Dù là ở bờ đông hay là bờ nam, hoa lau ở nơi thấp trũng bên bờ Tây Hà cũng vừa vặn nở ra.
Chỗ ngồi giữa xe ngựa đều tăng thêm cái đệm, Lâm Xước vén rèm lên thò đầu ra, Mai Sóc kéo thân thể hắn qua, Sao thế, không thoải mái?
Ta... Ta có chút buồn nôn, muốn ói.
Dừng xe. Nàng móc ra một đống túi tiền từ trong bọc quần áo, mở ra một cái, lấy ra một miếng màu vàng nhạt thật mỏng, hắn mở miệng ngậm vào trong miệng, nhăn mày lại, Mai Sóc đưa tay khép lại miệng của hắn, Ngậm một lát.
Tề Minh vén màn kiệu lên, Sao thế?
Hắn có lẽ là say xe, cộng thêm có bầu, ta thấy hay là. . . . . .
A Sóc, ta không sao. Mồm miệng hắn có chút không rõ, Tề Minh kỳ quái nói, Trong miệng hắn ngậm cái gì?
Gừng miếng, giảm bớt nôn nghén, ta tới điều khiển xe.
Xe ngựa ổn định hơn nhiều, hắn ngậm một lát, nhổ miếng gừng ra, lấy ra một bao vải nhỏ khác, ném từng viên nho khô một vào trong mồm, trong tay nắm bao vải nhỏ đưa đến trước mặt Tề Minh, Ngươi muốn ăn không?
Nàng dở khóc dở cười lắc đầu, thật không biết bên trong bọc quần áo lớn đó còn mang theo cái gì.
***
Mai Sóc ngồi xổm người xuống, Không thể nào, đây là điêu khắc chạm rỗng, gãy rồi chính là gãy rồi. Nàng đứng lên, Không sửa được.
Tề Minh nhắm mắt thất bại nhíu lông mày lại, Lâm Xước kéo vạt áo nàng, Vậy không thể điêu khắc giàn hoa một lần nữa sao? Nàng nhún vai một cái, Tề Minh xoa trán, Đã không còn gỗ Tê Phượng. Nàng xoay người đi ra ngoài, Ta thử một chút hiện tại lập tức tìm người đi tìm, hi vọng vẫn tới kịp.
Mai Sóc xoay người lại đứng ở trước mặt giàn hoa Bác Cổ đó, lắc đầu thở dài, Lão Tứ này, đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc chuyển động nghiêng đao phải kẹp ở gan bàn tay, nếu không sẽ hỏng hoa văn gỗ Tê Phượng. Nàng đưa tay ở chỗ gãy lìa dùng ngón trỏ mơn trớn, Nếu không làm sao dễ gãy như vậy.
Hắn đứng ở sau lưng nàng, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy tượng gỗ phức tạp tinh sảo như vậy, A Sóc.
Hả?
Tượng gỗ lớn như vậy, một chỗ gãy tí tẹo như thế thật sự rất nhỏ, thật ra thì rất khó phát hiện mà. Mới vừa rồi, Tề đại thẩm không nói ta cũng không nhìn ra.
Nàng quay người lại, Bụng còn có không thoải mái không?
Không có, hình như chính là sáng sớm tương đối dễ có loại cảm giác muốn ói kia.
Nàng gật đầu, Đi thôi, chúng ta cũng đừng ở lại chỗ này. Cung điện hoa lệ, trống trơn làm cho nàng cảm thấy có chút ngột ngạt.
Phía sau hành cung có một loạt nhà ở đơn sơ, vốn là dựng nên cho thợ thuyền ở, lúc này sắp kết thúc rồi công nhân đều đi gần hết rồi, còn dư lại một ít người đang kết thúc công việc dọn dẹp. Tề Minh tìm người quét sạch sẽ một gian, mình sẽ ở bên cạnh, Mai Sóc đi vào xoay một vòng, Không nhìn ra, Tề đại nhân lại cùng nhau đồng cam cộng khổ với thợ, ở chỗ đơn sơ như thế.
Tam Thiếu, nếu gỗ Tê Phượng không kịp tìm đến, hiện tại ngươi thật sự không có biện pháp bổ cứu kia sao?
Nếu không tìm được, ngươi cứ hy vọng không ai phát hiện lổ hổng nho nhỏ đó đi. Một tay nàng vịn khung cửa, trên mặt mang nụ cười chế nhạo, Nếu phát hiện ra, ngươi cứ hy vọng không ai viết văn ở trên mặt này, để cho ngươi tránh được một kiếp.
