Khói bếp ven hồ

Chương 37 - Chương 37

/77


Lâm Xước loáng thoáng cảm thấy một đợt xúc cảm trơn nhẵn phất qua toàn thân, mở ra cặp mắt mê ly, vừa đối diện ánh mắt nàng mỉm cười, nàng lật người ôm hắn ở trên người, chăn gấm thật mỏng ở trên người, mang theo từng chút một cảm giác lạnh lẽo, lúc này chạm đến da thịt ấm áp, hắn khe khẽ run lên, lại thoải mái cuộn người lại, cả người vùi ở trong lòng nàng.

Một tay Mai Sóc lại thoáng cái xuyên qua tóc hắn, Tiểu Xước Nhi, ngươi trở nên nhẹ, nhất định là lại gầy rồi.

Nhưng quần áo không có trở nên lớn mà.

Vậy là gầy một chút xíu.

Ngươi đây cũng biết?

Ta đương nhiên biết, ngươi gầy bao nhiêu lạng ta cũng có thể nói ra được.

Vậy mới không tin.

Không tin? Tay ở giữa tóc xuống phía dưới thăm dò bên hông hắn bắt đầu gãi ngứa, Lâm Xước tránh né đứng dậy, một chân giẫm ở trên chăn gấm, dưới chân trượt đi, ngã chõng vó lên trời ở trên giường.

Tiếng cười của Mai Sóc vang lên, hắn còn chưa kịp nhúc nhích thì lại bị nàng đặt ở phía dưới, Đây chính là hậu quả không nghe lời ta.

Lâm Xước đẩy thân thể của nàng một cái, A Sóc, trời tối rồi.

Ta biết.

Ta cần phải trở về.

Không cần. Nàng ngáp một cái, Bên Mặc thúc kia, sớm muộn gì phải nói cho hắn biết, yên tâm đi, không có chuyện gì.

***

Mấy ngày nay liên tiếp đều là trời nắng to vạn dặm không có bóng mây, gió nhẹ nắng ấm, bên hồ liễu rủ đu đưa, Mai Sóc tựa tại góc tường, một tay vòng ở trước ngực, một tay nắm cành liễu rủ ngắm nghía, nhưng tất cả tâm thần đều đang nghe giọng nói mềm dẻo truyền tới trong phòng, Thanh nhàn trinh tĩnh, thủ tiết chỉnh tề, hành kỷ hữu sỉ, động tĩnh hữu pháp, gọi là phu đức.

Tiếp theo là một giọng nói nho nhã thuộc về người đàn ông trung niên, Trạch từ nhi thuyết, bất đạo ác ngữ, thì nhiên hậu ngôn, bất yếm vu nhân, là phu ngôn.

Nàng lắc đầu cười khẽ, một giọng nói truyền đến từ sau lưng, Tam Thiếu, thì ra là ngươi ở nơi này.

Mặc thúc, thế nào?

Tần Mặc đi tới trước người của nàng, vừa vặn có thể thấy chàng trai ngồi ở trước bàn sách với nam phu tử đứng sau bệ cửa sổ, Ngươi vẫn luôn đứng ở chỗ này?

Nàng đưa tay, cành liễu phất qua ở dưới cánh mũi, Mặc thúc, ngươi biết loại cảm giác đó không? Ngươi nhìn hắn, nghe tiếng của hắn, lòng của ngươi cũng đã đầy, Giọng của nàng dần dần trở nên nhẹ, lẩm bẩm nói nhỏ cũng không biết là nói cho Tần Mặc đang nghe hay là nói cho mình nghe, Tràn đầy, cũng không để cho người khác nữa.

Tam Thiếu, ngươi thật sự là rất thích hắn. Hắn cười than thở, Sự kiện kia, trừ ngươi ra ta, Đại thiếu, Nhị thiếu, với vị Phu Tử đại thiếu mời tới này, vậy cũng còn chưa có người khác biết, nhưng trước khi hắn vào làm thiếp thị rất nhiều người từng thấy, trong nhà người làm nhiều, miệng lưỡi cũng hỗn tạp, vẫn phải tìm lời giải thích.

Mặc thúc, giao cho ngươi.

Ngươi đúng là bớt việc.

Đa tạ Mặc thúc rồi. Nàng xoay người làm vái chào, như là đang nói đùa, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc, Tần Mặc hiểu địa vị chàng trai kia trong lòng nàng, Yên tâm đi, lần đầu tiên ta thấy hắn đã cảm thấy hắn rất hợp nhãn duyên, không đúng vậy sẽ không dễ dàng đã dẫn hắn đi vào như thế.

Mai Sóc cười đùa nói, Có thể khiến Mặc thúc liếc mắt đã hợp duyên, Tiểu Xước Nhi nhà ta thật đúng là phúc phận đã tu luyện mấy đời. Tầm mắt Mặc thúc cao bao nhiêu, mọi người chúng ta đều biết, nếu không phải vậy sao vẫn độc thân?

Đi, nói một chút lại không có mức độ.

Chẳng qua gần đây ta cũng không gặp lão Nhị, nàng không có bị giam lại chứ?

Vừa bắt đầu cũng giam lỏng mấy ngày, sau đó thì thả rồi, ta cũng không làm sao thấy, chẳng qua ta nghe người ta nói Nhị thiếu ngâm mình cả ngày ở Hoa Lầu.

Trong phòng giọng nói đứt quãng tiếp tục truyền đến, Cô cữu cho tâm, khởi đương khả thất tai? Thê tuy dù vân ái, cô hữu Vân Phi, đây gọi là lấy nghĩa tự phá người vậy. (lòng anh chị em họ, há có thể đánh mất ư? thê dù rằng yêu, anh chị em họ dù sai, đây gọi là lấy nghĩa tự đánh bại người vậy)

Mai Sóc ngước mắt nhìn ánh tà dương phủ ở phía trời tây, đi lên trước gõ mở cửa phòng, Trịnh Phu Tử, có thể tan học chứ?

Người đàn ông trung niên kia nhìn nàng một cái, Đại thiếu dặn dò, hôm nay phải học thuộc lòng《 nam giới 》.

《 nam giới 》? Mai Sóc than thở, thứ bà nội thích nhất. Lâm Xước thấy nàng đi vào, ánh mắt lấp lánh lập loè, tầm mắt từ trên trang sách rời đi, Trịnh Phu Tử này không vui dùng thước đánh một cái ở trên bàn, hắn run một cái, lập tức ngoan ngoãn ngồi tốt, đầu cúi thấp miệng lẩm bẩm.

Tam Thiếu, kính xin ngươi đi ra ngoài trước.

Còn bao nhiêu?

Vừa tới phần thứ sáu, còn có nửa phần.

Trước cơm tối có thể xong không?

Vậy thì hỏi hắn

/77

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status