* Khi hắn 4 buổi*
Ngọn lửa bùng cháy, nuốt chửng khách sạn mà cả gia đình hắn đang đi nghỉ mát. Không khí càng ngày càng nóng, tiếng hô hoán, tiếng hét, tiếng gọi nhau vang khắp nơi. Ba hắn hớt hải chạy tìm ba mẹ con hắn:
- Em ơi, em ở đâu?
Mẹ hắn ôm hắn, một đứa trẻ đang khóc to vì khiếp sợ:
- Em ở đây. Anh, em không thấy Nhật đâu cả. anh mau tìm Nhật đi, mau tìm Nhật đi.
Bà vừa khóc vừa kêu chồng nhưng bà không biết rằng Nhật đã được một ngờ tốt bụng cứu.Vì lần đó do quá hoảng sợ, lại bị thanh gỗ dơi chúng đầu nên đã mất trí nhớ, cộng thêm việc từ nhỏ, khi mới sinh ra Nhật đã yếu hơn hắn, tóc cũng vàng lạ thường.
Sau vụ đó Nhật được người tốt bụng cứu nhận làm con nuôi, và không liên lạc về với gia đình.
* Khi hắn 14 tuổi*
Tình cờ Nhật và mẹ hắn cùng đi đến một siêu thị, gặp nhau nhưng họ không nhận ra nhau, mẹ con mà như hai người xa lạ. Nào ngờ hôm đó siêu thị bốc cháy, thảm cảnh được lặp lại lần nữa và đem lại kí ức của đứa bé 4 tuổi cho cậu bé 14 tuổi. cậu tìm mẹ, chia tay ba mẹ nuôi và trở về gia đình thật sự của mình, gia đình họ lại một lần nữa đoàn tụ
Cả nhà sống hạnh phúc bên Mỹ, hai anh em hòa thuận, gia đình làm ăn tốt, cho đến ngày đó....... một hiểu nhầm không đáng có của hắn
- Này anh, tối đi bar không? - Hắn ngồi trong quán caffe cùng với Nhật
- Anh bận rồi. - Nhật vừa uống caffe vừa đọc sách
- Ế! - Hắn đột nhiên ré lên - Anh, anh nhìn kìa, coi ai kìa.
Hắn vui mừng làm Nhật cũng ngạc nhiên, quay ra thì không ai khác là cô bạn xinh xắn cùng lớp, cô bạn này cả hai người đều thích nhé:
- Đó không phải Angela sao?
- Là bạn ấy đấy. - Hắn sướng đến run người
- Xinh thật - Nhật phán một câu làm hắn gật đầu lia lịa
- Em/Anh thích cô ấy. - Hắn và Nhật cùng đồng thanh. Vừa nói xong hai người quay sang nhìn nhau ngạc nhiên. Nhật biết ý:
- Anh nói đùa đấy em đừng để ý.
- Vâng - hắn cũng chẳng để ý thật - Em phải ra làm quen với cô ấy đây. Anh cứ về trước đi nhé.
- Ừ. Nhật cũng chẳng muốn quan tâm.
Hắn cầm một chiếc bánh kem đến bàn Angela
- Chào Angela.
Cô gái ngẩng đầu lên, khuôn mặt ưu tú, tao nhã. Mái tóc màu đen tuyền óng ánh, đôi mắt cún con dễ thương ẩn sau cặp kính to tròn. Nhìn giống hệt như búp bê vậy. Nhìn thấy hắn cô mỉm cười nhã nhặn, nói giọng nhẹ nhàng, mềm mại khiêu gợi lòng người:
- Roy ( tên nước ngoài của hắn) à? Không mặc đồng phục của trường nhìn bảnh quá ha
hắn được mỹ nhân khen thì sướng đến hai má ửng hồng. Hắn cứ cúi mặt để Angela không thấy khuôn mặt đó. Vì cúi mặt nên hắn không thấy được ánh mắt yêu thương của cô đang nhìn về phía Nhật. Tuy hai người là anh em sinh đôi nhưng khác nhau một trời một vực. Nhật luôn ra dáng thư sinh, người lớn, trĩnh trạc, đứng đắn, luôn sáng suốt trong mọi việc, là học sinh ưu tú của trường. Còn hắn luôn là đứa cầm đầu trong hội chuyên bày trò phá trường, học hành tốt nhưng không bao giờ chăm chú, luôn dùng bạo lực để giải quyết mọi việc, còn tham gia vào giới Mafia, thế thì nhìn vào hai người đó ai mà không chọn Nhật cơ chứ.
