Cũng như thường ngày, khi cô mở mắt ra thì anh đã không còn ở đây nữa.
Nhớ tới sự nhiệt tình của Viêm Ngưỡng Tu đêm qua, với sự lạnh lẽo của ga giường, Ôn Tưởng Huân vẫn không tránh khỏi cảm thấy trống rỗng.
Cảm giác cơ thể đau nhứt sau cuộc hoan ái đêm qua, cô quyết định đi tắm, tiện thể để cho đầu óc tỉnh táo hơn. Trước khi vào phòng tắm, cô vẫn không quên uống viên thuốc quen thuộc.
Trong phòng tắm, làn khói mờ mờ không che giấu được cả người toàn dấu hôn xanh tím trong gương, may mà bây giờ là mùa đông, chỉ cần mặc một chiếc áo cao cổ thì không ai có thể nhìn thấy gì, đương nhiên cũng bao gồm cả lòng cô đang quặn thắt.
Y Vịnh Tình ngồi trên bàn cơm, thấy cô xuống lầu thì vẻ mặt sáng láng chào hỏi cô.
“Tớ đã mua bánh quẩy mà cậu thích ăn nhất đây, mau tới đây ăn cho nóng.” Thật ra thì Ôn Tưởng Huân không đói nhưng cô không muốn phụ tấm lòng của bạn tốt. Cô cầm cốc sữa đậu nành nóng trên bàn uống một hơi.
Thời tiết mùa đông rất lạnh, không khí cũng lạnh, chỉ có thức ăn trên bàn là còn tỏa ra chút hơi ấm. Khi Y Vịnh Tình không chịu nổi không khí trầm mặc này, muốn mở miệng ra để hâm nóng không khí, thì đột nhiên Viêm Ngưỡng Tu lạnh lùng mở miệng.
“Ăn xong thì đi đàm phán công việc với tôi.”
Y Vịnh Tình chỉ vào cái mũi của mình: “Tôi hả?”
“Tôi đang nói Tưởng Huân.”
“À.” Y Vịnh Tình hơi thất vọng, mặc dù cô từng phàn nàn làm nhiệm vụ rất mệt mỏi không có thời gian rảnh rỗi, nhưng khi cô rảnh rỗi thì cô lại thấy nhàm chán, không có việc gì để cô làm, xem ra có khả năng nhiệm vụ duy nhất ngày hôm nay của cô là trông nhà.
“Ăn nhiều một chút, em rất gầy.” Viêm Ngưỡng Tu đột nhiên nói một câu.
“Sếp nói tôi sao?” Y Vịnh Tình nghi hoặc xoa gò má của mình, cô cảm thấy bản thân béo mà!
“Ăn hết bữa sáng của em đi rồi chúng ta mới xuất phát.” Viêm Ngưỡng Tu cũng không nâng mắt lên, đưa bánh quẩy mà Y Vịnh Tình mua đặt trước mặt Ôn Tưởng Huân, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
“Ông chủ bị làm sao vậy? Nói chuyện cũng không nhìn người thì ai mà biết được là anh ta đang nói chuyện với ai, đúng là không có lễ phép.” Y Vịnh Tình rầu rĩ uống cốc trà sữa trên tay, bắt đầu nhìn Ôn Tưởng Huân từ trên xuống dưới, “Nhưng mà cậu đúng là rất gầy, có phải cậu lén lút giảm cân hay không? Vóc dáng của cậu hoàn mỹ lắm rồi, không cần phải giảm đâu.”
Nếu như người ông chủ nói đúng là Ôn Tưởng Huân, vậy thì cô cũng đồng ý với lời của ông chủ. Cô mới không gặp cô ấy một thời gian mà Tưởng Huân gầy đi không ít, mặc dù vẫn đẹp như vậy, nhưng cô cảm thấy Tưởng Huân có dáng người cao, có thêm chút da thịt thì lại càng đẹp mắt.
Ôn Tưởng Huân kinh ngạc nhìn bánh quẩy trước mặt, trong lòng thoáng dễ chịu ngọt ngào.
Anh đang quan tâm cô sao? Đây là lần đầu anh công khai biểu đạt sự quan tâm của anh. Ôn Tưởng Huân cảm thấy bánh quẩy trên bàn cũng lóe ra ánh sáng hạnh phúc.
Có phải do cô dễ dàng cảm động không? Cô nhất định sẽ ăn hết chỗ bánh quẩy này.
※ ※ ※
“Tôi, tôi biết rõ giá cổ phiếu của công ty chúng tôi đang giảm liên tục, nhưng mà, tôi…. Trong tay chúng tôi còn một công trình đang đợi để mở……” Tổng giám đốc của công ty xây dựng Bình Phát, Triệu Bình Phát, cố gắng lau mồ hôi trên trán, chàng thanh niên trước mặt ông có khí thế không giận mà uy, khiến cho một người đã trải qua không ít sóng gió như ông cũng bị dọa hồn bay một nửa.
Từ lâu ông đã nghe đồn anh ta có thể đang kiêm nhiệm cái gọi là thế giới ngầm giữa bạch đạo và hắc đạo, đã hắc lại còn bạch cũng như đã chính lại còn tà, người phụ trách của công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Câu đều không phải là người bình thường. Nhưng ông không ngờ người đàn ông này nhìn chỉ khoảng 30 tuổi, cả người lại tản ra sự trầm ổn, hung ác nham hiểm; nói thật ra, đàm phán điều kiện với Viêm Ngưỡng Tu làm ông căng thẳng phát run, nhưng vì phải giữ lại được công ty, nói gì thì nói, ông vẫn phải đánh bạo thử một lần.
Viêm Ngưỡng Tu không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, anh không muốn lãng phí thời gian nghe người đàn ông trung niên này lắp bắp.
“Ông dựa vào cái gì muốn tôi tin tưởng dự án của ông có tương lai?”
“Tôi, tính ra thì công ty chúng tôi đã thành lập và đứng trên thương trường được hơn 10 năm, cũng có chút quan hệ và tiếng tăm, tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân mà ngài muốn mua công ty chúng tôi. Nếu tôi đem 40% cổ phần công ty tặng cho ngài, ngài có nguyện, nguyện ý giúp chúng tôi vượt qua khó khăn lần này không?” Triệu Bình Phát đánh bạo nói điều kiện với Viêm Ngưỡng Tu.
Ông đã kinh doanh hơn nửa đời người, bây giờ muốn ông chắp tay nhường công ty cho người ta thì ông không thể nào bỏ được. Đến khi ông biết người muốn thu mua công ty ông là công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Câu mà người ta nghe đến đã sợ mất mật, thì trái tim ông càng rơi xuống đáy cốc.
Nhưng mà nguy cơ có thể sẽ biến đổi, nếu như Viêm Ngưỡng Tu đồng ý ra tay giúp ông thì ông chắc chắn có thể trở lại như trước.
Khóe miệng Viêm Ngưỡng Tu hơi giơ lên, nhưng ý cười không chạy thẳng đến đáy mắt. Ông ta còn có dũng khí nói điều kiện với anh? Được lắm, anh có thể vì phần dũng khí này mà cho ông ta một cơ hội.
Công ty này đúng như Triệu Bình Phát nói, có nền móng tốt, chỉ là nhà ông ta bất hạnh vì có một đứa con trai không biết suy nghĩ, đầu tư nhầm dự án, cho nên thuyền mới bị lật trong mương, cơ nghiệp mười năm bị hủy hoại trong chốc lát, nhưng mà nếu có cứu trợ thì anh cũng không cần phải mua lại một cái phiền toái như vậy, tuy nhiên chỉ có 40% cổ phần công ty thì anh cũng hơi lo lắng một chút.
“Cho tôi xem bản kế hoạch của dự án.” Viêm Ngưỡng Tu nói một câu giống như trời hạn gặp mưa, Triệu Bình Phát biết công ty của ông được cứu rồi.
“Không thành vấn đề, mời ngài đi qua phòng họp webcam, tôi sẽ không làm ngài thất vọng.”
Viêm Ngưỡng Tu bảo Ôn Tưởng Huân ở lại đây chờ anh, sau đó mới đứng dậy đi theo Triệu Bình Phát rời khỏi phòng.
Sau khi cha và người tên là Viêm Ngưỡng Tu rời khỏi, Triệu Chính Học nheo mắt, trắng trợn nhìn chằm chằm vào Ôn Tưởng Huân.
