Bạc Tể Xuyên tiễn bước người lái xe vẫn chưa lấy lại tinh thần, liền tùy ý trao đổi một chút cùng người cảnh sát đứng xem.
Đối phương biết anh, dù sao rất khó không biết người thường xuất hiện ở trên tivi, Bạc Tể Xuyên bị anh ta cuốn lấy hơi phiền, rõ ràng cũng không duy trì phong độ, tùy tiện nói một câu khách sáo, liền mang theo Phương Tiểu Thư rời đi.
Sau khi Phương Tiểu Thư ngồi lên vị trí phó điều khiển, Bạc Tể Xuyên liền vòng đến chỗ điều khiển mở cửa ra chuẩn bị đi lên.
Trước khi đi lên xe, Bạc Tể Xuyên lại cảnh cáo Trác Hiểu.
"Tôi mặc kệ cô tới chỗ này là muốn làm gì, nhưng nếu lần sau tôi lại nhìn thấy cô làm khó vợ tôi, tôi sẽ trực tiếp gọi cảnh sát." Bạc Tể Xuyên từ trên cao nhìn xuống Trác Hiểu thân hình thấp bé, vẻ mặt lạnh như băng nói, "Chuyện cô chuyển động loạn trước cửa ủy ban thành phố, tôi cũng sẽ báo hết cho cục công an, chính cô xem rồi làm đi."
Trác Hiểu nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, hóa ra hắn biết chính mình luôn chuyển động trước cửa ủy ban thành phố mấy ngày qua? Khi đó vì sao hắn không đuổi cô đi? Sợ đánh rắn động cỏ sao?
Trác Hiểu hoài nghi nhìn Bạc Tể Xuyên, đối phương nói xong câu nói này liền cũng không quay đầu lại lên xe đi rồi, xe Audi màu đen biến mất tại góc đường, trong lòng Trác Hiểu bỗng nhiên cảm thấy chua xót.
Vì sao, vì sao hai người rõ ràng giống nhau như vậy, cô còn trẻ tuổi hơn Phương Tiểu Thư, mà Phương Tiểu Thư bây giờ mang thai dáng người mập mạp không hề xinh đẹp như xưa, mình vẫn không thể so sánh với cô ta?
Trác Hiểu cắn môi, xoay người bước nhanh chạy ra tiểu khu, bắt xe taxi về tới nơi ở của mình.
Cô cần lo lắng một chút bước tiếp theo muốn đi như thế nào, đã Cao Diệc Vĩ vô tình như vậy, vậy cô cũng không hiếm lạ, cùng với đuổi theo một người đàn ông Phương Tiểu Thư cũng không thèm để ý, cô càng muốn cướp đi cha của đứa bé trong bụng cô ta, làm cho cô ta cảm thụ một chút sự đau khổ của mình.
Phương Tiểu Thư biết hôm nay Trác Hiểu xuất hiện ở trong này là có ý xấu, nhưng cô cũng không để ở trong lòng, bởi vì cô biết Bạc Tể Xuyên sẽ xử lý rất khá.
Cô đã muốn học được không đi quan tâm những chuyện sẽ không xảy ra, bởi vì hiện tại có càng nhiều chuyện quan trọng cần cô lo lắng.
Bạc Tể Xuyên dừng xe trong gara, liền nắm tay cô vào phòng, hai người một đường trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, mới thoải mái nói chuyện riêng tư với nhau.
Bạc Tể Xuyên ngồi vào bên người Phương Tiểu Thư, thay cô cởi giày, thay dép lê nhẹ nhàng, sau khi cô cởi áo khoác còn giúp cô buộc gọn tóc lên, cái bụng thật to của cô bỗng nhiên động một chút khi anh làm những việc này, tiếp theo liền giống như bên trong có cái gì đang đá bụng của cô, cái bụng không ngừng rung rung.
Bạc Tể Xuyên sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn bụng của Phương Tiểu Thư, Phương Tiểu Thư lại giống như đã muốn tập thành thói quen, lười biếng nằm đến trên giường kêu rên nói: "Bạc Tể Xuyên con trai cùng con gái anh đang đá em!"
Bạc Tể Xuyên mờ mịt nhìn cô: "Con trai... Cùng con gái anh?"
