Kết thúc ngày đầu tiên, căn cứ quân sự Tarot phát thành tích huấn luyện cho tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc.
“Cái gì?” Hay tin ấy, Solomon – khoa trưởng khoa Chỉ huy chiến hạm nhíu mày: “Khoa Chỉ huy chiến hạm đứng thứ hai? Thứ nhất là khoa Cơ giáp à?”
Hắn chú ý đến đối thủ một mất một còn của mình trước tiên.
“Khoa Cơ giáp tạm đứng thứ ba.” Người phụ trách giám thị tân sinh năm nay – giáo sư Geler cung kính thông báo thành tích của khoa Cơ giáp. Khoa Cơ giáp là đối thủ sống còn của khoa Chỉ huy chiến hạm, hắn biết phải nắm rõ tin tức về đối thủ như lòng bàn tay, vậy mới có thể giải đáp chính xác mọi vấn đề của thủ thưởng bất cứ khi nào.
“Khoa Cơ giáp chỉ đứng thứ ba? Vậy… hạng nhất là ai?” Lông mày Solomon càng nhíu chặt.
“Là ba khoa phụ bao gồm khoa Ẩm thực, khoa Âm nhạc và khoa Mỹ thuật cộng lại, trước mắt ba khoa ấy đồng hạng nhất.” Giáo sư Geler lớn tiếng công bố đáp án, quả nhiên thấy khoa trưởng Solomon hiếm có lúc ngây người:
“Cái gì?!”
Không chỉ khoa Chỉ huy chiến hạm, khoa Cơ giáp và khoa Cơ giới, bất kỳ khoa trưởng của khoa hệ danh tiếng nào trong Học viện tổng hợp đế quốc nghe thấy thành thích đều có cùng phản ứng:
Ba khoa bình hoa vậy mà chiếm hạng nhất? Giỡn hả trời?!
Nhóm khoa trưởng vốn dĩ chỉ hỏi thành tích theo thông lệ nhất thời đứng ngồi không yên, buông hết công việc trong tay, đám người đi thẳng về hướng thang máy, trực tiếp ấn tầng cao nhất, bọn họ muốn tìm ngài Hiệu trưởng hỏi rõ ràng!
Vì thế, bắt đầu từ tầng bảy, cơ hồ mỗi tầng đều dừng một lần, mỗi lần cửa mở sẽ có một khoa trưởng bước vào. Khi đến tầng ba mươi, thang máy đã chật ních người, rốt cuộc nhét hết nổi.
Tất thảy khoa trưởng đều có mặt, ngoại trừ khoa Ẩm thực, khoa Âm nhạc và khoa Mỹ thuật.
“Hiệu trưởng Odd có đây không? Tôi có nghi vấn cần ngài ấy giải đáp về thành tích huấn luyện đợt này.” Khoa trưởng khoa Cơ giáp – Lauren – ấn chuông phòng thư ký. Một phút sau, phòng thư ký bật mở, một mỹ nhân tóc vàng diện đồ đen thướt tha bước ra, trang phục bảo thủ nghiêm túc chẳng thể che lấp thân hình hoàn hảo, bảng tên trên ngực đề tên cô – Dorma.
Dorma cười, lên tiếng chào hỏi các khoa trưởng: “Các ngài khoa trưởng, chúc buổi sáng tốt lành. Mời vào!”
Là Hiệu trưởng của Học viện tổng hợp đế quốc, Hiệu trưởng Odd chiếm hẳn một văn phòng trên tầng cao nhất, ngoài phòng hắn, trên tầng này còn có văn phòng của thư ký hiệu trưởng. Tổng cộng bảy thư ký làm việc cho Hiệu trưởng Odd, vài người hỗ trợ hắn xử lý công việc trong trường, số khác phụ trách đối ngoại.
Các cô là thư ký riêng của Hiệu trưởng, được Hiệu trưởng tự bỏ tiền túi trả lương, công nhân viên chức khác trong học viện không quyền lệnh các cô làm bất cứ việc gì.
Dorma – thư ký trưởng đứng đầu nhóm thư ký hiệu trưởng – đã xuất hiện tại Học viện tổng hợp đế quốc từ ngày Odd lên làm Hiệu trưởng, thời gian cô làm việc thậm chí còn lâu hơn mọi vị giáo sư ở đây.
Ngay giây phút nhìn thấy cô, tất cả khoa trưởng đều nhịn không được theo chân cô vào văn phòng thư ký đằng sau.
Văn phòng hết sức giản đơn, ngoại trừ chủ nhân văn phòng là phái nữ, nơi này không có chút hơi thở nữ tính nào, đơn giản hệt như phòng họp tác chiến.
Dưới hướng dẫn của Dorma, nhóm khoa trưởng an tọa quanh bàn hội nghị.
