“Ặc, sao cứ thấy nhột nhột!!” Khải Minh vừa đi vừa gãi hông.
“Phew, cứ ở đó chán chết mất, thà đi đâu đó kiếm gái bóp vú kiếm điểm kha kha kha.” Hắn nghĩ thầm trong đầu.
“Oái, có ai ở kia thì phải…” Khải Minh vội nằm xuống. Hắn phát hiện ra có một bóng người đang chạy cách đó không xa. Khải Minh mong rằng đó là nữ nhưng không phải, bóng người đó là một tên nam. Hắn ta có một cái đầu trọc lóc, quần áo rách rưới, dáng vẻ mệt mỏi.
Tên: Nguyễn Tiến Thành.
Tuổi: 17.
Sinh lực: 7000/8920.
Hồn Lực: 120/12170.
Cảnh giới: Hồn Sư tầng 6.
Thông tin thêm: Thích bêu xấu người khác.
“Á đù, là thằng lòn đội Thiên Long gây sự với mình nè! Sao hồn lực nó yếu vậy ta…?” Khải Minh mừng thầm vì thấy hồn lực của tên đó đang ở mức thấp. Lý do của việc này là vì hắn vừa chiến đấu với Thu Thúy, dù là có một tên đồng đội nữa cùng đánh nhưng vẫn bị cô nàng kia hạ dễ dàng. Tên đồng đội phải cố sức ghìm chân Thu Thúy để hắn chạy thoát.
“Hức… khốn kiếp… con nhãi kia ăn gì mà mạnh thế không biết… Grrr.” Tiến Thành bực tức lẩm bẩm.
“Khốn kiếp… bây giờ chỉ còn có một mình, mình nhất định phải cố gắng “sống sót”, mang lại chiến thắng cho đội Thiên Long…” Tên đó nắm chặt tay quyết tâm.
“Hmmm, chỉ còn mình thằng Tiến Thành, nó là hi vọng cuối cùng rồi!” Hiệu trưởng của trường Thiên Long đặt hết hi vọng vào Tiến Thành. Không đặt vào hắn thì đặt vào ai nữa.
“Tưởng tượng xem, nếu một mình mang chiến thắng về cho cả đội, lúc đó mình sẽ được tung hô như thế nào… muahaha!!” Đang trong những giây phút hoang tưởng, Tiến Thành chợt bị kéo về hiện thực bởi vì ngay trước mắt hắn hiện giờ là một thứ gì đó tròn tròn, màu xanh lá cây. Nó hình như bay ra từ phía bụi rậm bên tay phải của hắn.
“Cái lề gì thốn?” Tiến Thành chỉ kịp nghĩ như vậy và…
“BÙM!!!!!!!” Cái thứ đó bỗng phát nổ ngay trước mắt hắn. Cơ thể hắn đã quá mệt sau khi chiến đấu với Thu Thúy, phản ứng cũng trở nên chậm chạp hẳn. Kết quả là hắn không thể tránh khỏi vụ nổ trước mắt, điều này làm cho chiếc huy hiệu mong manh vỡ thành từng mảnh nhỏ, đồng nghĩa với việc hắn đã bị loại và đội Thiên Long sẽ dừng chân tại đây.
“Cái gì thế!!!!” Hiệu trưởng trường Thiên Long điên loạn hét. Kẻ mà ông ta vừa đặt hi vọng vào lại bị loại ngay sau đó. Còn gì ức chế hơn điều này.
Từ trong bụi cây mà thứ kia bay ra lúc nãy, Khải Minh lồm cồm bò ra.
“Yeah, một mạng đầu tiên…” Khải Minh vui mừng nói.
“Là cái thằng oắt con này sao? Sao nó dám… ta sẽ ghim nó suốt đời!!” Hiệu trưởng trường Thiên Long giận dữ.
“Éc, sao lạnh người vậy!” Khải Minh nhìn ngó xung quanh. Hắn không hiểu cảm giác lạnh gáy mới nãy là do đâu. Nhưng sau đó hắn lại lạnh gáy một lần nữa và lần này hắn biết nguyên nhân.
Không biết từ bao giờ, có lẽ chỉ mới gần đây, Đăng Quang và Thu Thúy xuất hiện ngay trước mắt Khải Minh.
“What the…? Hồn Sư tầng 11, Hồn Tướng tầng 1… Mẹ ơi! Xuân này con không về…” Khải Minh khóc thầm trong lòng.