Tay anh đang xoa bụng cô, rõ ràng cảm giác được dưới tay có cái gì đang đá, anh kinh hãi mạnh rút tay ra, lại chưa thỏa mãn lại xoa đi, bộ dáng thật cẩn thận của anh làm cho Phương Tiểu Thư khanh khách cười không ngừng.
Bạc Tể Xuyên hơi lúng túng nói: "Thật có lỗi, lần đầu tiên, anh... Có chút khẩn trương."
Phương Tiểu Thư thoải mái duỗi thắt lưng, lười biếng hí mắt nhìn anh: "Nhưng con trai cùng con gái anh cũng không phải lần đầu tiên bắt nạt em."
Bạc Tể Xuyên nhíu mày hỏi: "Trước kia từng có?"
"Đương nhiên." Phương Tiểu Thư ngồi xuống, đá dép lê lên trên giường nằm, "Đây là máy thai, đều bảy tháng, chuyện này thực bình thường."
Vẻ mặt Bạc Tể Xuyên hơi phức tạp gục đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Đều bảy tháng ..."
"Đúng vậy." Phương Tiểu Thư nghi hoặc nhìn về phía anh, "Làm sao vậy?" Như thế nào một bộ dáng thực mất mát cần tìm ra manh mối?
Bạc Tể Xuyên bỗng nhiên nâng tay bưng kín mặt, sau một lúc lâu mới buồn bã nói: "Thực xin lỗi, gần nhất anh bận quá, không thể cùng em thật tốt."
"..."
"Em mang thai đứa nhỏ của anh, mệt nhọc như vậy, anh lại..."
"Đủ Tể Xuyên." Phương Tiểu Thư đánh gãy lời nói của anh, kéo anh vào trong lòng, theo dõi ánh mắt của anh nói, "Là em nên nói thật có lỗi với anh mới đúng, bởi vì em anh không thể làm công tác mà mình thích, bởi vì em anh muốn chu toàn trong hoàn cảnh anh không thích, bởi vì em anh phải ở cùng một chỗ với người mẹ kế mà anh không thích, mà tất cả nhẫn nại cùng gian khổ của em, toàn bộ thay đổi cùng cố gắng tất cả đều là vì anh, là anh giúp em biến thành một con người càng tốt, nếu không có anh em căn bản không biết bây giờ em có còn sống hay không, anh lại có cái gì sai đâu? Nếu anh có sai, thì phải là anh đối xử với em quá tốt."
Bạc Tể Xuyên rất ít nghe thấy Phương Tiểu Thư nói nhiều như vậy, nhưng lại là những lời trong lòng, anh nâng tay mơn trớn khuôn mặt mượt mà của cô, môi dán tại trên mặt cô, cái trán ấn vào cái trán của cô, đầu tiên là im lặng một lúc, mới nặng nề "Ừ" một tiếng.
Thấy anh như thế, Phương Tiểu Thư không nhịn được muốn nói đùa, vì thế cô lông bông lùi về phía sau, khơi mào cằm của anh cười tủm tỉm nói: "Chẳng qua nếu anh nhất định cảm thấy áy náy, muốn bù lại cho em, chờ em sinh ra hai vị tổ tông này, anh liền..." Cô nói tới đây một chút, tầm mắt bỗng nhiên nhanh chóng dời xuống, dừng ở chỗ giữa hai chân Bạc Tể Xuyên, khóe miệng gợi lên nụ cười có ý sâu xa.
Bạc Tể Xuyên thực nể tình cứng ngắc thân thể, Phương Tiểu Thư vừa lòng nhìn phản ứng không được tự nhiên của anh, bỗng nhiên nói lên Trác Hiểu: "Hôm nay ánh mắt của người con gái kia nhìn anh không thích hợp, anh cứu cô ta một mạng, cũng chiếm được trái tim của người ta."
Bạc Tể Xuyên nghe cô nói như vậy không khỏi nhăn lại mi, suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói: "Người con gái kia còn trẻ, cũng không phải không có thuốc nào cứu được, chính là đi theo Cao Diệc Vĩ học xấu mà thôi, giáo dục thật tốt vẫn là có thể cứu chữa."
Phương Tiểu Thư khinh thường nói: "Có cái gì có thể cứu được, người con gái gặp người liền bắt cá hai tay xứng với tên đàn ông tận dụng mọi thứ không phải vừa vặn sao."