“Mang trà lên.” Dorma ra lệnh, sáu nữ thư ký ăn mặc giống cô nối đuôi nhau tiến vào, trên tay mỗi người đều bê một cái khay, trên khay đặt vài cái tách, khi trước mặt vị khoa trưởng cuối cùng cũng có đồ uống, khay vừa lúc trống không.
Số lượng tách vừa khớp với số người đến thăm hỏi.
“Hy vọng các vị khoa trưởng hài lòng với đồ uống.” Dorma khẽ cong đôi môi đỏ mọng, giữ nguyên nụ cười mỉn từ đầu chí cuối.
Khoa trưởng Solomon cúi xuống nhấp một ngụm cà phê: Ba mươi ml cà phê đặc sản của hành tinh Ford, kết hợp với năm mươi ml sữa tươi, Dorma biết cả sở thích nho nhỏ ấy của mình.
Dorma để trống vị trí trung tâm trên bàn hội nghị, ngồi ở chỗ kế bên, sáu nữ thư ký lập tức đứng sau lưng cô.
“Biết các vị sẽ có vài nghi vấn nhỏ, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn các tài liệu liên quan. Nhưng do hôm nay ngài Hiệu trưởng không có mặt trong văn phòng, nên sai tôi phụ trách đón tiếp các vị.” Dorma cười tủm tỉm, thoáng quay lại gật đầu với thư ký phía sau, màn hình bên đầu kia bàn hội nghị cũng bật sáng. Theo hình ảnh hiện lên, mọi người tức thì ý thức được màn hình đang trình chiếu khung cảnh huấn luyện ngày đầu tiên.
Trong quá trình chiếu video, Dorma không nói lời nào, vì vậy nhóm khoa trưởng đều thấy rõ biểu hiện của tân sinh các khoa, trong đó khoa Ẩm thực, khoa Âm nhạc và khoa Mỹ thuật lên hình nhiều nhất.
Bọn họ thấy được lớp trưởng khoa Ẩm thực lẻ loi đứng chờ tại chỗ, bất đồng với những lớp trưởng khác xung quanh, lớp trưởng nọ từ đầu đến cuối chỉ lo xem “Những điều cần biết về huấn luyện quân sự” trong tay. Thời điểm tân sinh khoa khác có mặt một nửa, khoa Ẩm thực mới hai người đến, nhưng nom cậu ta chẳng gấp gáp tí nào.
Kế đó, nhóm khoa trưởng thấy một tiểu Lôi long hì hục cõng một đống học sinh đến, nghe lý luận lùa bò của cậu ta, có không ít khoa trưởng bắt đầu cười ra tiếng. Song cũng có vài khoa trưởng chú ý lời cậu ta.
“Để hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó mà không từ thủ đoạn, tuy rằng phương pháp hơi ngốc nghếch, nhưng Lôi long này là binh lính tốt.” Ngài Lauren – khoa trưởng khoa Cơ giáp – chính là một trong số ít người quan tâm lời cậu ta: “Đáng lẽ cậu ta nên học khoa Cơ giáp mới đúng, điểm nhập học của cậu ta là bao nhiêu? Sao lại vào khoa Ẩm thực?”
“Điểm của tân sinh này đứng thứ 975, có ba hạng mục không đạt chuẩn của khoa Cơ giáp.” Một thư ký đứng sau Dorma lập tức đọc hồ sơ của Dobby.
Do vậy, Lauren không nói gì nữa.
Tiêu chuẩn trúng tuyển của khoa Cơ giáp lấy thành tích làm chuẩn, thành tích của tân sinh này rõ ràng không đạt yêu cầu.
Nhưng…
Cậu ta lại là học sinh sở hữu “tính chấp hành” tốt nhất trong số những thí sinh có mặt. Nếu chỉ bàn về tính chấp hành, cậu ta nổi bật hơn hẳn những tân sinh trúng tuyển khoa Cơ giáp.
Trong thời gian khoa trưởng Lauren trầm mặc, hình ảnh vẫn tiếp tục được chiếu. Tân sinh khoa Ẩm thực, khoa Mỹ thuật và khoa Âm nhạc rốt cuộc có mặt đông đủ. Trên màn hình, lớp trưởng khoa Ẩm thực bắt đầu dán số lên ba lô từng người. Mới đầu không ai để ý, nhưng khi ba lô của học sinh ba khoa tập hợp lại, bọn họ mới đột nhiên nhận ra:
Những học sinh ấy chỉ có một ba lô thôi sao?!
Dưới tình huống các học sinh khác đều có ít nhất ba kiện hành lý, học sinh ba khoa này chỉ xách theo một ba lô duy nhất?