Thu Thúy và Đăng Quang khi thấy Khải Minh cũng bất ngờ.
“Là hắn…” Thu Thúy nhìn Đăng Quang và nói.
“Ừm…” Đăng Quang khẽ gật đầu.
“Để mình xử hắn cho!”
“Không… Mình có chuyện cần nói với hắn!!” Đăng Quang nói rồi nhẹ nhàng bước đến chỗ Khải Minh.
“Ồ, Hoàng Kim và Hoa Sen!”
“Một đánh hai không chột cũng què…”
“Đánh với tên kia của đội Hoàng Kim cũng đủ què rồi!”
Khán giả dường như đoán trước được việc gì sẽ đến với Khải Minh.
“Hic… nguy cho Khải Minh rồi!!” Yến Nhi lo lắng siết chặt vòng tay đang ôm Bạch Long khiến nó đang ngủ mà cũng phải thức giấc.
“Đệt, chạy đi Khải Minh…” Quốc Vinh gào thét.
“Ặc, tẩu vi thượng sách!!” Khải Minh nói rồi quay lưng bỏ chạy.
“Hừ…” Đăng Quang thấy thế liền vận lực đuổi theo.
“Thánh Quang Siêu Tốc.” Đăng Quang nhún nhẹ một cái, cả cơ thể hắn phát sáng rồi bay vụt đến gần Khải Minh. Từ vị trí ban đầu của hắn đến Khải Minh cũng khoảng vài chục bước chân, vậy mà chỉ trong tích tắc hắn đã xuất hiện cạnh Khải Minh.
“Gì chứ…” Khải Minh há hốc mồm kinh ngạc.
“Thánh Quang Quyền.” Đăng Quang tung nắm đấm đang sáng rực vào mặt Khải Minh.
“Binh.”
“Cái gì?” Đăng Quang ngạc nhiên bởi… đòn đánh của hắn lại chỉ đánh vào không khí. Chỉ trong chưa đầy một giây, Khải Minh đã dùng Đặng Gia Bộ Pháp xoay người né sang một bên. Không những thế hắn còn mượn lực xoay người tung một cú đấm cực mạnh vào Đăng Quang. Tuy nhiên Đăng Quang đã kịp thời dùng cánh tay còn lại đỡ đòn.
“Tên này…” Đăng Quang sau đó tấn công liên hoàn vào Khải Minh nhưng không đòn nào trúng. Khải Minh né tránh một cách vô cùng dễ dàng, trông hắn như biết trước được Đăng Quang sẽ tấn công như thế nào.
Nhiều người nhìn vào sẽ nói là cả hai đang đùa với nhau nhưng thật ra không phải vậy. Đăng Quang đang tấn công nghiêm túc và Khải Minh cũng đang né tránh hết sức mình. Chỉ là Khải Minh né tránh qúa tài tình nên mới có người nghĩ vậy. Và Khải Minh làm được điều này tất nhiên là nhờ vào Đăng Gia Bộ Pháp.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ làm tình với Linh Nguyệt, Khải Minh được hệ thống thưởng đến 500000 điểm khoái lạc. Với số điểm này hắn có thể làm khá nhiều thứ và điều hắn ưu tiên làm đó là nâng cấp các kĩ năng mình có. Sau trận chiến ngày hôm qua, hắn nhận ra mình còn né tránh khá yếu nên đã ưu tiên nâng Đặng Gia Bộ Pháp, hiện tại kĩ năng này đang ở level 7. Không chỉ nâng cao hiệu quả sử dụng mà nó còn mở ra một hiệu quả bị động khác.
Hiệu quả bị động: 15% tự động né tránh một đòn đánh.
Với Đặng Gia Bộ Pháp bây giờ, Khải Minh hoàn toàn né tránh một cách dễ dàng.
“Wow, nhìn hắn né kìa!”
“Tên này cũng khá đó, né được cả đòn của tên đội Hoàng Kim…”
“Hmmm, có khi nào tên này gỉa vờ ngu ngu, đến giờ mới bộc lộ sức mạnh nhỉ?”
“Hmmm, hắn ta cũng giỏi đấy chứ…”
Khán giả vui mừng vì thấy trận đấu đang có phần hấp dẫn hơn.
