Được rồi, gác thôi.” Tôi cười lên tiếng, trong lòng ngọt ngào.
“Ừ, em gác trước đi.”
Lại là những lời này, lại là cảnh tượng này. Tôi đã vô cùng quen thuộc.
Thở nhẹ một hơi, tôi gác máy trong tiếc nuối.
Tôi bây giờ đã có được hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Cái loại ngọt ngào nhìn như thản nhiên này, lại đã xâm nhập vào tận xương tủy, khiến tôi hoàn toàn tan chảy.
Bản kế hoạch tương lai, chẳng những lại lần nữa thấy được hình dáng, mà bây giờ cũng đang dần dần rõ ràng.
Hy vọng ông trời phù hộ cho chúng con. Cho dù phải chịu những đau khổ không thể tránh khỏi, nhưng mong ông nhất định phải thủ hạ lưu tình.
Phù hộ cho hai trái tim vô cùng chân thành này của chúng con luôn gắn kết chặt chẽ với nhau, đừng mệt mỏi quá mức, đừng cực khổ quá mức……
Trong bệnh viện, tất cả các khâu đã hoàn thành.
Chúng tôi cùng đợi kết quả.
Lần này tương đối không khẩn trương như những lần trước nữa. Bởi vì từ đầu bác sĩ đã nói, kết quả nuôi trồng lần trước rất lý tưởng, bảo chúng tôi không cần lo lắng quá.
Không lâu sau, bà đi đến. Trên mặt lộ ra tươi cười, nhìn vào ánh mắt cấp bách của chúng tôi mà gật gật đầu.
Chúng tôi lập tức ôm nhau reo lên, kích động không biết phải biểu đạt như thế nào. Anh mặc kệ tất cả hôn tôi, mà bác sĩ lần này cũng không ghét bỏ sự buồn nôn của chúng tôi nữa.
Nước mắt sung sướng, tia sáng hy vọng, tất cả dưới sự cố gắng của chúng tôi cuối cùng cũng dần phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
“Vâng…… Cảm ơn bác sĩ! Thật sự! Hết sức cảm tạ!” Lôi Nặc thoáng bình ổn, buông lỏng tôi ra, nhìn bác sĩ gật đầu cảm tạ.
“Hết sức cảm tạ.” Tôi cũng đi qua, cúi đầu. Biểu đạt lòng biết ơn không lời nào nói hết.
“Là trách nhiệm của tôi thôi.” Bà ấy thản nhiên nói, trở về chỗ ngồi.
Tôi và Lôi Nặc nhìn nhau, sau đó lại cảm kích nhìn về phía bác sĩ.
“Hai người ngồi đi, tôi muốn nói vài hạng mục cụ thể.”
“Được.”
“Hơn 18 giờ sau trứng thụ tinh sẽ hình thành. Lại thêm hai đến ba ngày trưởng thành nữa, sẽ hình thành phôi thai. Đến lúc đó là có thể tiến hành cấy ghép. Căn cứ vào tình trạng hiện nay của cô, sẽ sắp xếp cho cô nằm việc vào ngày mai để bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát đo đạc những chỉ số của cơ thể.”
“Hai đến ba ngày sao?” Tôi kích động hỏi. Lôi Nặc thâm tình nhìn tôi, vui sướng tràn ngập đáy mắt anh.
“Phải. Nhưng sau khi cấy ghép hoàn thành mới là giai đoạn mấu chốt nhất. Xác suất mang thai thành công thế nào, có dấu hiệu sinh non hay không, v.v…. Hai người phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, xác xuất thành công của thụ tinh ống nghiệm vốn đã không cao. Mà đối với trường hợp của hai người, lại càng không dễ dàng. Hiện giờ có thể xuất hiện trứng thụ tinh được đã coi là kỳ tích rồi.” Bác sĩ khách quan phân tích cho chúng tôi.
“Cảm ơn, chúng tôi đã có chuẩn bị rồi.” Lôi Nặc trả lời bà, cầm hai tay của tôi.
