Chương 24: Bốn người cùng học ( 1 )
“Itsuki-chan, cậu sao thế?” Trong lúc nghỉ trưa, Ryoma ngồi trên sân thượng ăn cá kho thịt băm Ogihara làm cho cậu, hỏi người đang mặt ủ mày chau bên cạnh.
“Ryoma, cậu nghĩ giúp tớ cách gì đi, thế này thì tớ chết chắc rồi.” Ogihara mới ăn được nửa phần của mình, còn lại đều cho Ryoma hết, “Hôm qua tớ không cẩn thận để đội trưởng biết tớ rất kém ngữ văn. Kết quả đội trưởng lại quyết định buổi tối sẽ giúp tôi học bù. Ryoma. . . lúc đội trưởng học bài so với lúc anh ấy ở sân tennis còn nghiêm túc hơn. Cậu cũng biết, Nhật văn của tớ còn kém hơn cậu nữa.” Ogihara trong lòng cực phiền não. Cậu thật không hiểu, tiếng Nhật và tiếng Trung nhiều chỗ rất giống nhau, vì sao cậu lại thấy ngữ văn khó học đến như thế. Hôm qua cậu mới học bù buổi đầu tiên, vừa nghe vừa thấy mình say sưa mơ màng. Thế là đội trưởng dùng ánh mắt đông cứng cậu khiến cậu thanh tỉnh trong nháy mắt. Nhưng cậu đã cố gắng nghe rồi đấy chứ, vậy mà chỉ thấy giống như mình đang nghe chiếu thư. Tiếng Trung cậu viết rất tốt mà, vì sao tiếng Nhật viết ra muốn bao nhiêu xấu xí có bấy nhiêu xấu xí vậy chứ. Trước đây ngữ văn cấp hai cậu vẫn luôn được 90 điểm đó.
Ogihara không thể ăn cay, cho nên bữa trưa của cậu là cơm trứng xào cà chua, Ryoma ăn đến ngon lành. Ăn xong miếng cuối cùng, Ryoma dọn sạch hộp cơm của hai người, thỏa mãn uống một ngụm trà cỏ xanh.
“Ryoma, cậu đừng chỉ ăn vậy chứ, giúp tớ nghĩ biện pháp, làm sao để đội trưởng không bắt tớ học bù nữa.” Bên này Ryoma ăn đến thỏa mãn, bên kia Ogihara thì mất hứng. Cái tên Ryoma này, vừa thấy đồ ăn là quên luôn bạn tốt.
“Mada mada dane, cậu trực tiếp nói với đội trưởng mình học không được là xong?” Đôi mắt hổ phách của Ryoma hổ phách nhướng lên, ngạc nhiên nhìn Ogihara, giống như muốn nói: vậy thì có gì ghê gớm chứ!
“Tớ nào dám.” Ogihara thở dài, nếu cậu trực tiếp nói với đội trưởng là không học, đội trưởng phỏng chừng sẽ không chỉ dùng ánh mắt đông chết cậu mà sẽ trực tiếp giết chết, giết chết!
“Ryoma. . .” Đột nhiên Ogihara ngẩng đầu, khẩn cầu nhìn đối phương đang có vẻ đề phòng, “Ngữ văn của cậu hình như cũng rất kém đúng không, cậu cùng học với tớ được không?” Ogihara đáng thương nhìn Ryoma, Ryoma cũng là từ nhỏ sống ở nước ngoài, ngữ văn sao lại giỏi hơn cậu được.
“Yada.” Ryoma không chút do dự cự tuyệt luôn.
“Ryoma ~~ giúp tớ đi, xin cậu đó ~~” Hai tay Ogihara tạo thành chữ thập hướng về Ryoma bắt đầu cầu xin.
“Yada.” Ryoma vẫn chẳng hề động đậy.
“Ryoma, vì sao thế, thực sự thì ngữ văn của cậu cũng không tốt mà, vừa lúc nhân cơ hội học bổ túc một chút đi. Là đội trưởng tự mình giảng bài đó, bao nhiêu người muốn được đội trưởng giúp học bù đó.” Ogihara lúc này đã quên luôn vừa rồi cậu oán giận thế nào, thầm nghĩ nếu phải học một mình, không bằng dụ dỗ Ryoma cùng mình học.