“Mỹ nữ, em tên là gì?” Ôn Tưởng Huân đứng yên tại chỗ, coi như mắt điếc tai ngơ với lời nói của hắn, coi hắn như người tàng hình.
“Không cần phải lạnh lùng như thế, em là phụ nữ hay là đàn ông? Em có suy nghĩ đến việc theo anh không?” Triệu Chính Học bị sắc làm mờ mắt, nhìn thấy người đẹp băng sơn thì dục vọng muốn chinh phục lại dâng lên, “Công phu trên giường của anh cam đoan sẽ không làm em thất vọng đâu.”
“Tôi khuyên anh không nên đến gần nữa.” Ôn Tưởng Huân không nhịn được mà cảnh cáo hắn.
Đáng tiếc người được cảnh cáo mắt có quá nhiều lòng trắng, dung lượng trong não cũng không lớn, hình như không cảm nhận được giọng nói toàn mùi thuốc súng của cô.
“Nếu như anh muốn đến gần thì em có thể làm gì anh? Cắn anh à?” Phụ nữ ngoài miệng thì nói không cần nhưng thực ra trong lòng lại rất muốn. Triệu Chính Học tự cho là đúng khều nhẹ bả vai của cô.
Ôn Tưởng Huân hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn thẳng vào cái tên ngu ngốc không biết sống chết, “Anh có phải là người không?”
“Anh đương nhiên là người……..”
“Không, anh không phải là người, anh là…….” Cánh môi hoàn mỹ của Ôn Tưởng Huân mở ra đóng vào nói nhẹ một câu, một giây sau, Triệu Chính Học giống như trúng tà, ngoan ngoan buông cánh tay không quy củ xuống, tự mình đi đến bồn hoa im lặng ngồi đó.
Sau khi Triệu Bình Phát vào phòng thấy cảnh tượng con trai ngồi bên cạnh bồn hoa kêu gâu gâu rất kỳ dị.
“Chính Học, con làm sao vậy? Đừng dọa cha.” Ông thấy con trai giơ chân lên giống tư thế con cún đi tiểu thì sốt ruột kéo vạt áo con trai. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao mà đột nhiên con lại thành như vậy?”
Sao lại thế này? Viêm Ngưỡng Tu không cần nghĩ nhiều cũng biết đây là chuyện tốt do ai làm, hắn nhìn về phía Ôn Tưởng Huân mặt không chút biểu cảm nào.
“Vừa rồi hắn ta không lễ phép với em.” Cho nên cô mới thôi miên hắn, nhưng mà cô đã cảnh cáo hắn trước rồi, là do hắn ta không nghe lời.
Viêm Ngưỡng Tu nhướn mày.
“Giám đốc Triệu, con trai ông đúng là không đơn giản, dám động đến người của tôi?”
Triệu Bình Phát cảm thấy lòng trầm xuống, ông đã nghe nói người của Viêm Ngưỡng Tu đều không dễ chọc. Ông không ngờ Chính Học lại không biết nhìn, ăn tim gấu mật hổ, dám có hành động xấu với người bên cạnh Viêm Ngưỡng Tu?
Trời ạ! Đừng nói là có thể giải thích được tật xấu này của Chính Học, mà sợ rằng một cơ hội của công ty vất vả lắm mới có được cũng sẽ bị hủy, lần này thì phải làm sao mới tốt.
“Viêm, Viêm tiên sinh…. Ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo tính toán với chúng tôi…..” Không còn kịp nữa rồi, khi sư tử khát máu mà bị chọc giận thì không có cách nào bình ổn lửa giận trong ngực, Viêm Ngưỡng Tu trừng mắt nhìn cái tên lốt người lòng chó.
“Ba ngày sau tôi sẽ đến tiếp nhận nơi này, và cả sản nghiệp mà ông sở hữu.” Anh vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt, nhưng mà đối phương không đáng giá với sự đồng tình thì anh cũng vui vẻ thu hồi lại một chút sự thương tâm đồng tình của anh.
Viêm Ngưỡng Tu không để ý đến người phía sau đang đau khổ cầu xin, anh dẫn Ôn Tưởng Huân rời khỏi văn phòng toàn mùi khai nước tiểu.
Đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, đột nhiên Viêm Ngưỡng Tu dừng bước, xoay người lại, Ôn Tưởng Huân đi sau anh suýt nữa thì va vào lồng ngực rắn chắc của anh.
“Hắn ta làm gì với em?”
“Cái gì?” Ôn Tưởng Huân không đoán được anh sẽ hỏi điều này, cô có chút kinh ngạc.
“Không phải em nói là hắn ta không lễ phép với em sao?”
“Vâng, hắn nói chuyện rất tùy tiện.” Cô không cần tốn nhiều sức để có thể thôi miên được hắn, có thể thấy được đầu của tên đó đúng là phế vật!
“Chỉ vậy thôi?” Chỉ thế mà cô biến người ta thành con chó nhỏ đi tiểu ở bồn hoa hả?
“Hắn còn động vào em.” Chỉ cần nghĩ đến thôi là cô lại thấy ghê tởm, da gà nổi đầy người.
Việc này không thể tha thứ, cô là người của anh, không có sự cho phép của anh mà có người dám đụng đến cô? Viêm Ngưỡng Tu hơi hối hận vì không bẻ gãy cổ hắn.
“Hắn chạm vào chỗ nào trên người em?”
“Bả vai.” Những câu hỏi của anh làm tim Ôn Tưởng Huân đập nhanh hơn, hay là anh đang ghen?
Viêm Ngưỡng Tu nhăn mày, “Chỉ có bả vai?” Đây là phản ứng gì? Cái gì mà chỉ có? Lông mày Ôn Tưởng Huân cũng nhíu lại.
“Như vậy còn chưa đủ sao?”
“Hắn chỉ chạm vào vai em mà em đã biến hắn thành một con chó nhỏ, còn anh đêm nào cũng nói những lời hạ lưu bên tai em, không chỉ chạm vào bờ vai mà còn những nơi khác, chắc hẳn anh nên bị em băm vằm thành trăm đoạn hả?” Viêm Ngưỡng Tu tà nịnh cười khẽ.
Ôn Tưởng Huân đỏ mặt bác bỏ, “Cái này không giống!”
“Không giống chỗ nào?” Viêm Ngưỡng Tu hỏi, giống như là không hiểu thật.
“Anh….. em…..” Đáng chết, chẳng lẽ ông chủ thật sự không biết địa vị của anh ở trong lòng cô sao?
“Em thử nói xem nào.” Viêm Ngưỡng Tu luôn luôn lạnh như băng, con ngươi đạm như nước có một chút nghiền ngẫm, anh đúng là hơi tò mò.
Anh có thể chạm vào cô nhiều như vậy, người khác chỉ chạm vào cô một chút cũng không được. Đừng nói là, cô là người có quan niệm cổ hủ…. anh là bạn giường của cô đã ba năm, đây hẳn không phải là lý do chứ?
Chẳng lẽ anh thật sự không nghĩ đến tâm ý của cô sao? Ôn Tưởng Huân chán nản.
“Dù sao thì tên phế vật kia không động vào em là được rồi.” Cho dù giải thích nhiều nữa cũng vô dụng, nói không chừng còn làm anh phản cảm, cô lựa chọn cách nói vô hại nhất.
Viêm Ngưỡng Tu nhìn bộ dạng bình tĩnh của cô một hồi lâu, dường như anh muốn tìm ra một chút dấu vết từ trên mặt cô. Mặc dù anh cảm thấy vẻ mặt của cô không được tự nhiên nhưng đôi mắt cô rũ xuống làm anh không tìm ra được chút manh mối nào.
Khả năng che giấu cảm xúc của cô cũng chẳng kém gì anh, quả thật không hổ là đồng bọn ưng ý của anh.
Cô có nghe lầm không? Anh đang cười? Hơn nữa anh còn cười rất vui vẻ. Lúc anh cười rộ lên thật sự rất mê người, Ôn Tưởng Huân nhìn đến choáng váng.
Có cái gì buồn cười sao? Cô rất ít khi thấy cảm xúc của anh lộ rõ như vậy.
“Tâm tình của anh rất tốt nên cười, được không?” Viêm Ngưỡng Tu như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, chả mấy khi anh tốt bụng trả lời.