Trong nhà truyền đến hai tiếng bốp bốp, nàng vội vàng xoay người đi vào, thì thấy hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất, một tay cầm giày, Ngươi làm gì đấy? Nàng cuống quít ôm hắn, Lại để chân không.
Con gián, ta đuổi bọn nó đi rồi. Mai Sóc vừa cúi đầu, quả nhiên vừa hay thấy hai con gián chui vào đáy giường, chỗ này thật đúng là không thể ở lại lâu, Sao không đánh chết đi.
Mới vừa rồi không muốn đánh chết. Hắn nằm nhoài ở trên vai nàng, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ hai con con gián bị đánh dẹp, còn có chất lỏng sềnh sệch từ xác côn trùng đè dẹp chảy ra, trong dạ dày một đợt chất chua cuồn cuộn, hắn phát ra một tiếng nôn ọe.
Sao vậy, mới vừa rồi không phải nói khỏe rồi, không muốn ói sao? Nàng đặt hắn ngồi ổn ở trên giường, Rất khó chịu sao? Muốn ói thì ói ra ngoài, chớ chịu đựng, bọc quần áo của ta đâu? Nàng đi tới trước một cái bàn ở góc tường, bọc quần áo lớn của nàng đang chất ở phía trên, lục lung tung một hồi.
Tề Minh đang đứng ở cửa, liếc nhìn trong nhà thì có thể thấy điểm đầu, Tam Thiếu này, nhìn qua thật đúng là có chút, có chút tố chất thần kinh, chỉ hy vọng kỹ nghệ khắc gỗ của nàng đừng bị ảnh hưởng.
Vài cuốn sách rớt ra, nàng cũng không để ý tới, lục ra một lọ sứ nhỏ, mở ra tấm vải đỏ bao lấy nút lọ, bên trong lại còn có cái muỗng sắt lá, vói vào múc một muỗng đưa đến trong miệng hắn.
Lần này lại là cái gì? Nàng tò mò hỏi, mình cũng có nhiều đứa bé nhưng cũng không biết còn có những thứ chú ý này.
Mứt táo và mật ong, còn có một chút thuốc điều hoà cùng nhau. Là nàng lấy được từ chỗ Thủy Thừa Nguyên, nghe nói còn có thể khiến ăn ngon miệng. Ngươi chờ một chút dẫn ta đến phòng bếp, ta hầm chút cháo, có lẽ hắn cũng không ăn được những thứ khác.
Có thể, vậy ta đi trước. Tề Minh khép cửa, vừa nghiêng đầu đi ra ngoài không đến mấy bước thì gặp phải người hầu của mình cởi ngựa dừng ở bên cạnh, nhảy xuống, Đại nhân, nhận được dịch quán truyền tin, đế thượng rút ngắn hành trình, cho nên có thể ngày mai sẽ đến.
***
Nơi bên hồ này gần như với trong nhà. Lâm Xước đứng ở bên hồ lầm bầm lầu bầu, Tiểu Xác, đừng đi tới nữa, ngươi sẽ rớt. . . . . . Không đúng, ngươi biết bay, không rơi xuống.
Các ngươi càng ngày càng lớn. Hắn sờ sờ đầu Tiểu Quy, Lại lớn tiếp có thể sẽ cao giống như ta hay không?
Sau đó, có phải cũng sẽ sinh đại bàng nhỏ hay không hả? Hắn vỗ xuống đầu của mình, Ta lại vẫn không biết, các ngươi là đực hay là cái đấy?
Một con khác cũng bay trở lại, lơ lửng thấp xuống chạm khẽ vành tai của hắn một cái, Lâm Xước rụt lại thân thể, không đau mà có một chút xíu nhột, hắn biết đây là phương thức Tiểu Xác bày tỏ thân mật, Nếu như A Sóc ở đây, khẳng định lại muốn đánh ngươi.
Sao chạy tới nơi này?
Hắn cười quay người lại, mới vừa nói nàng, nàng đã tới rồi, Mai Sóc đang từ từ đến gần, Tề đại thẩm tìm ngươi đi nói gì?
Chuyện tượng gỗ, còn có thể có cái gì? Một mình ngươi cằn nhằn lại đang nói cái gì đó?
Ta đang nghĩ, Tiểu Xác và Tiểu Quy là cái hay là đực.
