Chương 32: Bữa cơm hữu nghị
Đứng trước cửa một nhà hàng xa hoa, Ogihara lần thứ hai nhìn địa chỉ trong tay để chắc chắn là mình không nhầm. Từ trên taxi bước xuống, tìm được chỗ hẹn với người kia, Ogihara chỉ cảm thấy cực kì may mắn vì daddy và các anh cho cậu tiền tiêu vặt cũng khá nhiều, đủ để hôm nay cậu không cần ở lại đây rửa chén cho người ta để trừ nợ. Ngẫm lại, mời một người ăn ở nhà hàng Pháp sang trọng như vậy có thể mất bao nhiêu tiền nhỉ. Xem ra Atobe Keigo kia không chỉ muốn cậu mời ăn đơn giản như vậy, không chừng là muốn bắt cậu làm công ở đây mấy tháng trả nợ để làm anh ta hả giận cũng nên.
“Thực sự bị cắn nghiêm trọng vậy sao?” Ogihara vừa nói thầm vừa mở ví ra xem cậu có mang thẻ tín dụng không, giá cả ở những chỗ thế này cậu biết rất rõ. Không phải cậu keo kiệt, nhưng đối phương chắc là không tình cờ biết được cậu có thể trả tiền cho bữa ăn ở đây đi. Lỡ chẳng may cậu không trả được thì chẳng phải sẽ phải ở đây rửa bát trừ nợ sao. Hít sâu một hơi, Ogihara chỉnh trang lại quần áo rồi đi vào trong nhà hàng, dù sao cũng đã rơi vào tình cảnh này, cậu cũng không nên quá lo lắng thêm nữa.
“Xin chào, xin hỏi cậu là Ogihara Aitsuki?” Ogihara vừa mới đi vào, một nữ quản lý của nhà hàng lập tức tiến đến mỉm cười hỏi.
“. . . Vâng, tôi là Ogihara Aitsuki.” Ogihara nghi hoặc, sao đối phương lại biết cậu là ai vậy.
“Cậu Ogihara, xin mời đi bên này.” Vị quản lý vừa nghe thì vội cung kính nghiêng người, tay phải giơ lên, dẫn Ogihara đi sang bên phải.
Ogihara hiểu ra, hẳn là do người kia sắp đặt, nên cũng yên lòng theo vị quản lý kia đi. Đi được một đoạn, thấy phía trước có một người ngồi cạnh bàn, Ogihara bỗng thấy có chút mê hoặc. Người này hiện giờ cho cậu cảm giác khác xa lúc trước, thật cao quý, ưu nhã.
“Atobe Keigo.” Không đợi quản lý nói, đang ngồi trên ghế Atobe liền đứng lên, chủ động giới thiệu với Ogihara.
“Ogihara Aitsuki.” Ogihara ngẩng đầu nhìn đối phương, chủ động bắt tay đối phương rồi buông ra, không dấu vết lén nhìn tay phải của Atobe.
Lúc này, một bồi bàn đi tới, quản lý cầm thực đơn trên tay bồi bàn đưa cho Atobe và Ogihara, sau đó yên lặng đứng một bên đợi hai người gọi.
Khóe miệng Atobe trước sau vẫn lộ ra nụ cười nhàn nhạt mà ưu nhã, anh gọi một phần bít tết, canh hải sản, rượu vang đỏ và bánh pudding, sau đó đưa lại thực đơn cho bồi bàn và nhìn Ogihara đang xem thực đơn ở đối diện. Đối với Atobe mà nói, đến nơi đây ăn là chuyện cực kì bình thường nên anh tuyệt không cảm thấy chọn nhà hàng này có gì không ổn, cũng không cho rằng sẽ làm khó gì Ogihara. Anh không thể chấp nhận được Ogihara Aitsuki có thể đơn giản như vậy đã tra ra số điện thoại của mình lại chỉ là người bình thường. Mà hiện tại thấy người này không hề có chút sợ hãi hay không thích ứng vì lần đầu đến những nơi như vậy, Atobe càng thêm xác định Ogihara nhất định không xa lạ với những chỗ như thế này. Atobe có thể khẳng định trong những người mình biết không có ai mang họ Ogihara. Đối với thân phận của Ogihara Aitsuki, trước sau Atobe vẫn đoán không ra.
