Editor: Mông Nhỏ
Cam Khanh nghiêng đầu, nhìn từ trong một góc hành lang, chỉ thấy Nick cau mày, la lên hét xuống, chiếm một mảnh đất trống lớn trong sân, chỉ huy công nhân dọn nhà đến xoay vòng vòng.
Tên này mặc dù đã gần trung niên, nhưng tuyệt đối không khó coi, thậm chí có thể nói là mi thanh mục tú, hình thể cũng giữ gìn rất khá, hợp thời trang, còn có xu hướng giống giá treo quần áo(*). Áo khoác dài màu than tôn lên sắc mặt sạch sẽ của hắn, một người phụ nữ lái xe ngang qua bị hắn cản đường, kéo cửa sổ xe xuống nhìn hắn một cái, sau đó ngay cả chân mày cũng không nhíu, rất kiên nhẫn chờ hắn dọn đường.
(*)giá treo quần áo: ý nói dáng người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp
Nick thấy rõ biểu tượng xe Maserati của vị chủ xe này, lập tức lại thay đổi một bộ mặt, phong độ nhẹ nhàng mà đi tới nói mấy câu với người phụ nữ, có lẽ là xin lỗi giải thích linh tinh, vài ba lời liền có thể tán gẫu với nhau.
Hai vị này chuyện trò vui vẻ, có khi còn ngại xe tải dọn nhà quá nhanh.
Chờ người phụ nữ lái xe rời đi, nụ cười u buồn trên mặt Nick đã không thấy tăm hơi. Hắn đưa mắt nhìn chiếc xe, châm điếu thuốc hung hăng hút một ngụm, giống như không cam lòng, lại có vẻ như không có ý tốt. Khóe mắt đoan chính với khóe miệng nhếch lên tạo thành đối lập mãnh liệt, gương mặt như trở nên không giống người, mà giống như sài lang ngũ quan đoan chính.
Ánh mắt Cam Khanh quét qua cổ và cổ tay lộ bên ngoài của hắn, ánh mắt chuyên chú, giống như học sinh trung học ở trường thi nhìn đề hình học giải tích cuối cùng, tỉnh táo tính toán nên hạ thủ từ đâu.
Nick tiện tay ném tàn thuốc lên nắp cống, ngửa đầu liếc mắt nhìn lầu 8, nhớ lại Hướng Tiểu Mãn, trên mặt hắn lộ ra nụ cười lạnh mỉa mai, hối hận mình nhân từ nương tay, không xử lý sạch sẽ người đàn bà này, giữ lại cô ta lại nhận một phiền toái lớn như vậy.
''Nhưng mà cô còn có thể làm gì tôi đây? Cứ chờ xem, bà điên.'' Nick nghĩ vậy, nhổ nước bọt, ngồi vào ghế phó lái xe tải.
Hắn thích đàn bà, nhưng ở trong mắt hắn, đàn bà giống như đạo cụ trò chơi nào đó, không phải người, cũng không cần có tình cảm, hẳn là phải tùy hắn chiêu chi tắc lai, huy chi tắc khứ(*), tốt nhất có thể vì hắn tự tàn tự sát một chút, cho sức quyến rũ bản thân hắn thêm huy chương. Nhưng nếu như dám cả gan phản kháng, dám can đảm khiến hắn bị phiền toái quấn thân, liền không phải thứ tốt gì.
(*)chiêu chi tắc lai, huy chi tắc khứ: gọi thì phải đến, đuổi thì phải đi, giống như quan hệ phục tùng giữa nô lệ với chủ nô.
Từ xưa, người thuần liệt mã, là anh hùng, là đấu sĩ, nhưng ngựa hoang không cam lòng bị thuần phục, còn làm bộ trung thực mà lại tùy thời đả thương người, đó chính là tội đáng chết vạn lần.
Đúng lúc này, Cam Khanh động ---- hành lang chỗ cô đứng cách đuôi xe tải chỉ mấy thước, ở giữa có một lán xe đạp, có thể hoàn mỹ mà ngăn trở thân hình của cô, chỉ cần mấy bước là cô có thể chui vào xe tải, sau đó...
Đến nhà mới của thanh niên tài giỏi đẹp trai Nhiếp tiên sinh dạo một vòng, buổi tối cho hắn chút ''Vui mừng''.
Thế nhưng, trong nháy mắt khi cô trượt ra ngoài, một cánh tay trống rỗng cắt ngang, chặn cô lại: ''Trở về!''
Cam Khanh nghe ra người đến là ai, không để ý đến, vẫn xông về phía trước ---- khuỷu tay cô nâng lên đụng tới, mà đối phương cũng không chịu thoái nhượng, cùi chỏ đụng phải cùi chỏ, một tiếng trầm vang.
Hai người cứng rắn đụng, người nào gầy hơn thì thua, Cam Khanh bị buộc nghiêng người giảm bớt lực, đồng thời đối phương nhấc cánh tay bám vào khung cửa, chặn cô trở về.
Ánh mắt Cam Khanh không rời khỏi Nick, trên tay thì so tài, ngoài miệng lại khách khí hàn huyên: ''Tiểu Dụ gia, hôm này không đi làm hả?''
''Họp phụ huynh, xin nghỉ nửa ngày.'' Dụ Lan Xuyên tránh khỏi đầu vai Cam Khanh đụng tới, tiến lên đoạt nửa bước, một tay khác bắt lấy khuỷu tay vẫn luôn đút túi quần của cô, ''Lấy ra!''
"Không dễ dàng nha tiểu Dụ gia,'' Cam Khanh ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, đầu gối kiềm chế chân anh, ''Ngày ngày đi sớm về trễ...''
Dụ Lan Xuyên rút chân về, người lại không động, như cũ chặn đường, hai người ở trong không gian chừng một tấc vuông so vài chiêu ---- may nhờ đầu hành lang này bị xe tải chặn lại, nếu không người ngoài thế nào cũng thấy bảy tám cái chân với bảy tám cánh tay bay loạn.