“Bởi vì em bị người khác sờ nên tâm tình của anh tốt sao?” Cô thề, nếu anh dám gật đầu thì cô nhất định sẽ vặn gãy cổ anh.
Cô gái này theo anh lâu như vậy, chẳng lẽ không biết tâm tình của anh tốt hay không tốt cũng không cần lý do sao? “Em nói hắn chạm vào bả vai em hả?” Bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa lên bả vai cô.
Anh nhớ tới bộ dạng cô rên rỉ dưới người anh, đúng là anh không thể chịu nổi chuyện cô bị người đàn ông khác chạm vào, cho dù chỉ là bả vai mà thôi.
Đột nhiên anh có thể hiểu được cảm giác của cô, cho đến nay người chạm vào cô chỉ có anh, cô chỉ thuộc về anh, đương nhiên là không có thói quen bị người khác đụng chạm, cũng không thể để cho người khác đụng chạm được.
Sau khi hiểu rõ được điều này, tâm tình của Viêm Ngưỡng Tu rất tốt, anh cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng của cô, tinh tế nhấm nháp sự ngọt ngào trong miệng cô.
Đầu tiên Ôn Tưởng Huân sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần đáp lại sự nhiệt tình của anh.
Đây là lần đầu tiên anh hôn cô ở nơi công cộng, tuy rằng cô không biết là do anh tâm huyết dâng trào hay là uống nhầm thuốc, nhưng mà cũng làm cho cô lần đầu tiên cảm nhận được nụ hôn nồng nhiệt mà không xen lẫn xót xa.
※ ※ ※
Dường như bốn người bọn họ rất khó để có thể ở cùng nhau, Duật Đông Minh là bác sĩ có tay nghề cao, vừa mới giải quyết xong một ca phẫu thuật khó trở về thì Y Vịnh Tình lại bị phái đi làm nhiệm vụ, cảm giác hình như cô là người rảnh rỗi nhất, cả ngày đứng lên ngồi xuống trong tòa nhà lớn.
“Em ấy, tại sao lại gầy như thế này, nửa đêm không ngủ được chạy đi làm kẻ trộm à?” Duật Đông Minh tinh thông cả trung y và tây y, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra Ôn Tưởng Huân ngủ không đủ.
“Đúng rồi, chạy đi trộm sạch tài sản mà anh sở hữu.” Ôn Tưởng Huân cố ý nói đùa để che giấu chột dạ, chung quy cũng không thể nói là dường như mỗi đêm cô đều làm vận động kịch liệt với Viêm Ngưỡng Tu nên mới ngủ không đủ giấc được.
Duật Đông Minh có y thuật cao, không biết anh có nhìn ra cô là do túng dụng quá độ hay không? Ôn Tưởng Huân hơi bất an cầm quyển tạp chí trên bàn chặn ánh mắt đánh giá của anh.
“Không sao, cũng không phải là anh không kiếm lại được.” Duật Đông Minh ôm một cái gối, nhàn nhã dựa vào ghế sofa.
Y thuật của anh có thể đạt tới khải tử hồi sinh, bệnh tình nghiêm trọng vào tay anh không có gì là không trị hết, nhưng mà chính vì như vậy nên anh cũng có thể giết người không dấu vết, khiến đối phương chết hoặc ốm đau đối với anh mà nói đều là một việc nhỏ chỉ cần động một ngón tay mà thôi.
Anh có được kỹ năng y thuật thần kỳ, là bác sĩ chuyên thuộc công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Cần, nhưng mà các bạn của anh rất ít khi có tình huống bị thương cần anh đích thân ra tay, cho nên ngẫu nhiên anh cũng sẽ bị phái đi điều trị cho những vị khách đặc thù, phần lớn những người đó đều từng là người đã từng đảm nhiệm chức vụ trong công ty, bởi vậy anh coi như là người đi trả nhân tình cho công ty.
“Đúng rồi, em hỏi anh, anh có biết sáng sớm nay ông chủ đã chạy đi đâu không?” Tuy rằng cô đã có thói quen rời giường thì anh sẽ không ở bên cạnh, nhưng mà cũng đã buổi chiều tối mà còn chưa gặp Viêm Ngưỡng Tu, trong lòng Ôn Tưởng Huân hơi lo lắng.
Duật Đông Minh nhún vai, tùy tiện cầm một quyển tạp chí trên bàn đọc, “Hình như là đi đón một vị khách quan trọng thì phải.”
“Là vị khách như thế nào?” Đúng là khó có khi biệt thự lại có khách đến.
“Làm sao anh biết được.”
Nghi vấn của Ôn Tưởng Huân rất nhanh đã có lời giải đáp, một lúc sau Viêm Ngưỡng Tu đưa về một cô gái xinh đẹp như búp bê, nhưng mà biểu cảm trên mặt Viêm Ngưỡng Tu hơi kỳ quái, không có sự bình tĩnh của ngày thường mà có một chút hoảng loạn.
“An bài cho cô ấy một căn phòng, phải bảo vệ cô ấy thật tốt, không được có chút sai lầm nào.” Viêm Ngưỡng Tu chỉ đơn giản nói vài câu sau đó cất bước đi ra khỏi phòng khách.
Cô gái nhìn một nam một nữ trong phòng, có vẻ không được tự nhiên.
“Chào hai người, tôi là Thiệu Y Y, sau này phải làm phiền mọi người chăm sóc.” Ôn Tưởng Huân và Duật Đông Minh liếc mắt nhìn nhau, dường như còn chưa hiểu được tình huống này.
“Ý của cô nói là cô sẽ ở lại đây phải không?” Duật Đông Minh khách khí hữu lễ nói.
Thiệu Y Y gật đầu, điều này làm bọn họ hiểu ra. Mặc dù có chút nghi vấn về thân phận của cô gái này nhưng là cấp dưới bọn họ rất rõ ràng bổn phận của mình, cũng không dám hỏi nhiều.
Duật Đông Minh biểu hiện mười phần khí độ thân sĩ, tiếp nhận hành lý mà lái xe đưa vào sau đó đi trước.
“Thiệu tiểu thư, mời theo tôi, tôi sẽ đưa cô đến phòng dành cho khách.” Ôn Tưởng Huân kinh ngạc đứng tại chỗ, cô không hiểu tại sao cảm thấy có chút không thoải mái.
Cô đã nhìn qua rất nhiều biểu cảm của Viêm Ngưỡng Tu, nhưng chưa từng thấy qua vẻ tâm phiền ý loạn mất hồn của anh.
Cô gái này rốt cuộc là ai? Vì sao lại có thể ở đây? Vì sao muốn bọn họ phải bảo vệ cô ấy cẩn thận? Cô gái Thiệu Y Y này có quan hệ gì với anh?
※ ※ ※
Ôn Tưởng Huân bị vây trong nỗi nghi ngờ, đến bữa tối Viêm Ngưỡng Tu cũng không xuống ăn cơm càng làm cô phiền lòng. Đêm đó, trong đầu cô đầy sự nghi hoặc làm cô không thể nào ngủ được.
Lúc nửa đêm, cửa phòng được mở ra, cô có một chút xúc động muốn hỏi Viêm Ngưỡng Tu cho rõ ràng.
Viêm Ngưỡng Tu kinh ngạc khi vào phòng lại nhìn thấy đôi mắt sáng trong của cô, hiển nhiên cô cũng mất ngủ như anh. Đối với anh mà nói, lúc này tất cả lời nói đều vô nghĩa, trong lòng anh, kinh ngạc rất nhanh đã bị nhiệt tình thay thế.
Ôn Tưởng Huân còn chưa kịp lên tiếng thì môi đã bị anh đoạt lấy, anh đoạt lấy không hề lưu tình làm cô không thể chống đỡ được.
Viêm Ngưỡng Tu rất nhanh đã bỏ đi quần áo của hai người, xoay người đè lên cơ thể lung linh đẹp đẽ của cô, anh bá đạo nắm lấy một bên no đủ của cô, tham lam hút lấy, tay kia thì vuốt ve bên còn lại.
Đau đớn cùng với khoái cảm kích thích khiến Ôn Tưởng Huân ngâm nga, muốn kháng nghị sự thô lỗ của anh nhưng lại cực kỳ thích sự tê dại như vậy.