Mà tâm tư của Ogihara lại hoàn toàn không đặt trên thực đơn. Tuy rằng đồ ăn Pháp nổi tiếng bậc nhất thế giới nhưng vì chịu ảnh hưởng từ kiếp trước, cậu càng thích đồ ăn Trung Quốc hơn. Vả lại đồ ăn Pháp cũng lấy hải sản là một trong những nguyên liệu trọng yếu nên Ogihara chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một phần bít tết, một ly trà chanh ( cậu vẫn còn “vị thành niên” nên tuyệt đối sẽ không uống rượu đâu ), còn có canh gà nấu với rau, tráng miệng bằng bánh ngọt.
Gọi món xong, khi những người khác đi xuống hai người lại rơi vào trầm mặc. Atobe ngồi quan sát Ogihara, mà Ogihara thỉnh thoảng lại nhìn tay Atobe, lúc này cậu thực sự không biết làm sao để phá vỡ sự im lặng này. Một lát sau, Atobe lên tiếng trước.
“Đây là vết sẹo cậu để lại trên tay tôi.” Atobe đưa tay tới trước mặt Ogihara để Ogihara có thể thấy thật rõ ràng. Vừa rồi người này vẫn lén nhìn tay anh, anh đã sớm biết cậu ta muốn nhìn cái gì.
Nhìn dấu răng trắng trắng trên tay, mặt Ogihara nóng lên, xem ra ngày đó cậu cắn thật sự rất mạnh, nếu không thì lâu như vậy rồi sao lại vẫn còn sẹo chứ.
“Thực sự rất xin lỗi, tôi không nghĩ rằng mình lại cắn mạnh như vậy.” Ogihara giương mắt thành khẩn nhìn Atobe xin lỗi. Dù nói thế nào, cậu cũng đã cắn người ta bị thương.
“Tôi rất muốn biết vì sao người của tôi lại không tìm được cậu. Nói thẳng ra. . . cậu vốn không hề đi học.” Atobe vừa uống rượu vừa hỏi. Một người như vậy nếu như đi học thì không thể không tìm được. Chỉ có thể giải thích rằng người tên Ogihara Aitsuki này căn bản không đi học, Atobe nghĩ như thế.
Nghe câu hỏi của Atobe, Ogihara bắt đầu muốn đứng lên, dù sao thì sự tình cũng có chút phức tạp. Cậu thực không thể nói là mình có đi học, chỉ là lúc đi học thì không phải hình dạng này thôi. Huống chi chuyện này cậu cũng không định nói với người lần đầu tiên gặp mặt. Trong lòng Ogihara tuy rằng người này có chút ấn tượng, cũng là một hoàng tử, nhưng với cậu mà nói thì Atobe Keigo chỉ là một người người xa lạ.
“Nếu không muốn nói thì thôi, bổn đại gia cũng không miễn cưỡng.” Nhìn ra Ogihara khó xử, “lúc này”Atobe không định truy hỏi nữa.
“Xin lỗi. . .” Ngoại trừ hai chữ này, Ogihara không nghĩ ra từ gì khác. Người trước mắt không còn vẻ cường thế và bá đạo như hôm đó mà rất tôn quý và ôn hòa. Ogihara nghĩ mình có vẻ quá đáng, suy nghĩ một chút, Ogihara áy náy nói, “Tôi là học sinh năm nhất trường trung học Seigaku, nhưng ở trường thì tôi không ở hình dạng này nên người của anh không tìm được tôi. Do một vài nguyên nhân bất đắc dĩ nên ở trường tôi phải cải trang. . .”