Nhưng cũng nhờ ít hành lý mà tân sinh của ba khoa bình hoa thành công lên thuyền trước, chứng kiến học sinh khoa mình chỉ có thể chịu nhục đứng thứ hai, khoa trưởng Solomon không khỏi hơi uất ức. Hình ảnh lại thay đổi, chuyển tới thời điểm các tân sinh của tiểu tổ bình hoa được lớp trưởng khoa Ẩm thực chiêu đãi ăn uống, khoa trưởng Solomon nghĩ giống học sinh nhà mình: Lũ nhóc ấy cứ xơi sạch số thức ăn quan trọng đi, lúc tập luyện ráng mà chịu!
Cả việc mang một ba lô cũng vậy: Chỉ vì muốn đỡ tốn sức mà mang ít đồ, tới hồi thiếu đồ dùng ở quân doanh xem chúng nó làm sao!
Song, không đợi hắn thốt ra những lời trên, hình ảnh đã chuyển đến địa điểm dừng chân của phi thuyền.
“Chỉ cho phép mang ba lô thống nhất do học viên phát tiến vào quân doanh, những hành lý khác không được mang vào! Không mang thức ăn trong hành lý vào! Thức ăn nhân loại trên thân người máy cũng không được mang vào!”
Nghe tới đây, khoa trưởng Solomon lần thứ hai có cùng nét mặt với Brad.
Nom học sinh khoa mình trợn mắt há mồm nhìn tiểu tổ bình hoa tiến nhập quân doanh trước, khoa trưởng Solomon chết sững.
“Đọc cho kỹ ‘Những điều cần biết về huấn luyện quân sự’ đi, chữ nhỏ cũng phải đọc, các bạn là bộ não của quân đội, nếu não còn nhớ không nổi thì trông cậy gì ở tứ chi?” Lời cuối cùng quan quân nọ bảo với Brad cũng lọt vô đầu hắn, khoa trưởng Solomon mở “Những điều cần biết về huấn luyện quân sự” mà học viện gửi vào hòm thư mỗi người hôm trước, sử dụng chức năng tìm kiếm để tra cứu thật nhanh. Lúc nhìn thấy đoạn ghi chú ở giữa về giới hạn hành lý mang theo, bấy giờ hắn mới giật mình.
Đoạn video vừa kết thúc, hắn đột ngột hỏi:
“Lớp trưởng khoa Ẩm thực tên gì?”
“Mục Căn, tên cậu ta là Mục Căn.” Dorma vẫn cười tủm tỉm, giống như ban nãy trình chiếu hồ sơ của Dobby, cô cũng chiếu hồ sơ về Mục Căn lên màn hình cho toàn thể khoa trưởng xem.
Nhìn thiếu niên tươi cười rạng rỡ trong tấm ảnh trên hồ sơ cá nhân, khoa trưởng Solomon thở dài thườn thượt:
“Quả là cậu nhóc lợi hải.”
“Trước khóa quân sự, các khoa đã cử chuyên gia tiến hành giải thích về huấn luyện quân sự, nhưng nội dung giảng giải đều dựa theo lệ thường, năm ngoái Học viện tổng hợp đế quốc cũng không yêu cầu nghiêm khắc, cho phép các học sinh đến muộn, đồng thời cũng cho phép mang theo nhiều hành lý, ngay cả tôi còn chẳng biết huấn luyện quân sự năm nay đã cải cách.”
“Chỉ cậu nhóc Mục Căn của khoa Ẩm thực chịu đọc kỹ ‘Những điều cần biết về huấn luyện quân sự’, chẳng những tự đọc, mà còn nghiêm túc lập kế hoạch hẳn hoi cho các vật phẩm nhất thiết phải đem theo, quy định chỉ cho phép mang một ba lô, cậu ta cứ chuẩn bị dựa trên sức chứa của một ba lô. Nhưng nhìn kỹ mấy thứ cậu ta lựa chọn sẽ thấy kích thước mỗi vật phẩm đều được tính toán tỉ mỉ nhằm đặt vừa trong ba lô dung lượng hữu hạn, không nhiều không ít, nếu tùy tiện gom mấy thứ ấy lại, hai ba lô chưa chắc đựng hết.”
Thấy vài khoa trưởng vẫn chưa hiểu lắm, khoa trưởng Solomon nêu ví dụ: “Tỷ như pin dự phòng trên danh sách của Mục Căn, cậu ta nhấn mạnh phải chuẩn bị pin loại E hiệu Bạch Vân, nhãn hiệu này lâu đời lắm rồi, rất khó tìm mua trong siêu thị. Đến thuốc xua muỗi, cậu ta lại bảo phải dùng sản phẩm đặc biệt của hành tinh Pháp Mộc. Hai vật phẩm có vẻ không liên quan gì nhau, nhưng nếu đặt chung sẽ phát hiện ra rằng: Hình dạng của pin loại E hiệu Bạch Vân có thể khảm vừa khít lên chai thuốc xua muỗi đặc biệt của hành tinh Pháp Mộc, thế là ta tiết kiệm được không gian một cục pin.”
