Phiêu Tuyết sửng sốt, “Ừ? Ở trung tâm? Sau đó thì sao?” Phiêu Tuyết không rõ đây là ý gì, ở trung tâm thì thế nào? Thủy Bích làm bộ như nhìn ra xa, lấy tay chỉ chỉ một tòa cung điện rộng rãi tráng lệ nhất bên phải Phiêu Tuyết, “Tiểu thư, ngươi nhìn thấy không? Trên cao nhất kia kìa” Phiêu Tuyết nhìn nơi nàng chỉ, một tòa cung điện đột ngột mọc lên từ mặt đất, quan sát toàn bộ trung cung, cao như thế, chỉ có Tuấn Lạc mới được ở. “Kia không phải Sùng Dương cung sao? Sao vậy?” Thủy Bích lại chỉ chỉ một tòa cung điện không kém phần hoa lệ phía đông Sùng Dương cung: “Vậy tiểu thư, ngươi xem, kia là cung nào?” Phiêu Tuyết đương nhiên nhận ra cái chỗ quỷ quái kia, “Đó là Từ Vĩnh Cung, ta nhận ra, ngươi không cần hỏi ta” Thủy Bích liếc nhìn Phiêu Tuyết một cái, thở ra một hơi, hoàn hảo hoàn hảo…… lúc này tiểu thư bình thường. Thích thú chỉ về phía trước Trai Nguyệt cung có một cung điện không có đèn đuốc tối đen như mực: “Hỏi ngươi một câu nữa, tiểu thư ngươi có biết kia là cung gì không?” Phiêu Tuyết nhìn điện các kia, trong cung nhà cửa nhiều như vậy, nàng sao có thể biết hết tất cả? Tối như mực không có đèn đuốc, làm cho người ta cảm thấy u ám, Phiêu Tuyết thoáng một cái thấy dựng tóc gáy. Cười trách mắng: “Mau đi vào, chỉ biết nghiên cứu mấy thứ quỷ quái này…… Cẩn thận bên trong có oan hồn đột nhiên chạy đến quấn quít lấy ngươi” Thủy Bích bị Phiêu Tuyết nói như thế, cũng cảm thấy dựng hết tóc gáy, vột vàng vuốt vuốt tay áo, chạy vào trong điện, còn lại một mình Phiêu Tuyết đứng ở cửa, nhìn điện các tối như mực kia, không có nửa phần sức sống. Phiêu Tuyết đi vào, Nguyệt Hiên đã bị Nguyệt Phàm hành hạ nói không ra lời, Nguyệt Linh bê một đĩa đồ ăn tới: “Nương nương, đây là Hoàng Thượng vừa phái tiểu công công đưa tới, nói là ăn ngon, cho ngươi nếm thử” Nguyệt Quế một lòng muốn nhìn thấy Hoàng Thượng, hỏi Nguyệt Linh: “Nguyệt Linh tỷ tỷ, hôm nay Hoàng Thượng không đến sao?” Nguyệt Linh nhìn thoáng qua Phiêu Tuyết đang ăn điểm tâm, dường như không có gì khác thường, một lòng nhào vào đồ ăn. Nàng trả lời Nguyệt Quế: “Hoàng Thượng nói hôm nay tấu chương nhiều, có chút bận rộn, có thể không đến” Xoay người nói với Phiêu Tuyết: “Hoàng Thượng nói để cho nương nương nghỉ ngơi cho tốt” Phiêu Tuyết đầu cũng không nâng lên, cầm lên một khối điểm tâm, “Ừ” một tiếng, tiếp tục ăn. Thật ra trong lòng Phiêu Tuyết cũng có chút mất mát. Nguyệt Quế cũng “A” một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên: “Xem ra Hoàng Thượng không tới……” vẻ mặt có vẻ mất mát. Nguyệt Niên ngồi bên cạnh Nguyệt Quế, an ủi: “Biết ngươi muốn gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hôm nay không đến sáng mai nhất định sẽ đến, nhìn ngươi nóng vội cái gì……” Lúc mọi người đang trò chuyện, Phiêu Tuyết đã đẩy cái đĩa trống rỗng cho Thủy Bích, Thủy Bích tiếp nhận, trùng hợp Nguyệt Hiên nãy giờ không nói gì đột nhiên “Ơ” một tiếng,“Sao lại không thấy Nguyệt Nô” Lúc này Nguyệt Linh cũng phục hồi tinh thần,“Quả thật một lúc lâu không gặp Nguyệt Nô ” Phiêu Tuyết ngẩng đầu lên, ngừng nuốt xuống,“Nguyệt Nô?” A, Nguyệt Nô…… Tuấn Lạc phái sáu người đến cùng nàng, hiện tại chỉ có Nguyệt Linh, Nguyệt Hiên, Nguyệt Phàm, Nguyệt Quế, Nguyệt Niên, còn Nguyệt Nô không thấy. Nguyệt Phàm dựa vào cây cột, nghe vậy lên tiếng: “Nguyệt Nô đi thắp hương cho muội muội, lúc nữa sẽ trở lại” “Thắp hương gì?” Phiêu Tuyết nhìn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của mọi người hỏi. Ở đây nhất định là có tin vịt gì đấy. Quả nhiên, Nguyệt Niên ấp úng: “Nương nương, không có việc gì …… chỉ là…… chỉ là thắp hương thôi” Toàn bộ yên lặng. Phiêu Tuyết đi lại giữa các nàng, híp mắt nhìn từng người, dùng ngữ khí tiếu lý tàng đao nói: “Các cô nương…… Nói cho ta biết đi?” (trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm) Nguyệt Niên nói: “Chúng ta sợ nói ra sẽ làm nương nương sợ hãi……” “Nói” Phiêu Tuyết trả lời cực kỳ đơn giản, nha đầu này rốt cuộc ẩn dấu sau lưng bao nhiêu bí mật? Nguyệt Phàm nhảy ra: “Các ngươi không nói ta nói” “Ừ, ngươi nói” Phiêu Tuyết liều mạng nhìn chằm chằm các nàng, lòng hiếu kỳ của Thủy Bích cũng bị trêu chọc lên, lặng lẽ nhích tới gần một ít. Nguyệt Phàm thở dài một hơi: “Nương nương người đại khái là không biết…… Chuyện này là bị cấm truyền…… Chúng ta biết là nhờ quan hệ của Nguyệt Nô…… Nói rằng trong đêm nguyệt hắc phong cao…” (đêm trăng cao, mây mù che phủ) “Nói mau nói mau, không nên nhiều lời vô nghĩa như vậy” Phiêu Tuyết nhịn không được oán giận nói. Nguyệt Phàm thanh thanh cổ họng, bày ra một thần sắc bình thường, bắt đầu chậm rãi nói: “Nói rằng trong đêm nguyệt hắc phong cao, khi Lũng hiền phi còn chưa là Lũng hiền phi mà là Lũng quý phi…… Hoàng Thượng đi tới chỗ Lũng quý phi, sủng hạnh Lũng quý phi…… Nhưng buổi sáng ngày hôm sau đã xuất hiện rất nhiều rắn, người ta đều truyền rằng Lũng quý phi là xà tinh hóa thân. Là mỹ nhân mười phần rắn rết…… Người ta nói rằng tình hình lúc đó mười phần hỗn loạn, Lũng quý phi nhảy xuống giường, cả Hoàng Thượng cũng không thèm hầu hạ, ở một bên nhảy múa với rắn, đột nhiên có một con rắn vọt lên muốn cắn Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng anh minh thần võ, rút kiếm chặt đứt con rắn kia! Lúc ấy thật đặc sắc, làm Hoàng Thượng tức giận, hô to:‘Người đâu, người đâu, trẫm muốn chém con rắn này” Nguyệt Phàm học theo cách kể chuyện, miêu tả truyền thuyết này rất thần kỳ. Nguyệt Hiên chen vào nói: “Nương nương, người đừng nghe nàng ấy nói bừa, lúc ấy Hoàng Thượng nào có uy vũ như vậy, khi đó Hoàng Thượng còn rất giả ngu, chỉ hô to bảo người ta đến cứu mạng” Nguyệt Hiên nói mới là chân tướng. Phiêu Tuyết nghe xong, có thể cho phép mình bỏ qua cảm giác không thoải mái trong lòng, trước kia nàng có thể không quan tâm chuyện của Tuấn Lạc với nữ nhân khác, nhưng bây giờ không thể, nàng để ý, nàng để ý chết được. Phiêu Tuyết không muốn thừa nhận ý nghĩ chân chính trong nội tâm mình, nàng kéo Nguyệt Hiên qua, tận lực dùng ngữ khí thoải mái nói: “Nguyệt Hiên, ngươi kể cho ta, đừng để Nguyệt Phàm kể” Nguyệt Phàm che miệng cười đứng qua một bên, chuẩn bị nghe Nguyệt Hiên kể. Nguyệt Quế tuy đã nghe rất nhiều lần, nhưng vì tuổi còn nhỏ, đối với chuyện gì cũng có lòng hiếu kỳ, cho nên nghe hoài không chán, lúc này cũng ngửi thấy mùi ngon, thúc giục: “Đúng vậy, Nguyệt Hiên tỷ tỷ, ngươi mau kể đi” Nguyệt Hiên gật gật đầu, bắt đầu kể: “Sau đó, sau khi Hoàng Thượng gọi cung nhân hầu hạ trong Lan Tịch Cung vào, nhóm cung nhân mới nhìn thấy Lũng quý phi ở trong tẩm điện nhảy nhót giữa lũ rắn, người nói xem đường đường là một quý phi bị người ta nhìn thấy thân thể, điều này quả thật vô cùng nhục nhã, ngay lúc đó Lũng quý phi lại đang buồn bực nóng nảy, Hoàng Thượng cũng phát đại hỏa, sau khi Hoàng Thượng đi rồi, Lũng quý phi lập tức phát điên, kêu những người Lũng gia ở trong cung đến, rồi lại bảo mấy thị vệ võ công cao cường giết hết những người đã nhìn thấy thân thể nàng, vì dấu diếm hành động ác độc của nàng, nữ nhân độc ác kia lại giết hết toàn bộ những người biết chuyện, nghe nói lúc ấy máu chảy thành sông, tiếng kêu rên vang vọng toàn bộ hoàng cung…… muội muội của Nguyệt Nô là Kim Sai làm việc trong Lan Tịch Cung, cũng bị giết” Nguyệt Niên thở dài một hơi: “Nguyệt Nô là tỷ tỷ tốt…… Từ sau khi Lũng hiền phi bị đánh vào lãnh cung, Lan Tịch Cung để trống, mỗi ngày nàng đều đến đó thắp hương siêu độ, cầu cho Kim Sai kiếp sau có thể đầu thai vào gia đình tốt……” Nguyệt Hiên dứt khoát đứng lên, đi tới cửa, chỉ vào tòa cung điện tối om như mực phía trước Trai Nguyệt cung nói với Phiêu Tuyết: “Nương nương, thấy không? Đó chính là Lan Tịch Cung, Lan Tịch Cung có không biết bao nhiêu oan hồn”
/185
|