Ogihara lúc này đột nhiên có cảm giác không chân thật, người trước mặt rõ ràng chỉ có 15 tuổi nhưng biểu hiện so với người đã sống hai kiếp như cậu lại càng thêm thành thục ổn trọng. Kiếp trước cậu trừ lúc đi học thì cũng là ở nhà đọc sách, do tính cách cộng với thành tích học tập trung bình nên cậu không hay ra ngoài, cũng không có bạn bè gì. Có khi nào chính vì vậy nên bây giờ cậu mới chẳng thay đổi chút nào đúng không. Nhớ đến lúc cậu tới nơi này và làm quen với mấy người kia, Ogihara nghĩ quá khứ 16 năm tất cả đều là sống uổng phí. Cậu rõ ràng đã là “người trưởng thành” rồi, vì sao luôn luôn làm ra mấy chuyện ấu trĩ, ví dụ như. . . cãi nhau với đội trưởng. Nhớ đến hành động hôm này của đội trưởng, Ogihara lại cảm thấy khổ sở trong lòng.
Không nghĩ rằng Ogihara lại nói ra, trong mắt Atobe hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng thấy vẻ mặt suy sút của Ogihara, Atobe lại trầm tư. Trên mặt Atobe vẫn là nụ cười nhàn nhạt mà nhã nhặn cao quý, không giống với trước đây luôn mang một tia cười cợt trào phúng. Anh mặc một bộ âu phục hiệu Armani màu trắng, vẻ đẹp tuấn mỹ mà chói mắt, nụ cười làm cho anh càng có vẻ cao quý và tự tin. Nhìn Ogihara mặc một thân thường phục, Atobe tuyệt không cảm thấy trang phục của Ogihara gì không ổn. Ngưng mắt nhìn đôi mắt đen láy kia một lúc, Atobe cười khẽ một tiếng, rót cho Ogihara một ly rượu, rồi nâng ly của mình lên nói: “Năm ba học viện Hyotei khối cấp hai, đội trưởng câu lạc bộ tennis, cậu có đánh tennis không?” Lời Atobe nói dễ dàng làm tan đi một chút khổ sở trong lòng Ogihara.
“Có.” Tuy rằng chẳng bao giờ uống rượu nhưng Ogihara vẫn lễ phép cầm lấy ly rượu chạm ly với Atobe một chút, sau đó uống một ngụm nhỏ, vị thật ngon. . . Lại uống thêm một ngụm nhỏ nữa. . .
Lúc này bồi bàn mang những thứ họ đã gọi lên, hai người sau khi đã hóa giải hiểu lầm thì thoải mái vừa ăn vừa nói chuyện. Atobe không hỏi lại chuyện của Ogihara nữa mà nói với cậu những chuyện về CLB tennis của trường, đồng thời đề nghị hôm nào đó có thể đánh với Ogihara một trận. Vốn đang đối với Atobe có chút hổ thẹn, Ogihara chần chừ vài giây rồi đáp ứng. Dần dần, hai người cảm thấy thân nhau hơn trước, mà Ogihara thì bỏ qua luôn trà chanh mình thích nhất, toàn lực tiến công rượu hoa quả lần đầu tiên được nếm thử.
… . .
“Atobe, cảm ơn anh. Còn nữa, thực sự rất xin lỗi.” Xuống xe, Ogihara ngẩng đầu nhìn Atobe, lần thứ hai thành khẩn xin lỗi. Trừ phi Atobe đi phẫu thuật thẩm mĩ, nếu không thì cái dấu răng kia vẫn sẽ còn đó, “Nhưng, là tôi muốn xin lỗi anh. . . Bữa cơm này đáng lẽ là tôi mời.” Đứng trước cửa nhà trọ, Ogihara ảo não vì Atobe vốn không định cho cậu cơ hội trả tiền.
“Bổn đại gia ăn cơm tại nhà hàng của mình còn cần trả tiền sao?” Một tay Atobe đỡ lấy Ogihara đã hơi say, anh cũng chẳng quan tâm gì chuyện đó.
“Vậy không được. . . Đã nói là tôi mời mà. . .” Ogihara lắc đầu, nghĩ mình sắp xỉu rồi.
“Tửu lượng của cậu thật kém đó.” Không định lãng phí thời gian vào chuyện này nữa, Atobe dời đi trọng tâm câu chuyện, không thể phí một buổi tối để lòng vòng mãi mấy chuyện như vậy được.