“Mada mada dane, ngữ văn của tớ điểm vẫn tốt. Tớ đâu có giống cậu, trước đây căn bản là không tiếp xúc với tiếng Nhật.” Ryoma lắc đầu lần thứ hai cự tuyệt, cậu tình nguyện ngủ chứ không muốn học bù.
“Ryoma. . . Cậu thật không nghĩa khí.” Thấy dỗ ngọt không được, Ogihara bắt đầu ra đòn mạnh.
“Echizen sao lại không nghĩa khí vậy, Ogihara?” Fuji lên sân thượng định nghỉ ngơi một lúc, nghe thấy câu vừa rồi của Ogihara thì cười hỏi.
“Fuji senpai!” Thấy người, Ogihara dường như gặp được cứu tinh, dịch sang bên cạnh phủi phủi chỗ ngồi cho Fuji senpai. Ogihara nịnh nọt mở miệng, “Fuji senpai, anh thông minh nhất, anh giúp tôi nghĩ biện pháp.” Fuji senpai khôn khéo như vậy, nhất định có thể nghĩ giúp cậu cách gì đó.
“Chuyện gì?” Fuji thấy hiếu kỳ, hơi mở mắt. Ryoma ngồi một bên, trầm mặc nhìn Fuji.
Ogihara mặc kệ Ryoma “vô tình vô nghĩa”, vội vã nói với Fuji khó khăn của mình, nói xong thì tràn đầy hy vọng nhìn Fuji.
“Ừm. . . Tezuka nếu quyết định giúp cậu học bù, vậy chắc chắn sẽ không đổi ý đâu.” Fuji hơi nhíu mi, có vẻ khó xử.
“Chẳng lẽ Fuji senpai cũng không có cách nào sao?” Ogihara nhụt chí rên rỉ một tiếng, đều do ngày hôm qua lúc đi học mình lỡ miệng mà ra.
“Tuy nhiên. . .” Fuji đột nhiên đổi giọng, vùng xung quanh lông mày cũng giãn ra, “Tôi có một cách.”
“Fuji senpai. . .” Ogihara vừa nghe, lập tức kích động bắt lấy tay Fuji, “Cách gì? Cách gì?”
“Ha ha, kỳ thực rất đơn giản, đó là. . . tôi cũng giúp cậu học bù.” Fuji ngừng một chút, sau đó nói ra cách của mình.
“A?!” Ogihara ngây người, cách gì thế này, không phải tự đẩy mình vào “hố lửa” sao?
“Nào, Ogihara, hai người cùng giúp cậu học bù cậu sẽ không thấy căng thẳng nữa, có muốn thử hay không?”Thanh âm Fuji phi thường nhu hòa, cười đến cực kì chân thật.
“Cái kia. . . vậy phiền phức Fuji senpai rồi.” Ogihara nghĩ nếu cậu bỏ qua thì thật là lãng phí hai đại cao thủ của Seigaku.
“Không phiền không phiền.” Fuji đong đưa bàn tay, “Quyết định vậy đi. Hôm nay tập luyện xong Ogihara phải chờ tôi nha, tôi và Tezuka cùng đến nhà cậu giúp cậu học bổ túc.” Fuji không đợi Ogihara nói gì nữa, lập tức hạ quyết định.
“Itsuki-chan, tớ cũng đi, ngữ văn của tớ cũng nên học bổ túc một chút.” Vừa rồi kiên quyết không chịu cùng Ogihara học bổ túc, Ryoma đột nhiên chen vào một câu.
“Hơ. . . Chuyện này. . .” Ogihara có cảm giác không biết nói gì nữa, cậu nghĩ mình chẳng những không đem đội trưởng “tống” đi được, lại còn “mời” về một người so với đội trưởng càng đáng sợ hơn. Ogihara nhìn Ryoma giờ lại quyết định cùng cậu học bổ túc, thật muốn đem cậu ta cắn chết.
