Sáng hôm sau, trời chưa sáng rõ, Lương vương đã dậy sớm chuẩn bị. Thanh Liên cũng thức dậy theo hắn. Nàng giúp Thẩm Hành Vân mặc áo, thắt lại đai lưng, còn cẩn thận đeo một chiếc túi bên hông hắn:
-Gì vậy?
-Bùa bình an ạ. Thiếp mới đến miếu cầu Bồ Tát. Mong là vạn sự bình an.
-Ừ.
Chỉ cần bình an là được. Lương vương hôn khẽ trán nàng:
-Rồi chúng ta sẽ về Đông đô an toàn. Nàng đừng lo.
Mật tín đưa đến cho Thiết Hàn là ” bảo đảm bình an, một đòn chí tử”. Hắn ta sẽ tự biết phải làm thế nào.
Lương vương vào triều, bái tạ hoàng đế, vung roi thúc ngựa. Đường về Đông đô cũng không xa lắm, nếu không mang quá nhiều người thì khoảng năm đến bảy ngày rồi sẽ đến. Đằng này lại đi theo sau là năm vạn binh mã của Mạc Túc tướng quân.
Năm vạn nhân mã, tiền hô hậu ủng, ít nhất cũng hơn nửa tháng mới có thể đến Đông đô.
-Lương vương điện hạ phải vất vả rồi.
-Tướng quân quá lời. Thật tình mà nói, ta mong càng lâu càng tốt đó chứ. Không biết lúc nhìn thấy ta, nhạc phụ đó sẽ đối xử thế nào đây.
Lương vương và Mạc Túc cùng ngồi uống rượu trong quán rượu. Phía dưới Phương Lễ cũng không ngừng thở dài.
Nhưng đằng sau là một ánh mắt sắc bén đang ẩn nấp. Đã gần bảy ngày rời khỏi kinh thành, nơi này tuy chưa thuộc quyền khống chế của Đông đô nhưng đi thêm một buổi đường sẽ đến Trấn Viễn kiều. Địa thế nơi này hiểm trở, thích hợp phục binh.
Thiết Hàn kể từ khi nhận tin tức cũng không liên lạc lại. Bản thân Phương Lễ cũng chỉ có thể đi đến đâu thì tính tới đó thôi.
Theo tính toán của hắn, lần trở về Đông đô này cũng phải tìm thêm người cho quân đội. Dân chúng ở Đông đô đa số là lưu dân từ một số vùng đất khác, Đông đô lại không trù phú. Dân đinh không nhiều, nói gì tới binh lính. Số quân sĩ này không ra chiến trường được thì cũng cung cấp được cho Đông đô một lực lượng lao động không hề nhỏ. Cộng thêm một số chuẩn bị từ hắn, chỉ cần về đến nhà thì không phải lo lắng. Nhưng với tốc độ di chuyển hiện nay thì….
-Phương công tử, xin mời.
Thôi Từ lên tiếng gọi, Phương Lễ mới giật mình.
-Thôi thái sử khách khí. Mời….
Trước khi đi, Nhâm thừa tướng cũng gọi Thôi Từ vào dặn dò. Năm vạn quân không phải là con số nhỏ, nhưng chỉ mang ý nghĩa trấn áp Hạ tướng quân. Thôi Từ cũng từng không ít lần cười thầm Lương vương là kẻ quần là áo lượt yếu ớt. Song đi chung vài ngày, không hiểu sao Thôi Từ lại thấy bất an.
Thừa tướng chắc cũng cảm thấy vậy. Hôm qua người đã đưa thư đến, căn dặn cẩn thận ở Trấn Viễn kiều. Nếu Hạ Mẫn cho người mai phục ở đó thì….
-Ngươi cũng nghĩ vậy à?
Khi chỉ còn hai người, Mạc Túc trầm ngâm nghe Thôi Từ nói. Trấn Viễn kiều đúng là một địa điểm đáng nghi. Lỡ như….
