Cùng lúc đó, cổ phiếu của công ty Ôn gia cũng đang sụt giảm chỉ sau một đêm.
Chuyện này có sự nhúng tay của Bùi Nghiêu, anh đã phanh phui gần như toàn bộ những tin đồn thất thiệt về những cổ đông trong đó, hay là với cả cha mẹ Ôn Uyển.
Chuyện này anh đã dự tính một thời gian rồi, thế nên chỉ cần châm một ngòi lửa là mọi chuyện đã thành.
Bấy giờ, trên dưới Ôn gia đều đang khủng hoảng sau khi nhận được lời tuyên chiến từ Bùi Nghiêu.
Ông Ôn mặt đầy tức giận nhìn Ôn Uyển, đột nhiên gầm rống lên: "Mày điên rồi! Tại sao mày lại để hắn phát hiện chứ?!"
Chỉ vừa mới lúc nãy khi gia đình bọn họ vẫn còn đang thắc mắc tại sao Bùi Nghiêu lại trở mặt mà không màng đến quan hệ hai bên thì bỗng luật sư của anh đến.
Anh ta đưa cho bọn họ đầy đủ hồ sơ chứng cứ về những việc mà Ôn Uyển đã làm.
Nhốt Tư Truy trong khu sinh hoạt, mua chuộc nhân viên trong ekip phá hỏng rượu của Tư Truy, còn cả chuyện bảo vệ sĩ riêng bắt cô lại với ý đồ dọa nạt, dạy cho cô một bài học...!Tất cả những chứng cứ này đủ để cấu thành tội cố ý, liên quan đến pháp lý và có khả năng phải ngồi tù.
Ôn Uyển nức nở không nên lời, cô ta sơ ý quá.
Cô ta cứ đinh ninh Bùi Nghiêu sẽ không dám làm gì mình bởi anh vuốt mặt còn phải nể mũi, nhưng sự tình bây giờ xem ra cô ta đã nhầm.
Ôn Uyển cúi gằm mặt, tình yêu đối với cô ta quan trọng nhưng sao có thể quan trọng bằng gia đình? Chỉ vì một người đàn ông mà làm như vậy, cô ta thấy mình thật mù quáng.
"Ba...!con xin lỗi..." Ôn Uyển đáng thương cầu xin sự tha thứ từ ông Ôn, mẹ cô ta ngồi bên cạnh cũng thương con gái cho nên góp lời.
"Con bé đã biết lỗi rồi, hay là ông tha cho nó đi! Đừng mắng con bé nữa!"
Bà Ôn vừa lên tiếng, ông Ôn liền quát lại, sắc mặt đỏ gay vì giận dữ: "Rồi công ty thì sao?! Phá sản chỉ có nước ra đường mà ở! Thật là không hiểu, tôi cứ tưởng con gái của bà đã nắm giữ được trái tim Bùi Nghiêu, vậy mà cuối cùng lại để đứa khác cướp mất..."
"Thì sao chứ? Chẳng phải con nghe ba sao? Bây giờ có chuyện lại đổ hết lỗi lên đầu con, rốt cuộc con là cái gì?!"
Dường như sự phẫn nộ trong lòng Ôn Uyển bột phát, cô ta vùng vằng muốn đứng dậy nhưng đã bị bà Ôn kéo lại.
Đáng lẽ mọi chuyện sẽ không đi quá xa nếu như bản thân cô ta bớt chấp nhất đi một chút, cha mẹ cô ta bớt tham vọng đi một chút.
Bà Ôn cắn răng đứng ra giải hòa: "Được rồi, tôi xin hai người đừng cãi nhau nữa...!Công ty đang rối hết cả lên, ông đến công ty giải quyết đi chứ? Còn Tiểu Uyển, bây giờ...!bây giờ con đi theo mẹ đến Bùi gia ngay!"
Bà Ôn nóng lòng lôi kéo Ôn Uyển, cô ta khựng lại nhíu mày: "Đến đó làm gì?"
"Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là đến đó xin lỗi! Mau lên, không có nhiều thời gian đâu!"
Cổ tay Ôn Uyển bị nắm chặt và lôi đi, cô ta lững thững theo sau, có chút bần thần.
Đến trước cổng nhà Bùi Nghiêu, mắt Ôn Uyển hơi tối lại.
Đã từ lâu lắm rồi, lâu đài này luôn là niềm mơ ước, khao khát của cô ta.
Muốn đặt chân vào đây, làm người chủ nhân cao quý sở hữu những món đồ cổ có một không hai, thậm chí là được Bùi Nghiêu cưng chiều...!Bây giờ mộng tan, hiện thực tàn khốc khiến cô ta phải mang cái mặt ủ rũ đến để cầu xin.
Ôn Uyển không muốn vào trong nhưng bà Ôn nhất quyết không cho.
Sau tất cả, những nỗ lực của cô ta đã trở về con số không.
Không những không hạ bệ được Tư Truy mà còn rước họa vào thân, báo hại trên dưới Ôn gia phải liên lụy theo.
Cô ta nhớ hôm nay còn diễn ra vòng chung khảo cuộc thi nấu ăn với cái tên "Mỹ Vị Nhân Gian".
