Thời gian như trôi qau rất chậm, mà cảm xúc trong lòng như song cuồn chuộn dâng, từng đợt, từng đợt đánh vào lòng người thôi thúc. Mong chờ, nhớ nhung và cuồng nhiệt….
Thời gian như trêu người, từng phút từng giây cứ kéo dài thêm nỗi nhớ và sự khao khát hơi ấm của nhau. Căn biệt thự rộng lớn trở nên lạnh lẽo vô cùng với từng khắc giây mong chờ. Bảo Phương ngồi trên ghế sofa một cách bần thần chờ đợi.
Màn hình tivi vẫn mở, tin tức về Lăng Phong được thả ra đã trở thành một đề tái sôi nổi khiến tất cả các kênh thời sự đều phải nói về nó. Hình của Lăng Phong mặc bộ vest màu xám, tóc trải ngược thẳng tắp, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng trông đầy phong độ bình .
Nếu như Lăng Phong thật sự xảy ra chuyện, nếu như cậu bị bắt thì sao? Cảm giác mất mát dâng trào trong tim như bóp ghẹt lấy tim cô, nhức nhói đau đớn. Nước mắt cô bỗng nhiên rơi xuống, không phải là đau buồn mà là giọt nước mắt hạnh phúc. Cuối cùng Lăng Phong cũng bình an vô sự, cuối cùng cậu cũng được thả ra. Cô thật sự không nhẫn tâm nhìn thấy cậu phải ngồi tù, nhất là vì lí do giữ trọn lời hứa với cô.
Cuối cùng tiếng xe thắng lại phá vỡ không khí lắng đọng trong nhà, trái tim cô thổn thức, toàn thân như có luồn điện chạy ngang khiến cô run rẩy.
Chiếc xe vừa dừng lại, Lăng Phong không đợi một phút giây nào, cậu trực tiếp mở cửa xe sau khi dặn dò Jay:
- Nói với Andy, mình muốn được nghĩ ngơi, không muốn bất cứ ai làm phiền.
Sau đó bước chân cậu nhanh chóng tiến vào cửa của căn biệt thự mà không cần biết câu trả lời của Jay. Cánh cửa nhà hiện ở trước mặt nhưng cậu lại hận sao nó lại xa đến thế, chỉ muốn một bước vào ngay trong nhà, nơi có người đang đợi cậu bên trong.
Trái tim bắt đầu đập dồn dập khi cánh cửa được cậy đẩy mạnh ra, gương mặt của người con gái mình yêu hiển hiện trước mặt.
Cậu đã từng đi xa nhưng cái cảm giác xa vắng và sợ hãi này lại không bằng cái cảm giác trong 3 ngày bị tạm giam. Dù cậu tự tin đến đâu đi chăng nữa, nhưng cũng có chút e ngại, chính là cái lỡ như…Lỡ như bọn chúng đã phục kích thêm, lỡ như cậu tính toán sai, lỡ như ….
Vậy thì cậu sao có thể xứng với cô, làm sao có thể ở bên cô. Bề ngoài tuy bình thản, nhưng trong lòng thì nôn nóng vô cùng. Cảm giác sợ hãi dâng cao vì sợ cô đau lòng, vì sợ cô tổn thương, giống như cảm giác thấy cô bị trúng đạn năm nào mà bản thân bất lực không làm gì được. Hận bản thân mình vô cùng.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cô mà không phải em dè, cuối cùng cũng có thể chạm vào cô mà không phải kìm nén.
Bảo Phương đứng dậy, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía cửa, chạm vào đôi mắt đầy da diết yêu thương nồng cháy kia. Lăng Phong bình an, cậu đang đứng trước mặt cô.
( Trẻ nhỏ nhảy cóc nha, ta đây không chịu trách nhiệm )
Không một giây nghĩ ngợi, cô lao nhanh vào vòng tay của cậu siết chặt như muốn hòa làm một, không muốn tách rời. Cằm cô bị Lăng Phong mạnh bạo nâng lên, đặt lên môi cô một nụ hôn khao khát, môi cô bị môi cậu ngậm lấy, hết thảy mọi lời nói bị ngập ngụa trong nụ hôn điên cuồng.
Toàn bộ không gian trong vòng miệng cô bị chiếm đoạt không chút lưu tình, giữa bọn họ chỉ còn lưu lại một ít không khí.
