Nhìn bóng chiếc Camry biển xanh của Phó Thủ tướng Vũ Đức Nhượng đã khuất sau rặng thông, Lý Đông mới quay trở lại phòng biệt thự.
Vào trong, Lý Đông không vội ra dùng cơm trưa mà tiến về phòng làm việc nhấc điện thoại lên gọi cho Vũ Nhung.
- Alo, Chủ tịch! Tôi nghe – Tiếng nói êm ái của vị trợ lý riêng vang lên.
- Uhm… Chị thông báo cho Anh Trần Hàng, Chú Khiêm bên Liên tinh và anh Trình Huy bên DigiPhone Kỷ Nguyên 9h sáng mai tập trung tại phòng họp Tổng bộ. Tôi có việc gấp cần triển khai.
Vũ Nhung nghe Lý Đông nói sắp về lại tập đoàn thì vui mừng reo lên:
- Ô, Chủ tịch về Đông Thành ạ?
Lý Đông thấy cô trợ lý lại chỉ tập trung vào việc hắn trở về hay không thì lắc đầu cười khổ rồi trả lời:
- Uhm… có sự vụ quan trọng nên phải về một chuyến, nhân tiện thăm cha mẹ luôn.
- À… Vâng! Vậy Chủ tịch có cần tôi chuẩn bị tài liệu gì trước không?
- Uhm… không cần! Có gì mai họp tôi sẽ trực tiếp phổ biến cho mọi người sau! Vậy nhé!
- Vâng, tôi biết rồi!
Cúp điện thoại, Lý Đông trở lại phòng ăn. Do cũng chỉ có một mình nên bữa cơm diễn ra chóng vánh chưa tới mười phút thời gian.
Để lại bàn ăn ê hề thức ăn vốn để dùng tiếp đón vị Phó Thủ tướng cho người phục vụ dọn dẹp, Lý Đông trở lại phòng khách uống nước. Theo thói quen hắn cầm điều khiển bật tivi để xem bản tin buổi trưa.
Các nội dung lần lượt trôi qua, tin tức cũng không có gì đặc biệt, ban đầu chủ yếu là các hoạt động thường nhật của chính phủ, tiếp đó là bản tin tài chính liên quan đến diễn biến của thị trường chứng khoán.
Vừa xem Lý Đông vừa nhếch miệng cười nhạt, tình hình thị trường cũng không khác đời trước của hắn là mấy. Theo đó, các nhà đầu tư và giới chuyên gia vẫn đang rất lạc quan và có những đánh giá rất tích cực đối với thị trường khi mà các chỉ số tăng trưởng cho tới lúc này đều cho tín hiệu tốt, ngay cả kênh truyền thông CNN cũng để tâm đặc biệt và nhận định chỉ số VN-Index của thị trường chứng khoán (TTCK) Việt Nam lên gần 600 điểm vào đầu tháng 4 là chỉ số tăng trưởng nhanh thứ hai trên thế giới chỉ sau Zimbabwe.
Xem tới đây thấy không thu thêm được tin tức gì hữu ích, Lý Đông đang định tắt màn hình để trở về phòng nghỉ ngơi thì biên tập viên bỗng phát đi một nội dung cuối chương trình khiến hắn lập tức bị thu hút sự chú ý. Đây không phải là một tin tức tài chính mà chỉ là thông báo ngắn gọn về việc ban hành Nghị định hướng dẫn thi hành chi tiết các điều khoản của Luật Giao dịch Điện tử năm 2005, nghị định này sẽ là một bước cụ thể hóa các quy định pháp lý cho việc thực hiện các Giao dịch điện tử tại Việt Nam.
Kết thúc thông báo thì bản tin trưa cũng trôi qua nhưng Lý Đông vẫn còn ngồi tại chỗ.
“Giao dịch Điện tử”, cụm từ này như một thiên âm vang lên đánh động vào tâm thức hắn, nhắc nhở Lý Đông nhớ về một khái niệm sẽ rất nhanh phổ biến trong một vài năm sau đó là “Thương mại điện tử”. Đây chính là lĩnh vực kinh doanh đã biến người đàn ông nhỏ bé Jack Ma thành một gã khổng lồ với ngôi vị giàu nhất Trung Quốc.
Hiểu một cách đơn giản thì Thương mại điện tử là sự mua bán sản phẩm hay dịch vụ trên các hệ thống điện tử như Internet và các mạng máy tính. Thương mại điện tử dựa trên một số công nghệ như chuyển tiền điện tử, quản lý chuỗi dây chuyền cung ứng, tiếp thị Internet, quá trình giao dịch trực tuyến, trao đổi dữ liệu điện tử, các hệ thống quản lý hàng tồn kho và các hệ thống tự động thu thập dữ liệu.
Thương mại điện tử bao gồm việc sản xuất, quảng cáo, bán hàng và phân phối sản phẩm được mua bán và thanh toán trên mạng Internet, nhưng được giao nhận một cách hữu hình, cả các sản phẩm giao nhận cũng như những thông tin số hoá thông qua mạng Internet.
Dựa vào chủ thể của thương mại điện tử, có thể phân chia thương mại điện tử ra các loại hình phổ biến như giao dịch giữa doanh nghiệp với doanh nghiệp – B2B (business to business); Giao dịch giữa doanh nghiệp với khách hàng – B2C (business to consumer); Giao dịch giữa doanh nghiệp với cơ quan nhà nước – B2G (business to government); Giao dịch trực tiếp giữa các cá nhân với nhau – C2C (consumer to consumer); Giao dịch giữa cơ quan nhà nước với cá nhân – G2C (government to consumer).
Căn cứ theo diễn biến đời trước Lý Đông biết, thương mại điện tử sẽ là một xu hướng tiêu dùng của tương lai, kênh phân phối này sẽ được rất nhiều người tiêu dùng lựa chọn.
