Chương 3.1: Xé nát trái tim cô!
“Cháu, chúng cháu là bạn của Minh Tuyết.” Một người bạn của Minh Tuyết sợ gặp rắc rối, thốt lên.
Lý Nhiên trừng mắt nhìn anh ta.
Nhưng Cố Nhất Nặc một mực khẳng định không quen bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể kéo Cố Minh Tuyết ra, đỡ cho họ.
“Tôi không quen các người, sao các người lại biết rõ về tôi sử dụng thuốc như vậy, còn biết tôi giấu ma túy. Bây giờ các người còn muốn vu oan tôi à, lúc này người dùng thuốc là ai nhỉ?” Cố Nhất Nặc nhìn lại về phía Cố Minh Tuyết lảo đảo đứng dậy.
Lý Nhiên bị chặn họng không nói được câu nào.
Ánh mắt mấy vị cảnh sát thoáng loé sáng, nói với Cố Nhất Nặc: “Cô Cố, vẫn phải làm phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Một bóng người đứng dậy từ trong bóng tối, bước đôi chân dài đi về phía đám đông.
Anh vừa đi vừa đóng cúc tay áo, rõ ràng trông rất ung dung, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có sự áp bức vô hình.
“Tôi nghĩ, cô Cố đã nói rất rõ ràng rồi, chuyện này không liên quan đến cô ấy, chẳng lẽ vì một người tùy tiện nói mà cô ấy phải theo các anh về đồn cảnh sát à?”
Lục Dĩ Thừa! Trong nháy mắt cơ thể của Cố Nhất Nặc cứng đờ.
Sao anh ấy lại ở đây? Sao anh ấy lại xuất hiện trong tiệc sinh nhật của cô?
Cô còn chưa chuẩn bị gì cả, tuy cô tự nhủ phải kiên cường bước vào cuộc sống mới, tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ lên, nhưng giây phút nghe thấy giọng nói của anh, cô vẫn cảm thấy mình gần như không thở được.
Ở kiếp trước, anh cũng ở đây, nhìn thấy cô bị bỏ thuốc, rồi không thể làm gì được như thế?
Sau đó, nhờ người nhà họ Lục làm dịu chuyện này xuống, cô mới có thể ra khỏi đồn cảnh sát.
Anh ở đây, chỉ là cô không biết mà thôi.
Một người bên cạnh cậu Lục vừa nhìn đã nhận ra.
Không ngờ, cậu Lục lại ở đây, sao vừa rồi không thấy, rốt cuộc anh đã ở chỗ nào?
Mấy vị cảnh sát cũng hơi khó xử, bọn họ không phải không biết ảnh hưởng của nhà họ Cố ở thành phố G, bây giờ còn có cậu cả nhà họ Lục, vốn dĩ chuyện này đã phức tạp, bây giờ lại càng khó xử lý hơn.
“Hôm nay, là tiệc sinh nhật của cô Cố, lát nữa còn một chuyện rất quan trọng cần công bố, mong mấy vị nhanh chóng xử lý chuyện này, tôi tin các anh có khả năng xử lý được.” Lục Dĩ Thừa nói thêm.
Câu nói đơn giản này thốt ra từ miệng Lục Dĩ Thừa nói ra, quyền thế ngập trời của nhà họ Lục chấn động vô cùng, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Hơn nữa cậu cả này tuổi còn trẻ mà đã là thiếu tướng, còn nói gì đến ông cụ nhà họ Lục.
“Hay là như vậy đi, để một nữ cảnh sát của chúng tôi lục soát người cô Cố, nếu không tìm thấy hàng cấm thì cô Cố không liên quan đến chuyện này. Những người khác có liên quan đến chuyện này, chúng tôi sẽ bắt giữ toàn bộ.”
“Được.” Lục Dĩ Thừa gật đầu.
Cố Nhất Nặc hít một hơi thật sâu, tuy đây là kết quả cô muốn nhưng Lục Dĩ Thừa gật đầu đồng ý làm tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh lại.
Anh vẫn mạnh mẽ, bá đạo như vậy, không để cô động tay chút nào, chuyện của cô sao sao anh phải xen vào như thế?
Rõ ràng rằng bây giờ cô không có lựa chọn nào khác.
Chưa đầy mười phút, một nữ cảnh sát bước vào sảnh tiệc, Cố Nhất Nặc và cô ấy đi vào một phòng nghỉ. Ngay khi cửa sắp đóng, một cánh tay chặn lại, bóng người cao lớn bước vào.
“Cạch”
Cánh cửa đóng lại, vai Cố Nhất Nặc khẽ run lên.
Lục Dĩ Thừa, anh ấy vào đây làm gì?
/2507
|