“Ngạn nhi!” Hoàng Hậu khiển trách .
Ta chấn động, hắn làm cái gì vậy? Người như Quân Ngạn, như thế nào ở trước mặt Hoàng Thượng nói những lời đại nghịch bất đạo như thế? Hắn không sợ Hoàng Thượng tức giận sẽ khiến cho hắn khó lòng có được vương vị hay sao?
“Làm càn!” Hoàng Thượng giận dữ, “Ngươi……”
Ngài muốn tiến lên, đột nhiên cước bộ lảo đảo, ta đỡ lấy ngài: “Hoàng Thượng!”
Công công cũng vọt lại đây, giúp ta đỡ lấy ngài.
“Truyền thái y!” Ta hô lên.
“Không, không cần.” Hoàng Thượng khoát tay, ánh mắt cùng sắc mặt nhìn Quân Ngạn vẫn tràn đầy tức giận như trước, hướng Hoàng Hậu nói, “Trẫm nghĩ nên truyền thái y giỏi xem bệnh cho nó một chút, phải chăng là do thoải mái quá , cho nên đầu óc bị
hỏng rồi!”
Hoàng Hậu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhưng Quân Ngạn vẫn mặt lạnh như băng, ánh mắt dừng ở trên mặt ta vẫn không chịu rời đi.
Ta rũ mắt xuống, hắn tính cái gì? Định cho ta thấy, hắn vì ta không tiếc đắc tội Hoàng Thượng sao? A, đã quá muộn rồi! Đáng ra hắn phải làm việc này, khi Phượng phủ chưa bị hành hình mới đúng! Mà không phải là chờ tới tận bây giờ!
“Hoàng Thượng, vẫn là để thần thiếp đỡ ngài đi vào nghỉ ngơi một lát.” Ta thấp giọng nói.
“Được.” Hắn đáp ứng lời ta, nâng bước hướng vào bên trong.
Quân Ngạn tựa hồ còn muốn theo vào, lại bị Hoàng Hậu giữ tay lại.
Ta không hề quay đầu, bọn họ, nghĩ như thế nào, cũng không quan hệ gì đến ta.
Đỡ Hoàng Thượng ngồi vào giường mềm, ta im lặng đứng ở một bên, thấp giọng mở miệng: “Vẫn nên để thần thiếp đi truyền thái y tới bắt mạch cho Hoàng Thượng.” Nói xong, quay người.
Ngài lại nói: “Không cần, là do mấy ngày mệt mỏi, nên mới có thể đột nhiên cảm thấy choáng váng. Ái phi.” Ngài ngoắc tay gọi ta lại, “Ái phi lại đây, ngồi ở bên cạnh trẫm, dù trẫm có bệnh gì cũng sẽ khỏe lại.”
Ngài nhìn ta cười, khóe miệng dương lên khiến cho chân mày nhíu lại thật sâu. Tóc bạc bên thái dương so với lần trước gặp nngafi dường như nhiều hơn, ngài lại hướng ta vẫy vẫy, ý bảo ta đi qua.
Ta quay người trở lại, ngồi ở bên cạnh ngài. Ngài cầm tay của ta, than nhẹ một tiếng nói: “Trẫm già rồi.”
Không biết vì sao, lời ngài nói làm cho ta bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Ngài lại nói: “Nhưng mà trẫm cảm thấy rất hạnh phúc, ở tuổi xế chiều còn có thể gặp lại ái phi. Ái phi vẫn như khi đó gặp trẫm, xinh đẹp như vậy, ái phi có ghét bỏ trẫm không?”
Có chút bối rối lắc đầu, ta không biết trong lời nói của ngài là có ý gì.
“Trẫm hối hận khi đó không có bảo hộ tốt cho nàng, nên lúc này đây, trẫm chắc chắn vì ái phi mà lo lắng chu toàn.” Lúc ngài nói lời này, trong mắt đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng, đó là một loại cương quyết, một loại tin tưởng vững chắc.
Ta có chút hoảng hốt, ở bên cạnh ngài, ta đột nhiên cảm thấy an tâm. Cảm giác này đây đã lâu chưa từng cảm thấy……
“Phượng gia……” Sau một lúc lâu, ngài bỗng nhiên nhẹ thở ra hai chữ.
Ta chỉ cảm thấy máu trong người lập tức chạy ngược lên, ức chế không được mà run rẩy. Ngài chú ý tới sự khác thường của ta, an ủi nói: “Ái phi đừng sợ, trẫm đã bắt Phượng phủ, chỉ còn lại một tên nghiệt dư *. Trẫm tuyệt đối sẽ không để cho ai thương tổn nàng cùng Lâm nhi nữa!”
* “nghiệt dư”: mầm họa còn sót lại.
Câu nói sau của ngài, ta hoàn toàn không nghe được . Ta chỉ nghe đến ngài nói – nghiệt dư Phượng phủ.
Đó không phải Phượng Lê Mạch thì là ai?
Liều lĩnh quỳ trước mặt ngài: “Hoàng Thượng, cầu ngài buông tha Phượng Lê Mạch!” Buông tha hắn, buông tha Lục ca của ta.
Hiển nhiên ngài thực sự kinh ngạc, đưa tay đỡ ta đứng lên, mở miệng nói vẫn là lời nói chém đinh chặt sắt: “Ái phi nhân từ, trẫm lại làm không được! Kẻ đó một ngày không diệt trừ, trẫm liền không an tâm!”
“Hoàng Thượng……”
“Ái phi không cần nói nữa, trẫm đều là vì tốt cho nàng. Còn có Lâm nhi của chúng ta……”
Lâm nhi? Quân Lâm!
Thật là buồn cười, Lâm nhi chúng ta?