“Haha, chú tuổi tôm…” Khải Minh đắc chí khi thấy Đăng Quang đánh mãi không trúng. Nhưng người đời có câu “Tự mãn một giây đã là thừa”, Khải Minh đắc chí chưa được bao lâu thì ăn đấm vào mồm.
“Bốp.”Một cú đánh đầy uy lực của Đăng Quang, cú đánh làm Khải Minh bay thẳng về sau.
“Ặc…” Trong lúc Khải Minh còn đang lơ lửng, Đăng Quang lập tức di chuyển về phía hắn ta. Thấy thế, Khải Minh nhanh như chớp thò vào chiếc túi chứa lựu đạn, lấy một quả rồi tháo ngòi thả xuống.
Quả lựu đạn mà hắn vừa thả là loại nổ theo thời gian. Ngay sau khi được thả xuống hai giây, quả lựu đạn ấy phát nổ, ngăn chặn bước tiến của Đăng Quang, nhờ thế mà cứu được Khải Minh một nhịp.
Khải Minh sau đó cố gắng xoay người đáp đất bằng chân. Ngay lúc này hắn suy nghĩ và đưa ra hai lựa chọn cho mình. Một là đánh tiếp và hai là bỏ chạy. Và với một kẻ như hắn thì tất nhiên sẽ chọn… bỏ chạy.
Khải Minh xoay người phóng đi ngay lập tức. Đăng Quang sau vài giây bị chặn bởi vụ nổ đã trở lại truy đuổi Khải Minh.
“Hừ, bom flash đâu chứ?” Khải Minh cố tìm kiếm trong túi nhưng không thấy quả bom flash, thứ mình cần. Và hắn đành lấy ra một quả lựu đạn khác. Sau đó hắn tháo chốt và ném thẳng về phía trước mặt. Quả lựu đạn va vào cái cây to lớn trước mặt rồi bật ngược lại hướng đến Đăng Quang.
“Cái gì?” Đăng Quang ngạc nhiên khi thấy điều Khải Minh vừa làm, thật không ngờ hắn có thể bình tĩnh làm được điều này khi bị truy đuổi.
Tuy cú “bật tường” của Khải Minh rất hay nhưng nó lại bị cản phá. Một thanh đoản đao từ đâu bay đến ghim vào quả lựu đạn và đưa nó đi ra xa. Nhìn theo hướng đi của thanh đao, ta có thể thấy Thu Thúy là người vừa ném nó.
“BÙM!!” Quả lựu đạn sau đó phát nổ mà chẳng hề gây hại gì đến Đăng Quang. Sau đó, tên đó lập tức xoay người tung một cước vào lưng Khải Minh. Đòn đánh quá nhanh và ở điểm mù nên Khải Minh không thể né tránh được, kết quả là hắn bị đạp bay thẳng vào gốc cây trước mặt.
“Binh.”
Ngay sau đó, Khải Minh xoay người lại ngay lập tức để ứng phó với Đăng Quang nhưng có vẻ hắn đã muộn. Đăng Quang nhanh chóng dùng một tay nắm chặt vai Khải Minh lại, tay còn lại thì chĩa ngón tay trước huy hiệu hắn, trên ngón tay còn xuất hiện một quả cầu ánh sáng nho nhỏ, đây chính là chiêu thức mà lúc nãy Đăng Quang vừa sử dụng, Thánh Quang Chỉ.
“Nguy rồi…” Khải Minh than thầm. Thánh Quang Chỉ có tốc độ rất nhanh và khoảng cách bây giờ lại rất gần, muốn thoát khỏi rất khó.
“Hmmm, ngươi cũng khá đấy nhưng bây giờ thì thua rồi… trước khi bị loại, ta muốn ngươi trả lời một câu.” Đăng Quang nhìn thẳng vào mắt Khải Minh và hỏi.
“Hỏi… gì?” Khải Minh thắc mắc. Đăng Quang lặng một tí rồi hỏi hắn: “Ngươi và Nguyễn Xuân Sinh có quan hệ gì?”
“Nguyễn Xuân Sinh? Là tên của người chế tạo thuốc phục sinh mà hệ thống nói… Đờ hợi, biết éo gì nhau đâu… A, hệ thống, ngươi có biết gì về tên đó không?”
“Éo!” Hệ thống trả lời ngắn gọn.