“Tezuka. . . Có một chuyện tôi muốn nói với anh. . .” Buổi chiều đang ở lớp học tiếng Anh, Tezuka lấy ra điện thoại di động, đọc tin nhắn Ogihara gửi. “Chuyện gì?” rồi Tezuka ngẩng đầu lên, tiếp tục nghe giảng.
“. . . . Buổi tối, ờ. . . Ryoma cũng muốn đến chỗ tôi học bù. . . Còn có một người. . . cũng muốn đi. . .” Cúi đầu nhìn điện thoại di động, Tezuka thấy đối phương vừa nói vừa do dự mà nhăn mi lại. Cô giáo tiếng Anh trên bục giảng nhìn chăm chú vào Tezuka thấy thế lập tức thu hồi ánh mắt, làm bộ không nhìn thấy có người đang không tập trung nghe giảng.
“Đừng lo lắng, rốt cuộc làm sao vậy?” Thấy tin nhắn Tezuka gửi đến, Ogihara đang ngồi tự học liền úp xuống bàn chuyên tâm nhắn tin trả lời. Cậu nghĩ mình cùng Tezuka nói một tiếng thật là tốt, dù sao cậu lại tự ý dẫn về một tên “học sinh” và một tên “gia sư” nữa. Tuy nhiên, suy nghĩ tới mạng nhỏ của mình, cậu quyết định giấu diếm một việc.
“Fuji senpai cũng muốn giúp tôi học bù, buổi tối anh ấy và Ryoma sẽ cùng đến nhà tôi. . . . Tezuka, anh sẽ không khó chịu chứ.” Nhìn tin nhắn một lúc mới gửi tới, Tezuka trầm tư một lúc lâu rồi khôi phục lại như thường. Ngẩng đầu lên, Tezuka chống tay nhìn lên bảng, nhưng ánh mắt cũng chẳng hề dừng lại trên bảng.
“Không nên nghĩ nhiều.” Thấy Tezuka gửi tới bốn chữ, Ogihara mới yên lòng. Suy nghĩ một chút liền tìm số điện thoại của một người rồi nhanh tay gửi một tin nhắn.
… . .
“Fuji senpai. . . Nghìn vạn lần anh đừng cho đội trưởng biết chúng ta than phiền chuyện anh ấy giúp tôi học bù nha, tôi van anh đó.” Fuji đang trong lớp học chợt nghe điện thoại di động trong ngăn kéo rung lên thì nghi hoặc lấy ra nhìn. Thấy tin nhắn là Ogihara gửi tới, Fuji có chút kinh ngạc. Đọc xong tin nhắn, Fuji híp mắt cười một lúc rồi mới trả lời.
Đọc tin nhắn hồi âm của Fuji senpai, Ogihara nhẹ giọng bật cười. “Có thể, nhưng buổi tối Ogihara nhớ mời tôi ăn đó, : ) ”
“Fuji senpai, nhà tôi không có mù-tạc, tối nay tôi dùng ớt thay thế được không? Mai tôi sẽ đi mua mù-tạc. . . Nhưng tôi cũng sẽ không làm món gì có mù-tạc đâu.” Bỏ sách giáo khoa ngữ văn mai cần kiểm tra đặt trước trán, Ogihara hết sức chuyên chú nhắn tin.
Hướng lên bục giảng cười với cô giáo tiếng Anh một nụ cười cực kì mĩ lệ, khi cô giáo đỏ mặt quay đầu, Fuji lập tức cúi đầu hồi âm. . . . .
Buổi học hôm đó, có hai người dù nhắn tin nói chuyện tùm lum trong giờ nhưng cuối cùng lại vẫn bình bình an an chẳng hề bị sờ gáy.
