Không Lăng Nhăng Nữa Đâu, Chỉ Yêu Mình Vợ Thôi!

Chương 8 - Đóng Kịch

/50


Chap 8

------------------------------

Trong phòng cô…

-“Sandy, dạo này bà sống như thế nào?”

Cô vừa vscn xong, nghe Nguyên Sinh hỏi, cô hơi nhíu mày:

-“Ông đến là để dạy tôi học hay là điều tra cuộc sống gia đình tôi?”

-“Kể đi, một xíu thôi, người ta quan tâm bà mà.”

-“Được thôi, nếu ông đã chân thành như thế thì cũng chẳng còn cách nào khác. Có gì cứ hỏi.”

Nguyên Sinh chần chừ một lúc rồi lên tiếng:

-“Chồng bà…”

-“Thôi không cần nói nữa.” – Cô phẩy tay – “Ông cũng biết đấy, anh ta lăng nhăng, thay người yêu như cơm bữa. Mới sáng sớm đã ra ngoài kiếm thêm người tình, trưa thì cũng tùy. Nếu chơi đủ rồi thì về nghỉ, chưa đủ thì đi thông luôn. Đến tối thì…Tôi cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa.”

-“Bà không ghen sao?”

-“Tôi có quyền ghen ở đây sao? Anh ta căn bản không yêu tôi, đến liếc tôi một cái cũng không thèm.”

-“Sao bà lại khẳng định anh ta không yêu bà?”

-“Thì chính là cái đêm tân hôn đó, tôi nói anh ta cũng tự nhận còn gì.”

-“Bà đã nói những gì?”

-“Thì đại loại là… kiểu như… thế đấy.”

-“Có phải bà đã nói những việc liên quan đến việc lăng nhăng, bắt cá nhiều tay của anh ta, còn nói anh ta sẽ chẳng bao giờ chung thủy, rồi đòi giữ khoảng cách, đúng không?”

Cô ngớ người, nhìn cậu bằng ánh mắt ngờ vực như ý muốn nói “sao ông lại biết chuyện này hay vậy? ông cũng ở trong phòng tân hôn của chúng tôi à?”

Thấy biểu cảm của cô, cậu bĩu môi, sau đó nở nụ cười sáng chói, mặt mày tươi tỉnh hẳn lên.

Bỗng từ dưới nhà vọng lên tiếng của thím Chu:

-“Cậu chủ.”

-“Nhà ta có khách à?”

-“Dạ, là bạn của thiếu phu nhân, có vẻ rất thân thiết, giờ họ đang ở trong phòng của thiếu phu nhân.”

Trên phòng cô

-“Sao hôm nay anh ta về sớm thế nhỉ, thật hiếm thấy.”

Cô quay mặt nhìn ra phía cửa rồi quay lại nhìn Nguyên Sinh bắt gặp bộ mặt gian tà của cậu ta, làm cô không khỏi thắc mắc.

-“Nếu bà đã khẳng định anh ta không yêu bà, thì thử làm như thế này xem kết quả ra sao.”

Nguyên Sinh ghé sát vào tai cô thì thầm một hồi. Nghe xong cô nói:

-“Sẽ chẳng có gì xảy ra đâu, tôi chắc chắn đấy.”

-“Không thử sao biết, bà có dám cá không? Người thua phải thực hiện một yêu cầu của người thắng, thế nào?”

Nghe đến cá độ, mắt cô lại sáng bừng lên.

-“Cá thì cá, ai sợ ai chứ? Đến lúc tôi thắng rồi thì đừng có giở trò cầu xin.”

-“Câu đó phải để tôi nói mới đúng đấy.”

Ở dưới nhà, sau khi hỏi thăm lai lịch của người khách anh gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho thím Chu không cần lo cho anh, cứ làm việc của mình. Anh đi lên phòng, khi đi ngang qua phòng cô, nghe thấy tiếng gì đó là lạ, liền đứng lại nghe xem thế nào.

-“Trịnh công tử, công tử đã giúp tiểu nữ nhiều chuyện như thế, không biết phải đền đáp thế nào, đành dâng hiến tấm thân này cho công tử.”

-“Phùng cô nương, cô đừng như thế, tôi cũng chỉ là gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ thôi mà.”

-“Công tử có phải chê tiểu nữ thân thể không sạch sẽ?”

-“Tôi nào có ý đó chứ, cô đừng hiểu lầm.”

-“Vậy công tử đừng từ chối nữa.”

-“Nếu cô nương đã thành tâm như thế thì tôi cũng không từ chối nữa.”

*xoẹt* (tiếng xé áo)

-“Công tử người nhẹ chút.”

-“Được.”

Đứng bên ngoài anh càng nghe, mặt mày càng u ám. Cuối cùng anh bức quá chịu không được, tức giận đạp cửa, đi vào quát lớn:

-“Hai người đang làm cái gì thế hả?”

Không khí yên lặng, Nguyên Sinh thì ngồi cười ngắt nghẻo, mặt anh méo xệch không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây. Cô ngồi trên giường, mắt không rời khỏi anh một phút nào. Chợt Nguyên Sinh ngừng cười, liếc xéo cô một cái, cô hiểu ý đứng dậy nói:

-“Tôi mới là người hỏi anh đang làm gì đấy?”

-“Anh hỏi em người đàn ông này là sao? Sao cậu ta lại ở đây?”

-“Đương nhiên là có việc nên cậu ta mới ở đây rồi, mà cũng chẳng liên quan đến anh, anh quan tâm làm gì?”

-“Sao anh có thể không quan tâm? Em đừng quên em là vợ anh, anh dĩ nhiên là có quyền biết.”

-“Thôi dù sao cũng không có việc gì hết, anh ra ngoài đi, đừng làm phiền người ta.”

-“Nếu hôm nay em không nói rõ chuyện này, anh sẽ không ra ngoài đâu.”

-“À đúng rồi, tối nay tôi về nhà mẹ ăn cơm, anh đi không?”

Cô chuyển chủ đề.

-“Không đi.”

Anh lạnh lùng, trong lời nói còn có chút hờn dỗi.

Chứng kiến cảnh này, Nguyên Sinh không khỏi bật cười, chuyện này diễn ra còn vượt xa tưởng tượng của cậu. Cậu đứng dậy chen ngang cuộc nói chuyện:

-“Chắc bá phụ, bá mẫu cũng mong anh cùng về đấy.”

Nghe câu này, anh như hiểu ra điều gì đó, anh quay người đi ra, không quên đóng cửa.

/50

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status