“Ặc! Tự nhiên tên này hỏi vậy chứ? Ơ nhưng mà chẳng phải là cơ hội để mình thoát đây sao… Không được, phải nghĩ cách nào đó trả lời mới được, nhìn mặt thằng này có vẻ nghiêm trọng quá… Oái, có khi nào thằng Nguyễn Xuân Sinh là bồ nó không? Vãi chưởng!!” Khải Minh suy nghĩ lung tung.
“Trả lời mau!” Đăng Quang thúc giục. Khải Minh thấy vậy liền trả lời:
“Ngươi… có quan hệ gì với Xuân Sinh??”
Bị Khải Minh hỏi ngược lại, Đăng Quang có phần tức giận. Hắn siết chặt vai Khải Minh lại: “Trả lời mau, tại sao ngươi lại biết cậu ấy là người chế ra thuốc phục sinh?”
Thái độ điềm tĩnh của Đăng Quang hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự tức giận rõ rệt. Khải Minh thấy thế cũng có phần run sợ.
“À… ừm thật ra là… chuyện dài lắm…” Khải Minh cố thu hút sự tập trung của Đăng Quang bằng những câu nói của mình. Trong khi đó, tay hắn thò vào trong chiếc túi chứa lựu đạn.
“Hừ, có lẽ ngươi không muốn nói nhỉ? Nhưng không sao, ta sẽ hỏi ngươi sau vậy…?” Đăng Quang có vẻ đã hết kiên nhẫn, hắn dồn lực vào ngón tay chuẩn bị xuất chiêu thì…
“Hmmm, đành gặp lại sau vậy!” Khải Minh khẽ cười một nụ cười ranh mãnh. Hắn khẽ đưa bàn tay trái nãy giờ đang nằm sau lưng ra ngang hông. Bàn tay trái này thì có gì đặc biệt? Chỉ là bàn tay mà hắn thường thẩm du lúc đi tập luyện thôi. Nhưng thứ đáng nói ở đây chính là vật mà hắn đang nắm, nó chính là… lựu đạn flash.
“BÙM CHÍU!”
Ánh sáng ngập tràn khắp nơi, Đăng Quang bị luồng sáng ấy làm cho chói mắt. Nhưng hắn đã nhanh chóng xuất chiêu ngay sau đó. Từ ngón tay lúc nãy của hắn, một tia sáng màu vàng bắn ra, uy lực phải nói vô cùng ghê gớm.
“Khải Minh?” Mọi người của học viện Hoa Sen lo lắng. Ánh sáng ấy cũng làm họ không thấy rõ được chuyện gì đang diễn ra.
“Sao rồi?” Khán giả cũng có phần tò mò muốn biết.
Ánh sáng từ lựu đạn flash dịu đi, mọi người giờ đã thấy rõ. Đứng ngay tại đó chỉ có Đăng Quang và Thu Thúy, còn Khải Minh thì chẳng thấy đâu. Trên thân cây lúc nãy lại xuất hiện một lỗ thủng, đây là kết quả sau khi dính chiêu của Đăng Quang.
“Huh? Tên đó đâu rồi?”
“Lẽ nào bị loại rồi?”
“Haizzz Thánh Quang Chỉ nhanh quá mà! Né được tao tôn làm ông nội luôn!” Một tên ngồi gần Yến Nhi nói.
“Hứ, nhất định hắn sẽ né được!” Yến Nhi buộc miệng đáp trả.
“Cô em thiệt tình! Làm sao mà né được… Nếu thật sự như vậy ta nguyện để cả thế giới thông!”
Khán giả nháo nhào khi không thấy Khải Minh. Chẳng ai biết được hắn đã bị loại hay đã thoát được. Chỉ đến khi một hồi chuông vang lên cùng với giọng nói của dẫn chương trình.
“BUM!”
“Một tiếng đầu tiên đã trôi qua! Sau đây tôi xin tổng kết số điểm và tình trạng hiện tại của các đội:
Đội Dã Thú: 100 điểm. Số thành viên còn lại: 5.
Đội Hoàng Kim: 400 điểm. Số thành viên còn lại: 3.
Đội Hải Dương: 0 điểm. Số thành viên còn lại: 4.
Đội Thiên Long: 0 điểm. Số thành viên còn lại: 0.
Đội Nữ Hoàng: 0 điểm. Số thành viên còn lại: 5.
Và… đội Hoa Sen: 440 điểm. Số thành viên còn lại:… 5.”