“Đừng…. Xin anh, đừng như vậy….. Em sẽ không chịu nổi…. A……” Cầu xin của cô vào trong tai Viêm Ngưỡng Tu lại như một chỉ lệnh thúc tình mê người, anh dùng một tay cởi quần lót của cô, thành công chiếm lấy hoa tâm làm anh yêu không thôi.
“Em có thể thử kêu lớn lên, anh cam đoan một giây sau Đông Minh và vị khách của chúng ta sẽ tới và phát hiện ra việc tốt của chúng ta.” Thật ra thì anh rất thích nghe tiếng rên rỉ phóng đãng của cô, nhưng mà anh không muốn người khác phả hỏng vận động ban đêm của bọn họ.
“Ưm….” Ôn Tưởng Huân đè nén từng trận khoái cảm truyền đến thân mình, cô khẽ cắn ngón tay ẩn nhẫn.
Ngoài miệng Viêm Ngưỡng Tu muốn cô không được kêu lớn nhưng bàn tay tà ác của anh lại khác, cố tình ra vào nhanh hơn ở hoa kính của cô.
Ôn Tưởng Huân không dám ngâm kêu, ngược lại làm tiếng nước ở hoa kính càng rõ ràng, cô xấu hổ muốn khép hai chân lại nhưng lại kẹp chặt lấy ngón tay Viêm Ngưỡng Tu.
“Em đang khiêu khích anh sao?” Anh tà ác tách hai chân cô ra, khiến cho hoa huyệt của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.
“Xin anh…. Đừng như vậy….. quá xấu hổ.” Tư thế dâm đãng làm người ta thẹn thùng khiến Ôn Tưởng Huân cảm thấy mình như sắp hôn mê.
“Làm sao có thể? Đẹp quá, em thật đẹp.” Viêm Ngưỡng Tu vùi mặt giữ bầu ngực của cô, sau đó chậm rãi rời xuống nơi ướt át.
Khi cô ý thức được anh muốn làm cái gì, Ôn Tưởng Huân định kẹp hai chân lại nhưng bị bàn tay to của anh chặn lại cố định ở hai bên.
Trời ơi, cô cảm thấy cô nhất định sẽ bị anh bức điên, hôm nay dường như anh không giống thường ngày, tà ác hơn, rất bá đạo, cô sắp không chịu được khí thế mạnh mẽ của anh.
Sau khi nhấm nháp tươi ngọt giữa đùi cô, Viêm Ngưỡng Tu mới cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu lên, anh biết cô đã lên đỉnh vài lần, nhưng mà anh vẫn chưa ăn no.
Viêm Ngưỡng Tu giơ cứng rắn đâm vào hoa huyệt của cô, anh cảm giác được cô co rút mãnh liệt, biết cô lại đạt tới khoái cảm cao nhất, anh ác ý dùng những lời lẽ sâu sắc, vừa lòng thưởng thức thần thái như si như say mê người của cô, lúc Ôn Tưởng Huân không chịu nổi từng đợt khoái cảm đánh tới là lúc anh phóng ra tinh túy của mình.
Tâm tình của anh rất kém, rất loạn, dường như không ngừng yêu cô mới có thể làm anh bình tĩnh, đêm nay anh không nghĩ sẽ bỏ qua cho cô.
※ ※ ※
Ngày chết tiệt, rõ ràng đã phát tiết không ít tinh lực nhưng anh vẫn không cảm thấy buồn ngủ, sau khi rời khỏi chiếc giường ấm áp, Viêm Ngưỡng Tu mở một chai rượu, trốn trong phòng sách sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn của bản thân.
Anh rót một ngụm rượu vào miệng, sau đó lấy ra một bức ảnh giấu trong ngăn kéo bàn học, trong ảnh chụp là một người đẹp như búp bê.
Viêm Nguyệt Nha là em gái cùng cha khác mẹ của anh, anh muốn đến gần nhưng không thể tiếp cận em gái, thật ra anh không hề chán ghét cô em gái này của mình, khi cô cười rộ lên khóe miệng cong cong như vầng trăng. Nhưng mà dưới sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ, anh không được phép tới gần cô bé là tạp chủng trong lời nói của mẹ.
Anh vĩnh viễn không quên được nụ cười ngọt ngào của cô, cho dù biết anh phải hận cô nhưng cô vẫn như cái đuôi theo sau lưng anh, anh chỉ cần quay đầu sẽ nhìn thấy nụ cười vô hại của cô.
Anh rất hâm mộ sự hồn nhiên của cô, do chồng ngoại tình nên mẹ anh bị hận thù che mắt, cũng ảnh hưởng nhiều đến quá trình trưởng thành của anh, từ nhỏ anh đã được giáo dục phải lạnh lùng, tàn nhẫn, không thể trả giá tình cảm, không thể mềm lòng với kẻ địch.
Anh cũng là người, anh cũng sẽ mệt mỏi, cũng nghĩ đến một tuổi thơ bình thường, lại càng hâm mộ nụ cười của Nguyệt Nha, càng khiến anh xấu hổ, thậm chí ghen tị ông trời không công bằng.
Cô là vì anh mà chết, khi gặp được kẻ thù của cha muốn dùng hắn để uy hiếp, là cô đã đỡ thay hắn phát súng đó.
Anh vĩnh viễn không quên cảnh tượng máu thấm đẫm bộ quần áo màu trắng mà cô yêu thích nhất, cô nhịn đau nở nụ cười cuối cùng với anh.
Anh đừng khóc, Nguyệt Nha thích anh nhất……..
Đây là lời cuối cùng mà cô nói với anh, cũng là lần cuối cùng anh nhìn thấy nụ cười hồn nhiên đó, anh càng kinh ngạc hơn khi phát hiện ra anh khóc? Anh khóc vì một người mà anh nên hận. Nếu thời gian có thể trở lại, anh thề anh nhất định sẽ thương yêu búp bê hồn nhiên đó, chỉ tiếc là thời gian không thể quay lại.
Mãi cho đến khi cha qua đời, sau đó mẹ anh cũng rời bỏ nhân thế, anh cảm thấy ông trời như đùa giỡn với anh, anh nghe theo lời mẹ nói nhưng cái giá phải trả là anh không có gì cả, ngay cả mẹ cũng rời khỏi anh, một mình anh gánh vác sự nghiệp của Viêm gia, học độc lập, học trưởng thành, học thói quen cô đơn…..
Nhưng mà bây giờ Nguyệt Nha lại xuất hiện trước mặt anh, chẳng lẽ ông trời thương anh, cho anh một cơ hội để bù đắp lại?
Một người bạn của anh làm cảnh sát ở nước Mỹ gọi điện cho anh, muốn anh giúp đỡ bảo vệ nhân chứng quan trọng trong vụ án giết người xuyên quốc gia. Anh vốn định từ chối, không muốn xen vào việc của người khác, nếu không phải anh từng nhận được sự giúp đỡ của bạn tốt thì anh cũng không miễn cưỡng bản thân đáp ứng, còn tự mình đi nghênh đón nhân vật quan trọng này.
Khi anh nhìn thấy dung nhan quen thuộc đi ra khỏi sân bay, anh dường như quên phải thở, khi anh biết được người có nụ cười giống Nguyệt Nha chính là Thiệu Y Y mà anh phải bảo vệ, anh càng hoài nghi có phải do trời xanh cố ý.
Mặc dù biết cô gái trước mặt giống Nguyệt Nha nhưng khác về linh hồn thân thể, nhưng trên đời này làm sao có thể có người giống như thế, khiến anh không rõ cho rằng đó là Nguyệt Nha sống lại.
Anh biết anh nên giữ tỉnh táo, cũng biết bản thân không nên hoảng loạn như thế, nhưng anh không thể đè nén tâm tình phức tạp không thể bỏ qua.
Trong thâm tâm anh vẫn luôn cảm thấy áy náy và ghen tỵ với Nguyệt Nha, và oán giận mẹ anh, nhìn thấy Thiệu Y Y giống Nguyệt Nha như đúc, anh không biết phải đối mặt thế nào?
Trong ảnh chụp, Nguyệt Nha mặc bộ quần áo trắng tinh, nụ cười sáng lạn, hốc mắt Viêm Ngưỡng Tu nóng lên.
“Nguyệt Nha, Nguyệt Nha, em bảo anh phải làm sao mới tốt đây?”