Cho tới khi Lý Đông trọng sinh thì thế giới có ba hãng thương mại điện tử lớn nhất toàn cầu là Alibaba, Amazon và Ebay. Giá trị lượng hàng hóa giao dịch hàng năm qua kênh tiêu thụ này là một con số khổng lồ lên tới vài ngàn tỷ USD và tất nhiên mức lợi nhuận của nó cũng là cực kỳ hấp dẫn.
Thương mại điện tử sở dĩ trở thành xu hướng và được nhiều khách hàng lựa chọn chính là bởi tính tiện dụng của nó. Khách hàng không cần bỏ thời gian và công sức tới tận nơi có hàng hóa để mua hàng, tất cả điều họ cần làm chỉ là ngồi trước máy tính có nối mạng và thực hiện những cú click chuột chọn hàng và thanh toán. Sau đó là chỉ cần chờ đợi, hàng hóa sẽ được đưa tới tận nơi. Vô cùng đơn giản!
Tất nhiên cái lợi thì cũng có cái hại. Điển hình nhất chính là tình trạng mua phải hàng giả, hàng nhái, hàng kém chất lượng, hàng tráo đổi, bị thất lạc hàng hay là hàng không phù hợp với bản thân khi sử dụng trong thực tế.
Lý Đông nhớ trong đời trước từng đọc được những câu chuyện cười ra nước mắt của các cô gái khi đặt hàng thời trang công sở qua mạng. Trên ảnh quảng cáo đều là hàng hiệu do các hot girl, người mẫu ảnh mặc sau đó lại đã qua chỉnh sửa photoshop trở nên vô cùng long lanh bắt mắt nhưng nhận hàng về thì nhàu nhĩ không khác với mấy chiếc áo mặc ở nhà dùng qua mấy năm là bao.
Nói thì là như vậy nhưng rõ ràng là người tiêu dùng vẫn có được nhiều giao dịch thành công hơn thất bại chính vì vậy kênh phân phối này mới có thể tồn tại và lớn mạnh đến thế.
Tổng kết kinh nghiệm nắm được về sự thành công của kênh tiêu thụ này với ví dụ sống động nhất là Alibaba với Alipay, Taobao, Tmall… Lý Đông nhận thấy điểm mấu chốt chính là nằm ở hai chữ “uy tín”. Uy tín trong thanh toán, uy tín trong chất lượng sản phẩm và uy tín trong khâu giao hàng.
Uy tín trong thanh toán chính là hệ thống thanh toán tiện lợi, dễ sử dụng, minh bạch chính xác, an toàn, bảo mật.
Uy tín trong chất lượng sản phẩm chính là giao hàng đúng như thông tin đã đăng tải trên website, tuyệt đối không vì lợi nhuận mà giao hàng nhái, hàng giả. Sẵn sàng cho khách hàng đổi, trả lại sản phẩm nếu hàng không đúng yêu cầu.
Uy tín trong giao hàng đó chính là chuyển đúng người mua, đúng địa điểm và đúng thời gian đã cam kết.
Lý Đông nếu không hiểu và biết tới tiềm năng của kênh tiêu thụ này thì thôi, nếu hắn đã biết tới chắc chắn hắn sẽ phải nhúng một tay vào cách kinh doanh nhiều màu mỡ này.
Thực tế Lý Đông không đơn giản chỉ là bị mức lợi nhuận hấp dẫn đến. Là người nắm trong tay những công nghệ cao cấp, hắn chợt nảy sinh một tham vọng thay đổi cách làm thương mại điện tử truyền thống, khiến nó trở nên ưu việt hơn, đáp ứng cao hơn, tốt hơn nhu cầu của khách hàng mà những Alibaba hay Amazon có thể.
Càng nghĩ, Lý Đông lại càng thấy hào hứng trong lòng.
Quên cả giờ ngủ trưa, Lý Đông trầm tư suy tính. Theo hắn nhớ, năm 2006, cả Amazon, Ebay và Alibaba đều đã có hình có dáng với một cơ sở khách hàng rất lớn, đặc biệt là lại được chống lưng bởi chính phủ quốc gia sở tại. Nếu Lý Đông muốn tham gia vào lĩnh vực này thì hắn có thể và nên làm những gì, ưu thế của hắn là nằm ở đâu và lợi dụng những tri thức công nghệ như thế nào để vượt lên trên đối thủ… tất cả đều là những bài toán cần tính toán một cách cẩn thận để ra được một kết quả đúng đắn.
Mải miết ngồi tại phòng khách suy tư một hồi, sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, như đã có thêm những ý tưởng mới lạ, Lý Đông đứng lên đi vào phòng làm việc.
**************
9h sáng hôm sau, Tòa nhà The Wind of The Sea, Phòng họp Tổng Bộ Tập đoàn Kỷ nguyên mới
Cao Văn Khiêm và Trình Huy thấy Lý Đông gấp gáp chạy ngược từ Hà Đô trở về đây từ sáng sớm thì cũng hiểu có sự vụ quan trọng, và tất nhiên là có liên quan trực tiếp tới công tác mà bản thân hai người đang phụ trách.
Cao Văn Khiêm thì còn đỡ, Trình Huy mới vừa ngồi vào ghế lãnh đạo chưa lâu nên khá thấp thỏm trong lòng. Theo đó hắn chỉ ngồi im như pho tượng chăm chú nhìn về vị trí của vị chủ tịch trẻ tuổi lẳng lặng chờ đợi.
Cũng không để cho hai người này phải đợi lâu, chờ cho nhân viên tạp vụ trà nước đã ra khỏi phòng, Lý Đông đan hai tay trên bàn rồi đưa mắt về hướng Cao Văn Khiêm và Trình Huy lên tiếng:
- Xin lỗi đã triệu tập hai người đột ngột như vậy có điều việc này đúng là rất cấp bách, cần phải trao đổi ngay để tập trung giải quyết ưu tiên.
Cao Văn Khiêm gật đầu:
- Vâng, có chuyện gì mời Chủ tịch nói?