Editor lảm nhảm: Các anh sướng thật đó, tui cũng muốn cười với cô giáo một cái cô sẽ đỏ mặt quay đi, cũng muốn nhắn tin trong giờ mà ko bị sờ gáy. Aizzzzzz Đăng bởi: admin
“Itsuki-chan, cậu sao thế?” Trong lúc nghỉ trưa, Ryoma ngồi trên sân thượng ăn cá kho thịt băm Ogihara làm cho cậu, hỏi người đang mặt ủ mày chau bên cạnh.
“Ryoma, cậu nghĩ giúp tớ cách gì đi, thế này thì tớ chết chắc rồi.” Ogihara mới ăn được nửa phần của mình, còn lại đều cho Ryoma hết, “Hôm qua tớ không cẩn thận để đội trưởng biết tớ rất kém ngữ văn. Kết quả đội trưởng lại quyết định buổi tối sẽ giúp tôi học bù. Ryoma. . . lúc đội trưởng học bài so với lúc anh ấy ở sân tennis còn nghiêm túc hơn. Cậu cũng biết, Nhật văn của tớ còn kém hơn cậu nữa.” Ogihara trong lòng cực phiền não. Cậu thật không hiểu, tiếng Nhật và tiếng Trung nhiều chỗ rất giống nhau, vì sao cậu lại thấy ngữ văn khó học đến như thế. Hôm qua cậu mới học bù buổi đầu tiên, vừa nghe vừa thấy mình say sưa mơ màng. Thế là đội trưởng dùng ánh mắt đông cứng cậu khiến cậu thanh tỉnh trong nháy mắt. Nhưng cậu đã cố gắng nghe rồi đấy chứ, vậy mà chỉ thấy giống như mình đang nghe chiếu thư. Tiếng Trung cậu viết rất tốt mà, vì sao tiếng Nhật viết ra muốn bao nhiêu xấu xí có bấy nhiêu xấu xí vậy chứ. Trước đây ngữ văn cấp hai cậu vẫn luôn được 90 điểm đó.
Ogihara không thể ăn cay, cho nên bữa trưa của cậu là cơm trứng xào cà chua, Ryoma ăn đến ngon lành. Ăn xong miếng cuối cùng, Ryoma dọn sạch hộp cơm của hai người, thỏa mãn uống một ngụm trà cỏ xanh.
“Ryoma, cậu đừng chỉ ăn vậy chứ, giúp tớ nghĩ biện pháp, làm sao để đội trưởng không bắt tớ học bù nữa.” Bên này Ryoma ăn đến thỏa mãn, bên kia Ogihara thì mất hứng. Cái tên Ryoma này, vừa thấy đồ ăn là quên luôn bạn tốt.
“Mada mada dane, cậu trực tiếp nói với đội trưởng mình học không được là xong?” Đôi mắt hổ phách của Ryoma hổ phách nhướng lên, ngạc nhiên nhìn Ogihara, giống như muốn nói: vậy thì có gì ghê gớm chứ!
“Tớ nào dám.” Ogihara thở dài, nếu cậu trực tiếp nói với đội trưởng là không học, đội trưởng phỏng chừng sẽ không chỉ dùng ánh mắt đông chết cậu mà sẽ trực tiếp giết chết, giết chết!
“Ryoma. . .” Đột nhiên Ogihara ngẩng đầu, khẩn cầu nhìn đối phương đang có vẻ đề phòng, “Ngữ văn của cậu hình như cũng rất kém đúng không, cậu cùng học với tớ được không?” Ogihara đáng thương nhìn Ryoma, Ryoma cũng là từ nhỏ sống ở nước ngoài, ngữ văn sao lại giỏi hơn cậu được.
“Yada.” Ryoma không chút do dự cự tuyệt luôn.
“Ryoma ~~ giúp tớ đi, xin cậu đó ~~” Hai tay Ogihara tạo thành chữ thập hướng về Ryoma bắt đầu cầu xin.
“Yada.” Ryoma vẫn chẳng hề động đậy.
“Ryoma, vì sao thế, thực sự thì ngữ văn của cậu cũng không tốt mà, vừa lúc nhân cơ hội học bổ túc một chút đi. Là đội trưởng tự mình giảng bài đó, bao nhiêu người muốn được đội trưởng giúp học bù đó.” Ogihara lúc này đã quên luôn vừa rồi cậu oán giận thế nào, thầm nghĩ nếu phải học một mình, không bằng dụ dỗ Ryoma cùng mình học.
