[ Loan Phi ]
Phượng Nghi cung.
Cung nữ ngăn đón ta, cúi đầu nói: “Nhã phi nương nương, xin cho nô tỳ đi vào trước bẩm báo một tiếng.”
Dù sao cũng là tẩm cung của Hoàng Hậu, ta không thể xông loạn, liền để cho nàng đi thông báo. Nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện toàn bộ Phượng Nghi cung tất cả đều được thay bằng những gương mặt mới. Ta cảm thán, tốc độ thật nhanh a, Hoàng Hậu đã muốn đem tất cả những người trong Phượng Nghi cung trước kia từng gặp qua ta, loại bỏ hết.
Chỉ chốc lát sau, cung nữ đi ra dẫn ta đi vào.
Theo nàng vào cửa, Hoàng Hậu thấy ta đi vào, vội đứng lên. Ta không cùng nàng dây dưa, nói thẳng: “Tiết Vị Ương ở nơi nào?”
Nàng rõ ràng ngẩn ra, rồi rất nhanh tươi cười nói: “Ngươi hỏi nàng làm chi?”
“Tiết Vị Ương đâu?” Ta không để ý tới lời của nàng, hỏi lại.
Nàng tựa hồ là nổi giận, tức giận mở miệng: “Việc đó không tới phiên ngươi quan tâm, ngươi ở lại trong cung đến tột cùng là muốn làm gì? Không sợ Hoàng Thượng biết được thân phận của ngươi, mà giết ngươi sao?”
Ta không sợ a, bằng không vì sao còn lưu lại.
Nhìn kỹ khắp mọi nơi, thủy chung vẫn không nhìn thấy thân ảnh Tiết Vị Ương, không khỏi có chút lo lắng. Khẩu khí cuối cùng lắng dịu xuống, cầu xin nàng, nói: “Buông tha cho Vị Ương đi, buông tha nàng.”
Hoàng Hậu đột nhiên cười rộ lên, tới gần ta nói: “Bản cung chẳng qua là đón nàng đến ở trong cung vài ngày, giúp bản cung giảm bớt chút thời gian tịch mịch, nói cái gì mà buông tha?”
“Nương nương……”
Nàng chăm chăm nhìn ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi không nên…… gọi ta như thế!”
Ta giật mình.
Nàng bỗng nhiên gọi ta: “Loan Phi.”
Đầu ngón tay rung động, giống như nàng ở trước mặt đây, lại là người cô cô yêu thương, chiều chuộng ta …
“Loan Phi.” Nàng tiến lên, giữ chặt tay của ta, xem thường, “Chỉ cần ngươi hiện tại thu tay lại, chuyện quá khứ, cô cô nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ . Cô cô đáp ứng ngươi, nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, không cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi.”
Ta vội la lên: “Vậy thì cũng, không thương tổn Vị Ương, không thương tổn Tiết tướng quân?”
Thần sắc của nàng biến đổi, cười lạnh nói: “Ngươi nói gì vậy? Bản cung chưa bao giờ thương tổn huynh muội Tiết gia! Đón Tiết Vị Ương tiến cung, bản cung cũng chưa từng bạc đãi nàng!”
Trong lòng từng chút từng chút chìm xuống, cho dù ta thu tay lại , nàng cũng sẽ không buông tha cho quân cờ Tiết gia kia. Nàng vẫn cho rằng ta còn có thể ngu xuẩn đến mức nghĩ là đả thương người giết người mới tính thương tổn sao?
Lắc đầu đưa rút tay ra khỏi lòng bàn tay nàng, ta thẳng tắp nhìn nàng: “Thả Vị Ương về nhà, nếu người đáp ứng ta không gây khó dễ cho huynh muội Tiết gia, ta sẽ cân nhắc tới chuyện rời cung.”
“Ngươi!” Nàng không thể tin nhìn ta, nàng chần chờ , nàng còn phải cân nhắc.
Ta đang định mở miệng, đột nhiên nghe cung nữ bên ngoài nói: “Vương gia, vương gia ngài……”
Cảm thấy kinh ngạc, ý nghĩa của từ “Vương gia” đối với người trong Phượng Nghi cung , chỉ có một người. Người đó chính là Quân Ngạn.
