Tôi cứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào mặt chú Bảy. Hình ảnh khuôn mặt Phước Khánh cùng đôi mắt rực lửa ghen tuông lại ám ảnh tâm trí tôi. Tôi nhìn thấy Phước Khánh, thấy Tăng Tiến và thấy biển. Tôi thấy Phước Khánh quỳ gối trước mặt mình cầu xin sự tha thứ. Tôi thấy Tăng Tiến đôi mi mọng nước nhìn về phía biển khơi xa xôi. Mọi thứ cứ như từng mảng màu lệch lạc đang cố tìm về vị trí của mình. Theo phản xạ, tôi buộc miệng thốt lên lí nhí:
- Phước Khánh…
Đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên tôi bị chú Bảy lấy tay bịt chặt miệng, vô tình thế nào ổng nhét luôn cái khăn đang lau dở vào miệng tôi khiến hai mắt tôi trợn ngược cả lên.
- Chú làm gì thế Bảy??? Mà con nhỏ tự nhiên lẩm nhẩm cái gì vậy??? – mọi người ngơ ngác khi nhìn vào chúng tôi. Sự hoảng hốt sau khi nghe tôi phát âm ra cái tên Phước Khánh của chú Bảy càng củng cố thêm niềm tin cho tôi là rằng Hoàng Huy ( tên chú Bảy) chính là Phước Khánh!
- Không có gì đâu! Em đùa con bé ấy mà! – chú Bảy cười cho có lệ rồi phân bua.
Cái gì chứ??? Đùa hả??? Hừ! Tôi cứ thế trợn tròn mắt nhìn chú Bảy trong khi ổng vẫn cố bịt miệng không cho tôi phát âm bất cứ từ nào.
Sau khi ba và mấy chú bác đi ra ngoài ăn trưa thì tôi mới được chú Bảy buông tha.
- Lần sau còn nói nhảm nữa là không xong với tao đâu! – chú Bảy đe dọa tôi trước khi rời khỏi phòng.
- Đứng lại! – tôi hét lên.
- Cái gì? – chú Bảy giật mình quay lại.
- Anh…là Phước Khánh phải không? – tôi run rẩy hỏi nhưng vẫn cố để giọng mình bình thường.
Đôi mắt chú Bảy sáng lên. Ổng im lặng vài giây rồi tiến hẳn về phía tôi. Đôi mắt của quá khứ lại hiện về. Bây giờ đối với tôi, người trước mặt không còn chú Bảy nữa. Là một người khác. Là một người khác. Một người đã từng làm tôi đau…
- Mọi thứ diễn ra nhanh hơn anh nghĩ đấy! – chú Bảy, à không, Phước Khánh, à không, tôi cũng không biết là ai nữa kề sát mặt tôi thì thầm.
- Gì…gì…thế???? – tôi run bắn lên.
- Em nhớ ra anh nhanh đến mức này chứng tỏ cơ hội để anh thay đổi quá khứ là hoàn toàn có thể xảy ra. Không lâu nữa, không lâu nữa đâu…Ta sẽ về lại với nhau… - người trước mặt tôi mỉm cười đầy tự tin, còn tôi thì rợn hết cả tóc gáy lên.
- Không ai có thể thay đổi cái đã xảy ra… - tôi không biết lúc đó tôi ăn phải cái gì mà gan to đến thế, mặc dù đang trong trạng thái vô cùng sợ hãi nhưng tôi vẫn cố gắng nói những gì mình đang nghĩ.
- Sự tồn tại của chúng ta ngày hôm nay đã chính là một sự thay đổi quá khứ. Tình yêu của chúng ta là bất tử. Và anh sẽ đưa em về lại lúc ban đầu.
- Anh…anh…không phải chú Bảy của tôi thật ư??? Anh định đưa tôi đi đâu??? Tôi…tôi không muốn! – nước mắt chảy từng hàng dài, tôi vừa nấc vừa nói. Tự nhiên tôi thấy sợ. Cứ như nỗi sợ bấy lâu nay ẩn nấp bây giờ đang chính thức đe dọa tôi.
- Tao đi mày đi khám chứ gì nữa! Cục gạch mất dịch đó đã làm đầu óc của mày rối loạn cả lên rồi! Giờ thì để tao đi nạp năng lượng. Nãy giờ nói chuyện với mày tốn calo quá!
Tôi tròn đôi mắt vẫn đang còn ngấn lệ nhìn người trước mặt. Sao giờ lại là ông chú điên khùng của tôi cơ chứ??? Ánh mắt đó, cách cười đó, giọng nói đó…Tất cả đều đã biến mất trong tích tắc. Cái quái gì thế này???Akkkkkkkkkkkkk!
………………………………………..