“Nhìn sơ không có gì bắt mắt, song hết thảy vật phẩm trên danh sách đều có thể xếp chồng lên nhau. Không gian còn dư đủ chứa thêm nhiều nhu yếu phẩm khác.”
“Vừa rồi tôi chuyển hết vật phẩm liệt kê trên danh sách của cậu ta ra ngoài, mới đầu chỉ chọn lựa nhãn hiệu bất kỳ và lệnh bộ não chiếu theo kích thước để sắp xếp tổ hợp, cho ra kết luận là một ba lô căn bản không chứa hết, chí ít phải hai đến ba ba lô giống vậy. Lần thứ hai, tôi chuyển vật phẩm ra ngoài theo đúng danh sách của Mục Căn, rồi lệnh bộ não sắp xếp lại.”
“Lúc này thì vừa đủ. Tất cả vật phẩm đều khít nhau, nhét vừa đủ trong một ba lô.”
“Học sinh này thế mà luồn lách lỗ hổng quy định, dùng một ba lô chứa ba ba lô.”
Một ba lô nho nhỏ mà bao hàm nhiều thế sao? Khoa trưởng khoa Y học kiềm lòng chẳng đậu, cũng cẩn thận nhìn lại Mục Căn chẳng có gì thu hút trên màn hình, mãi sau mới ngơ ngác hỏi:
“Tân sinh này, nhà cậu ta… mở siêu thị à?”
Khoa trưởng Solomon cười khẽ.
Điều này khoa trưởng khoa Y học làm sao hiểu được, đây là một kỹ năng nhỏ mà sĩ quan chỉ huy chiến hạm nào cũng cần tới: Không phải nắm vững chiến thuật là có thể làm một chỉ huy xuất sắc, trong công tác của sĩ quan chỉ huy còn một nhánh công việc, đó là trù tính kế hoạch. Hiểu rõ từng chi tiết của vật dụng trong nhiệm vụ là chuyên môn mà mỗi chỉ huy phải có. Muốn trở thành sĩ quan chỉ huy, học thức uyên bác là điều kiện cốt lõi.
Trông thiếu niên cười ngây ngô trong ảnh chụp, khoa trưởng Solomon dường như cũng bị nụ cười của cậu lây nhiễm, lát sau, trên gương mặt luôn luôn cứng nhắc ấy mà xuất hiện ý cười.
“Thứ nhất, trước khi làm việc biết điều tra tư liệu kỹ càng, lên kế hoạch tỉ mỉ, tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, tương tự như quan quân kia nói, làm sĩ quan chỉ huy, trước hết phải rèn luyện đầu óc, thực hiện đầy đủ trách nhiệm của não bộ.”
“Thứ hai, năng lực nhìn người tuyệt hảo, tin cậy và dựa vào cấp dưới của mình, đích thân làm mọi việc có thể chứng minh cậu ta là binh lính tốt, nhưng tuyệt đối không phải một sĩ quan chỉ huy xuất chúng. Sớm muộn gì cũng phải phân chia công việc cho cấp dưới, tại giai đoạn này, có sĩ quan chỉ huy không chịu để người khác làm, có kẻ lại giao lầm người. Mà Mục Căn liếc mắt đã nhờ đúng người.”
“Thứ ba, năng lực hòa đồng, trong thời gian phi thuyền bay từ học viện tới địa điểm huấn luyện, mượn thức ăn trò chuyện với tất cả đồng bạn tương lai, mọi người có để ý không? Cậu ta nhớ kỹ tên từng người, hơn nữa còn nắm rõ bối cảnh của họ. Mặc kệ là cố ý hay vô tình, cậu ta cũng đã thành công trong việc tìm hiểu thấu triệt về những nhân thủ có thể lợi dụng trước khi nhiệm vụ bắt đầu. Cùng lúc đó…”
Brad của khoa Chỉ huy chiến hạm lại chẳng nói một câu với đồng bạn tương lai trong suốt hành trình.
Lời đã đến miệng, song khoa trưởng Solomon cuối cùng vẫn không nói ra.
“Muốn trở thành người lãnh đạo đội ngũ, tổng thể có hai hướng đi: Khiến tất cả mọi người cam tâm tình nguyện làm việc vì mình; Hoặc khiến mọi người không dám làm trái mệnh lệnh của mình.”
“Học sinh nên vào khoa Chỉ huy chiến hạm nhất lại học khoa Ẩm thực, rõ là thiên ý trêu người mà…”
Giờ khắc này, tầm mắt của tất thảy khoa trưởng đều dừng trên gương mặt cười toe toét của Mục Căn, phút này đây, ngọn cỏ Mục Căn tầm thường mọc rễ đâm chồi trên hành tinh hoang lạnh rốt cuộc cũng được người ta chú ý.