Nhớ tới sự nhiệt tình của Viêm Ngưỡng Tu đêm qua, với sự lạnh lẽo của ga giường, Ôn Tưởng Huân vẫn không tránh khỏi cảm thấy trống rỗng.
Cảm giác cơ thể đau nhứt sau cuộc hoan ái đêm qua, cô quyết định đi tắm, tiện thể để cho đầu óc tỉnh táo hơn. Trước khi vào phòng tắm, cô vẫn không quên uống viên thuốc quen thuộc.
Trong phòng tắm, làn khói mờ mờ không che giấu được cả người toàn dấu hôn xanh tím trong gương, may mà bây giờ là mùa đông, chỉ cần mặc một chiếc áo cao cổ thì không ai có thể nhìn thấy gì, đương nhiên cũng bao gồm cả lòng cô đang quặn thắt.
Y Vịnh Tình ngồi trên bàn cơm, thấy cô xuống lầu thì vẻ mặt sáng láng chào hỏi cô.
“Tớ đã mua bánh quẩy mà cậu thích ăn nhất đây, mau tới đây ăn cho nóng.” Thật ra thì Ôn Tưởng Huân không đói nhưng cô không muốn phụ tấm lòng của bạn tốt. Cô cầm cốc sữa đậu nành nóng trên bàn uống một hơi.
Thời tiết mùa đông rất lạnh, không khí cũng lạnh, chỉ có thức ăn trên bàn là còn tỏa ra chút hơi ấm. Khi Y Vịnh Tình không chịu nổi không khí trầm mặc này, muốn mở miệng ra để hâm nóng không khí, thì đột nhiên Viêm Ngưỡng Tu lạnh lùng mở miệng.
“Ăn xong thì đi đàm phán công việc với tôi.”
Y Vịnh Tình chỉ vào cái mũi của mình: “Tôi hả?”
“Tôi đang nói Tưởng Huân.”
“À.” Y Vịnh Tình hơi thất vọng, mặc dù cô từng phàn nàn làm nhiệm vụ rất mệt mỏi không có thời gian rảnh rỗi, nhưng khi cô rảnh rỗi thì cô lại thấy nhàm chán, không có việc gì để cô làm, xem ra có khả năng nhiệm vụ duy nhất ngày hôm nay của cô là trông nhà.
“Ăn nhiều một chút, em rất gầy.” Viêm Ngưỡng Tu đột nhiên nói một câu.
“Sếp nói tôi sao?” Y Vịnh Tình nghi hoặc xoa gò má của mình, cô cảm thấy bản thân béo mà!
“Ăn hết bữa sáng của em đi rồi chúng ta mới xuất phát.” Viêm Ngưỡng Tu cũng không nâng mắt lên, đưa bánh quẩy mà Y Vịnh Tình mua đặt trước mặt Ôn Tưởng Huân, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
“Ông chủ bị làm sao vậy? Nói chuyện cũng không nhìn người thì ai mà biết được là anh ta đang nói chuyện với ai, đúng là không có lễ phép.” Y Vịnh Tình rầu rĩ uống cốc trà sữa trên tay, bắt đầu nhìn Ôn Tưởng Huân từ trên xuống dưới, “Nhưng mà cậu đúng là rất gầy, có phải cậu lén lút giảm cân hay không? Vóc dáng của cậu hoàn mỹ lắm rồi, không cần phải giảm đâu.”
Nếu như người ông chủ nói đúng là Ôn Tưởng Huân, vậy thì cô cũng đồng ý với lời của ông chủ. Cô mới không gặp cô ấy một thời gian mà Tưởng Huân gầy đi không ít, mặc dù vẫn đẹp như vậy, nhưng cô cảm thấy Tưởng Huân có dáng người cao, có thêm chút da thịt thì lại càng đẹp mắt.
Ôn Tưởng Huân kinh ngạc nhìn bánh quẩy trước mặt, trong lòng thoáng dễ chịu ngọt ngào.
Anh đang quan tâm cô sao? Đây là lần đầu anh công khai biểu đạt sự quan tâm của anh. Ôn Tưởng Huân cảm thấy bánh quẩy trên bàn cũng lóe ra ánh sáng hạnh phúc.
Có phải do cô dễ dàng cảm động không? Cô nhất định sẽ ăn hết chỗ bánh quẩy này.
※ ※ ※
“Tôi, tôi biết rõ giá cổ phiếu của công ty chúng tôi đang giảm liên tục, nhưng mà, tôi…. Trong tay chúng tôi còn một công trình đang đợi để mở……” Tổng giám đốc của công ty xây dựng Bình Phát, Triệu Bình Phát, cố gắng lau mồ hôi trên trán, chàng thanh niên trước mặt ông có khí thế không giận mà uy, khiến cho một người đã trải qua không ít sóng gió như ông cũng bị dọa hồn bay một nửa.
Từ lâu ông đã nghe đồn anh ta có thể đang kiêm nhiệm cái gọi là thế giới ngầm giữa bạch đạo và hắc đạo, đã hắc lại còn bạch cũng như đã chính lại còn tà, người phụ trách của công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Câu đều không phải là người bình thường. Nhưng ông không ngờ người đàn ông này nhìn chỉ khoảng 30 tuổi, cả người lại tản ra sự trầm ổn, hung ác nham hiểm; nói thật ra, đàm phán điều kiện với Viêm Ngưỡng Tu làm ông căng thẳng phát run, nhưng vì phải giữ lại được công ty, nói gì thì nói, ông vẫn phải đánh bạo thử một lần.
Viêm Ngưỡng Tu không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, anh không muốn lãng phí thời gian nghe người đàn ông trung niên này lắp bắp.
“Ông dựa vào cái gì muốn tôi tin tưởng dự án của ông có tương lai?”
“Tôi, tính ra thì công ty chúng tôi đã thành lập và đứng trên thương trường được hơn 10 năm, cũng có chút quan hệ và tiếng tăm, tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân mà ngài muốn mua công ty chúng tôi. Nếu tôi đem 40% cổ phần công ty tặng cho ngài, ngài có nguyện, nguyện ý giúp chúng tôi vượt qua khó khăn lần này không?” Triệu Bình Phát đánh bạo nói điều kiện với Viêm Ngưỡng Tu.
Ông đã kinh doanh hơn nửa đời người, bây giờ muốn ông chắp tay nhường công ty cho người ta thì ông không thể nào bỏ được. Đến khi ông biết người muốn thu mua công ty ông là công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Câu mà người ta nghe đến đã sợ mất mật, thì trái tim ông càng rơi xuống đáy cốc.
Nhưng mà nguy cơ có thể sẽ biến đổi, nếu như Viêm Ngưỡng Tu đồng ý ra tay giúp ông thì ông chắc chắn có thể trở lại như trước.
Khóe miệng Viêm Ngưỡng Tu hơi giơ lên, nhưng ý cười không chạy thẳng đến đáy mắt. Ông ta còn có dũng khí nói điều kiện với anh? Được lắm, anh có thể vì phần dũng khí này mà cho ông ta một cơ hội.
Công ty này đúng như Triệu Bình Phát nói, có nền móng tốt, chỉ là nhà ông ta bất hạnh vì có một đứa con trai không biết suy nghĩ, đầu tư nhầm dự án, cho nên thuyền mới bị lật trong mương, cơ nghiệp mười năm bị hủy hoại trong chốc lát, nhưng mà nếu có cứu trợ thì anh cũng không cần phải mua lại một cái phiền toái như vậy, tuy nhiên chỉ có 40% cổ phần công ty thì anh cũng hơi lo lắng một chút.
“Cho tôi xem bản kế hoạch của dự án.” Viêm Ngưỡng Tu nói một câu giống như trời hạn gặp mưa, Triệu Bình Phát biết công ty của ông được cứu rồi.
“Không thành vấn đề, mời ngài đi qua phòng họp webcam, tôi sẽ không làm ngài thất vọng.”
Viêm Ngưỡng Tu bảo Ôn Tưởng Huân ở lại đây chờ anh, sau đó mới đứng dậy đi theo Triệu Bình Phát rời khỏi phòng.
Sau khi cha và người tên là Viêm Ngưỡng Tu rời khỏi, Triệu Chính Học nheo mắt, trắng trợn nhìn chằm chằm vào Ôn Tưởng Huân.