Thực sự là từ lúc tỉnh dậy sau vụ tai nạn bị ném gạch đến giờ đầu óc tôi cứ bị làm sao ấy. Cuộc sống của tôi dường như đã thay đổi hoàn toàn. Lúc nào tôi cũng cảm giác mình đang sống cuộc sống của hai con người: Phan Hoàng Linh Như và Ngô Nữ Thục Nguyên!!! Ôi không!!!
Đột ngột tôi nhìn xuống chiếc vòng tay đầy bí ẩn trên cổ tay mình. Suy nghĩ hồi lâu, tôi tháo nó ra và đưa lên trước mặt nhìn. Chiếc vòng tay màu vàng hoe, trên thân đính những hạt ngọc nhỏ xíu li ti như những giọt nước trong veo lấp lánh, tôi lắc nhẹ để nó đung đưa. Bên trái, bên phải, bên trái, bên phải, bên trái, bên phải… Cứ thế đôi mắt tôi không biết từ lúc nào đã nhìn theo sự di chuyển của chiếc vòng tay. Và rồi tôi nhìn thấy một không gian khác…Một cuộc đời khác…Một con người khác…Và những sự thật khác…
Tôi khóc…
Tôi bàng hoàng…
Tôi hoảng loạn…
Tôi nhớ…
Phải!!!
Tôi đã biết mình là ai…
Tôi đã biết vì sao mình có mặt ở đây…có mặt ở thế giới mà đáng lẽ ra không phải của mình…
Sự thật !!! Tôi đã nhìn thấy sự thật về chính mình rồi !!!
Anh à…
Ta đã từng nói với nhau rằng : Anh và em vốn dĩ không phải là của nhau. Vậy mà chúng ta cứ đến với nhau để rồi chia ly trong đau khổ…Nhưng mà…trách sao được…vì chúng ta yêu nhau…
……………………………………………………………………………………….
Ngay lúc này, ngay tại thời điểm này, Thục Nguyên đang chạy như điên tới nhà Phước Nguyên trong bộ áo quần của một bệnh nhân. Trong mắt cô lúc này, không còn thực tại, không còn quá khứ, chỉ còn những nỗi đau âm ĩ đã đeo bám cô từ bây lâu nay. Cô đã sống trong trạng thái hoàn toàn mất đi trí nhớ, hoàn toàn không biết mình là ai để rồi giờ đây cô vội vã đi tìm lại mọi thứ. Đi tìm lại những tình yêu bất tử mà vì chúng cô đã chịu mọi đau khổ để quay ngược thời gian…
...:Nhà Phước Nguyên :…
- Ủa ??? Nguyên ??? Sao…sao…em lại ở đây ??? – Phước Nguyên hoảng hốt khi nhìn thấy Thục Nguyên mặt tái nhợt đứng trước cổng nhà mình.
- Không…không…nói… nhiều !!! Con chúng ta…Em…em muốn nhìn thấy con chúng ta !!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Phước Khánh…
Đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên tôi bị chú Bảy lấy tay bịt chặt miệng, vô tình thế nào ổng nhét luôn cái khăn đang lau dở vào miệng tôi khiến hai mắt tôi trợn ngược cả lên.
- Chú làm gì thế Bảy??? Mà con nhỏ tự nhiên lẩm nhẩm cái gì vậy??? – mọi người ngơ ngác khi nhìn vào chúng tôi. Sự hoảng hốt sau khi nghe tôi phát âm ra cái tên Phước Khánh của chú Bảy càng củng cố thêm niềm tin cho tôi là rằng Hoàng Huy ( tên chú Bảy) chính là Phước Khánh!
- Không có gì đâu! Em đùa con bé ấy mà! – chú Bảy cười cho có lệ rồi phân bua.
Cái gì chứ??? Đùa hả??? Hừ! Tôi cứ thế trợn tròn mắt nhìn chú Bảy trong khi ổng vẫn cố bịt miệng không cho tôi phát âm bất cứ từ nào.
Sau khi ba và mấy chú bác đi ra ngoài ăn trưa thì tôi mới được chú Bảy buông tha.
- Lần sau còn nói nhảm nữa là không xong với tao đâu! – chú Bảy đe dọa tôi trước khi rời khỏi phòng.
- Đứng lại! – tôi hét lên.
- Cái gì? – chú Bảy giật mình quay lại.
- Anh…là Phước Khánh phải không? – tôi run rẩy hỏi nhưng vẫn cố để giọng mình bình thường.
Đôi mắt chú Bảy sáng lên. Ổng im lặng vài giây rồi tiến hẳn về phía tôi. Đôi mắt của quá khứ lại hiện về. Bây giờ đối với tôi, người trước mặt không còn chú Bảy nữa. Là một người khác. Là một người khác. Một người đã từng làm tôi đau…
- Mọi thứ diễn ra nhanh hơn anh nghĩ đấy! – chú Bảy, à không, Phước Khánh, à không, tôi cũng không biết là ai nữa kề sát mặt tôi thì thầm.
- Gì…gì…thế???? – tôi run bắn lên.