Bạc Tể Xuyên ngay từ đầu không phản ứng lại lời nói của Phương Tiểu Thư là có ý tứ gì, chờ anh phản ứng lại không khỏi gõ đầu cô một chút, không đồng ý nói: "Không cần luôn nói những lời nói kỳ quái này, sau đó em chính là người sẽ làm mẹ, năng lực tò mò cùng bắt chước của trẻ con rất mạnh, em sẽ làm hư đứa nhỏ."
Phương Tiểu Thư bổ nhào vào trên người anh, thân thể nặng nề ép tới anh có chút thở không nổi, nhưng anh đã muốn học xong không nói, bởi vì vừa nói chỉ biết bị ép tới càng hít thở không thông…
Phương Tiểu Thư ghé vào trên người Bạc Tể Xuyên, nhìn mặt anh dần dần nghẹn đỏ mới vừa lòng lùi về phía sau, nâng má tựa vào bên cạnh anh nói: "Em còn có càng nhiều năng lực dạy hư đứa nhỏ, anh phải thử một chút sao?"
Bạc Tể Xuyên thần sắc trầm trọng lâm vào trầm tư, Phương Tiểu Thư thấy anh như thế không khỏi mở miệng hỏi: "Làm sao vậy, anh nghĩ cái gì mà không chú ý như vậy?"
Bạc Tể Xuyên còn thật sự nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: "Anh suy nghĩ, em luôn là như thế này, vậy sau đó đứa nhỏ phải nhờ vào gien của anh để ngăn cơn sóng dữ."
"... Bạc Tể Xuyên buổi tối hôm nay anh ngủ trên đất đi! ! !"
...
Cuộc sống của hai vợ chồng trẻ thực ngọt ngào, thực sự thuận lợi, nhưng cố tình có người không nhìn được người ta thuận lợi, luôn làm cho người ta ngột ngạt.
Chuyện này Phương Tiểu Thư nhưng thật ra không biết, bởi vì người ta không tìm cô, tìm là Bạc Tể Xuyên.
Bạc Tể Xuyên phát hiện, gần nhất anh cùng đi làm hội nghị thường kỳ nhìn đến một cái thân ảnh quen thuộc tại bốn phía, đối phương cũng không trốn tránh anh, sau khi bị phát hiện liền mỉm cười chào hỏi anh, gần như mỗi ngày đều cõng cây kẹp vẽ đến kiểm tra cửa viện vẽ vật thực, thời gian dài quá, ngay cả mọi người ở viện kiểm sát đều biết có một cô gái xinh đẹp coi trọng Bạc kiểm sát trưởng, mỗi ngày đều ở tại cửa cắm điểm.
Bạc Tể Xuyên là người giữ mình trong sạch, nhất là bây giờ Phương Tiểu Thư còn đang mang thai đứa nhỏ của anh.
Anh sẽ không làm cho người vợ vất vả sinh con cho anh đã bị bất cứ thương tổn gì, cho nên những lời đồn khó nghe này cũng nên dừng ở đây.
Bạc Tể Xuyên chỉnh đốn một chút những người nhiều chuyện ở viện kiểm sát, một đám mồm rộng ở viện kiểm sát đều im miệng, mà phó kiểm sát trưởng Ngô Thiệu Kỳ có quan hệ với Cao Diệc Vĩ, đã sớm bị cách chức thẩm tra trước khi anh đến đây.
Kỷ ủy đã muốn tham gia vụ án của hắn ta, chờ thêm không lâu, chuẩn bị khởi tố cùng vụ án của Cao Diệc Vĩ, sổ tội cũng phạt.
Xử lý tốt người bên cạnh mình, Bạc Tể Xuyên liền bắt đầu xử lý người ngoài ở bên ngoài.
Anh xem như một người giữ lời hứa, Trác Hiểu đã không biết phân biệt, vậy anh cũng phải làm cho cô ta hiểu được cô ta làm như vậy sẽ có hậu quả gì.
Bạc Tể Xuyên gọi điện thoại cho Cố Vĩnh Dật, cục công an rất nhanh liền phái người lại đây, làm công tác vốn nên từ sở di trú đến làm.
Sau khi Trác Hiểu bị người của cục công an tịch thu cây kẹp vẽ mang về cục công an, mới chậm chạp hiểu được mình bị Bạc Tể Xuyên cử báo.
