“Uh… ”
Hồi Trí cố mở đôi mắt còn đang lim dim của mình ra.
Sau một vài giây mơ hồ, nhận thức của hắn đã trở về trạng thái bình thường.
“Uh… Mình đã ngất đi thì phải… Được bao lâu rồi nhỉ? ”
Hồi Trí tự hỏi, ánh mắt dòm lên chiếc đồng hồ treo tường.
“9 Giờ tối rồi sao… ”
Hắn gặp phải cơn đau đầu và ngất đi vào khoảng 12 giờ trưa. Vậy nghĩa là đã 9 tiếng trôi qua.
Hắn không ngờ mình ngất lâu đến vậy.
“Ủa… mà đây là giường của Linh Chi mà… Còn nàng ta… ”
Hồi Trí vội vàng bật dậy ngó nhìn xung quanh.
“Phù… ra là ở kia… ”
Không khó cho hắn trong việc tìm Linh Chi, nàng hiện đang úp mặt ngủ ở chiếc bàn gỗ duy nhất trong nhà.
“Haizz… sao lại nhường giường cho mình xong rồi ngủ thế kia chứ? ”
Hồi Trí lắc đầu, vẻ mặt hắn có chút không hài lòng, nhưng trên đó lại xuất hiện một nụ cười khó hiểu.
Nụ cười mang vẻ mãn nguyện.
Vốn dĩ có đến hai chiếc giường trong nhà, một của Linh Chi nằm ở gian trên và một của Hồi Trí đặt ở gian dưới.
Nếu nhường cho Hồi Trí chiếc giường của mình, Linh Chi vẫn có thể dùng giường của hắn thay thế chứ không đến nỗi phải ngủ ở bàn thế kia. Nhưng nàng lại không làm vậy.
Vì sao?
Chỉ có một cách giải thích cho việc này, nàng đã ngồi trông nom cho hắn đến nỗi ngủ gật.
“… ”
Tuy biết sự quan tâm này chủ yếu xuất phát từ tinh thần trách nhiệm của một y sư, nhưng Hồi Trí vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp. Sinh ra làm nam giới, mấy ai được một mỹ nữ quan tâm chăm sóc như hắn.
Hồi Trí bước xuống giường và tiến đến chỗ Linh Chi. Sau đó, hắn nhẹ nhàng bế nàng lên mà không để nàng phải tỉnh giấc.
“Uh… Mùi hương này… ”
Như thường lệ, mỗi lần ở gần Linh Chi, mùi hương từ cơ thể nàng tự động xông vào mũi hắn, khiến hắn phải ngất ngây.
Nhưng, mùi hương hiện tại rất khác. Nó thơm hơn, lại còn rất dễ chịu.
Và nó rất giống với mùi hương từ những bông hoa mà Hồi Trí đã hái về ban sáng.
“Vậy là nàng ta đã dùng chúng… hihi! ”
Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Hồi Trí vui.
Tận hưởng cảm giác mềm mại cũng như mùi hương từ cơ thể Linh Chi thêm một chút nữa rồi hắn đem nàng đặt lên giường.
Sau khi cẩn thận phủ lên cơ thể nàng tấm chăn, ánh mắt của hắn lại say đắm chìm vào gương mặt yêu kiều kể cả khi ngủ của Linh Chi.
“Haizz… rốt cục mình vẫn chưa thể nói cho nàng ấy biết. ”
Trút xong một hơi thở dài tiếc nuối, Hồi Trí lặng lẽ xuống bếp kiếm cơm. Từ trưa đến giờ chưa có gì bỏ bụng nên bao tử hắn đang kêu réo dữ dội.
Sau khi ăn xong, hắn ra ngoài dạo một tí, dù gì hắn cũng đã ngủ 9 tiếng rồi, bây giờ khó lòng yên giấc ngay được.
Không khí buổi đêm vô cùng trong lành và dễ chịu. Hồi Trí muốn hít một hơi thật sâu để tận hưởng thứ không khí ấy, nhưng hắn không thể vì mỗi lần làm thế đều gây cảm giác ran rát ở mũi, thứ vừa ra rất nhiều máu lúc trưa.
“Phịch! ”
Hắn đặt mông xuống thảm cỏ xanh mượt, hai tay chống về sau, đôi mắt dán lên những vì sao đêm.
Hắn cố thả hồn bay bổng theo những làn gió mát, nhưng chỉ được một lát…
“Hmmm… ”
Hắn lại suy tư.
Chủ đề vẫn xoay quanh ký ức, quá khứ của hắn.
Sau cơn đau đầu lúc trưa, hắn lại càng tò mò.
Đặc biệt về giọng nói bí ẩn lúc ấy.
“Mau lấy lại ký ức đi! Ta chờ ngươi lâu rồi, KHẢI MINH! ”
Tuy lúc đó hắn đã gần ngất đi, nhưng hắn vẫn nhớ rõ giọng nói ấy.