“Đây là lần đầu tiên tôi uống rượu mà. . .” Ogihara quả nhiên quên luôn chuyện vừa rồi. Ấn ấn thái dương, Ogihara bất mãn nói, “Vị thành niên không được uống rượu, còn nữa, anh đã uống rượu lại còn lái xe.” Ogihara tự động đem mình thành trẻ vị thành niên, mà thực sự hiện tại cậu đúng là vị thành niên thật. Rồi cậu lại nghĩ Atobe không chỉ uống rất nhiều rượu hoa quả, còn uống rượu vang nữa.
“Rất choáng?” Atobe lần thứ hai nói sang chuyện khác.
“Không sao.” Ogihara nghĩ đầu mình tuy rất nặng, bước chân thì vô lực nhưng ý thức lại thanh tỉnh. Quay đầu thấy cửa lớn quen thuộc của nhà trọ, Ogihara ngửa đầu cười với Atobe, “Cảm ơn vì đã đưa tôi về, tôi lên nhà trước đây.”
Nhìn nụ cười đầu tiên trong buổi tối của Ogihara, nụ cười trên mặt Atobe cũng dần rõ ràng. “Không cần bổn đại gia đưa cậu lên sao?”
“Không cần. . .” Đối Atobe lắc lắc ngón tay, Ogihara đột nhiên cười ra tiếng, “Ha ha. . . Bổn đại gia có thể tự mình đi.” Không mất nhiều sức mà giãy ra khỏi tay Atobe, Ogihara xiêu xiêu mà tiêu sái đi vào nhà trọ, mới đi được hai bước, Ogihara lại quay lại nói với Atobe đang nhìn cậu, “Atobe. . . Uống rượu lái xe rất nguy hiểm. . . anh gọi xe về đi.” Nói xong, không đợi Atobe nói gì, Ogihara lại từng bước liêu xiêu đi vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Sau khi khuôn mặt mơ màng của Ogihara biến mất sau thang máy, Atobe xoay người ngồi vào xe. Ở trong xe ngẩn người một lúc, Atobe liền lái xe rời đi, nụ cười nhàn nhạt cả buổi tối luôn đọng ở khóe miệng trở nên thật sâu, rồi biến mất không còn thấy bóng dáng. . . .
Vào nhà, Ogihara đi tới nằm trên sô pha, cậu cảm thấy thân thể hơi lâng lâng, nhưng đầu thì nặng đến không dậy nổi. Quay đầu muốn rót nước, Ogihara thấy dép của Tezuka trên tủ giày, bàn tay đang rót nước liền ngừng lại.
“Tezuka. . . Anh thật quá đáng. . .” Ogihara bất mãn đem gối ôm trên sô pha ném đi, thanh âm chợt lớn thêm, “Ryoma. . . Cậu cũng thật quá đáng!” Lại kêu tên một người, sau đó Ogihara cảm thấy nóng. Cởi áo khoác ra xong, Ogihara trực tiếp lăn tới sô pha, cầm lấy cái gối thứ hai ném ra ngoài, “Seiichi. . . Anh cũng rất quá đáng!” Bò tới sô pha đơn, đem gối trên đó cũng ném đi, Ogihara lớn tiếng hét lên, “Fuji senpai! Anh cũng quá đáng! Còn nữa. . .” Bước xuống, đi tới sô pha đối diện, Ogihara cầm lấy cái gối cuối cùng trên đó ném về phía cửa, “Các anh. . . Các anh là hoàng tử, sao có thể quá đáng như vậy. . . quá đáng. . .” Vọt tới cửa, Ogihara nhặt gối ôm trên đất lên tiếp tục ném, vừa ném vừa kêu “quá đáng”.
…
“Tích tích đát, tích tích đát. . .” Đang chuẩn bị ngủ, Tezuka vội đeo kính lên, cầm lấy điện thoại di động. . .
…
“Đã trễ thế này, tin nhắn của ai đây?” Bật đèn bàn lên, Yukimura ngồi dậy. . .
…
“Uhm. . .” Từ trong ổ chăn chui ra, Ryoma nhắm mắt tìm điện thoại di động của mình. . .
… .
“Shusuke, em có tin nhắn này.”
