- Chương 2: Bị ép mua bán
Cuối cùng cô vẫn không gửi tin nhắn đi.
Cô nghĩ kĩ rồi, nếu như anh hỏi tới thì cô sẽ nói là mình không lên mạng, không biết gì hết.
Hôm sau, khi cô vào lớp, vốn nghĩ người này bị sốt cao như vậy thì chắc chắn sẽ không tới trường học, kết quả chưa đi được mấy bước, đã nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh mình, người bị mắc mưa kia đang nằm bò trên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó, không biết đang ngẩn người nghĩ cái gì.
Trong lòng cô có chút hỗn loạn.
Cô đi đến gần, ngồi xuống bên cạnh anh rồi đặt cặp và áo khoác xuống, nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, thấy anh vẫn đang ngẩn người, còn chưa lấy lại tinh thần.
Nhìn từ mặt bên thì lông mi của anh rất dài, hơi cong cong, hơn nữa, chóp mũi và sống mũi cao thẳng tuyệt đẹp, cô nhìn tới mức thoáng hoảng hốt một lát, sau đó nhanh chóng quay đầu lại ngay lập tức, cô lấy cái ô đã gấp gọn ra khỏi cặp, để lên trên mặt bàn ở gần phía anh bên kia.
Sau đó liếc qua khóe mắt thấy anh từ từ cúi đầu xuống, nhìn chiếc ô mà cô trả lại cho anh, im lặng suy nghĩ rất lâu, rồi mới mở miệng: “Sao cậu gấp ô xấu thế.”
“…”
Nói như vậy khiến cho cô không thể phản bác được.
Từ nhỏ, ô của cô đều do mẹ gấp, cô chưa tự mình gấp bao giờ, cũng chưa bao giờ luyện qua.
“Thôi.” Anh ngồi dậy, cầm lấy ô của anh, rồi mở ra gấp lại một lần nữa, gấp rất đẹp rồi mới ném vào trong ngăn bàn.
Nhìn hai bàn tay vừa thon dài vừa trắng kia nhanh nhẹn gấp ô lại một cách gọn gàng, Tiêu Nhất Nguyệt có chút ngây ngốc, có chút suy nghĩ muốn quay ngược lại một lần để nhìn lại xem anh gấp như thế nào, nhưng đôi tay kia không cho cô có cơ hội này, anh lại khoanh cánh tay lại rồi nằm bò xuống.
Tiết đầu tiên là môn Tiếng Anh.
Thẩm Đồng vẫn luôn ngủ gật, giáo viên nhìn thấy nhưng cũng không để ý tới anh.
Anh ngủ rất yên tĩnh, không giống bạn cùng bàn lúc trước của cô, ngủ mà còn ngáy như sấm, có lúc còn chảy giãi ra bàn.
Tiêu Nhất Nguyệt nhìn chằm chằm vào anh, vô thức ngẩn người.
Trời đột nhiên trở nên âm u.
Gió bên ngoài thổi qua lá cây không biết tên được trồng để xanh hóa xung quanh, xào xạc vang dội, khiến cho lòng người cũng rất khó hiểu.
Mãi cho đến khi chuông vang lên, anh mới từ từ tỉnh lại khỏi giấc mộng, vẫn còn buồn ngủ, mang theo ánh mắt mê mang không hề phòng bị chút nào, ngáp một cái thật dài.
Sau đó anh lại nằm bò xuống.
Dưới con mắt của tất cả các thầy cô, Thẩm Đồng cứ ngủ như vậy cả ngày hôm nay, nhưng lại không bị ai mắng một câu nào.
Vào tiết tự học cuối cùng, dường như nhớ tới điều gì, anh từ từ xoay người lại lấy một chiếc nhiệt kế từ trong cặp sách đang treo trên lưng ghế ra, vẩy vẩy, sau đó ngậm vào trong miệng.
Tiêu Nhất Nguyệt ngồi ở bên cạnh anh, nhìn có vẻ đang làm bài tập, nhưng thật ra thường xuyên lén lút nhìn vào nhiệt kế của anh.
Năm phút sau, nhìn thấy nhiệt kế hiển thị 38,6 độ thì hơi kinh hãi.
Một ngày, anh đã sốt cao cả một ngày rồi.
Người này sẽ không bị sốt tới ngu người luôn chứ.
Sau đó, cô lập tức nghe thấy anh lẩm bẩm một câu: “Đói quá…”
Cô gái đằng trước quay đầu lại nhìn anh một cái, lấy một thanh kẹo Snickers từ trong ngăn bàn ra rồi ném cho anh: “Chỗ tớ có kẹo chocolate này.”