Trái tim Bảo Phương không ngừng run rẩy. Tay cô vòng qua cổ Lăng Phong như một sự bày tỏ và ưng thuận khiến Lăng Phong càng thêm cuồng nhiệt, cướp sạch hết không khí giữa hai người. Cơ thể cô bị ép sát vào thân thể cậu như hòa làm một.
Bảo Phương cảm thấy buồng phổi mình như bị teo tóp lại , gần như không còn thở được nữa thì nụ hôn của Lăng Phong mới rời đi. Nụ hôn cậu lướt nhẹ trên mắt, mũi cô, rồi lượn vòng trên vành tai co, sau đó trượt dần xướng hỏm cổ cô.
Cô gấp gáp thở hổn hển, bờ ngực phập phồng lẫn ánh mắt ngây dại càng làm dâng lên ham muốn trong lòng cậu.
Bảo Phương bị hai bàn tay rắn chắt của Lăng Phong nâng lên cao, người cô kẹp chặt lấy cậu tiếp tục một nụ hôn cuồng nhiệt. Đầu óc quay cuồng, cô không còn biết xung quanh ra sao cho đến khi bản thân bị đặt trên tấm nệm êm ái, ý thức chó chút phục hồi.
Gương mặt cô đỏ bừng, ánh mắt da diết nhìn Lăng Phong đầy mê hoặc.
Sườn mặt cậu lướt qua chop mụi cô, rơi xuống hõm cổ, hơi nóng rực phả lên từng mảng, từng mảng da thịt cô, mọi nụ hôn đi qua đều để lại dấu vết không ngừng.
Một cảm giác bùng cháy trong cơ thể cô, khiến đầu óc cô lại trở nên hỗn loạn. Lăng Phong không nói gì, ngón tay nhè nhẹ có chút run động gỡ từng nút áo của cô, động tác vốn tao nhã, nhưng lại mang chút dục vọng trở nên vụng về.
Bảo hương giương mắt nhìn những ngón tay thon gọn sạch sẽ của Lăng Phong từng chút từng chút gỡ những chiếc nút áo trên người mình xuống, có chút sợ hãi cô hít sâu vào sau đó đưa tay giữ tay Lăng Phong lại.
- Anh không muốn chờ đợi – Lăng Phong khựng lại một chút rồi khan giọng nói.
Ánh mắt đong đầy hình ảnh biểu cảm đang lẫn lộn giữa dục vọng và yêu thương của Lăng Phong khiến Bảo Phương đỏ bừng sắc mặt, cô khẽ nhắm mắt ngầm chấp thuận.
Cái cảm giác thân thể hòa làm một khi cậu đi vào trong cô cả nỗi đau thể xác xâm lấn khiến Bảo Phương không kìm nén được mà rơi nước mắt. Yêu và được yêu chính là niềm hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Tình yêu sâu thẳm trong tim xuôi theo dòng nước, không còn rang buộc, không còn khoảng cách, không cần che giấu…giây phút này trở thành vĩnh viễn.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, Lăng Phong nhìn thẳng vào mắt Bảo Phương, tay phải chống xuống giường, tay trái dịu dàng mơn trớn vuốt ve cô thể cô, rồi lần tìm những ngón tay cô đan vào nhau.
Trong lúc si mê, nhìn sâu vào đôi mắt ẩn chứa yêu thương của Lăng Phong, Bảo Phương hoàn toàn quên đi đau đớn.
Hơn 6 năm quen biết, họ chưa hề thân mật như thế, Lăng Phong lúc nào cũng ân cần dịu dàng với cô, nhưng giờ phút này, anh còn dịu dàng hơn. Bảo Phương xúc động đưa tay lướt qua khuôn mặt cậu, chạm vào má đầy mồ hôi cùng mái tóc ướt đẫm.
Bảo Phương đã biết, cô yêu Lăng Phong đến nhường nào. Nếu như…nếu như…Nghĩ đến đây, nước mắt cô không cầm được mà rơi xuống không ngừng.
Lăng Phong có chút hoảng hốt, dung tay vuốt ve những giọt nước mắt của Bảo Phương, giọng khan khan bảo:
- Đau lắm sao.
Cô cố gắng dừng lại những giọt nước mắt của mình rồi lắc đầu. Cô mĩm cười một cách yếu ớt bảo: - Em yêu anh.