“Cảm ơn, neechan.” Cầm lấy điện thoại di động chị mình đưa, Fuji mới phát hiện điện thoại của mình không hiểu sao lại ở phòng khách. Đăng bởi: admin
Đứng trước cửa một nhà hàng xa hoa, Ogihara lần thứ hai nhìn địa chỉ trong tay để chắc chắn là mình không nhầm. Từ trên taxi bước xuống, tìm được chỗ hẹn với người kia, Ogihara chỉ cảm thấy cực kì may mắn vì daddy và các anh cho cậu tiền tiêu vặt cũng khá nhiều, đủ để hôm nay cậu không cần ở lại đây rửa chén cho người ta để trừ nợ. Ngẫm lại, mời một người ăn ở nhà hàng Pháp sang trọng như vậy có thể mất bao nhiêu tiền nhỉ. Xem ra Atobe Keigo kia không chỉ muốn cậu mời ăn đơn giản như vậy, không chừng là muốn bắt cậu làm công ở đây mấy tháng trả nợ để làm anh ta hả giận cũng nên.
“Thực sự bị cắn nghiêm trọng vậy sao?” Ogihara vừa nói thầm vừa mở ví ra xem cậu có mang thẻ tín dụng không, giá cả ở những chỗ thế này cậu biết rất rõ. Không phải cậu keo kiệt, nhưng đối phương chắc là không tình cờ biết được cậu có thể trả tiền cho bữa ăn ở đây đi. Lỡ chẳng may cậu không trả được thì chẳng phải sẽ phải ở đây rửa bát trừ nợ sao. Hít sâu một hơi, Ogihara chỉnh trang lại quần áo rồi đi vào trong nhà hàng, dù sao cũng đã rơi vào tình cảnh này, cậu cũng không nên quá lo lắng thêm nữa.
“Xin chào, xin hỏi cậu là Ogihara Aitsuki?” Ogihara vừa mới đi vào, một nữ quản lý của nhà hàng lập tức tiến đến mỉm cười hỏi.
“. . . Vâng, tôi là Ogihara Aitsuki.” Ogihara nghi hoặc, sao đối phương lại biết cậu là ai vậy.
“Cậu Ogihara, xin mời đi bên này.” Vị quản lý vừa nghe thì vội cung kính nghiêng người, tay phải giơ lên, dẫn Ogihara đi sang bên phải.
Ogihara hiểu ra, hẳn là do người kia sắp đặt, nên cũng yên lòng theo vị quản lý kia đi. Đi được một đoạn, thấy phía trước có một người ngồi cạnh bàn, Ogihara bỗng thấy có chút mê hoặc. Người này hiện giờ cho cậu cảm giác khác xa lúc trước, thật cao quý, ưu nhã.
“Atobe Keigo.” Không đợi quản lý nói, đang ngồi trên ghế Atobe liền đứng lên, chủ động giới thiệu với Ogihara.
“Ogihara Aitsuki.” Ogihara ngẩng đầu nhìn đối phương, chủ động bắt tay đối phương rồi buông ra, không dấu vết lén nhìn tay phải của Atobe.
Lúc này, một bồi bàn đi tới, quản lý cầm thực đơn trên tay bồi bàn đưa cho Atobe và Ogihara, sau đó yên lặng đứng một bên đợi hai người gọi.
Khóe miệng Atobe trước sau vẫn lộ ra nụ cười nhàn nhạt mà ưu nhã, anh gọi một phần bít tết, canh hải sản, rượu vang đỏ và bánh pudding, sau đó đưa lại thực đơn cho bồi bàn và nhìn Ogihara đang xem thực đơn ở đối diện. Đối với Atobe mà nói, đến nơi đây ăn là chuyện cực kì bình thường nên anh tuyệt không cảm thấy chọn nhà hàng này có gì không ổn, cũng không cho rằng sẽ làm khó gì Ogihara. Anh không thể chấp nhận được Ogihara Aitsuki có thể đơn giản như vậy đã tra ra số điện thoại của mình lại chỉ là người bình thường. Mà hiện tại thấy người này không hề có chút sợ hãi hay không thích ứng vì lần đầu đến những nơi như vậy, Atobe càng thêm xác định Ogihara nhất định không xa lạ với những chỗ như thế này. Atobe có thể khẳng định trong những người mình biết không có ai mang họ Ogihara. Đối với thân phận của Ogihara Aitsuki, trước sau Atobe vẫn đoán không ra.
