CHƯƠNG 7.1: Thật gượng gạo
“Cô tiễn tôi ra sân bay đi.”
Lục Dĩ Thừa không kìm được kéo Cố Nhất Nặc vẫn đang ăn dậy, nói: “Không ăn một bữa không chết đói được đâu.”
Cố Nhất Nặc bị Lục Dĩ Thừa lôi ra ngoài, thím Tôn ân cần đặt chiếc túi nhỏ vào tay cô, mọi người trong phòng mỉm cười tiễn hai người rời đi.
Cô cảm thấy có chút mông lung.
Lục Dĩ Thừa kéo cô đến trước xe, tự tay mở cửa nhét cô vào ghế sau. Cô còn chưa kịp ngồi vững thì anh đã chen vào ngồi bên cạnh cô.
Cô lập tức dịch vào phía trong, cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Vì sao? Sao Lục Dĩ Thừa không giống như anh ở kiếp trước, hoàn toàn khác xa với hình ảnh trong ký ức cô.
Tài xế Tiểu Lưu khởi động xe, từ từ lái xe ra khỏi cổng chính.
Cố Nhất Nặc thu mình lại, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống. Mỗi phút mỗi giây ở cạnh Lục Dĩ Thừa đều làm cô khó chịu.
Anh cần phải ra sân bay, hẳn là trở lại quân khu. Cô còn nhớ hồi cô học đại học năm thứ hai, hai người kết hôn, anh từ quân khu trở về làm kinh doanh. Có lẽ là do anh bị thương nặng ở tay phải khi làm nhiệm vụ.
Lục Dĩ Thừa đưa tay về phía cô, Cố Nhất Nặc đang miên man trong dòng suy nghĩ của mình cảm nhận được sự tiếp cận của anh, lập tức như chú mèo nhỏ xù lông, đưa tay chặn tay anh lại.
Anh chỉ với một tay đã dễ dàng giữ được cô, nhặt hạt cơm dính trên má cô ra.
Cố Nhất Nặc nhìn hạt cơm đó, bối rối một lúc. Cô thấy anh không có hành động gì khác, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Dĩ Thừa trước giờ chưa từng bị bài xích và lạnh nhạt như vậy, liền quay người ngồi phía bên kia.
Trên đường từ nhà họ Lục đến sân bay, cả hai không nói một lời nào. Chiếc xe dừng lại, Tiểu Lưu nhanh chóng lấy hành lý từ cốp xe phía sau ra.
Lục Dĩ Thừa bước xuống xe, Cố Nhất Nặc vẫn không nhúc nhích.
"Cô không tiễn tôi ra sân bay ư?”
"Không phải đến rồi đó sao."
Thật gượng gạo mà.
“Cô Cố, tôi ở đây đợi cô nhé.” Tiểu Lưu nhận ra cậu cả rõ ràng muốn cô Cố tiễn vào trong sân bay.
Cửa xe mở toang ra, Lục Dĩ Thừa cứ thế đứng đó, không nhúc nhích nhìn cô.
Cố Nhất Nặc di chuyển cơ thể mình một cách chậm chạp. Cô vừa bước xuống xe, Lục Dĩ Thừa đã bước đi về phía sân bay. Cô đứng sững tại chỗ, không biết có nên đuổi theo hay không.
Kiếp trước, tuy rằng cô và anh là vợ chồng nhưng thực sự khoảng cách của hai người họ lại xa nhất. Cô vĩnh viễn sẽ không thể bước vào thế giới của anh, càng không dám nghĩ rằng cô lại có thể tiễn anh ra sân bay.
Cô đi rất chậm, Lục Dĩ Thừa hình như biết rằng cô đã bắt kịp bèn cố bước chậm lại.
Bây giờ đã gần mười một giờ tối, sân bay cũng ít người hơn rất nhiều, Cố Nhất Nặc đứng cách Lục Dĩ Thừa năm bước chân, nhìn anh hoàn thành thủ tục lên máy bay.
Bên cạnh họ có hai ba cặp tình nhân ôm chặt lấy nhau không nỡ tách rời. Nhìn Lại quay sang Cố Nhất Nặc và Lục Dĩ Thừa, nếu họ không nói ra thì người khác sẽ nghĩ rằng họ là không quen nhau. Lục Dĩ Thừa không đem theo thẻ sĩ quan nên đi qua cửa kiểm tra an ninh thông thường để lên máy bay.
Anh nhìn trạm kiểm tra an ninh cũng không có mấy người, vẫn còn thời gian trò chuyện với cô một lúc. Từ lúc vào sân bay cô không nói một lời nào với anh.
“Nếu không có việc gì nữa thì tôi về trước đây.”
Cố Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn anh. Có thể nhận ra khi nói câu này cô đã chuẩn bị để quay người đi bất cứ lúc nào.
"Được", Lục Dĩ Thừa thẳng thắn đáp lại và quay người rời đi trước.
Cố Nhất Nặc nhìn theo bóng lưng của anh, thở phào nhẹ nhõm rồi chạy như bay ra khỏi sảnh sân bay.
Lục Dĩ Thừa đi được vài bước liền quay người lại thì đã không thấy bóng dáng cô gái bé nhỏ đó đâu. Xem ra, cô thực sự không đồng ý với cuộc hôn nhân này rồi.
Như vậy thì càng tốt.
/2507
|