Đây mới chính là vòng chủ chốt để cô ta có thể thực hiện kế hoạch của mình.
Nhưng không được rồi, hiện giờ cô ta đang khổ sở đứng ở đây, cũng coi như là đã từ bỏ tư cách giám khảo, từ bỏ hy vọng có thể theo đuổi được Bùi Nghiêu.
Vốn nghĩ lần hôm đó sai thuộc hạ đi giải quyết nhẹ nhàng là xong, không cần phải làm hại đến Tư Truy nhưng vẫn để cô ghi nhớ rằng Bùi Nghiêu là của cô ta.
Vậy mà lại không thành công, lần nào cũng không thành công.
Anh điều tra ra tất cả chuyện xấu cô ta đã làm, sau đó dùng chuyện xấu đó uy hiếp trở lại cô ta.
"Khốn thật!"
Ôn Uyển gằn giọng, bỗng bị mẹ vỗ cho một phát vào lưng: "Thẳng người lên, lát nữa chân thành một chút cho mẹ!"
Quản gia Lâm chầm chậm mở cửa, sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Thấy vậy, bà Ôn cũng chẳng quan tâm mà đi thẳng vào, người bà ta cần lấy lòng đang ở bên trong chứ không phải là người này.
Trong phòng khách chỉ có Bùi Lương cùng với Lâm Tịch, bốn ông bà cụ tuy già rồi nhưng vẫn háo hức dắt nhau đến trường quay xem cháu dâu.
Ôn Uyển vừa bước vào liền hối hận muốn bỏ chạy nhưng đã muộn rồi.
Cô ta tự cấu cho mình một cái để tỉnh táo lại, cố nở nụ cười chào hỏi: "Cháu chào hai bác ạ!"
Lâm Tịch cau mi tâm, sự vui vẻ thoáng chốc bay biến hết.
Bà còn đang bật sẵn TV chờ đến lúc công chiếu buổi phát sóng nấu ăn trực tiếp, chờ xem con dâu mình sẽ xinh đẹp như thế nào.
Nhìn thấy hai người này bà liền khó chịu.
Trước đó bà cũng khá yêu quý Ôn Uyển, nhưng dần dà bà nhận ra cô ta không hề tốt như là bà vẫn tưởng.
Thực sự quá giả tạo, đến mức làm những việc xấu mà cô ta còn không cả thèm chớp mắt.
Bùi Nghiêu không nói với bà nhưng bà luôn nắm trong tay tình hình về Tư Truy.
Bùi gia phát triển như ngày hôm nay cũng nhờ có sự cẩn thận, quan sát tỉ mỉ của bà, thấy điều bất cập là điều tra ngay.
Cho nên khi anh ra tay với công ty của Ôn gia, bà với Bùi Lương chẳng nói một lời can thiệp, cũng chẳng hỏi han gì.
Đàn ông của Bùi gia phải có bản lĩnh bảo vệ người phụ nữ của mình, còn người phụ nữ của Bùi gia phải có bản lĩnh quản lý được chồng mình.
Bà Ôn dè dặt đứng trước mặt Lâm Tịch, bà tuy rằng không ưa thích nhưng vẫn lịch sự mời bọn họ ngồi.
Không chần chừ, bà Ôn lập tức giãi bày: "Thực ra...!chị Tịch à, chị cũng hiểu con bé nhà em rồi đấy! Nó không cố ý đâu, chỉ là nó nóng nảy, bồng bột nên mới làm ra một số điều không phải phép...!Nể tình hữu nghị bao năm giữa hai nhà, chị có thể nào cân nhắc một chút...!để lại cho gia đình em một con đường sống được không?"
Nghe lý lẽ buồn cười đó, Lâm Tịch liền che miệng lại: "Em cứ nói như là chị đang chặn đường giết em không bằng..."
"Không...!em không phải là có ý đó!" Bà Ôn cuống cuồng.
Lâm Tịch liền nghiêm mặt lại cứng rắn: "Hai mẹ con về đi, chuyện này là do Bùi Nghiêu làm chủ! Nếu nó không thay đồi thì tôi cũng chịu."
"Chị Tịch..."
"Về đi!" Bùi Lương không khách khí, bản thân ông bôn ba thương trường bao nhiêu năm đã sớm nhìn rõ Ôn Uyển, nên dù Lâm Tịch dạo trước có quý mến cô ta thế nào ông cũng hạn chế tiếp đón cô ta.
Thái độ im lặng của Ôn Uyển khiến bà Ôn rất tức tối nhưng không biết trút vào đâu, hiện tại cũng chẳng thể lớn tiếng mắng mỏ cô ta ở đây được.
Bà nghiến răng, nhìn vẻ mặt lạnh tanh của hai người đối diện liền biết không còn hy vọng.
Bà muối mặt ra về, đi được nửa chừng thì Lâm Tịch đột nhiên gọi bà ta lại: "Khoan đã!"
Còn chưa kịp vui mừng thì Lâm Tịch đã thản nhiên nói: "Cầm món quà của hai người về, nhung hươu hay là nhân sâm Bùi gia không thiếu.".
/106
|