Cô bị cục công an lấy tội danh nhiễu loạn cán bộ nhà nước phạt một bút tiền, bởi vì cô đã muốn tròn 18 tuổi, Cố Vĩnh Dật lại đánh tiếp đón làm cho bọn họ phạt nặng một chút, cho nên bọn họ rõ ràng lại tạm giam Trác Hiểu mấy ngày.
Cao Diệc Vĩ từ cơ sở ngầm biết được vì sao Trác Hiểu bị tạm giam, chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
Đàn bà quả nhiên đều không đáng tin cậy, mặc kệ là lớn vẫn là nhỏ (tiểu nhân), hiện tại người duy nhất đáng tin, hình như chính là người phụ nữ đang mang thai dưỡng thai.
Cao Diệc Vĩ vô cùng cảm thấy hứng thú với Phương Tiểu Thư, nhưng hắn không vội, hắn còn không có biến thái đến đi quấy rối phụ nữ mang thai, cũng không có vô sỉ đến mức ra tay với phụ nữ có thai, hắn đang đợi, chờ Phương Tiểu Thư sinh đứa nhỏ xong rồi nói sau.
Hắn thực chờ mong tốc độ của Bạc Tể Xuyên, nhìn hắn có thể đưa hắn vào ngục giam trước khi Phương Tiểu Thư sinh sản hay không.
Trên thực tế chuyện này xác thực rất khó, vụ án của Cao Diệc Vĩ liên lụy đến rất nhiều người, trong đó lại có nhiều người nhậm chức trong ủy ban thành phố, cho nên muốn khởi tố hắn, phải là chứng cớ vô cùng xác thực hơn nữa dày mới có thể.
Bạc Tể Xuyên không thể không kéo dài thời gian, vẫn kéo dài tới lúc dự tính ngày sinh của Phương Tiểu Thư, đều còn không có thể thuận lợi mở phiên toà.
Ngày sinh trong dự tính của Phương Tiểu Thư là ngày 1 hoặc 2 tháng 9, cùng ngày sinh nhật với Bạc Tể Xuyên, Phương Tiểu Thư cực kỳ bi quan phát hiện, nhà bọn họ lại có thêm một vị nam sĩ cung xử nữ.
Đối phương biết anh, dù sao rất khó không biết người thường xuất hiện ở trên tivi, Bạc Tể Xuyên bị anh ta cuốn lấy hơi phiền, rõ ràng cũng không duy trì phong độ, tùy tiện nói một câu khách sáo, liền mang theo Phương Tiểu Thư rời đi.
Sau khi Phương Tiểu Thư ngồi lên vị trí phó điều khiển, Bạc Tể Xuyên liền vòng đến chỗ điều khiển mở cửa ra chuẩn bị đi lên.
Trước khi đi lên xe, Bạc Tể Xuyên lại cảnh cáo Trác Hiểu.
"Tôi mặc kệ cô tới chỗ này là muốn làm gì, nhưng nếu lần sau tôi lại nhìn thấy cô làm khó vợ tôi, tôi sẽ trực tiếp gọi cảnh sát." Bạc Tể Xuyên từ trên cao nhìn xuống Trác Hiểu thân hình thấp bé, vẻ mặt lạnh như băng nói, "Chuyện cô chuyển động loạn trước cửa ủy ban thành phố, tôi cũng sẽ báo hết cho cục công an, chính cô xem rồi làm đi."
Trác Hiểu nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, hóa ra hắn biết chính mình luôn chuyển động trước cửa ủy ban thành phố mấy ngày qua? Khi đó vì sao hắn không đuổi cô đi? Sợ đánh rắn động cỏ sao?
Trác Hiểu hoài nghi nhìn Bạc Tể Xuyên, đối phương nói xong câu nói này liền cũng không quay đầu lại lên xe đi rồi, xe Audi màu đen biến mất tại góc đường, trong lòng Trác Hiểu bỗng nhiên cảm thấy chua xót.
Vì sao, vì sao hai người rõ ràng giống nhau như vậy, cô còn trẻ tuổi hơn Phương Tiểu Thư, mà Phương Tiểu Thư bây giờ mang thai dáng người mập mạp không hề xinh đẹp như xưa, mình vẫn không thể so sánh với cô ta?
