Trên phi thuyền, Mục Căn hưng phấn tiết lộ lý tưởng của mình: “Tớ muốn trở thành đầu bếp nổi tiếng!”
“Hả?” Trong đầu Olivia lập tức hiện lên mấy miếng trứng ốp la đen đen, còn có cà chua khoai tây hại hắn tào tháo rượt cả đêm. Hắn miễn cưỡng nhếch khóe miệng: “Cậu chắc chứ?”
“Ừa, tớ tìm thấy một quyển sách dạy nấu ăn trong đống sách mà người xưa lưu lại, bác Alpha bảo mấy công thức ấy đã thất truyền lâu lắm rồi, tớ muốn phục chế một lần nữa.” Nhắc tới lý tưởng của mình, mắt Mục Căn cũng sáng lên: “Tớ với ba ba và các bác bàn bạc xong hết rồi, sau khi đến nơi sẽ mở một nhà hàng nhỏ ngay cạnh trường học!”
“Phụt –” Tưởng tượng đến cảnh Alpha mặt mũi vô cảm bưng bê phục vụ thực khách, Olivia phì cười: “Tò mò ghê, không biết bác Alpha thu được bao nhiêu tiền boa ha!”
Có lẽ cũng nghĩ tới cảnh tượng giống vậy nên Mục Căn bật cười theo hắn, cười xong, Mục Căn hắng giọng, nghiêng đầu nhìn Olivia:
“Vậy nguyện vọng lớn nhất của Ollie là gì?”
Vấn đề này khiến Olivia cứng họng.
Olivia im lặng hồi lâu, mãi sau mới móc ra một cây kẹo que nhét vào miệng, ậm ờ đáp: “Tôi muốn làm đầu bếp món ngọt.”
“Đầu bếp món ngọt?” Mục Căn ngẩn người.
“Tôi muốn mở một cửa cửa… cửa hàng thật to! Một cửa hàng chất đầy các loại kẹo và bánh ngọt, trẻ con tiến vào muốn ăn gì thì ăn, tôi sẽ không đòi tiền, cũng không đuổi theo đánh mông chúng nó.”
Olivia miêu tả khung cảnh ấy một cách hùng hồn, rồi thình lình chạm mắt Mục Căn. Ánh nhìn của Mục Căn đáp trên mông hắn, cõi lòng đong đầy thương cảm…
Olivia tự dưng thấy mông rờn rợn ==
“Cậu… cậu dòm mông tôi chòng chọc làm chi?” Olivia mất tự nhiên xoay xoay mông.
“Ollie, hồi đó chắc cậu bị đánh đau lắm nhỉ.” Tầm mắt Mục Căn dời lên mặt Olivia, nghiêm túc nói.
Bộ mặt thảm hại bị người ta vạch trần, Olivia cứ tưởng mình sẽ ảo não, sẽ tức giận thở hổn hển, cơ mà, chẳng có gì sất.
Hắn lặng lẽ túm chặt quần, cúi đầu bảo:
“Không sao, gã kia không đánh tôi bị thương, trái lại cây gậy của gã còn bị gãy thành mấy khúc nữa kìa!”
Nhưng chính mình cũng bị quất rụng vài sợi lông đuôi, tới tận bây giờ nom vẫn hơi trọc, chuyện này khiến Olivia rầu thúi ruột.
“Cậu có thể giao lưu với Sigma một chút: Nó cũng thường xuyên bị đánh mông, tay bác Alpha còn cứng hơn gậy gộc nhiều, Sigma bị đánh hư mấy cái mông, hên là nó có nhiều mông dự bị lắm!”
Nhìn Sigma bên cạnh im re xoay người sang chỗ khác, Olivia cười ha ha, hồi ức vốn có chút thê lương loáng cái bị tai nạn đáng xấu hổ của Sigma thay thế.
“Quyết định vậy đi, tụi mình cùng ghi danh khoa Ẩm thực nha!” Nhìn Ollie chả hiểu vì sao đang cười bò lăn bò càng, Mục Căn cười híp mắt nói.
“…” Olivia vốn định đồng ý ngay, song lời đến bên miệng lại chần chừ: “Nhưng tôi đâu có giấy báo trúng tuyển…”
Hắn đang do dự không biết có nên nói tiếp không, thì thấy Mục Căn cười toe toét với mình, lấy ra một tờ giấy như hiến vật quý, trực tiếp nhét vào tay hắn.
