Đêm khuya.
Bên trong một khách sạn cao cấp.
Một phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc áo đơn ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm. Tàn thuốc trong tay đã sắp cháy tới ngón tay, cô lại vô tư không biết.
Đã trở lại, cuối cùng cũng đã trở lại.
Thì ra cảm giác chạm đất cũng không phải đáng sợ như trong tưởng tượng vậy.
Nơi đô thị phồn hoa này cũng thân thiết hơn trong ấn tượng rất nhiều.
Cô đi bốn năm rồi.
Vào một đêm đông của bốn năm về trước, cô từ bỏ anh cùng với tất cả ở nơi này. Mang theo hành lý ngao du thế giới.
Cô biết bản thân trời sinh thích tự do, trói buộc chỉ làm cản ngại hô hấp của cô.
Dù cho đó có là trói buộc ngọt ngào nhất.
Chu du thế giới, hiểu rõ cuộc sống, từ lâu, cô đã định sẵn đường đi cho mình. Trong thời gian đó, cô đã từng khóc, từng cười, từng chán nản, từng thất vọng. Nhưng chưa từng hối hận bao giờ.
Tại bốn năm này, một cuộc điện thoại, một bức E-mail anh cũng không có. Nhưng cô hiểu rõ, anh lúc nào cũng quan tâm đến mình.
Đây là một loại cảm giác tâm linh, không có lý do, lại vô cùng chuẩn xác.
Gần như là vào giây đầu tiên trở về cố hương, anh, liền xuất hiện ở sân bay.
Chín chắn, trầm ổn.
Thế nhưng vệt ý cười quen thuộc kia, không hề thay đổi. Xấu xa, tà tà.
Cô lệ rơi đầy mặt, chạy nhanh đến vòng ôm quen thuộc kia, giống con gấu túi ôm cây, gắt gao, không chịu buông tay.
Thật lâu sau, cô vẫn còn khóc.
Mà anh, hốc mắt cũng phiếm hồng.
Tại khoảnh khắc đó, cô mới thật sự cảm nhận được là mình nhớ anh, thương anh đến mức nào……
“A –” Kinh hô một tiếng, thuốc lá làm bỏng cô.
Kỉ Lan tắt nó đi, sau đó đi vào toilet, ném vào bồn vệ sinh.
Xả nước, để cho tất cả suy nghĩ cũng trôi hết theo.
Cô cũng không hút thuốc, chỉ là thích châm nó, hưởng thụ hương vị quen thuộc này.
Anh trước kia luôn hút loại thuốc này, ôm cô, chiều cô.
Trong những năm tháng không có anh, châm một điếu thuốc dần dần đã trở thành thói quen của cô.
Đi ra toilet, cầm lấy điện thoại gọi đi.
“Em nhớ anh.” Cô dịu dàng nói, giọng nói êm dịu làm say lòng người.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu.
“Anh có tới không?” Cô hỏi.
“Hôm nay không tiện, có một số văn kiện vẫn chưa xử lý.” Giọng Lôi Nặc truyền tới.
“Lại mang đến đây làm đi, được không? Giống như trước đây vậy.” Cô bắt đầu làm nũng.
Đầu bên kia lại trầm mặc .
Sau một lúc lâu, mới lại truyền đến âm thanh lần nữa.
“Không được, phải nhanh chóng hoàn thành một chút. Ngày mai gặp đi.”
“Vậy được rồi.” Kỉ Lan cố gắng nói hết câu.
“Vậy, anh cúp trước đây. Có việc gì lại gọi sau.”
“Em yêu anh.” Cô nói.
“Ừ.” Anh ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Kỉ Lan khóc, nước mắt trút như mưa.
Anh trước kia, sẽ không cúp điện thoại của cô trước, sẽ không bao giờ không nói câu anh yêu em, sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô.
Cô biết rõ, có chút gì đó đã thật sự thay đổi.
Mà cô, cho dù đau lòng đến đổ máu cũng không thể vãn hồi.
Vứt bỏ đạo đức, vứt bỏ lý trí, mặc kệ tất cả trở về cùng anh yêu nhau.
Chính là để yêu nhau thật nhiều.
Cô rốt cuộc hiểu được mình không thể kiên cường, độc lập giống như trước đây.