''... Phải quản em trai,'' Cam Khanh một chiêu thủ đao hạ thiết, thọc hướng bụng anh, cùi chỏ Dụ Lan Xuyên đè xuống, lại phát hiện tay cô dù nhanh lại không dùng lực, trong nháy mắt anh áp cùi chỏ xuống, đầu ngón tay cô cực nhanh khẽ động, hóa ngón tay thành lưỡi dao, chuẩn xác mà lướt qua gân tay anh.
Dụ Lan Xuyên: ''Ss...''
Cam Khanh: ''Còn có thể rút ra thời gian lo chuyện bao đồng.''
''Còn tốt,'' Nửa cánh tay Dụ Lan Xuyên đã mất tri giác nhưng vẫn nhịn không lui lại ---- ngón tay người dù sao cũng không phải đao thật, đau thì đau, nhưng cũng không tạo thành thương tổn thật. Anh nhân tiện nghiêng người, lấy vai chắn ngang, chân dài bước rộng ra chặn đường, ngăn lại Cam Khanh, một lần nữa ép cô lui về hành lang, ''Thời gian của tôi tạm thời sắp xếp không kín lắm.''
Một người lấy tay làm đao, một người lấy thân làm kiếm.
Đao là đao ba tấc đầu ngón tay, kiến huyết phong hầu.
Kiếm là trọng kiếm dày rộng sắc bén, chứa đầy hạo nhiên chi khí.
Cuối cùng Cam Khanh thu lại tầm mắt, nhìn thẳng về phía Dụ Lan Xuyên.
Bên ngoài tiếng người huyên náo, nhưng chỗ này bị lán xe đạp che khuất chỉ lộ ra khe hở nhỏ, đã lặng yên không tiếng động mà xảy ra một hồi đao quang kiếm ảnh.
Ánh nắng buổi sáng không chiếu vào cửa sổ phía Bắc, Cam Khanh lui về trong bóng tối, trầm mặc một lúc, cô nhẹ nhàng cười môt tiếng: ''Công phu của tiểu Dụ gia vững chắc hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, không hổ là được 'Hàn Giang Dụ' chân truyền.''
Dụ Lan Xuyên không lên tiếng, cảnh giác đề phòng cô lại có chủ ý xấu gì.
Anh không có kinh nghiệm đánh với người khác, hơn nữa thói quen văn minh, cố kỵ rất nhiều, lực đạo đánh ra luôn có ý lập tức thu về, giống như e sợ đánh bị thương người khác.
Nếu như cam Khanh muốn tính mạng anh, khả năng không cần đến một phút đồng hồ.
Nhưng nếu như cô không muốn đả thương người, vậy chính là tự trói tay trói chân, cộng thêm không gian đầu hàng lang có hạn, lực lượng của cô lại thiếu sót ---- nếu là dùng mánh khóe, sợ rằng tiểu Dụ gia trước hết phải để lại cho cô một cánh tay mới được ---- vậy mà lại sống sờ sờ bị anh ngăn cản.
Lúc này, tiếng nổ máy của xe tải vang lên, chậm rãi bắt đầu đi ra ngoài, muốn đuổi theo cũng đã muộn.
Cam Khanh thở dài, quơ quơ cánh tay bị Dụ Lan Xuyên chế trụ: ''Tôi lại không xin nghỉ, tiểu Dụ gia, còn không buông tay nữa, anh lại phải bồi thường phí nghỉ làm cho tôi đấy.''
Dụ Lan Xuyên hỏi: ''Mới vừa rồi muốn làm gì?"
Cam Khanh: ''Không làm gì, ra cửa đi làm.''
''Trong túi là cái gì?"
"Chìa khóa.''
Một dấu chấm câu Dụ Lan Xuyên cũng không tin, lôi tay của cô từ trong túi ra ngoài. Cam Khanh buông lỏng tay, ''Leng keng'' mộ tiếng ---- Trên tay cô đúng thật là một chùm chìa khóa.
''Ban ngày ban mặt,'' Cam Khanh đưa ngón trỏ vào vòng chìa khóa, vòng hai vòng, bất đắc dĩ nói, ''Anh cho rằng tôi muốn làm gì?"
Dụ Lan Xuyên đầu tiên là thở phò nhẹ nhõm, vậy mà ngay sau đó, ánh mắt anh đột nhiên chặt chẽ ghim trên chùm chìa khóa kia ----
Vòng chìa khóa của cô có treo thằng kết(*) trang trí, dùng hai dây giày màu sắc rực rỡ khác nhau kết lại.
(*)thằng kết: nút buộc dây
Dây giày nhìn quen quen!
Cam Khanh nắm chặt chùm chìa khóa trong lòng bán tay, nhét lại vào túi: ''Tôi thông qua kiểm an rồi chứ?"
Dụ Lan Xuyên bất giác vươn tay, nửa chừng lại rụt về: ''Dây trang trí... chùm chìa khóa của cô rất độc đáo.''
“Anh thích loại này? Về sau cho anh một cái.'' Cam Khanh vừa đi ra ngoài, vừa tiện miệng nói bừa, ''Thằng kết màu sắc rực rỡ, trừ tà trấn trạch, có thể thêm vào năng lượng chính khí. 'Giá hàng xóm' hai mươi đồng, buổi tối tôi đưa qua cho anh, cám ơn chiếu cố.''
Dụ Lan Xuyên nhấc chân đuổi theo cô: ''Đó là dây giày đúng không?"
Cam Khanh: ''...''
Không thể nào?
Cô thật nhanh móc ra nhìn kỹ một cái ---- đúng thật là dây giày.
''Dây giày ngạo kiều như vậy. chắc chắn không phải của minh, nhặt từ đâu nhỉ?" Cô có chút buồn bực mà nghĩ, nhớ không ra lai lịch của vật này.
Khi còn bé có một đoạn thời gian cô rất say mê thằng kết, sẽ làm vài loại kết Trung Quốc phức tạp... Dĩ nhiên, hiện tại đều đã quên.