“Đây là –” Vừa thấy rõ nội dung trên giấy, Olivia liền trợn to hai mắt.
“Giấy báo trúng tuyển bác Pi làm cho cậu đó (≧▽≦)! Bảo là muốn cám ơn cậu mấy hôm trước sửa lại ổ cứng hộ bác!” Mục Căn nói, chỉ chỉ… cái đầu người máy Pi đặt kế bên họ nãy giờ.
Lập tức phát giác ánh mắt kinh ngạc của Olivia, Pi quay màn hình tối sang đây, ánh sáng xanh lóe lên như cái nháy mắt nghịch ngợm của con người.
“Siêu quá! (≧▽≦)” Olivia bây giờ phải nói là sung sướng ngất ngây! Tiến lên ôm lấy cái đầu Pi, hôn chụt chụt hai phát, hôn xong còn chưa đủ, còn chíp một lần với mấy cái đầu to vô phương chống cự bên cạnh. Hành động này làm Manh Manh hâm mộ muốn chết, tội nghiệp nhìn Olivia mãi, đến tận khi Olivia chú ý thấy nó, cũng chíp một phát lên đầu nó.
“Chíp ~” Manh Manh cảm thấy mỹ mãn.
“Chíp ~” Ollie cũng mỹ mãn.
Hình như mới nghe thấy tiếng gì kỳ kỳ phải hông ta? Mục Căn gãi gãi đầu, chả mấy chốc đã quẳng ý nghĩ này sang một bên.
Thời gian kế tiếp, Alpha thay bọn họ kết nối với website chính thức của Học viện tổng hợp đế quốc, tại vị trí bắt mắt nhất trang web, bọn họ tìm thấy bảng đăng ký nguyện vọng dành cho học sinh mới. Mục Căn và Olivia bắt đầu ngâm cứu cách điền bảng.
Theo sát Mục Căn, Olivia nghiêm túc gõ “Khoa Ẩm thực – Đầu bếp món ngọt” vào nguyện vọng một, cẩn thận đề tên mình xong, hắn ấn nút xác nhận. Thấy hàng chữ gửi đi thành công trên màn hình, Olivia với Mục Căn đồng thời nở nụ cười.
Đó là nụ cười hân hoan tràn ngập mong chờ với tương lai.
Lúc này, Olivia đâu biết rằng hắn vừa nắm bắt một cơ hội quan trọng đủ thay đổi cuộc đời mình.
***
Hành tinh phụ thuộc đế đô – Tứ Thần.
Tô Mai Cách ngồi bất động trong phòng mình.
Hắn đã tròn ba ngày không bước ra cửa phòng một bước. Trong ba ngày này, hắn cố gắng hồi tưởng những tin tức mà cơn ác mộng tiết lộ, sau khi sửa sang lại, hắn sắp đặt tin tức theo trục thời gian.
Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện phần sau trục thời gian rất chi tiết, mà phần trước chỉ là một đường thẳng tắp đơn điệu, không biểu thị bất kỳ ghi chú nào.
Chứng tỏ Tô Mai Cách hoàn toàn chẳng hay biết gì về chuyện phát sinh trong quãng thời gian đó.
Kết quả của không biết gì chính là không cách nào ngăn chặn người đàn ông kia, kịp thời bóp chết hắn trước khi hắn trưởng thành.
Đúng vậy, nguyên nhân mấy hôm nay Tô Mai Cách nỗ lực tìm kiếm thiếu niên Olivia chỉ có một: Giết chết hắn.
Hồ sơ liên quan đến Olivia trong cô nhi viện rất đơn giản: Dực long giống đực, mười sáu tuổi, lai tạp, gen cục bộ có khiếm khuyết.
Tô Mai Cách thấy ghi chép này thì nở nụ cười: Dực long? Nơi đây quả nhiên là nông thôn, vậy mà nhìn Cantus con thành Dực long tầm thường?! Đùa hay ghê ta!
Tuy nhiên, đến khi nhìn thấy hình ảnh Olivia mà viện trưởng cung cấp, hắn lại không cho rằng như vậy nữa: Trong mớ hình ảnh ít ỏi, gà con gầy yếu nhìn qua tuyệt đối không giống Cantus.