Ngay từ ngày đầu tiên, đã biết mọi chuyện đều có thể xảy ra. Bao gồm cả việc nghĩ tới đứa bé sau này có thể sẽ không được mạnh khỏe, chúng tôi cũng đều biết. Sự chuẩn bị trong lòng, cũng đã làm tốt từ lúc đó rồi.
“Được. Vậy hai người đi về trước, ngày mai nhập viện.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Rời khỏi bệnh viện, tâm tình không biết phải hình dung như thế nào.
Tôi bước đi thong thả, Lôi Nặc cũng đi theo tôi, từ từ tản bộ.
“Anh sợ.” Tôi bỗng dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào con ngươi đen của anh vì anh đột ngột mở miệng.
Vẻ mặt anh trở nên phức tạp, nâng mặt tôi lên nhẹ nhàng hôn.
“Nghĩ tới những đau đớn cùng nguy hiểm em sắp phải trải qua, anh định từ bỏ. Con dĩ nhiên là quan trọng, nhưng nếu em phải bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, anh sợ.”
“Càng gần kề mục tiêu, thì càng nguy hiểm, không phải sao?” Tôi không liền mạch lên tiếng, nước mắt cũng chảy xuống.
Quả thật sẽ có nguy hiểm có thể chết người, tôi cũng vô cùng sợ hãi.
Nhưng đứa con này chúng tôi đều mong muốn, cũng là hy vọng của chúng tôi.
Tôi muốn, thật sự rất muốn.
“Tâm Âm……” Anh ôm chặt lấy tôi, hôn lên tóc tôi. Nhịp tim đập gần như tôi cũng nghe thấy được. Anh khẩn trương, anh sợ hãi. Tôi biết anh thật sự sợ sẽ mất đi tôi.
“Chúng ta đều đã làm nhiều như vậy, em không muốn lùi bước. Mà em cũng hoàn toàn tin tưởng các bác sĩ.” Ôm chặt thắt lưng anh, tôi tựa vào ngực anh, kiên định nói.
Nói với anh, cũng là nói với chính mình.
“Cực khổ cho em rồi.” Anh nặng nề nói xong, cánh tay ôm tôi càng chặt hơn.
“Chúng ta phải nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp. Mọi thứ rồi sẽ tốt thôi, đúng không.” Tôi lau khô nước mắt, nhìn vào đôi mắt anh.
“Đúng.” Anh nhìn tôi thật sâu, kiên định lại dấy lên.
……
Mọi việc tiếp theo, đều thuận lợi giống như có thần linh giúp đỡ vậy.
Từ nằm viện kiểm tra đo lường cho đến lúc phôi thai hình thành.
Ba ngày sau, đã cấy kết tinh của chúng tôi vào trong cơ thể tôi.
Tất cả đều lẳng lặng diễn ra, lòng tôi cũng coi như thoáng yên ổn lại.
Tuy rằng con đường tiếp theo vẫn tồn tại khó khăn, nhưng trận đầu tiên cũng xem như tôi đã thắng .
Lúc này, nằm trong phòng bệnh thoải mái. Nhìn người đàn ông trước mắt bận này bận nọ, bỗng nhiên tôi có loại xúc động muốn cười.
“Được rồi. Chẳng qua anh phải đi bốn năm ngày mà thôi, bác sĩ và mẹ đều ở đây giúp em rồi. Không cần chuyện gì cũng kiểm tra, cái gì cũng dặn dò đâu.” Lườm anh một cái, tôi từ trên giường đứng dậy.
“Có mấy thứ nhất định không thể lẫn lộn, sẽ xảy ra sai sót.” Anh không để ý lời tôi. Tiếp tục nghiêm túc nói, giống như một ông cụ dài dòng.
“Nếu có cần gì thì Tiểu Vi mọi người sẽ giúp em mà.” Tôi đi lên trước, chặn bước chân vội vàng tới lui của anh lại, kéo anh ngồi xuống sô pha.
Đặc biệt mời y tá riêng cùng gọi nữ giúp việc trong nhà đến cũng làm cả rồi, anh vẫn còn không yên tâm gì nữa chứ.