“CÁI GÌ CHỨ???”
“Phew, cứ ở đó chán chết mất, thà đi đâu đó kiếm gái bóp vú kiếm điểm kha kha kha.” Hắn nghĩ thầm trong đầu.
“Oái, có ai ở kia thì phải…” Khải Minh vội nằm xuống. Hắn phát hiện ra có một bóng người đang chạy cách đó không xa. Khải Minh mong rằng đó là nữ nhưng không phải, bóng người đó là một tên nam. Hắn ta có một cái đầu trọc lóc, quần áo rách rưới, dáng vẻ mệt mỏi.
Tên: Nguyễn Tiến Thành.
Tuổi: 17.
Sinh lực: 7000/8920.
Hồn Lực: 120/12170.
Cảnh giới: Hồn Sư tầng 6.
Thông tin thêm: Thích bêu xấu người khác.
“Á đù, là thằng lòn đội Thiên Long gây sự với mình nè! Sao hồn lực nó yếu vậy ta…?” Khải Minh mừng thầm vì thấy hồn lực của tên đó đang ở mức thấp. Lý do của việc này là vì hắn vừa chiến đấu với Thu Thúy, dù là có một tên đồng đội nữa cùng đánh nhưng vẫn bị cô nàng kia hạ dễ dàng. Tên đồng đội phải cố sức ghìm chân Thu Thúy để hắn chạy thoát.
“Hức… khốn kiếp… con nhãi kia ăn gì mà mạnh thế không biết… Grrr.” Tiến Thành bực tức lẩm bẩm.
“Khốn kiếp… bây giờ chỉ còn có một mình, mình nhất định phải cố gắng “sống sót”, mang lại chiến thắng cho đội Thiên Long…” Tên đó nắm chặt tay quyết tâm.
“Hmmm, chỉ còn mình thằng Tiến Thành, nó là hi vọng cuối cùng rồi!” Hiệu trưởng của trường Thiên Long đặt hết hi vọng vào Tiến Thành. Không đặt vào hắn thì đặt vào ai nữa.
“Tưởng tượng xem, nếu một mình mang chiến thắng về cho cả đội, lúc đó mình sẽ được tung hô như thế nào… muahaha!!” Đang trong những giây phút hoang tưởng, Tiến Thành chợt bị kéo về hiện thực bởi vì ngay trước mắt hắn hiện giờ là một thứ gì đó tròn tròn, màu xanh lá cây. Nó hình như bay ra từ phía bụi rậm bên tay phải của hắn.
“Cái lề gì thốn?” Tiến Thành chỉ kịp nghĩ như vậy và…
“BÙM!!!!!!!” Cái thứ đó bỗng phát nổ ngay trước mắt hắn. Cơ thể hắn đã quá mệt sau khi chiến đấu với Thu Thúy, phản ứng cũng trở nên chậm chạp hẳn. Kết quả là hắn không thể tránh khỏi vụ nổ trước mắt, điều này làm cho chiếc huy hiệu mong manh vỡ thành từng mảnh nhỏ, đồng nghĩa với việc hắn đã bị loại và đội Thiên Long sẽ dừng chân tại đây.
“Cái gì thế!!!!” Hiệu trưởng trường Thiên Long điên loạn hét. Kẻ mà ông ta vừa đặt hi vọng vào lại bị loại ngay sau đó. Còn gì ức chế hơn điều này.
Từ trong bụi cây mà thứ kia bay ra lúc nãy, Khải Minh lồm cồm bò ra.
“Yeah, một mạng đầu tiên…” Khải Minh vui mừng nói.
“Là cái thằng oắt con này sao? Sao nó dám… ta sẽ ghim nó suốt đời!!” Hiệu trưởng trường Thiên Long giận dữ.
“Éc, sao lạnh người vậy!” Khải Minh nhìn ngó xung quanh. Hắn không hiểu cảm giác lạnh gáy mới nãy là do đâu. Nhưng sau đó hắn lại lạnh gáy một lần nữa và lần này hắn biết nguyên nhân.
Không biết từ bao giờ, có lẽ chỉ mới gần đây, Đăng Quang và Thu Thúy xuất hiện ngay trước mắt Khải Minh.
“What the…? Hồn Sư tầng 11, Hồn Tướng tầng 1… Mẹ ơi! Xuân này con không về…” Khải Minh khóc thầm trong lòng.