Lý Đông gật gù nhưng không trả lời ngay mà hỏi lại:
- Các vị biết nước ta năm nay sẽ quốc gia tổ chức Hội nghị cấp cao APEC vào cuối năm rồi chứ?
Nghe xong câu hỏi, Cao Văn Khiêm và Trình Huy liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra sự bối rối ở đối phương bởi hai người thật không hiểu sao Lý Đông lại đi hỏi bọn họ vấn đề này.
Chần chờ giây lát Cao Văn Khiêm cười khổ giãi bày:
- Chủ tịch, thật xin lỗi nhưng chủ tịch cũng biết chúng tôi đều là những người làm về kỹ thuật, phần lớn thời gian đều tập trung cho công tác chuyên môn nên quả thực rất ít để tâm tới những diễn biến chính trị xã hội trong nước cũng như quốc tế. Nói ra có chút ngại ngùng nhưng đúng là chúng tôi không biết tới sự kiện này, thậm chí APEC là tổ chức gì và mục đích của nó như thế nào tôi cũng không nắm được rõ ràng lắm.
Lý Đông nghe được câu trả lời thì lắc đầu cười khổ, hắn đúng là quên mất điều này.
Cao Văn Khiêm nói không sai, mấy người bọn họ đúng là bận tối tăm mặt mũi với dự án, tiến độ bị ép từng ngày thì làm sao còn có tâm sức đi để ý cái khác được nữa, xem ra hắn hỏi như vậy quả là làm khó mọi người rồi.
Nghĩ là vậy, sau khi nở một nụ cười đầy thông cảm, Lý Đông giải thích:
- À, các vị đừng có gì khó hiểu, thực ra tôi hỏi như vậy là chỉ mang tính chất thông báo bởi nội dung cuộc họp hôm nay sẽ có liên quan đến sự kiện này.
Hơi dừng lại một chút, Lý Đông bắt đầu nói lại sự việc đã trao đổi cùng Phó Thủ tướng Vũ Đức Nhượng:
- Các vị, sự việc là hôm qua tôi đã tiếp Chủ tịch Ủy ban Quốc gia về APEC 2006, Phó Thủ tướng Vũ Đức Nhượng để bàn bạc về công tác triển khai Hội nghị. Theo đó, tôi đã có một số đề xuất về việc cung cấp phương tiện đưa đón, hộ tống và lắp đặt trang thiết bị thông tin trong phòng họp và đã được Phó Thủ tướng đồng ý về mặt chủ trương. Ý tưởng hiện tại của tôi chính là chúng ta sẽ cung cấp một số lượng hạn chế các khí tài bay tầm thấp để đưa đón những phái đoàn và phục vụ công tác tuần tra của an ninh. Bên cạnh đó chúng ta cũng sẽ nhận lắp đặt một hệ thống máy tính cảm ứng với các tính năng tương tác cơ bản trong hội trường Trung tâm Hội nghị quốc gia. Mục tiêu chính của những việc này là tăng tính long trọng của công tác tổ chức đồng thời gián tiếp góp phần quảng bá cho sản phẩm tàu bay và điện thoại di động của chúng ta trong tương lai, tạo uy tín mở đường cho các sản phẩm này xâm nhập thị trường trong năm sau.
Trình Huy nghe tới đây thì nhíu mày lên tiếng:
- Chủ tịch, cho hỏi chúng ta có bao nhiêu thời gian để chuẩn bị?
Lý Đông xòe ba ngón tay:
- Tối đa ba tháng?
- Ba tháng?
Cả Cao Văn Khiêm và Trình Huy đều trợn mắt thốt lên.
Lý Đông mỉm cười nhìn chằm chằm hai vị thuộc cấp. Trình Huy không chịu được ánh mắt này nên đành phải lấy hết dũng cảm giải thích:
- Chủ tịch, xin phép cho tôi được nói thẳng. Không phải là chúng tôi gặp khó bàn lùi nhưng quả thật ba tháng không đủ để làm nên bất cứ chuyện gì. Công ty Cổ phần DigiPhone Kỷ Nguyên ngoài giấy phép hoạt động vừa mới nhận được thì đội ngũ, công nghệ, nhà xưởng, dây chuyền… còn chưa có, Chủ tịch cho kỳ hạn ba tháng quả thật là không chút nào khả thi.
Cao Văn Khiêm cũng gật đầu xác nhận:
- Vâng, Chủ tịch! Đúng là hơi gấp quá! Việc nghiên cứu khí tài bay của Liên tinh chủ yếu vẫn nằm trong phòng thí nghiệm, chưa sản xuất ra được thành phẩm hoàn thiện. Nếu cưỡng ép sản xuất thì cũng có thể làm được nhưng tôi e rằng tính an toàn của nó sẽ không được đảm bảo.
Lý Đông ngồi nghe hai vị thuộc hạ kêu than nhưng vẫn tỏ ra bình thản. Hắn đương nhiên hiểu được giao nhiệm vụ sản xuất cho hai người Cao Văn Khiêm là bất khả thi nên từ đầu cũng không hề có tính toán này.
Sở dĩ Lý Đông có thể tự tin cam kết với Phó Thủ Tướng Vũ Đức Nhượng là bởi hắn còn nắm trong tay một cơ sở kỹ thuật hùng mạnh khác chính là nhà máy ngầm dưới Vịnh Cam Lâm của căn cứ quân sự bí mật. Theo đó thứ mà Kỷ nguyên mới chưa sản xuất được thì nhà máy này lại hoàn toàn có thể.
Đội ngũ kỹ thuật ở đây do có thời gian nghiên cứu lâu dài hơn các tài liệu của Lý Đông so với Cao Văn Khiêm nên việc sản xuất ra những thiết bị bay cỡ nhỏ đã không có gì là khó khăn, chỉ cần Lý Đông đưa ra thiết kế là bọn họ có thể mô phỏng và sản xuất hàng loạt khá dễ dàng.