“Chú ý sức khỏe, chú ý an toàn, tới nơi rồi phải gọi điện cho em ngay.” Bây giờ đổi thành tôi dặn anh.
“Anh biết rồi.” Anh nở nụ cười, nhẹ giọng nói. Ánh mắt nhìn tôi tràn ngập tiếc nuối cùng không nỡ.
“Được.” Tôi hài lòng nở nụ cười, tỉ mỉ nhìn anh.
Khoảng cách rất gần, cảm nhận được hô hấp của anh, nhìn chăm chú vào đôi mắt anh. Bỗng nhiên phát giác, loại đối diện nhàm chán này, cũng tốt đẹp như thế. Cũng làm thỏa mãn người ta như thế.
“Tiên sinh……” Ngoài cửa, giọng của lái xe Tiểu Lý truyền vào.
Thâm tình nhìn nhau cũng bị cắt ngang, Anh nâng mặt tôi lên, trả lời Tiểu Lý.
“Tôi biết rồi.”
Bờ môi đang nói lại hạ xuống trong nháy mắt, liền bao phủ lên tôi.
Tận tình hôn nhau, thâm tình hôn nhau. Không xem là kịch liệt, lại vẫn làm cho cả hai gần như hít thở không thông.
Nụ hôn như dài đến một thế kỷ này, cuối cùng đã kết thúc.
Không dám nhìn anh thêm, tôi kéo anh đứng dậy.
Đưa anh ra cửa, nhìn anh đi xa dần mà cứ luôn quay đầu lại, cùng với nụ hôn gió cuối cùng khiến tôi bật cười.
Ô tô dần dần đi xa, lòng của tôi cũng dần dần đi xa theo.
Đuổi theo anh, ở bên cạnh anh.
Biết là anh bất đắc dĩ mới phải rời khỏi vào lúc này, cũng biết tình trạng của tập đoàn hiện nay và tình cảnh của anh khó khăn không thể tưởng tượng.
Nhưng phút chốc nhìn thấy bóng dáng anh biến mất, thì mất mát dày đặc vẫn dâng lên.
Bỗng nhiên cảm thấy, rất cô độc.
Mọi người khi mang thai đều thế này sao? Hay chỉ mình tôi là yếu đuối như vậy.
Trở lại phòng bệnh, vì muốn xua tan nỗi nhớ trong lòng, tôi bật tivi lên giết thời gian.
Nhưng vừa nhìn thấy hình ảnh đầu tiên, tâm trạng lại rơi xuống đáy cốc.
Lại là ba.
Kênh nào cũng đều là khuôn mặt tươi cười thắng lợi của ông.
Nói một số lời nói đường đường chính chính, được một đám người vây quanh bảo vệ.
Ông đang vui mừng, phấn khởi. Hăng hái, vẻ mặt phơi phới.
Vẻ mặt dục vọng kia, vẻ mặt thể hiện rõ dục vọng đối với quyền lực.
Lại một lần nữa, tôi đối với ông hoàn toàn thất vọng.
Vì mình mà không để ý đến hạnh phúc của con gái, làm cho con rể mình trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Làm dao động cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lôi. Dao động nền móng vững chắc của Lôi thị.
Kỳ thực việc khiến tôi đau lòng nhất là, đến tận hôm nay bọn họ cũng không một ai hỏi qua tôi sống có tốt hay không?
Trong cuộc sống có xảy ra chuyện gì hay không?
Có lẽ vui sướng đã khiến đầu óc bọn họ mê muội, cũng có lẽ phần xấu hổ còn sót lại kia khiến bọn họ không biết phải đối mặt với tôi như thế nào.
Một cuộc điện thoại bọn họ cũng không gọi, hoàn toàn không biết giờ phút này tôi đang phải trải qua thời khắc quan trọng nhất của đời người.
Trái lại, người chăm sóc tôi, quan tâm tôi từng li từng tí, lại là mẹ chồng cũng không tính là gần gũi.
Đến cả ba chồng lạnh lùng vào sau khi tôi nhập viện, cũng thường xuyên đến hỏi thăm tình trạng sức khỏe.
Thất vọng, làm sao tôi có thể không thất vọng với tất cả mọi người trong nhà mình chứ.