Những chuyện vụn vặt với vật cũ này, đều là ông chủ Mạnh chuyển giao cho cô. Thật ra thì nhiều thứ cô cũng không nhớ rõ lai lịch, có thể thấy là không phải thứ gì quan trọng, chẳng qua là không nghĩ tới, đều bị sư phụ thu thập lại.
Khi trưởng bối bắt đầu vụng về, dường như luôn là như vậy, không biết đứa nhỏ của mình đang suy nghĩ gì, lại không dám hỏi kỹ, sợ mình quá vụn vặt. Vì thế mỗi món vật nhỏ cũng không dám sờ lung tung, e sợ mình không cẩn thận làm mất đồ vật quan trọng nào đó. Nhưng thiếu niên một trận gió một trận mưa nào có nhiều đồ vật quan trọng như vậy, qua mấy năm nhìn lại, hơn phân nửa chính mình cũng không giải thích được.
Mà người cẩn thận từng li từng tí bảo tồn những thứ ''Không giải thích được'' của cô, đã không còn ở đây nữa rồi.
Trong lòng Cam Khanh nhẹ nhàng chìm xuống một cái, cô hít sâu một hơi, không để nó chìm xuống tận cùng ---- Cô rất có kinh nghiệm đối với việc giữ vững trạng thái ''Không tim không phổi''.
Ngừng lại bước chân, Cam Khanh quay đầu nói: ''Còn có chuyện gì? Hai mươi đồng không giảm, tiểu Dụ gia, đừng đi theo tôi nữa.''
Dụ Lan Xuyên dừng lại, giờ mới phát hiện, anh đã từ đầu hành lang đi đến cửa viện.
''Cô...''
Cô không nhớ rõ hai dây giày kia ở đâu ra sao?
... Cũng không nhớ ra tôi sao?
Ấn tượng trong tiếng động ồn ào của người với chó, trong đêm chạy trốn kinh tâm động phách ấy, đối với cô mà nói, chẳng qua chỉ là một chuyện vụn vặt tầm thường qua đi liền quên sao?
Cô là từ đâu tới?
Nhiều năm như vậy không thấy, cô đi nơi nào?
Tất cả vấn đề chen lấn đi lên đều nghẹn ở cổ họng anh, cuối cùng biến ảo thành một hình ảnh ---- gương mặt thiếu nữ ranh mãnh mà đánh giá anh, tiện miệng tiện lưỡi mà nói: ''Dáng dấp con chó trên quần lót của cậu còn rất giống với cậu.''
Cam Khanh làm xong chuẩn bị một lần nữa nghe ''Giảng đường phổ pháp của Minh chủ'', lại thấy bên tai Dụ Lan Xuyên đột nhiên đỏ ửng, không biết lại đang ấp ủ đại chiêu gì.
Cam Khanh: ''Tiểu Dụ gia, có lời liền nói, đừng nghẹn, mặt đều nghẹn đỏ. Để người ta nhìn thấy không tốt, còn tưởng rằng tôi phi lễ với anh.''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Từ nhỏ chính là nữ lưu manh bại hoại!
Cam Khanh muốn mau sớm thoát thân, liền hơi hạ thấp giọng, thành khẩn mà nói: ''Tôi thật sự là đi làm, tiểu Dụ gia, đừng đi theo nữa, nếu tôi thật muốn lấy đầu tên cặn bã kia, dù cho anh theo tôi đến nhà vệ sinh nữ cũng không ngăn được.''
Dụ Lan Xuyên tức muốn hộc máu: ''Ai đi theo cô...''
Cam Khanh: ''Suỵt ---- Nhỏ giọng chút, bất nhã, phá hư khí chất.''
Dụ Lan Xuyên tức sùi bọt mép, dùng sức chín trâu hai hổi mới có thể duy trì khí chất của mình, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: ''Lúc Diêm Hạo trói người, cô còn từng ngăn cản cậu ta, tôi cho là cô rất lý trí, không phải là người thích tự chọc phiền toái.''
Cam Khanh cười một tiếng: ''Aiz, nào có phiền toái gì, một cái nhấc tay thôi.''
Cô còn dám khách khí!
''Từ từ,'' Dụ Lan Xuyên nhanh chóng nói, ''Hiện tại không chỉ mình cô nhìn chằm chằm Nick.''
Cam Khanh ngừng lại.
''Trước kia bọn chúng làm cái gì, không có ai biết. Hiện tại nếu chuyện này thọc ra ngoài, cũng không chỉ mình cô không cam lòng để bọn chúng ung dung ngoài vòng pháp luật.'' Dụ Lan Xuyên nói, ''Đợi thêm mấy ngày, nhiều nhất nửa tháng.''
''Nửa tháng,'' Cam Khanh thật sâu nhìn anh một cái, gật đầu, ''Được.''
Người vô sỉ luôn có thể nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái trong lòng mình, Nick ném đứa bé cho cha mẹ, dọn vào nhà mới ---- ''110'' cũ nát kia, nếu không phải vì trường học, căn bản không giá trị với tiền thuê đó, chung cư cao cấp giá trị ngang hoàng tốt hơn nhiều.
Hắn đi dạo vườn hoa lầu dưới một chút, cảm thấy hết sức hài lòng, còn thuận tay hẹn bạn gái trên mạng từ vùng khác đến Yến Ninh chơi, muốn vui vẻ thả lỏng một chút.
Nhưng thả lỏng mấy ngày, chuyện bắt đầu không đúng. Vừa bắt đầu là ánh mắt chủ quán bánh rán phụ cận nhìn hắn là lạ, Nick cũng không để ý, dù sao hắn cũng không ăn những thứ đồ bẩn đó. Thế nhưng rất nhanh, tất cả chủ quán đồ ăn sáng chung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán, thậm chí lan đến cửa hàng tiện lợi, quán cà phê!
''Tiên sinh, ngại quá, máy cà phê của chúng tôi bị hỏng.''
''Mới vừa rồi còn...''
