Chap 4
------------------------------
Cô bước xuống nhà, vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung, đầu óc cứ trên mây trên gió.
Dưới nhà anh vẫn ngồi trên chiếc sofa, lãnh đạm thưởng thức tách trà, cô tiến lại gần nói, chả để tâm đến việc anh đang nghĩ gì có nghe hay không:
-“Tôi đến thư viện đây, đến tối sẽ về. Mà tôi không về được thì anh không cần dợi cơm đâu.”
Nói rồi cô quay lưng đi ra ngoài. Chợt có bàn tay nắm lấy tay cô kéo mạnh làm cô mất thăng bằng.
-“Anh làm cái gì vậy hả?”-cô gắt.
-“Em ra thư viện thôi, sao tối lại không về chứ?”
-“Anh là ai hả? Tôi quen anh sao? Việc của tôi cần anh quản chắc.”
-“Dù sao anh cũng là chồng em, chẳng lẽ anh không có quyền ấy?”
Nghe anh nói cô cũng thấy có lý, dù sao cô cũng đã gả cho anh rồi, cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Trần rồi, cô nên làm trọn bổn phận một người vợ. Cô hất tay anh ra, cung kính:
-“Bẩm công tử, mấy ngày nay nô tỳ nghỉ học nên cần đến thư viện học bù giờ, nếu bài quá khó thì nô tỳ sẽ không về sớm được, cần học nhiều hơn nữa để theo kịp các đồng học.”
-“Ai giúp em học?”
-“Là một bạn học của nô tỳ, cũng là bạn thân chơi với nô tỳ từ nhỏ.”
-“Là nam hay nữ?”
-“Anh quản nhiều thế làm gì? Đây không phải lúc anh lo cho tôi, anh nên lo cho mấy vị mỹ nhân của anh ở trên kia kìa. Với lại anh phải bảo vệ thật tốt cái phòng thân yêu của tôi đây, nó mà rơi vào tay người khác thì tôi sẽ về nhà mẹ, cùng lắm thì ra đường ở thôi. Nếu không còn gì phân phó, nô tỳ xin cáo lui trước.”
Cô từ từ lùi lại rồi chạy bán sống bán chết. Ra khỏi nhà được một đoạn, cô dừng lại ven đường, thở lấy thở để, rút điện thoại trong túi ra gọi:
-“Nguyên Sinh ông đang làm gì đấy?”
Phía bên kia nghe thấy giọng cô hơi bất ngờ
-“Bà còn nhớ đến Trịnh Nguyên Sinh tôi à?
Trịnh Nguyên Sinh: bạn thanh mai trúc mã của cô, là một vị công tử ưu nhã, thanh lãnh, đặc biệt rất thích trêu trọc cô.
-“giờ ông bận không? Ra thư viện đi tôi biểu cái này.”
-“Ừ được rồi, tôi biết rõ rồi, chỗ cũ hả?”
-“Chứ còn ở đâu nữa, tôi đang ở đường S nè, qua đây đón tôi đi.”
-“Tuân mệnh.”
Còn về phần anh thì…
Ngay sau khi cô chạy đi, mặt anh tối sầm lại, cầm chiếc điện thoại ở bàn lên bấm số gọi:
-“Vương Đông (người thân cận nhất của anh), giúp tôi một việc.”
Giọng nói bên kia hơi khàn vang lên.
-“Lãnh thiếu, anh có chuyện gì thế? Tưởng anh quên tôi rồi.”
-“Tôi không nói nhiều đâu, giúp tôi theo dõi một người.”
-“Ai mà lại khiến Lãnh thiếu để tâm thế?”
-“Là Phùng Trác Linh.”
-“Đại tẩu? Vương Đông tôi bên anh lâu thế anh còn không hiểu tôi sao, tôi không xen vào việc gia đình người khác đâu, vụ này tôi không làm được.”
-“Lắm lời, tôi bảo anh làm thì anh cứ làm đi, phiền chết được.”
Chưa để cho Đong Vương nói, anh đã cúp máy một cách vô tình.