Một người mẹ trong mắt chỉ có chồng mình, một người cha xem quyền lực lớn hơn mọi thứ, một người chị gái chỉ biết oán trách cuộc hôn nhân của mình, cùng một người anh trai lúc nào cũng muốn phát tài nhanh chóng.
Có lẽ mọi người đều quá bận rộn. Dù có không thể đến thăm tôi được, kỳ thực cũng không đến nỗi không thể tha thứ như vậy.
Tôi, lại còn không phải cũng như thế sao?
Bộ phận trong lòng không muốn chạm đến nhất, luôn chính là gia đình mà tôi đã sinh ra và lớn lên kia.
Tâm trạng lại lần nữa trở nên nặng nề, tắt tivi đi, tôi quyết định uống thuốc, vừa có cảm giác buồn ngủ.
Trong lúc mơ màng, lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi cũng chưa ngủ sâu, thấy Tiểu Vi mở cửa.
Sau đó, một bóng hình quen thuộc xuất hiện ở cửa.
Cho dù tầm mắt cũng không rõ ràng lắm, nhưng vẫn không có khả năng quên bóng hình này.
“Tâm Âm……” Giọng nói của mẹ truyền vào tai.
Tôi dụi dụi hai mắt, ngồi dậy.
“Mẹ.” Suy yếu gọi bà, cổ họng có chút khàn khàn.
“Con à.” Bà đau lòng nhìn tôi, vành mắt trong phút chốc liền đỏ lên.
“Mẹ ngồi đi.” Ý bảo bà ngồi vào trên giường, tôi đưa khăn tay cho bà.
“Con bé ngốc này, vì sao không nói với mẹ?!” Nước mắt đảo quanh trong mắt mẹ, bà sờ mặt tôi.
Tình cảm phức tạp nào đó bừng lên trong lòng, chua xót làm người ta muốn khóc.
Hai luồng cảm xúc cực kỳ cường đại va chạm lẫn nhau dưới đáy lòng.
Tôi im lặng, cúi đầu. Sợ vừa mở miệng, liền khóc lên.
Mẹ thở dài thật mạnh, dang tay ôm lấy tôi.
Ở trong vòng ôm của bà, tôi có chút xa lạ, lại vừa quen thuộc.
Để cho mẹ ôm tôi hồi lâu, mới chậm rãi đẩy bà ra.
“Mọi người trong nhà biết cả rồi ạ?”
“Ừ.”
“Mọi người làm sao lại biết –”
“Niếp Phong nói cho mẹ biết.”
Sớm nên đoán được, nhà họ Lôi phong tỏa tin tức là không có khả năng sẽ nói cho bất kỳ ai biết. Chỉ có Niếp Phong có quan hệ không tồi với người nhà tôi, mới có thể nói với bọn họ.
Từ ngày trước, anh đã đảm nhiệm vai trò cầu nối giữa tôi với người trong nhà. Bây giờ xem ra, vẫn là như thế.
“Việc này mạo hiểm rất lớn! Vì sao còn muốn làm vậy!” Mẹ lo lắng nhìn tôi, vẻ mặt đau đớn.
“Con muốn có một đứa con.” Chậm rãi mở miệng, đón nhận đôi mắt của mẹ.
Mẹ yêu tôi. Về điểm ấy, tôi chưa từng hoài nghi bao giờ.
Nhưng chồng bà vẫn trên hết, bắt đầu từ lúc tôi còn nhỏ bà đã dành hơn phân nửa tinh thần và thể lực cho ba tôi, luôn tới lúc tôi bị thương đến chảy máu, mới chú ý tới, mới đau lòng, mới tự trách.
Cũng như bây giờ vậy. Cho tới hiện nay, bà vẫn không thay đổi như trước.
“Mẹ có vào lời riêng tư muốn nói với con.” Mẹ cầm tay tôi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Tôi nhìn bà, bảo Tiểu Vi cùng mấy nhân viên khác ra ngoài.
“Mẹ nói đi.”
“Chúng ta hy vọng con, rời bỏ Lôi Nặc……”
/36
|