“Không muốn ăn.” Anh quay đầu sang: “Có cháo không?”
“…”
Tiêu Nhất Nguyệt lẳng lặng nghe, đột nhiên bút đang viết trong tay ngừng lại, cổ họng nhẹ nhàng lên xuống một cái: “Nhà ăn có.”
Người cả ngày không nói lời nào lại đột nhiên mở miệng, Thẩm Đồng sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng lại: “Chỉ có buổi trưa thôi, buổi tối làm gì có cháo.”
“Vậy gọi cơm hộp đi.” Giọng nói của cô rất bình tĩnh.
“…Không có tiền.”
“…”
Vừa định hỏi anh có muốn vay tiền không, cô vẫn còn tiền thì nghe thấy anh thở dài: “Thôi, không có hứng, không ăn nữa.”
Tiêu Nhất Nguyệt nuốt mấy lời muốn nói lại, đổi thành một câu “Tùy cậu”, sau đó không để ý tới anh nữa.
Lúc tan học vào buổi tối, hai người một trước một sau đi ra cổng trường.
Kết quả là chen chúc lên cùng một chuyến tàu điện ngầm trong ba bến.
Nhà Tiêu Nhất Nguyệt chỉ cách trường học ba bến tàu, nhưng có khi ba bến này khó chịu hơn cả mười bến, giờ cao điểm của người chen người, máy điều hòa không khí lắp phía trên cứ như hàng giả vậy.
Đằng trước còn có một ông chú liên tục dựa vào người cô, ép cô tới mức hơi khó chịu, cô đành phải đi vào bên trong, đi một chút thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở bên cạnh, đúng lúc người kia cũng nhìn thấy cô, rất hiểu ý chừa lại cho cô một chỗ có thể đứng được.
Chỗ đặt chân kia có lan can có tay vịn, nhìn rất thoải mái, nhưng khi cô đi qua đó thì mới phát hiện, nếu như muốn đứng hai người thì cô phải dán cả nửa cơ thể lên trên người của người nọ.
Nhưng cô không còn chỗ nào khác.
Hô hấp có chút không thoải mái.
Hai cần cổ hơi hơi đan vào nhau một chút, cô lập tức cảm nhận được hình dạng khiến người ta khó có thể bỏ qua được của người phía sau, dù sao cô cũng hiểu một ít kiến thức về sinh lý học, gặp phải chuyện này mà không xấu hổ là không thể nào.
Cô quay đầu lại nhíu mày nhìn anh, nhìn thấy anh cũng đang nhìn xuống cô, ánh mắt có chút mơ hồ.
“Sau này đừng dùng loại dầu gội này nữa.” Anh nói: “ Ngửi chóng mặt.”
“... Cậu lùi ra sau đi.”
“Sau lưng tớ có người.”
“Vậy cậu…”
Cô trừng anh một cái, muốn nói cái gì nhưng lại nghẹn trong cổ họng.
Vậy cậu đừng chống vào tôi nữa.
Nhưng làm sao cô có thể nói lời này ra miệng được chứ.
Xung quanh cô toàn người là người.
Cô hậm hực quay đầu lại, toàn bộ tâm trí đều là chiếc cằm thon gầy xinh đẹp khi anh vừa mới nhìn cô ban nãy.
Giống như khắc thật sâu vào trong đầu, mở mắt nhắm mắt, đều là hình bóng đó.
Không thể hiểu nổi.
- Chương 3: Ấm áp hơn
Có rất nhiều người xuống ở trạm của Tiêu Nhất Nguyệt nên chen ra ngoài cũng không tốn nhiều sức, sau khi cô xuống tàu thì quay đầu lại, cửa tàu đang từ từ khép lại, Thẩm Đồng vẫy tay chào tạm biệt cô.
Cô không đáp lại anh, chỉ nhìn chằm chằm vào anh hai giây, sau đó xoay người đi ra ngoài trạm tàu điện ngầm.
Hai người đã không thể tránh khỏi việc trở nên quen thuộc.
Đây là sự thật đã được định trước.
Nhưng cô không có ý định lơi lỏng như vậy, giống như những bộ phim tài liệu mà cô đã từng xem vậy, đáy biển không thiếu những cao thủ đi săn được ngụy trang một cách khéo léo.
Mấy ngày nữa chính là giữa kỳ, rõ ràng các bạn học đã tập trung hơn rất nhiều khi lên lớp, không thấy ngủ trong giờ học nữa.
