Chương 5.2: Bây giờ liền trở thành bà Lục của của tôi
Suốt quãng đường đi anh không nói lời nào. Lục Dĩ Thừa chăm chú lái xe, thỉnh thoảng cô có thể nhìn thấy ánh mắt của anh trong gương chiếu hậu đang nhìn cô ngồi phía sau.
u phục lớn khoác lên người làm lộ ra vẻ xinh đẹp tinh tế của cô, đôi môi hơi sưng lên, rất kiều diễm. Cô cũng không bôi son, khi anh hôn cô không ngửi thấy mùi mỹ phẩm nào.
Anh mở kính xe xuống, một cơn gió lạnh thổi vào khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Lúc này anh mới nhận ra mình vẫn chưa bình phục hoàn toàn.
Xe đột ngột dừng lại, Cố Nhất Nặc lấy lại tinh thần, nhìn đường phố nhộn nhịp.
Nhà tổ nhà họ Lục ở ngoại thành, lái xe cũng phải mất ít nhất bốn mươi phút. Chẳng lẽ anh đột nhiên đổi ý, không muốn cô cùng về nhà tổ nữa?
“Đợi tôi.” Cũng là hai từ ngắn ngủn, chính là giọng điệu không cho phép người khác từ chối.
Từ góc ngồi của Cố Nhất Nặc, cô chỉ có thể nhìn anh xuống xe, nhưng không thể nhìn rõ anh đang đi về hướng nào.
Cô thử mở cửa xe, phát hiện các cửa xe đều đã bị khóa. Nếu cửa xe có thể mở được, cô sẽ liều chết chạy khỏi chiếc xe này.
Mười lăm phút sau, Lục Dĩ Thừa trở lại, trong tay cầm mấy túi giấy cùng có một cốc cà phê nóng.
“Không biết em thích uống gì, nên tôi chỉ mua một cốc cà phê.”
Cố Nhất Nặc nhìn cốc cà phê kia, không đưa tay lên nhận lấy, Lục Dĩ Thừa mua cà phê cho cô sao?
“Không thích cà phê?”
“Không thích!” Cố Nhất Nặc lắc đầu ngay.
“Thích uống gì?” Lục Dĩ Thừa để cà phê sang một bên, vừa khởi động xe vừa nhẹ giọng hỏi.
“Nước khoáng.” Cố Nhất Nặc thuận miệng trả lời.
“Em thay bộ đồ này đi.”
Lúc này Cố Nhất Nặc mới phát hiện ra, hai túi giấy này có đựng quần áo. Cô chỉ cảm thấy máu trong người đều sắp đông hết.
Để cô ấy thay đồ ở đây, ngay trước mặt anh à? Anh nói gì cô cũng phải nghe theo?
“Không cần!”, cô từ chối thẳng thừng.
“Nếu em muốn mặc bộ váy bị tôi xé rách xuất hiện ở nhà họ Lục, tôi cũng không ngại.” Lục Dĩ Thừa rẽ hướng qua đường vòng ra ngoại thành, xe cộ thưa thớt hẳn, tốc độ lái xe cũng nhanh hơn.
Sau đó, anh không nhìn cô nữa, cũng không nói gì thêm gì nữa.
Cố Nhất Nặc dè dặt kéo âu phục xuống, kiểm tra bộ váy trên người, đúng là phát hiện trước ngực có vài chỗ bị xé rách.
Cố Nhất Nặc cố gắng núp sau ghế xe, trốn vào chỗ khuất tầm mắt của Lục Dĩ Thừa, cởi lễ phục ra.
Lục Dĩ Thừa nhìn bộ váy bị ném trên ghế sau, ánh mắt xẹt qua vài ý cười.
Cố Nhất Nặc thay đồ xong, sửa sang lại mái tóc hơi rối. Anh mua cho cô một bộ đồ màu hồng nhạt, chiếc váy hình lá sen và một chiếc áo khoác nhỏ, cô mặc vào trông vô cùng ngọt ngào.
Xe chạy nhanh trên đường lớn, suốt quãng đường hai người không nói lời nào mà cứ tiếp tục lái xe vào biệt thự nhà vườn trên đỉnh núi.
Khung cảnh quen thuộc trước mắt khiến Cố Nhất Nặc hơi lo lắng.
Ở kiếp trước, sau khi cô mang thai thì sống ở đây đến khi sắp sinh mới rời đi.
Ông cụ Lục là chỗ dựa duy nhất của cô trong nhà họ Lục. Lúc cô vừa mới gả vào nhà họ Lục, ông đối xử với cô rất tốt. Nhưng sau đó có lẽ ông đã rất thất vọng về cô.
Tuy nhiên sau khi cô mang thai, để tránh gặp chuyện nên ông cụ Lục đã đưa cô đến đây, tự mình sai người chăm sóc. Dù không thân thiết như lúc đầu, giống như ông cháu thật sự, nhưng cô vẫn rất biết ơn ông cụ Lục đã chăm sóc cô.
Xe dừng lại, thím Tôn và quản gia Lưu cùng nhau bước tới, kính cẩn chào đón Lục Dĩ Thừa trở về.
“Cậu chủ về rồi, còn cô Cố đâu? Ông cụ cứ nhắc mãi, cuối cùng cậu cũng về.” Thím Tôn ân cần dò hỏi.
------------------------------
/2507
|