Lời cô nói như châm ngòi một quả bom nhất là trong tình cảnh này, khiến Lăng Phong hạnh phúc vô cùng, cậu vòng tay ôm lấy cô siết chặt, trao cho cô một nụ hôn cuồng dại, lần nữa muốn cô cùng cậu hòa làm một.
Cho đến lúc cậu phủ phục xuống thân thể cô, cuộn người cô vào một tấm chăn rồi ôm chặt. Cô vùi mặt vào trong lòng cậu, mệt mọi nhắm mắt.
Bên tai dăng dẵng lời nói:
- Anh yêu em
Khi Bảo Phương thức dậy, trời đã sáng trưng, nhưng dường như rèm cửa được khép chặt đến độ không có một tia nắng lọt vào. Nếu chiếc đồng hồ không điểm 10 giờ 20, cô chắc chắn nghĩ trời vẫn còn sớm. Thấy người bên cạnh mình để bờ vai trần vạm vỡ, Bảo Phương mới biết đêm qua không phải một giấc mơ mà là một hồi ức vô cùng đẹp.
Cô ngẩng đầu chạm vào ánh mắt của Lăng Phong, mặt cô bỗng đỏ bừng lên, cậu đang nhìn cô say đắm khiến cô xấu hổ, kéo cao chiếc chăn đắp lên vai. Lăng Phong thấy động tác vụng về của cô thì khẽ cười, đưa tay vuốt ve mái tóc đã bị rối của cô.
- Anh thức dậy từ khi nào? – Cô vội vàng tìm chuyện để che dấu sự xấu hổ của mình. - Từ sáng sớm .
- Vậy sao anh không kêu em dậy chứ. Em còn đi làm, cơ quan của em có tổ chức, không thể tùy tiện muốn nghĩ là nghĩ như ông chủ anh đâu – Cô lườm mắt nhìn cậu khẽ trách.
- Anh nhìn em đến quên thời gian – Lăng Phong thú nhận.
Cảm giác ngọt ngào sau câu nói khiến bảo Phương hạnh phúc vô cùng, cô dựa vào lòng cậu hít thở mùi hương trên người cậu.
Cô không biết động tác này đối với đàn ông mà nói là sự kích thích cao độ.
Thời gian như trêu người, từng phút từng giây cứ kéo dài thêm nỗi nhớ và sự khao khát hơi ấm của nhau. Căn biệt thự rộng lớn trở nên lạnh lẽo vô cùng với từng khắc giây mong chờ. Bảo Phương ngồi trên ghế sofa một cách bần thần chờ đợi.
Màn hình tivi vẫn mở, tin tức về Lăng Phong được thả ra đã trở thành một đề tái sôi nổi khiến tất cả các kênh thời sự đều phải nói về nó. Hình của Lăng Phong mặc bộ vest màu xám, tóc trải ngược thẳng tắp, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng trông đầy phong độ bình .
Nếu như Lăng Phong thật sự xảy ra chuyện, nếu như cậu bị bắt thì sao? Cảm giác mất mát dâng trào trong tim như bóp ghẹt lấy tim cô, nhức nhói đau đớn. Nước mắt cô bỗng nhiên rơi xuống, không phải là đau buồn mà là giọt nước mắt hạnh phúc. Cuối cùng Lăng Phong cũng bình an vô sự, cuối cùng cậu cũng được thả ra. Cô thật sự không nhẫn tâm nhìn thấy cậu phải ngồi tù, nhất là vì lí do giữ trọn lời hứa với cô.
Cuối cùng tiếng xe thắng lại phá vỡ không khí lắng đọng trong nhà, trái tim cô thổn thức, toàn thân như có luồn điện chạy ngang khiến cô run rẩy.
Chiếc xe vừa dừng lại, Lăng Phong không đợi một phút giây nào, cậu trực tiếp mở cửa xe sau khi dặn dò Jay:
- Nói với Andy, mình muốn được nghĩ ngơi, không muốn bất cứ ai làm phiền.
Sau đó bước chân cậu nhanh chóng tiến vào cửa của căn biệt thự mà không cần biết câu trả lời của Jay. Cánh cửa nhà hiện ở trước mặt nhưng cậu lại hận sao nó lại xa đến thế, chỉ muốn một bước vào ngay trong nhà, nơi có người đang đợi cậu bên trong.