Hắn gầy xác xơ, thoạt nhìn hình chụp lúc năm tuổi chỉ lớn cỡ Cantus con hai tuổi bình thường. Chẳng những thế, lông tóc cũng không sáng bóng, xám xịt dán trên người, không hề bông xù giống những em bé khác, dáng vẻ run lẩy bẩy như thể gió thổi qua là gục, chỉ thời điểm tranh giành thức ăn mới có chút phong thái Cantus. Nhưng tại hành tinh mà Địa hành long làm chủ, đa số cô nhi trong cô nhi viện cũng là Địa hành long, Olivia diện mạo bất đồng rõ ràng bị bài xích, hắn luôn ăn không đủ no, vì thế càng gầy guộc hơn.
Ngoài ra, Tô Mai Cách còn để ý thấy Olivia trong hình lúc nào cũng mang còng chân. Về còng chân, hắn không tốn nhiều thời gian đã hiểu rõ tác dụng của nó.
“Loại hành tinh thôn quê như chúng tôi thực sự rất hiếm tài nguyên, không thể coi chừng mỗi đứa trẻ để chúng không chạy lung tung, chỉ đành còng hết lại…” Khi ấy, viện trưởng cô nhi viện chột dạ giải thích như vậy đấy.
Đứng trong phòng Olivia, vừa thấy bày biện trong phòng, Tô Mai Cách chỉ muốn giết chết lão già béo phì trước mắt ngay tắp lự.
Hắn bỗng nhiên hiểu được hành vi ngày sau của Olivia: Từ lúc sinh ra đã bị người lớn xem như phạm nhân mà còng lại, ăn uống vệ sinh đều tiến hành trong không gian chật hẹp. Không ai tình nguyện trò chuyện với chúng, quá nửa đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện này đều gặp chướng ngại ngôn ngữ. Muốn ăn no phải dựa vào vũ lực, thể lực không tốt thì dùng phương pháp khác —
Olivia lớn lên trong chính hoàn cảnh ấy.
Không ai biết hắn gặp phải chuyện gì trong cô nhi viện, bản thân hắn cũng không đề cập tới quãng ngày đó.
Sau khi thành niên, nhân cách của một người bị ảnh hưởng rất lớn bởi kinh nghiệm thời thơ ấu, Olivia trưởng thành trở nên tàn bạo mà méo mó, chắc mẩm tính cách đặc thù này phản ánh tuổi thơ bất hạnh của hắn. Mà khi đó, Tô Mai Cách đứng trong phòng hắn đã tận mắt chứng thực.
Tô Mai Cách phát hiện bóng dáng Manh Manh trong ảnh chụp Olivia, tuy không giống người máy Cantus từng gặp trong ấn tượng của hắn, song hình dáng na ná khiến Tô Mai Cách liếc mắt liền nhận ra người máy kia.
“Hình như người máy này bị ném đến đây cùng thằng bé ấy, tôi không nhớ sự tình cụ thể, nhưng Olivia rất thích nó, có mấy lần còn đánh nhau vì nó. Ngài biết đấy, cô nhi viện làm gì có nhiều đồ chơi cho lũ trẻ, đứa nào bá đạo một chút sẽ đi cướp…” Đây là câu trả lời của một nhân viên công tác trong cô nhi viện khi được hỏi.
Lời cô ta giúp Tô Mai Cách xác nhận thân phận Manh Manh.
Đó là người máy bầu bạn cùng Olivia nửa đời người.
Tồn tại vì Olivia, vì Olivia mà chết.
Thời khắc Tô Mai Cách chú ý tới Manh Manh, nó đã là người máy sở hữu cấu hình cao nhất, rõ ràng là người máy bảo mẫu mà vật liệu trên người còn xịn hơn nhiều người máy mặc giáp, dẫn tới đủ loại ghen ăn tức ở. Thật không ngờ người máy nổi tiếng đẹp đẽ cũng có quá khứ như vậy.
Nhìn Manh Manh vẫn khoác vỏ nhựa trong ảnh, Tô Mai Cách sững sờ hồi lâu.
Tiếp cận đến một phần bối cảnh không muốn ai biết của người đàn ông kia, tâm trạng Tô Mai Cách ngày càng phức tạp.
Không được — hắn thầm tự nhủ với mình.
Bất kể thế nào, mình cũng không đúng lúc tìm được hắn ngay thời điểm hắn chào đời, sinh hoạt trong trong hoàn cảnh ấy bao năm như vậy, tính cách hắn đã định hình, lịch sử sẽ không đổi thay.
Phải tìm được hắn, sau đó giết hắn…
Trước khi thân phận Cantus bị người khác nhìn ra.