Ta chấn động, hắn làm cái gì vậy? Người như Quân Ngạn, như thế nào ở trước mặt Hoàng Thượng nói những lời đại nghịch bất đạo như thế? Hắn không sợ Hoàng Thượng tức giận sẽ khiến cho hắn khó lòng có được vương vị hay sao?
“Làm càn!” Hoàng Thượng giận dữ, “Ngươi……”
Ngài muốn tiến lên, đột nhiên cước bộ lảo đảo, ta đỡ lấy ngài: “Hoàng Thượng!”
Công công cũng vọt lại đây, giúp ta đỡ lấy ngài.
“Truyền thái y!” Ta hô lên.
“Không, không cần.” Hoàng Thượng khoát tay, ánh mắt cùng sắc mặt nhìn Quân Ngạn vẫn tràn đầy tức giận như trước, hướng Hoàng Hậu nói, “Trẫm nghĩ nên truyền thái y giỏi xem bệnh cho nó một chút, phải chăng là do thoải mái quá , cho nên đầu óc bị
hỏng rồi!”
Hoàng Hậu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhưng Quân Ngạn vẫn mặt lạnh như băng, ánh mắt dừng ở trên mặt ta vẫn không chịu rời đi.
Ta rũ mắt xuống, hắn tính cái gì? Định cho ta thấy, hắn vì ta không tiếc đắc tội Hoàng Thượng sao? A, đã quá muộn rồi! Đáng ra hắn phải làm việc này, khi Phượng phủ chưa bị hành hình mới đúng! Mà không phải là chờ tới tận bây giờ!
“Hoàng Thượng, vẫn là để thần thiếp đỡ ngài đi vào nghỉ ngơi một lát.” Ta thấp giọng nói.
“Được.” Hắn đáp ứng lời ta, nâng bước hướng vào bên trong.
Quân Ngạn tựa hồ còn muốn theo vào, lại bị Hoàng Hậu giữ tay lại.
Ta không hề quay đầu, bọn họ, nghĩ như thế nào, cũng không quan hệ gì đến ta.
Đỡ Hoàng Thượng ngồi vào giường mềm, ta im lặng đứng ở một bên, thấp giọng mở miệng: “Vẫn nên để thần thiếp đi truyền thái y tới bắt mạch cho Hoàng Thượng.” Nói xong, quay người.
Ngài lại nói: “Không cần, là do mấy ngày mệt mỏi, nên mới có thể đột nhiên cảm thấy choáng váng. Ái phi.” Ngài ngoắc tay gọi ta lại, “Ái phi lại đây, ngồi ở bên cạnh trẫm, dù trẫm có bệnh gì cũng sẽ khỏe lại.”
Ngài nhìn ta cười, khóe miệng dương lên khiến cho chân mày nhíu lại thật sâu. Tóc bạc bên thái dương so với lần trước gặp nngafi dường như nhiều hơn, ngài lại hướng ta vẫy vẫy, ý bảo ta đi qua.
Ta quay người trở lại, ngồi ở bên cạnh ngài. Ngài cầm tay của ta, than nhẹ một tiếng nói: “Trẫm già rồi.”
Không biết vì sao, lời ngài nói làm cho ta bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Ngài lại nói: “Nhưng mà trẫm cảm thấy rất hạnh phúc, ở tuổi xế chiều còn có thể gặp lại ái phi. Ái phi vẫn như khi đó gặp trẫm, xinh đẹp như vậy, ái phi có ghét bỏ trẫm không?”
Có chút bối rối lắc đầu, ta không biết trong lời nói của ngài là có ý gì.
“Trẫm hối hận khi đó không có bảo hộ tốt cho nàng, nên lúc này đây, trẫm chắc chắn vì ái phi mà lo lắng chu toàn.” Lúc ngài nói lời này, trong mắt đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng, đó là một loại cương quyết, một loại tin tưởng vững chắc.
Ta có chút hoảng hốt, ở bên cạnh ngài, ta đột nhiên cảm thấy an tâm. Cảm giác này đây đã lâu chưa từng cảm thấy……
“Phượng gia……” Sau một lúc lâu, ngài bỗng nhiên nhẹ thở ra hai chữ.
Ta chỉ cảm thấy máu trong người lập tức chạy ngược lên, ức chế không được mà run rẩy. Ngài chú ý tới sự khác thường của ta, an ủi nói: “Ái phi đừng sợ, trẫm đã bắt Phượng phủ, chỉ còn lại một tên nghiệt dư *. Trẫm tuyệt đối sẽ không để cho ai thương tổn nàng cùng Lâm nhi nữa!”
* “nghiệt dư”: mầm họa còn sót lại.
Câu nói sau của ngài, ta hoàn toàn không nghe được . Ta chỉ nghe đến ngài nói – nghiệt dư Phượng phủ.
Đó không phải Phượng Lê Mạch thì là ai?
Liều lĩnh quỳ trước mặt ngài: “Hoàng Thượng, cầu ngài buông tha Phượng Lê Mạch!” Buông tha hắn, buông tha Lục ca của ta.
Hiển nhiên ngài thực sự kinh ngạc, đưa tay đỡ ta đứng lên, mở miệng nói vẫn là lời nói chém đinh chặt sắt: “Ái phi nhân từ, trẫm lại làm không được! Kẻ đó một ngày không diệt trừ, trẫm liền không an tâm!”
“Hoàng Thượng……”
“Ái phi không cần nói nữa, trẫm đều là vì tốt cho nàng. Còn có Lâm nhi của chúng ta……”
Lâm nhi? Quân Lâm!
Thật là buồn cười, Lâm nhi chúng ta?
/163
|