Cô, đã thua không đứng dậy nổi.
Tình yêu, cần cả hai bảo vệ. Ký ức, cần chế tạo một lần nữa.
Cô lau khô nước mắt, mặc áo khoác vào, tông cửa xông ra……
Tối nay Lôi Nặc cần yên tĩnh một chút.
Có rất nhiều chuyện đều vượt qua dự tính của anh.
Ký xong một phần văn kiện cuối cùng, anh đứng dậy đi đến cửa sổ, châm một điếu thuốc, hút.
Bỏ thuốc đã rất lâu rồi. Nhưng đêm nay dường như đặc biệt hoài niệm hương vị kia.
Người yêu đã trở lại, hình như hẳn phải vui mừng. Nhưng không biết vì sao trong lòng lại có thêm một phần phiền muộn. Anh nghĩ, mình đã không thể còn giống lúc trước không để ý gì mà đi yêu một người nữa. Trả giá cả sinh mệnh, anh đã từng thật sự có thể làm được. Nhưng bây giờ, ngay cả nghĩ cũng sẽ không.
Yêu, không biết từ lúc nào đã trở nên không còn quan trọng như vậy.
Câu ‘anh yêu em’, cũng bắt đầu khó có thể mở miệng.
Bốn năm trước anh đồng ý để cô lên máy bay. Đó không phải từ bỏ, mà là yêu. Có lẽ cả đời này cô ấy cũng sẽ không trở về, bởi vì cô ấy đã nói với anh như vậy.
Cho nên, sau một thời gian dài phong lưu, anh đã kết hôn. Cưới La Tâm Âm, một phụ nữ có hiểu biết.
Từng ngày gió êm sóng lặng qua đi thật thoải mái, anh rất hài lòng, một lòng nhào vào sự nghiệp, tình nhân là quần áo, vợ là bến cảng.
La Tâm Âm hiền lành hiểu ý người làm anh quý mến, sự dịu dàng thông minh của cô làm anh cảm thấy thoải mái, dần dần cũng thích cảm giác khi ở cùng cô.
Tất cả đều như anh mong muốn, mãi đến khi Kỉ Lan xuất hiện.
Nhận được thông báo của thư ký, anh chỉ cảm thấy tim đập gia tốc, thần kinh căng thẳng. Trong đêm khuya chạy như điên đến sân bay chỉ vì muốn là người đầu tiên nhìn thấy cô ấy.
Người nào đó nhung nhớ đã lâu, cảm giác khi ôm vào trong lòng là cỡ nào không giống thật.
Nghe tim cô nhảy lên, tim anh cũng dần dần lạc nhịp.
Vào lúc tình cảm mãnh liệt dâng lên, bọn họ điên cuồng làm tình.
Giây phút đó, anh đã quên hết tất cả, chỉ biết dưới thân là người phụ nữ mình yêu đã lâu.
Ngày hôm sau, sau khi dặn dò thư ký sắp xếp ổn thỏa cho cô, anh đã rời khỏi từ rất sớm. Không đánh thức thiên sứ đang trong mộng, mà chỉ quan sát cô gần nửa tiếng, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái……
“Nghĩ gì vậy?” Giọng nói mê người vang lên.
Kỉ Lan, đang tựa vào cửa quyến rũ nhìn anh cười.
“Sao em lại tới đây?” Lôi Nặc quay đầu, kinh ngạc nhìn cô.
Tắt thuốc lá rồi đi về phía cô.
“Anh không rảnh thì em tới đây.” Kỉ Lan cười khẽ nói.
“Nhớ anh quá ~” Tay ngọc duỗi ra, ôm chặt lấy Lôi Nặc.
“Rõ ràng đã ở trong lòng anh rồi nhưng sao vẫn rất nhớ anh vậy nhỉ.” Kỉ Lan nỉ non, áp mặt vào trong ngực anh, cẩn thận nghe trái tim mạnh mẽ nhảy lên.
“Đồ ngốc.” Lôi Nặc vỗ vỗ đầu cô, đưa cô vào phòng nghỉ.
“Ha ha, nơi này vẫn như cũ.” Ngồi lên sô pha, Kỉ Lan nhìn quanh bốn phía.