Mà tâm tư của Ogihara lại hoàn toàn không đặt trên thực đơn. Tuy rằng đồ ăn Pháp nổi tiếng bậc nhất thế giới nhưng vì chịu ảnh hưởng từ kiếp trước, cậu càng thích đồ ăn Trung Quốc hơn. Vả lại đồ ăn Pháp cũng lấy hải sản là một trong những nguyên liệu trọng yếu nên Ogihara chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một phần bít tết, một ly trà chanh ( cậu vẫn còn “vị thành niên” nên tuyệt đối sẽ không uống rượu đâu ), còn có canh gà nấu với rau, tráng miệng bằng bánh ngọt.
Gọi món xong, khi những người khác đi xuống hai người lại rơi vào trầm mặc. Atobe ngồi quan sát Ogihara, mà Ogihara thỉnh thoảng lại nhìn tay Atobe, lúc này cậu thực sự không biết làm sao để phá vỡ sự im lặng này. Một lát sau, Atobe lên tiếng trước.
“Đây là vết sẹo cậu để lại trên tay tôi.” Atobe đưa tay tới trước mặt Ogihara để Ogihara có thể thấy thật rõ ràng. Vừa rồi người này vẫn lén nhìn tay anh, anh đã sớm biết cậu ta muốn nhìn cái gì.
Nhìn dấu răng trắng trắng trên tay, mặt Ogihara nóng lên, xem ra ngày đó cậu cắn thật sự rất mạnh, nếu không thì lâu như vậy rồi sao lại vẫn còn sẹo chứ.
“Thực sự rất xin lỗi, tôi không nghĩ rằng mình lại cắn mạnh như vậy.” Ogihara giương mắt thành khẩn nhìn Atobe xin lỗi. Dù nói thế nào, cậu cũng đã cắn người ta bị thương.
“Tôi rất muốn biết vì sao người của tôi lại không tìm được cậu. Nói thẳng ra. . . cậu vốn không hề đi học.” Atobe vừa uống rượu vừa hỏi. Một người như vậy nếu như đi học thì không thể không tìm được. Chỉ có thể giải thích rằng người tên Ogihara Aitsuki này căn bản không đi học, Atobe nghĩ như thế.
Nghe câu hỏi của Atobe, Ogihara bắt đầu muốn đứng lên, dù sao thì sự tình cũng có chút phức tạp. Cậu thực không thể nói là mình có đi học, chỉ là lúc đi học thì không phải hình dạng này thôi. Huống chi chuyện này cậu cũng không định nói với người lần đầu tiên gặp mặt. Trong lòng Ogihara tuy rằng người này có chút ấn tượng, cũng là một hoàng tử, nhưng với cậu mà nói thì Atobe Keigo chỉ là một người người xa lạ.
“Nếu không muốn nói thì thôi, bổn đại gia cũng không miễn cưỡng.” Nhìn ra Ogihara khó xử, “lúc này”Atobe không định truy hỏi nữa.
“Xin lỗi. . .” Ngoại trừ hai chữ này, Ogihara không nghĩ ra từ gì khác. Người trước mắt không còn vẻ cường thế và bá đạo như hôm đó mà rất tôn quý và ôn hòa. Ogihara nghĩ mình có vẻ quá đáng, suy nghĩ một chút, Ogihara áy náy nói, “Tôi là học sinh năm nhất trường trung học Seigaku, nhưng ở trường thì tôi không ở hình dạng này nên người của anh không tìm được tôi. Do một vài nguyên nhân bất đắc dĩ nên ở trường tôi phải cải trang. . .”