''Chính là vừa mới hỏng,'' Nhân viên phụ vụ mặt tròn cười hết sức chuyên nghiệp, ''Thật sự xin lỗi.''
Nick: ''Vậy không cần cà phê, lấy cho tôi cái sanwich.''
Nhân viên phục vụ; ''Bán hết rồi ạ.''
''Các cậu rõ ràng có...''
''Ngài nhìn lầm rồi, đó là hàng không bán.''
''Cậu có ý gì? Người tiêu dùng được hưởng 'Quyền tự chủ lựa chọn', cậu không tuân theo...''
''Vô cùng xin lỗi, nếu như khiến ngài không hài lòng, ngài có thể khiếu nại.''
Ngay sau đó, những lời ''Ngài có thể khiếu nại'' giống như luôn lượn lờ ở bên tai Nick. Hắn ôm một bụng khí mà chạy về nhà mới, lại chạm mặt một tên khất cái trong thang máy, Nick ngại bẩn, cau mày lui từng bước. Tên khất cái lại ý vị thâm trường mà nhe răng cười một tiếng với hắn, cười đến mức hẳn nổi hết da gà, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt.
Quả nhiên, vừa lên lầu, hắn liền phát hiện nhà mình bị người ta dấu hiệu, bên cạnh số nhà vẽ một mặt cười nhỏ!
Nick đẩy cửa vào nhà, tờ giấy kẹp ở khe cửa rơi lên giày hắn, phía trên in: ''Ông biết mày đã làm gì, ông biết mày ở đâu.''
Da đầu Nick tê dại, tè ra quần mà báo cảnh sát, hai cảnh sát chạy tới đại khái nhìn lướt qua, thấy một người đàn ông như hắn, cả người nguyên vẹn, trong nhà cũng không mất thứ gì, ghi chép lại liền đi mất.
Nick bị dọa sợ đến muốn thăng thiên, không thể làm gì khác hơn là ra cửa chung cư, tên khất cái đầu đường đưa mắt nhìn hắn đi vào, nhếch ria mép, ngay sau đó, tờ giấy lại xuất hiện ở trong phòng.
Nick gần như sụp đổ, mà cảnh sát không những cho là hắn thần kinh quá nhạy cảm, còn ba ngày hai đầu tìm hắn hỏi chuyện.
Mà mười ngày sau, Dương Dật Phàm ở phòng làm việc tiễn khách, gọi cho Dụ Lan Xuyên: ''Tiểu Dụ gia, đoàn đội luật sư sắp xếp xong chưa?"
Dụ Lan Xuyên nhận điện thoại, xoay người đi vào phòng trà.
''Chúng tôi đã liên lạc được người bị hại đồng ý ra làm chứng, hiện tại có bốn người, sau này nói không chừng còn có nhiều hơn. Người gần nhất là ở trong quán rượu bị bọn họ bỏ thuốc mang đi, bảo lưu lại chứng cơ, nhưng bọn hắn cầm ảnh nóng đến uy hiếp, cô ta vẫn không dám tố cáo.'' Dương Dật Phàm thổi móng tay, ''Quầy rượu có lẽ còn có camera ghi lại cảnh bọn họ bỏ thuốc, có thể lấy được là tốt nhất, anh có thể sắp xếp với ông chủ ở đó không?"
Dụ Lan Xuyên: ''Tôi thử một chút.''
Dương tổng: ''Tốt, vậy chúng ta liền bắt đầu chuẩn bị lưu lượng truy cập, sẽ là 'Vô số' 100000+ đây.''(*)
(*)câu này chắc ý là chuẩn bị đăng vụ này lên mạng, thế nào cũng có nhiều người truy cập.
Bị giam ở phòng bệnh đặc thù, Hướng Tiểu Mãn nhút nhát ngẩng đầu lên, nhìn nữ cảnh sát nhỏ từng đưa cách thức liên lạc cho cô.
Lần trước, tờ giấy viết số điện thoại vô lực như vậy, Hướng Tiểu Mãn cũng không tiếp nhận.
Lần này, nữ cảnh sát nhỏ rốt cục không còn một mình ngây thơ đơn độc tới, cô còn mang đến người của Phụ liên và tổ chức cứu trợ người bị bạo lực gia đình, còn có bác sĩ chân chính của khoa tâm thần và tư vẫn tâm lý chuyên nghiệp.
Có lẽ kiện tụng đánh đến thanh thế thật lớn, phán quyết cuối cùng lại vẫn khó làm yên ổn lòng người.
Có lẽ việc trừng phạt kẻ xấu, cũng vĩnh viễn không thể bồi thường cho những người mà bọn chúng đã tạo thành thương tổn.
Nhưng ít nhất cô cũng muốn bò dậy sống tiếp.
Chẳng sợ sống không còn gì luyến tiếc, cũng muốn cho những kẻ bất kham, đê tiện đó biết mặt.
Cam Khanh chờ đèn xanh đèn đỏ ở đầu đường, lướt tin tức phô thiên cái địa trên di động, nhìn ngày tháng, vừa đúng nửa tháng ---- Tiểu Dụ gia còn rất đúng hẹn.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diêm Hạo đang giúp cửa hàng thú cưng cách vách gánh cát cho mèo, bận rộn đến chân không chạm đất.
Diêm Hạo vẫn còn bóng ma tâm lý đối với cô, không cẩn thận bắt gặp ánh mắt của cô, bị dọa sợ đến mức cúi đầu bỏ chạy.
''Aiz,'' Cam Khanh ở đường cái đối diện gọi cậu ta lại, ''Vợ cậu ở chỗ tôi, có rảnh thì đến lấy đi.''
Thiếu nữ câm ở cửa hàng thú cưng kinh ngạc nhìn cậu ta, Diêm Hạo quẫn bách mặt đỏ tới mang tai, tại chỗ biến thành một trái cà chua lớn.
Chẳng qua... Trái cà chua lớn chắc có lẽ không biết công lao của mình.
Cam Khanh ''Meo meo'' một tiếng với mèo nhỏ trong tủ kính, liền xoay người rời đi.