“Mỹ nữ, em tên là gì?” Ôn Tưởng Huân đứng yên tại chỗ, coi như mắt điếc tai ngơ với lời nói của hắn, coi hắn như người tàng hình.
“Không cần phải lạnh lùng như thế, em là phụ nữ hay là đàn ông? Em có suy nghĩ đến việc theo anh không?” Triệu Chính Học bị sắc làm mờ mắt, nhìn thấy người đẹp băng sơn thì dục vọng muốn chinh phục lại dâng lên, “Công phu trên giường của anh cam đoan sẽ không làm em thất vọng đâu.”
“Tôi khuyên anh không nên đến gần nữa.” Ôn Tưởng Huân không nhịn được mà cảnh cáo hắn.
Đáng tiếc người được cảnh cáo mắt có quá nhiều lòng trắng, dung lượng trong não cũng không lớn, hình như không cảm nhận được giọng nói toàn mùi thuốc súng của cô.
“Nếu như anh muốn đến gần thì em có thể làm gì anh? Cắn anh à?” Phụ nữ ngoài miệng thì nói không cần nhưng thực ra trong lòng lại rất muốn. Triệu Chính Học tự cho là đúng khều nhẹ bả vai của cô.
Ôn Tưởng Huân hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn thẳng vào cái tên ngu ngốc không biết sống chết, “Anh có phải là người không?”
“Anh đương nhiên là người……..”
“Không, anh không phải là người, anh là…….” Cánh môi hoàn mỹ của Ôn Tưởng Huân mở ra đóng vào nói nhẹ một câu, một giây sau, Triệu Chính Học giống như trúng tà, ngoan ngoan buông cánh tay không quy củ xuống, tự mình đi đến bồn hoa im lặng ngồi đó.
Sau khi Triệu Bình Phát vào phòng thấy cảnh tượng con trai ngồi bên cạnh bồn hoa kêu gâu gâu rất kỳ dị.
“Chính Học, con làm sao vậy? Đừng dọa cha.” Ông thấy con trai giơ chân lên giống tư thế con cún đi tiểu thì sốt ruột kéo vạt áo con trai. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao mà đột nhiên con lại thành như vậy?”
Sao lại thế này? Viêm Ngưỡng Tu không cần nghĩ nhiều cũng biết đây là chuyện tốt do ai làm, hắn nhìn về phía Ôn Tưởng Huân mặt không chút biểu cảm nào.
“Vừa rồi hắn ta không lễ phép với em.” Cho nên cô mới thôi miên hắn, nhưng mà cô đã cảnh cáo hắn trước rồi, là do hắn ta không nghe lời.
Viêm Ngưỡng Tu nhướn mày.
“Giám đốc Triệu, con trai ông đúng là không đơn giản, dám động đến người của tôi?”
Triệu Bình Phát cảm thấy lòng trầm xuống, ông đã nghe nói người của Viêm Ngưỡng Tu đều không dễ chọc. Ông không ngờ Chính Học lại không biết nhìn, ăn tim gấu mật hổ, dám có hành động xấu với người bên cạnh Viêm Ngưỡng Tu?
Trời ạ! Đừng nói là có thể giải thích được tật xấu này của Chính Học, mà sợ rằng một cơ hội của công ty vất vả lắm mới có được cũng sẽ bị hủy, lần này thì phải làm sao mới tốt.
“Viêm, Viêm tiên sinh…. Ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo tính toán với chúng tôi…..” Không còn kịp nữa rồi, khi sư tử khát máu mà bị chọc giận thì không có cách nào bình ổn lửa giận trong ngực, Viêm Ngưỡng Tu trừng mắt nhìn cái tên lốt người lòng chó.
“Ba ngày sau tôi sẽ đến tiếp nhận nơi này, và cả sản nghiệp mà ông sở hữu.” Anh vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt, nhưng mà đối phương không đáng giá với sự đồng tình thì anh cũng vui vẻ thu hồi lại một chút sự thương tâm đồng tình của anh.
Viêm Ngưỡng Tu không để ý đến người phía sau đang đau khổ cầu xin, anh dẫn Ôn Tưởng Huân rời khỏi văn phòng toàn mùi khai nước tiểu.
Đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, đột nhiên Viêm Ngưỡng Tu dừng bước, xoay người lại, Ôn Tưởng Huân đi sau anh suýt nữa thì va vào lồng ngực rắn chắc của anh.
“Hắn ta làm gì với em?”
“Cái gì?” Ôn Tưởng Huân không đoán được anh sẽ hỏi điều này, cô có chút kinh ngạc.
“Không phải em nói là hắn ta không lễ phép với em sao?”
“Vâng, hắn nói chuyện rất tùy tiện.” Cô không cần tốn nhiều sức để có thể thôi miên được hắn, có thể thấy được đầu của tên đó đúng là phế vật!
“Chỉ vậy thôi?” Chỉ thế mà cô biến người ta thành con chó nhỏ đi tiểu ở bồn hoa hả?
“Hắn còn động vào em.” Chỉ cần nghĩ đến thôi là cô lại thấy ghê tởm, da gà nổi đầy người.
Việc này không thể tha thứ, cô là người của anh, không có sự cho phép của anh mà có người dám đụng đến cô? Viêm Ngưỡng Tu hơi hối hận vì không bẻ gãy cổ hắn.
“Hắn chạm vào chỗ nào trên người em?”
“Bả vai.” Những câu hỏi của anh làm tim Ôn Tưởng Huân đập nhanh hơn, hay là anh đang ghen?
Viêm Ngưỡng Tu nhăn mày, “Chỉ có bả vai?” Đây là phản ứng gì? Cái gì mà chỉ có? Lông mày Ôn Tưởng Huân cũng nhíu lại.
“Như vậy còn chưa đủ sao?”
“Hắn chỉ chạm vào vai em mà em đã biến hắn thành một con chó nhỏ, còn anh đêm nào cũng nói những lời hạ lưu bên tai em, không chỉ chạm vào bờ vai mà còn những nơi khác, chắc hẳn anh nên bị em băm vằm thành trăm đoạn hả?” Viêm Ngưỡng Tu tà nịnh cười khẽ.
Ôn Tưởng Huân đỏ mặt bác bỏ, “Cái này không giống!”
“Không giống chỗ nào?” Viêm Ngưỡng Tu hỏi, giống như là không hiểu thật.
“Anh….. em…..” Đáng chết, chẳng lẽ ông chủ thật sự không biết địa vị của anh ở trong lòng cô sao?
“Em thử nói xem nào.” Viêm Ngưỡng Tu luôn luôn lạnh như băng, con ngươi đạm như nước có một chút nghiền ngẫm, anh đúng là hơi tò mò.
Anh có thể chạm vào cô nhiều như vậy, người khác chỉ chạm vào cô một chút cũng không được. Đừng nói là, cô là người có quan niệm cổ hủ…. anh là bạn giường của cô đã ba năm, đây hẳn không phải là lý do chứ?
Chẳng lẽ anh thật sự không nghĩ đến tâm ý của cô sao? Ôn Tưởng Huân chán nản.
“Dù sao thì tên phế vật kia không động vào em là được rồi.” Cho dù giải thích nhiều nữa cũng vô dụng, nói không chừng còn làm anh phản cảm, cô lựa chọn cách nói vô hại nhất.
Viêm Ngưỡng Tu nhìn bộ dạng bình tĩnh của cô một hồi lâu, dường như anh muốn tìm ra một chút dấu vết từ trên mặt cô. Mặc dù anh cảm thấy vẻ mặt của cô không được tự nhiên nhưng đôi mắt cô rũ xuống làm anh không tìm ra được chút manh mối nào.
Khả năng che giấu cảm xúc của cô cũng chẳng kém gì anh, quả thật không hổ là đồng bọn ưng ý của anh.
Cô có nghe lầm không? Anh đang cười? Hơn nữa anh còn cười rất vui vẻ. Lúc anh cười rộ lên thật sự rất mê người, Ôn Tưởng Huân nhìn đến choáng váng.
Có cái gì buồn cười sao? Cô rất ít khi thấy cảm xúc của anh lộ rõ như vậy.
“Tâm tình của anh rất tốt nên cười, được không?” Viêm Ngưỡng Tu như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, chả mấy khi anh tốt bụng trả lời.