“Phùng Trác Linh, em mà cho anh “đội mũ xanh” thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
------------------------------
Cô bước xuống nhà, vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung, đầu óc cứ trên mây trên gió.
Dưới nhà anh vẫn ngồi trên chiếc sofa, lãnh đạm thưởng thức tách trà, cô tiến lại gần nói, chả để tâm đến việc anh đang nghĩ gì có nghe hay không:
-“Tôi đến thư viện đây, đến tối sẽ về. Mà tôi không về được thì anh không cần dợi cơm đâu.”
Nói rồi cô quay lưng đi ra ngoài. Chợt có bàn tay nắm lấy tay cô kéo mạnh làm cô mất thăng bằng.
-“Anh làm cái gì vậy hả?”-cô gắt.
-“Em ra thư viện thôi, sao tối lại không về chứ?”
-“Anh là ai hả? Tôi quen anh sao? Việc của tôi cần anh quản chắc.”
-“Dù sao anh cũng là chồng em, chẳng lẽ anh không có quyền ấy?”
Nghe anh nói cô cũng thấy có lý, dù sao cô cũng đã gả cho anh rồi, cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Trần rồi, cô nên làm trọn bổn phận một người vợ. Cô hất tay anh ra, cung kính:
-“Bẩm công tử, mấy ngày nay nô tỳ nghỉ học nên cần đến thư viện học bù giờ, nếu bài quá khó thì nô tỳ sẽ không về sớm được, cần học nhiều hơn nữa để theo kịp các đồng học.”
-“Ai giúp em học?”
-“Là một bạn học của nô tỳ, cũng là bạn thân chơi với nô tỳ từ nhỏ.”
-“Là nam hay nữ?”
-“Anh quản nhiều thế làm gì? Đây không phải lúc anh lo cho tôi, anh nên lo cho mấy vị mỹ nhân của anh ở trên kia kìa. Với lại anh phải bảo vệ thật tốt cái phòng thân yêu của tôi đây, nó mà rơi vào tay người khác thì tôi sẽ về nhà mẹ, cùng lắm thì ra đường ở thôi. Nếu không còn gì phân phó, nô tỳ xin cáo lui trước.”
Cô từ từ lùi lại rồi chạy bán sống bán chết. Ra khỏi nhà được một đoạn, cô dừng lại ven đường, thở lấy thở để, rút điện thoại trong túi ra gọi:
-“Nguyên Sinh ông đang làm gì đấy?”
Phía bên kia nghe thấy giọng cô hơi bất ngờ
-“Bà còn nhớ đến Trịnh Nguyên Sinh tôi à?
Trịnh Nguyên Sinh: bạn thanh mai trúc mã của cô, là một vị công tử ưu nhã, thanh lãnh, đặc biệt rất thích trêu trọc cô.
-“giờ ông bận không? Ra thư viện đi tôi biểu cái này.”
-“Ừ được rồi, tôi biết rõ rồi, chỗ cũ hả?”
-“Chứ còn ở đâu nữa, tôi đang ở đường S nè, qua đây đón tôi đi.”
-“Tuân mệnh.”
Còn về phần anh thì…
Ngay sau khi cô chạy đi, mặt anh tối sầm lại, cầm chiếc điện thoại ở bàn lên bấm số gọi:
-“Vương Đông (người thân cận nhất của anh), giúp tôi một việc.”
Giọng nói bên kia hơi khàn vang lên.
-“Lãnh thiếu, anh có chuyện gì thế? Tưởng anh quên tôi rồi.”
-“Tôi không nói nhiều đâu, giúp tôi theo dõi một người.”
-“Ai mà lại khiến Lãnh thiếu để tâm thế?”
-“Là Phùng Trác Linh.”
-“Đại tẩu? Vương Đông tôi bên anh lâu thế anh còn không hiểu tôi sao, tôi không xen vào việc gia đình người khác đâu, vụ này tôi không làm được.”
-“Lắm lời, tôi bảo anh làm thì anh cứ làm đi, phiền chết được.”
Chưa để cho Đong Vương nói, anh đã cúp máy một cách vô tình.
“Phùng Trác Linh, em mà cho anh “đội mũ xanh” thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
/50
|