---------------------------- Hai ngày sau --------------------------------------
Nhật đang nói chuyện cùng bố mẹ:
- Con không sao hết, bố mẹ đừng bắt Phong phải từ bỏ Angela
Mẹ hắn nắm hai tay Nhật thật chặt:
-Ba mẹ đã phải xa con 10 năm rồi, và ba mẹ muốn bù đắp cho con suốt thời gian đó, Phong sẽ nhường mà. nó không sao đâu. con không phải lo cho em con đâu.
- Con đã bảo không cần mà.
-....
..................
Lúc đó hắn đi qua thấy ba người kia nói chuyện tưởng là không có gì cho đến sáng hôm sau ba mẹ hắn nói hãy để Angela quen Nhật, hắn đã không tin, nhớ lại ở quán cafee, Nhật nói thích cô ấy nên hắn đã nghĩ là Nhật súi ba mẹ hắn làm thế. Từ đó hắn rất ghét Nhật. Nhật hết cách, nên đi tìm Angela, bảo cô ấy hãy làm quen với hắn, lúc trước hắn cứ tưởng Angela thích mình nhưng không phải người Angela thích lại là Nhật, nên khi nghe Nhật nói hãy làm quen với hắn thì cô ta đã rất đau lòng và tặng luôn cho Nhật một cái tát, lúc đó Hắn đi qua, lại hiểu nhầm tiếp. Nhật biết hắn hiểu nhầm nên nhiều lần giải thích nhưng hắn không chịu nghe, khổ nỗi ba mẹ hắn luôn dành những thứ tốt đẹp cho Nhật chứ không phải hắn, lúc nào cũng bảo hãy nhường cho anh con đi. Thế thì hắn không tức mới lạ. Từ ngày đó hắn trở về Việt nam, nơi sinh ra, và xây dựng hình tượng Soái ca lạnh lùng hay suốt hiện trong chuyện ngôn tình.
Ngọn lửa bùng cháy, nuốt chửng khách sạn mà cả gia đình hắn đang đi nghỉ mát. Không khí càng ngày càng nóng, tiếng hô hoán, tiếng hét, tiếng gọi nhau vang khắp nơi. Ba hắn hớt hải chạy tìm ba mẹ con hắn:
- Em ơi, em ở đâu?
Mẹ hắn ôm hắn, một đứa trẻ đang khóc to vì khiếp sợ:
- Em ở đây. Anh, em không thấy Nhật đâu cả. anh mau tìm Nhật đi, mau tìm Nhật đi.
Bà vừa khóc vừa kêu chồng nhưng bà không biết rằng Nhật đã được một ngờ tốt bụng cứu.Vì lần đó do quá hoảng sợ, lại bị thanh gỗ dơi chúng đầu nên đã mất trí nhớ, cộng thêm việc từ nhỏ, khi mới sinh ra Nhật đã yếu hơn hắn, tóc cũng vàng lạ thường.
Sau vụ đó Nhật được người tốt bụng cứu nhận làm con nuôi, và không liên lạc về với gia đình.
* Khi hắn 14 tuổi*
Tình cờ Nhật và mẹ hắn cùng đi đến một siêu thị, gặp nhau nhưng họ không nhận ra nhau, mẹ con mà như hai người xa lạ. Nào ngờ hôm đó siêu thị bốc cháy, thảm cảnh được lặp lại lần nữa và đem lại kí ức của đứa bé 4 tuổi cho cậu bé 14 tuổi. cậu tìm mẹ, chia tay ba mẹ nuôi và trở về gia đình thật sự của mình, gia đình họ lại một lần nữa đoàn tụ
Cả nhà sống hạnh phúc bên Mỹ, hai anh em hòa thuận, gia đình làm ăn tốt, cho đến ngày đó....... một hiểu nhầm không đáng có của hắn
- Này anh, tối đi bar không? - Hắn ngồi trong quán caffe cùng với Nhật
- Anh bận rồi. - Nhật vừa uống caffe vừa đọc sách
- Ế! - Hắn đột nhiên ré lên - Anh, anh nhìn kìa, coi ai kìa.