Tô Mai Cách nhẹ nhàng siết chặt tay trong căn phòng tối đen.
“Hả?” Trong đầu Olivia lập tức hiện lên mấy miếng trứng ốp la đen đen, còn có cà chua khoai tây hại hắn tào tháo rượt cả đêm. Hắn miễn cưỡng nhếch khóe miệng: “Cậu chắc chứ?”
“Ừa, tớ tìm thấy một quyển sách dạy nấu ăn trong đống sách mà người xưa lưu lại, bác Alpha bảo mấy công thức ấy đã thất truyền lâu lắm rồi, tớ muốn phục chế một lần nữa.” Nhắc tới lý tưởng của mình, mắt Mục Căn cũng sáng lên: “Tớ với ba ba và các bác bàn bạc xong hết rồi, sau khi đến nơi sẽ mở một nhà hàng nhỏ ngay cạnh trường học!”
“Phụt –” Tưởng tượng đến cảnh Alpha mặt mũi vô cảm bưng bê phục vụ thực khách, Olivia phì cười: “Tò mò ghê, không biết bác Alpha thu được bao nhiêu tiền boa ha!”
Có lẽ cũng nghĩ tới cảnh tượng giống vậy nên Mục Căn bật cười theo hắn, cười xong, Mục Căn hắng giọng, nghiêng đầu nhìn Olivia:
“Vậy nguyện vọng lớn nhất của Ollie là gì?”
Vấn đề này khiến Olivia cứng họng.
Olivia im lặng hồi lâu, mãi sau mới móc ra một cây kẹo que nhét vào miệng, ậm ờ đáp: “Tôi muốn làm đầu bếp món ngọt.”
“Đầu bếp món ngọt?” Mục Căn ngẩn người.
“Tôi muốn mở một cửa cửa… cửa hàng thật to! Một cửa hàng chất đầy các loại kẹo và bánh ngọt, trẻ con tiến vào muốn ăn gì thì ăn, tôi sẽ không đòi tiền, cũng không đuổi theo đánh mông chúng nó.”
Olivia miêu tả khung cảnh ấy một cách hùng hồn, rồi thình lình chạm mắt Mục Căn. Ánh nhìn của Mục Căn đáp trên mông hắn, cõi lòng đong đầy thương cảm…
Olivia tự dưng thấy mông rờn rợn ==
“Cậu… cậu dòm mông tôi chòng chọc làm chi?” Olivia mất tự nhiên xoay xoay mông.
“Ollie, hồi đó chắc cậu bị đánh đau lắm nhỉ.” Tầm mắt Mục Căn dời lên mặt Olivia, nghiêm túc nói.
Bộ mặt thảm hại bị người ta vạch trần, Olivia cứ tưởng mình sẽ ảo não, sẽ tức giận thở hổn hển, cơ mà, chẳng có gì sất.
Hắn lặng lẽ túm chặt quần, cúi đầu bảo:
“Không sao, gã kia không đánh tôi bị thương, trái lại cây gậy của gã còn bị gãy thành mấy khúc nữa kìa!”
Nhưng chính mình cũng bị quất rụng vài sợi lông đuôi, tới tận bây giờ nom vẫn hơi trọc, chuyện này khiến Olivia rầu thúi ruột.
“Cậu có thể giao lưu với Sigma một chút: Nó cũng thường xuyên bị đánh mông, tay bác Alpha còn cứng hơn gậy gộc nhiều, Sigma bị đánh hư mấy cái mông, hên là nó có nhiều mông dự bị lắm!”
Nhìn Sigma bên cạnh im re xoay người sang chỗ khác, Olivia cười ha ha, hồi ức vốn có chút thê lương loáng cái bị tai nạn đáng xấu hổ của Sigma thay thế.
“Quyết định vậy đi, tụi mình cùng ghi danh khoa Ẩm thực nha!” Nhìn Ollie chả hiểu vì sao đang cười bò lăn bò càng, Mục Căn cười híp mắt nói.
“…” Olivia vốn định đồng ý ngay, song lời đến bên miệng lại chần chừ: “Nhưng tôi đâu có giấy báo trúng tuyển…”
Hắn đang do dự không biết có nên nói tiếp không, thì thấy Mục Căn cười toe toét với mình, lấy ra một tờ giấy như hiến vật quý, trực tiếp nhét vào tay hắn.
“Đây là –” Vừa thấy rõ nội dung trên giấy, Olivia liền trợn to hai mắt.