Về phần máy tính bảng thì lại càng đơn giản. Lý Đông đương nhiên không có ý định đưa cho chính phủ một chiếc Ipad ngay lúc này mà chỉ dự định cung cấp một thiết bị có các công năng cơ bản như nghe, nhìn, nhắn tin và kết nối mạng thông tin nội bộ điều khiển bằng cảm biến. Do vậy nó không cần tới một hệ điều hành phức tạp như Ipad mà có thể tận dụng ngay các phần mềm đang được dùng để cài đặt vận hành cho các thiết bị trong căn cứ.
Các cơ sở đều đã có, đây mới là chỗ dựa để Lý Đông mạnh dạn đưa ra đề nghị với Chính phủ để chớp thời cơ PR cho sản phẩm tương lại của mình.
Khi này, quan sát thấy hai vị thuộc cấp đang nhìn mình lom lom chờ đợi, Lý Đông xua tay trấn an bọn họ:
- Ha ha… Các vị đang hiểu lầm ý tôi rồi. Đương nhiên là tôi sẽ không đặt ra yêu cầu sản xuất những thiết bị này với Liên tinh và DigiPhone Kỷ Nguyên. Cái tôi muốn là hai vị cùng đội ngũ của mình ưu tiên phối hợp một chút mà thôi.
Cao Văn Khiêm nghe xong thì lại càng mù mịt, ông ta khó hiểu hỏi lại:
- Liên tinh và DigiPhone Kỷ Nguyên sẽ không sản xuất? Ưu tiên phối hợp? Chuyện này là như thế nào vậy Chủ tịch?
Lý Đông gật đầu giải thích:
- Uhm… đúng vậy, chính xác vai trò của các vị là phối hợp bởi nhiệm vụ sản xuất sẽ là do Trung tâm nghiên cứu bí mật của Tập đoàn thực hiện. Như các tài liệu tôi đã chuyển giao cho Liên tinh và DigiPhone Kỷ Nguyên hẳn các vị cũng đã biết được năng lực của Trung tâm rồi. Thực tế mà nói thì bọn họ đã đi trước đội ngũ của các vị một bước, công việc của các vị đang tiến hành hiện nay chủ yếu là nghiên cứu nắm bắt và áp dụng công nghệ đó để có thể sản xuất sản phẩm dưới quy mô công nghiệp chứ không phải là nghiên cứu. Do vậy thứ mà ở đây chưa làm được thì ở đó lại hoàn toàn có thể. Hiện tại yêu cầu nhiệm vụ cấp bách đồng thời số lượng các thiết bị không quá nhiều nên tôi sẽ để việc này cho phía Trung tâm nghiên cứu thực hiện. Thế nào, các vị yên tâm rồi chứ?
Trình Huy đã hiểu ra vấn đề, theo đó hắn liền lên tiếng xác nhận:
- Vậy theo ý Chủ tịch, nhiệm vụ cụ thể của chúng tôi chính là thực hiện vai trò lắp đặt, chạy thử phải không?
Lý Đông khẳng định:
- Đúng rồi! Các anh sẽ phải nắm bắt kỹ thuật sử dụng các thiết bị trong thực tế để chuyển giao lại cho phía chính phủ. Riêng với máy tính bảng thì anh chỉ cần phải hiệu chỉnh lại các công năng cho phù hợp với nhu cầu sử dụng là được!
Nghe tới đây thì Cao Văn Khiêm và Trình Huy khẽ thở ra một hơi. Quả thật lúc đầu mới nghe được yêu cầu của Lý Đông đúng là dọa sợ bọn họ rồi.
Quan sát thấy nét mặt của hai người Cao Văn Khiêm đã giãn ra, Lý Đông mỉm cười hỏi:
- Hai vị còn có câu hỏi gì không?
Cao Văn Khiêm lắc đầu:
- Không, thưa chủ tịch! Chúng tôi cơ bản đã nắm được tinh thần công tác rồi!
- Uhm… chủ trương là như vậy, tôi sẽ thông báo lại với phía chính phủ để cho phép các anh bố trí người sang tiếp xúc và tìm hiểu các yêu cầu chi tiết.
Nói tới đây, Lý Đông mới quay sang phía Trần Hàng, người nãy giờ vẫn đang ngồi một bên nghe ngóng:
- Anh Trần Hàng, cũng có một việc liên quan tới APEC cần anh thực hiện đây!
Trần Hàng gật gù nhìn Lý Đông trả lời:
- Vâng! Chủ tịch! Tôi đang nghe!
- Uhm… việc cũng không có gì! Ngoài nội dung vừa rồi thì phía chính phủ cũng có đề xuất chúng ta xây dựng một số chương trình liên doanh, liên kết hợp tác kinh doanh với các đối tác của các quốc gia tham dự APEC. Những thỏa thuận hoặc hợp đồng này sẽ được ký kết tượng trưng trong buổi hiệp thương bên lề Hội nghị. Do vậy tôi đề nghị Anh cho rà soát lại toàn bộ các hạng mục của chúng ta đang triển khai và lựa chọn các hạng mục để đăng ký với phía Chính phủ.
Trần Hàng nghe xong thì nhíu mày:
- Chủ tịch, việc này có thể khiến kế hoạch hoạt động sản xuất kinh doanh của chúng ta có sự thay đổi lớn đấy!
Lý Đông phất tay:
- Không sao! Hỗ trợ chính phủ, hỗ trợ quốc gia là việc chúng ta cần hết sức nên làm!
Thấy Lý Đông đã quyết, Trần Hàng cúng không nói gì thêm đành gật đầu:
- Vâng, chủ tịch!
- Uhm… còn một chuyện nữa!
- Chuyện gì thế chủ tịch?
Lý Đông ngả lưng vào ghế dựa sau đó chậm rãi trả lời:
- Tôi muốn Anh sắp xếp một cuộc gặp mặt với anh Trương Gia Hòa, chủ tịch của Tập đoàn FPT. Tôi có một đề án mới cần thương thảo với anh ta!
- Trương Gia Hòa?