Thu Thúy và Đăng Quang khi thấy Khải Minh cũng bất ngờ.
“Là hắn…” Thu Thúy nhìn Đăng Quang và nói.
“Ừm…” Đăng Quang khẽ gật đầu.
“Để mình xử hắn cho!”
“Không… Mình có chuyện cần nói với hắn!!” Đăng Quang nói rồi nhẹ nhàng bước đến chỗ Khải Minh.
“Ồ, Hoàng Kim và Hoa Sen!”
“Một đánh hai không chột cũng què…”
“Đánh với tên kia của đội Hoàng Kim cũng đủ què rồi!”
Khán giả dường như đoán trước được việc gì sẽ đến với Khải Minh.
“Hic… nguy cho Khải Minh rồi!!” Yến Nhi lo lắng siết chặt vòng tay đang ôm Bạch Long khiến nó đang ngủ mà cũng phải thức giấc.
“Đệt, chạy đi Khải Minh…” Quốc Vinh gào thét.
“Ặc, tẩu vi thượng sách!!” Khải Minh nói rồi quay lưng bỏ chạy.
“Hừ…” Đăng Quang thấy thế liền vận lực đuổi theo.
“Thánh Quang Siêu Tốc.” Đăng Quang nhún nhẹ một cái, cả cơ thể hắn phát sáng rồi bay vụt đến gần Khải Minh. Từ vị trí ban đầu của hắn đến Khải Minh cũng khoảng vài chục bước chân, vậy mà chỉ trong tích tắc hắn đã xuất hiện cạnh Khải Minh.
“Gì chứ…” Khải Minh há hốc mồm kinh ngạc.
“Thánh Quang Quyền.” Đăng Quang tung nắm đấm đang sáng rực vào mặt Khải Minh.
“Binh.”
“Cái gì?” Đăng Quang ngạc nhiên bởi… đòn đánh của hắn lại chỉ đánh vào không khí. Chỉ trong chưa đầy một giây, Khải Minh đã dùng Đặng Gia Bộ Pháp xoay người né sang một bên. Không những thế hắn còn mượn lực xoay người tung một cú đấm cực mạnh vào Đăng Quang. Tuy nhiên Đăng Quang đã kịp thời dùng cánh tay còn lại đỡ đòn.
“Tên này…” Đăng Quang sau đó tấn công liên hoàn vào Khải Minh nhưng không đòn nào trúng. Khải Minh né tránh một cách vô cùng dễ dàng, trông hắn như biết trước được Đăng Quang sẽ tấn công như thế nào.
Nhiều người nhìn vào sẽ nói là cả hai đang đùa với nhau nhưng thật ra không phải vậy. Đăng Quang đang tấn công nghiêm túc và Khải Minh cũng đang né tránh hết sức mình. Chỉ là Khải Minh né tránh qúa tài tình nên mới có người nghĩ vậy. Và Khải Minh làm được điều này tất nhiên là nhờ vào Đăng Gia Bộ Pháp.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ làm tình với Linh Nguyệt, Khải Minh được hệ thống thưởng đến 500000 điểm khoái lạc. Với số điểm này hắn có thể làm khá nhiều thứ và điều hắn ưu tiên làm đó là nâng cấp các kĩ năng mình có. Sau trận chiến ngày hôm qua, hắn nhận ra mình còn né tránh khá yếu nên đã ưu tiên nâng Đặng Gia Bộ Pháp, hiện tại kĩ năng này đang ở level 7. Không chỉ nâng cao hiệu quả sử dụng mà nó còn mở ra một hiệu quả bị động khác.
Hiệu quả bị động: 15% tự động né tránh một đòn đánh.
Với Đặng Gia Bộ Pháp bây giờ, Khải Minh hoàn toàn né tránh một cách dễ dàng.
“Wow, nhìn hắn né kìa!”
“Tên này cũng khá đó, né được cả đòn của tên đội Hoàng Kim…”
“Hmmm, có khi nào tên này gỉa vờ ngu ngu, đến giờ mới bộc lộ sức mạnh nhỉ?”
“Hmmm, hắn ta cũng giỏi đấy chứ…”
Khán giả vui mừng vì thấy trận đấu đang có phần hấp dẫn hơn.