Mai Sóc vươn tay,
Chỗ ngồi giữa xe ngựa đều tăng thêm cái đệm, Lâm Xước vén rèm lên thò đầu ra, Mai Sóc kéo thân thể hắn qua, Sao thế, không thoải mái?
Ta... Ta có chút buồn nôn, muốn ói.
Dừng xe. Nàng móc ra một đống túi tiền từ trong bọc quần áo, mở ra một cái, lấy ra một miếng màu vàng nhạt thật mỏng, hắn mở miệng ngậm vào trong miệng, nhăn mày lại, Mai Sóc đưa tay khép lại miệng của hắn, Ngậm một lát.
Tề Minh vén màn kiệu lên, Sao thế?
Hắn có lẽ là say xe, cộng thêm có bầu, ta thấy hay là. . . . . .
A Sóc, ta không sao. Mồm miệng hắn có chút không rõ, Tề Minh kỳ quái nói, Trong miệng hắn ngậm cái gì?
Gừng miếng, giảm bớt nôn nghén, ta tới điều khiển xe.
Xe ngựa ổn định hơn nhiều, hắn ngậm một lát, nhổ miếng gừng ra, lấy ra một bao vải nhỏ khác, ném từng viên nho khô một vào trong mồm, trong tay nắm bao vải nhỏ đưa đến trước mặt Tề Minh, Ngươi muốn ăn không?
Nàng dở khóc dở cười lắc đầu, thật không biết bên trong bọc quần áo lớn đó còn mang theo cái gì.
***
Mai Sóc ngồi xổm người xuống, Không thể nào, đây là điêu khắc chạm rỗng, gãy rồi chính là gãy rồi. Nàng đứng lên, Không sửa được.
Tề Minh nhắm mắt thất bại nhíu lông mày lại, Lâm Xước kéo vạt áo nàng, Vậy không thể điêu khắc giàn hoa một lần nữa sao? Nàng nhún vai một cái, Tề Minh xoa trán, Đã không còn gỗ Tê Phượng. Nàng xoay người đi ra ngoài, Ta thử một chút hiện tại lập tức tìm người đi tìm, hi vọng vẫn tới kịp.
Mai Sóc xoay người lại đứng ở trước mặt giàn hoa Bác Cổ đó, lắc đầu thở dài, Lão Tứ này, đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc chuyển động nghiêng đao phải kẹp ở gan bàn tay, nếu không sẽ hỏng hoa văn gỗ Tê Phượng. Nàng đưa tay ở chỗ gãy lìa dùng ngón trỏ mơn trớn, Nếu không làm sao dễ gãy như vậy.
Hắn đứng ở sau lưng nàng, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy tượng gỗ phức tạp tinh sảo như vậy, A Sóc.
Hả?
Tượng gỗ lớn như vậy, một chỗ gãy tí tẹo như thế thật sự rất nhỏ, thật ra thì rất khó phát hiện mà. Mới vừa rồi, Tề đại thẩm không nói ta cũng không nhìn ra.
Nàng quay người lại, Bụng còn có không thoải mái không?
Không có, hình như chính là sáng sớm tương đối dễ có loại cảm giác muốn ói kia.
Nàng gật đầu, Đi thôi, chúng ta cũng đừng ở lại chỗ này. Cung điện hoa lệ, trống trơn làm cho nàng cảm thấy có chút ngột ngạt.
Phía sau hành cung có một loạt nhà ở đơn sơ, vốn là dựng nên cho thợ thuyền ở, lúc này sắp kết thúc rồi công nhân đều đi gần hết rồi, còn dư lại một ít người đang kết thúc công việc dọn dẹp. Tề Minh tìm người quét sạch sẽ một gian, mình sẽ ở bên cạnh, Mai Sóc đi vào xoay một vòng, Không nhìn ra, Tề đại nhân lại cùng nhau đồng cam cộng khổ với thợ, ở chỗ đơn sơ như thế.
Tam Thiếu, nếu gỗ Tê Phượng không kịp tìm đến, hiện tại ngươi thật sự không có biện pháp bổ cứu kia sao?
Nếu không tìm được, ngươi cứ hy vọng không ai phát hiện lổ hổng nho nhỏ đó đi. Một tay nàng vịn khung cửa, trên mặt mang nụ cười chế nhạo, Nếu phát hiện ra, ngươi cứ hy vọng không ai viết văn ở trên mặt này, để cho ngươi tránh được một kiếp.