Trần Hàng nhíu mày, trong đầu hiện lên hình ảnh khuôn mặt người đàn ông có đôi mắt hẹp và nụ cười đầy sức cuốn hút!
Vào trong, Lý Đông không vội ra dùng cơm trưa mà tiến về phòng làm việc nhấc điện thoại lên gọi cho Vũ Nhung.
- Alo, Chủ tịch! Tôi nghe – Tiếng nói êm ái của vị trợ lý riêng vang lên.
- Uhm… Chị thông báo cho Anh Trần Hàng, Chú Khiêm bên Liên tinh và anh Trình Huy bên DigiPhone Kỷ Nguyên 9h sáng mai tập trung tại phòng họp Tổng bộ. Tôi có việc gấp cần triển khai.
Vũ Nhung nghe Lý Đông nói sắp về lại tập đoàn thì vui mừng reo lên:
- Ô, Chủ tịch về Đông Thành ạ?
Lý Đông thấy cô trợ lý lại chỉ tập trung vào việc hắn trở về hay không thì lắc đầu cười khổ rồi trả lời:
- Uhm… có sự vụ quan trọng nên phải về một chuyến, nhân tiện thăm cha mẹ luôn.
- À… Vâng! Vậy Chủ tịch có cần tôi chuẩn bị tài liệu gì trước không?
- Uhm… không cần! Có gì mai họp tôi sẽ trực tiếp phổ biến cho mọi người sau! Vậy nhé!
- Vâng, tôi biết rồi!
Cúp điện thoại, Lý Đông trở lại phòng ăn. Do cũng chỉ có một mình nên bữa cơm diễn ra chóng vánh chưa tới mười phút thời gian.
Để lại bàn ăn ê hề thức ăn vốn để dùng tiếp đón vị Phó Thủ tướng cho người phục vụ dọn dẹp, Lý Đông trở lại phòng khách uống nước. Theo thói quen hắn cầm điều khiển bật tivi để xem bản tin buổi trưa.
Các nội dung lần lượt trôi qua, tin tức cũng không có gì đặc biệt, ban đầu chủ yếu là các hoạt động thường nhật của chính phủ, tiếp đó là bản tin tài chính liên quan đến diễn biến của thị trường chứng khoán.
Vừa xem Lý Đông vừa nhếch miệng cười nhạt, tình hình thị trường cũng không khác đời trước của hắn là mấy. Theo đó, các nhà đầu tư và giới chuyên gia vẫn đang rất lạc quan và có những đánh giá rất tích cực đối với thị trường khi mà các chỉ số tăng trưởng cho tới lúc này đều cho tín hiệu tốt, ngay cả kênh truyền thông CNN cũng để tâm đặc biệt và nhận định chỉ số VN-Index của thị trường chứng khoán (TTCK) Việt Nam lên gần 600 điểm vào đầu tháng 4 là chỉ số tăng trưởng nhanh thứ hai trên thế giới chỉ sau Zimbabwe.
Xem tới đây thấy không thu thêm được tin tức gì hữu ích, Lý Đông đang định tắt màn hình để trở về phòng nghỉ ngơi thì biên tập viên bỗng phát đi một nội dung cuối chương trình khiến hắn lập tức bị thu hút sự chú ý. Đây không phải là một tin tức tài chính mà chỉ là thông báo ngắn gọn về việc ban hành Nghị định hướng dẫn thi hành chi tiết các điều khoản của Luật Giao dịch Điện tử năm 2005, nghị định này sẽ là một bước cụ thể hóa các quy định pháp lý cho việc thực hiện các Giao dịch điện tử tại Việt Nam.
Kết thúc thông báo thì bản tin trưa cũng trôi qua nhưng Lý Đông vẫn còn ngồi tại chỗ.
“Giao dịch Điện tử”, cụm từ này như một thiên âm vang lên đánh động vào tâm thức hắn, nhắc nhở Lý Đông nhớ về một khái niệm sẽ rất nhanh phổ biến trong một vài năm sau đó là “Thương mại điện tử”. Đây chính là lĩnh vực kinh doanh đã biến người đàn ông nhỏ bé Jack Ma thành một gã khổng lồ với ngôi vị giàu nhất Trung Quốc.
Hiểu một cách đơn giản thì Thương mại điện tử là sự mua bán sản phẩm hay dịch vụ trên các hệ thống điện tử như Internet và các mạng máy tính. Thương mại điện tử dựa trên một số công nghệ như chuyển tiền điện tử, quản lý chuỗi dây chuyền cung ứng, tiếp thị Internet, quá trình giao dịch trực tuyến, trao đổi dữ liệu điện tử, các hệ thống quản lý hàng tồn kho và các hệ thống tự động thu thập dữ liệu.
Thương mại điện tử bao gồm việc sản xuất, quảng cáo, bán hàng và phân phối sản phẩm được mua bán và thanh toán trên mạng Internet, nhưng được giao nhận một cách hữu hình, cả các sản phẩm giao nhận cũng như những thông tin số hoá thông qua mạng Internet.
Dựa vào chủ thể của thương mại điện tử, có thể phân chia thương mại điện tử ra các loại hình phổ biến như giao dịch giữa doanh nghiệp với doanh nghiệp – B2B (business to business); Giao dịch giữa doanh nghiệp với khách hàng – B2C (business to consumer); Giao dịch giữa doanh nghiệp với cơ quan nhà nước – B2G (business to government); Giao dịch trực tiếp giữa các cá nhân với nhau – C2C (consumer to consumer); Giao dịch giữa cơ quan nhà nước với cá nhân – G2C (government to consumer).
Căn cứ theo diễn biến đời trước Lý Đông biết, thương mại điện tử sẽ là một xu hướng tiêu dùng của tương lai, kênh phân phối này sẽ được rất nhiều người tiêu dùng lựa chọn.
Cho tới khi Lý Đông trọng sinh thì thế giới có ba hãng thương mại điện tử lớn nhất toàn cầu là Alibaba, Amazon và Ebay. Giá trị lượng hàng hóa giao dịch hàng năm qua kênh tiêu thụ này là một con số khổng lồ lên tới vài ngàn tỷ USD và tất nhiên mức lợi nhuận của nó cũng là cực kỳ hấp dẫn.