Ngoại trừ Thẩm Đồng.
Sau xong khỏi bệnh thì anh vẫn là dáng vẻ như trước, không nghe giảng, chép bài tập thì nhiều, bản thân thì chẳng làm được bao nhiêu, vào học là mơ màng buồn ngủ, tan học là bừng bừng sức sống.
Như vậy còn chưa tính là gì, Tiêu Nhất Nguyệt vốn tưởng rằng thành tích lần này của anh sẽ không tốt lắm, kết quả là sau khi thi giữa học kỳ xong, cô chạy lên bảng thông báo của lớp để xem kết quả, đột nhiên nhìn thấy cái tên Thẩm Đồng đứng ở vị trí thứ ba trên bảng kết quả học tập.
Tiêu Nhất Nguyệt ngây ngẩn.
Nhìn Thẩm Đồng ở vị trí thứ ba, lại nhìn thấy mình ở vị trí thứ hai mươi bảy.
Vấn đề ở đâu chứ?
Cô ngồi ở chỗ của mình, che mặt lại một cách âu sầu.
Một người chị em chơi thân với cô ngồi vào đằng trước cô, duỗi tay cầm lấy bài thi của cô, lại liếc mắt nhìn Thẩm Đồng ở bên cạnh, cảm thán nói: “Môn Tiếng Anh năm nay khó như vậy, sao cậu ta chỉ làm sai có một câu thôi nhỉ?”
“Không biết.”
“Hơn nữa đề bài này vốn đã hơi lấp lửng kiểu cái nào cũng được, đáng lẽ cậu ta phải được điểm tối đa ấy.”
Tiêu Nhất Nguyệt tách hai ngón tay ra, để lộ một con mắt mệt mỏi, nhưng không nói chuyện.
Một bạn nam ngồi đằng trước quay lại: “Các cậu không biết à, ngày xưa cậu ấy ở nước Anh cỡ bốn, năm năm ấy, rất giỏi Tiếng Anh.”
“Thật hả?” Hai người đồng thanh nói.
Bạn nam kia gật đầu.
Sau khi nghe xong, trong lòng Tiêu Nhất Nguyệt hơi dễ chịu hơn một chút, bởi vì dù sao cũng là cách giải thích hợp lý cho việc có người nỗ lực nhưng không đạt được kết quả, còn có người không nỗ lực nhưng lại ngồi mát ăn bát vàng, đúng lúc Thẩm Đồng đi vào từ cửa sau, hình như vừa chơi bóng xong, vừa nói vừa cười với một bạn nam khác đang ôm bóng rổ.
Ba người không nói chuyện nữa, ai về chỗ nấy.
Cả ngày hôm đó, tâm trạng của cô đều không tốt lắm, Thẩm Đồng chú ý tới, nhưng cũng không nói gì.
Ngày thường con người của Tiêu Nhất Nguyệt rất bình thường, nhưng một khi ương bướng lên thì đều cố chấp hơn bất kì ai, ngay cả bốn câu hỏi lớn cuối cùng trong đề thi vật lý kia, cô cũng không tìm người khác hỏi, cứ thế lì lợm từ đầu tiết tự học thứ ba đến tận khi hết tiết tự học thứ tư, cô mới làm xong bài thứ nhất, sờ soạng bước vào bài thứ hai.
Nhìn thấy Tiêu Nhất Nguyệt sắp tự mình bị mình làm tức chết, Thẩm Đồng mới chống cằm nhìn cô, lấy một quả quýt nhỏ ra khỏi cặp, đặt lên trên mặt bàn của cô, mở miệng nói: “Này, cho cậu tỉnh táo một chút.”
Tiêu Nhất Nguyệt vốn muốn nói không cần, nhưng liếc mắt vài cái, sửa miệng hỏi: “Ngọt không?”
Thẩm Đồng vui vẻ: “Ngọt hơn cậu.”
“Phắn đi.”
Sau đó cô cầm lấy quả quýt nhỏ kia, bóc vỏ từng chút một từ cuống quả quýt.
Chuông tan học vang lên, người xung quanh đều lục tục thu dọn cặp sách về nhà, nhưng một bàn hai người này lại chậm chạp không có động tĩnh.
Tiêu Nhất Nguyệt vội vàng làm bài tập, cũng không có thời gian đi để ý tới Thẩm Đồng, cứ như vậy, hai người một mực kéo dài, kéo dài tới tận lúc một bạn trực nhật cuối cùng cũng phải rời đi rồi, cô mới làm xong bài thứ ba, mê mang ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng, rồi quay đầu hỏi Thẩm Đồng: “Sao cậu còn chưa về?”