“Cái gì?” Hay tin ấy, Solomon – khoa trưởng khoa Chỉ huy chiến hạm nhíu mày: “Khoa Chỉ huy chiến hạm đứng thứ hai? Thứ nhất là khoa Cơ giáp à?”
Hắn chú ý đến đối thủ một mất một còn của mình trước tiên.
“Khoa Cơ giáp tạm đứng thứ ba.” Người phụ trách giám thị tân sinh năm nay – giáo sư Geler cung kính thông báo thành tích của khoa Cơ giáp. Khoa Cơ giáp là đối thủ sống còn của khoa Chỉ huy chiến hạm, hắn biết phải nắm rõ tin tức về đối thủ như lòng bàn tay, vậy mới có thể giải đáp chính xác mọi vấn đề của thủ thưởng bất cứ khi nào.
“Khoa Cơ giáp chỉ đứng thứ ba? Vậy… hạng nhất là ai?” Lông mày Solomon càng nhíu chặt.
“Là ba khoa phụ bao gồm khoa Ẩm thực, khoa Âm nhạc và khoa Mỹ thuật cộng lại, trước mắt ba khoa ấy đồng hạng nhất.” Giáo sư Geler lớn tiếng công bố đáp án, quả nhiên thấy khoa trưởng Solomon hiếm có lúc ngây người:
“Cái gì?!”
Không chỉ khoa Chỉ huy chiến hạm, khoa Cơ giáp và khoa Cơ giới, bất kỳ khoa trưởng của khoa hệ danh tiếng nào trong Học viện tổng hợp đế quốc nghe thấy thành thích đều có cùng phản ứng:
Ba khoa bình hoa vậy mà chiếm hạng nhất? Giỡn hả trời?!
Nhóm khoa trưởng vốn dĩ chỉ hỏi thành tích theo thông lệ nhất thời đứng ngồi không yên, buông hết công việc trong tay, đám người đi thẳng về hướng thang máy, trực tiếp ấn tầng cao nhất, bọn họ muốn tìm ngài Hiệu trưởng hỏi rõ ràng!
Vì thế, bắt đầu từ tầng bảy, cơ hồ mỗi tầng đều dừng một lần, mỗi lần cửa mở sẽ có một khoa trưởng bước vào. Khi đến tầng ba mươi, thang máy đã chật ních người, rốt cuộc nhét hết nổi.
Tất thảy khoa trưởng đều có mặt, ngoại trừ khoa Ẩm thực, khoa Âm nhạc và khoa Mỹ thuật.
“Hiệu trưởng Odd có đây không? Tôi có nghi vấn cần ngài ấy giải đáp về thành tích huấn luyện đợt này.” Khoa trưởng khoa Cơ giáp – Lauren – ấn chuông phòng thư ký. Một phút sau, phòng thư ký bật mở, một mỹ nhân tóc vàng diện đồ đen thướt tha bước ra, trang phục bảo thủ nghiêm túc chẳng thể che lấp thân hình hoàn hảo, bảng tên trên ngực đề tên cô – Dorma.
Dorma cười, lên tiếng chào hỏi các khoa trưởng: “Các ngài khoa trưởng, chúc buổi sáng tốt lành. Mời vào!”
Là Hiệu trưởng của Học viện tổng hợp đế quốc, Hiệu trưởng Odd chiếm hẳn một văn phòng trên tầng cao nhất, ngoài phòng hắn, trên tầng này còn có văn phòng của thư ký hiệu trưởng. Tổng cộng bảy thư ký làm việc cho Hiệu trưởng Odd, vài người hỗ trợ hắn xử lý công việc trong trường, số khác phụ trách đối ngoại.
Các cô là thư ký riêng của Hiệu trưởng, được Hiệu trưởng tự bỏ tiền túi trả lương, công nhân viên chức khác trong học viện không quyền lệnh các cô làm bất cứ việc gì.
Dorma – thư ký trưởng đứng đầu nhóm thư ký hiệu trưởng – đã xuất hiện tại Học viện tổng hợp đế quốc từ ngày Odd lên làm Hiệu trưởng, thời gian cô làm việc thậm chí còn lâu hơn mọi vị giáo sư ở đây.
Ngay giây phút nhìn thấy cô, tất cả khoa trưởng đều nhịn không được theo chân cô vào văn phòng thư ký đằng sau.
Văn phòng hết sức giản đơn, ngoại trừ chủ nhân văn phòng là phái nữ, nơi này không có chút hơi thở nữ tính nào, đơn giản hệt như phòng họp tác chiến.
Dưới hướng dẫn của Dorma, nhóm khoa trưởng an tọa quanh bàn hội nghị.