Thương mại điện tử sở dĩ trở thành xu hướng và được nhiều khách hàng lựa chọn chính là bởi tính tiện dụng của nó. Khách hàng không cần bỏ thời gian và công sức tới tận nơi có hàng hóa để mua hàng, tất cả điều họ cần làm chỉ là ngồi trước máy tính có nối mạng và thực hiện những cú click chuột chọn hàng và thanh toán. Sau đó là chỉ cần chờ đợi, hàng hóa sẽ được đưa tới tận nơi. Vô cùng đơn giản!
Tất nhiên cái lợi thì cũng có cái hại. Điển hình nhất chính là tình trạng mua phải hàng giả, hàng nhái, hàng kém chất lượng, hàng tráo đổi, bị thất lạc hàng hay là hàng không phù hợp với bản thân khi sử dụng trong thực tế.
Lý Đông nhớ trong đời trước từng đọc được những câu chuyện cười ra nước mắt của các cô gái khi đặt hàng thời trang công sở qua mạng. Trên ảnh quảng cáo đều là hàng hiệu do các hot girl, người mẫu ảnh mặc sau đó lại đã qua chỉnh sửa photoshop trở nên vô cùng long lanh bắt mắt nhưng nhận hàng về thì nhàu nhĩ không khác với mấy chiếc áo mặc ở nhà dùng qua mấy năm là bao.
Nói thì là như vậy nhưng rõ ràng là người tiêu dùng vẫn có được nhiều giao dịch thành công hơn thất bại chính vì vậy kênh phân phối này mới có thể tồn tại và lớn mạnh đến thế.
Tổng kết kinh nghiệm nắm được về sự thành công của kênh tiêu thụ này với ví dụ sống động nhất là Alibaba với Alipay, Taobao, Tmall… Lý Đông nhận thấy điểm mấu chốt chính là nằm ở hai chữ “uy tín”. Uy tín trong thanh toán, uy tín trong chất lượng sản phẩm và uy tín trong khâu giao hàng.
Uy tín trong thanh toán chính là hệ thống thanh toán tiện lợi, dễ sử dụng, minh bạch chính xác, an toàn, bảo mật.
Uy tín trong chất lượng sản phẩm chính là giao hàng đúng như thông tin đã đăng tải trên website, tuyệt đối không vì lợi nhuận mà giao hàng nhái, hàng giả. Sẵn sàng cho khách hàng đổi, trả lại sản phẩm nếu hàng không đúng yêu cầu.
Uy tín trong giao hàng đó chính là chuyển đúng người mua, đúng địa điểm và đúng thời gian đã cam kết.
Lý Đông nếu không hiểu và biết tới tiềm năng của kênh tiêu thụ này thì thôi, nếu hắn đã biết tới chắc chắn hắn sẽ phải nhúng một tay vào cách kinh doanh nhiều màu mỡ này.
Thực tế Lý Đông không đơn giản chỉ là bị mức lợi nhuận hấp dẫn đến. Là người nắm trong tay những công nghệ cao cấp, hắn chợt nảy sinh một tham vọng thay đổi cách làm thương mại điện tử truyền thống, khiến nó trở nên ưu việt hơn, đáp ứng cao hơn, tốt hơn nhu cầu của khách hàng mà những Alibaba hay Amazon có thể.
Càng nghĩ, Lý Đông lại càng thấy hào hứng trong lòng.
Quên cả giờ ngủ trưa, Lý Đông trầm tư suy tính. Theo hắn nhớ, năm 2006, cả Amazon, Ebay và Alibaba đều đã có hình có dáng với một cơ sở khách hàng rất lớn, đặc biệt là lại được chống lưng bởi chính phủ quốc gia sở tại. Nếu Lý Đông muốn tham gia vào lĩnh vực này thì hắn có thể và nên làm những gì, ưu thế của hắn là nằm ở đâu và lợi dụng những tri thức công nghệ như thế nào để vượt lên trên đối thủ… tất cả đều là những bài toán cần tính toán một cách cẩn thận để ra được một kết quả đúng đắn.
Mải miết ngồi tại phòng khách suy tư một hồi, sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, như đã có thêm những ý tưởng mới lạ, Lý Đông đứng lên đi vào phòng làm việc.
**************
9h sáng hôm sau, Tòa nhà The Wind of The Sea, Phòng họp Tổng Bộ Tập đoàn Kỷ nguyên mới
Cao Văn Khiêm và Trình Huy thấy Lý Đông gấp gáp chạy ngược từ Hà Đô trở về đây từ sáng sớm thì cũng hiểu có sự vụ quan trọng, và tất nhiên là có liên quan trực tiếp tới công tác mà bản thân hai người đang phụ trách.
Cao Văn Khiêm thì còn đỡ, Trình Huy mới vừa ngồi vào ghế lãnh đạo chưa lâu nên khá thấp thỏm trong lòng. Theo đó hắn chỉ ngồi im như pho tượng chăm chú nhìn về vị trí của vị chủ tịch trẻ tuổi lẳng lặng chờ đợi.
Cũng không để cho hai người này phải đợi lâu, chờ cho nhân viên tạp vụ trà nước đã ra khỏi phòng, Lý Đông đan hai tay trên bàn rồi đưa mắt về hướng Cao Văn Khiêm và Trình Huy lên tiếng:
- Xin lỗi đã triệu tập hai người đột ngột như vậy có điều việc này đúng là rất cấp bách, cần phải trao đổi ngay để tập trung giải quyết ưu tiên.
Cao Văn Khiêm gật đầu:
- Vâng, có chuyện gì mời Chủ tịch nói?
Lý Đông gật gù nhưng không trả lời ngay mà hỏi lại:
- Các vị biết nước ta năm nay sẽ quốc gia tổ chức Hội nghị cấp cao APEC vào cuối năm rồi chứ?
