KHÔNG GẶP KHÔNG NÊN DUYÊN

Chương 70: Chương 66

/91


“Cô gái đó cười lên rất ngọt ngào, nhưng tôi hoàn toàn không có cảm giác.” Đoạn Mặc Ngôn sờ vào hình xăm trong lòng bàn tay, “Kể từ khi chia tay với Tiếu Tiếu, trong lòng tôi cứ buồn bực mãi, giống như bị nhét một cục bông gòn vào vậy, cứ muốn gọi điện cho cô ấy, đến trường tìm cô ấy, anh nói có buồn cười không chứ?” Tự anh đề nghị chia tay, nhưng cứ muốn tự vả vào miệng mình.

 

“Nhưng anh không đi tìm cô ấy.” Anh nói hôm qua anh mới gặp lại cô.

 

“Đúng.” Lý trí của anh nói với anh vô cùng rõ ràng, chia tay thì cũng đã chia tay rồi, cũng không cần có liên hệ gì với nhau nữa, “Nhưng có một người anh em của tôi, dường như vẫn cho rằng tôi còn chưa bỏ qua được, đã nghĩ cách sắp xếp để cô ấy xuất hiện trước mặt tôi.”

 

Khóe môi của Tống Hiếu Nhiên căng cứng, cúi người cầm cà phê lên, uống nhanh một ngụm, “Sau đó thì sao?”

 

Đoạn Mặc Ngôn im lặng rất lâu, Tống Hiếu Nhiên nhìn biểu cảm của anh, hoàn toàn nhìn không ra nội tâm của anh.

 

“Muốn ôm cô ấy.”

 

“Anh……!” Suy nghĩ nửa ngày trời mới nghĩ ra đáp án bẩn thỉu như vậy ư, Tống Hiếu Nhiên không nhịn được mà lộ cả gân xanh trên trán.

 

Đoạn Mặc Ngôn nhìn thẳng vào anh ta, “Tôi nói, tôi muốn ôm lấy cô ấy.”

 

Ôm cô ấy, và ôm lấy cô ấy*, ý nghĩa có thể giống nhau, cũng có thể là không giống nhau. Cuối cùng Tống Hiếu Nhiên cũng không quên thân phận của mình lúc này, anh ta bình tĩnh lại, nhắc lại một câu, “Ôm lấy cô ấy?” (*: ta nghĩ theo ý của tác giả thì “ôm” rồi sau đó sẽ abcxyz, tức là có dục vọng, còn “ôm lấy” thì chỉ đơn thuần là ôm thôi.)

 

“Đúng, ôm lấy cô ấy, tuy tôi cũng muốn ôm cô ấy, nhưng càng muốn cứ thế mà ôm lấy cô ấy hơn.” Không làm gì cả, chỉ muốn để cho cô ở trong lòng mình, ngắm gương mặt của cô thôi.

 

Trong lòng Tống Hiếu Nhiên giật mình, nếu như anh có suy nghĩ này, chẳng phải có nghĩa là…… tình yêu của anh đã lớn hơn tình dục rồi ư?

 

“Suy nghĩ này không kéo dài bao lâu, đoán chừng chỉ trong một cái chớp mắt thôi, cô ấy nhìn tôi như không nhìn thấy vậy, liếc mắt đưa tình với một thằng nhóc, tôi nhìn mà lên cơn tức, xong chuyện rồi tôi lại nghĩ, chúng tôi đã chia tay rồi, cô ấy tán tỉnh với ai có liên quan gì đến tôi đâu chứ? Nhưng lúc đó tôi nhịn không được, chỉ muốn làm cho cô ấy khổ sở.”

 

“Anh bắt nạt cô ấy?” Tống Hiếu Nhiên lạnh lùng nói.

 

“…… Tôi muốn làm tình với cô ấy, cô ấy không cho, còn cắn lưỡi của tôi nữa, lúc sau tôi hỏi cô ấy lấy gương để soi, cô ấy liền khóc bù lu bù loa.” Đến bây giờ anh vẫn không hiểu được là vì sao.

 

“Thằng khốn kiếp này.” Tống Hiếu Nhiên nghiến răng nghiến lợi.

 

Đoạn Mặc Ngôn làm ngơ, cúi đầu nhìn mặt cười trong lòng bàn tay, nói tiếp: “Gương mặt khóc lóc đó thật sự rất thảm thương, khóc đến như là trời sập xuống vậy, trái tim của tôi thì khó chịu mãi thôi.” Cảm giác đó giống như là bị người ta quăng xuống nước, đè xuống không cho trồi lên vậy, “Có một khoảnh khắc tôi đã nghĩ rằng, chỉ cần cô ấy không khóc nữa, muốn tôi làm gì tôi cũng chịu.”

 

Ánh mắt Tống Hiếu Nhiên nhìn anh vô cùng kì lạ.

 

“Sau này người anh em kia của tôi nói với tôi rằng, cô ấy khóc đều là do tôi gây ra, tôi đã đục khoét trái tim của cô ấy. Tôi liền nghĩ, phải chăng tôi đã làm sai thật rồi?” Chân mày của Đoạn Mặc Ngôn nhíu lại, “Những chuyện mà tôi nghĩ rằng không hề tổn thương đến cô ấy, trên thực tế vẫn đã gây ra tổn thương cho cô ấy?” Nói xong, anh vẫn khó hiểu nhìn sang Tống Hiếu Nhiên.

 

“Tôi là bác sĩ tâm lý của anh, không phải cố vấn của anh.” Cho dù đó là vấn đề có thể tiện thể trả lời, nhưng Tống Hiếu Nhiên không muốn nói.

 

“Vậy anh nói cho tôi biết đi, bây giờ tôi ngồi ở đây, nhưng cứ luôn nghĩ về lúc này cô ấy có phải đang khó chịu, có phải đang khóc hay không, là chuyện gì thế này?”

 

“Tôi không biết.”

 

“Tôi không rõ có phải tôi đã thật sự làm sai rồi hay không, nhưng tôi hối hận rồi, muốn xin lỗi cô ấy, muốn ăn lại ngọn cỏ cũ như cô ấy, lại là chuyện gì đây?”

 

“Tôi không biết.”

 

“Tôi muốn nghe giọng nói của cô ấy, muốn vuốt tóc của cô ấy, muốn hôn lên mặt của cô ấy, muốn dùng sức mà ôm lấy cô ấy, lại là chuyện gì hả?”

 

“Tôi không biết!” Tống Hiếu Nhiên bị anh ép hỏi không ngừng, làm cho phiền lòng, rối loạn.

 

“Chẳng phải anh là bác sĩ tâm lý của tôi ư, anh không biết à?” Đoạn Mặc Ngôn nhìn anh ta chằm chằm, “Anh nói đi, tôi có những suy nghĩ này là sao thế?”

 

Tống Hiếu Nhiên không nói gì.

 

“Có phải đây là trạng thái mà tôi muốn không?” Giọng điệu của Đoạn Mặc Ngôn trở nên kỳ lạ.

 

“…… Tôi không biết.”

 

“Có phải là trạng thái mà trước kia chúng ta hi vọng có thể đạt

/91

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status