“Ừ.” Lôi Nặc cũng thản nhiên liếc mắt nhìn xung quanh một cái.
Gian phòng nghỉ riêng trong văn phòng này tràn ngập ký ức về Kỉ Lan. Thời điểm đó, anh vừa tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, trên cơ bản liền xem nơi này là nhà, mỗi ngày Kỉ Lan đều cùng anh ngủ ở đây. Lúc nhàn rỗi, cô thường đùa nghịch đồ đạc trong phòng, nhìn đông một cái, nhìn tây một cái. Không lâu sau, phòng nghỉ tràn ngập hơi thở mạnh mẽ nam tính này đã bị cô tra tấn thành một gian phòng công chúa.
Hiện nay, tất cả đều vẫn như cũ. Anh không có ý dỡ bỏ những ký ức có liên quan đến cô, bởi vì đó chỉ là đang lừa mình dối người.
“Rất nhiều thứ nên thay đổi.” Kỉ Lan cầm lấy một cái đệm dựa trên sô pha.
Lôi Nặc không có lên tiếng trả lời, chỉ là nhìn cô.
“Em ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
“Ừm, ăn từ rất sớm rồi. Còn anh?”
“Cũng ăn rồi.” Anh cởi áo vest ra, ngồi lên sô pha.
“Em…… muốn ở lại.” Kỉ Lan chuyển người qua, ngón tay ngọc xuyên vào trong ngực rắn chắc của anh.
Toàn thân Lôi Nặc lập tức căng thẳng.
Cô âm thầm nở nụ cười. Thì ra mình đối với anh vẫn là có lực ảnh hưởng.
“Hôn em……” Cô giống như thôi miên mà nói.
Còn Lôi Nặc ngoan ngoãn nghe theo.
Cúi đầu, dùng đôi môi nóng rực áp lên đôi môi đỏ mọng mê người kia của cô. Lưỡi anh vẽ trên môi cô, thừa dịp cô hơi thở dốc, tiến vào trong miệng ngọt ngào của cô.
Nụ hôn của anh liên tục xâm nhập, nuốt vào thở dốc của cô. Cô yếu ớt dựa lên sô pha, nụ hôn nồng nhiệt mất hồn khiến cô bắt đầu mê ly, ngay cả tứ chi cũng đã mềm nhũn, không còn sức lực gì.
Cô vẫn là ngượng ngùng như thế, còn anh vẫn giống lúc trước chủ động như vậy. Tình cảm mãnh liệt, đang thiêu đốt lẫn nhau.
“Em……” Cô muốn biểu đạt gì đó, trên mặt lộ ra vẻ mặt mộng ảo, cực kỳ giống người nào đó. Lôi Nặc chỉ cảm thấy trong đầu ‘oanh’ một tiếng, nổ tung tất cả tình cảm mãnh liệt.
Anh, buông lỏng cô ra.
Cô, thở dốc nhìn anh.
“Anh…… Làm sao vậy?” Kỉ Lan xoa khuôn mặt tuấn tú của Lôi Nặc, nhìn lửa tình trong mắt anh dần mất đi. Lôi Nặc chuyển động thân dưới, xoay người ngồi xuống bên cạnh sô pha, nhắm mắt hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra. Kỉ Lan vẫn không nhúc nhích nhìn anh, không nói gì, hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng. Cô hiểu được . “Muốn em…… đi không?” Cô hô hấp có chút khó khăn, giọng nói cũng bắt đầu phát run. Lôi Nặc bỗng chốc mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt đẹp chứa lệ của Kỉ Lan. Anh biết mình đã tổn thương cô. “Thực xin lỗi……” Anh đứng dậy, tới gần, ôm lấy cô. “Vì sao? Vì sao lại trở thành như vậy?” Kỉ Lan đau khổ nói xong, nước mắt tràn ra hốc mắt. Lôi Nặc chỉ có thể gắt gao ôm lấy cô, giờ phút này anh không biết phải an ủi cô như thế nào nữa. “Em nghĩ rằng…… quay về, sẽ không có chuyện gì .” Kỉ Lan nghẹn ngào nói. “Nghĩ rằng anh sẽ vĩnh viện đợi em, yêu em.” (BN: chị nằm mơ ban ngày àh, xí, bỏ ngta đi mà còn kêu gào như là có người giựt chồng mình không bằng, ghét >”<) “Anh yêu em.” Lôi Nặc buông cô ra, nói một cách nghiêm túc. Con ngươi đen thể hiện sự chân tình, còn có một tia yêu thương. “Em biết.” Kỉ Lan khẽ nhón mũi chân, hôn lên môi anh. Không có một chút tình dục, chỉ đơn thuần là nỗi nhớ. Vừa hôn môi hắn, vừa rơi lệ. “Chúng ta, còn có thể ở cùng nhau không?” Cô không chắc chắn hỏi. Tim bắt đầu đập nhanh hơn, chờ đợi đáp án này thực tàn khốc giống như đang dùng điện để tra tấn cô. Cô thực sự sợ hãi. Lôi Nặc nhíu mày, vẻ mặt thống khổ. Anh nhìn ra được, cô đang khẩn trương. đôi mắt trong suốt sáng ngời của cô luôn có thể biểu hiện rõ ràng tất cả những gì trong lòng cô. Thống khổ, sợ hãi, bất an, và… hối hận. Anh bắt đầu oán trách chính mình, trách mình đã khiến đôi mắt thơ ngây của cô không còn đơn thuần nữa, trách mình yêu cô nhưng lại để cô mang trên mình cái danh tình nhân. “Anh yêu em.” Anh nói ra miệng. Lau khô nước mắt trên mặt cô, anh hôn lên đôi môi mềm mại kia. “Anh đã kết hôn.” Anh rốt cục cũng chính miệng nói với cô. (BN: anh cũng biết sao >”<) Kỉ Lan cúi thấp đầu xuống, cảm giác chua xót bắt đầu chạy dọc toàn thân. Hóa ra những lời này từ miệng anh nói ra, vẫn có lực sát thương như vậy. Cô cần chậm rãi…… “Em biết.” Thật lâu sau, cô mới đáp lại . Lôi Nặc lại nhìn cô trầm mặc . Kỉ Lan cười yếu ớt, nhẹ giọng nói ra một câu,“Chỉ cần anh còn yêu em.” Tin anh kết hôn giống như là tin dữ, lúc đó cô vẫn đang ở Achentina. Mẹ cô gọi điện nói tin này cho cô biết. Cô không nhớ mình đã khóc bao lâu, cũng không nhớ lúc ấy cô đã vượt qua thế nào. Chỉ cảm thấy khó thở, khó chịu đến muốn chết. muốn bay về ngăn cản anh ngay lập tức, nhưng sức lực để đứng lên cũng không có. Cũng chính tại thời điểm đó, cô bắt đầu chân chính ý thức được tầm quan trọng của Lôi Nặc đối với mình. Trong thế giới nội tâm rộng lớn của cô, tình yêu không phải là khắp các ngõ ngách, Lôi Nặc dường như đã tạo nên một vùng trời riêng. Ý nghĩ trở về cũng bắt đầu dần dần nảy sinh. “Em chỉ muốn yêu anh thật nhiều……” cô nhìn con ngươi đen thâm thúy của anh, dũng cảm nói. Nói cho anh, cũng nói cho chính mình, đến cuối cùng mình muốn cái gì. Hai người thâm tình nhìn nhau, thật lâu, thật lâu. Rốt cục, Lôi Nặc nở nụ cười. Hôn lên môi cô một cách điên cuồng, cúi lưng ôm lấy cơ thể cô, đổ về phía chiếc giường. Đêm, bắt đầu triền miên.(BN: khúc đầu mụi hơi bị ghét anh lun, nhưng, haizz~~~) Tình nhân trên giường, lại lần nữa dấy lên ngọn lửa yêu mị. Tiếng thét chói tai và rên rỉ mờ ám bao quanh cả căn phòng. Tất cả lửa nóng đều làm cho người ta phải mặt đỏ…… Bỗng nhiên, bên ngoài bắt đầu nổi tuyết. Bên trong nóng rực, không hề cảm nhận được dù chỉ một chút không khí lạnh bức người kia. Nhưng người con gái nơi tòa nhà nào đó, lại cảm giác rõ ràng bầu không khí lạnh khiếp người này……
Bên trong một khách sạn cao cấp.