Cam Khanh nghiêng đầu, nhìn từ trong một góc hành lang, chỉ thấy Nick cau mày, la lên hét xuống, chiếm một mảnh đất trống lớn trong sân, chỉ huy công nhân dọn nhà đến xoay vòng vòng.
Tên này mặc dù đã gần trung niên, nhưng tuyệt đối không khó coi, thậm chí có thể nói là mi thanh mục tú, hình thể cũng giữ gìn rất khá, hợp thời trang, còn có xu hướng giống giá treo quần áo(*). Áo khoác dài màu than tôn lên sắc mặt sạch sẽ của hắn, một người phụ nữ lái xe ngang qua bị hắn cản đường, kéo cửa sổ xe xuống nhìn hắn một cái, sau đó ngay cả chân mày cũng không nhíu, rất kiên nhẫn chờ hắn dọn đường.
(*)giá treo quần áo: ý nói dáng người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp
Nick thấy rõ biểu tượng xe Maserati của vị chủ xe này, lập tức lại thay đổi một bộ mặt, phong độ nhẹ nhàng mà đi tới nói mấy câu với người phụ nữ, có lẽ là xin lỗi giải thích linh tinh, vài ba lời liền có thể tán gẫu với nhau.
Hai vị này chuyện trò vui vẻ, có khi còn ngại xe tải dọn nhà quá nhanh.
Chờ người phụ nữ lái xe rời đi, nụ cười u buồn trên mặt Nick đã không thấy tăm hơi. Hắn đưa mắt nhìn chiếc xe, châm điếu thuốc hung hăng hút một ngụm, giống như không cam lòng, lại có vẻ như không có ý tốt. Khóe mắt đoan chính với khóe miệng nhếch lên tạo thành đối lập mãnh liệt, gương mặt như trở nên không giống người, mà giống như sài lang ngũ quan đoan chính.
Ánh mắt Cam Khanh quét qua cổ và cổ tay lộ bên ngoài của hắn, ánh mắt chuyên chú, giống như học sinh trung học ở trường thi nhìn đề hình học giải tích cuối cùng, tỉnh táo tính toán nên hạ thủ từ đâu.
Nick tiện tay ném tàn thuốc lên nắp cống, ngửa đầu liếc mắt nhìn lầu 8, nhớ lại Hướng Tiểu Mãn, trên mặt hắn lộ ra nụ cười lạnh mỉa mai, hối hận mình nhân từ nương tay, không xử lý sạch sẽ người đàn bà này, giữ lại cô ta lại nhận một phiền toái lớn như vậy.
''Nhưng mà cô còn có thể làm gì tôi đây? Cứ chờ xem, bà điên.'' Nick nghĩ vậy, nhổ nước bọt, ngồi vào ghế phó lái xe tải.
Hắn thích đàn bà, nhưng ở trong mắt hắn, đàn bà giống như đạo cụ trò chơi nào đó, không phải người, cũng không cần có tình cảm, hẳn là phải tùy hắn chiêu chi tắc lai, huy chi tắc khứ(*), tốt nhất có thể vì hắn tự tàn tự sát một chút, cho sức quyến rũ bản thân hắn thêm huy chương. Nhưng nếu như dám cả gan phản kháng, dám can đảm khiến hắn bị phiền toái quấn thân, liền không phải thứ tốt gì.
(*)chiêu chi tắc lai, huy chi tắc khứ: gọi thì phải đến, đuổi thì phải đi, giống như quan hệ phục tùng giữa nô lệ với chủ nô.
Từ xưa, người thuần liệt mã, là anh hùng, là đấu sĩ, nhưng ngựa hoang không cam lòng bị thuần phục, còn làm bộ trung thực mà lại tùy thời đả thương người, đó chính là tội đáng chết vạn lần.
Đúng lúc này, Cam Khanh động ---- hành lang chỗ cô đứng cách đuôi xe tải chỉ mấy thước, ở giữa có một lán xe đạp, có thể hoàn mỹ mà ngăn trở thân hình của cô, chỉ cần mấy bước là cô có thể chui vào xe tải, sau đó...
Đến nhà mới của thanh niên tài giỏi đẹp trai Nhiếp tiên sinh dạo một vòng, buổi tối cho hắn chút ''Vui mừng''.
Thế nhưng, trong nháy mắt khi cô trượt ra ngoài, một cánh tay trống rỗng cắt ngang, chặn cô lại: ''Trở về!''
Cam Khanh nghe ra người đến là ai, không để ý đến, vẫn xông về phía trước ---- khuỷu tay cô nâng lên đụng tới, mà đối phương cũng không chịu thoái nhượng, cùi chỏ đụng phải cùi chỏ, một tiếng trầm vang.
Hai người cứng rắn đụng, người nào gầy hơn thì thua, Cam Khanh bị buộc nghiêng người giảm bớt lực, đồng thời đối phương nhấc cánh tay bám vào khung cửa, chặn cô trở về.
Ánh mắt Cam Khanh không rời khỏi Nick, trên tay thì so tài, ngoài miệng lại khách khí hàn huyên: ''Tiểu Dụ gia, hôm này không đi làm hả?''
''Họp phụ huynh, xin nghỉ nửa ngày.'' Dụ Lan Xuyên tránh khỏi đầu vai Cam Khanh đụng tới, tiến lên đoạt nửa bước, một tay khác bắt lấy khuỷu tay vẫn luôn đút túi quần của cô, ''Lấy ra!''
"Không dễ dàng nha tiểu Dụ gia,'' Cam Khanh ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, đầu gối kiềm chế chân anh, ''Ngày ngày đi sớm về trễ...''
Dụ Lan Xuyên rút chân về, người lại không động, như cũ chặn đường, hai người ở trong không gian chừng một tấc vuông so vài chiêu ---- may nhờ đầu hành lang này bị xe tải chặn lại, nếu không người ngoài thế nào cũng thấy bảy tám cái chân với bảy tám cánh tay bay loạn.