Một cảm giác xa lạ nhưng cũng khá thân quen.
Rốt cục giọng nói ấy là của ai?
Hơn thế nữa, trong câu nói đó có một chi tiết vô cùng quan trọng.
“KHẢI MINH! ”
Hồi Trí chắc chắn mình không hề nghe nhầm. Giọng nói ấy có nhắc về “Khải Minh”.
“Khải Minh? Đó là ai chứ? Là người quen của mình ư? Hay… ”
“… Đó chính là mình? ”
Không thể loại trừ khả năng này được.
Rất có thể, lúc trước, hắn tên là Khải Minh bởi giọng nói ấy rõ ràng nhắm đến hắn.
“Khải Minh… Huỳnh gia… Huỳnh Khải Minh? ”
Hồi Trí la lớn lên, một thứ gì đó đang xuất hiện trong đầu hắn.
Huỳnh Khải Minh? Khi nhắc cái tên này rõ ràng có cảm giác rất thân thuộc.
“Ugh… ” Hai tay Hồi Trí ôm chặt đầu lại như cố nhớ ra điều gì đó.
“Gần được… gần được rồi… mình cảm giác quen lắm… Huỳnh Khải Minh… Huỳnh Khải Minh… ”
Một ánh sáng lóe lên.
Nhưng ngay lập tức bị dập tắt.
“Bịch! ”
“Hộc… hộc… hộc… ”
Hồi Trí ngã người xuống đất thở dốc.
“Chết tiệt thật… vẫn chưa được! ”
Nét giận dữ hòa cùng thất vọng hiện lên trên mặt hắn.
Tuy lần này có chút hi vọng hơn, nhưng kết quả vẫn thế.
Sau vài phút ức chế, Hồi Trí đứng dậy đi vào nhà, cảm giác hụt hẫng này dù sao hắn cũng đã gặp rất nhiều lần, chẳng khó lắm cho hắn khi vượt qua nó.
“Ủa… ” Đôi mắt Hồi Trí nheo lại nhìn về phía xa. Có một người đang cưỡi ngựa chạy từ làng Cao Linh ra.
“Hmmm… đi éo gì mà nhanh vậy ta? À mà liên quan gì tới mình? ”
Hồi Trí chẳng quan tâm nữa, đi thẳng một mạch vào nhà.
Nhưng có lẽ hắn sẽ không làm như vậy nếu biết được rằng kẻ cưỡi ngựa kia lại là… do thám của một băng cướp.
Hồi Trí cố mở đôi mắt còn đang lim dim của mình ra.
Sau một vài giây mơ hồ, nhận thức của hắn đã trở về trạng thái bình thường.
“Uh… Mình đã ngất đi thì phải… Được bao lâu rồi nhỉ? ”
Hồi Trí tự hỏi, ánh mắt dòm lên chiếc đồng hồ treo tường.
“9 Giờ tối rồi sao… ”
Hắn gặp phải cơn đau đầu và ngất đi vào khoảng 12 giờ trưa. Vậy nghĩa là đã 9 tiếng trôi qua.
Hắn không ngờ mình ngất lâu đến vậy.
“Ủa… mà đây là giường của Linh Chi mà… Còn nàng ta… ”
Hồi Trí vội vàng bật dậy ngó nhìn xung quanh.
“Phù… ra là ở kia… ”
Không khó cho hắn trong việc tìm Linh Chi, nàng hiện đang úp mặt ngủ ở chiếc bàn gỗ duy nhất trong nhà.
“Haizz… sao lại nhường giường cho mình xong rồi ngủ thế kia chứ? ”
Hồi Trí lắc đầu, vẻ mặt hắn có chút không hài lòng, nhưng trên đó lại xuất hiện một nụ cười khó hiểu.
Nụ cười mang vẻ mãn nguyện.
Vốn dĩ có đến hai chiếc giường trong nhà, một của Linh Chi nằm ở gian trên và một của Hồi Trí đặt ở gian dưới.
Nếu nhường cho Hồi Trí chiếc giường của mình, Linh Chi vẫn có thể dùng giường của hắn thay thế chứ không đến nỗi phải ngủ ở bàn thế kia. Nhưng nàng lại không làm vậy.
Vì sao?
Chỉ có một cách giải thích cho việc này, nàng đã ngồi trông nom cho hắn đến nỗi ngủ gật.
“… ”
Tuy biết sự quan tâm này chủ yếu xuất phát từ tinh thần trách nhiệm của một y sư, nhưng Hồi Trí vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp. Sinh ra làm nam giới, mấy ai được một mỹ nữ quan tâm chăm sóc như hắn.
Hồi Trí bước xuống giường và tiến đến chỗ Linh Chi. Sau đó, hắn nhẹ nhàng bế nàng lên mà không để nàng phải tỉnh giấc.