Hắn vui mừng làm Nhật cũng ngạc nhiên, quay ra thì không ai khác là cô bạn xinh xắn cùng lớp, cô bạn này cả hai người đều thích nhé:
- Đó không phải Angela sao?
- Là bạn ấy đấy. - Hắn sướng đến run người
- Xinh thật - Nhật phán một câu làm hắn gật đầu lia lịa
- Em/Anh thích cô ấy. - Hắn và Nhật cùng đồng thanh. Vừa nói xong hai người quay sang nhìn nhau ngạc nhiên. Nhật biết ý:
- Anh nói đùa đấy em đừng để ý.
- Vâng - hắn cũng chẳng để ý thật - Em phải ra làm quen với cô ấy đây. Anh cứ về trước đi nhé.
- Ừ. Nhật cũng chẳng muốn quan tâm.
Hắn cầm một chiếc bánh kem đến bàn Angela
- Chào Angela.
Cô gái ngẩng đầu lên, khuôn mặt ưu tú, tao nhã. Mái tóc màu đen tuyền óng ánh, đôi mắt cún con dễ thương ẩn sau cặp kính to tròn. Nhìn giống hệt như búp bê vậy. Nhìn thấy hắn cô mỉm cười nhã nhặn, nói giọng nhẹ nhàng, mềm mại khiêu gợi lòng người:
- Roy ( tên nước ngoài của hắn) à? Không mặc đồng phục của trường nhìn bảnh quá ha
hắn được mỹ nhân khen thì sướng đến hai má ửng hồng. Hắn cứ cúi mặt để Angela không thấy khuôn mặt đó. Vì cúi mặt nên hắn không thấy được ánh mắt yêu thương của cô đang nhìn về phía Nhật. Tuy hai người là anh em sinh đôi nhưng khác nhau một trời một vực. Nhật luôn ra dáng thư sinh, người lớn, trĩnh trạc, đứng đắn, luôn sáng suốt trong mọi việc, là học sinh ưu tú của trường. Còn hắn luôn là đứa cầm đầu trong hội chuyên bày trò phá trường, học hành tốt nhưng không bao giờ chăm chú, luôn dùng bạo lực để giải quyết mọi việc, còn tham gia vào giới Mafia, thế thì nhìn vào hai người đó ai mà không chọn Nhật cơ chứ.
---------------------------- Hai ngày sau --------------------------------------
Nhật đang nói chuyện cùng bố mẹ:
- Con không sao hết, bố mẹ đừng bắt Phong phải từ bỏ Angela
Mẹ hắn nắm hai tay Nhật thật chặt:
-Ba mẹ đã phải xa con 10 năm rồi, và ba mẹ muốn bù đắp cho con suốt thời gian đó, Phong sẽ nhường mà. nó không sao đâu. con không phải lo cho em con đâu.
- Con đã bảo không cần mà.
-....
..................
Lúc đó hắn đi qua thấy ba người kia nói chuyện tưởng là không có gì cho đến sáng hôm sau ba mẹ hắn nói hãy để Angela quen Nhật, hắn đã không tin, nhớ lại ở quán cafee, Nhật nói thích cô ấy nên hắn đã nghĩ là Nhật súi ba mẹ hắn làm thế. Từ đó hắn rất ghét Nhật. Nhật hết cách, nên đi tìm Angela, bảo cô ấy hãy làm quen với hắn, lúc trước hắn cứ tưởng Angela thích mình nhưng không phải người Angela thích lại là Nhật, nên khi nghe Nhật nói hãy làm quen với hắn thì cô ta đã rất đau lòng và tặng luôn cho Nhật một cái tát, lúc đó Hắn đi qua, lại hiểu nhầm tiếp. Nhật biết hắn hiểu nhầm nên nhiều lần giải thích nhưng hắn không chịu nghe, khổ nỗi ba mẹ hắn luôn dành những thứ tốt đẹp cho Nhật chứ không phải hắn, lúc nào cũng bảo hãy nhường cho anh con đi. Thế thì hắn không tức mới lạ. Từ ngày đó hắn trở về Việt nam, nơi sinh ra, và xây dựng hình tượng Soái ca lạnh lùng hay suốt hiện trong chuyện ngôn tình.
/19
|