''... Phải quản em trai,'' Cam Khanh một chiêu thủ đao hạ thiết, thọc hướng bụng anh, cùi chỏ Dụ Lan Xuyên đè xuống, lại phát hiện tay cô dù nhanh lại không dùng lực, trong nháy mắt anh áp cùi chỏ xuống, đầu ngón tay cô cực nhanh khẽ động, hóa ngón tay thành lưỡi dao, chuẩn xác mà lướt qua gân tay anh.
Dụ Lan Xuyên: ''Ss...''
Cam Khanh: ''Còn có thể rút ra thời gian lo chuyện bao đồng.''
''Còn tốt,'' Nửa cánh tay Dụ Lan Xuyên đã mất tri giác nhưng vẫn nhịn không lui lại ---- ngón tay người dù sao cũng không phải đao thật, đau thì đau, nhưng cũng không tạo thành thương tổn thật. Anh nhân tiện nghiêng người, lấy vai chắn ngang, chân dài bước rộng ra chặn đường, ngăn lại Cam Khanh, một lần nữa ép cô lui về hành lang, ''Thời gian của tôi tạm thời sắp xếp không kín lắm.''
Một người lấy tay làm đao, một người lấy thân làm kiếm.
Đao là đao ba tấc đầu ngón tay, kiến huyết phong hầu.
Kiếm là trọng kiếm dày rộng sắc bén, chứa đầy hạo nhiên chi khí.
Cuối cùng Cam Khanh thu lại tầm mắt, nhìn thẳng về phía Dụ Lan Xuyên.
Bên ngoài tiếng người huyên náo, nhưng chỗ này bị lán xe đạp che khuất chỉ lộ ra khe hở nhỏ, đã lặng yên không tiếng động mà xảy ra một hồi đao quang kiếm ảnh.
Ánh nắng buổi sáng không chiếu vào cửa sổ phía Bắc, Cam Khanh lui về trong bóng tối, trầm mặc một lúc, cô nhẹ nhàng cười môt tiếng: ''Công phu của tiểu Dụ gia vững chắc hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, không hổ là được 'Hàn Giang Dụ' chân truyền.''
Dụ Lan Xuyên không lên tiếng, cảnh giác đề phòng cô lại có chủ ý xấu gì.
Anh không có kinh nghiệm đánh với người khác, hơn nữa thói quen văn minh, cố kỵ rất nhiều, lực đạo đánh ra luôn có ý lập tức thu về, giống như e sợ đánh bị thương người khác.
Nếu như cam Khanh muốn tính mạng anh, khả năng không cần đến một phút đồng hồ.
Nhưng nếu như cô không muốn đả thương người, vậy chính là tự trói tay trói chân, cộng thêm không gian đầu hàng lang có hạn, lực lượng của cô lại thiếu sót ---- nếu là dùng mánh khóe, sợ rằng tiểu Dụ gia trước hết phải để lại cho cô một cánh tay mới được ---- vậy mà lại sống sờ sờ bị anh ngăn cản.
Lúc này, tiếng nổ máy của xe tải vang lên, chậm rãi bắt đầu đi ra ngoài, muốn đuổi theo cũng đã muộn.
Cam Khanh thở dài, quơ quơ cánh tay bị Dụ Lan Xuyên chế trụ: ''Tôi lại không xin nghỉ, tiểu Dụ gia, còn không buông tay nữa, anh lại phải bồi thường phí nghỉ làm cho tôi đấy.''
Dụ Lan Xuyên hỏi: ''Mới vừa rồi muốn làm gì?"
Cam Khanh: ''Không làm gì, ra cửa đi làm.''
''Trong túi là cái gì?"
"Chìa khóa.''
Một dấu chấm câu Dụ Lan Xuyên cũng không tin, lôi tay của cô từ trong túi ra ngoài. Cam Khanh buông lỏng tay, ''Leng keng'' mộ tiếng ---- Trên tay cô đúng thật là một chùm chìa khóa.
''Ban ngày ban mặt,'' Cam Khanh đưa ngón trỏ vào vòng chìa khóa, vòng hai vòng, bất đắc dĩ nói, ''Anh cho rằng tôi muốn làm gì?"
Dụ Lan Xuyên đầu tiên là thở phò nhẹ nhõm, vậy mà ngay sau đó, ánh mắt anh đột nhiên chặt chẽ ghim trên chùm chìa khóa kia ----
Vòng chìa khóa của cô có treo thằng kết(*) trang trí, dùng hai dây giày màu sắc rực rỡ khác nhau kết lại.
(*)thằng kết: nút buộc dây
Dây giày nhìn quen quen!
Cam Khanh nắm chặt chùm chìa khóa trong lòng bán tay, nhét lại vào túi: ''Tôi thông qua kiểm an rồi chứ?"
Dụ Lan Xuyên bất giác vươn tay, nửa chừng lại rụt về: ''Dây trang trí... chùm chìa khóa của cô rất độc đáo.''
“Anh thích loại này? Về sau cho anh một cái.'' Cam Khanh vừa đi ra ngoài, vừa tiện miệng nói bừa, ''Thằng kết màu sắc rực rỡ, trừ tà trấn trạch, có thể thêm vào năng lượng chính khí. 'Giá hàng xóm' hai mươi đồng, buổi tối tôi đưa qua cho anh, cám ơn chiếu cố.''
Dụ Lan Xuyên nhấc chân đuổi theo cô: ''Đó là dây giày đúng không?"
Cam Khanh: ''...''
Không thể nào?
Cô thật nhanh móc ra nhìn kỹ một cái ---- đúng thật là dây giày.
''Dây giày ngạo kiều như vậy. chắc chắn không phải của minh, nhặt từ đâu nhỉ?" Cô có chút buồn bực mà nghĩ, nhớ không ra lai lịch của vật này.
Khi còn bé có một đoạn thời gian cô rất say mê thằng kết, sẽ làm vài loại kết Trung Quốc phức tạp... Dĩ nhiên, hiện tại đều đã quên.