“Mang trà lên.” Dorma ra lệnh, sáu nữ thư ký ăn mặc giống cô nối đuôi nhau tiến vào, trên tay mỗi người đều bê một cái khay, trên khay đặt vài cái tách, khi trước mặt vị khoa trưởng cuối cùng cũng có đồ uống, khay vừa lúc trống không.
Số lượng tách vừa khớp với số người đến thăm hỏi.
“Hy vọng các vị khoa trưởng hài lòng với đồ uống.” Dorma khẽ cong đôi môi đỏ mọng, giữ nguyên nụ cười mỉn từ đầu chí cuối.
Khoa trưởng Solomon cúi xuống nhấp một ngụm cà phê: Ba mươi ml cà phê đặc sản của hành tinh Ford, kết hợp với năm mươi ml sữa tươi, Dorma biết cả sở thích nho nhỏ ấy của mình.
Dorma để trống vị trí trung tâm trên bàn hội nghị, ngồi ở chỗ kế bên, sáu nữ thư ký lập tức đứng sau lưng cô.
“Biết các vị sẽ có vài nghi vấn nhỏ, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn các tài liệu liên quan. Nhưng do hôm nay ngài Hiệu trưởng không có mặt trong văn phòng, nên sai tôi phụ trách đón tiếp các vị.” Dorma cười tủm tỉm, thoáng quay lại gật đầu với thư ký phía sau, màn hình bên đầu kia bàn hội nghị cũng bật sáng. Theo hình ảnh hiện lên, mọi người tức thì ý thức được màn hình đang trình chiếu khung cảnh huấn luyện ngày đầu tiên.
Trong quá trình chiếu video, Dorma không nói lời nào, vì vậy nhóm khoa trưởng đều thấy rõ biểu hiện của tân sinh các khoa, trong đó khoa Ẩm thực, khoa Âm nhạc và khoa Mỹ thuật lên hình nhiều nhất.
Bọn họ thấy được lớp trưởng khoa Ẩm thực lẻ loi đứng chờ tại chỗ, bất đồng với những lớp trưởng khác xung quanh, lớp trưởng nọ từ đầu đến cuối chỉ lo xem “Những điều cần biết về huấn luyện quân sự” trong tay. Thời điểm tân sinh khoa khác có mặt một nửa, khoa Ẩm thực mới hai người đến, nhưng nom cậu ta chẳng gấp gáp tí nào.
Kế đó, nhóm khoa trưởng thấy một tiểu Lôi long hì hục cõng một đống học sinh đến, nghe lý luận lùa bò của cậu ta, có không ít khoa trưởng bắt đầu cười ra tiếng. Song cũng có vài khoa trưởng chú ý lời cậu ta.
“Để hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó mà không từ thủ đoạn, tuy rằng phương pháp hơi ngốc nghếch, nhưng Lôi long này là binh lính tốt.” Ngài Lauren – khoa trưởng khoa Cơ giáp – chính là một trong số ít người quan tâm lời cậu ta: “Đáng lẽ cậu ta nên học khoa Cơ giáp mới đúng, điểm nhập học của cậu ta là bao nhiêu? Sao lại vào khoa Ẩm thực?”
“Điểm của tân sinh này đứng thứ 975, có ba hạng mục không đạt chuẩn của khoa Cơ giáp.” Một thư ký đứng sau Dorma lập tức đọc hồ sơ của Dobby.
Do vậy, Lauren không nói gì nữa.
Tiêu chuẩn trúng tuyển của khoa Cơ giáp lấy thành tích làm chuẩn, thành tích của tân sinh này rõ ràng không đạt yêu cầu.
Nhưng…
Cậu ta lại là học sinh sở hữu “tính chấp hành” tốt nhất trong số những thí sinh có mặt. Nếu chỉ bàn về tính chấp hành, cậu ta nổi bật hơn hẳn những tân sinh trúng tuyển khoa Cơ giáp.
Trong thời gian khoa trưởng Lauren trầm mặc, hình ảnh vẫn tiếp tục được chiếu. Tân sinh khoa Ẩm thực, khoa Mỹ thuật và khoa Âm nhạc rốt cuộc có mặt đông đủ. Trên màn hình, lớp trưởng khoa Ẩm thực bắt đầu dán số lên ba lô từng người. Mới đầu không ai để ý, nhưng khi ba lô của học sinh ba khoa tập hợp lại, bọn họ mới đột nhiên nhận ra:
Những học sinh ấy chỉ có một ba lô thôi sao?!
Dưới tình huống các học sinh khác đều có ít nhất ba kiện hành lý, học sinh ba khoa này chỉ xách theo một ba lô duy nhất?