Phượng Nghi cung.
Cung nữ ngăn đón ta, cúi đầu nói: “Nhã phi nương nương, xin cho nô tỳ đi vào trước bẩm báo một tiếng.”
Dù sao cũng là tẩm cung của Hoàng Hậu, ta không thể xông loạn, liền để cho nàng đi thông báo. Nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện toàn bộ Phượng Nghi cung tất cả đều được thay bằng những gương mặt mới. Ta cảm thán, tốc độ thật nhanh a, Hoàng Hậu đã muốn đem tất cả những người trong Phượng Nghi cung trước kia từng gặp qua ta, loại bỏ hết.
Chỉ chốc lát sau, cung nữ đi ra dẫn ta đi vào.
Theo nàng vào cửa, Hoàng Hậu thấy ta đi vào, vội đứng lên. Ta không cùng nàng dây dưa, nói thẳng: “Tiết Vị Ương ở nơi nào?”
Nàng rõ ràng ngẩn ra, rồi rất nhanh tươi cười nói: “Ngươi hỏi nàng làm chi?”
“Tiết Vị Ương đâu?” Ta không để ý tới lời của nàng, hỏi lại.
Nàng tựa hồ là nổi giận, tức giận mở miệng: “Việc đó không tới phiên ngươi quan tâm, ngươi ở lại trong cung đến tột cùng là muốn làm gì? Không sợ Hoàng Thượng biết được thân phận của ngươi, mà giết ngươi sao?”
Ta không sợ a, bằng không vì sao còn lưu lại.
Nhìn kỹ khắp mọi nơi, thủy chung vẫn không nhìn thấy thân ảnh Tiết Vị Ương, không khỏi có chút lo lắng. Khẩu khí cuối cùng lắng dịu xuống, cầu xin nàng, nói: “Buông tha cho Vị Ương đi, buông tha nàng.”
Hoàng Hậu đột nhiên cười rộ lên, tới gần ta nói: “Bản cung chẳng qua là đón nàng đến ở trong cung vài ngày, giúp bản cung giảm bớt chút thời gian tịch mịch, nói cái gì mà buông tha?”
“Nương nương……”
Nàng chăm chăm nhìn ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi không nên…… gọi ta như thế!”
Ta giật mình.
Nàng bỗng nhiên gọi ta: “Loan Phi.”
Đầu ngón tay rung động, giống như nàng ở trước mặt đây, lại là người cô cô yêu thương, chiều chuộng ta …
“Loan Phi.” Nàng tiến lên, giữ chặt tay của ta, xem thường, “Chỉ cần ngươi hiện tại thu tay lại, chuyện quá khứ, cô cô nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ . Cô cô đáp ứng ngươi, nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, không cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi.”
Ta vội la lên: “Vậy thì cũng, không thương tổn Vị Ương, không thương tổn Tiết tướng quân?”
Thần sắc của nàng biến đổi, cười lạnh nói: “Ngươi nói gì vậy? Bản cung chưa bao giờ thương tổn huynh muội Tiết gia! Đón Tiết Vị Ương tiến cung, bản cung cũng chưa từng bạc đãi nàng!”
Trong lòng từng chút từng chút chìm xuống, cho dù ta thu tay lại , nàng cũng sẽ không buông tha cho quân cờ Tiết gia kia. Nàng vẫn cho rằng ta còn có thể ngu xuẩn đến mức nghĩ là đả thương người giết người mới tính thương tổn sao?
Lắc đầu đưa rút tay ra khỏi lòng bàn tay nàng, ta thẳng tắp nhìn nàng: “Thả Vị Ương về nhà, nếu người đáp ứng ta không gây khó dễ cho huynh muội Tiết gia, ta sẽ cân nhắc tới chuyện rời cung.”
“Ngươi!” Nàng không thể tin nhìn ta, nàng chần chờ , nàng còn phải cân nhắc.
Ta đang định mở miệng, đột nhiên nghe cung nữ bên ngoài nói: “Vương gia, vương gia ngài……”
Cảm thấy kinh ngạc, ý nghĩa của từ “Vương gia” đối với người trong Phượng Nghi cung , chỉ có một người. Người đó chính là Quân Ngạn.
/163
|