Thẩm Đồng móc một chùm chìa khóa từ trong túi ra: “Vương Kỳ bảo tớ khóa cửa giúp cậu ấy.”
“…”
Thôi được.
Là tôi giữ chân cậu.
“Nếu không cậu đưa chìa khóa cho tớ đi, tớ khóa giúp cậu.” Tiêu Nhất Nguyệt cảm thấy băn khoăn trong lòng, nhưng chưa làm xong một bài cuối cùng này thì cô sẽ tuyệt đối không ra khỏi cánh cửa lớp học.
Nhưng cô lại thấy Thẩm Đồng lắc đầu: “Không được, tối nay tớ còn phải mang chìa khóa về cho cậu ấy.”
“…”
“Vậy, cậu còn muốn làm một bài cuối cùng này à?” Thẩm Đồng hỏi, giọng điệu có chút lo lắng.
“Làm chứ.”
Anh thở dài, ngửa đầu lên tựa lưng vào ghế rồi nhìn chằm chằm vào trần nhà, sau đó lại ngồi dậy, lấy bài thi vật lý ở trong cặp ra, đặt lên trên bàn,
“Đề bài cuối cùng hơi vượt khỏi phạm vi kiến thức của chúng ta, một mình cậu không làm được đâu. Nào, tớ giúp cậu thông não một chút, có lẽ cậu làm sẽ dễ hơn.”
Tiêu Nhất Nguyệt hơi nhướng mày lên, mặc dù tự mình làm thì tốt nhưng đối mặt với đề nghị này, lại là dưới tình huống như thế này, bản thân cô cũng khó mà từ chối nổi, vì thế cô đã đồng ý.
Mặt trời khuất bóng vào đường chân trời, mấy tia sáng cuối cùng biến mất, trời dần dần tối đi.
Người con trai ghé sát vào đây mang theo mùi thơm, còn có vẻ mặt chuyên chú khi giảng đề, khiến cho Tiêu Nhất Nguyệt có chút mất tập trung.
Cuối cùng nghe xong chỉ hiểu một nửa, Thẩm Đồng hỏi có hiểu không, cô gật đầu: “Hiểu rồi.”
Chàng trai lộ ra vẻ mặt không tin cô một cách rõ ràng rành mạch: “Hiểu thật hay hiểu giả thế?”
“Đi thôi, về nhà thôi.”
Hai người không tiếp tục rối rắm nữa, nhắc tới về nhà thì lập tức thu dọn cặp sách, tắt đèn rồi đi ra khỏi cửa lớp.
Khi đến trạm tàu điện ngầm, Tiêu Nhất Nguyệt phát hiện Thẩm Đồng mới làm vé tàu điện ngầm.
Nhưng cô không nói gì, đây cũng không phải chuyện của cô.
Khi lên toa xe, bởi vì tránh khỏi giờ cao điểm nên trên xe có rất nhiều chỗ trống.
Hai người lần lượt ngồi vào chỗ ở giữa, Tiêu Nhất Nguyệt ngẩn người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe đen như mực, Thẩm Đồng thì lại là dáng vẻ sắp ngủ gật.
Khi Tiêu Nhất Nguyệt chú ý tới Thẩm Đồng ở bên cạnh đã không còn tỉnh táo thì đầu của Thẩm Đồng cũng sắp tựa vào trên người một chị gái ở bên cạnh rồi, cô vội vàng kéo Thẩm Đồng lại, để cho anh không tựa vào trên người của người khác, sau đó cười áy náy với chị gái kia.
Nhưng trái lại, chị gái kia không để ý lắm, cũng cười cười với cô, có lẽ là cảm thấy đây là một chàng trai trắng trẻo, bị dựa một lát thì cũng không sao.
Sau đó, không bao lâu sau, đầu của Thẩm Đồng lại bắt đầu lệch đi.
Lần này không nghiêng về phía chị gái kia nữa.
Mà là nghiêng về phía cô.
Tiêu Nhất Nguyệt cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng vì tránh việc anh lại đi quấy rầy người khác, cô đành phải tạm chấp nhận, để cho anh tựa trong chốc lát trước.
Vì thế ở chỗ mà tầm mắt của cô không thể chạm đến, người ngủ gật tựa vào trên người của người khác, bắt đầu hơi cong khóe môi lên.
/47
|