Ogihara lúc này đột nhiên có cảm giác không chân thật, người trước mặt rõ ràng chỉ có 15 tuổi nhưng biểu hiện so với người đã sống hai kiếp như cậu lại càng thêm thành thục ổn trọng. Kiếp trước cậu trừ lúc đi học thì cũng là ở nhà đọc sách, do tính cách cộng với thành tích học tập trung bình nên cậu không hay ra ngoài, cũng không có bạn bè gì. Có khi nào chính vì vậy nên bây giờ cậu mới chẳng thay đổi chút nào đúng không. Nhớ đến lúc cậu tới nơi này và làm quen với mấy người kia, Ogihara nghĩ quá khứ 16 năm tất cả đều là sống uổng phí. Cậu rõ ràng đã là “người trưởng thành” rồi, vì sao luôn luôn làm ra mấy chuyện ấu trĩ, ví dụ như. . . cãi nhau với đội trưởng. Nhớ đến hành động hôm này của đội trưởng, Ogihara lại cảm thấy khổ sở trong lòng.
Không nghĩ rằng Ogihara lại nói ra, trong mắt Atobe hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng thấy vẻ mặt suy sút của Ogihara, Atobe lại trầm tư. Trên mặt Atobe vẫn là nụ cười nhàn nhạt mà nhã nhặn cao quý, không giống với trước đây luôn mang một tia cười cợt trào phúng. Anh mặc một bộ âu phục hiệu Armani màu trắng, vẻ đẹp tuấn mỹ mà chói mắt, nụ cười làm cho anh càng có vẻ cao quý và tự tin. Nhìn Ogihara mặc một thân thường phục, Atobe tuyệt không cảm thấy trang phục của Ogihara gì không ổn. Ngưng mắt nhìn đôi mắt đen láy kia một lúc, Atobe cười khẽ một tiếng, rót cho Ogihara một ly rượu, rồi nâng ly của mình lên nói: “Năm ba học viện Hyotei khối cấp hai, đội trưởng câu lạc bộ tennis, cậu có đánh tennis không?” Lời Atobe nói dễ dàng làm tan đi một chút khổ sở trong lòng Ogihara.
“Có.” Tuy rằng chẳng bao giờ uống rượu nhưng Ogihara vẫn lễ phép cầm lấy ly rượu chạm ly với Atobe một chút, sau đó uống một ngụm nhỏ, vị thật ngon. . . Lại uống thêm một ngụm nhỏ nữa. . .
Lúc này bồi bàn mang những thứ họ đã gọi lên, hai người sau khi đã hóa giải hiểu lầm thì thoải mái vừa ăn vừa nói chuyện. Atobe không hỏi lại chuyện của Ogihara nữa mà nói với cậu những chuyện về CLB tennis của trường, đồng thời đề nghị hôm nào đó có thể đánh với Ogihara một trận. Vốn đang đối với Atobe có chút hổ thẹn, Ogihara chần chừ vài giây rồi đáp ứng. Dần dần, hai người cảm thấy thân nhau hơn trước, mà Ogihara thì bỏ qua luôn trà chanh mình thích nhất, toàn lực tiến công rượu hoa quả lần đầu tiên được nếm thử.
… . .
“Atobe, cảm ơn anh. Còn nữa, thực sự rất xin lỗi.” Xuống xe, Ogihara ngẩng đầu nhìn Atobe, lần thứ hai thành khẩn xin lỗi. Trừ phi Atobe đi phẫu thuật thẩm mĩ, nếu không thì cái dấu răng kia vẫn sẽ còn đó, “Nhưng, là tôi muốn xin lỗi anh. . . Bữa cơm này đáng lẽ là tôi mời.” Đứng trước cửa nhà trọ, Ogihara ảo não vì Atobe vốn không định cho cậu cơ hội trả tiền.
“Bổn đại gia ăn cơm tại nhà hàng của mình còn cần trả tiền sao?” Một tay Atobe đỡ lấy Ogihara đã hơi say, anh cũng chẳng quan tâm gì chuyện đó.
“Vậy không được. . . Đã nói là tôi mời mà. . .” Ogihara lắc đầu, nghĩ mình sắp xỉu rồi.
“Tửu lượng của cậu thật kém đó.” Không định lãng phí thời gian vào chuyện này nữa, Atobe dời đi trọng tâm câu chuyện, không thể phí một buổi tối để lòng vòng mãi mấy chuyện như vậy được.