Một phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc áo đơn ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm. Tàn thuốc trong tay đã sắp cháy tới ngón tay, cô lại vô tư không biết.
Đã trở lại, cuối cùng cũng đã trở lại.
Thì ra cảm giác chạm đất cũng không phải đáng sợ như trong tưởng tượng vậy.
Nơi đô thị phồn hoa này cũng thân thiết hơn trong ấn tượng rất nhiều.
Cô đi bốn năm rồi.
Vào một đêm đông của bốn năm về trước, cô từ bỏ anh cùng với tất cả ở nơi này. Mang theo hành lý ngao du thế giới.
Cô biết bản thân trời sinh thích tự do, trói buộc chỉ làm cản ngại hô hấp của cô.
Dù cho đó có là trói buộc ngọt ngào nhất.
Chu du thế giới, hiểu rõ cuộc sống, từ lâu, cô đã định sẵn đường đi cho mình. Trong thời gian đó, cô đã từng khóc, từng cười, từng chán nản, từng thất vọng. Nhưng chưa từng hối hận bao giờ.
Tại bốn năm này, một cuộc điện thoại, một bức E-mail anh cũng không có. Nhưng cô hiểu rõ, anh lúc nào cũng quan tâm đến mình.
Đây là một loại cảm giác tâm linh, không có lý do, lại vô cùng chuẩn xác.
Gần như là vào giây đầu tiên trở về cố hương, anh, liền xuất hiện ở sân bay.
Chín chắn, trầm ổn.
Thế nhưng vệt ý cười quen thuộc kia, không hề thay đổi. Xấu xa, tà tà.
Cô lệ rơi đầy mặt, chạy nhanh đến vòng ôm quen thuộc kia, giống con gấu túi ôm cây, gắt gao, không chịu buông tay.
Thật lâu sau, cô vẫn còn khóc.
Mà anh, hốc mắt cũng phiếm hồng.
Tại khoảnh khắc đó, cô mới thật sự cảm nhận được là mình nhớ anh, thương anh đến mức nào……
“A –” Kinh hô một tiếng, thuốc lá làm bỏng cô.
Kỉ Lan tắt nó đi, sau đó đi vào toilet, ném vào bồn vệ sinh.
Xả nước, để cho tất cả suy nghĩ cũng trôi hết theo.
Cô cũng không hút thuốc, chỉ là thích châm nó, hưởng thụ hương vị quen thuộc này.
Anh trước kia luôn hút loại thuốc này, ôm cô, chiều cô.
Trong những năm tháng không có anh, châm một điếu thuốc dần dần đã trở thành thói quen của cô.
Đi ra toilet, cầm lấy điện thoại gọi đi.
“Em nhớ anh.” Cô dịu dàng nói, giọng nói êm dịu làm say lòng người.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu.
“Anh có tới không?” Cô hỏi.
“Hôm nay không tiện, có một số văn kiện vẫn chưa xử lý.” Giọng Lôi Nặc truyền tới.
“Lại mang đến đây làm đi, được không? Giống như trước đây vậy.” Cô bắt đầu làm nũng.
Đầu bên kia lại trầm mặc .
Sau một lúc lâu, mới lại truyền đến âm thanh lần nữa.
“Không được, phải nhanh chóng hoàn thành một chút. Ngày mai gặp đi.”
“Vậy được rồi.” Kỉ Lan cố gắng nói hết câu.
“Vậy, anh cúp trước đây. Có việc gì lại gọi sau.”
“Em yêu anh.” Cô nói.
“Ừ.” Anh ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Kỉ Lan khóc, nước mắt trút như mưa.
Anh trước kia, sẽ không cúp điện thoại của cô trước, sẽ không bao giờ không nói câu anh yêu em, sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô.
Cô biết rõ, có chút gì đó đã thật sự thay đổi.
Mà cô, cho dù đau lòng đến đổ máu cũng không thể vãn hồi.
Vứt bỏ đạo đức, vứt bỏ lý trí, mặc kệ tất cả trở về cùng anh yêu nhau.
Chính là để yêu nhau thật nhiều.
Cô rốt cuộc hiểu được mình không thể kiên cường, độc lập giống như trước đây.