Nghe xong câu hỏi, Cao Văn Khiêm và Trình Huy liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra sự bối rối ở đối phương bởi hai người thật không hiểu sao Lý Đông lại đi hỏi bọn họ vấn đề này.
Chần chờ giây lát Cao Văn Khiêm cười khổ giãi bày:
- Chủ tịch, thật xin lỗi nhưng chủ tịch cũng biết chúng tôi đều là những người làm về kỹ thuật, phần lớn thời gian đều tập trung cho công tác chuyên môn nên quả thực rất ít để tâm tới những diễn biến chính trị xã hội trong nước cũng như quốc tế. Nói ra có chút ngại ngùng nhưng đúng là chúng tôi không biết tới sự kiện này, thậm chí APEC là tổ chức gì và mục đích của nó như thế nào tôi cũng không nắm được rõ ràng lắm.
Lý Đông nghe được câu trả lời thì lắc đầu cười khổ, hắn đúng là quên mất điều này.
Cao Văn Khiêm nói không sai, mấy người bọn họ đúng là bận tối tăm mặt mũi với dự án, tiến độ bị ép từng ngày thì làm sao còn có tâm sức đi để ý cái khác được nữa, xem ra hắn hỏi như vậy quả là làm khó mọi người rồi.
Nghĩ là vậy, sau khi nở một nụ cười đầy thông cảm, Lý Đông giải thích:
- À, các vị đừng có gì khó hiểu, thực ra tôi hỏi như vậy là chỉ mang tính chất thông báo bởi nội dung cuộc họp hôm nay sẽ có liên quan đến sự kiện này.
Hơi dừng lại một chút, Lý Đông bắt đầu nói lại sự việc đã trao đổi cùng Phó Thủ tướng Vũ Đức Nhượng:
- Các vị, sự việc là hôm qua tôi đã tiếp Chủ tịch Ủy ban Quốc gia về APEC 2006, Phó Thủ tướng Vũ Đức Nhượng để bàn bạc về công tác triển khai Hội nghị. Theo đó, tôi đã có một số đề xuất về việc cung cấp phương tiện đưa đón, hộ tống và lắp đặt trang thiết bị thông tin trong phòng họp và đã được Phó Thủ tướng đồng ý về mặt chủ trương. Ý tưởng hiện tại của tôi chính là chúng ta sẽ cung cấp một số lượng hạn chế các khí tài bay tầm thấp để đưa đón những phái đoàn và phục vụ công tác tuần tra của an ninh. Bên cạnh đó chúng ta cũng sẽ nhận lắp đặt một hệ thống máy tính cảm ứng với các tính năng tương tác cơ bản trong hội trường Trung tâm Hội nghị quốc gia. Mục tiêu chính của những việc này là tăng tính long trọng của công tác tổ chức đồng thời gián tiếp góp phần quảng bá cho sản phẩm tàu bay và điện thoại di động của chúng ta trong tương lai, tạo uy tín mở đường cho các sản phẩm này xâm nhập thị trường trong năm sau.
Trình Huy nghe tới đây thì nhíu mày lên tiếng:
- Chủ tịch, cho hỏi chúng ta có bao nhiêu thời gian để chuẩn bị?
Lý Đông xòe ba ngón tay:
- Tối đa ba tháng?
- Ba tháng?
Cả Cao Văn Khiêm và Trình Huy đều trợn mắt thốt lên.
Lý Đông mỉm cười nhìn chằm chằm hai vị thuộc cấp. Trình Huy không chịu được ánh mắt này nên đành phải lấy hết dũng cảm giải thích:
- Chủ tịch, xin phép cho tôi được nói thẳng. Không phải là chúng tôi gặp khó bàn lùi nhưng quả thật ba tháng không đủ để làm nên bất cứ chuyện gì. Công ty Cổ phần DigiPhone Kỷ Nguyên ngoài giấy phép hoạt động vừa mới nhận được thì đội ngũ, công nghệ, nhà xưởng, dây chuyền… còn chưa có, Chủ tịch cho kỳ hạn ba tháng quả thật là không chút nào khả thi.
Cao Văn Khiêm cũng gật đầu xác nhận:
- Vâng, Chủ tịch! Đúng là hơi gấp quá! Việc nghiên cứu khí tài bay của Liên tinh chủ yếu vẫn nằm trong phòng thí nghiệm, chưa sản xuất ra được thành phẩm hoàn thiện. Nếu cưỡng ép sản xuất thì cũng có thể làm được nhưng tôi e rằng tính an toàn của nó sẽ không được đảm bảo.
Lý Đông ngồi nghe hai vị thuộc hạ kêu than nhưng vẫn tỏ ra bình thản. Hắn đương nhiên hiểu được giao nhiệm vụ sản xuất cho hai người Cao Văn Khiêm là bất khả thi nên từ đầu cũng không hề có tính toán này.
Sở dĩ Lý Đông có thể tự tin cam kết với Phó Thủ Tướng Vũ Đức Nhượng là bởi hắn còn nắm trong tay một cơ sở kỹ thuật hùng mạnh khác chính là nhà máy ngầm dưới Vịnh Cam Lâm của căn cứ quân sự bí mật. Theo đó thứ mà Kỷ nguyên mới chưa sản xuất được thì nhà máy này lại hoàn toàn có thể.
Đội ngũ kỹ thuật ở đây do có thời gian nghiên cứu lâu dài hơn các tài liệu của Lý Đông so với Cao Văn Khiêm nên việc sản xuất ra những thiết bị bay cỡ nhỏ đã không có gì là khó khăn, chỉ cần Lý Đông đưa ra thiết kế là bọn họ có thể mô phỏng và sản xuất hàng loạt khá dễ dàng.