-Đó là do ta nghĩ vậy thôi chứ Hạ tướng quân ngẫm lại cũng không có lý do gì làm vậy- Thôi Từ trấn an – Chúng ta hộ tống Lương vương về cũng là muốn nói rõ ràng với ông ấy. Chắc ông ấy sẽ không làm gì bất lợi cho ta đâu.
-Nhưng chúng ta còn mang theo năm vạn quân -Mạc Túc ngẩng lên- Người ngoài nhìn vào cũng thấy là hoàng thượng có ý trấn áp Hạ tướng quân. Ông ta chỉ thuần phục cựu Lương vương. Lần này thì….
-Tướng quân cũng không cần lo lắng quá! Hạ tướng quân không ngu xuẩn đến mức đối đầu với triều đình ngay lúc này đâu.
-Ừ. Mong là vậy.
Lúc đó tại kinh thành, Nhâm thừa tướng cũng mới vừa đón một mật thư mới. Tay ông run lên, đôi mắt đã mờ đục lóe lên sự lo sợ không yên.
-Phụ thân, có chuyện gì thế ạ?
Nhâm Uyển hỏi nhanh. Kiếp trước Lương vương tạo phản. Song là sau chuyện đó mới tạo phản. Kiếp này chuyện không hề có. Song lòng vẫn linh cảm chuyện không an.
-Năm vạn quân của chúng ta đi theo Lương vương lần này, người nhà đều do một đám người đến đưa đi mất. Họ nói rằng sẽ đến một nơi tốt hơn Đại Cảnh quốc của chúng ta.
Năm vạn quân đa số đều có gia đình. Đem họ đi, cuối cùng ai đó có ý gì?
Trong đầu thừa tướng bỗng lóe lên một tia sáng. Ông gần như hét lên:
-Người đâu, ta phải nhập cung yết kiến hoàng thượng. Ngay bây giờ….
Trong lớp màn trướng dày, Lương vương đang ôm Thanh Liên thật chặt. Da thịt cả hai quấn quýt. Hắn còn sờ lên bụng nàng:
-Nơi này…liệu đã có chưa?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Liên đỏ ửng. Có chưa? Nàng cũng không biết trả lời sao!
-Con chúng ta sẽ ra đời ở Đông đô. Khí hậu lạnh nhưng người dân thì rất hiền hòa. Nàng đừng lo.
-Dạ….
Hắn lại ôm nàng, bàn tay ôn nhu vuốt làn da bụng như em bé của Thanh Liên. Nàng ngại ngùng nhưng không chống lại, cứ để mặc hắn. Càng vuốt ve thì hơi thở càng nặng nề, Lương vương cúi xuống trong khi Thanh Liên ngượng ngùng cúi mặt đi:
Càng về đến Đông đô, khí hậu càng lạnh. Vậy mà Lương vương phủ tay từng có nửa giang sơn phải cam chịu kiếp sống chui nhủi đó. Kiếp này Lương vương không muốn mình mang trong lòng chấp niệm không đáng có. Đông đô là nơi hắn sống, và Thanh Liên là người con gái hắn yêu thương.
-Ngủ sớm đi! Sáng lại lên xe ngựa mà đi nữa đấy.
Thanh Liên ngồi ba ngày đầu trên xe, cảm giác khá thoải mái. Nhưng từ ngày thứ tư trở đi thì mệt mỏi, chóng mặt không ít. Nơi này lại không có thái y.
-Dạ….
Nàng gật đầu nhu thuận. Lương vương vuốt tóc nàng, đặt Thanh Liên nằm trên chân. Tới thời điểm này, nàng đã bắt đầu mơ hồ hiểu thế nào là hạnh phúc! Lương vương chăm sóc, Thanh Liên lại không phải là một kẻ chẳng biết gì.
-Vương gia ngủ ngon.
Thanh Liên khép mắt, yên bình trong giấc ngủ. Lương vương lại đặt một cái hôn lên má, dịu dàng:
-Ngủ đi nhé! Ngủ thật ngon. Đừng suy nghĩ vẩn vơ.
