Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu

Chương 123: Đi trước một bước [2]

/163


Ngài chưa chú ý tới điểm khác thường của ta, vẫn cúi đầu nói: “Ái phi, lúc này đổi lại là trẫm đi trước một bước, trẫm ở bên cầu Nại Hà, chờ nàng. Vẫn chờ nàng đến.”

Vẫn, chờ……

Ta biết người mà ngài thực sự chờ đợi cũng không phải là ta, ngài phải đợi là Nhã phi. Nhưng là, thời điểm nghe ngài nói ra câu nói kia, nước mắt ức chế không được mà chảy xuôi xuống dưới, tim cũng vì thế mà co thắt lại.

Đây từng là Hoàng Thất mà ta luôn đứng từ xa ngưỡng trọng!

Đây chính là Hoàng Thất mà ta từng nghĩ, sẽ chẳng có chân tình!

Thật không? Thì ra, đều sai lầm rồi.

“Ái phi, trẫm đem ngôi vị Hoàng Đế truyền cho Lâm nhi, về sau, nàng chính là Thái Hậu.”

Ngài nhìn ta, nói ra từng tiếng, ánh mắt ngập tràn kiên định.

Ta liều mạng lắc đầu: “Thiếp không phải……” Cắn môi, giờ này khắc này , ta như trước không thể nói ra sự thật. Chuyện ta không phải là Nhã Phi thực sự.

Ngài không biết suy nghĩ trong lòng ta, an ủi ta nói: “Nàng không cần lo lắng, Lâm nhi mặc dù đối với nàng vẫn còn có khúc mắc, nhưng là trẫm đã dặn dò Trọng Vân. Hắn nhất định đối với nàng vẫn kính trọng như xưa!”

Trong lòng giằng xé , ngài nào biết đâu rằng, ta kỳ thật căn bản không phải vì chuyện này.

Trầm mặc một lát, Hoàng Thượng lại ho khan .

Ta khóc: “Hoàng Thượng, ngài không cần nói nữa……”

Ngài ngoắc tay ý bảo ta tới gần, ta nghe lời tiến tới gần, nhỏ giọng ở bên tai ta căn dặn: “Nhất định phải nhớ rõ, trẫm đem di chiếu đặt ở……” Giọng nói của ngài rất nhỏ rất nhẹ, nhưng lại vô cùng rõ ràng. Hai tay không tự giác nắm chặt, ta gật đầu, nhớ rõ , ta nhất định nhớ rõ.

Ngài lại dặn nói: “Ngạn nhi, cũng là đứa nhỏ tốt, đừng nên, gây khó dễ với nó.” Lời nói của ngài tựa như cầu khẩn.

Gian nan mở miệng: “Một khi đã như vậy, Hoàng Thượng vì sao không để lại Hoàng vị cho hắn mà lại lựa chọn Lâm vương?”

Ngài im lặng giây lát, mới nhìn ta nói: “Trẫm quả thật đã từng một lần bàng hoàng, sao có thể, không phải ai cũng giống như nàng vậy , không có tham vọng tranh đoạt .” Nói tới cuối cùng, trong đáy mắt già nua của ngài bỗng nhiên lóe ánh sáng sắc bén yếu ớt, mờ hồ , có chút chói mắt.

Trong lòng cảm thán , Hoàng Hậu cả đời vì theo đuổi quyền lực , lại không biết rằng cuối cùng cũng là bởi vì nàng mà khiến cho Quân Ngạn mất đi cơ hội ngồi trên long ỷ [2]! A, đây có thể gọi là tự chuốc lấy thất bại? Mũi nhọn của nàng quá lộ liễu, Hoàng Thượng sớm đã bắt đầu phòng bị. Cho nên, mới muốn đề bạt Dương Trọng Vân. Ngài cũng là sợ, ngài vừa ra đi, cho dù Quân Lâm đăng cơ, cũng không áp chế được khí thế của Hoàng Hậu?

[2] “long ỷ” : ghế rồng = ngai vàng.

“Ái phi.” Ngài gọi ta, bỗng nhiên lộ ra nụ cười thoải mái , lông mày đang nhăn lại cũng buông ra một chút , động đậy thân mình muốn nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng nói, “Đúng rồi, Lâm nhi đâu? Vì sao còn chưa tới?”

Quân Lâm……

Mỗi khi đề cập đến hắn, suy nghĩ đến hắn, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh làm cho ta hít thở không thông. Hít một hơi thật sâu đứng dậy, ta thấp giọng nói: “Hoàng Thượng nghỉ ngơi đi, thần thiếp đi ra ngoài nhìn xem.”

/163

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status