Trác Hiểu cắn môi, xoay người bước nhanh chạy ra tiểu khu, bắt xe taxi về tới nơi ở của mình.
Cô cần lo lắng một chút bước tiếp theo muốn đi như thế nào, đã Cao Diệc Vĩ vô tình như vậy, vậy cô cũng không hiếm lạ, cùng với đuổi theo một người đàn ông Phương Tiểu Thư cũng không thèm để ý, cô càng muốn cướp đi cha của đứa bé trong bụng cô ta, làm cho cô ta cảm thụ một chút sự đau khổ của mình.
Phương Tiểu Thư biết hôm nay Trác Hiểu xuất hiện ở trong này là có ý xấu, nhưng cô cũng không để ở trong lòng, bởi vì cô biết Bạc Tể Xuyên sẽ xử lý rất khá.
Cô đã muốn học được không đi quan tâm những chuyện sẽ không xảy ra, bởi vì hiện tại có càng nhiều chuyện quan trọng cần cô lo lắng.
Bạc Tể Xuyên dừng xe trong gara, liền nắm tay cô vào phòng, hai người một đường trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, mới thoải mái nói chuyện riêng tư với nhau.
Bạc Tể Xuyên ngồi vào bên người Phương Tiểu Thư, thay cô cởi giày, thay dép lê nhẹ nhàng, sau khi cô cởi áo khoác còn giúp cô buộc gọn tóc lên, cái bụng thật to của cô bỗng nhiên động một chút khi anh làm những việc này, tiếp theo liền giống như bên trong có cái gì đang đá bụng của cô, cái bụng không ngừng rung rung.
Bạc Tể Xuyên sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn bụng của Phương Tiểu Thư, Phương Tiểu Thư lại giống như đã muốn tập thành thói quen, lười biếng nằm đến trên giường kêu rên nói: "Bạc Tể Xuyên con trai cùng con gái anh đang đá em!"
Bạc Tể Xuyên mờ mịt nhìn cô: "Con trai... Cùng con gái anh?"
Tay anh đang xoa bụng cô, rõ ràng cảm giác được dưới tay có cái gì đang đá, anh kinh hãi mạnh rút tay ra, lại chưa thỏa mãn lại xoa đi, bộ dáng thật cẩn thận của anh làm cho Phương Tiểu Thư khanh khách cười không ngừng.
Bạc Tể Xuyên hơi lúng túng nói: "Thật có lỗi, lần đầu tiên, anh... Có chút khẩn trương."
Phương Tiểu Thư thoải mái duỗi thắt lưng, lười biếng hí mắt nhìn anh: "Nhưng con trai cùng con gái anh cũng không phải lần đầu tiên bắt nạt em."
Bạc Tể Xuyên nhíu mày hỏi: "Trước kia từng có?"
"Đương nhiên." Phương Tiểu Thư ngồi xuống, đá dép lê lên trên giường nằm, "Đây là máy thai, đều bảy tháng, chuyện này thực bình thường."
Vẻ mặt Bạc Tể Xuyên hơi phức tạp gục đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Đều bảy tháng ..."
"Đúng vậy." Phương Tiểu Thư nghi hoặc nhìn về phía anh, "Làm sao vậy?" Như thế nào một bộ dáng thực mất mát cần tìm ra manh mối?
Bạc Tể Xuyên bỗng nhiên nâng tay bưng kín mặt, sau một lúc lâu mới buồn bã nói: "Thực xin lỗi, gần nhất anh bận quá, không thể cùng em thật tốt."
"..."
"Em mang thai đứa nhỏ của anh, mệt nhọc như vậy, anh lại..."
"Đủ Tể Xuyên." Phương Tiểu Thư đánh gãy lời nói của anh, kéo anh vào trong lòng, theo dõi ánh mắt của anh nói, "Là em nên nói thật có lỗi với anh mới đúng, bởi vì em anh không thể làm công tác mà mình thích, bởi vì em anh muốn chu toàn trong hoàn cảnh anh không thích, bởi vì em anh phải ở cùng một chỗ với người mẹ kế mà anh không thích, mà tất cả nhẫn nại cùng gian khổ của em, toàn bộ thay đổi cùng cố gắng tất cả đều là vì anh, là anh giúp em biến thành một con người càng tốt, nếu không có anh em căn bản không biết bây giờ em có còn sống hay không, anh lại có cái gì sai đâu? Nếu anh có sai, thì phải là anh đối xử với em quá tốt."