Cô, đã thua không đứng dậy nổi.
Tình yêu, cần cả hai bảo vệ. Ký ức, cần chế tạo một lần nữa.
Cô lau khô nước mắt, mặc áo khoác vào, tông cửa xông ra……
Tối nay Lôi Nặc cần yên tĩnh một chút.
Có rất nhiều chuyện đều vượt qua dự tính của anh.
Ký xong một phần văn kiện cuối cùng, anh đứng dậy đi đến cửa sổ, châm một điếu thuốc, hút.
Bỏ thuốc đã rất lâu rồi. Nhưng đêm nay dường như đặc biệt hoài niệm hương vị kia.
Người yêu đã trở lại, hình như hẳn phải vui mừng. Nhưng không biết vì sao trong lòng lại có thêm một phần phiền muộn. Anh nghĩ, mình đã không thể còn giống lúc trước không để ý gì mà đi yêu một người nữa. Trả giá cả sinh mệnh, anh đã từng thật sự có thể làm được. Nhưng bây giờ, ngay cả nghĩ cũng sẽ không.
Yêu, không biết từ lúc nào đã trở nên không còn quan trọng như vậy.
Câu ‘anh yêu em’, cũng bắt đầu khó có thể mở miệng.
Bốn năm trước anh đồng ý để cô lên máy bay. Đó không phải từ bỏ, mà là yêu. Có lẽ cả đời này cô ấy cũng sẽ không trở về, bởi vì cô ấy đã nói với anh như vậy.
Cho nên, sau một thời gian dài phong lưu, anh đã kết hôn. Cưới La Tâm Âm, một phụ nữ có hiểu biết.
Từng ngày gió êm sóng lặng qua đi thật thoải mái, anh rất hài lòng, một lòng nhào vào sự nghiệp, tình nhân là quần áo, vợ là bến cảng.
La Tâm Âm hiền lành hiểu ý người làm anh quý mến, sự dịu dàng thông minh của cô làm anh cảm thấy thoải mái, dần dần cũng thích cảm giác khi ở cùng cô.
Tất cả đều như anh mong muốn, mãi đến khi Kỉ Lan xuất hiện.
Nhận được thông báo của thư ký, anh chỉ cảm thấy tim đập gia tốc, thần kinh căng thẳng. Trong đêm khuya chạy như điên đến sân bay chỉ vì muốn là người đầu tiên nhìn thấy cô ấy.
Người nào đó nhung nhớ đã lâu, cảm giác khi ôm vào trong lòng là cỡ nào không giống thật.
Nghe tim cô nhảy lên, tim anh cũng dần dần lạc nhịp.
Vào lúc tình cảm mãnh liệt dâng lên, bọn họ điên cuồng làm tình.
Giây phút đó, anh đã quên hết tất cả, chỉ biết dưới thân là người phụ nữ mình yêu đã lâu.
Ngày hôm sau, sau khi dặn dò thư ký sắp xếp ổn thỏa cho cô, anh đã rời khỏi từ rất sớm. Không đánh thức thiên sứ đang trong mộng, mà chỉ quan sát cô gần nửa tiếng, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái……
“Nghĩ gì vậy?” Giọng nói mê người vang lên.
Kỉ Lan, đang tựa vào cửa quyến rũ nhìn anh cười.
“Sao em lại tới đây?” Lôi Nặc quay đầu, kinh ngạc nhìn cô.
Tắt thuốc lá rồi đi về phía cô.
“Anh không rảnh thì em tới đây.” Kỉ Lan cười khẽ nói.
“Nhớ anh quá ~” Tay ngọc duỗi ra, ôm chặt lấy Lôi Nặc.
“Rõ ràng đã ở trong lòng anh rồi nhưng sao vẫn rất nhớ anh vậy nhỉ.” Kỉ Lan nỉ non, áp mặt vào trong ngực anh, cẩn thận nghe trái tim mạnh mẽ nhảy lên.
“Đồ ngốc.” Lôi Nặc vỗ vỗ đầu cô, đưa cô vào phòng nghỉ.
“Ha ha, nơi này vẫn như cũ.” Ngồi lên sô pha, Kỉ Lan nhìn quanh bốn phía.
