Chương 4.1: Không!
Anh nói bên tai cô: “Bà Lục, em có nghĩa vụ sinh cho tôi một đứa con.”
Là “cho tôi”, không phải chờ chúng ta mà chỉ cho anh, một đứa con không liên quan đến Cố Nhất Nặc cô.
“Chị biết vì sao anh ấy lại sinh con với chị không, bởi vì tôi không thể có con, anh muốn cho tôi một đứa con.” Đây là lời Cố Minh Tuyết nói trước khi cô chết.
Người phụ nữ trong ngực anh giãy dụa kịch liệt, tâm trạng Lục Dĩ Thừa càng ngày càng trầm xuống.
Cô giống như còn ghét cuộc hôn nhân được sắp đặt này hơn anh, thế lại càng không ổn.
“Hôm nay em tròn mười tám tuổi nhỉ?” Giọng nói của anh đột nhiên vang lên trên đầu cô.
Cố Nhất Nặc ngây người, ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn anh.
“Nếu tôi thực hiện nghĩa vụ của mình trước, cũng sẽ không cấu thành tội danh cưỡng đoạt phụ nữ.”
Anh đã chán ghét cô đến mức nào, anh nói cho cô biết anh sẽ không chạm vào cô. Ngay cả trước khi cô mang thai đứa con, ống nghiệm không thành công mấy lần, anh mới miễn cưỡng “cùng” cô một lần.
Bây giờ, Cố Nhất Nặc mới cảm thấy rõ!
Hơi thở của cô ngày càng gấp gáp, cô không chỉ lo lắng mà còn sợ hãi, cô sợ anh sẽ thực sự làm chuyện như vậy với cô.
Anh và cô, chỉ có một lần duy nhất đó chính là cơn ác mộng của cô!
Cô không cử động nữa, ngay cả hơi thở cũng chậm lại.
Sự im lặng của cô không làm Lục Dĩ Thừa cảm thấy dễ chịu hơn, anh phải thừa nhận rằng cô là mẫu phụ nữ anh thích, sạch sẽ và trong sáng.
Cô mới mười tám tuổi nhưng thân hình đã xinh đẹp, quyến rũ, hoàn toàn có thể khiến một người đàn ông điên cuồng vì mình.
Làn da của cô vô cùng mịn màng, rất trắng, dù chỉ nắm chặt một chút thì liền để lại vết đỏ.
Giống như...... giống như anh đã làm gì cô vậy, đúng là một sự cám dỗ!
Đã lâu rồi anh không có cảm giác này với phụ nữ. Có lẽ, trong trí nhớ của anh chưa từng có cảm giác này.
Cố Nhất Nặc không biết tình hình giằng co này có diễn ra bao lâu nữa, dường như anh không muốn kiềm chế bản thân mình nữa.
“Dĩ Thừa! Tiểu Nặc!” Bên ngoài, giọng nói Đỗ Minh Lan truyền đến.
Lục Dĩ Thừa lùi về phía sau một chút. Anh nắm tay Cố Nhất Nặc, mở cửa bước ra ngoài.
Cố Nhất Nặc giống như bị anh kéo đi, chạy theo sau anh.
Khách mời vẫn chưa rời khỏi, chỉ có Cố Minh Tuyết và bọn người Lý Nhiên bị bắt đi, Trình Thi Lệ nhìn Cố Nhất Nặc, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Trường hợp như thế này thì bà ta không dám thất lễ rời đi.
Cố Nhất Nặc bị Lục Dĩ Thừa kéo đến giữa sảnh tiệc, cô không biết rốt cuộc anh muốn làm gì?
Ở kiếp trước, mãi đến sau này cô mới biết, trong tiệc sinh nhật hôm nay, người nhà họ Lục định công bố chuyện đính hôn của bọn họ.
Vì cô bị Cố Minh Tuyết bỏ thuốc, phá vỡ kế hoạch ban đầu. Mãi đến sau này, khi cô hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của chuyện này, người của nhà họ Lục lại đề nghị đính hôn.
Lễ đính hôn đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn, cha mẹ Lục còn không thèm đến, đều do thím Tôn hầu hạ bên cạnh ông cụ Lục đã xử lý tất cả.
Ở kiếp này, cô không bị hãm hại, không biết sau này mọi chuyện sẽ phát triển thế nào, giống như chuyện Lục Dĩ Thừa đột nhiên xuất hiện.
“Hôm nay, không chỉ là một bữa tiệc sinh nhật của Cố Nhất Nặc, mà còn là ngày đính hôn của Lục Dĩ Thừa tôi với Cố Nhất Nặc.”
Lục Dĩ Thừa đứng giữa sảnh tiệc, khí thế bức người, Cố Nhất Nặc đứng bên cạnh anh như chú thỏ con sợ hãi, đáy mắt còn hiện lên chút kháng cự.
Nghe thấy hai từ “đính hôn”, Cố Nhất Nặc cảm thấy trái tim nhói lên vài đợt.
Lục Dĩ Thừa vẫn đồng ý với hôn ước này. Nhưng đối với cô mà nói nó đó giống như lời nguyền không thể thoát được.
/2507
|