Trong nhà truyền đến hai tiếng bốp bốp, nàng vội vàng xoay người đi vào, thì thấy hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất, một tay cầm giày, Ngươi làm gì đấy? Nàng cuống quít ôm hắn, Lại để chân không.
Con gián, ta đuổi bọn nó đi rồi. Mai Sóc vừa cúi đầu, quả nhiên vừa hay thấy hai con gián chui vào đáy giường, chỗ này thật đúng là không thể ở lại lâu, Sao không đánh chết đi.
Mới vừa rồi không muốn đánh chết. Hắn nằm nhoài ở trên vai nàng, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ hai con con gián bị đánh dẹp, còn có chất lỏng sềnh sệch từ xác côn trùng đè dẹp chảy ra, trong dạ dày một đợt chất chua cuồn cuộn, hắn phát ra một tiếng nôn ọe.
Sao vậy, mới vừa rồi không phải nói khỏe rồi, không muốn ói sao? Nàng đặt hắn ngồi ổn ở trên giường, Rất khó chịu sao? Muốn ói thì ói ra ngoài, chớ chịu đựng, bọc quần áo của ta đâu? Nàng đi tới trước một cái bàn ở góc tường, bọc quần áo lớn của nàng đang chất ở phía trên, lục lung tung một hồi.
Tề Minh đang đứng ở cửa, liếc nhìn trong nhà thì có thể thấy điểm đầu, Tam Thiếu này, nhìn qua thật đúng là có chút, có chút tố chất thần kinh, chỉ hy vọng kỹ nghệ khắc gỗ của nàng đừng bị ảnh hưởng.
Vài cuốn sách rớt ra, nàng cũng không để ý tới, lục ra một lọ sứ nhỏ, mở ra tấm vải đỏ bao lấy nút lọ, bên trong lại còn có cái muỗng sắt lá, vói vào múc một muỗng đưa đến trong miệng hắn.
Lần này lại là cái gì? Nàng tò mò hỏi, mình cũng có nhiều đứa bé nhưng cũng không biết còn có những thứ chú ý này.
Mứt táo và mật ong, còn có một chút thuốc điều hoà cùng nhau. Là nàng lấy được từ chỗ Thủy Thừa Nguyên, nghe nói còn có thể khiến ăn ngon miệng. Ngươi chờ một chút dẫn ta đến phòng bếp, ta hầm chút cháo, có lẽ hắn cũng không ăn được những thứ khác.
Có thể, vậy ta đi trước. Tề Minh khép cửa, vừa nghiêng đầu đi ra ngoài không đến mấy bước thì gặp phải người hầu của mình cởi ngựa dừng ở bên cạnh, nhảy xuống, Đại nhân, nhận được dịch quán truyền tin, đế thượng rút ngắn hành trình, cho nên có thể ngày mai sẽ đến.
***
Nơi bên hồ này gần như với trong nhà. Lâm Xước đứng ở bên hồ lầm bầm lầu bầu, Tiểu Xác, đừng đi tới nữa, ngươi sẽ rớt. . . . . . Không đúng, ngươi biết bay, không rơi xuống.
Các ngươi càng ngày càng lớn. Hắn sờ sờ đầu Tiểu Quy, Lại lớn tiếp có thể sẽ cao giống như ta hay không?
Sau đó, có phải cũng sẽ sinh đại bàng nhỏ hay không hả? Hắn vỗ xuống đầu của mình, Ta lại vẫn không biết, các ngươi là đực hay là cái đấy?
Một con khác cũng bay trở lại, lơ lửng thấp xuống chạm khẽ vành tai của hắn một cái, Lâm Xước rụt lại thân thể, không đau mà có một chút xíu nhột, hắn biết đây là phương thức Tiểu Xác bày tỏ thân mật, Nếu như A Sóc ở đây, khẳng định lại muốn đánh ngươi.
Sao chạy tới nơi này?
Hắn cười quay người lại, mới vừa nói nàng, nàng đã tới rồi, Mai Sóc đang từ từ đến gần, Tề đại thẩm tìm ngươi đi nói gì?
Chuyện tượng gỗ, còn có thể có cái gì? Một mình ngươi cằn nhằn lại đang nói cái gì đó?
Ta đang nghĩ, Tiểu Xác và Tiểu Quy là cái hay là đực.
Mai Sóc vươn tay,
/77
|