Nhưng cũng nhờ ít hành lý mà tân sinh của ba khoa bình hoa thành công lên thuyền trước, chứng kiến học sinh khoa mình chỉ có thể chịu nhục đứng thứ hai, khoa trưởng Solomon không khỏi hơi uất ức. Hình ảnh lại thay đổi, chuyển tới thời điểm các tân sinh của tiểu tổ bình hoa được lớp trưởng khoa Ẩm thực chiêu đãi ăn uống, khoa trưởng Solomon nghĩ giống học sinh nhà mình: Lũ nhóc ấy cứ xơi sạch số thức ăn quan trọng đi, lúc tập luyện ráng mà chịu!
Cả việc mang một ba lô cũng vậy: Chỉ vì muốn đỡ tốn sức mà mang ít đồ, tới hồi thiếu đồ dùng ở quân doanh xem chúng nó làm sao!
Song, không đợi hắn thốt ra những lời trên, hình ảnh đã chuyển đến địa điểm dừng chân của phi thuyền.
“Chỉ cho phép mang ba lô thống nhất do học viên phát tiến vào quân doanh, những hành lý khác không được mang vào! Không mang thức ăn trong hành lý vào! Thức ăn nhân loại trên thân người máy cũng không được mang vào!”
Nghe tới đây, khoa trưởng Solomon lần thứ hai có cùng nét mặt với Brad.
Nom học sinh khoa mình trợn mắt há mồm nhìn tiểu tổ bình hoa tiến nhập quân doanh trước, khoa trưởng Solomon chết sững.
“Đọc cho kỹ ‘Những điều cần biết về huấn luyện quân sự’ đi, chữ nhỏ cũng phải đọc, các bạn là bộ não của quân đội, nếu não còn nhớ không nổi thì trông cậy gì ở tứ chi?” Lời cuối cùng quan quân nọ bảo với Brad cũng lọt vô đầu hắn, khoa trưởng Solomon mở “Những điều cần biết về huấn luyện quân sự” mà học viện gửi vào hòm thư mỗi người hôm trước, sử dụng chức năng tìm kiếm để tra cứu thật nhanh. Lúc nhìn thấy đoạn ghi chú ở giữa về giới hạn hành lý mang theo, bấy giờ hắn mới giật mình.
Đoạn video vừa kết thúc, hắn đột ngột hỏi:
“Lớp trưởng khoa Ẩm thực tên gì?”
“Mục Căn, tên cậu ta là Mục Căn.” Dorma vẫn cười tủm tỉm, giống như ban nãy trình chiếu hồ sơ của Dobby, cô cũng chiếu hồ sơ về Mục Căn lên màn hình cho toàn thể khoa trưởng xem.
Nhìn thiếu niên tươi cười rạng rỡ trong tấm ảnh trên hồ sơ cá nhân, khoa trưởng Solomon thở dài thườn thượt:
“Quả là cậu nhóc lợi hải.”
“Trước khóa quân sự, các khoa đã cử chuyên gia tiến hành giải thích về huấn luyện quân sự, nhưng nội dung giảng giải đều dựa theo lệ thường, năm ngoái Học viện tổng hợp đế quốc cũng không yêu cầu nghiêm khắc, cho phép các học sinh đến muộn, đồng thời cũng cho phép mang theo nhiều hành lý, ngay cả tôi còn chẳng biết huấn luyện quân sự năm nay đã cải cách.”
“Chỉ cậu nhóc Mục Căn của khoa Ẩm thực chịu đọc kỹ ‘Những điều cần biết về huấn luyện quân sự’, chẳng những tự đọc, mà còn nghiêm túc lập kế hoạch hẳn hoi cho các vật phẩm nhất thiết phải đem theo, quy định chỉ cho phép mang một ba lô, cậu ta cứ chuẩn bị dựa trên sức chứa của một ba lô. Nhưng nhìn kỹ mấy thứ cậu ta lựa chọn sẽ thấy kích thước mỗi vật phẩm đều được tính toán tỉ mỉ nhằm đặt vừa trong ba lô dung lượng hữu hạn, không nhiều không ít, nếu tùy tiện gom mấy thứ ấy lại, hai ba lô chưa chắc đựng hết.”
Thấy vài khoa trưởng vẫn chưa hiểu lắm, khoa trưởng Solomon nêu ví dụ: “Tỷ như pin dự phòng trên danh sách của Mục Căn, cậu ta nhấn mạnh phải chuẩn bị pin loại E hiệu Bạch Vân, nhãn hiệu này lâu đời lắm rồi, rất khó tìm mua trong siêu thị. Đến thuốc xua muỗi, cậu ta lại bảo phải dùng sản phẩm đặc biệt của hành tinh Pháp Mộc. Hai vật phẩm có vẻ không liên quan gì nhau, nhưng nếu đặt chung sẽ phát hiện ra rằng: Hình dạng của pin loại E hiệu Bạch Vân có thể khảm vừa khít lên chai thuốc xua muỗi đặc biệt của hành tinh Pháp Mộc, thế là ta tiết kiệm được không gian một cục pin.”
