Tiêu Tiêu nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, lập tức hiểu ra, mà sao sáng nay Đoạn Mặc Ngôn không nhắc đến chút nào? Hôm qua anh gọi đến, giọng điệu của cô cũng không tốt đẹp gì.Cô có chút ngồi không yên, muốn đến trước mặt anh, an ủi anh. Trong nhà mất trộm, dù là ai thì tâm trạng cũng không tốt, uổng cho cô còn là bạn gái của anh, mà ngay cả chuyện này cũng không phát hiện.“Cô Tiêu, tôi hỏi lại một lần nữa, cô rời khỏi khu chung cư vào lúc nào?”“À! Khoảng 5 giờ 45 phút, tôi và Đoạn Mặc Ngôn cùng rời khỏi, tôi cãi nhau với anh ấy, có thể lúc đi ra đã quên đóng cửa.”“Xin hỏi quan hệ giữa cô và người bị mất trộm là gì?”“Tôi với anh ấy, là người yêu.”Cô cảnh sát nói: “Mạo muội hỏi một câu, người yêu là ý trên mặt chữ hay là ý trên thực tế?”Tiêu Tiêu sửng sốt, ánh mắt của cô cảnh sát khiến cô thấy rất không thoải mái, “Là loại mà xã hội giao ước công nhận.”Hai sĩ quan cảnh sát trao đổi ánh mắt với nhau, anh cảnh sát hỏi: “Xin hỏi lúc các cô rời khỏi có thấy nhân vật khả nghi nào không?”“Không có……”“Trong gia đình cô Tiêu có khó khăn gì về kinh tế không?”Đột nhiên câu hỏi không chút khách sáo làm cho Tiêu Tiêu ngồi thẳng người lên, “Các anh chị nghi ngờ tôi sao?”“Chúng tôi cũng hỏi theo trình tự mà thôi, nếu như có chỗ xúc phạm mong cô đừng để ý.”“Phải.”“Các người……”Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, người đến chính là kẻ bị mất trộm.Lúc Đoạn Mặc Ngôn đi vào phòng họp, thì thấy trong mắt của cô bé Tiêu nhà anh dường như có ánh lửa, hai má hơi đỏ lên, bờ môi yêu kiều mím chặt, rõ ràng là đang tức giận.Anh đi qua đó, thấy Tiêu Tiêu của anh đang kiềm nén cảm giác nhục nhã, đứng lên giơ tay đưa về phía anh.Anh nắm lấy tay cô, cùng cô nhìn nhau, sau đó đứng bên cạnh cô.Thấy anh đến, cả người Tiêu Tiêu đang căng thẳng thoáng thả lỏng một chút, “Hai anh chị này là cảnh sát Lưu và cảnh sát Tề, nói rằng hôm qua trong nhà anh bị mất trộm, đến lấy lời khai của em, anh có gặp qua hai anh chị này chưa?”“Chưa.”Hai cảnh sát đứng lên, bắt tay với anh.“Xin lỗi.” Tiêu Tiêu và Đoạn Mặc Ngôn cùng ngồi xuống, cô áy náy nói: “Đều là lỗi của em.” Nghe nói lúc bảo vệ tuần tra báo cảnh sát, thì cửa nhà anh đang trong tình trạng mở toang một nửa. Nhất định là lúc anh đuổi theo cô ngay cả cửa cũng quên đóng lại. Phải chi cô đừng kích động giận dỗi như thế thì tốt rồi.“Em nói xin lỗi gì chứ.” Đoạn Mặc Ngôn nắm tay của cô, khó hiểu nghiêng đầu sang.Hai cảnh sát trao đổi ánh mắt với nhau.“Ngài Đoạn, nếu anh cũng ở đây……”“Sĩ quan cảnh sát, liên quan đến vấn đề mất trộm, hôm qua tôi đã trả lời rất rõ ràng qua điện thoại rồi, hơn nữa chuyện này xảy ra sau khi bạn gái tôi đã rời khỏi, cô ấy không hề biết chuyện này, xin đừng làm phiền cô ấy.”“Bọn họ vừa nói em bị tình nghi.” Tiêu Tiêu nghiêng đầu nói với Đoạn Mặc Ngôn. Trước lúc anh vừa bước vào, bọn họ đã ám chỉ điều này rồi, khiến cô cực kỳ tức giận.Trước khi đến, cô cảnh sát đã điều tra thân phận của Tiêu Tiêu, đã tự nhận định giữa hai người họ là quan hệ mua bán, nói với vẻ mặt giải quyết công việc: “Chúng tôi đã từng xử lý rất nhiều vụ án mất trộm thế này, 90% đều do người trong nội bộ gây ra, quả thật cô Tiêu có mối tình nghi trong chuyện này.” Nhỡ đâu cô có ý giả vờ như tức giận để tạo thành hoàn cảnh giả như bị người ngoài vào trộm cướp thì sao, cũng không phải không có khả năng đó.“Vậy thì cô lấy chứng cứ ra đi rồi hãy đến đây, nếu không tôi sẽ thay cô ấy gửi thư luật sư đấy.” Đoạn Mặc Ngôn nói.“Anh……” Cô cảnh sát không ngờ tới cậu ấm này lại xúc động như vậy.“Ngài Đoạn, chúng tôi đang dốc hết sức để phá án cho anh……”“Nếu đã muốn phá án, thì dùng não nhiều một chút đi, lãng phí thời gian trên người những người không liên can làm gì, điều này làm cho tôi nghi ngờ hiệu suất phá án của các anh chị đấy.” Đoạn Mặc Ngôn lạnh lùng, không hề nể mặt chút nào.Tiêu Tiêu lén nhéo anh một cái. Cô bực thì có bực, nhưng tốt xấu gì cũng còn phải nhờ người ta phá án mà.Hai sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi tức đến
/91
|