Vậy mà hắn lại đang suy nghĩ. Trấn Viễn kiều hẻo lánh nhưng lại là nơi mọi người đều đề phòng cẩn mật, Thiết Hàn ra tay ở đó, sợ là không phải cứu mà là muốn giết Lương vương hắn thật rồi..
-Gì vậy?
-Bùa bình an ạ. Thiếp mới đến miếu cầu Bồ Tát. Mong là vạn sự bình an.
-Ừ.
Chỉ cần bình an là được. Lương vương hôn khẽ trán nàng:
-Rồi chúng ta sẽ về Đông đô an toàn. Nàng đừng lo.
Mật tín đưa đến cho Thiết Hàn là ” bảo đảm bình an, một đòn chí tử”. Hắn ta sẽ tự biết phải làm thế nào.
Lương vương vào triều, bái tạ hoàng đế, vung roi thúc ngựa. Đường về Đông đô cũng không xa lắm, nếu không mang quá nhiều người thì khoảng năm đến bảy ngày rồi sẽ đến. Đằng này lại đi theo sau là năm vạn binh mã của Mạc Túc tướng quân.
Năm vạn nhân mã, tiền hô hậu ủng, ít nhất cũng hơn nửa tháng mới có thể đến Đông đô.
-Lương vương điện hạ phải vất vả rồi.
-Tướng quân quá lời. Thật tình mà nói, ta mong càng lâu càng tốt đó chứ. Không biết lúc nhìn thấy ta, nhạc phụ đó sẽ đối xử thế nào đây.
Lương vương và Mạc Túc cùng ngồi uống rượu trong quán rượu. Phía dưới Phương Lễ cũng không ngừng thở dài.
Nhưng đằng sau là một ánh mắt sắc bén đang ẩn nấp. Đã gần bảy ngày rời khỏi kinh thành, nơi này tuy chưa thuộc quyền khống chế của Đông đô nhưng đi thêm một buổi đường sẽ đến Trấn Viễn kiều. Địa thế nơi này hiểm trở, thích hợp phục binh.
Thiết Hàn kể từ khi nhận tin tức cũng không liên lạc lại. Bản thân Phương Lễ cũng chỉ có thể đi đến đâu thì tính tới đó thôi.
Theo tính toán của hắn, lần trở về Đông đô này cũng phải tìm thêm người cho quân đội. Dân chúng ở Đông đô đa số là lưu dân từ một số vùng đất khác, Đông đô lại không trù phú. Dân đinh không nhiều, nói gì tới binh lính. Số quân sĩ này không ra chiến trường được thì cũng cung cấp được cho Đông đô một lực lượng lao động không hề nhỏ. Cộng thêm một số chuẩn bị từ hắn, chỉ cần về đến nhà thì không phải lo lắng. Nhưng với tốc độ di chuyển hiện nay thì….
-Phương công tử, xin mời.
Thôi Từ lên tiếng gọi, Phương Lễ mới giật mình.
-Thôi thái sử khách khí. Mời….
Trước khi đi, Nhâm thừa tướng cũng gọi Thôi Từ vào dặn dò. Năm vạn quân không phải là con số nhỏ, nhưng chỉ mang ý nghĩa trấn áp Hạ tướng quân. Thôi Từ cũng từng không ít lần cười thầm Lương vương là kẻ quần là áo lượt yếu ớt. Song đi chung vài ngày, không hiểu sao Thôi Từ lại thấy bất an.
Thừa tướng chắc cũng cảm thấy vậy. Hôm qua người đã đưa thư đến, căn dặn cẩn thận ở Trấn Viễn kiều. Nếu Hạ Mẫn cho người mai phục ở đó thì….
-Ngươi cũng nghĩ vậy à?
Khi chỉ còn hai người, Mạc Túc trầm ngâm nghe Thôi Từ nói. Trấn Viễn kiều đúng là một địa điểm đáng nghi. Lỡ như….
-Đó là do ta nghĩ vậy thôi chứ Hạ tướng quân ngẫm lại cũng không có lý do gì làm vậy- Thôi Từ trấn an – Chúng ta hộ tống Lương vương về cũng là muốn nói rõ ràng với ông ấy. Chắc ông ấy sẽ không làm gì bất lợi cho ta đâu.