Những chuyện vụn vặt với vật cũ này, đều là ông chủ Mạnh chuyển giao cho cô. Thật ra thì nhiều thứ cô cũng không nhớ rõ lai lịch, có thể thấy là không phải thứ gì quan trọng, chẳng qua là không nghĩ tới, đều bị sư phụ thu thập lại.
Khi trưởng bối bắt đầu vụng về, dường như luôn là như vậy, không biết đứa nhỏ của mình đang suy nghĩ gì, lại không dám hỏi kỹ, sợ mình quá vụn vặt. Vì thế mỗi món vật nhỏ cũng không dám sờ lung tung, e sợ mình không cẩn thận làm mất đồ vật quan trọng nào đó. Nhưng thiếu niên một trận gió một trận mưa nào có nhiều đồ vật quan trọng như vậy, qua mấy năm nhìn lại, hơn phân nửa chính mình cũng không giải thích được.
Mà người cẩn thận từng li từng tí bảo tồn những thứ ''Không giải thích được'' của cô, đã không còn ở đây nữa rồi.
Trong lòng Cam Khanh nhẹ nhàng chìm xuống một cái, cô hít sâu một hơi, không để nó chìm xuống tận cùng ---- Cô rất có kinh nghiệm đối với việc giữ vững trạng thái ''Không tim không phổi''.
Ngừng lại bước chân, Cam Khanh quay đầu nói: ''Còn có chuyện gì? Hai mươi đồng không giảm, tiểu Dụ gia, đừng đi theo tôi nữa.''
Dụ Lan Xuyên dừng lại, giờ mới phát hiện, anh đã từ đầu hành lang đi đến cửa viện.
''Cô...''
Cô không nhớ rõ hai dây giày kia ở đâu ra sao?
... Cũng không nhớ ra tôi sao?
Ấn tượng trong tiếng động ồn ào của người với chó, trong đêm chạy trốn kinh tâm động phách ấy, đối với cô mà nói, chẳng qua chỉ là một chuyện vụn vặt tầm thường qua đi liền quên sao?
Cô là từ đâu tới?
Nhiều năm như vậy không thấy, cô đi nơi nào?
Tất cả vấn đề chen lấn đi lên đều nghẹn ở cổ họng anh, cuối cùng biến ảo thành một hình ảnh ---- gương mặt thiếu nữ ranh mãnh mà đánh giá anh, tiện miệng tiện lưỡi mà nói: ''Dáng dấp con chó trên quần lót của cậu còn rất giống với cậu.''
Cam Khanh làm xong chuẩn bị một lần nữa nghe ''Giảng đường phổ pháp của Minh chủ'', lại thấy bên tai Dụ Lan Xuyên đột nhiên đỏ ửng, không biết lại đang ấp ủ đại chiêu gì.
Cam Khanh: ''Tiểu Dụ gia, có lời liền nói, đừng nghẹn, mặt đều nghẹn đỏ. Để người ta nhìn thấy không tốt, còn tưởng rằng tôi phi lễ với anh.''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Từ nhỏ chính là nữ lưu manh bại hoại!
Cam Khanh muốn mau sớm thoát thân, liền hơi hạ thấp giọng, thành khẩn mà nói: ''Tôi thật sự là đi làm, tiểu Dụ gia, đừng đi theo nữa, nếu tôi thật muốn lấy đầu tên cặn bã kia, dù cho anh theo tôi đến nhà vệ sinh nữ cũng không ngăn được.''
Dụ Lan Xuyên tức muốn hộc máu: ''Ai đi theo cô...''
Cam Khanh: ''Suỵt ---- Nhỏ giọng chút, bất nhã, phá hư khí chất.''
Dụ Lan Xuyên tức sùi bọt mép, dùng sức chín trâu hai hổi mới có thể duy trì khí chất của mình, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: ''Lúc Diêm Hạo trói người, cô còn từng ngăn cản cậu ta, tôi cho là cô rất lý trí, không phải là người thích tự chọc phiền toái.''
Cam Khanh cười một tiếng: ''Aiz, nào có phiền toái gì, một cái nhấc tay thôi.''
Cô còn dám khách khí!
''Từ từ,'' Dụ Lan Xuyên nhanh chóng nói, ''Hiện tại không chỉ mình cô nhìn chằm chằm Nick.''
Cam Khanh ngừng lại.
''Trước kia bọn chúng làm cái gì, không có ai biết. Hiện tại nếu chuyện này thọc ra ngoài, cũng không chỉ mình cô không cam lòng để bọn chúng ung dung ngoài vòng pháp luật.'' Dụ Lan Xuyên nói, ''Đợi thêm mấy ngày, nhiều nhất nửa tháng.''
''Nửa tháng,'' Cam Khanh thật sâu nhìn anh một cái, gật đầu, ''Được.''
Người vô sỉ luôn có thể nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái trong lòng mình, Nick ném đứa bé cho cha mẹ, dọn vào nhà mới ---- ''110'' cũ nát kia, nếu không phải vì trường học, căn bản không giá trị với tiền thuê đó, chung cư cao cấp giá trị ngang hoàng tốt hơn nhiều.
Hắn đi dạo vườn hoa lầu dưới một chút, cảm thấy hết sức hài lòng, còn thuận tay hẹn bạn gái trên mạng từ vùng khác đến Yến Ninh chơi, muốn vui vẻ thả lỏng một chút.
Nhưng thả lỏng mấy ngày, chuyện bắt đầu không đúng. Vừa bắt đầu là ánh mắt chủ quán bánh rán phụ cận nhìn hắn là lạ, Nick cũng không để ý, dù sao hắn cũng không ăn những thứ đồ bẩn đó. Thế nhưng rất nhanh, tất cả chủ quán đồ ăn sáng chung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán, thậm chí lan đến cửa hàng tiện lợi, quán cà phê!
''Tiên sinh, ngại quá, máy cà phê của chúng tôi bị hỏng.''
''Mới vừa rồi còn...''