“Mada mada dane, ngữ văn của tớ điểm vẫn tốt. Tớ đâu có giống cậu, trước đây căn bản là không tiếp xúc với tiếng Nhật.” Ryoma lắc đầu lần thứ hai cự tuyệt, cậu tình nguyện ngủ chứ không muốn học bù.
“Ryoma. . . Cậu thật không nghĩa khí.” Thấy dỗ ngọt không được, Ogihara bắt đầu ra đòn mạnh.
“Echizen sao lại không nghĩa khí vậy, Ogihara?” Fuji lên sân thượng định nghỉ ngơi một lúc, nghe thấy câu vừa rồi của Ogihara thì cười hỏi.
“Fuji senpai!” Thấy người, Ogihara dường như gặp được cứu tinh, dịch sang bên cạnh phủi phủi chỗ ngồi cho Fuji senpai. Ogihara nịnh nọt mở miệng, “Fuji senpai, anh thông minh nhất, anh giúp tôi nghĩ biện pháp.” Fuji senpai khôn khéo như vậy, nhất định có thể nghĩ giúp cậu cách gì đó.
“Chuyện gì?” Fuji thấy hiếu kỳ, hơi mở mắt. Ryoma ngồi một bên, trầm mặc nhìn Fuji.
Ogihara mặc kệ Ryoma “vô tình vô nghĩa”, vội vã nói với Fuji khó khăn của mình, nói xong thì tràn đầy hy vọng nhìn Fuji.
“Ừm. . . Tezuka nếu quyết định giúp cậu học bù, vậy chắc chắn sẽ không đổi ý đâu.” Fuji hơi nhíu mi, có vẻ khó xử.
“Chẳng lẽ Fuji senpai cũng không có cách nào sao?” Ogihara nhụt chí rên rỉ một tiếng, đều do ngày hôm qua lúc đi học mình lỡ miệng mà ra.
“Tuy nhiên. . .” Fuji đột nhiên đổi giọng, vùng xung quanh lông mày cũng giãn ra, “Tôi có một cách.”
“Fuji senpai. . .” Ogihara vừa nghe, lập tức kích động bắt lấy tay Fuji, “Cách gì? Cách gì?”
“Ha ha, kỳ thực rất đơn giản, đó là. . . tôi cũng giúp cậu học bù.” Fuji ngừng một chút, sau đó nói ra cách của mình.
“A?!” Ogihara ngây người, cách gì thế này, không phải tự đẩy mình vào “hố lửa” sao?
“Nào, Ogihara, hai người cùng giúp cậu học bù cậu sẽ không thấy căng thẳng nữa, có muốn thử hay không?”Thanh âm Fuji phi thường nhu hòa, cười đến cực kì chân thật.
“Cái kia. . . vậy phiền phức Fuji senpai rồi.” Ogihara nghĩ nếu cậu bỏ qua thì thật là lãng phí hai đại cao thủ của Seigaku.
“Không phiền không phiền.” Fuji đong đưa bàn tay, “Quyết định vậy đi. Hôm nay tập luyện xong Ogihara phải chờ tôi nha, tôi và Tezuka cùng đến nhà cậu giúp cậu học bổ túc.” Fuji không đợi Ogihara nói gì nữa, lập tức hạ quyết định.
“Itsuki-chan, tớ cũng đi, ngữ văn của tớ cũng nên học bổ túc một chút.” Vừa rồi kiên quyết không chịu cùng Ogihara học bổ túc, Ryoma đột nhiên chen vào một câu.
“Hơ. . . Chuyện này. . .” Ogihara có cảm giác không biết nói gì nữa, cậu nghĩ mình chẳng những không đem đội trưởng “tống” đi được, lại còn “mời” về một người so với đội trưởng càng đáng sợ hơn. Ogihara nhìn Ryoma giờ lại quyết định cùng cậu học bổ túc, thật muốn đem cậu ta cắn chết.