-Nhưng chúng ta còn mang theo năm vạn quân -Mạc Túc ngẩng lên- Người ngoài nhìn vào cũng thấy là hoàng thượng có ý trấn áp Hạ tướng quân. Ông ta chỉ thuần phục cựu Lương vương. Lần này thì….
-Tướng quân cũng không cần lo lắng quá! Hạ tướng quân không ngu xuẩn đến mức đối đầu với triều đình ngay lúc này đâu.
-Ừ. Mong là vậy.
Lúc đó tại kinh thành, Nhâm thừa tướng cũng mới vừa đón một mật thư mới. Tay ông run lên, đôi mắt đã mờ đục lóe lên sự lo sợ không yên.
-Phụ thân, có chuyện gì thế ạ?
Nhâm Uyển hỏi nhanh. Kiếp trước Lương vương tạo phản. Song là sau chuyện đó mới tạo phản. Kiếp này chuyện không hề có. Song lòng vẫn linh cảm chuyện không an.
-Năm vạn quân của chúng ta đi theo Lương vương lần này, người nhà đều do một đám người đến đưa đi mất. Họ nói rằng sẽ đến một nơi tốt hơn Đại Cảnh quốc của chúng ta.
Năm vạn quân đa số đều có gia đình. Đem họ đi, cuối cùng ai đó có ý gì?
Trong đầu thừa tướng bỗng lóe lên một tia sáng. Ông gần như hét lên:
-Người đâu, ta phải nhập cung yết kiến hoàng thượng. Ngay bây giờ….
Trong lớp màn trướng dày, Lương vương đang ôm Thanh Liên thật chặt. Da thịt cả hai quấn quýt. Hắn còn sờ lên bụng nàng:
-Nơi này…liệu đã có chưa?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Liên đỏ ửng. Có chưa? Nàng cũng không biết trả lời sao!
-Con chúng ta sẽ ra đời ở Đông đô. Khí hậu lạnh nhưng người dân thì rất hiền hòa. Nàng đừng lo.
-Dạ….
Hắn lại ôm nàng, bàn tay ôn nhu vuốt làn da bụng như em bé của Thanh Liên. Nàng ngại ngùng nhưng không chống lại, cứ để mặc hắn. Càng vuốt ve thì hơi thở càng nặng nề, Lương vương cúi xuống trong khi Thanh Liên ngượng ngùng cúi mặt đi:
Càng về đến Đông đô, khí hậu càng lạnh. Vậy mà Lương vương phủ tay từng có nửa giang sơn phải cam chịu kiếp sống chui nhủi đó. Kiếp này Lương vương không muốn mình mang trong lòng chấp niệm không đáng có. Đông đô là nơi hắn sống, và Thanh Liên là người con gái hắn yêu thương.
-Ngủ sớm đi! Sáng lại lên xe ngựa mà đi nữa đấy.
Thanh Liên ngồi ba ngày đầu trên xe, cảm giác khá thoải mái. Nhưng từ ngày thứ tư trở đi thì mệt mỏi, chóng mặt không ít. Nơi này lại không có thái y.
-Dạ….
Nàng gật đầu nhu thuận. Lương vương vuốt tóc nàng, đặt Thanh Liên nằm trên chân. Tới thời điểm này, nàng đã bắt đầu mơ hồ hiểu thế nào là hạnh phúc! Lương vương chăm sóc, Thanh Liên lại không phải là một kẻ chẳng biết gì.
-Vương gia ngủ ngon.
Thanh Liên khép mắt, yên bình trong giấc ngủ. Lương vương lại đặt một cái hôn lên má, dịu dàng:
-Ngủ đi nhé! Ngủ thật ngon. Đừng suy nghĩ vẩn vơ.
Vậy mà hắn lại đang suy nghĩ. Trấn Viễn kiều hẻo lánh nhưng lại là nơi mọi người đều đề phòng cẩn mật, Thiết Hàn ra tay ở đó, sợ là không phải cứu mà là muốn giết Lương vương hắn thật rồi..
/67
|