Không Lăng Nhăng Nữa Đâu, Chỉ Yêu Mình Vợ Thôi!
Chương 7 - Anh Ta Sẽ Không Bao Giờ Để Ý Đến Tôi Đâu
/50
|
Chap 7
------------------------
Sáng ngày chủ nhật, 8:00…
Anh đã ra ngoài từ sớm, còn mấy cô mỹ nhân kia suốt ngày ở trong phòng phấn son, từ ngày họ về nhà anh, chưa từng bước ra khỏi cửa. Dưới nhà, thím Chu đang chuẩn bị bữa sáng, chợt có một người đi vào nói lớn:
-“Có anh ở nhà không?”
Nghe vậy, thím Chu bỏ việc trong bếp, chạy ra ngoài xem là ai. Ở khu nhà của anh có lực lượng an ninh rất cao, trừ những người đã hẹn trước, hoặc có thân phận đặc biệt mới vào được.
-“Cậu là ai? Có việc gì không?”
-“Dạ chào thím, cháu là bạn của Sandy (biệt danh của cô). Cô ấy đâu ạ?”
Là Nguyên Sinh.
-“Sandy? Ý cậu là thiếu phu nhân? Thì ra là bạn của thiếu phu nhân, mời cậu vào trong trước, cô ấy vẫn đang ngủ, để tôi lên gọi giúp cậu.”
-“Thôi, thím không cần phải vậy đâu, có việc gì thím cứ làm đi, cháu tự gọi được.”
Cậu ta rút điện thoại trong túi ra gọi, tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi khắp phòng cô. Cô bức mình, cần điện thoại lên nghe, không cần nhìn là ai gọi đã tuôn ra một tràng dài:
-“Mẹ kiếp! Mày là đứa nào mà dám phá giấc ngủ của bà hả? Chưa nghe câu “trời đánh cũng phải tránh giấc ngủ” à? Mới sáng sớm đã làm phiền người ta, không biết nhục sao? Đúng là vô văn hóa, vô giáo dục, phá hoại giấc ngủ của người khác là tội chém đầu đó có biết không hả?”
-“Haizz, Sandy bà lại lạc về thời nào rồi?”
Giọng nói này… Thấy cô không đáp trả, cậu ta tiếp lời:
-“Dậy nhanh đi, đồ heo lái, giờ này còn sớm sủa gì nữa. Tôi đang ở dưới nhà bà đấy, mau…”
Cậu chưa nói hết câu, cô đã cúp máy. Cô bật dậy, nhảy xuống giường, mở phanh cửa, rồi chạy thật nhanh xuống. Xuống đến nhà, cô thấy Nguyên Sinh đang đứng giữa nhà, cô ngẩn người. Nghe tiếng động phía sau lưng cậu quay lại, thấy cô trong bộ dạng người không ra người, quỷ cũng không phải quỷ, cậu bất giác bật cười thành tiếng. Cô lúc này mới hoàn hồn, giơ tay chỉ vào mặt cậu ta, lắp bắp:
-“Alan, sa..sa..sao ông lại ở đây?”
-“Nè, tôi là Hayden, chứ không phải Alan.”
-“Rồi rồi, Hayden giờ này ông làm gì ở đây? Còn sớm mà.”
-“Sớm cái mặt bà.”- Hayden đưa tay dí trán cô, rồi chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay –“Còn cái bộ dạng này nữa, thấy ghê quá đi, bà có phải là con gái không thế? Đầu óc bù xù, quần áo xộc xệch, thật chả ra thể thống gì. Mau lên sửa soạn lại đi.”
-“Cần đếch gì. Đây có phải lần đầu tiên ông thấy tôi như thế này đâu, còn lạ gì chứ.”
Cô đưa tay lên gãi đầu, vẫn còn ngái ngủ, nặng nề tiến về phía chiếc sofa.
-“Tôi không lạ, điều tôi là là sao chồng bà lại để bà có bộ dạng như thế này thôi.”
-“Haizz, nói anh ta làm gì, mới sáng sớm đã ra ngoài tìm gái rồi, làm gì có thời gian để ý tôi.”
Cô thở dài, nhâm nhi tách trà trên tay. Hayden tiến đến ngồi cạnh cô, thắc mắc:
-“Sao lại thế? Anh ta lại thờ ơ với bà thế cơ à?”
-“Ông có nhìn thấy mấy cái phòng ở tầng hai, mà có số kia không?”
-“Thấy, tôi cũng đang thắc mắc.”
-“Vậy ông nhìn cho kĩ nha.”
Cô bất chợt đứng dậy vuốt lại tóc, chỉnh quẩn áo cho đàng hoàng hơn, cất giọng nói lớn:
-“Công tử, sao hôm nay ngài về sớm vậy? Công việc rất thuận lợi phải không?”
Hayden đang không hiểu gì, thì từ những căn phòng kia bắt đầu phát ra tiếng lục đục. Vài phút sau, rất nhiều mỹ nhân bước ra đứng vịn vào lan can, nói vọng xuống:
-“Hàn Lãnh đâu? Anh ấy ở đâu?”
-“Này, cô kia Lãnh thiếu đâu rồi hả?”
Nghe nói vậy, cô nhìn lên cung kính:
-“Công tử vừa về nhà, lại có người gọi điện đi gấp rồi ạ. Mời các vị tiểu thư vào nghỉ ngơi trước.”
Mặt họ chảy xuống, quay lưng đi vào phòng.
-“Giờ thì ông hiểu lí do rồi đấy.”
Cô lại quay ngồi xuống ghế, tiếp tục uống trà. Lúc này, Hayden mới hoàn hồn.
-“Chuyện gì đang diễn ra thế này? Đây là hậu cung sao?”
-“Ông cũng biết rồi đấy, anh ta có vô số mỹ nhân bao quanh, nên anh ta không bao giờ để ý đến một người bình thường như tôi đâu.”
-“Sandy, tôi biết anh ta chăng hoa, nhưng như này thì hơi quá đáng.”
Cô buông tách trà đứng dậy đi lên phòng.
-“Vì thế nên anh ta cả đời này cũng không biết có một người vợ như tôi đâu. Thôi ông lo nhiêu thế làm gì, lên phòng tôi đi, còn nhiều bài lắm đấy.”
Hayden có chút thương cô, nhưng cô không thích người khác thương hại nên cậu cũng không thể hiện ra mặt. Cậu cứ yên lặng theo cô lên phòng.
------------------------
Sáng ngày chủ nhật, 8:00…
Anh đã ra ngoài từ sớm, còn mấy cô mỹ nhân kia suốt ngày ở trong phòng phấn son, từ ngày họ về nhà anh, chưa từng bước ra khỏi cửa. Dưới nhà, thím Chu đang chuẩn bị bữa sáng, chợt có một người đi vào nói lớn:
-“Có anh ở nhà không?”
Nghe vậy, thím Chu bỏ việc trong bếp, chạy ra ngoài xem là ai. Ở khu nhà của anh có lực lượng an ninh rất cao, trừ những người đã hẹn trước, hoặc có thân phận đặc biệt mới vào được.
-“Cậu là ai? Có việc gì không?”
-“Dạ chào thím, cháu là bạn của Sandy (biệt danh của cô). Cô ấy đâu ạ?”
Là Nguyên Sinh.
-“Sandy? Ý cậu là thiếu phu nhân? Thì ra là bạn của thiếu phu nhân, mời cậu vào trong trước, cô ấy vẫn đang ngủ, để tôi lên gọi giúp cậu.”
-“Thôi, thím không cần phải vậy đâu, có việc gì thím cứ làm đi, cháu tự gọi được.”
Cậu ta rút điện thoại trong túi ra gọi, tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi khắp phòng cô. Cô bức mình, cần điện thoại lên nghe, không cần nhìn là ai gọi đã tuôn ra một tràng dài:
-“Mẹ kiếp! Mày là đứa nào mà dám phá giấc ngủ của bà hả? Chưa nghe câu “trời đánh cũng phải tránh giấc ngủ” à? Mới sáng sớm đã làm phiền người ta, không biết nhục sao? Đúng là vô văn hóa, vô giáo dục, phá hoại giấc ngủ của người khác là tội chém đầu đó có biết không hả?”
-“Haizz, Sandy bà lại lạc về thời nào rồi?”