“Tezuka. . . Có một chuyện tôi muốn nói với anh. . .” Buổi chiều đang ở lớp học tiếng Anh, Tezuka lấy ra điện thoại di động, đọc tin nhắn Ogihara gửi. “Chuyện gì?” rồi Tezuka ngẩng đầu lên, tiếp tục nghe giảng.
“. . . . Buổi tối, ờ. . . Ryoma cũng muốn đến chỗ tôi học bù. . . Còn có một người. . . cũng muốn đi. . .” Cúi đầu nhìn điện thoại di động, Tezuka thấy đối phương vừa nói vừa do dự mà nhăn mi lại. Cô giáo tiếng Anh trên bục giảng nhìn chăm chú vào Tezuka thấy thế lập tức thu hồi ánh mắt, làm bộ không nhìn thấy có người đang không tập trung nghe giảng.
“Đừng lo lắng, rốt cuộc làm sao vậy?” Thấy tin nhắn Tezuka gửi đến, Ogihara đang ngồi tự học liền úp xuống bàn chuyên tâm nhắn tin trả lời. Cậu nghĩ mình cùng Tezuka nói một tiếng thật là tốt, dù sao cậu lại tự ý dẫn về một tên “học sinh” và một tên “gia sư” nữa. Tuy nhiên, suy nghĩ tới mạng nhỏ của mình, cậu quyết định giấu diếm một việc.
“Fuji senpai cũng muốn giúp tôi học bù, buổi tối anh ấy và Ryoma sẽ cùng đến nhà tôi. . . . Tezuka, anh sẽ không khó chịu chứ.” Nhìn tin nhắn một lúc mới gửi tới, Tezuka trầm tư một lúc lâu rồi khôi phục lại như thường. Ngẩng đầu lên, Tezuka chống tay nhìn lên bảng, nhưng ánh mắt cũng chẳng hề dừng lại trên bảng.
“Không nên nghĩ nhiều.” Thấy Tezuka gửi tới bốn chữ, Ogihara mới yên lòng. Suy nghĩ một chút liền tìm số điện thoại của một người rồi nhanh tay gửi một tin nhắn.
… . .
“Fuji senpai. . . Nghìn vạn lần anh đừng cho đội trưởng biết chúng ta than phiền chuyện anh ấy giúp tôi học bù nha, tôi van anh đó.” Fuji đang trong lớp học chợt nghe điện thoại di động trong ngăn kéo rung lên thì nghi hoặc lấy ra nhìn. Thấy tin nhắn là Ogihara gửi tới, Fuji có chút kinh ngạc. Đọc xong tin nhắn, Fuji híp mắt cười một lúc rồi mới trả lời.
Đọc tin nhắn hồi âm của Fuji senpai, Ogihara nhẹ giọng bật cười. “Có thể, nhưng buổi tối Ogihara nhớ mời tôi ăn đó, : ) ”
“Fuji senpai, nhà tôi không có mù-tạc, tối nay tôi dùng ớt thay thế được không? Mai tôi sẽ đi mua mù-tạc. . . Nhưng tôi cũng sẽ không làm món gì có mù-tạc đâu.” Bỏ sách giáo khoa ngữ văn mai cần kiểm tra đặt trước trán, Ogihara hết sức chuyên chú nhắn tin.
Hướng lên bục giảng cười với cô giáo tiếng Anh một nụ cười cực kì mĩ lệ, khi cô giáo đỏ mặt quay đầu, Fuji lập tức cúi đầu hồi âm. . . . .
Buổi học hôm đó, có hai người dù nhắn tin nói chuyện tùm lum trong giờ nhưng cuối cùng lại vẫn bình bình an an chẳng hề bị sờ gáy.
Editor lảm nhảm: Các anh sướng thật đó, tui cũng muốn cười với cô giáo một cái cô sẽ đỏ mặt quay đi, cũng muốn nhắn tin trong giờ mà ko bị sờ gáy. Aizzzzzz Đăng bởi: admin
/155
|