Trái tim bắt đầu đập dồn dập khi cánh cửa được cậy đẩy mạnh ra, gương mặt của người con gái mình yêu hiển hiện trước mặt.
Cậu đã từng đi xa nhưng cái cảm giác xa vắng và sợ hãi này lại không bằng cái cảm giác trong 3 ngày bị tạm giam. Dù cậu tự tin đến đâu đi chăng nữa, nhưng cũng có chút e ngại, chính là cái lỡ như…Lỡ như bọn chúng đã phục kích thêm, lỡ như cậu tính toán sai, lỡ như ….
Vậy thì cậu sao có thể xứng với cô, làm sao có thể ở bên cô. Bề ngoài tuy bình thản, nhưng trong lòng thì nôn nóng vô cùng. Cảm giác sợ hãi dâng cao vì sợ cô đau lòng, vì sợ cô tổn thương, giống như cảm giác thấy cô bị trúng đạn năm nào mà bản thân bất lực không làm gì được. Hận bản thân mình vô cùng.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cô mà không phải em dè, cuối cùng cũng có thể chạm vào cô mà không phải kìm nén.
Bảo Phương đứng dậy, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía cửa, chạm vào đôi mắt đầy da diết yêu thương nồng cháy kia. Lăng Phong bình an, cậu đang đứng trước mặt cô.
( Trẻ nhỏ nhảy cóc nha, ta đây không chịu trách nhiệm )
Không một giây nghĩ ngợi, cô lao nhanh vào vòng tay của cậu siết chặt như muốn hòa làm một, không muốn tách rời. Cằm cô bị Lăng Phong mạnh bạo nâng lên, đặt lên môi cô một nụ hôn khao khát, môi cô bị môi cậu ngậm lấy, hết thảy mọi lời nói bị ngập ngụa trong nụ hôn điên cuồng.
Toàn bộ không gian trong vòng miệng cô bị chiếm đoạt không chút lưu tình, giữa bọn họ chỉ còn lưu lại một ít không khí.
Trái tim Bảo Phương không ngừng run rẩy. Tay cô vòng qua cổ Lăng Phong như một sự bày tỏ và ưng thuận khiến Lăng Phong càng thêm cuồng nhiệt, cướp sạch hết không khí giữa hai người. Cơ thể cô bị ép sát vào thân thể cậu như hòa làm một.
Bảo Phương cảm thấy buồng phổi mình như bị teo tóp lại , gần như không còn thở được nữa thì nụ hôn của Lăng Phong mới rời đi. Nụ hôn cậu lướt nhẹ trên mắt, mũi cô, rồi lượn vòng trên vành tai co, sau đó trượt dần xướng hỏm cổ cô.
Cô gấp gáp thở hổn hển, bờ ngực phập phồng lẫn ánh mắt ngây dại càng làm dâng lên ham muốn trong lòng cậu.
Bảo Phương bị hai bàn tay rắn chắt của Lăng Phong nâng lên cao, người cô kẹp chặt lấy cậu tiếp tục một nụ hôn cuồng nhiệt. Đầu óc quay cuồng, cô không còn biết xung quanh ra sao cho đến khi bản thân bị đặt trên tấm nệm êm ái, ý thức chó chút phục hồi.
Gương mặt cô đỏ bừng, ánh mắt da diết nhìn Lăng Phong đầy mê hoặc.
Sườn mặt cậu lướt qua chop mụi cô, rơi xuống hõm cổ, hơi nóng rực phả lên từng mảng, từng mảng da thịt cô, mọi nụ hôn đi qua đều để lại dấu vết không ngừng.
Một cảm giác bùng cháy trong cơ thể cô, khiến đầu óc cô lại trở nên hỗn loạn. Lăng Phong không nói gì, ngón tay nhè nhẹ có chút run động gỡ từng nút áo của cô, động tác vốn tao nhã, nhưng lại mang chút dục vọng trở nên vụng về.
Bảo hương giương mắt nhìn những ngón tay thon gọn sạch sẽ của Lăng Phong từng chút từng chút gỡ những chiếc nút áo trên người mình xuống, có chút sợ hãi cô hít sâu vào sau đó đưa tay giữ tay Lăng Phong lại.