Về phần máy tính bảng thì lại càng đơn giản. Lý Đông đương nhiên không có ý định đưa cho chính phủ một chiếc Ipad ngay lúc này mà chỉ dự định cung cấp một thiết bị có các công năng cơ bản như nghe, nhìn, nhắn tin và kết nối mạng thông tin nội bộ điều khiển bằng cảm biến. Do vậy nó không cần tới một hệ điều hành phức tạp như Ipad mà có thể tận dụng ngay các phần mềm đang được dùng để cài đặt vận hành cho các thiết bị trong căn cứ.
Các cơ sở đều đã có, đây mới là chỗ dựa để Lý Đông mạnh dạn đưa ra đề nghị với Chính phủ để chớp thời cơ PR cho sản phẩm tương lại của mình.
Khi này, quan sát thấy hai vị thuộc cấp đang nhìn mình lom lom chờ đợi, Lý Đông xua tay trấn an bọn họ:
- Ha ha… Các vị đang hiểu lầm ý tôi rồi. Đương nhiên là tôi sẽ không đặt ra yêu cầu sản xuất những thiết bị này với Liên tinh và DigiPhone Kỷ Nguyên. Cái tôi muốn là hai vị cùng đội ngũ của mình ưu tiên phối hợp một chút mà thôi.
Cao Văn Khiêm nghe xong thì lại càng mù mịt, ông ta khó hiểu hỏi lại:
- Liên tinh và DigiPhone Kỷ Nguyên sẽ không sản xuất? Ưu tiên phối hợp? Chuyện này là như thế nào vậy Chủ tịch?
Lý Đông gật đầu giải thích:
- Uhm… đúng vậy, chính xác vai trò của các vị là phối hợp bởi nhiệm vụ sản xuất sẽ là do Trung tâm nghiên cứu bí mật của Tập đoàn thực hiện. Như các tài liệu tôi đã chuyển giao cho Liên tinh và DigiPhone Kỷ Nguyên hẳn các vị cũng đã biết được năng lực của Trung tâm rồi. Thực tế mà nói thì bọn họ đã đi trước đội ngũ của các vị một bước, công việc của các vị đang tiến hành hiện nay chủ yếu là nghiên cứu nắm bắt và áp dụng công nghệ đó để có thể sản xuất sản phẩm dưới quy mô công nghiệp chứ không phải là nghiên cứu. Do vậy thứ mà ở đây chưa làm được thì ở đó lại hoàn toàn có thể. Hiện tại yêu cầu nhiệm vụ cấp bách đồng thời số lượng các thiết bị không quá nhiều nên tôi sẽ để việc này cho phía Trung tâm nghiên cứu thực hiện. Thế nào, các vị yên tâm rồi chứ?
Trình Huy đã hiểu ra vấn đề, theo đó hắn liền lên tiếng xác nhận:
- Vậy theo ý Chủ tịch, nhiệm vụ cụ thể của chúng tôi chính là thực hiện vai trò lắp đặt, chạy thử phải không?
Lý Đông khẳng định:
- Đúng rồi! Các anh sẽ phải nắm bắt kỹ thuật sử dụng các thiết bị trong thực tế để chuyển giao lại cho phía chính phủ. Riêng với máy tính bảng thì anh chỉ cần phải hiệu chỉnh lại các công năng cho phù hợp với nhu cầu sử dụng là được!
Nghe tới đây thì Cao Văn Khiêm và Trình Huy khẽ thở ra một hơi. Quả thật lúc đầu mới nghe được yêu cầu của Lý Đông đúng là dọa sợ bọn họ rồi.
Quan sát thấy nét mặt của hai người Cao Văn Khiêm đã giãn ra, Lý Đông mỉm cười hỏi:
- Hai vị còn có câu hỏi gì không?
Cao Văn Khiêm lắc đầu:
- Không, thưa chủ tịch! Chúng tôi cơ bản đã nắm được tinh thần công tác rồi!
- Uhm… chủ trương là như vậy, tôi sẽ thông báo lại với phía chính phủ để cho phép các anh bố trí người sang tiếp xúc và tìm hiểu các yêu cầu chi tiết.
Nói tới đây, Lý Đông mới quay sang phía Trần Hàng, người nãy giờ vẫn đang ngồi một bên nghe ngóng:
- Anh Trần Hàng, cũng có một việc liên quan tới APEC cần anh thực hiện đây!
Trần Hàng gật gù nhìn Lý Đông trả lời:
- Vâng! Chủ tịch! Tôi đang nghe!
- Uhm… việc cũng không có gì! Ngoài nội dung vừa rồi thì phía chính phủ cũng có đề xuất chúng ta xây dựng một số chương trình liên doanh, liên kết hợp tác kinh doanh với các đối tác của các quốc gia tham dự APEC. Những thỏa thuận hoặc hợp đồng này sẽ được ký kết tượng trưng trong buổi hiệp thương bên lề Hội nghị. Do vậy tôi đề nghị Anh cho rà soát lại toàn bộ các hạng mục của chúng ta đang triển khai và lựa chọn các hạng mục để đăng ký với phía Chính phủ.
Trần Hàng nghe xong thì nhíu mày:
- Chủ tịch, việc này có thể khiến kế hoạch hoạt động sản xuất kinh doanh của chúng ta có sự thay đổi lớn đấy!
Lý Đông phất tay:
- Không sao! Hỗ trợ chính phủ, hỗ trợ quốc gia là việc chúng ta cần hết sức nên làm!
Thấy Lý Đông đã quyết, Trần Hàng cúng không nói gì thêm đành gật đầu:
- Vâng, chủ tịch!
- Uhm… còn một chuyện nữa!
- Chuyện gì thế chủ tịch?
Lý Đông ngả lưng vào ghế dựa sau đó chậm rãi trả lời:
- Tôi muốn Anh sắp xếp một cuộc gặp mặt với anh Trương Gia Hòa, chủ tịch của Tập đoàn FPT. Tôi có một đề án mới cần thương thảo với anh ta!
- Trương Gia Hòa?
Trần Hàng nhíu mày, trong đầu hiện lên hình ảnh khuôn mặt người đàn ông có đôi mắt hẹp và nụ cười đầy sức cuốn hút!
/257
|