- Em nhớ ra anh nhanh đến mức này chứng tỏ cơ hội để anh thay đổi quá khứ là hoàn toàn có thể xảy ra. Không lâu nữa, không lâu nữa đâu…Ta sẽ về lại với nhau… - người trước mặt tôi mỉm cười đầy tự tin, còn tôi thì rợn hết cả tóc gáy lên.
- Không ai có thể thay đổi cái đã xảy ra… - tôi không biết lúc đó tôi ăn phải cái gì mà gan to đến thế, mặc dù đang trong trạng thái vô cùng sợ hãi nhưng tôi vẫn cố gắng nói những gì mình đang nghĩ.
- Sự tồn tại của chúng ta ngày hôm nay đã chính là một sự thay đổi quá khứ. Tình yêu của chúng ta là bất tử. Và anh sẽ đưa em về lại lúc ban đầu.
- Anh…anh…không phải chú Bảy của tôi thật ư??? Anh định đưa tôi đi đâu??? Tôi…tôi không muốn! – nước mắt chảy từng hàng dài, tôi vừa nấc vừa nói. Tự nhiên tôi thấy sợ. Cứ như nỗi sợ bấy lâu nay ẩn nấp bây giờ đang chính thức đe dọa tôi.
- Tao đi mày đi khám chứ gì nữa! Cục gạch mất dịch đó đã làm đầu óc của mày rối loạn cả lên rồi! Giờ thì để tao đi nạp năng lượng. Nãy giờ nói chuyện với mày tốn calo quá!
Tôi tròn đôi mắt vẫn đang còn ngấn lệ nhìn người trước mặt. Sao giờ lại là ông chú điên khùng của tôi cơ chứ??? Ánh mắt đó, cách cười đó, giọng nói đó…Tất cả đều đã biến mất trong tích tắc. Cái quái gì thế này???Akkkkkkkkkkkkk!
………………………………………..
Thực sự là từ lúc tỉnh dậy sau vụ tai nạn bị ném gạch đến giờ đầu óc tôi cứ bị làm sao ấy. Cuộc sống của tôi dường như đã thay đổi hoàn toàn. Lúc nào tôi cũng cảm giác mình đang sống cuộc sống của hai con người: Phan Hoàng Linh Như và Ngô Nữ Thục Nguyên!!! Ôi không!!!
Đột ngột tôi nhìn xuống chiếc vòng tay đầy bí ẩn trên cổ tay mình. Suy nghĩ hồi lâu, tôi tháo nó ra và đưa lên trước mặt nhìn. Chiếc vòng tay màu vàng hoe, trên thân đính những hạt ngọc nhỏ xíu li ti như những giọt nước trong veo lấp lánh, tôi lắc nhẹ để nó đung đưa. Bên trái, bên phải, bên trái, bên phải, bên trái, bên phải… Cứ thế đôi mắt tôi không biết từ lúc nào đã nhìn theo sự di chuyển của chiếc vòng tay. Và rồi tôi nhìn thấy một không gian khác…Một cuộc đời khác…Một con người khác…Và những sự thật khác…
Tôi khóc…
Tôi bàng hoàng…
Tôi hoảng loạn…
Tôi nhớ…
Phải!!!
Tôi đã biết mình là ai…
Tôi đã biết vì sao mình có mặt ở đây…có mặt ở thế giới mà đáng lẽ ra không phải của mình…
Sự thật !!! Tôi đã nhìn thấy sự thật về chính mình rồi !!!
Anh à…
Ta đã từng nói với nhau rằng : Anh và em vốn dĩ không phải là của nhau. Vậy mà chúng ta cứ đến với nhau để rồi chia ly trong đau khổ…Nhưng mà…trách sao được…vì chúng ta yêu nhau…
……………………………………………………………………………………….
Ngay lúc này, ngay tại thời điểm này, Thục Nguyên đang chạy như điên tới nhà Phước Nguyên trong bộ áo quần của một bệnh nhân. Trong mắt cô lúc này, không còn thực tại, không còn quá khứ, chỉ còn những nỗi đau âm ĩ đã đeo bám cô từ bây lâu nay. Cô đã sống trong trạng thái hoàn toàn mất đi trí nhớ, hoàn toàn không biết mình là ai để rồi giờ đây cô vội vã đi tìm lại mọi thứ. Đi tìm lại những tình yêu bất tử mà vì chúng cô đã chịu mọi đau khổ để quay ngược thời gian…
...:Nhà Phước Nguyên :…
- Ủa ??? Nguyên ??? Sao…sao…em lại ở đây ??? – Phước Nguyên hoảng hốt khi nhìn thấy Thục Nguyên mặt tái nhợt đứng trước cổng nhà mình.
- Không…không…nói… nhiều !!! Con chúng ta…Em…em muốn nhìn thấy con chúng ta !!!!!!!!!!!!!!!!!!
/60
|