“Bởi vì em bị người khác sờ nên tâm tình của anh tốt sao?” Cô thề, nếu anh dám gật đầu thì cô nhất định sẽ vặn gãy cổ anh.
Cô gái này theo anh lâu như vậy, chẳng lẽ không biết tâm tình của anh tốt hay không tốt cũng không cần lý do sao? “Em nói hắn chạm vào bả vai em hả?” Bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa lên bả vai cô.
Anh nhớ tới bộ dạng cô rên rỉ dưới người anh, đúng là anh không thể chịu nổi chuyện cô bị người đàn ông khác chạm vào, cho dù chỉ là bả vai mà thôi.
Đột nhiên anh có thể hiểu được cảm giác của cô, cho đến nay người chạm vào cô chỉ có anh, cô chỉ thuộc về anh, đương nhiên là không có thói quen bị người khác đụng chạm, cũng không thể để cho người khác đụng chạm được.
Sau khi hiểu rõ được điều này, tâm tình của Viêm Ngưỡng Tu rất tốt, anh cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng của cô, tinh tế nhấm nháp sự ngọt ngào trong miệng cô.
Đầu tiên Ôn Tưởng Huân sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần đáp lại sự nhiệt tình của anh.
Đây là lần đầu tiên anh hôn cô ở nơi công cộng, tuy rằng cô không biết là do anh tâm huyết dâng trào hay là uống nhầm thuốc, nhưng mà cũng làm cho cô lần đầu tiên cảm nhận được nụ hôn nồng nhiệt mà không xen lẫn xót xa.
※ ※ ※
Dường như bốn người bọn họ rất khó để có thể ở cùng nhau, Duật Đông Minh là bác sĩ có tay nghề cao, vừa mới giải quyết xong một ca phẫu thuật khó trở về thì Y Vịnh Tình lại bị phái đi làm nhiệm vụ, cảm giác hình như cô là người rảnh rỗi nhất, cả ngày đứng lên ngồi xuống trong tòa nhà lớn.
“Em ấy, tại sao lại gầy như thế này, nửa đêm không ngủ được chạy đi làm kẻ trộm à?” Duật Đông Minh tinh thông cả trung y và tây y, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra Ôn Tưởng Huân ngủ không đủ.
“Đúng rồi, chạy đi trộm sạch tài sản mà anh sở hữu.” Ôn Tưởng Huân cố ý nói đùa để che giấu chột dạ, chung quy cũng không thể nói là dường như mỗi đêm cô đều làm vận động kịch liệt với Viêm Ngưỡng Tu nên mới ngủ không đủ giấc được.
Duật Đông Minh có y thuật cao, không biết anh có nhìn ra cô là do túng dụng quá độ hay không? Ôn Tưởng Huân hơi bất an cầm quyển tạp chí trên bàn chặn ánh mắt đánh giá của anh.
“Không sao, cũng không phải là anh không kiếm lại được.” Duật Đông Minh ôm một cái gối, nhàn nhã dựa vào ghế sofa.
Y thuật của anh có thể đạt tới khải tử hồi sinh, bệnh tình nghiêm trọng vào tay anh không có gì là không trị hết, nhưng mà chính vì như vậy nên anh cũng có thể giết người không dấu vết, khiến đối phương chết hoặc ốm đau đối với anh mà nói đều là một việc nhỏ chỉ cần động một ngón tay mà thôi.
Anh có được kỹ năng y thuật thần kỳ, là bác sĩ chuyên thuộc công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Cần, nhưng mà các bạn của anh rất ít khi có tình huống bị thương cần anh đích thân ra tay, cho nên ngẫu nhiên anh cũng sẽ bị phái đi điều trị cho những vị khách đặc thù, phần lớn những người đó đều từng là người đã từng đảm nhiệm chức vụ trong công ty, bởi vậy anh coi như là người đi trả nhân tình cho công ty.
“Đúng rồi, em hỏi anh, anh có biết sáng sớm nay ông chủ đã chạy đi đâu không?” Tuy rằng cô đã có thói quen rời giường thì anh sẽ không ở bên cạnh, nhưng mà cũng đã buổi chiều tối mà còn chưa gặp Viêm Ngưỡng Tu, trong lòng Ôn Tưởng Huân hơi lo lắng.
Duật Đông Minh nhún vai, tùy tiện cầm một quyển tạp chí trên bàn đọc, “Hình như là đi đón một vị khách quan trọng thì phải.”
“Là vị khách như thế nào?” Đúng là khó có khi biệt thự lại có khách đến.
“Làm sao anh biết được.”
Nghi vấn của Ôn Tưởng Huân rất nhanh đã có lời giải đáp, một lúc sau Viêm Ngưỡng Tu đưa về một cô gái xinh đẹp như búp bê, nhưng mà biểu cảm trên mặt Viêm Ngưỡng Tu hơi kỳ quái, không có sự bình tĩnh của ngày thường mà có một chút hoảng loạn.
“An bài cho cô ấy một căn phòng, phải bảo vệ cô ấy thật tốt, không được có chút sai lầm nào.” Viêm Ngưỡng Tu chỉ đơn giản nói vài câu sau đó cất bước đi ra khỏi phòng khách.
Cô gái nhìn một nam một nữ trong phòng, có vẻ không được tự nhiên.
“Chào hai người, tôi là Thiệu Y Y, sau này phải làm phiền mọi người chăm sóc.” Ôn Tưởng Huân và Duật Đông Minh liếc mắt nhìn nhau, dường như còn chưa hiểu được tình huống này.
“Ý của cô nói là cô sẽ ở lại đây phải không?” Duật Đông Minh khách khí hữu lễ nói.
Thiệu Y Y gật đầu, điều này làm bọn họ hiểu ra. Mặc dù có chút nghi vấn về thân phận của cô gái này nhưng là cấp dưới bọn họ rất rõ ràng bổn phận của mình, cũng không dám hỏi nhiều.
Duật Đông Minh biểu hiện mười phần khí độ thân sĩ, tiếp nhận hành lý mà lái xe đưa vào sau đó đi trước.
“Thiệu tiểu thư, mời theo tôi, tôi sẽ đưa cô đến phòng dành cho khách.” Ôn Tưởng Huân kinh ngạc đứng tại chỗ, cô không hiểu tại sao cảm thấy có chút không thoải mái.
Cô đã nhìn qua rất nhiều biểu cảm của Viêm Ngưỡng Tu, nhưng chưa từng thấy qua vẻ tâm phiền ý loạn mất hồn của anh.
Cô gái này rốt cuộc là ai? Vì sao lại có thể ở đây? Vì sao muốn bọn họ phải bảo vệ cô ấy cẩn thận? Cô gái Thiệu Y Y này có quan hệ gì với anh?
※ ※ ※
Ôn Tưởng Huân bị vây trong nỗi nghi ngờ, đến bữa tối Viêm Ngưỡng Tu cũng không xuống ăn cơm càng làm cô phiền lòng. Đêm đó, trong đầu cô đầy sự nghi hoặc làm cô không thể nào ngủ được.
Lúc nửa đêm, cửa phòng được mở ra, cô có một chút xúc động muốn hỏi Viêm Ngưỡng Tu cho rõ ràng.
Viêm Ngưỡng Tu kinh ngạc khi vào phòng lại nhìn thấy đôi mắt sáng trong của cô, hiển nhiên cô cũng mất ngủ như anh. Đối với anh mà nói, lúc này tất cả lời nói đều vô nghĩa, trong lòng anh, kinh ngạc rất nhanh đã bị nhiệt tình thay thế.
Ôn Tưởng Huân còn chưa kịp lên tiếng thì môi đã bị anh đoạt lấy, anh đoạt lấy không hề lưu tình làm cô không thể chống đỡ được.
Viêm Ngưỡng Tu rất nhanh đã bỏ đi quần áo của hai người, xoay người đè lên cơ thể lung linh đẹp đẽ của cô, anh bá đạo nắm lấy một bên no đủ của cô, tham lam hút lấy, tay kia thì vuốt ve bên còn lại.
Đau đớn cùng với khoái cảm kích thích khiến Ôn Tưởng Huân ngâm nga, muốn kháng nghị sự thô lỗ của anh nhưng lại cực kỳ thích sự tê dại như vậy.