Giọng nói này… Thấy cô không đáp trả, cậu ta tiếp lời:
-“Dậy nhanh đi, đồ heo lái, giờ này còn sớm sủa gì nữa. Tôi đang ở dưới nhà bà đấy, mau…”
Cậu chưa nói hết câu, cô đã cúp máy. Cô bật dậy, nhảy xuống giường, mở phanh cửa, rồi chạy thật nhanh xuống. Xuống đến nhà, cô thấy Nguyên Sinh đang đứng giữa nhà, cô ngẩn người. Nghe tiếng động phía sau lưng cậu quay lại, thấy cô trong bộ dạng người không ra người, quỷ cũng không phải quỷ, cậu bất giác bật cười thành tiếng. Cô lúc này mới hoàn hồn, giơ tay chỉ vào mặt cậu ta, lắp bắp:
-“Alan, sa..sa..sao ông lại ở đây?”
-“Nè, tôi là Hayden, chứ không phải Alan.”
-“Rồi rồi, Hayden giờ này ông làm gì ở đây? Còn sớm mà.”
-“Sớm cái mặt bà.”- Hayden đưa tay dí trán cô, rồi chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay –“Còn cái bộ dạng này nữa, thấy ghê quá đi, bà có phải là con gái không thế? Đầu óc bù xù, quần áo xộc xệch, thật chả ra thể thống gì. Mau lên sửa soạn lại đi.”
-“Cần đếch gì. Đây có phải lần đầu tiên ông thấy tôi như thế này đâu, còn lạ gì chứ.”
Cô đưa tay lên gãi đầu, vẫn còn ngái ngủ, nặng nề tiến về phía chiếc sofa.
-“Tôi không lạ, điều tôi là là sao chồng bà lại để bà có bộ dạng như thế này thôi.”
-“Haizz, nói anh ta làm gì, mới sáng sớm đã ra ngoài tìm gái rồi, làm gì có thời gian để ý tôi.”
Cô thở dài, nhâm nhi tách trà trên tay. Hayden tiến đến ngồi cạnh cô, thắc mắc:
-“Sao lại thế? Anh ta lại thờ ơ với bà thế cơ à?”
-“Ông có nhìn thấy mấy cái phòng ở tầng hai, mà có số kia không?”
-“Thấy, tôi cũng đang thắc mắc.”
-“Vậy ông nhìn cho kĩ nha.”
Cô bất chợt đứng dậy vuốt lại tóc, chỉnh quẩn áo cho đàng hoàng hơn, cất giọng nói lớn:
-“Công tử, sao hôm nay ngài về sớm vậy? Công việc rất thuận lợi phải không?”
Hayden đang không hiểu gì, thì từ những căn phòng kia bắt đầu phát ra tiếng lục đục. Vài phút sau, rất nhiều mỹ nhân bước ra đứng vịn vào lan can, nói vọng xuống:
-“Hàn Lãnh đâu? Anh ấy ở đâu?”
-“Này, cô kia Lãnh thiếu đâu rồi hả?”
Nghe nói vậy, cô nhìn lên cung kính:
-“Công tử vừa về nhà, lại có người gọi điện đi gấp rồi ạ. Mời các vị tiểu thư vào nghỉ ngơi trước.”
Mặt họ chảy xuống, quay lưng đi vào phòng.
-“Giờ thì ông hiểu lí do rồi đấy.”
Cô lại quay ngồi xuống ghế, tiếp tục uống trà. Lúc này, Hayden mới hoàn hồn.
-“Chuyện gì đang diễn ra thế này? Đây là hậu cung sao?”
-“Ông cũng biết rồi đấy, anh ta có vô số mỹ nhân bao quanh, nên anh ta không bao giờ để ý đến một người bình thường như tôi đâu.”
-“Sandy, tôi biết anh ta chăng hoa, nhưng như này thì hơi quá đáng.”
Cô buông tách trà đứng dậy đi lên phòng.
-“Vì thế nên anh ta cả đời này cũng không biết có một người vợ như tôi đâu. Thôi ông lo nhiêu thế làm gì, lên phòng tôi đi, còn nhiều bài lắm đấy.”
Hayden có chút thương cô, nhưng cô không thích người khác thương hại nên cậu cũng không thể hiện ra mặt. Cậu cứ yên lặng theo cô lên phòng.
/50
|