“Giấy báo trúng tuyển bác Pi làm cho cậu đó (≧▽≦)! Bảo là muốn cám ơn cậu mấy hôm trước sửa lại ổ cứng hộ bác!” Mục Căn nói, chỉ chỉ… cái đầu người máy Pi đặt kế bên họ nãy giờ.
Lập tức phát giác ánh mắt kinh ngạc của Olivia, Pi quay màn hình tối sang đây, ánh sáng xanh lóe lên như cái nháy mắt nghịch ngợm của con người.
“Siêu quá! (≧▽≦)” Olivia bây giờ phải nói là sung sướng ngất ngây! Tiến lên ôm lấy cái đầu Pi, hôn chụt chụt hai phát, hôn xong còn chưa đủ, còn chíp một lần với mấy cái đầu to vô phương chống cự bên cạnh. Hành động này làm Manh Manh hâm mộ muốn chết, tội nghiệp nhìn Olivia mãi, đến tận khi Olivia chú ý thấy nó, cũng chíp một phát lên đầu nó.
“Chíp ~” Manh Manh cảm thấy mỹ mãn.
“Chíp ~” Ollie cũng mỹ mãn.
Hình như mới nghe thấy tiếng gì kỳ kỳ phải hông ta? Mục Căn gãi gãi đầu, chả mấy chốc đã quẳng ý nghĩ này sang một bên.
Thời gian kế tiếp, Alpha thay bọn họ kết nối với website chính thức của Học viện tổng hợp đế quốc, tại vị trí bắt mắt nhất trang web, bọn họ tìm thấy bảng đăng ký nguyện vọng dành cho học sinh mới. Mục Căn và Olivia bắt đầu ngâm cứu cách điền bảng.
Theo sát Mục Căn, Olivia nghiêm túc gõ “Khoa Ẩm thực – Đầu bếp món ngọt” vào nguyện vọng một, cẩn thận đề tên mình xong, hắn ấn nút xác nhận. Thấy hàng chữ gửi đi thành công trên màn hình, Olivia với Mục Căn đồng thời nở nụ cười.
Đó là nụ cười hân hoan tràn ngập mong chờ với tương lai.
Lúc này, Olivia đâu biết rằng hắn vừa nắm bắt một cơ hội quan trọng đủ thay đổi cuộc đời mình.
***
Hành tinh phụ thuộc đế đô – Tứ Thần.
Tô Mai Cách ngồi bất động trong phòng mình.
Hắn đã tròn ba ngày không bước ra cửa phòng một bước. Trong ba ngày này, hắn cố gắng hồi tưởng những tin tức mà cơn ác mộng tiết lộ, sau khi sửa sang lại, hắn sắp đặt tin tức theo trục thời gian.
Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện phần sau trục thời gian rất chi tiết, mà phần trước chỉ là một đường thẳng tắp đơn điệu, không biểu thị bất kỳ ghi chú nào.
Chứng tỏ Tô Mai Cách hoàn toàn chẳng hay biết gì về chuyện phát sinh trong quãng thời gian đó.
Kết quả của không biết gì chính là không cách nào ngăn chặn người đàn ông kia, kịp thời bóp chết hắn trước khi hắn trưởng thành.
Đúng vậy, nguyên nhân mấy hôm nay Tô Mai Cách nỗ lực tìm kiếm thiếu niên Olivia chỉ có một: Giết chết hắn.
Hồ sơ liên quan đến Olivia trong cô nhi viện rất đơn giản: Dực long giống đực, mười sáu tuổi, lai tạp, gen cục bộ có khiếm khuyết.
Tô Mai Cách thấy ghi chép này thì nở nụ cười: Dực long? Nơi đây quả nhiên là nông thôn, vậy mà nhìn Cantus con thành Dực long tầm thường?! Đùa hay ghê ta!
Tuy nhiên, đến khi nhìn thấy hình ảnh Olivia mà viện trưởng cung cấp, hắn lại không cho rằng như vậy nữa: Trong mớ hình ảnh ít ỏi, gà con gầy yếu nhìn qua tuyệt đối không giống Cantus.