“Đây là lần đầu tiên tôi uống rượu mà. . .” Ogihara quả nhiên quên luôn chuyện vừa rồi. Ấn ấn thái dương, Ogihara bất mãn nói, “Vị thành niên không được uống rượu, còn nữa, anh đã uống rượu lại còn lái xe.” Ogihara tự động đem mình thành trẻ vị thành niên, mà thực sự hiện tại cậu đúng là vị thành niên thật. Rồi cậu lại nghĩ Atobe không chỉ uống rất nhiều rượu hoa quả, còn uống rượu vang nữa.
“Rất choáng?” Atobe lần thứ hai nói sang chuyện khác.
“Không sao.” Ogihara nghĩ đầu mình tuy rất nặng, bước chân thì vô lực nhưng ý thức lại thanh tỉnh. Quay đầu thấy cửa lớn quen thuộc của nhà trọ, Ogihara ngửa đầu cười với Atobe, “Cảm ơn vì đã đưa tôi về, tôi lên nhà trước đây.”
Nhìn nụ cười đầu tiên trong buổi tối của Ogihara, nụ cười trên mặt Atobe cũng dần rõ ràng. “Không cần bổn đại gia đưa cậu lên sao?”
“Không cần. . .” Đối Atobe lắc lắc ngón tay, Ogihara đột nhiên cười ra tiếng, “Ha ha. . . Bổn đại gia có thể tự mình đi.” Không mất nhiều sức mà giãy ra khỏi tay Atobe, Ogihara xiêu xiêu mà tiêu sái đi vào nhà trọ, mới đi được hai bước, Ogihara lại quay lại nói với Atobe đang nhìn cậu, “Atobe. . . Uống rượu lái xe rất nguy hiểm. . . anh gọi xe về đi.” Nói xong, không đợi Atobe nói gì, Ogihara lại từng bước liêu xiêu đi vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Sau khi khuôn mặt mơ màng của Ogihara biến mất sau thang máy, Atobe xoay người ngồi vào xe. Ở trong xe ngẩn người một lúc, Atobe liền lái xe rời đi, nụ cười nhàn nhạt cả buổi tối luôn đọng ở khóe miệng trở nên thật sâu, rồi biến mất không còn thấy bóng dáng. . . .
Vào nhà, Ogihara đi tới nằm trên sô pha, cậu cảm thấy thân thể hơi lâng lâng, nhưng đầu thì nặng đến không dậy nổi. Quay đầu muốn rót nước, Ogihara thấy dép của Tezuka trên tủ giày, bàn tay đang rót nước liền ngừng lại.
“Tezuka. . . Anh thật quá đáng. . .” Ogihara bất mãn đem gối ôm trên sô pha ném đi, thanh âm chợt lớn thêm, “Ryoma. . . Cậu cũng thật quá đáng!” Lại kêu tên một người, sau đó Ogihara cảm thấy nóng. Cởi áo khoác ra xong, Ogihara trực tiếp lăn tới sô pha, cầm lấy cái gối thứ hai ném ra ngoài, “Seiichi. . . Anh cũng rất quá đáng!” Bò tới sô pha đơn, đem gối trên đó cũng ném đi, Ogihara lớn tiếng hét lên, “Fuji senpai! Anh cũng quá đáng! Còn nữa. . .” Bước xuống, đi tới sô pha đối diện, Ogihara cầm lấy cái gối cuối cùng trên đó ném về phía cửa, “Các anh. . . Các anh là hoàng tử, sao có thể quá đáng như vậy. . . quá đáng. . .” Vọt tới cửa, Ogihara nhặt gối ôm trên đất lên tiếp tục ném, vừa ném vừa kêu “quá đáng”.
…
“Tích tích đát, tích tích đát. . .” Đang chuẩn bị ngủ, Tezuka vội đeo kính lên, cầm lấy điện thoại di động. . .
…
“Đã trễ thế này, tin nhắn của ai đây?” Bật đèn bàn lên, Yukimura ngồi dậy. . .
…
“Uhm. . .” Từ trong ổ chăn chui ra, Ryoma nhắm mắt tìm điện thoại di động của mình. . .
… .
“Shusuke, em có tin nhắn này.”
“Cảm ơn, neechan.” Cầm lấy điện thoại di động chị mình đưa, Fuji mới phát hiện điện thoại của mình không hiểu sao lại ở phòng khách. Đăng bởi: admin
/155
|