“Haha, chú tuổi tôm…” Khải Minh đắc chí khi thấy Đăng Quang đánh mãi không trúng. Nhưng người đời có câu “Tự mãn một giây đã là thừa”, Khải Minh đắc chí chưa được bao lâu thì ăn đấm vào mồm.
“Bốp.”Một cú đánh đầy uy lực của Đăng Quang, cú đánh làm Khải Minh bay thẳng về sau.
“Ặc…” Trong lúc Khải Minh còn đang lơ lửng, Đăng Quang lập tức di chuyển về phía hắn ta. Thấy thế, Khải Minh nhanh như chớp thò vào chiếc túi chứa lựu đạn, lấy một quả rồi tháo ngòi thả xuống.
Quả lựu đạn mà hắn vừa thả là loại nổ theo thời gian. Ngay sau khi được thả xuống hai giây, quả lựu đạn ấy phát nổ, ngăn chặn bước tiến của Đăng Quang, nhờ thế mà cứu được Khải Minh một nhịp.
Khải Minh sau đó cố gắng xoay người đáp đất bằng chân. Ngay lúc này hắn suy nghĩ và đưa ra hai lựa chọn cho mình. Một là đánh tiếp và hai là bỏ chạy. Và với một kẻ như hắn thì tất nhiên sẽ chọn… bỏ chạy.
Khải Minh xoay người phóng đi ngay lập tức. Đăng Quang sau vài giây bị chặn bởi vụ nổ đã trở lại truy đuổi Khải Minh.
“Hừ, bom flash đâu chứ?” Khải Minh cố tìm kiếm trong túi nhưng không thấy quả bom flash, thứ mình cần. Và hắn đành lấy ra một quả lựu đạn khác. Sau đó hắn tháo chốt và ném thẳng về phía trước mặt. Quả lựu đạn va vào cái cây to lớn trước mặt rồi bật ngược lại hướng đến Đăng Quang.
“Cái gì?” Đăng Quang ngạc nhiên khi thấy điều Khải Minh vừa làm, thật không ngờ hắn có thể bình tĩnh làm được điều này khi bị truy đuổi.
Tuy cú “bật tường” của Khải Minh rất hay nhưng nó lại bị cản phá. Một thanh đoản đao từ đâu bay đến ghim vào quả lựu đạn và đưa nó đi ra xa. Nhìn theo hướng đi của thanh đao, ta có thể thấy Thu Thúy là người vừa ném nó.
“BÙM!!” Quả lựu đạn sau đó phát nổ mà chẳng hề gây hại gì đến Đăng Quang. Sau đó, tên đó lập tức xoay người tung một cước vào lưng Khải Minh. Đòn đánh quá nhanh và ở điểm mù nên Khải Minh không thể né tránh được, kết quả là hắn bị đạp bay thẳng vào gốc cây trước mặt.
“Binh.”
Ngay sau đó, Khải Minh xoay người lại ngay lập tức để ứng phó với Đăng Quang nhưng có vẻ hắn đã muộn. Đăng Quang nhanh chóng dùng một tay nắm chặt vai Khải Minh lại, tay còn lại thì chĩa ngón tay trước huy hiệu hắn, trên ngón tay còn xuất hiện một quả cầu ánh sáng nho nhỏ, đây chính là chiêu thức mà lúc nãy Đăng Quang vừa sử dụng, Thánh Quang Chỉ.
“Nguy rồi…” Khải Minh than thầm. Thánh Quang Chỉ có tốc độ rất nhanh và khoảng cách bây giờ lại rất gần, muốn thoát khỏi rất khó.
“Hmmm, ngươi cũng khá đấy nhưng bây giờ thì thua rồi… trước khi bị loại, ta muốn ngươi trả lời một câu.” Đăng Quang nhìn thẳng vào mắt Khải Minh và hỏi.
“Hỏi… gì?” Khải Minh thắc mắc. Đăng Quang lặng một tí rồi hỏi hắn: “Ngươi và Nguyễn Xuân Sinh có quan hệ gì?”
“Nguyễn Xuân Sinh? Là tên của người chế tạo thuốc phục sinh mà hệ thống nói… Đờ hợi, biết éo gì nhau đâu… A, hệ thống, ngươi có biết gì về tên đó không?”
“Éo!” Hệ thống trả lời ngắn gọn.