“Ừ.” Lôi Nặc cũng thản nhiên liếc mắt nhìn xung quanh một cái.
Gian phòng nghỉ riêng trong văn phòng này tràn ngập ký ức về Kỉ Lan. Thời điểm đó, anh vừa tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, trên cơ bản liền xem nơi này là nhà, mỗi ngày Kỉ Lan đều cùng anh ngủ ở đây. Lúc nhàn rỗi, cô thường đùa nghịch đồ đạc trong phòng, nhìn đông một cái, nhìn tây một cái. Không lâu sau, phòng nghỉ tràn ngập hơi thở mạnh mẽ nam tính này đã bị cô tra tấn thành một gian phòng công chúa.
Hiện nay, tất cả đều vẫn như cũ. Anh không có ý dỡ bỏ những ký ức có liên quan đến cô, bởi vì đó chỉ là đang lừa mình dối người.
“Rất nhiều thứ nên thay đổi.” Kỉ Lan cầm lấy một cái đệm dựa trên sô pha.
Lôi Nặc không có lên tiếng trả lời, chỉ là nhìn cô.
“Em ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
“Ừm, ăn từ rất sớm rồi. Còn anh?”
“Cũng ăn rồi.” Anh cởi áo vest ra, ngồi lên sô pha.
“Em…… muốn ở lại.” Kỉ Lan chuyển người qua, ngón tay ngọc xuyên vào trong ngực rắn chắc của anh.
Toàn thân Lôi Nặc lập tức căng thẳng.
Cô âm thầm nở nụ cười. Thì ra mình đối với anh vẫn là có lực ảnh hưởng.
“Hôn em……” Cô giống như thôi miên mà nói.
Còn Lôi Nặc ngoan ngoãn nghe theo.
Cúi đầu, dùng đôi môi nóng rực áp lên đôi môi đỏ mọng mê người kia của cô. Lưỡi anh vẽ trên môi cô, thừa dịp cô hơi thở dốc, tiến vào trong miệng ngọt ngào của cô.
Nụ hôn của anh liên tục xâm nhập, nuốt vào thở dốc của cô. Cô yếu ớt dựa lên sô pha, nụ hôn nồng nhiệt mất hồn khiến cô bắt đầu mê ly, ngay cả tứ chi cũng đã mềm nhũn, không còn sức lực gì.
Cô vẫn là ngượng ngùng như thế, còn anh vẫn giống lúc trước chủ động như vậy. Tình cảm mãnh liệt, đang thiêu đốt lẫn nhau.
“Em……” Cô muốn biểu đạt gì đó, trên mặt lộ ra vẻ mặt mộng ảo, cực kỳ giống người nào đó. Lôi Nặc chỉ cảm thấy trong đầu ‘oanh’ một tiếng, nổ tung tất cả tình cảm mãnh liệt.
Anh, buông lỏng cô ra.
Cô, thở dốc nhìn anh.
“Anh…… Làm sao vậy?” Kỉ Lan xoa khuôn mặt tuấn tú của Lôi Nặc, nhìn lửa tình trong mắt anh dần mất đi. Lôi Nặc chuyển động thân dưới, xoay người ngồi xuống bên cạnh sô pha, nhắm mắt hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra. Kỉ Lan vẫn không nhúc nhích nhìn anh, không nói gì, hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng. Cô hiểu được . “Muốn em…… đi không?” Cô hô hấp có chút khó khăn, giọng nói cũng bắt đầu phát run. Lôi Nặc bỗng chốc mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt đẹp chứa lệ của Kỉ Lan. Anh biết mình đã tổn thương cô. “Thực xin lỗi……” Anh đứng dậy, tới gần, ôm lấy cô. “Vì sao? Vì sao lại trở thành như vậy?” Kỉ Lan đau khổ nói xong, nước mắt tràn ra hốc mắt. Lôi Nặc chỉ có thể gắt gao ôm lấy cô, giờ phút này anh không biết phải an ủi cô như thế nào nữa. “Em nghĩ rằng…… quay về, sẽ không có chuyện gì .” Kỉ Lan nghẹn ngào nói. “Nghĩ rằng anh sẽ vĩnh viện đợi em, yêu em.” (BN: chị nằm mơ ban