“Nhìn sơ không có gì bắt mắt, song hết thảy vật phẩm trên danh sách đều có thể xếp chồng lên nhau. Không gian còn dư đủ chứa thêm nhiều nhu yếu phẩm khác.”
“Vừa rồi tôi chuyển hết vật phẩm liệt kê trên danh sách của cậu ta ra ngoài, mới đầu chỉ chọn lựa nhãn hiệu bất kỳ và lệnh bộ não chiếu theo kích thước để sắp xếp tổ hợp, cho ra kết luận là một ba lô căn bản không chứa hết, chí ít phải hai đến ba ba lô giống vậy. Lần thứ hai, tôi chuyển vật phẩm ra ngoài theo đúng danh sách của Mục Căn, rồi lệnh bộ não sắp xếp lại.”
“Lúc này thì vừa đủ. Tất cả vật phẩm đều khít nhau, nhét vừa đủ trong một ba lô.”
“Học sinh này thế mà luồn lách lỗ hổng quy định, dùng một ba lô chứa ba ba lô.”
Một ba lô nho nhỏ mà bao hàm nhiều thế sao? Khoa trưởng khoa Y học kiềm lòng chẳng đậu, cũng cẩn thận nhìn lại Mục Căn chẳng có gì thu hút trên màn hình, mãi sau mới ngơ ngác hỏi:
“Tân sinh này, nhà cậu ta… mở siêu thị à?”
Khoa trưởng Solomon cười khẽ.
Điều này khoa trưởng khoa Y học làm sao hiểu được, đây là một kỹ năng nhỏ mà sĩ quan chỉ huy chiến hạm nào cũng cần tới: Không phải nắm vững chiến thuật là có thể làm một chỉ huy xuất sắc, trong công tác của sĩ quan chỉ huy còn một nhánh công việc, đó là trù tính kế hoạch. Hiểu rõ từng chi tiết của vật dụng trong nhiệm vụ là chuyên môn mà mỗi chỉ huy phải có. Muốn trở thành sĩ quan chỉ huy, học thức uyên bác là điều kiện cốt lõi.
Trông thiếu niên cười ngây ngô trong ảnh chụp, khoa trưởng Solomon dường như cũng bị nụ cười của cậu lây nhiễm, lát sau, trên gương mặt luôn luôn cứng nhắc ấy mà xuất hiện ý cười.
“Thứ nhất, trước khi làm việc biết điều tra tư liệu kỹ càng, lên kế hoạch tỉ mỉ, tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, tương tự như quan quân kia nói, làm sĩ quan chỉ huy, trước hết phải rèn luyện đầu óc, thực hiện đầy đủ trách nhiệm của não bộ.”
“Thứ hai, năng lực nhìn người tuyệt hảo, tin cậy và dựa vào cấp dưới của mình, đích thân làm mọi việc có thể chứng minh cậu ta là binh lính tốt, nhưng tuyệt đối không phải một sĩ quan chỉ huy xuất chúng. Sớm muộn gì cũng phải phân chia công việc cho cấp dưới, tại giai đoạn này, có sĩ quan chỉ huy không chịu để người khác làm, có kẻ lại giao lầm người. Mà Mục Căn liếc mắt đã nhờ đúng người.”
“Thứ ba, năng lực hòa đồng, trong thời gian phi thuyền bay từ học viện tới địa điểm huấn luyện, mượn thức ăn trò chuyện với tất cả đồng bạn tương lai, mọi người có để ý không? Cậu ta nhớ kỹ tên từng người, hơn nữa còn nắm rõ bối cảnh của họ. Mặc kệ là cố ý hay vô tình, cậu ta cũng đã thành công trong việc tìm hiểu thấu triệt về những nhân thủ có thể lợi dụng trước khi nhiệm vụ bắt đầu. Cùng lúc đó…”
Brad của khoa Chỉ huy chiến hạm lại chẳng nói một câu với đồng bạn tương lai trong suốt hành trình.
Lời đã đến miệng, song khoa trưởng Solomon cuối cùng vẫn không nói ra.
“Muốn trở thành người lãnh đạo đội ngũ, tổng thể có hai hướng đi: Khiến tất cả mọi người cam tâm tình nguyện làm việc vì mình; Hoặc khiến mọi người không dám làm trái mệnh lệnh của mình.”
“Học sinh nên vào khoa Chỉ huy chiến hạm nhất lại học khoa Ẩm thực, rõ là thiên ý trêu người mà…”
Giờ khắc này, tầm mắt của tất thảy khoa trưởng đều dừng trên gương mặt cười toe toét của Mục Căn, phút này đây, ngọn cỏ Mục Căn tầm thường mọc rễ đâm chồi trên hành tinh hoang lạnh rốt cuộc cũng được người ta chú ý.
/274
|