- Anh không muốn chờ đợi – Lăng Phong khựng lại một chút rồi khan giọng nói.
Ánh mắt đong đầy hình ảnh biểu cảm đang lẫn lộn giữa dục vọng và yêu thương của Lăng Phong khiến Bảo Phương đỏ bừng sắc mặt, cô khẽ nhắm mắt ngầm chấp thuận.
Cái cảm giác thân thể hòa làm một khi cậu đi vào trong cô cả nỗi đau thể xác xâm lấn khiến Bảo Phương không kìm nén được mà rơi nước mắt. Yêu và được yêu chính là niềm hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Tình yêu sâu thẳm trong tim xuôi theo dòng nước, không còn rang buộc, không còn khoảng cách, không cần che giấu…giây phút này trở thành vĩnh viễn.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, Lăng Phong nhìn thẳng vào mắt Bảo Phương, tay phải chống xuống giường, tay trái dịu dàng mơn trớn vuốt ve cô thể cô, rồi lần tìm những ngón tay cô đan vào nhau.
Trong lúc si mê, nhìn sâu vào đôi mắt ẩn chứa yêu thương của Lăng Phong, Bảo Phương hoàn toàn quên đi đau đớn.
Hơn 6 năm quen biết, họ chưa hề thân mật như thế, Lăng Phong lúc nào cũng ân cần dịu dàng với cô, nhưng giờ phút này, anh còn dịu dàng hơn. Bảo Phương xúc động đưa tay lướt qua khuôn mặt cậu, chạm vào má đầy mồ hôi cùng mái tóc ướt đẫm.
Bảo Phương đã biết, cô yêu Lăng Phong đến nhường nào. Nếu như…nếu như…Nghĩ đến đây, nước mắt cô không cầm được mà rơi xuống không ngừng.
Lăng Phong có chút hoảng hốt, dung tay vuốt ve những giọt nước mắt của Bảo Phương, giọng khan khan bảo:
- Đau lắm sao.
Cô cố gắng dừng lại những giọt nước mắt của mình rồi lắc đầu. Cô mĩm cười một cách yếu ớt bảo: - Em yêu anh.
Lời cô nói như châm ngòi một quả bom nhất là trong tình cảnh này, khiến Lăng Phong hạnh phúc vô cùng, cậu vòng tay ôm lấy cô siết chặt, trao cho cô một nụ hôn cuồng dại, lần nữa muốn cô cùng cậu hòa làm một.
Cho đến lúc cậu phủ phục xuống thân thể cô, cuộn người cô vào một tấm chăn rồi ôm chặt. Cô vùi mặt vào trong lòng cậu, mệt mọi nhắm mắt.
Bên tai dăng dẵng lời nói:
- Anh yêu em
Khi Bảo Phương thức dậy, trời đã sáng trưng, nhưng dường như rèm cửa được khép chặt đến độ không có một tia nắng lọt vào. Nếu chiếc đồng hồ không điểm 10 giờ 20, cô chắc chắn nghĩ trời vẫn còn sớm. Thấy người bên cạnh mình để bờ vai trần vạm vỡ, Bảo Phương mới biết đêm qua không phải một giấc mơ mà là một hồi ức vô cùng đẹp.
Cô ngẩng đầu chạm vào ánh mắt của Lăng Phong, mặt cô bỗng đỏ bừng lên, cậu đang nhìn cô say đắm khiến cô xấu hổ, kéo cao chiếc chăn đắp lên vai. Lăng Phong thấy động tác vụng về của cô thì khẽ cười, đưa tay vuốt ve mái tóc đã bị rối của cô.
- Anh thức dậy từ khi nào? – Cô vội vàng tìm chuyện để che dấu sự xấu hổ của mình. - Từ sáng sớm .
- Vậy sao anh không kêu em dậy chứ. Em còn đi làm, cơ quan của em có tổ chức, không thể tùy tiện muốn nghĩ là nghĩ như ông chủ anh đâu – Cô lườm mắt nhìn cậu khẽ trách.
- Anh nhìn em đến quên thời gian – Lăng Phong thú nhận.
Cảm giác ngọt ngào sau câu nói khiến bảo Phương hạnh phúc vô cùng, cô dựa vào lòng cậu hít thở mùi hương trên người cậu.
Cô không biết động tác này đối với đàn ông mà nói là sự kích thích cao độ.
/94
|