ngày àh, xí, bỏ ngta đi mà còn kêu gào như là có người giựt chồng mình không bằng, ghét >”<) “Anh yêu em.” Lôi Nặc buông cô ra, nói một cách nghiêm túc. Con ngươi đen thể hiện sự chân tình, còn có một tia yêu thương. “Em biết.” Kỉ Lan khẽ nhón mũi chân, hôn lên môi anh. Không có một chút tình dục, chỉ đơn thuần là nỗi nhớ. Vừa hôn môi hắn, vừa rơi lệ. “Chúng ta, còn có thể ở cùng nhau không?” Cô không chắc chắn hỏi. Tim bắt đầu đập nhanh hơn, chờ đợi đáp án này thực tàn khốc giống như đang dùng điện để tra tấn cô. Cô thực sự sợ hãi. Lôi Nặc nhíu mày, vẻ mặt thống khổ. Anh nhìn ra được, cô đang khẩn trương. đôi mắt trong suốt sáng ngời của cô luôn có thể biểu hiện rõ ràng tất cả những gì trong lòng cô. Thống khổ, sợ hãi, bất an, và… hối hận. Anh bắt đầu oán trách chính mình, trách mình đã khiến đôi mắt thơ ngây của cô không còn đơn thuần nữa, trách mình yêu cô nhưng lại để cô mang trên mình cái danh tình nhân. “Anh yêu em.” Anh nói ra miệng. Lau khô nước mắt trên mặt cô, anh hôn lên đôi môi mềm mại kia. “Anh đã kết hôn.” Anh rốt cục cũng chính miệng nói với cô. (BN: anh cũng biết sao >”<) Kỉ Lan cúi thấp đầu xuống, cảm giác chua xót bắt đầu chạy dọc toàn thân. Hóa ra những lời này từ miệng anh nói ra, vẫn có lực sát thương như vậy. Cô cần chậm rãi…… “Em biết.” Thật lâu sau, cô mới đáp lại . Lôi Nặc lại nhìn cô trầm mặc . Kỉ Lan cười yếu ớt, nhẹ giọng nói ra một câu,“Chỉ cần anh còn yêu em.” Tin anh kết hôn giống như là tin dữ, lúc đó cô vẫn đang ở Achentina. Mẹ cô gọi điện nói tin này cho cô biết. Cô không nhớ mình đã khóc bao lâu, cũng không nhớ lúc ấy cô đã vượt qua thế nào. Chỉ cảm thấy khó thở, khó chịu đến muốn chết. muốn bay về ngăn cản anh ngay lập tức, nhưng sức lực để đứng lên cũng không có. Cũng chính tại thời điểm đó, cô bắt đầu chân chính ý thức được tầm quan trọng của Lôi Nặc đối với mình. Trong thế giới nội tâm rộng lớn của cô, tình yêu không phải là khắp các ngõ ngách, Lôi Nặc dường như đã tạo nên một vùng trời riêng. Ý nghĩ trở về cũng bắt đầu dần dần nảy sinh. “Em chỉ muốn yêu anh thật nhiều……” cô nhìn con ngươi đen thâm thúy của anh, dũng cảm nói. Nói cho anh, cũng nói cho chính mình, đến cuối cùng mình muốn cái gì. Hai người thâm tình nhìn nhau, thật lâu, thật lâu. Rốt cục, Lôi Nặc nở nụ cười. Hôn lên môi cô một cách điên cuồng, cúi lưng ôm lấy cơ thể cô, đổ về phía chiếc giường. Đêm, bắt đầu triền miên.(BN: khúc đầu mụi hơi bị ghét anh lun, nhưng, haizz~~~) Tình nhân trên giường, lại lần nữa dấy lên ngọn lửa yêu mị. Tiếng thét chói tai và rên rỉ mờ ám bao quanh cả căn phòng. Tất cả lửa nóng đều làm cho người ta phải mặt đỏ…… Bỗng nhiên, bên ngoài bắt đầu nổi tuyết. Bên trong nóng rực, không hề cảm nhận được dù chỉ một chút không khí lạnh bức người kia. Nhưng người con gái nơi tòa nhà nào đó, lại cảm giác rõ ràng bầu không khí lạnh khiếp người này……
/36
|