Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu

Chương 55: Cùng hắn thành hôn

/163


Trọng yếu nhất là, ta sắp thành gia lập thất, tân lang cũng không phải hắn, tự nhiên, cũng sẽ không thể cùng hắn có bất cứ liên quan gì nữa.

Ta thậm chí không thể tưởng tượng, ở thời điểm ta đưa ra quyết định, Quân Ngạn sẽ có biểu tình thất vọng như thế nào. Hắn hẳn là rất hận ta đi? Hận ta thà rằng chết cũng không nguyện ý nói dối thừa nhận có thai cốt nhục của hắn.

Cách bên cửa sổ, ngồi thẳng thân mình.

Khẽ nhắm hai mắt, hết thảy dĩ vãng, chỉ qua hôm nay thôi, đều sẽ hóa thành cát bụi. Đó là Phượng Loan Phi trước kia, mà ta hiện tại, sẽ trân trọng sinh mạng.

Kiệu hoa đi được một đoạn đường, không ngờ lại dừng lại.

Ta có chút khó hiểu, bên ngoài mơ hồ truyền đến thanh âm kinh ngạc của Hỉ nương: “Không phải nói đi Thành Tây Giang phủ sao?”

Là ta nghe lầm sao? Đương nhiên là muốn đi Giang phủ mà.

Ta đang muốn hỏi, lại cảm giác được kiệu hoa tiếp tục đi tới. Gọi vài tiếng không thấy Thư Nghiên đi tới, mà nha hoàn kia cũng không có thấy đi lên. Nâng tay định nhấc khăn voan đội đầu lên, đột nhiên lại nghĩ tới lời nói của hỉ nương, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

Tâm tình của ta tựa hồ nổi lên sự bất an không yên.

***

Ở thời điểm kiệu hoa dừng lại, giữa sự hoảng hốt, chỉ cảm thấy tựa như ta vừa trải qua quang cảnh của cả trăm ngàn năm.

Ta chờ mong nghe được thanh âm của Giang Nam, mà kiệu hoa ngừng lại giây lát, lại bị nâng lên. Nghe một người nói: “Mau mau, nâng vào đi thôi!”

Ta bỗng nhiên kinh ngạc, nâng đi vào? Giang phủ này đến tột cùng lớn đến chừng nào, mà có thể nâng kiệu hoa trực tiếp đi vào?

Nhóm kiệu phu đi được vài bước, tiện đà người nọ lại nói: “Hả? Làm sao có thể đi bên này? Bên kia, đi cửa hông!”

Cửa hông?

Ta chỉ cảm thấy đầu óc “ong” lên một tiếng, ta cho dù chưa từng kết hôn lần nào tự cũng biết hàm nghĩa của đi cửa hông.

Thiếp không có tư cách đi cửa chính, thiếp chỉ có thể đi cửa hông.

Gia đinh có phải hay không nghĩ sai rồi, như thế nào có thể bảo ta đi cửa hông?

Thân mình khẽ nhúc nhích, bên ngoài Thư Nghiên tựa hồ là biết ta muốn làm cái gì, đè thấp thanh âm nói: “Cô nương, thỉnh trước không nên cử động, công tử nhà ta chắc chắn sẽ cho người một lời giải thích!”

Chần chờ, bởi vì lời nói của Thư Nghiên. Nhưng là, mặc dù ta mang danh là tội thần chi nữ, ta vẫn là Phượng Loan Phi kiêu ngạo như cũ! Đi cửa hông, chịu nỗi nhục như thế, vì sao ta phải bất động?

Bên ngoài, hỉ nương trầm trồ tán thưởng, cũng khuyên nhủ: “Ôi! Ta nói này tiểu thư. Có thể gả tới nơi này đã là thiên đại phúc khí rồi! Ngài còn cầu gì nữa?”

Ta thừa nhận, thời điểm yếu đuối kia, chỉ vì ta ngóng trông Giang Nam sẽ cho ta một giải thích vừa lòng.

Rất nhiều năm về sau, khi ta hồi tưởng lại thời điểm này, chỉ có thể tự giễu cười chính mình. Nếu như khi đó, ta biết được những chuyện được sắp xếp phía sau, ít nhất còn có thể lưu giữ lại cho chính mình chút tôn nghiêm cuối cùng chăng?

Lúc kiệu hoa theo cửa hông đi vào, ta liều mạng ôm ngực, một lần lại một lần tự an ủi chính mình. Ta nói với bản thân, Gianh Nam, hắn nhất định có thể giải thích tất cả, vì sao ta phải đi cửa hông.

Khi đó ta, vẫn là tín nhiệm hắn như vậy.

Vào phủ, lại đi được một đoạn đường thật dài, kiệu hoa mới rốt cục dừng lại. Chính là, ta cảm thấy tò mò kỳ quái, vì sao chung quanh im lặng đến kì lạ? Các tân khách đâu?

Ta còn đang suy nghĩ, liền nghe thấy Thư Nghiên mở miệng nói: “Công tử.”

Sau đó, xuyên qua khe hở của màn kiệu, ta nhìn thấy một đôi giày nâu xuất hiện ở trong tầm mắt. Bàn tay trắng nõn phất khai màn kiệu, thân mình hướng về phía ta, hắn khẽ cười nói: “Loan Phi.” Sắc đỏ thẫm nơi tay áo của hắn khẽ chớp lên, đường thêu tinh xảo đâm vào ánh mắt của ta, khiến lòng đau nhói.


/163

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status