''Chính là vừa mới hỏng,'' Nhân viên phụ vụ mặt tròn cười hết sức chuyên nghiệp, ''Thật sự xin lỗi.''
Nick: ''Vậy không cần cà phê, lấy cho tôi cái sanwich.''
Nhân viên phục vụ; ''Bán hết rồi ạ.''
''Các cậu rõ ràng có...''
''Ngài nhìn lầm rồi, đó là hàng không bán.''
''Cậu có ý gì? Người tiêu dùng được hưởng 'Quyền tự chủ lựa chọn', cậu không tuân theo...''
''Vô cùng xin lỗi, nếu như khiến ngài không hài lòng, ngài có thể khiếu nại.''
Ngay sau đó, những lời ''Ngài có thể khiếu nại'' giống như luôn lượn lờ ở bên tai Nick. Hắn ôm một bụng khí mà chạy về nhà mới, lại chạm mặt một tên khất cái trong thang máy, Nick ngại bẩn, cau mày lui từng bước. Tên khất cái lại ý vị thâm trường mà nhe răng cười một tiếng với hắn, cười đến mức hẳn nổi hết da gà, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt.
Quả nhiên, vừa lên lầu, hắn liền phát hiện nhà mình bị người ta dấu hiệu, bên cạnh số nhà vẽ một mặt cười nhỏ!
Nick đẩy cửa vào nhà, tờ giấy kẹp ở khe cửa rơi lên giày hắn, phía trên in: ''Ông biết mày đã làm gì, ông biết mày ở đâu.''
Da đầu Nick tê dại, tè ra quần mà báo cảnh sát, hai cảnh sát chạy tới đại khái nhìn lướt qua, thấy một người đàn ông như hắn, cả người nguyên vẹn, trong nhà cũng không mất thứ gì, ghi chép lại liền đi mất.
Nick bị dọa sợ đến muốn thăng thiên, không thể làm gì khác hơn là ra cửa chung cư, tên khất cái đầu đường đưa mắt nhìn hắn đi vào, nhếch ria mép, ngay sau đó, tờ giấy lại xuất hiện ở trong phòng.
Nick gần như sụp đổ, mà cảnh sát không những cho là hắn thần kinh quá nhạy cảm, còn ba ngày hai đầu tìm hắn hỏi chuyện.
Mà mười ngày sau, Dương Dật Phàm ở phòng làm việc tiễn khách, gọi cho Dụ Lan Xuyên: ''Tiểu Dụ gia, đoàn đội luật sư sắp xếp xong chưa?"
Dụ Lan Xuyên nhận điện thoại, xoay người đi vào phòng trà.
''Chúng tôi đã liên lạc được người bị hại đồng ý ra làm chứng, hiện tại có bốn người, sau này nói không chừng còn có nhiều hơn. Người gần nhất là ở trong quán rượu bị bọn họ bỏ thuốc mang đi, bảo lưu lại chứng cơ, nhưng bọn hắn cầm ảnh nóng đến uy hiếp, cô ta vẫn không dám tố cáo.'' Dương Dật Phàm thổi móng tay, ''Quầy rượu có lẽ còn có camera ghi lại cảnh bọn họ bỏ thuốc, có thể lấy được là tốt nhất, anh có thể sắp xếp với ông chủ ở đó không?"
Dụ Lan Xuyên: ''Tôi thử một chút.''
Dương tổng: ''Tốt, vậy chúng ta liền bắt đầu chuẩn bị lưu lượng truy cập, sẽ là 'Vô số' 100000+ đây.''(*)
(*)câu này chắc ý là chuẩn bị đăng vụ này lên mạng, thế nào cũng có nhiều người truy cập.
Bị giam ở phòng bệnh đặc thù, Hướng Tiểu Mãn nhút nhát ngẩng đầu lên, nhìn nữ cảnh sát nhỏ từng đưa cách thức liên lạc cho cô.
Lần trước, tờ giấy viết số điện thoại vô lực như vậy, Hướng Tiểu Mãn cũng không tiếp nhận.
Lần này, nữ cảnh sát nhỏ rốt cục không còn một mình ngây thơ đơn độc tới, cô còn mang đến người của Phụ liên và tổ chức cứu trợ người bị bạo lực gia đình, còn có bác sĩ chân chính của khoa tâm thần và tư vẫn tâm lý chuyên nghiệp.
Có lẽ kiện tụng đánh đến thanh thế thật lớn, phán quyết cuối cùng lại vẫn khó làm yên ổn lòng người.
Có lẽ việc trừng phạt kẻ xấu, cũng vĩnh viễn không thể bồi thường cho những người mà bọn chúng đã tạo thành thương tổn.
Nhưng ít nhất cô cũng muốn bò dậy sống tiếp.
Chẳng sợ sống không còn gì luyến tiếc, cũng muốn cho những kẻ bất kham, đê tiện đó biết mặt.
Cam Khanh chờ đèn xanh đèn đỏ ở đầu đường, lướt tin tức phô thiên cái địa trên di động, nhìn ngày tháng, vừa đúng nửa tháng ---- Tiểu Dụ gia còn rất đúng hẹn.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diêm Hạo đang giúp cửa hàng thú cưng cách vách gánh cát cho mèo, bận rộn đến chân không chạm đất.
Diêm Hạo vẫn còn bóng ma tâm lý đối với cô, không cẩn thận bắt gặp ánh mắt của cô, bị dọa sợ đến mức cúi đầu bỏ chạy.
''Aiz,'' Cam Khanh ở đường cái đối diện gọi cậu ta lại, ''Vợ cậu ở chỗ tôi, có rảnh thì đến lấy đi.''
Thiếu nữ câm ở cửa hàng thú cưng kinh ngạc nhìn cậu ta, Diêm Hạo quẫn bách mặt đỏ tới mang tai, tại chỗ biến thành một trái cà chua lớn.
Chẳng qua... Trái cà chua lớn chắc có lẽ không biết công lao của mình.
Cam Khanh ''Meo meo'' một tiếng với mèo nhỏ trong tủ kính, liền xoay người rời đi.
/52
|