“Đừng…. Xin anh, đừng như vậy….. Em sẽ không chịu nổi…. A……” Cầu xin của cô vào trong tai Viêm Ngưỡng Tu lại như một chỉ lệnh thúc tình mê người, anh dùng một tay cởi quần lót của cô, thành công chiếm lấy hoa tâm làm anh yêu không thôi.
“Em có thể thử kêu lớn lên, anh cam đoan một giây sau Đông Minh và vị khách của chúng ta sẽ tới và phát hiện ra việc tốt của chúng ta.” Thật ra thì anh rất thích nghe tiếng rên rỉ phóng đãng của cô, nhưng mà anh không muốn người khác phả hỏng vận động ban đêm của bọn họ.
“Ưm….” Ôn Tưởng Huân đè nén từng trận khoái cảm truyền đến thân mình, cô khẽ cắn ngón tay ẩn nhẫn.
Ngoài miệng Viêm Ngưỡng Tu muốn cô không được kêu lớn nhưng bàn tay tà ác của anh lại khác, cố tình ra vào nhanh hơn ở hoa kính của cô.
Ôn Tưởng Huân không dám ngâm kêu, ngược lại làm tiếng nước ở hoa kính càng rõ ràng, cô xấu hổ muốn khép hai chân lại nhưng lại kẹp chặt lấy ngón tay Viêm Ngưỡng Tu.
“Em đang khiêu khích anh sao?” Anh tà ác tách hai chân cô ra, khiến cho hoa huyệt của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.
“Xin anh…. Đừng như vậy….. quá xấu hổ.” Tư thế dâm đãng làm người ta thẹn thùng khiến Ôn Tưởng Huân cảm thấy mình như sắp hôn mê.
“Làm sao có thể? Đẹp quá, em thật đẹp.” Viêm Ngưỡng Tu vùi mặt giữ bầu ngực của cô, sau đó chậm rãi rời xuống nơi ướt át.
Khi cô ý thức được anh muốn làm cái gì, Ôn Tưởng Huân định kẹp hai chân lại nhưng bị bàn tay to của anh chặn lại cố định ở hai bên.
Trời ơi, cô cảm thấy cô nhất định sẽ bị anh bức điên, hôm nay dường như anh không giống thường ngày, tà ác hơn, rất bá đạo, cô sắp không chịu được khí thế mạnh mẽ của anh.
Sau khi nhấm nháp tươi ngọt giữa đùi cô, Viêm Ngưỡng Tu mới cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu lên, anh biết cô đã lên đỉnh vài lần, nhưng mà anh vẫn chưa ăn no.
Viêm Ngưỡng Tu giơ cứng rắn đâm vào hoa huyệt của cô, anh cảm giác được cô co rút mãnh liệt, biết cô lại đạt tới khoái cảm cao nhất, anh ác ý dùng những lời lẽ sâu sắc, vừa lòng thưởng thức thần thái như si như say mê người của cô, lúc Ôn Tưởng Huân không chịu nổi từng đợt khoái cảm đánh tới là lúc anh phóng ra tinh túy của mình.
Tâm tình của anh rất kém, rất loạn, dường như không ngừng yêu cô mới có thể làm anh bình tĩnh, đêm nay anh không nghĩ sẽ bỏ qua cho cô.
※ ※ ※
Ngày chết tiệt, rõ ràng đã phát tiết không ít tinh lực nhưng anh vẫn không cảm thấy buồn ngủ, sau khi rời khỏi chiếc giường ấm áp, Viêm Ngưỡng Tu mở một chai rượu, trốn trong phòng sách sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn của bản thân.
Anh rót một ngụm rượu vào miệng, sau đó lấy ra một bức ảnh giấu trong ngăn kéo bàn học, trong ảnh chụp là một người đẹp như búp bê.
Viêm Nguyệt Nha là em gái cùng cha khác mẹ của anh, anh muốn đến gần nhưng không thể tiếp cận em gái, thật ra anh không hề chán ghét cô em gái này của mình, khi cô cười rộ lên khóe miệng cong cong như vầng trăng. Nhưng mà dưới sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ, anh không được phép tới gần cô bé là tạp chủng trong lời nói của mẹ.
Anh vĩnh viễn không quên được nụ cười ngọt ngào của cô, cho dù biết anh phải hận cô nhưng cô vẫn như cái đuôi theo sau lưng anh, anh chỉ cần quay đầu sẽ nhìn thấy nụ cười vô hại của cô.
Anh rất hâm mộ sự hồn nhiên của cô, do chồng ngoại tình nên mẹ anh bị hận thù che mắt, cũng ảnh hưởng nhiều đến quá trình trưởng thành của anh, từ nhỏ anh đã được giáo dục phải lạnh lùng, tàn nhẫn, không thể trả giá tình cảm, không thể mềm lòng với kẻ địch.
Anh cũng là người, anh cũng sẽ mệt mỏi, cũng nghĩ đến một tuổi thơ bình thường, lại càng hâm mộ nụ cười của Nguyệt Nha, càng khiến anh xấu hổ, thậm chí ghen tị ông trời không công bằng.
Cô là vì anh mà chết, khi gặp được kẻ thù của cha muốn dùng hắn để uy hiếp, là cô đã đỡ thay hắn phát súng đó.
Anh vĩnh viễn không quên cảnh tượng máu thấm đẫm bộ quần áo màu trắng mà cô yêu thích nhất, cô nhịn đau nở nụ cười cuối cùng với anh.
Anh đừng khóc, Nguyệt Nha thích anh nhất……..
Đây là lời cuối cùng mà cô nói với anh, cũng là lần cuối cùng anh nhìn thấy nụ cười hồn nhiên đó, anh càng kinh ngạc hơn khi phát hiện ra anh khóc? Anh khóc vì một người mà anh nên hận. Nếu thời gian có thể trở lại, anh thề anh nhất định sẽ thương yêu búp bê hồn nhiên đó, chỉ tiếc là thời gian không thể quay lại.
Mãi cho đến khi cha qua đời, sau đó mẹ anh cũng rời bỏ nhân thế, anh cảm thấy ông trời như đùa giỡn với anh, anh nghe theo lời mẹ nói nhưng cái giá phải trả là anh không có gì cả, ngay cả mẹ cũng rời khỏi anh, một mình anh gánh vác sự nghiệp của Viêm gia, học độc lập, học trưởng thành, học thói quen cô đơn…..
Nhưng mà bây giờ Nguyệt Nha lại xuất hiện trước mặt anh, chẳng lẽ ông trời thương anh, cho anh một cơ hội để bù đắp lại?
Một người bạn của anh làm cảnh sát ở nước Mỹ gọi điện cho anh, muốn anh giúp đỡ bảo vệ nhân chứng quan trọng trong vụ án giết người xuyên quốc gia. Anh vốn định từ chối, không muốn xen vào việc của người khác, nếu không phải anh từng nhận được sự giúp đỡ của bạn tốt thì anh cũng không miễn cưỡng bản thân đáp ứng, còn tự mình đi nghênh đón nhân vật quan trọng này.
Khi anh nhìn thấy dung nhan quen thuộc đi ra khỏi sân bay, anh dường như quên phải thở, khi anh biết được người có nụ cười giống Nguyệt Nha chính là Thiệu Y Y mà anh phải bảo vệ, anh càng hoài nghi có phải do trời xanh cố ý.
Mặc dù biết cô gái trước mặt giống Nguyệt Nha nhưng khác về linh hồn thân thể, nhưng trên đời này làm sao có thể có người giống như thế, khiến anh không rõ cho rằng đó là Nguyệt Nha sống lại.
Anh biết anh nên giữ tỉnh táo, cũng biết bản thân không nên hoảng loạn như thế, nhưng anh không thể đè nén tâm tình phức tạp không thể bỏ qua.
Trong thâm tâm anh vẫn luôn cảm thấy áy náy và ghen tỵ với Nguyệt Nha, và oán giận mẹ anh, nhìn thấy Thiệu Y Y giống Nguyệt Nha như đúc, anh không biết phải đối mặt thế nào?
Trong ảnh chụp, Nguyệt Nha mặc bộ quần áo trắng tinh, nụ cười sáng lạn, hốc mắt Viêm Ngưỡng Tu nóng lên.
“Nguyệt Nha, Nguyệt Nha, em bảo anh phải làm sao mới tốt đây?”
/10
|