Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu

Chương 52: Lại vào kinh

/163


Thực sự bị chấn động, kinh ngạc chống con ngươi mà nhìn hắn, hắn nói… Muốn ta gả cho hắn! Trong thời điểm này, sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, hắn vẫn như cũ không bỏ rơi ta. Giang Nam, nam nhân này, ta thật sự không có nhìn lầm hắn.

Chính là…

Cau mày nói: “Người nhà chàng … cũng đồng ý sao?” Nếu như bọn họ biết là ta nữ nhân thân mang trọng tội, như vậy cũng sẽ nguyện ý với hôn sự này sao?

“Chỉ cần nàng nguyện ý.” Đôi mắt Giang Nam chăm chú nhìn ta, trịnh trọng nói.

Mặc cho nước mắt âm thầm chảy xuống, ta cắn chặt răng không thốt nên lời, trong lòng là ngàn vạn tâm trạng.

***

Hắn không có đem ta mang vào kinh thành, mà là ở một thôn trang ở ngoại ô tìm một căn nhà của các nông phu thu dọn sạch sẽ, lại phái một nha hoàn ra khỏi thành đến hầu hạ ta. Thế nhưng hàng ngày Giang Nam không có đến thăm ta, mà thường đến là Thư Nghiên. Hỏi thăm công tử nhà hắn, hắn lại nhỏ tiếng nói ở bên tai ta: “Công tử người đang vội vã chuẩn bị hôn sự!”

Mỗi khi hắn nói như thế, ta lại sẽ xấu hổ không thôi.

Nửa tháng trôi qua, thân thể của ta cũng đã gần như bình phục hoàn toàn.

Lại cách nửa tháng nữa. Sáng sớm, đẩy cửa đi ra ngoài, lại nhìn thấy rõ ràng kiệu hoa đỏ thẫm đến chói mắt xuất hiện ở trước cửa…

Nhìn thấy ta đi ra, hỉ nương tựa như cười đến sắp nứt cả miệng, tay vò vò khăn tay trong tay tiến đến, nắm lấy tay của ta nói: “Kiệu hoa đã đến rồi, tiểu thư còn không mau vào nhà rửa mặt chải đầu đi?”

Ta có chút khôi phục thần sắc, ánh mắt đang dừng ở trên người Thư Nghiên đứng trước mặt, đột nhiên sáng tỏ. Hai gò má nhuộm hồng cả lên, thoát khỏi bàn tay của hỉ nương, xoay người vào trong phòng.

Thì ra đây chính là trời không tuyệt đường người.

Ngồi ở trước bàn trang điểm, để cho tay của nha hoàn tùy ý ở trên đầu ta hoạt động. Nữ tử trong gương, lộ ra gương mặt trắng trong, thuần khiết, khóe miệng chậm rãi cong lên. Đợi chờ nửa tháng, cuối cùng hắn không có gạt ta.

Giang Nam…

Ta chắc chắn chính mình yêu hắn. Nhưng là, ta cũng cần một nơi nương tựa. Ta nghĩ, Giang Nam có thể cho ta.

Hai tay không tự giác nắm chặt, lặng yên nhắm hai mắt, ta còn có rất nhiều chuyện muốn đi làm. Hít sâu một hơi, thật may mắn khi xưa, Phượng Hố luôn kiên quyết không cho tỷ muội chúng ta một mình xuất môn, ngay cả kinh thành này, người biết ta là thiên kim tiểu thư của Quốc Cữu gia cũng không có mấy người.

Khi khăn voan hồng được phủ trên đầu, ta đột nhiên, tựa hồ như thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Nha hoàn tiến đến dìu ta, hỉ nương ở bên tai nhẹ giọng nhắc nhở: “Khăn voan hồng này, trăm ngàn lần cũng không được kéo xuống, nếu không sẽ gặp phải điềm xấu đấy.”

Ta nhẹ nhàng gật đầu, điềm xấu, ta đây tự nhiên không thể kéo khăn xuống. Tin dữ của ta đã rất nhiều rồi, không nghĩ lại có một lần nữa.

“Cẩn thận cửa.” Nha hoàn ở bên tai ta nhắc nhở.

Đi tới bên ngoài, nghe thấy thanh âm Thư Nghiên truyền đến: “Cô nương mau mau lên kiệu đi, công tử nhà ta hẳn là đang sốt ruột chờ rồi!” Hắn thực thông minh, không hề gọi ta “Phượng cô nương”, chính là, không biết có phải là do ảo giác của ta hay không, từ trong lời nói của hắn, ta cảm thấy có chút hoảng hốt không chịu nổi.

Nha hoàn nhấc màn kiệu lên, dìu ta ngồi vào bên trong. Trong nháy mắt lúc ta cúi đầu, nhìn thấy một góc tay áo, vô cùng quen thuộc … Cảm thấy cả kinh. Ta nhất định là bị hồ đồ rồi. Hiện tại như thế nào lại nhớ đến chuyện xảy ra trong thiên lao khi đó?


/163

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status