“Uh… Mùi hương này… ”
Như thường lệ, mỗi lần ở gần Linh Chi, mùi hương từ cơ thể nàng tự động xông vào mũi hắn, khiến hắn phải ngất ngây.
Nhưng, mùi hương hiện tại rất khác. Nó thơm hơn, lại còn rất dễ chịu.
Và nó rất giống với mùi hương từ những bông hoa mà Hồi Trí đã hái về ban sáng.
“Vậy là nàng ta đã dùng chúng… hihi! ”
Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Hồi Trí vui.
Tận hưởng cảm giác mềm mại cũng như mùi hương từ cơ thể Linh Chi thêm một chút nữa rồi hắn đem nàng đặt lên giường.
Sau khi cẩn thận phủ lên cơ thể nàng tấm chăn, ánh mắt của hắn lại say đắm chìm vào gương mặt yêu kiều kể cả khi ngủ của Linh Chi.
“Haizz… rốt cục mình vẫn chưa thể nói cho nàng ấy biết. ”
Trút xong một hơi thở dài tiếc nuối, Hồi Trí lặng lẽ xuống bếp kiếm cơm. Từ trưa đến giờ chưa có gì bỏ bụng nên bao tử hắn đang kêu réo dữ dội.
Sau khi ăn xong, hắn ra ngoài dạo một tí, dù gì hắn cũng đã ngủ 9 tiếng rồi, bây giờ khó lòng yên giấc ngay được.
Không khí buổi đêm vô cùng trong lành và dễ chịu. Hồi Trí muốn hít một hơi thật sâu để tận hưởng thứ không khí ấy, nhưng hắn không thể vì mỗi lần làm thế đều gây cảm giác ran rát ở mũi, thứ vừa ra rất nhiều máu lúc trưa.
“Phịch! ”
Hắn đặt mông xuống thảm cỏ xanh mượt, hai tay chống về sau, đôi mắt dán lên những vì sao đêm.
Hắn cố thả hồn bay bổng theo những làn gió mát, nhưng chỉ được một lát…
“Hmmm… ”
Hắn lại suy tư.
Chủ đề vẫn xoay quanh ký ức, quá khứ của hắn.
Sau cơn đau đầu lúc trưa, hắn lại càng tò mò.
Đặc biệt về giọng nói bí ẩn lúc ấy.
“Mau lấy lại ký ức đi! Ta chờ ngươi lâu rồi, KHẢI MINH! ”
Tuy lúc đó hắn đã gần ngất đi, nhưng hắn vẫn nhớ rõ giọng nói ấy.
Một cảm giác xa lạ nhưng cũng khá thân quen.
Rốt cục giọng nói ấy là của ai?
Hơn thế nữa, trong câu nói đó có một chi tiết vô cùng quan trọng.
“KHẢI MINH! ”
Hồi Trí chắc chắn mình không hề nghe nhầm. Giọng nói ấy có nhắc về “Khải Minh”.
“Khải Minh? Đó là ai chứ? Là người quen của mình ư? Hay… ”
“… Đó chính là mình? ”
Không thể loại trừ khả năng này được.
Rất có thể, lúc trước, hắn tên là Khải Minh bởi giọng nói ấy rõ ràng nhắm đến hắn.
“Khải Minh… Huỳnh gia… Huỳnh Khải Minh? ”
Hồi Trí la lớn lên, một thứ gì đó đang xuất hiện trong đầu hắn.
Huỳnh Khải Minh? Khi nhắc cái tên này rõ ràng có cảm giác rất thân thuộc.
“Ugh… ” Hai tay Hồi Trí ôm chặt đầu lại như cố nhớ ra điều gì đó.
“Gần được… gần được rồi… mình cảm giác quen lắm… Huỳnh Khải Minh… Huỳnh Khải Minh… ”
Một ánh sáng lóe lên.
Nhưng ngay lập tức bị dập tắt.
“Bịch! ”
“Hộc… hộc… hộc… ”
Hồi Trí ngã người xuống đất thở dốc.
“Chết tiệt thật… vẫn chưa được! ”
Nét giận dữ hòa cùng thất vọng hiện lên trên mặt hắn.
Tuy lần này có chút hi vọng hơn, nhưng kết quả vẫn thế.
Sau vài phút ức chế, Hồi Trí đứng dậy đi vào nhà, cảm giác hụt hẫng này dù sao hắn cũng đã gặp rất nhiều lần, chẳng khó lắm cho hắn khi vượt qua nó.
“Ủa… ” Đôi mắt Hồi Trí nheo lại nhìn về phía xa. Có một người đang cưỡi ngựa chạy từ làng Cao Linh ra.
“Hmmm… đi éo gì mà nhanh vậy ta? À mà liên quan gì tới mình? ”
Hồi Trí chẳng quan tâm nữa, đi thẳng một mạch vào nhà.
Nhưng có lẽ hắn sẽ không làm như vậy nếu biết được rằng kẻ cưỡi ngựa kia lại là… do thám của một băng cướp.
/138
|