Bạc Tể Xuyên rất ít nghe thấy Phương Tiểu Thư nói nhiều như vậy, nhưng lại là những lời trong lòng, anh nâng tay mơn trớn khuôn mặt mượt mà của cô, môi dán tại trên mặt cô, cái trán ấn vào cái trán của cô, đầu tiên là im lặng một lúc, mới nặng nề "Ừ" một tiếng.
Thấy anh như thế, Phương Tiểu Thư không nhịn được muốn nói đùa, vì thế cô lông bông lùi về phía sau, khơi mào cằm của anh cười tủm tỉm nói: "Chẳng qua nếu anh nhất định cảm thấy áy náy, muốn bù lại cho em, chờ em sinh ra hai vị tổ tông này, anh liền..." Cô nói tới đây một chút, tầm mắt bỗng nhiên nhanh chóng dời xuống, dừng ở chỗ giữa hai chân Bạc Tể Xuyên, khóe miệng gợi lên nụ cười có ý sâu xa.
Bạc Tể Xuyên thực nể tình cứng ngắc thân thể, Phương Tiểu Thư vừa lòng nhìn phản ứng không được tự nhiên của anh, bỗng nhiên nói lên Trác Hiểu: "Hôm nay ánh mắt của người con gái kia nhìn anh không thích hợp, anh cứu cô ta một mạng, cũng chiếm được trái tim của người ta."
Bạc Tể Xuyên nghe cô nói như vậy không khỏi nhăn lại mi, suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói: "Người con gái kia còn trẻ, cũng không phải không có thuốc nào cứu được, chính là đi theo Cao Diệc Vĩ học xấu mà thôi, giáo dục thật tốt vẫn là có thể cứu chữa."
Phương Tiểu Thư khinh thường nói: "Có cái gì có thể cứu được, người con gái gặp người liền bắt cá hai tay xứng với tên đàn ông tận dụng mọi thứ không phải vừa vặn sao."
Bạc Tể Xuyên ngay từ đầu không phản ứng lại lời nói của Phương Tiểu Thư là có ý tứ gì, chờ anh phản ứng lại không khỏi gõ đầu cô một chút, không đồng ý nói: "Không cần luôn nói những lời nói kỳ quái này, sau đó em chính là người sẽ làm mẹ, năng lực tò mò cùng bắt chước của trẻ con rất mạnh, em sẽ làm hư đứa nhỏ."
Phương Tiểu Thư bổ nhào vào trên người anh, thân thể nặng nề ép tới anh có chút thở không nổi, nhưng anh đã muốn học xong không nói, bởi vì vừa nói chỉ biết bị ép tới càng hít thở không thông…
Phương Tiểu Thư ghé vào trên người Bạc Tể Xuyên, nhìn mặt anh dần dần nghẹn đỏ mới vừa lòng lùi về phía sau, nâng má tựa vào bên cạnh anh nói: "Em còn có càng nhiều năng lực dạy hư đứa nhỏ, anh phải thử một chút sao?"
Bạc Tể Xuyên thần sắc trầm trọng lâm vào trầm tư, Phương Tiểu Thư thấy anh như thế không khỏi mở miệng hỏi: "Làm sao vậy, anh nghĩ cái gì mà không chú ý như vậy?"
Bạc Tể Xuyên còn thật sự nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: "Anh suy nghĩ, em luôn là như thế này, vậy sau đó đứa nhỏ phải nhờ vào gien của anh để ngăn cơn sóng dữ."
"... Bạc Tể Xuyên buổi tối hôm nay anh ngủ trên đất đi! ! !"
...
Cuộc sống của hai vợ chồng trẻ thực ngọt ngào, thực sự thuận lợi, nhưng cố tình có người không nhìn được người ta thuận lợi, luôn làm cho người ta ngột ngạt.
Chuyện này Phương Tiểu Thư nhưng thật ra không biết, bởi vì người ta không tìm cô, tìm là Bạc Tể Xuyên.