Hắn gầy xác xơ, thoạt nhìn hình chụp lúc năm tuổi chỉ lớn cỡ Cantus con hai tuổi bình thường. Chẳng những thế, lông tóc cũng không sáng bóng, xám xịt dán trên người, không hề bông xù giống những em bé khác, dáng vẻ run lẩy bẩy như thể gió thổi qua là gục, chỉ thời điểm tranh giành thức ăn mới có chút phong thái Cantus. Nhưng tại hành tinh mà Địa hành long làm chủ, đa số cô nhi trong cô nhi viện cũng là Địa hành long, Olivia diện mạo bất đồng rõ ràng bị bài xích, hắn luôn ăn không đủ no, vì thế càng gầy guộc hơn.
Ngoài ra, Tô Mai Cách còn để ý thấy Olivia trong hình lúc nào cũng mang còng chân. Về còng chân, hắn không tốn nhiều thời gian đã hiểu rõ tác dụng của nó.
“Loại hành tinh thôn quê như chúng tôi thực sự rất hiếm tài nguyên, không thể coi chừng mỗi đứa trẻ để chúng không chạy lung tung, chỉ đành còng hết lại…” Khi ấy, viện trưởng cô nhi viện chột dạ giải thích như vậy đấy.
Đứng trong phòng Olivia, vừa thấy bày biện trong phòng, Tô Mai Cách chỉ muốn giết chết lão già béo phì trước mắt ngay tắp lự.
Hắn bỗng nhiên hiểu được hành vi ngày sau của Olivia: Từ lúc sinh ra đã bị người lớn xem như phạm nhân mà còng lại, ăn uống vệ sinh đều tiến hành trong không gian chật hẹp. Không ai tình nguyện trò chuyện với chúng, quá nửa đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện này đều gặp chướng ngại ngôn ngữ. Muốn ăn no phải dựa vào vũ lực, thể lực không tốt thì dùng phương pháp khác —
Olivia lớn lên trong chính hoàn cảnh ấy.
Không ai biết hắn gặp phải chuyện gì trong cô nhi viện, bản thân hắn cũng không đề cập tới quãng ngày đó.
Sau khi thành niên, nhân cách của một người bị ảnh hưởng rất lớn bởi kinh nghiệm thời thơ ấu, Olivia trưởng thành trở nên tàn bạo mà méo mó, chắc mẩm tính cách đặc thù này phản ánh tuổi thơ bất hạnh của hắn. Mà khi đó, Tô Mai Cách đứng trong phòng hắn đã tận mắt chứng thực.
Tô Mai Cách phát hiện bóng dáng Manh Manh trong ảnh chụp Olivia, tuy không giống người máy Cantus từng gặp trong ấn tượng của hắn, song hình dáng na ná khiến Tô Mai Cách liếc mắt liền nhận ra người máy kia.
“Hình như người máy này bị ném đến đây cùng thằng bé ấy, tôi không nhớ sự tình cụ thể, nhưng Olivia rất thích nó, có mấy lần còn đánh nhau vì nó. Ngài biết đấy, cô nhi viện làm gì có nhiều đồ chơi cho lũ trẻ, đứa nào bá đạo một chút sẽ đi cướp…” Đây là câu trả lời của một nhân viên công tác trong cô nhi viện khi được hỏi.
Lời cô ta giúp Tô Mai Cách xác nhận thân phận Manh Manh.
Đó là người máy bầu bạn cùng Olivia nửa đời người.
Tồn tại vì Olivia, vì Olivia mà chết.
Thời khắc Tô Mai Cách chú ý tới Manh Manh, nó đã là người máy sở hữu cấu hình cao nhất, rõ ràng là người máy bảo mẫu mà vật liệu trên người còn xịn hơn nhiều người máy mặc giáp, dẫn tới đủ loại ghen ăn tức ở. Thật không ngờ người máy nổi tiếng đẹp đẽ cũng có quá khứ như vậy.
Nhìn Manh Manh vẫn khoác vỏ nhựa trong ảnh, Tô Mai Cách sững sờ hồi lâu.
Tiếp cận đến một phần bối cảnh không muốn ai biết của người đàn ông kia, tâm trạng Tô Mai Cách ngày càng phức tạp.
Không được — hắn thầm tự nhủ với mình.
Bất kể thế nào, mình cũng không đúng lúc tìm được hắn ngay thời điểm hắn chào đời, sinh hoạt trong trong hoàn cảnh ấy bao năm như vậy, tính cách hắn đã định hình, lịch sử sẽ không đổi thay.
Phải tìm được hắn, sau đó giết hắn…
Trước khi thân phận Cantus bị người khác nhìn ra.
Tô Mai Cách nhẹ nhàng siết chặt tay trong căn phòng tối đen.
/274
|