“Ặc! Tự nhiên tên này hỏi vậy chứ? Ơ nhưng mà chẳng phải là cơ hội để mình thoát đây sao… Không được, phải nghĩ cách nào đó trả lời mới được, nhìn mặt thằng này có vẻ nghiêm trọng quá… Oái, có khi nào thằng Nguyễn Xuân Sinh là bồ nó không? Vãi chưởng!!” Khải Minh suy nghĩ lung tung.
“Trả lời mau!” Đăng Quang thúc giục. Khải Minh thấy vậy liền trả lời:
“Ngươi… có quan hệ gì với Xuân Sinh??”
Bị Khải Minh hỏi ngược lại, Đăng Quang có phần tức giận. Hắn siết chặt vai Khải Minh lại: “Trả lời mau, tại sao ngươi lại biết cậu ấy là người chế ra thuốc phục sinh?”
Thái độ điềm tĩnh của Đăng Quang hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự tức giận rõ rệt. Khải Minh thấy thế cũng có phần run sợ.
“À… ừm thật ra là… chuyện dài lắm…” Khải Minh cố thu hút sự tập trung của Đăng Quang bằng những câu nói của mình. Trong khi đó, tay hắn thò vào trong chiếc túi chứa lựu đạn.
“Hừ, có lẽ ngươi không muốn nói nhỉ? Nhưng không sao, ta sẽ hỏi ngươi sau vậy…?” Đăng Quang có vẻ đã hết kiên nhẫn, hắn dồn lực vào ngón tay chuẩn bị xuất chiêu thì…
“Hmmm, đành gặp lại sau vậy!” Khải Minh khẽ cười một nụ cười ranh mãnh. Hắn khẽ đưa bàn tay trái nãy giờ đang nằm sau lưng ra ngang hông. Bàn tay trái này thì có gì đặc biệt? Chỉ là bàn tay mà hắn thường thẩm du lúc đi tập luyện thôi. Nhưng thứ đáng nói ở đây chính là vật mà hắn đang nắm, nó chính là… lựu đạn flash.
“BÙM CHÍU!”
Ánh sáng ngập tràn khắp nơi, Đăng Quang bị luồng sáng ấy làm cho chói mắt. Nhưng hắn đã nhanh chóng xuất chiêu ngay sau đó. Từ ngón tay lúc nãy của hắn, một tia sáng màu vàng bắn ra, uy lực phải nói vô cùng ghê gớm.
“Khải Minh?” Mọi người của học viện Hoa Sen lo lắng. Ánh sáng ấy cũng làm họ không thấy rõ được chuyện gì đang diễn ra.
“Sao rồi?” Khán giả cũng có phần tò mò muốn biết.
Ánh sáng từ lựu đạn flash dịu đi, mọi người giờ đã thấy rõ. Đứng ngay tại đó chỉ có Đăng Quang và Thu Thúy, còn Khải Minh thì chẳng thấy đâu. Trên thân cây lúc nãy lại xuất hiện một lỗ thủng, đây là kết quả sau khi dính chiêu của Đăng Quang.
“Huh? Tên đó đâu rồi?”
“Lẽ nào bị loại rồi?”
“Haizzz Thánh Quang Chỉ nhanh quá mà! Né được tao tôn làm ông nội luôn!” Một tên ngồi gần Yến Nhi nói.
“Hứ, nhất định hắn sẽ né được!” Yến Nhi buộc miệng đáp trả.
“Cô em thiệt tình! Làm sao mà né được… Nếu thật sự như vậy ta nguyện để cả thế giới thông!”
Khán giả nháo nhào khi không thấy Khải Minh. Chẳng ai biết được hắn đã bị loại hay đã thoát được. Chỉ đến khi một hồi chuông vang lên cùng với giọng nói của dẫn chương trình.
“BUM!”
“Một tiếng đầu tiên đã trôi qua! Sau đây tôi xin tổng kết số điểm và tình trạng hiện tại của các đội:
Đội Dã Thú: 100 điểm. Số thành viên còn lại: 5.
Đội Hoàng Kim: 400 điểm. Số thành viên còn lại: 3.
Đội Hải Dương: 0 điểm. Số thành viên còn lại: 4.
Đội Thiên Long: 0 điểm. Số thành viên còn lại: 0.
Đội Nữ Hoàng: 0 điểm. Số thành viên còn lại: 5.
Và… đội Hoa Sen: 440 điểm. Số thành viên còn lại:… 5.”
“CÁI GÌ CHỨ???”
/138
|