Bạc Tể Xuyên phát hiện, gần nhất anh cùng đi làm hội nghị thường kỳ nhìn đến một cái thân ảnh quen thuộc tại bốn phía, đối phương cũng không trốn tránh anh, sau khi bị phát hiện liền mỉm cười chào hỏi anh, gần như mỗi ngày đều cõng cây kẹp vẽ đến kiểm tra cửa viện vẽ vật thực, thời gian dài quá, ngay cả mọi người ở viện kiểm sát đều biết có một cô gái xinh đẹp coi trọng Bạc kiểm sát trưởng, mỗi ngày đều ở tại cửa cắm điểm.
Bạc Tể Xuyên là người giữ mình trong sạch, nhất là bây giờ Phương Tiểu Thư còn đang mang thai đứa nhỏ của anh.
Anh sẽ không làm cho người vợ vất vả sinh con cho anh đã bị bất cứ thương tổn gì, cho nên những lời đồn khó nghe này cũng nên dừng ở đây.
Bạc Tể Xuyên chỉnh đốn một chút những người nhiều chuyện ở viện kiểm sát, một đám mồm rộng ở viện kiểm sát đều im miệng, mà phó kiểm sát trưởng Ngô Thiệu Kỳ có quan hệ với Cao Diệc Vĩ, đã sớm bị cách chức thẩm tra trước khi anh đến đây.
Kỷ ủy đã muốn tham gia vụ án của hắn ta, chờ thêm không lâu, chuẩn bị khởi tố cùng vụ án của Cao Diệc Vĩ, sổ tội cũng phạt.
Xử lý tốt người bên cạnh mình, Bạc Tể Xuyên liền bắt đầu xử lý người ngoài ở bên ngoài.
Anh xem như một người giữ lời hứa, Trác Hiểu đã không biết phân biệt, vậy anh cũng phải làm cho cô ta hiểu được cô ta làm như vậy sẽ có hậu quả gì.
Bạc Tể Xuyên gọi điện thoại cho Cố Vĩnh Dật, cục công an rất nhanh liền phái người lại đây, làm công tác vốn nên từ sở di trú đến làm.
Sau khi Trác Hiểu bị người của cục công an tịch thu cây kẹp vẽ mang về cục công an, mới chậm chạp hiểu được mình bị Bạc Tể Xuyên cử báo.
Cô bị cục công an lấy tội danh nhiễu loạn cán bộ nhà nước phạt một bút tiền, bởi vì cô đã muốn tròn 18 tuổi, Cố Vĩnh Dật lại đánh tiếp đón làm cho bọn họ phạt nặng một chút, cho nên bọn họ rõ ràng lại tạm giam Trác Hiểu mấy ngày.
Cao Diệc Vĩ từ cơ sở ngầm biết được vì sao Trác Hiểu bị tạm giam, chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
Đàn bà quả nhiên đều không đáng tin cậy, mặc kệ là lớn vẫn là nhỏ (tiểu nhân), hiện tại người duy nhất đáng tin, hình như chính là người phụ nữ đang mang thai dưỡng thai.
Cao Diệc Vĩ vô cùng cảm thấy hứng thú với Phương Tiểu Thư, nhưng hắn không vội, hắn còn không có biến thái đến đi quấy rối phụ nữ mang thai, cũng không có vô sỉ đến mức ra tay với phụ nữ có thai, hắn đang đợi, chờ Phương Tiểu Thư sinh đứa nhỏ xong rồi nói sau.
Hắn thực chờ mong tốc độ của Bạc Tể Xuyên, nhìn hắn có thể đưa hắn vào ngục giam trước khi Phương Tiểu Thư sinh sản hay không.
Trên thực tế chuyện này xác thực rất khó, vụ án của Cao Diệc Vĩ liên lụy đến rất nhiều người, trong đó lại có nhiều người nhậm chức trong ủy ban thành phố, cho nên muốn khởi tố hắn, phải là chứng cớ vô cùng xác thực hơn nữa dày mới có thể.
Bạc Tể Xuyên không thể không kéo dài thời gian, vẫn kéo dài tới lúc dự tính ngày sinh của Phương Tiểu Thư, đều còn không có thể thuận lợi mở phiên toà.
Ngày sinh trong dự tính của Phương Tiểu Thư là ngày 1 hoặc 2 tháng 9, cùng ngày sinh nhật với Bạc Tể Xuyên, Phương Tiểu Thư cực kỳ bi quan phát hiện, nhà bọn họ lại có thêm một vị nam sĩ cung xử nữ.
/74
|